Chương .
Bách hóa này là bách hóa lớn nhất ở Tây Châu, tổng cộng có bảy tầng, bên trong gồm có quần áo, thức ăn, tạp hoá cùng nhiều loại cửa hàng chuyên bán. Các quầy lầu một hơn phân nửa là bán trang sức vàng bạc, đồ trang điểm, túi xách hàng hiệu cùng giày dép nữ đắt tiền, cho đến khi đi vào trong bách hóa, cũng không thấy có tang thi ngửi thấy hơi thở đuổi theo, mấy người không có thả lỏng cảnh giác, chậm rãi đến gần tay vịn thang máy.
“Đông” một tiếng, Hướng Nam Xuyên bỗng nhiên quay đầu, một lọ sơn móng tay từ phía sau container lộc cộc lộc cộc lăn đến dưới chân.
Trì Nghiễm đè bả vai Hướng Nam Xuyên, đi đến trước mặt anh, mấy người thả nhẹ bước chân, lặng yên không một tiếng động đi đến gần container.
Vòng qua quầy thì thấy, hóa ra chỉ là con tang thi bị chặt đứt chân, nó khảy một đống chai lọ, thịt trên hai cái đùi của nó cùng một cái cánh tay đều bị gặm hết, bụng phá thành một cái hố, ruột rớt hết ra ngoài, nó ngửi được hơi thở của người, hiển nhiên có chút hưng phấn, múa may một cái tay khác chưa bị tổn hao gì.
Hướng Nam Xuyên đang chuẩn bị lấy xẻng đập xuống, đột nhiên anh cảm giác chỗ cỗ có một trận gió lạnh xẹt qua, đôi mắt Hướng Nam Xuyên đột nhiên trợn to, tiếp theo đó anh rùng mình, trong mắt phảng phất có ánh sáng hiện lên, đồng thời anh đột nhiên xoay người giơ xẻng lên chắn một cái, cái xẻng vì va chạm mà gãy mất một phần, “Loảng xoảng” rơi xuống trên mặt đất, nhìn kỹ lại, miếng xẻng rơi xuống giống như là bị đao cắt đến chỉnh tề.
Lúc Hướng Nam Xuyên xoay người, Trì Nghiễm rất nhanh chóng vọt đi, trên tay hắn bốc lên một ngọn lửa, hung hăng đánh một cái, liền thấy một con tang thi từ trên tay vịn thang máy rớt xuống dưới.
Nam nhân bên cạnh Hướng Nam Xuyên xông lên trước, giơ cao mã tấu trên tay, một đao bổ về phía cổ tang thi, mã tấu rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, lại nhìn lên, đầu tang thi cùng thân thể đã chia lìa.
Hướng Nam Xuyên dương dương mi, không nghĩ tới một thanh niên nhìn qua rất văn nhã, lúc gϊếŧ tang thi lại tàn nhẫn như vậy.
Trì Nghiễm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, liếc nhìn Chung Hạc Sinh nhiều hơn một cái, rất mau tầm mắt của hắn đã chuyển qua một bên, ném ra một đoàn hỏa cầu, đem tang thi thiêu đốt. Hướng Nam Xuyên cầm lấy cái xẻng kia chặt đứt, ở trong óc tang thi lục lọi, đào ra một viên tinh hạch trong suốt.
Trì Nghiễm thuận tay đem phía sau quầy cùng con tang thi kia thiêu, bất quá từ trong đầu con tang thi này lại đào ra viên tinh hạch trong suốt, tinh hạch có màu sắc trong suốt là tinh hạch cấp một, mang màu sắc chính là tinh hạch cấp hai, Hướng Nam Xuyên còn từ tài liệu mà hệ thống đưa cho nhìn qua một chút, tinh hạch cấp hai chẳng những so với tinh hạch cấp một lớn hơn một chút, năng lượng bên trong cũng là nhiều hơn gấp mười lần so với tinh hạch cấp một.
Hiện giờ tang thi đã trải qua trận mưa kia, cũng đã tiến hóa thành tang thi cấp hai, đây hẳn là con tang thi trải qua trận mưa kia mới biến thành tang thi.
Hành động của Hướng Nam Xuyên không có tránh mặt những người khác, cho dù trên mặt bọn họ có nghi hoặc, nhưng cũng rất thức thời không hỏi cái gì.
Hướng Nam Xuyên đem tinh hạch bỏ vào trong túi, đứng dậy nói với Trì Nghiễm: “Đi lên lầu hai đi.”
Lần này bọn họ cần phải lấy vật tư chủ yếu là thức ăn, cùng với quần áo và chăn gối, lầu hai có cửa hàng thức ăn nhanh, hẳn là có thể tìm được không ít thức ăn, mà nội thất trong nhà cùng đồ gia dụng thì ở trên lầu sáu.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng còn sẽ có tuyết, Hướng Nam Xuyên cũng cảm giác được cơn lạnh lẽo, nhưng chưa đến mức lạnh đến không chịu nổi, có lẽ tố chất thân thể của dị năng giả tốt hơn người bình thường, kháng được lạnh, bất quá người thường thì không chịu được, vừa rồi Hướng Nam Xuyên trong lúc vô ý phát hiện ra, rất nhiều người đã lén lút uống thuốc, hẳn là tối hôm qua đã bị cảm lạnh.
Hướng Nam Xuyên thuận tay túm lấy chiếc xe đẩy, bước chân nhanh nhẹn đi lên trên thang máy.
Trên lầu hai, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tang thi có tận bảy tám con, số lượng này còn chưa bao gồm tang thi trốn ở trong cửa hàng, bọn họ còn chưa đi lên cầu thang, tang thi đã ngửi thấy mùi chạy tới đây.
Sáu người lần này đi theo đều là những nam thanh niên thân thể khoẻ mạnh, đối phó với bảy tám con tang thi là không thành vấn đề, xẻng Hướng Nam Xuyên bị tang thi cắt đứt, dị năng của anh lại không phải dị năng có tính công kích, chỉ có thể tránh ở phía sau mọi người hỗ trợ một chút, mỗi khi móng tay tang thi chuẩn bị cào lên, anh liền sử dụng dị năng, đem tang thi đứng hình tại chỗ, để những người khác bổ đao xuống.
Dưới sự phối hợp của Hướng Nam Xuyên, tang thi trên lầu hai rất mau đã xử lý xong.
Hướng Nam Xuyên đi vào trong cửa hàng quần áo nam cầm hơn mười cái áo lông vũ, mấy người khác cũng nhanh chóng thay áo lông vũ, trên lầu hai còn có không ít cửa hàng ăn uống, bất quá nhiều ngày như vậy qua đi, đại bộ phận nguyên liệu nấu ăn đã sớm hư thối. Đi vào sau bếp phát hiện, nguyên liệu nấu ăn dễ bị hư thối đều đã bị những người sống sót lúc ấy trong bách hóa cầm đi, chỉ còn lưu lại ngũ cốc hoa màu này là lương thực có thể để được lâu, chắc là do không có điện để nấu ăn, cho nên không có ai lấy đi, bất quá đám người Lục ca thế nhưng cũng tịch thu hết, chiếm hết tiện nghi của nhóm người Hướng Nam Xuyên.
Hướng Nam Xuyên còn ở trong một quán trà sữa tìm được mấy túi táo, bưởi, cam, dưa Hami cùng thạch lựu.
Hướng Nam Xuyên lập tức quyết định, đem những thứ này mang về đặt ở trong siêu thị của anh bán ra ngoài.
Ngoài trái cây ra, bọn họ còn tìm thấy một ít nước chấm, gạo, mấy hộp đồ hộp, rong biển, mộc nhĩ khô, đồ vật quá nhiều, một cái xe đẩy nhét không nổi nữa, lầu ba còn chưa có đi liền thắng lợi trở về.
Giữa trưa ăn chính là ăn thịt bò đóng hộp, ăn một bữa cơm no nê, Hướng Nam Xuyên đang muốn trở về ngủ trưa, lúc này có người đi lên thông báo, Chu Hộ lại mang người tới đây.
Người còn chưa đến, liền nghe thấy thanh âm Hồ Mãn kêu kêu quát quát, “Cửa hàng trưởng! Cửa hàng trưởng! Tôi tới mua đồ vật!”
Hướng Nam Xuyên thong thả ung dung đi ra siêu thị, đám người Chu Hộ đều là từ mỹ thực thành đường nhỏ tới đây, đoàn người mênh mông cuồn cuộn, nhìn ra có - người.
Khóe miệng tươi cười của Hướng Nam Xuyên dần dần biến mất, mặt anh không biểu tình mà nhìn những người đi tới, rất tốt, những người này đem anh trở thành Hello Kitty dễ bắt nạt như vậy có phải hay không?!
Đối diện với mặt lạnh của Hướng Nam Xuyên, Hồ Mãn đại khái ý thức được cái gì, hắn gãi gãi đầu, mặt đầy áy náy nói: “Thật xin lỗi cửa hàng trưởng, tôi khuyên bọn họ mãi, bọn họ cũng không dám đi ra, tôi lại phải khuyên can mãi, mới đem bọn họ dẫn đến đây.”
Hướng Nam Xuyên ngẩng đầu gõ gõ khung cửa, ngữ khí không nóng không lạnh nói: “Muốn mua đồ thì đi vào.”
Hồ Mãn nhìn Chu Hộ ở phía đằng sau, yên lặng thở dài, không nói cái gì nữa, trực tiếp đi vào trong tiệm mua hoa quả, a! Trong tiệm thế nhưng lại nhiều thêm mấy loại trái cây, còn có quả cam hắn yêu nhất, Hồ Mãn tức khắc phóng qua, đem Chu Hộ ném đến sau đầu.
Thấy Hồ Mãn vui sướng chạy vào siêu thị, một ít người thật cẩn thận mà ngắm nhìn sắc mặt Chu Hộ, Chu Hộ nói: “Muốn mua cái gì thì đi vào chọn đi.”
Những người này đã từ trong miệng Tạ Huy biết được ba quy định của siêu thị này, trong tiệm không thu tiền mặt, chỉ thu vật phẩm, có thể đổi được nhiều ít đồng vàng, một ít người do dự một chút, vẫn là mang trang sức vàng bạc ra đổi.
Sau khi chờ bọn họ đi vào siêu thị, khóe miệng của Hướng Nam Xuyên mỉm cười, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trong mắt anh lại không có chút ý cười nào, anh nhìn về phía Chu Hộ, “Tiểu khu các người chỉ thừa một ít người như thế này?”
Chu Hộ lúng túng nói: “Bọn họ không muốn tới đây, tôi cũng không có biện pháp cưỡng bách bọn họ tới đây.”
Hướng Nam Xuyên búng búng móng tay, không chút để ý nào, nói: “Phải không?”
Chu Hộ bất đắc dĩ, hắn cố ý nói trắng ra, “Tôi biết các cậu không tin lời tôi nói, cậu không biết tình huống tiểu khu chúng tôi, sau khi mạt thế bùng nổ, bảo an tiểu khu chúng tôi quản rất nghiêm ngặt, ra vào đều bị quản lý nghiêm khắc, người biến thành tang thi không nhiều lắm, bất quá mọi người đều bị dọa đến nỗi không dám ra cửa, càng đừng nói là đi ra ngoài đánh tang thi.”
Sau đó tang thi ở bên ngoài quá nhiều, khi hắn cùng Hồ Mãn mấy người chuẩn bị đi ra ngoài gϊếŧ tang thi, vừa vặn lại gặp phải đám người Lục ca dẫn người tới đây quét sạch tang thi, giúp bọn họ giải quyết chuyện lớn như vậy, Chu Hộ rất cảm kích đối phương. Thế cho nên ngày đó khi Lục ca bọn họ tới đây để nhờ vả, Chu Hộ nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ, không suy nghĩ quá nhiều, liền đem người thả vào trong, ai biết lại là dẫn sói vào nhà.
Trong tiểu khu có vài nữ sinh mới mười mấy tuổi đều bị những kẻ cặn bã kia làm chuyện xấu, Chu Hộ không phải chưa từng phản kháng, nhưng dị năng giả của bọn hắn có quá nhiều, người tiểu khu lại không đồng lòng, tất cả đều là quét tuyết trước cửa, trốn ở trong phòng không ra, Chu Hộ cũng rất bất lực.
Nhưng bởi vì chuyện này, không ít người của tiểu khu đối với Chu Hộ có ý kiến rất lớn, càng sẽ không nghe hắn chỉ huy nữa.
Hướng Nam Xuyên cười lạnh ra tiếng, anh thật ra không tin lời nói của Chu Hộ là sự thật, phỏng chừng Chu Hộ thả đám người Lục ca tiến vào tiểu khu, đại khái là muốn mượn tay đám Lục ca khống chế toàn bộ tiểu khu, lại không nghĩ ngược lại bị Lục ca khống chế.
Chu Hộ người này thông minh thì thông minh, Hướng Nam Xuyên lại đối với hắn không có nửa phần hảo cảm, trên người người này tràn đầy hơi thở thương nhân, ích kỷ, xem con người như đồ vật.
Nếu là lần này Hướng Nam Xuyên tính toán một sự nhịn chín sự lành mà nói, thì tiếp theo đó Chu Hộ liền sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thấy Chu Hộ còn muốn nói cái gì, Hướng Nam Xuyên lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, trực tiếp xoay người đi về siêu thị.
Hướng Nam Xuyên một bên đổi đồng vàng cho khách nhân, một bên cân nhắc ở trong lòng, lần này nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố là mời chào được một trăm vị khách nhân, bởi vì đây là nhiệm vụ mang tính trừng phạt, cần thiết phải mời chào một trăm vị khách nhân mới, bằng không anh cũng sẽ không lo lắng như vậy, trong đội ngũ bọn họ bản thân đã có ba mươi mấy người, trong vòng ngày mời chào một trăm khách nhân hoàn toàn không thành vấn đề, hôm nay Chu Hộ mang đến chỉ có người, cách mục tiêu nhiệm vụ còn thiếu người.
Hướng Nam Xuyên nhìn thời gian, nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố là vào hai ngày trước lúc bốn giờ chiều, nói cách khác vào ngày mai trước bốn giờ chiều cần thiết phải mời chào được một trăm vị khách nhân mới.
Ngay từ đầu Hướng Nam Xuyên đã nhìn trúng Cảnh Hoa Tiểu Khu, chính là bởi vì ở tiểu khu có người sống sót nhiều nhất. Cho tới bây giờ, siêu thị mới chỉ mở khóa ba loại trái cây, tốc độ quá chậm, trừ bỏ phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, anh còn phải nhanh chóng mở khóa các loại đồ uống cùng các loại rau dưa, mà yêu cầu là phải có một số lượng đồng vàng lớn cùng danh tiếng, đặc biệt siêu thị còn muốn khuếch trương mở ra chi nhánh, tốc độ mà cứ thong thả như vậy, đời này cũng không có biện pháp đem siêu thị mở ra khắp nơi trên cả nước.
Đầu ngón tay của Hướng Nam Xuyên gõ nhẹ quầy thu ngân.
Sau khi đem vị khách nhân cuối cùng tiễn đi, Hướng Nam Xuyên nói với Trì Nghiễm: “Xem ra chúng ta phải đi Cảnh Hoa Tiểu Khu một chuyến.”