Tokyo, Sở Cảnh sát Đô Thị.
Những nhân viên mặc đồng phục cảnh sát ra ra vào vào, có người thần sắc nhẹ nhàng, có người ngưng trọng.
Bên trong Sở Cảnh sát Đô Thị, một nam một nữ đi vào một gian phòng thẩm vấn.
“ Tinh thần của Nanako tiên sinh có chút không bình thường, cô cẩn thận một chút, tôi ở ngoài cửa, có chuyện gì nhớ rõ lập tức thông báo.” Người đàn ông trung niên vỗ vai Saionji Asako, cổ vũ nói: “Cố lên!”
“Đã rõ, thanh tra Shinkawa.” Saionji Asako đeo tai nghe, trực tiếp đẩy cửa vào.
Đây là một gian phòng thẩm vấn rất đặc biệt.
Toàn bộ tường và sàn nhà trong phòng thẩm vấn này dùng gạch men sứ trắng để xây, sạch sẽ ngăn nắp, giống như một thể, không có bất kì kẽ hở nào.
Bên trong phòng tối đen như mực, cũng không có cửa sổ.
Sau khi tiến vào phòng thẩm vấn, Saionji Asako ho nhẹ một tiếng, dùng âm thanh để mở đèn.Còn chưa nói chuyện, đã nghe thấy một giọng nói hoảng sợ, “Đóng cửa…Mau đóng cửa! Cô muốn hại chết tôi sao?”
Một người đàn ông đầu tóc hỗn độn, lôi thôi lếch thếch, nhìn thấy Saionji Asako tiến vào, không khỏi sợ hãi gào rống, hiển nhiên tinh thần có chút không bình thường.
Hai mắt ông ta đỏ bừng, dày đặc tơ máu, quầng thâm mắt rất đậm, rõ ràng đã rất lâu không có được một giấc ngủ bình thường. Tròng mắt đảo loạn không ngừng, mang theo kinh hoàng cùng sợ hãi.
Tại thời điểm Saionji Asako mở cửa, giống như chim sợ cành cong, hai tay nổi đầy gân xanh, vội vàng che lại đôi mắt, dường như đã nhìn đến thứ đồ vật khủng bố nào đấy.
“Thực xin lỗi.” Nghe được những lời này, Saionji Asako vội vàng đóng cửa lại, có thể tinh tế nhìn đến, cửa phòng cùng căn phòng vô cùng phù hợp, sau khi đóng lại, hoàn toàn không nhìn thấy một khe hở.
Saionji Asako nhìn Nakano Ichiro, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, thấy tinh thần đối phương bắt đầu ổn định, cô thử mở miệng: “Nakano tiên sinh, qua năm ngày rồi, ông đã đỡ chút nào chưa?”
Nakano Ichiro sau khi thấy Asako đóng cửa, liền có vẻ bình thường rất nhiều. Ông ta ngồi xổm ở góc, nghe thấy thanh âm, cũng không ngẩng đầu, nhắm mắt lại, không có bất cứ phản ứng gì.
“Nakano tiên sinh, chúng tôi biết ông gặp được sự việc khiến người khác sợ hãi. Nhưng nơi này là Sở Cảnh sát Đô Thị, không ai có thể thương tổn đến ông. Nếu ông vẫn không chịu phối hợp với chúng tôi để trình bày rõ ràng tình huống, sẽ khiến khó khăn trong quá trình tiến hành điều tra của chúng tôi tăng lên.”
“Cô không hiểu, bọn họ cũng không hiểu, các người căn bản không hiểu!”
Có hi vọng!
Nghe được Nakano Ichiro mở miệng, ánh mắt Saionji Asako sáng lên.
Năm ngày trước, Nakano Ichiro bị đưa tới gian phòng thẩm vấn đặc thù này, là do chính ông ta báo nguy.
Nhưng sau khi bị đưa tới Sở Cảnh sát Đô Thị, bọn họ phát hiện tình thần của ông ta đã gần kề hỏng mất, cho dù dò hỏi như thế nào cũng không lấy được bất cứ thông tin gì, nên Sở Cảnh sát Đô Thị đã mời tới vài vị bác sĩ tâm lý, mới giúp tinh thần của ông ta khôi phục đôi chút.
“Nakano tiên sinh, chỉ có đem tình huống trình bày rõ ràng, chân thực cho chúng tôi biết, chúng tôi mới có thể giúp ông thoát khỏi khốn cảnh. Ở chỗ tôi có mấy vấn đề muốn hỏi ông, nếu biết hãy trả lời. Chỉ là tin tức thôi cũng được, Sở Cảnh sát Đô Thị liền có thể phá án kiện án này. Nakano tiên sinh cũng không cần phải lo lắng, hãi hùng như vậy.”
Saionji Asako chậm rãi tới gần Nakano Ichiro, nhưng không lại gần quá mức, cô hơi hơi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng đối phương, ngữ khí ôn nhu.
Sau khi nói xong, đã nửa ngày cô cũng không nghe thấy tiếng đáp lại. Nhưng cô không thúc giục, tình trạng của Nakano Ichiro bây giờ so với mấy ngày trước đã tốt lên rất nhiều, cô đương nhiên không thể làm ông ta chịu kích thích lần nữa.
Đợi đã vài phút, Saionji Asako không có mất kiên nhẫn, cô lẳng lặng nhìn ông ta.
Thật lâu sau, cô mới nhìn thấy Nakano Ichiro ngẩng đầu lên, trong mắt cô ánh lên sự vui mừng, “Bên trong…”
Kết quả vừa mới mở miệng, cô liền thấy Nakano Ichiro đang nhìn mình chằm chằm, tròng mắt mở to, như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng bố.
“A….A____” Nakano Ichiro há miệng thở dốc, ngón tay ông ta chỉ vào Saionji Asako, nhưng sự sợ hãi quá mức chỉ có thể khiến ông ta phát ra những âm thanh khô khốc, không có ý nghĩa.
Sự sợ hãi này chân thật quá mức, giống như liền sẽ truyền nhiễm, làm cho đáy lòng của Saionji Asako cũng có chút sợ hãi.
Hơn nữa phương hướng mà Nakano Ichiro chỉ vào rõ ràng chính là cô.
Hay nói cách khác, là phía sau của cô…
Giờ phút này, toàn thân Saionji Asako nổi da gà, thế nhưng không dám quay đầu lại xem.
Không…Không đúng, Saionji Asako hơi bình ổn lại cảm xúc, cô phát hiện ánh mắt của Nakano Ichiro gắt gao nhìn chằm chằm chính mình…Hoặc là nói, là miệng mình?
Theo bản năng, cô vươn tay sờ sờ miệng mình, cũng không có gì khác thường.
Nhưng mà, khi cô thực hiện động tác này, lại làm cho tình thần của Nakano Ichiro trực tiếp hỏng mất. Giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, tay chân ông ta cùng quơ quàng, muốn chạy thật nhanh để rời đi người phụ nữ trước mặt này.
Kết quả vừa mới đứng dậy, còn chưa đi được hai bước, ông ta liền té ngã trên mặt đất.
Mới vừa nhấc đầu, liền nhìn đến hình ảnh phản chiếu trên vách tường gạch men sứ.
Trừ bỏ bản thân ông ta, còn có người phụ nữ kia.
Ông ta nhìn thấy Saionji Asako chậm rãi tới gần mình, nhưng mà…Làm ông ta sợ hãi chính là, tại khe hở giữa hai môi của người phụ nữ kia, xuất hiện một cái tròng mắt che kín tơ máu.
Con mắt này khiến cho miệng của Saionji Asako cảng căng càng lớn, cuối cùng giống như một bồn máu to, tròng mắt đem miệng banh ra, lại không có che kín.
Ở khe hở bên cạnh miệng, từng con mắt xuất hiện, tròng mắt quay tròn, đong đưa, đảo lộn, lúc sau dường như nhận ra điều gì đó, đem toàn bộ tầm mắt tập trung lên người Nakano Ichiro.
“Đừng…Đừng…”
Bị nhìn chằm chằm như thế, làm Nakano Ichiro trực tiếp hòng mất.
Ông ta vừa mở miệng, liền đột nhiên im bặt, ông ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên gạch men sứ vừa há miệng, ở sâu bên trong yết hầu, có một ánh nhìn xuyên thấu qua gạch men nhìn đến ông ta.
Đó là…Một con mắt khác.
Sợi dây lí trí cuối cùng tại thời điểm này bị phá hủy.
Nakano Ichiro giống như bị phát điên, ông ta đem bàn tay thọc vào yết hầu của mình, điên cuồng moi đào, ông ta muốn đem cái tròng mắt chết tiệt này đào ra.
Chỉ có phá hủy những tròng mắt này, ông ta mới có thể sinh hoạt bình thường.
Saionji Asako hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, cô nhìn thấy Nakano Ichiro đem cánh tay vói vào yết hầu mình, điên cuồng moi…Máu tươi từ trong miệng ông ta tràn ra…
Cô ngã ngồi trên mặt đất, cả người bởi vì sợ hãi đến mức không thể động đậy, chỉ có thể run run mở miệng, “Mới…Thanh tra Shinkawa…Mau…Mau vào đây…”
Vừa dứt lời, thanh tra Shinkawa liền vọt vào trong phòng.
Lúc này, màu đỏ cùng trắng lẫn lộn, đem gian phòng thẩm vấn đặc thù này nhuộm đẫm thành một bức tranh nghệ thuật.
“Nakano tiên sinh, bình tĩnh lại!”
Thanh tra Shinkawa nhìn thấy hình ảnh điên cuồng của Nakano Ichiro, nhìn thấy ông ta bởi vì cánh tay vói vào bên trong yết hầu khiến cho miệng căng nứt, tròng mắt trừng lớn, càng nhìn thấy ông ta đem cánh tay vươn ra ngoài, nhìn bàn tay bị che kín máu tươi, cười hì hì, “Rốt cuộc cũng đào ra được”
Thanh tra Shinkawa thấy trong lòng phát lạnh, ông hét lớn, “Người đâu!? Mau tới!”
Mà giờ phút này, Nakano Ichiro nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên gạch men sứ, ông ta hơi nghiêng người, nhếch miệng nói, “Lỗ tai còn có một cái nha.”
Nửa giờ sau, thi thể của Nakano Ichiro bị nâng ra.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt thanh tra Shinkawa trở nên âm trầm.
Trở lại văn phòng, ông nhìn một bức ảnh chụp trên bàn, trên ảnh chụp là một cái tròng mắt vô cùng lớn.
Sắc mặt ông ngưng trọng, đây đã là người thứ chín chết bằng cách quỷ dị như vậy.
“Giết người bằng liệu pháp thôi miên sao?”