Có lẽ mình đã thích Tô Dương rồi.
Đoàn Triết hoảng hốt trước ý niệm bất chợt này.
Sao có thể như thế được?
Làm sao mà như vậy?
Tại sao mình lại thích hắn chứ?
Mặc dù Tô Dương quả thật rất tốt, đôi khi có hơi thô lỗ một chút, nhưng nhìn chung cũng không tệ lắm...
Vậy thì vì sao mình phải quan tâm hắn thích ai làm gì?
"Ông đúng là không dễ dàng gì."- Trần Mặc dời tầm mắt ra khỏi máy tính nhìn cậu một cái. "Độc thân suốt năm, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích vậy mà cuối cùng người đó đã có người thương rồi."
"Biến đi."
Đoàn Triết chán nản vò cái gối ôm của Trần Mặc.
"Bỏ Saber của tao ra!"- Trần Mặc vội vàng ngăn cản, "Đi chơi với Mikasa đi."
Đoàn Triết lặng lẽ thay đổi chiếc gối ôm.
"Không nghĩ tới hôm nay ông lại có thời gian trở về kí túc xá."- Trần Mặc ngồi đối diện máy tính, tay gõ bàn phím ầm ầm, trong miệng còn lẩm bẩm: "ĐMM, đứa nào đi đường ngu vậy? Akali đi phá tháp rồi, có bị đui không vậy? &%%&..."
Đoàn Triết cảm thấy mình không còn lời nào để nói với tên trạch nam mê game này.
Từ sau chuyến đi chơi thuỷ cung đến giờ, cậu và Tô Dương đều rất bận rộn, trong vòng một tuần cũng không gặp nhau lấy một lần.
Cậu rất ít khi đi tìm Tô Dương mà Tô Dương cũng không có đến tìm cậu. Cứ như vậy mà biến Thanh Hoa và Bắc Đại thành hai quốc gia tách biệt.
Cuối cùng khi trở về kí túc xá, thằng bạn cùng phòng còn đang bận giải cứu thế giới trong game, không hiểu chút gì về tâm tình tuổi thanh xuân của thanh niên cả.
"Người cưỡng hôn ông lần trước cũng là hắn đúng không?"- Trần Mặc nói thẳng vào vấn đề.
Đoàn Triết không nói gì.
"Tô Dương cũng rất được. Khi ông bị thương ở nhà hắn vài ngày còn được hắn chăm sóc cho giống người."- Trần Mặc vẫn cúi đầu chơi game, ngón tay linh hoạt lướt trên những con phím loè loẹt, hoàn toàn không có ý định quay đầu lại.
Giao diện game mà Trần Mặc chơi rất bắt mắt, nhìn qua đường giữa có vẻ đã bắt đầu giao chiến rồi. Đoàn Triết nhìn các hiệu ứng đủ màu đan xen nhau mà bất giác thất thần.
Tô Dương thật sự tốt sao?
Đoàn Triết đặt tay lên ngực tự hỏi trong chốc lát, sau đó nhận ra Tô Dương quả thật không tệ, muốn phẩm chất có phẩm chất, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng.
Nghĩ đến đây, Đoàn Triết bất giác mỉm cười.
Hắn chính là người đã thi đậu Thanh Hoa.
Đúng vậy, hắn thật sự rất tuyệt.
Chỉ là trong lòng mình có chút trống trải.
Vì cái gì nhỉ, là vì Tô Dương không đến tìm mình ư?
Nếu hắn từ giờ về sau không bao giờ tới tìm mình nữa ······ không bao giờ tới tìm mình nữa ······
"Rầm ——" một tiếng, Đoàn Triết đóng sầm cửa lại.
Cả căn phòng đều bị chấn động bởi hành động này, cửa sổ cũng phát ra những âm thanh "Sột soạt".
Trần Mặc bị hoảng sợ đến mức bật người khỏi ghế ngồi bởi tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc này. Tay cầm con chuột cũng run lên.
Anh vội vàng chạy ra mở cửa phòng, muốn gọi tên Đoàn Triết đã chạy xuống lầu từ sớm: "Đoàn Triết! Ông đây mặc kệ cậu muốn đi đâu! Nhưng phải nhớ rõ kí túc xá vẫn có giờ giới nghiêm đó! Lo mà trở về sớm!"
Trần Mặc quả thực bị doạ sợ, đứng ở cửa một lúc rồi mới trở lại chỗ ngồi.
Anh đang đấu hạng, đương lúc bị treo máy liền bị kẻ địch tận dùng thời cơ đánh cho tan đàn xẻ nghé.
Trần Mặc nhìn mấy tên đồng đội đang chửi bới trong khung chat, không khỏi sờ tóc gáy, lẩm bẩm nói: "Đồ điên, làm như đi kết thù với ai không bằng. Bên ngoài đang độ mà còn chạy ra ngoài, có bị cảm nắng thì tôi cũng không chăm sóc ông đâu!"
Đường nhựa nóng hầm hập như sắp bốc khói, dù vậy Đoàn Triết vẫn vội vã chạy trên con đường nóng bức này. Cứ như trời cao đang giúp cậu, con đường ngày thường đông đúc nhộn nhịp mà giờ đây lại vắng lặng lạ thường, chỉ có một ít người đi bộ trên vỉa hè.
Cậu không ngừng chạy về phía trước, mặc kệ ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh. Cậu chỉ cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất liên tục thôi thúc cậu.
Cậu muốn đi tìm Tô Dương.
Cậu muốn đi tìm Tô Dương!
Cậu vốn chạy rất nhanh, chưa kể bây giờ cậu lại đang dốc toàn bộ sức lực để chạy.
Cậu băng qua đèn đỏ, rồi đi qua cổng trường Thanh Hoa. Trong khuôn viên rộng lớn như vậy, ánh mắt cậu liên tục đảo qua đảo lại, chỉ để tìm kiếm bóng hình đã quá đỗi quen thuộc với cậu.
Tô Dương đang ở đâu?
Tô Dương đang ở đâu?
Người này quá gầy, không phải hắn.
Người này cũng không phải hắn, Tô Dương sẽ không bao giờ mặc quần áo như vậy.
Khí huyết trong người Đoàn Triết không ngừng cuộn trào, cổ họng bắt đầu có mùi máu tanh, nhưng cậu thậm chí không chịu dừng lại để hít thở.
Xuyên qua hàng rào, cậu đã phát hiện ra bóng hình quen thuộc kia.
Dưới ánh mặt trời chói chang, tiếng ve kêu râm ran. Không có soda cam, cũng không có những đoá hoa lựu nở vào trời hè.
Cậu thấy người ấy đang liều lĩnh phơi mình dưới ánh nắng gay gắt. Tựa như quang ảnh trước mắt đảo loạn, một bóng hình từ nhiều năm về trước bỗng chồng chéo lên bóng hình của người ấy hiện tại, nhưng cậu lại không nhớ nổi đó là ai.
Đoàn Triết nhất thời thất thần.
"Uỳnh ——"
Tô Dương nhảy lên không trung, ném trúng rổ, đơn giản dứt khoát.
Tinh thần Đoàn Triết bỗng nhiên được kéo về, nháy mắt lo lắng trong lòng đã tan biến đi không ít, thay vào đó lại nổi lên ngọn lửa không tên.
Ngay khi Tô Dương xoay người lại ném bóng, Đoàn Triết đã xuất hiện phía sau hắn.
Tô Dương phát hiện ra cậu: "Đoàn Triết? Cậu tới từ lúc nào thế? Cậu..."
Không đợi Tô Dương phản ứng, Đoàn Triết đã túm lấy cổ áo của Tô Dương.
Tô Dương thả quả bóng rổ đi, để nó lăn vào góc tường.
Cậu chăm chú nhìn Tô Dương. Trong nháy mắt, mọi lo lắng, nhớ nhung và do dự lại lần nữa nổi lên trong lòng cậu. Đoàn Triết nắm lấy cổ áo hắn mà mắt đỏ hoe.
Vì sao lại không suy nghĩ gì mà chạy tới tìm Tô Dương?
Mình tới tìm hắn làm gì?
Lỡ như hắn không chấp nhận thì sao?
Đoàn Triết càng nghĩ càng đau lòng.
Mà Đoàn Triết lần này không quay lưng bỏ đi vì sự thất thố của mình.
Đoan Triết nhìn khuôn mặt của Tô Dương. Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt của Tô Dương biến đổi từ bàng hoàng sang lo lắng, nước mắt của Đoàn Triết cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài trên má.
Cậu khóc không thành tiếng, giận dữ hét lên với Tô Dương: "Cậu đã đi đâu! Vì sao lại không tới tìm tôi!"
Tô Dương đau lòng không thôi. Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn đưa tay ôm má cậu, lau đi nước mắt của cậu: "Cậu đừng khóc..."
Đoàn Triết từ trước đến nay chưa từng thất thố như vậy, nhưng hiện tại cậu không có quan tâm nhiều như vậy.
Đoàn Triết mặc hắn ôm má mình, chỉ nghẹn ngào chất vấn: "Tô Dương cậu vì sao lại không tới tìm tôi, rốt cuộc người trong lòng cậu là ai!"
Tô Dương nhìn Đoàn Triết nổi loạn, trong lòng hiểu rõ, dịu dàng an ủi nói: "Cậu đừng khóc, đừng khóc mà, tim tôi..."
Lời nói còn chưa nói xong, Đoàn Triết đã vòng tay qua cổ hắn rồi hôn lên.
Nụ hôn sâu này hiển nhiên không có chút kỹ thuật nào, chỉ có thể coi như là đang gặm cắn. Mà người trước mắt lúc này rõ ràng đang xúc động.
Trong lòng Tô Dương như muốn bốc cháy, sau khi định hình được thì lập tức đẩy Đoàn Triết dựa vào hàng rào phía sau. Khi môi răng giao nhau triền miên thì hắn nghe thấy tiếng rên rỉ của Đoàn Triết
Tô Dương cho rằng mình đã làm cậu đau nên lập tức buông môi cậu ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cậu.
Hai mắt Đoàn Triết đỏ bừng, thở dốc nhìn Tô Dương, cùng hắn dây dưa ánh mắt.
Khoảng cách cả hai gần đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp đập của nhau.
Cơn gió mùa hạ từ xa thổi tới, thổi bay hoa lá xung quanh, phát ra âm thanh "xào xạc".
Đoàn Triết nước mắt lưng tròng, nhìn Tô Dương chằm chằm nói: "Tô Dương, tôi thích cậu."
Từng câu từng chữ khảng khái chạm tới tim hắn.
Mà hiện giờ, lòng hắn rối bời chỉ vì câu nói này. Nếu không phải hắn đang ở trường học thì sợ là đã sớm không kìm được mà đè người kia dưới thân rồi.
Tô Dương nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Tôi cũng thích cậu."
Đoàn Triết xúc động trong lòng, bán tín bán nghi hỏi: "Thật ······ thật sao?"
Tô Dương gật đầu.
Đoạn Triết lại hỏi: "Vậy người trong lòng cậu là ai?"
Tô Dương đan ngón tay với Đoàn Triết, nói: "Trong lòng tôi từ đầu đến cuối chỉ có một người, mà người đó chính là em, là Đoàn Triết em đó."