"Ưm..."
Đi kèm là cơn đau đầu dữ dội. Hứa Hồng Phi từ từ mở mắt ra, và những gì nó thấy chính là phòng ngủ quen thuộc của nó. Trong một khắc, đầu óc Hứa Hồng Phi rơi vào trạng thái trống rỗng.
Sao mình lại ngủ trong phòng ngủ được ta?
Kí ức cuối cùng trước khi mê man là khuôn mặt của Thẩm Lâm. Nó không ngờ rằng Thẩm Lâm lại tự mình đưa nó về.
Hứa Hồng Phi xoa xoa bả vai đau nhức, không biết tối hôm qua ngủ ở tư thế gì mà bây giờ toàn thân như muốn rã rời.
Hứa Hồng Phi xoa vai một hồi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu rên nhẹ ở bên cạnh, tất cả những gì còn sót lại bây giờ là sự hoảng sợ.
Hứa Hồng Phi tràn đầy hoài nghi nhìn Dịch Trình bên cạnh.
Cái định mệnh, Dịch Trình... sao lại ở đây?
Một buổi sáng tốt lành bỗng nhiên lại biến thành một một buổi sáng phim kinh dị, là ai thì cũng không thể chấp nhận nổi.
Một tiếng "Rầm", Hứa Hồng Phi ngã xuống thảm, tiện thể còn kéo theo vài món trên bàn.
Tiếng động lớn đã đánh thức Dịch Trình, anh cau mày và mở mắt.
"Mới sáng sớm mà đã phát điên cái gì vậy?"
Dịch Trình khó chịu khi bị tỉnh giấc. Lúc này khi bị Hứa Hồng Phi đánh thức, trên mặt gần như viết ra hai chữ không vui.
"Sao ông lại ở đây?"- Dịch Trình hỏi.
Hứa Hồng Phi khóc không ra nước mắt: Tôi mới là người phải hỏi câu này chứ?
Dịch Trình nhìn chằm chằm Hứa Hồng Phi, hai giây sau, kí ức về đêm qua mới quay ngược trở lại. Trông thấy dáng vẻ dại ra của Hứa Hồng Phi, Dịch Trình liền biết tên này không nhớ những chuyện đã xảy ra tối qua.
Dịch Trình ảm đạm nhìn Hứa Hồng Phi: "Ông có còn nhớ những chuyện đêm qua không?"
Hứa Hồng Phi bối rối: "Cái gì?"
Dịch Trình ngay lập tức cảm thấy khó chịu. Mặc dù sớm đã dự trù được, nhưng Hứa Hồng Phi lại thậm chí không nghe lọt tai lấy một lời chân thành của anh đêm qua.
"Không có gì, tôi về trước."- Dịch Trình lạnh lùng nói rồi rời đi.
Hứa Hồng Phi bị bỏ lại trong phòng ngủ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dịch Trình. Trong một khắc, nó muốn vươn tay ra và ôm lấy Dịch Trình, nhưng trong lúc nó do dự, nó đã vụt mất. Những gì còn lại là tiếng cánh cửa đóng sầm một cách dứt khoát.
Hứa Hồng Phi không hiểu chuyện gì, đầu đau muốn chết đi sống lại, nhưng thái độ của Dịch Trình ít nhiều cũng khiến nó cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện quái gì đã xảy ra đêm qua?
Hứa Hồng Phi lúc này chỉ muốn dùng tay điên cuồng đập nát đầu mình, nó có thể nhận ra rằng Dịch Trình dường như đang tức giận.
Nó khó chịu, thầm nghĩ đêm qua không nên uống nhiều như vậy. Giờ thì hay rồi, làm sao để dỗ crush nguôi giận đây? Nó làm gì có kinh nghiệm nào... Sao không lên Baidu xem nhỉ?
Hứa Hồng Phi ngồi xụi lơ trên mặt đất với vẻ mặt tràn đầy hối hận. Đột nhiên nó nghe thấy có tiếng động nhẹ phát ra từ phòng bếp, nó liền đứng dậy, kéo tay nắm cửa ra, định ra gặp Dịch Trình hỏi rõ, nhân tiện thừa nhận sai lầm của mình và hứa sau này sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa.
Hứa Hồng Phi vội vàng muốn xông ra ngoài, nhưng cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cũng bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ hơn đẩy vào. Hoá ra là Dịch Trình và nó đồng thời dùng lực lên cửa. Đánh giá sơ qua lực tác động, có vẻ như cơn phẫn nộ của Dịch Trình vẫn chưa biến mất.
Hứa Hồng Phi đang nắm tay nắm cửa, lúc này đã bị đẩy đến thắt lưng lảo đảo. Chưa kịp buông tay ra thì nó đã bị ngã nhào lộn ra sau, đầu đập ngược xuống nền sàn lạnh giá, bị đập đến hoa mắt chóng mặt.
Người đi vào cũng bị lực kéo của Hứa Hồng Phi kéo về phía trước, cũng may trọng tâm của Dịch Trình ổn định hơn nên chỉ dịch về phía trước vài bước thì đã ổn định lại được vị trí. Chỉ là ly sữa nóng đang cầm trong tay vì quán tính mà bị đổ vào mặt Hứa Hồng Phi hơn phân nửa.
Hứa Hồng Phi bị bỏng do bị đồ nóng đột ngột đổ lên nhưng cũng may nhiệt độ của sữa cũng không quá cao nên không tới mức bỏng rát, chỉ là sữa bị chui vào mắt và mũi khiến nó bị sặc, nằm trên đất ho dữ dội.
Dịch Trình nắm chặt ly sữa, tư thế đó gần như tính đập nó xuống đất. Suy cho cùng, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Dịch Trình không hề cảm thấy có lỗi với Hứa Hồng Phi, mà ngược lại, lại càng tức giận hơn.
Hứa Hồng Phi ngồi dưới đất lau mắt, bị nửa cốc sữa nóng rót vào, đầu óc dường như minh mẫn hơn một chút. Nó nhớ hồi nhỏ từng nghe bà ngoại kể rằng sữa có thể được dùng để ngăn cơn buồn nôn. Vừa rồi ở trong bếp, Dịch Trình đã hâm sữa cho nó, nhưng, nhưng...
Nó rụt rè ngẩng đầu lên nhìn Dịch Trinh, nó cũng không biết vì sao mình lại rụt rè nữa, nhưng nó cũng mơ hồ cảm nhận được dường như mình đã làm sai điều gì đó. Khi nhìn thấy khuôn mặt đen hơn đít nồi của Dịch Trình, nó đã trở nên chắc chắn hơn về suy đoán hiện tại của mình.
Nhịp tim của nó tăng lạ thường, không biết là do gặp Dịch Trình hay gì đó, giờ nó chỉ mong là mình đừng biến thành cái ly đang run rẩy trong tay Dịch Trình, như thể sẽ bị bóp nát trong giây tới.
"Á...Tôi xin lỗi..."- Hứa Hồng Phi lúng túng giải thích, "Tôi nghe thấy có tiếng động trong phòng bếp, thấy ông vẫn chưa đi nên tôi chỉ muốn đi ra xin lỗi ông. Tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Tôi xin lỗi ông, Dịch Trình, nhưng tôi thực sự không nhớ những gì đã xảy ra đêm qua. Ông có thể nhắc lại được không, tôi không có cố ý làm ông tức giận mà, tôi..."
"Cách!"- Dịch Trình ngồi xổm xuống, đặt luôn nửa cốc sữa còn lại xuống đất.
"Ông uống đi, chỉ còn chừng này thôi. Tôi chưa bao giờ tự mình hâm sữa cả."- Âm giọng Dịch Trình không chứa quá nhiều cảm xúc khiến người ta lầm tưởng rằng đây chỉ là một câu nói bình thường, nhưng chỉ có duy nhất Hứa Hồng Phi biết rằng Dịch Trình thực sự thực sự thực sự rất tức giận.
Hứa Hồng Phi lau mặt lại một lần nữa, vừa rồi Dịch Trình có nói mấy câu nhưng nó chỉ nhớ mỗi câu cuối cùng " Tôi chưa bao giờ tự mình hâm sữa cả."
Hứa Hồng Phi vội vàng cầm ly sữa lên, vẻ mặt khó mà tin được hỏi: "Cho tôi hả?"
Dịch Trình càu nhàu: "Cho chó."
Dù cho có bị ăn mắng, Hứa Hồng Phi cũng rất rộng lượng không để bụng một chút nào, thay vào đó tâm trạng lại rất tốt. Lúc này đây nó đang rất vui vẻ, tạm thời quên đi những cảm xúc vừa rồi, nâng ly lên như bảo bối rồi uống sạch.
Dịch Trình nhìn nó uống xong, rồi nhìn bộ đồ bị bắn tung toé sữa lên của Hứa Hồng Phi một hồi, môi mấp máy nhưng không nói gì cả, chỉ cầm cái ly không rời khỏi phòng ngủ, đi tới cửa rồi đẩy cửa rời khỏi nhà.
Hứa Hồng Phi ngồi ngốc tại chỗ, nhất thời cảm thấy mình nói gì cũng vô ích. Nó cảm thấy mình làm gì cũng sai, tự trách bản thân mình tại sao đêm qua lại uống nhiều như vậy.
Nó nhìn xuống bộ quần áo bẩn thỉu của mình, đây là lần đầu tiên Dịch Trình tự mình hâm nóng sữa, tiếc quá.
Nó thở dài thườn thượt, nhìn xung quanh, định giúp Dịch Trình dọn dẹp nhà cửa, sau đó ra ngoài thư giãn, đồng thời nghĩ cách xoa dịu Dịch Trình.
Bây giờ đang là thời điểm giao mùa của thu đông, lá trên cây đung đưa từ đầu này sang đầu kia. Gió lạnh thổi xào xạc giúp che đi dáng vẻ hiu quạnh của nó, cái lạnh len lỏi qua từng lớp áo của người đi đường, chui vào trong như muốn cào xé từng tấc da tấc thịt.
Nơi này là công viên Nam San, trước đây có rất nhiều người đến đây để đi dạo, trẻ em, phụ nữ, đàn ông đều đủ. Nhất là khi màn đêm buông xuống, đài phun nước hình tròn ở ngay trung tâm sẽ trở thành địa điểm bán hàng lớn nhất. Ngoài ra xung quanh công viên cũng treo rất nhiều lá cờ bay phấp phới, đặc biệt nguy nga mỗi khi có gió thổi tới.
Hứa Hồng Phi đội mũ che kín đầu, chỉ để lộ mắt và mũi, quấn mình thật chặt như thể người lạ chớ lại gần.
Quả thực tâm trạng hiện tại của nó có thể được miêu tả là vui buồn lẫn lộn. Buồn là vì nó không biết làm thế nào để dỗ Dịch Trình, vui là vì Dịch Trình vẫn quan tâm đến nó, tự mình pha cho nó một ly sữa ấm (dù đã bị đổ một nửa).
Trên đường không có người đi bộ, có lẽ là do trời quá lạnh, ngay cả những tiếng chim kêu thường ngày giờ đây cũng không thấy nữa.
Hứa Hồng Phi giẫm lên những tảng đá cuội dưới chân mình. Đột nhiên cách đó không xa có tiếng chó sủa vang lên, nó ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng rất quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ.
Đoàn Triết một tay dắt Đậu Đậu của Tô Dương, một tay vẫy nó.
Đậu Đậu chưa bao giờ sợ thế giới. Nó luôn rất thân thiện với con người và thường chạy đến gần họ mỗi khi thấy người. Vì vậy Tô Dương và Đoàn Triết không bao giờ dám dắt nó ra ngoài mà không có dây xích, vì sợ nó sẽ doạ người ta chạy mất.
Đậu Đậu đang cố gắng thoát khỏi dây xích, thẻ chó của nó lắc lư liên hồi còn nó đang cố gắng bay về phía Hứa Hồng Phi.
Hứa Hồng Phi sửng sốt trong giây lát, thầm nghĩ nó và Đoàn Triết đã lâu không gặp, làm sao có thể gặp mặt ở đây? Trông bọn họ có vẻ thân nhau thật đấy.
bọn họ: chỉ Đoàn Triết và Đậu Đậu
Đoàn Triết thấy xung quanh không có ai nên bèn buông dây xích ra. Đậu Đậu không còn bị kìm kẹp nữa, trong tích tắc liền "bay" vụt tới như một chiếc tàu lượn nhỏ.
Hứa Hồng Phi và Đoàn Triết ăn ý nhìn nhau một cái. Đoàn Triết lon ton chạy tới, hai chiếc tai của Đậu Đậu cụp lại đầy phấn khích, vui vẻ rung lên, đầu trông không khác gì một con hải cẩu nhỏ bị hói.
Hứa Hồng Phi cúi xuống xoa đầu Đậu Đậu. Đậu Đậu không cho ai cơ hội, ngoài nó, được nằm xuống đất. Nó khéo léo ngửa cái bụng lên, bốn cái chân ngắn ngủn hướng thẳng lên trời muốn sờ sờ. Hứa Hồng Phi mắt tốt nên liền nhận ra trên người Đậu Đậu có cơ quan gì đó nhô ra, mặt trước có màu đỏ...
Đoàn Triết chạy tới chỗ Hứa Hồng Phi, nhìn thấy cảnh này thì xấu hổ, ngay lập tức lật người Đậu Đậu lại, xích nó lại rồi nói với Hứa Hồng Phi: "Nó, nó gần đây bị làm sao ấy, chắc là đến mùa động dục. Tô Dương có việc phải làm nên tôi dắt nó ra ngoài. Khụ khụ... Sau đó thì, trùng hợp quá, sao ông lại ở đây?
Hứa Hồng Phi xoa mũi, nghĩ thầm mình quấn như thế mà vẫn bị nó nhận ra được, đúng là anh em tốt có khác. Nhưng bây giờ nó không có tâm trạng để quan tâm những chuyện vụn vặt đó, đầu óc nó hiện giờ chỉ toàn là cơn thịnh nộ của Dịch Trình, sữa nóng của Dịch Trình pha cho, Dịch Trình phát điên, Dịch Trình tự tay hâm sữa...
Nó cứ luẩn quẩn mãi như vậy, trong đầu hiện giờ chỉ toàn là Dịch Trình.
Hứa Hồng Phi buồn bã nói: "Tôi đã làm Dịch Trình tức điên rồi, vì vậy tôi ra ngoài giải khuây."
Đoàn Triết lập tức hiểu ra, thật ra ngay từ giây phút đầu tiên cậu thấy Hứa Hồng Phi, cậu đã cảm thấy nó có vẻ bơ phờ, thiếu sức sống hơn trước. Sau một thời gian dài thì mới biết hoá ra là gặp trục trặc trong mối quan hệ.
Đoàn Triết hừ một tiếng nói: "Người anh em, tuy rằng tôi không biết ông đã làm gì khiến Dịch Trình phát hoả, nhưng mà tôi biết tình cảm của hai người không phải là vấn đề."
Hứa Hồng Phi trợn tròn hai mắt: "Ý ông là?"
Đoàn Triết nói thêm: "Nếu hai người yêu nhau, miễn đừng chạm vào bãi mìn của đối phương thì có chuyện gì mà không giải quyết được?"
Hứa Hồng Phi dường như đã hiểu.
Đoàn Triết nói tiếp: "Nếu khiến người mình thích bực tức thì ông phải học cách năn nỉ và dỗ dành người ấy, suy nghĩ xem mình đã làm gì sai, có thái độ cầu thị, đừng có hời hợt, và phải sửa sai, hiểu không?"
Hứa Hồng Phi vô tội nói: "Tôi hiểu mà, vấn đề là đêm hôm đó tôi đã uống quá nhiều. Tôi không nhớ mình đã nói gì hay làm gì. Cho dù thế nào thì Dịch Trình cũng đang rất tức giận, tôi nên hỏi ai đây?"
Đoàn Triết nói: "Thật không dễ dàng, chắc ông đã nói một điều gì đó rất quan trọng, chẳng hạn như điều khiến ông phiền lòng, hay đó có thể là điều mà gần đây ông hay suy nghĩ."
Đoàn Triết ngồi xổm xuống, xoa đầu nhỏ của Đậu Đậu, nói: "Kể ra thì cũng có chút máu chó, có thể là uống rượu nói bậy hoặc có khi nói ra tình cảm của mình với người khác."
Hứa Hồng Phi nghe vậy thì rùng mình, sau khi nghĩ lại mọi chuyện thì cảm thấy vế sau có khả năng cao hơn.
Đầu óc Hứa Hồng Phi đột nhiên trở nên trống rỗng - Chết tiệt, nếu chuyện lớn như vậy mà mình không nhớ ra thì có phải xong rồi không? Nếu Dịch Trình bực bội vì điều này, thì mình thực sự...
Từ từ?
Nếu Dịch Trình thực sự nổi giận vì điều này, có nghĩa là cậu ấy cho rằng đây là vấn đề rất quan trọng, nếu cậu ấy nghĩ vấn đề này rất quan trọng, đó có phải là... bởi vì Dịch Trình cũng thích mình??!
Khi Hứa Hồng Phi nghĩ đến điều này, nó vui mừng khôn xiết. Nó ôm chầm lấy Đoàn Triết, rồi nhấc bổng Đậu Đậu lên, kéo nó bay vòng trên không trung hai lần, sau đó còn hôn đầu nó một cách mãnh liệi, rồi mới quay người lại nói với Đoàn Triết: "Hảo anh em, tôi biết làm gì tiếp theo rồi. Hôm nay tôi xin sủi trước, hẹn ông hôm khác khi có thời gian nha!"
Nói xong liền theo lối cũ trở về, không quay đầu lại.
- -----------------------------------------------------