Cầm nhi nhìn xe ngựa đi xa, lắc đầu nói: "Công chúa, nô tỳ không cảm thấy hắn giống tiểu Vương gia đâu, ngoại trừ lão Vương gia là người thân duy nhất, hình như tiểu Vương gia không có thân thích nào khác."Người thân? Khi Cầm Nhi nói tới điều này, nàng ta đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, "Công chúa, không lẽ đứa trẻ đó là con trai của Mặc tiểu vương gia, trời ơi, chúng ta mới đi có ba năm thôi mà ngài ấy đã có một đứa con lớn như vậy ư." Bắc Thần Linh Nhi quay đầu lại , liếc nhìn nàng ta, rồi tức giận nói: "Đứa trẻ này khoảng chừng năm tuổi.
Vân Thương ca ca có thể sinh một nhi tử năm tuổi trong ba năm không?"Một người thông minh cơ trí như nàng ta, sao lại có một nha hoàn ngu ngốc như vậy chứ."Đúng vậy, ba năm khẳng định sẽ không sinh được." Cầm Nhi tràn đầy hoang mang, "Vậy đứa nhỏ này từ đâu tới?"Bắc Thần Linh Nhi trợn trắng mắt giận dữ, sao nàng lại có một nha hoàn ngu xuẩn như vậy, "Hai người có điểm giống nhau cũng là bình thường, cũng không nhất định phải có quan hệ thân thích, hơn nữa Vân Thường ca ca còn có ít họ hàng xa, có lẽ đứa bé này là họ hàng xa của huynh ấy.”Chỉ là không biết vì sao lại ở cùng bồ câu chết bầm Thần Linh Nhi cau mày, trầm tư suy nhiên, nàng ta kêu thất thanh: "A! Xe ngựa! Xe ngựa đâu rồi?“Bị Quận chúa cướp đi rồi.” Cầm Nhi mấp máy môi nhắc nhở, sớm không phát hiện, bây giờ mới có phản ứng thì đã muộn rồi."Bồ câu chết bầm khốn khiếp!" Bắc Thần Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, nện xuống đất một quyền, "Vậy mà nàng cũng dám cướp xe ngựa của bản Công chúa! Đừng để bản Công chúa nhìn thấy ngươi, nếu không nhất định ta sẽ kho ngươi thành bồ câu kho tàu đút cho chó ăn." ………………………… Lạc Khinh Ca lái cỗ xe chạy như bay về phía trước, khiến một đường bụi đất bay mù mặt đất không bằng phẳng, thế nên cỗ xe liên tục vang lên tiếng”Lục tục” lắc lư từ bên này sang bên dĩ Long Lăng Thiên đang nằm thoải mái trên chiếc ghế dài mềm mại, nhưng khi xe ngựa di chuyển, cơ thể nhỏ nhắn của hắn lại lăn tròn xóc nảy như một quả nhiều lần bị đập vào đầu, cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa, và hét lên với Lạc Khinh Ca ở bên ngoài: "Ngươi có thể lái xe tử tế được không."Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị đập thành mảnh vụn!Lạc Khinh Ca cau mày thật chặt, hai tay nắm chặt dây cương, tập trung toàn lực lái xe, nhất thời không nghe thấy Long Lăng Thiên nói cái gì.“Đệ nói gì vậy, hiện tại ta rất bận, nếu đệ không có việc gì có thể đừng quấy rầy ta được không!” Nàng có thể không bận sao, chiếc xe gần như đang phóng như bay."Ngươi.
.
.
" Sắc mặt Long Lăng Thiên lập tức tối sầm lại, hắn không biết có phải nàng cố ý chỉnh hắn hay lúc này, xe ngựa lảo đảo, "Bùm ——" Đầu Long Lăng Thiên đập mạnh vào thành xe, răng va vào nhau lập cập đau đớn."Ngươi có biết lái xe không hả!""Không biết." Lần này Lạc Khinh Ca nghe rõ ràng, thốt lên câu tức chết người không đền mạng: "Đây là lần đầu tiên ta lái xe ngựa."Long Lăng Thiên buồn bực muốn phát điên, lần đầu tiên trong đời hắn không cách nào giữ được bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, "Mau dừng xe!" Một người không biết lái xe lại còn lái như bay trên đường núi, chính là tìm chết."Ta không thể dừng lại, dừng, dừng—" Lạc Khinh Ca cũng rất lo lắng, ước gì có thể chặt đứt bốn móng ngựa."Dừng lại, con ngựa thối! Còn không dừng lại, ta ném ngươi vào hố xí."Nhưng mà, con ngựa này giống như đang cùng nàng giằng co, nàng càng mắng nó càng chạy nhanh hơn."..." Long Lăng Thiên có chút đau đầu, nữ nhân này vẫn ngu ngốc như vậy, xem ra hắn vẫn phải ra tay."Mau dừng lại, ngươi có nghe hay không...!Đó là vách đá, đừng rẽ qua." Khuôn mặt nhỏ của Lạc Khinh Ca lập tức trắng bệch, nàng dùng sức kéo dây cương, nhưng con ngựa bất đắc dĩ kia lại dùng hết sức phi nước đại chạy về phía vách ạ, chẳng lẽ muốn nàng rơi xuống vách đá ba lần sao?Ps: mời các bạn ghé đọc truyện ‘Chồng Tôi Là Hoắc Thiếu’ của dịch giả nhé!.