Dáng người hắn rắn rỏi cao lớn, ống tay áo to rộng tung bay trong gió, trông giống như một bông tuyết liên hoa thánh khiết trên núi tuyết, cao quý vô trần.
Toàn thân toát ra khí tràng phi phàm vô cùng cường đại, khiến người ta không khỏi muốn bái phục.
Người này không đơn giản! Một lúc sau, nàng hỏi lại: “Ta quen ngươi ư?” “Quen.” “Vậy ngươi quen ta không?” "....Biết”Biết, đó chính là không thân thiết, vậy liền dễ xử Khinh Ca hơi nhướng mày, ra vẻ thần bí đi quanh hắn một vòng, sau đó vô cùng tiếc hận nói: “Ta biết trong lòng ngươi rất muốn tìm được người trong lòng kia, nhưng ta không thể lừa gạt ngươi, để ta nói cho ngươi biết.
Ta không phải là Phượng Nguyên quận chúa mà ngươi biết, ta cũng không quen biết ngươi, ngươi nhận lầm người rồi." Nghe nàng nói nhảm một phen, Long Lăng Thiên không hề lộ ra nửa điểm khác thường, giống như đã sớm biết rằng nàng sẽ cắn chết không thừa nhận điều đó.
Hắn hờ hững liếc nhìn nàng một cái, lặng lẽ phun ra một câu mang ý sâu xa: "Bản tôn biết ngươi không quen biết ta, bởi vì ngươi đã không còn là ngươi trước kia, nhưng vô luận là Lạc Khinh Ca trước đây hay là ngươi hiện tại, thì đều chỉ có thể là Phượng Nguyên quận chúa.
" Khi Lạc Khinh Ca nghe thấy những gì hắn nói, trái tim như đập lệch một nhịp, hơi hoảng loạn.
Hắn, hắn thế mà biết được nàng không phải là Lạc Khinh Ca ban đầu.
Người này là ai, nội lực quá mạnh.
Lạc Khinh Ca ngừng giả bộ nhớ ngẩn với hắn, để bản thân lấy lại bình tĩnh, càng là thời kỳ phi thường, nàng càng phải trầm ổn.
“Ngươi là ai, tại sao muốn bắt ta?” “Chủ tử nhà ta chính là đại quốc sư của Linh Nguyên quốc, chẳng lẽ Phượng Nguyên quận chúa đã quên sao?” Lúc này, Vân Cuồng kẻ chịu trăm cay ngàn đắng đi tới.
Hắn hướng Long Lăng Thiên chắp tay, "Thuộc hạ làm không tốt, thiếu chút nữa để cho Phượng Nguyên quận chúa chạy thoát, thỉnh chủ tử trách phạt." Long Lăng Thiên phất phất tay, "Không sao."Nếu chơi trò khôn vặt, Vân Cuồng sao có thể là đối thủ của nàng.
"Đại quốc sư?! Ngài là Đại quốc sư sao!?" Lạc Khinh Ca kinh ngạc nói, sau đó đi vòng qua Long Lăng Thiên một vòng, thốt ra lời kinh người: "Đại quốc sư không phải là một lão nhân râu tóc bạc phơ sao? Tại sao ngươi lại trẻ như vậy? Hay là ngươi có trú nhan thuật gì đó?" Trên mặt hắn đeo mặt nạ, nên nàng không thấy rõ diện mạo của hắn, nhưng từ làn da dưới cổ, hẳn là ở độ tuổi hai mươi mấy, một người trẻ tuổi như vậy đã lên làm đại quốc sư, chắc là có bí phương làm đẹp gì đó, e rằng vị đại sư này đã ngoài bốn mươi rồi.
"Phụt ——" Vân Cuồng nhất thời nhịn không được, lớn tiếng cười to: "Ai nói với ngươi, đại quốc sư nhất định là một lão già râu bạc, chủ tử nhà ta.
.
.
" Đang lúc hắn nói chuyện vui vẻ , thì đột nhiên, đầu gối của hắn tê dại một hồi, "phịch!" Một tiếng, hắn vững vàng quỳ rạp trên mặt đất thành hình chữ đại.
“Ồ!” Lạc Khinh Ca cúi người xuống, mở to hai mắt, vô cùng khó hiểu nói: “Sao ngươi phải hành lễ với ta vậy?” Vân Cuồng vừa mới gượng đứng lên nhích khỏi mắt đất một tí, nhưng khi nghe nàng nói lời này xong, hắn lại lần nữa ngã xuống đất.
"Ta đã nói không cần rồi, nếu muốn tỏ vẻ tôn kính, chỉ cần cúi đầu là được, không cần nghiêm túc như vậy." Nghiêm túc cái rắm ấy, Vân Cuồng đầy một bụng tức nhưng khổ nỗi không có chỗ trút, hắn thật muốn tìm một tảng đá nào đó đâm vào bất tỉnh luôn.
Thật là mất mặt mà, đều tại chủ tử, không có việc gì thì đánh hắn làm gì.
Vân Cuồng từ dưới đất đứng bật dậy, phủi bụi trên người, sau đó chỉnh tề đứng sau lưng Long Lăng Thiên, không dám nói thêm lời nào.
"Ấy? Soái ca, tại sao ngươi lại bịt mắt vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự bị mù sao?" Lạc Khinh Ca nghi ngờ hỏi.
Không cần bàn cãi cũng thấy rõ người này khá có bản lĩnh, cho dù che hai mắt cũng có thể đi lại dễ dàng, không có tí gượng gạo khó khăn nào..