"Cảm giác đi làm như thế nào? Có phải vui hơn nhiều so với ngồi ngốc ở nhà hay không?"
Bàn tay đang cầm dao nĩa của Hứa Lang tạm dừng một chút, sau đó gật gật đầu, chậm rãi bỏ miếng thịt đã cắt xong vào miệng nhai, vị thịt tươi ngon nổ tung trong miệng, Hứa Lang híp híp mắt, sắc mặt thoả mãn.
Một miếng thịt xuống bụng, Hứa Lang cầm khăn tay lau miệng một chút, nhìn về phía Cậu của mình, mỉm cười một cái, "Công việc khá tốt, con rất thích công việc này."
Cậu của Hứa Lang nhìn thấy nụ cười của cậu, đột nhiên nước mắt nổi lên quanh khoé mắt, cơ thể mập mạp run lên nhè nhẹ.
Hứa Lang vội vàng lấy khăn giấy cho Cậu, "Làm sao vậy?"
Cậu của Hứa Lang một bên lau nước mắt, một bên khóc nấc lên, nói chuyện đứt quãng: "Đây là, lần đầu tiên, trong vòng một năm nay, con cười, cười tươi như vậy.
Từ sau khi được cứu ra đến giờ, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng, ngăn cách với thế nhân, Cậu còn lo lắng tâm lý con có vấn đề, thiếu chút nữa mời bác sĩ tâm lý cho con.
Cậu cũng chưa từng thấy con cười kể từ khi đó."
Hứa Lang bất đắc dĩ đỡ trán, "Ai nói con chưa từng cười, con nếu không cười, không phải trở thành mặt than rồi sao."
"Không không, con cười cứ như khóc vậy."
Không biết người Cậu này lại nghĩ đến điều gì, nước mắt vừa mới ngừng lại lại bắt đầu rơi xuống.
"Con biết trong một năm nay Cậu rất vất vả, cũng rất cảm ơn Cậu đã vì con mà tìm một công việc tốt như vậy. Cậu yên tâm đi, con nhất định sẽ không giống như trước nữa đâu."
Người Cậu mập mạp vừa khóc vừa cười, "Tốt tốt, Cậu cũng không mong gì hơn, chỉ cần Lang Lang của chúng ta có thể vui vui vẻ vẻ mỗi ngày là được."
Cơm nước xong, Hứa Lang về tới biệt thự.
Cậu đứng trước cửa căn biệt thự của Tống Dịch Hành, nhìn căn nhà vì không có ai ở mà trở nên rách nát kia, trong ánh mắt là biểu tình ôn nhu mê người, "Chờ em. Chờ em đi tìm anh."
Sáng sớm hôm sau, Hứa Lang liền đi tới cục điều tra.
Cậu đi dạo trong phòng vật chứng nửa ngày, rốt cuộc tầm mắt cũng dừng lại ở trên một con dao phẫu thuật.
"." vụ án người dân mất tích.
Vật chứng: Dao phẫu thuật.
Sau khi điều tra, xác định là vật chứng của vụ án người dân mất tích ngày "."
Chình là cái này đi.
Phòng phát sóng trực tiếp "Hệ thống "chạy thoát khỏi tay hung thủ"".
"Bắt đầu rồi sao? Đây là vụ án gì đây?"
"Hình như là vụ án mất tích nổi danh ở thành phố Chiết Hải."
"Lang Lang của chúng ta online chưa?"
"Lầu trên, là Đảng "Dực Long" đúng không?"
"Yep, hội hợp, hội hợp."
Sau khi cơn ngất xỉu quen thuộc biến mất, Hứa Lang mở to mắt.
Một mùi nước sát trùng gay mũi ập vào trước mặt, "Xin nhường đường, xin nhường đường." Một người phụ nữ trung niên, hình như là người dọn vệ sinh đang cầm thùng nước dội lên chỗ hành lang đi lại.
Hứa Lang nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện chỗ mình đang ở giống như là một phòng bệnh, nhưng trong đó lại có chút quỷ dị, rõ ràng bày biện trong phòng đều giống với phòng bệnh bình thường khác, nhưng Hứa Lang vẫn cảm thấy có một chút gì đó không thích hợp.
Cậu nhìn những người khác trong phòng bệnh, nếu không phải trên đầu có băng bó, thì chính là toàn thân đều băng bó, Hứa Lang cúi đầu nhìn xuống chính mình, phát hiện nguc mình hơi nhô cao lên, hoàn toàn khác với lòng nguc bằng phẳng thường ngày.
Sau khi xây dựng tâm lý một phen, mặt Hứa Lang không cảm xúc, giả vờ bình tĩnh đặt tay lên nguc.
Xúc cảm mềm mại làm Hứa Lang sợ đến mức la lên một tiếng.
Bạn chung phòng bị băng bó toàn thân nằm trên giường kế bên nhìn qua Hứa Lang, nhìn thấy tay Hứa Lang đang đặt lên nguc của chính cậu, hiểu rõ vấn đề mở miệng nói, "Người anh em, xúc cảm thế nào?"
Hứa Lang dại ra quay đầu nhìn lại, khoé miệng cứng đờ mà kéo lên, "Xúc cảm, rất tốt."
Không có việc gì khủng b hơn việc phát hiện mình có thêm cặp nguc.
Hứa Lang nơm nớp lo sợ xốc quần mình lên, phát hiện "cậu em" của mình vẫn còn đó, liền thở phào nhẹ nhỏm, cơ thể nhẹ nhàng dựa vào đầu giường, có thêm cặp nguc thì sao, chỉ cần "người anh em" còn ở, chuyện gì cũng dễ nói.
Nào biết anh bạn giường bên lại bắt đầu nói chuyện: "Người anh em, chuẩn bị tinh thần làm phẫu thuật cắt bỏ "cậu em" chưa?"
OK, fine. Hứa Lang cảm giác "sống không còn gì luyến tiết", nhìn qua anh bạn cả người bị băng bó kia.
Người anh em kia bị nhìn đến không nói được lời nào, thè lưỡi với cậu, xoay chuyển thân hình một cách khó khăn.
"Ê ê, giường bệnh , không phải đã nói là không được xoay người sao? Vết thương nứt ra thì làm sao bây giờ?"
Một người phụ nữ hình như là y tá xông vào trong phòng, nhìn rất thanh tú, âm thanh lại khá tục tằng, tiếng nói cùng vẻ bề ngoài không hề hợp nhau chút nào.
Người anh em bị băng bó toàn thân kia xoay người một cách khó khăn, y tá đi nhanh tới, dùng hai tay giúp người anh em đó xoay người.
Một hồi sau, y tá mệt mỏi thở hồng hộc, người anh em kia cũng ứa mồ hôi.
Hứa Lang đang cố gắng tiếp thu sự thật chính mình tự nhiên có thêm cặp nguc còn sắp phải làm phẫu thuật cắt bỏ bộ phận dưới, "Hệ thống , linh hồn của tôi sau khi ra khỏi không gian này, có bị thay đổi gì không?"
"Yên tâm, không có."
Sau khi Hứa Lang có được đáp án xác thực mới thở phào nhẹ nhỏm, còn không phải là có thêm cặp nguc, cắt bỏ "cậu em", biến đổi giới tính thôi sao, không có gì ghê gớm.
Y tá sau khi nghỉ ngơi tốt xong, đi từ phía "Sa Bố huynh đệ" đến chỗ Hứa Lang bên này, "Giường bệnh Lý Tranh Lâm, mấy ngày nay có uống thuốc đều đặn không? Cơ thể cảm giác thế nào?"
("Sa bố huynh đệ" = người anh em mình đầy băng gạc y tế:) tui để nguyên danh cho dễ đọc nha)
Thì ra trong thế giới này, cậu thay thế cho Lý Tranh Lâm.
"Uống thuốc gì cơ?"
Y tá liếc cậu một cái, "Không uống thuốc thì làm sao làm phẫu thuật cắt bỏ bộ phận dưới, kch thích tố trong cơ thể không phù hợp với trạng thái làm phẫu thuật, bác sĩ Chu sẽ không làm giải phẫu cho anh đâu?"
Á, thì ra là uống thuốc để điều tiết kch thích tố trong cơ thể, vậy cậu càng không ăn, cậu vẫn còn muốn giữ lại hai lạng thịt kia.
( lạng thịt = g)
"À à, ăn, ăn. Tôi nhất thời quên mất." Hứa Lang xấu hổ cười cười.
Y tá lẩm bẩm vài câu, liền đi ra ngoài.
Thì ra phòng bệnh này thực sự không phải phòng bệnh bình thường, mà là phòng bệnh của bệnh viện chỉnh hình, Hứa Lang khá tò mò với lĩnh vực chỉnh hình chưa từng tiếp xúc này, vi thế cậu quay đầu qua hỏi "Sa bố huynh đệ", "Cậu tới đây là định chỉnh hình gì đấy?"
"Tôi hút mỡ toàn thân. Cậu không biết đâu, lúc chưa chút mỡ tôi mập đến cỡ nào, nếu không tôi cho cậu xem thử ảnh chụp trong điện thoại tôi." Nói xong, "Sa bố huynh đệ" lại muốn xoay người lấy di động.
Hứa Lang lập tức ngăn cậu ta lại, "Đừng đừng, cậu đừng có mà nhúc nhích, tôi lấy giùm cậu."
Vì thế Hứa Lang đưa điện thoại di động cho "Sa bố huynh đệ", hai người chụm đầu vào, bắt đầu xem bộ dáng mập mạp cân của "Sa Bố huynh đệ" trước kia.
( cân = g, cân = kg)
Trong phòng vốn đang ầm ĩ không biết vì cái gì mà an tĩnh lại, chỉ còn lại có tiếng nói khe khẽ của của Hứa Lang và "Sa Bố huynh đệ", đột nhiên, "Sa Bố huynh đệ" chọc chọc Hứa Lang, hướng tới cửa phòng bệnh làm mặt quỷ.
Hứa Lang tò mò quay đầu lại, thấy được một người xuất hiện trước cửa phòng.
Gương mặt người nọ ôn nhu, nho nhã, mặc một chiếc áo blouse trắng càng làm cho hắn cứ như trích tiên đi nhầm xuống trần gian, bàn tay to tuyết trắng đang cầm sổ khám bệnh, có thể rõ ràng thấy được từng cọng gân xanh trên đó.
Bộ dáng này rõ ràng rất giống Tống Dịch Hành.
Giờ phút này, đôi mắt người nọ gắt gao mà nhìn chằm chằm Hứa Lang cùng "Sa Bố huynh đệ", tuy rằng mặt không cảm xúc, nhưng đôi mắt hơi nheo lại, nhìn hai người bệnh đang dựa vào nhau kia, tâm lý của hắn hơi hơi khó chịu.
Nhưng mà, tại sao lại khó chịu?
Giờ này khắc này, Hứa Lang bị hắn nhìn chằm chằm đến tim đập nhanh, huyết áp cũng chậm rãi tăng lên, sống lưng tê dại, phần eo vậy mà bắt đầu mềm nhũn.
Đến cuối cùng thế nhưng đặt mông ngồi thẳng lên trên đầu của "Sa Bố huynh đệ".
"Ai da ai da, cậu muốn mưu sát tôi hả?"
Tiếng kêu thảm thiết của "Sa Bố huynh đệ", ở một trình độ nào đó đã đánh thức suy nghĩ của hai người kia.
Chỉ thấy trên gương mặt không cảm xúc của người kia bắt đầu xuất hiện biểu tình ôn nhu mà Hứa Lang vô cùng quen thuộc, ánh mắt sắc bén mới vừa rồi nháy mắt trở nên ôn nhu như nước, hắn bước chân dài, đi đến bên cạnh hai người, nâng Hứa Lang lên khỏi đầu của "Sa Bố huynh đệ".
"Giường bệnh yêu cầu nghỉ ngơi tốt, không nên vận động nhiều."
Sau đó chuyển hướng Hứa Lang, dùng cặp mắt ôn nhu kia nhìn hắn, "Giường bệnh , uống thuốc chưa? Còn có một tháng nữa là chúng ta phải phẫu thuật."
Hứa Lang nhíu nhíu mày, tuy rằng người này lớn lên giống với Tống Dịch Hành, có thể nói là giống y như đúc, nhưng mà tại sao biểu tình của hắn lại giống như không hề quen biết cậu, chẳng lẽ mất trí nhớ? Hay là Tống Dịch Hành có anh em sinh đôi."
"Hệ thống , người trước mặt này có phải là tên hung thủ trong không gian thứ nhất hay không?
"Điều đó không liên quan đến nhiệm vụ của không gian này."
Hứa Lang lại hỏi vấn đề một lần, nào biết Hệ thống vẫn cứ lặp lại câu nói kia.
Nếu không nói, tôi còn không thể tự mình thử à.
Hứa Lang ngẩng đầu, đôi mắt to ánh nước lấp lánh đơn thuần mà nhìn vị bác sĩ trước mặt, "Uống thuốc rồi, nhưng mà sao tôi cứ cảm thấy nguc mình có chút đau."
Người nọ bị Hứa Lang nhìn đến yết hầu căng thẳng, hắn dời hai mắt, yết hầu nhẹ nhàng nhúc nhích, hắn chưa kịp mở miệng, liền cảm giác được có thứ gì đang túm chặt tay áo của mình.
Tầm mắt của hắn chuyển về phía cổ tay áo, hai đầu ngón tay thanh tú thon dài đang nhẹ nhàng mà túm cổ tay áo của mình, yết hầu của hắn lại căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Lang, bên trong trừ bỏ sự ôn nhu vừa nảy, còn có một cảm xúc không rõ đang cuồn cuộn trong đó.
Hứa Lang liếc mắt lên bảng tên kẹp trên áo blouse trắng, "Bác sĩ Chu, hay là chúng ta đi đến văn phòng của anh đi, anh giúp tôi kiểm tra nguc tôi một chút được không?"
"Sa Bố huynh đệ" liếc mắt nhìn hai người này, vì sao cứ có cảm giác bầu không khí giữa hai người hơi hơi kỳ quái, tình cảnh này không phải chỉ có trong phim "hêu" sao?
Cứ như hiểu được điều gì đó, đôi mắt của "Sa Bố huynh đệ" trợn to.
Hứa Lang đi theo phía sau Chu Sùng Dương, đi tới văn phòng.
"Tôi có cần nằm lên trên giường không, như vậy bác sĩ Chu cũng dễ kiểm tra."
Chu Sùng Dương tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhìn người bệnh nhân sắp biến đổi giới tính thành công kia, khoé miệng mỉm cười.
Chính hắn đã phẫu thuật cho rất nhiều người, gặp được người chủ động bày tỏ tình yêu cũng rất nhiều. Nhưng vì sao chỉ có một người trước mặt này là khiến cho hắn xôn xao, rõ ràng lúc làm phẫu thuật cho người khác, hắn không hề có cảm giác này.
"Chẳng lẽ, bác sĩ Chu muốn kiểm tra ở chỗ này?"
Hứa Lang thoạt nhìn hơi hơi ngượng ngùng, cậu cắn môi, hai tay nắm lấy góc áo dành cho bệnh nhân, chậm rãi kéo áo lên.
Đôi mắt Chu Sùng Dương nhíu lại, cơ thể hơi hơi nhích lên khỏi lưng ghế.
Đôi mắt vị bệnh nhân trước mắt này hơi hơi xấu hổ nhìn hắn, hàm răng gắt gao mà cắn lên môi, áo trên bị kéo lên, lộ ra vòng eo tuyết trắng, còn vặn vẹo một chút.
Áo trên chậm rãi bị kéo lên, cuối cùng dừng lại ở trên nguc.
Chu Sùng Dương cảm giác không khí trong văn phòng có hơi loãng, hắn kéo kéo cổ áo, thân mình lại không nhịn được mà nhích lên phía trước, thậm chí muốn ngừng hô hấp.
Hắn đang đợi vị bệnh nhân trước mắt này lộ nguc ra, thậm chí còn phi thường chờ mong.
Hứa Lang hơi hơi mỉm cười, đôi tay dùng sức một cái, lộ ra hai bộ phận được tạo hình hoàn mỹ tuyết trắng trước mặt.
Ah, nhìn còn không tồi, xem ra cuộc phẫu thuật phi thường thành công.
"Đây này, chính là chỗ này, có một chút đau."
Bị hành động của Hứa Lang làm cho kinh ngạc, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi đánh dấu chấm hỏi lên dòng bình luận.
"Còn có loại hành động này nữa hả?
"Mẹ ơi~ ci đồ chưa thịnh hành chút nào mà~"
"Kch thích, kch thích, trường hợp mười tám cộng này chẳng lẽ không bị cấm à?"
"Đừng nói, cuộc phẫu thuật này còn rất thành công."
"Ôi trời, hắn là Tống Dịch Hành?"
"Hung thủ của vụ án mạng lúc trước lớn lên giống y như đúc vị bác sĩ này."
"Tôi có một dự cảm, Đảng"Dực Long" của chúng ta lại có đường ăn."
"Kích động, kích động! Đem cờ treo lên! Dực Long! Dực Long!"
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương _