Lúc Tống Dư Hàng lẻn vào trong là lúc bác sĩ vừa rời đi, cô ba bước thành hai phóng vọt tới mép giường, tay run rẩy chạm vào gương mặt tái nhợt của nàng.
Lâm Yêm nằm yên tĩnh trên giường, sắc mặt trắng nhạt như tờ giấy bởi vì thân thể gầy đi không ít, chiếc cổ thon quá mức tinh tế trắng nõn, đến những tĩnh mạch màu xanh nằm bên dưới cũng có thể mơ hồ nhìn thấy rõ.
Trên vai vẫn còn quấn băng, kim tiêm ghim trên mu bàn tay, phía ngoài bộ quần áo trước ngực dán đầy các thiết bị điện cực cảm biến theo dõi tình trạng sức khoẻ.
Nếu không phải mặt nạ dưỡng khí tàn lưu hơi nước, màn hình điện tâm đồ vẫn còn nhảy đập hiển thị những con số thì cô có thể đã nghĩ rằng cô gái này sắp rời bỏ mình mà đi.
Tống Dư Hàng chạm đầu vào trán nàng, quỳ trên đất, cảm nhận hơi thở mỏng manh của nàng, cánh mũi lại không khắc chế được cay nồng phát tiết.
Từ trước đến giờ Tống Dư Hàng cô đổ máu chứ chưa từng đổ lệ, chỉ khi ở trước mặt Lâm Yêm, cô mới một lần lại một lần bộc lộ sự mềm yếu sâu thẳm trong con người mình.
Tống Dư Hàng vuốt mặt, nghĩ rời đi chợt nhìn thấy hàng mi nàng nhẹ nhàng rung động.
Tống Dư Hàng vừa khẩn trương lại vui sướng, không dám thở mạnh: "Lâm Yêm, Lâm Yêm...."
Cô nhỏ giọng gọi nàng, nắm chặt tay nàng, không trông chờ việc nàng sẽ tỉnh, chỉ cần cơ thể nàng có phản ứng, chỉ cần biết nàng hiện tại có thể cảm thụ được những lời mà cô nói hay không?
Lâm Yêm nhận ra mình vừa mơ một giấc mơ thật dài, nàng trầm mình trong vũng lầy, có cố thế nào cũng không thoát ra được.
Cho đến khi giọng nói quen thuộc đó phá tan tàn ảnh hỗn độn, dìu dắt nàng hướng đến ánh bình minh.
Lâm Yêm cố gắng nắm bắt tia ấm áp đó, từng bước tiến về trước.
Tống Dư Hàng nhìn nàng siết chặt ngón tay mình vui mừng đến phát khóc.
"Lâm Yêm...." Cô một lần nữa chạm vào trán nàng, thì thầm gọi tên nàng.
Lâm Yêm chậm rãi mở mắt.
--- Vậy ra.... không phải mơ....
Nàng nheo mắt chớp chớp, nhìn gương mặt quen thuộc, bất giác nước mắt rưng rưng.
Tống Dư Hàng không muốn nhìn thấy nàng khóc, chỉ cần cảm giác được nàng sắp khóc thì cứng rắn đến mấy cũng phải mủi lòng, tâm nhói từng cơn.
"Đừng.... đừng khóc.... chỗ nào không khoẻ? Lâm Yêm.... đừng khóc.... đừng khóc mà...." Cô rối rít lau nước mắt cho nàng, giống như một đứa nhỏ tay chân vụng về.
Lâm Yêm rất muốn cười, miễn cưỡng nhích môi một chút, vùi đầu vào hõm vai cô.
Tống Dư Hàng nghiêng người ôm chặt nàng: "Không sao.... không sao rồi.... tỉnh dậy là tốt rồi.... sẽ khoẻ lên thôi.... em sẽ mau chóng khoẻ lại thôi...."
Cô như có như không nhẹ vỗ về nàng, giọng nói mềm mỏng, hôn hôn lên trán nàng, lúc cảm nhận được giọt nước mắt nóng bỏng chạm vào cổ mình, hốc mắt cô cũng bắt đầu đỏ lên.
Hiện tại cô rất muốn lập tức đưa nàng đi, vĩnh viễn không rời nhau nữa.
Tống Dư Hàng cắn răng, cố gắng lắm mới khắc chế được tâm tình bất ổn của chính mình.
"Chuyện xảy ra mười bốn năm trước, ta không ngại khiến con phải trải qua mười bốn năm tương tự một lần nữa."
Giây phút tương phùng vui vẻ ngắn ngủi qua đi, Lâm Yêm lại nghĩ đến câu nói của Lâm Hựu Nguyên, máu trong người cũng đều muốn lạnh đi.
Nàng run rẩy môi rời khỏi ngực cô, cố dùng sức nâng lên cánh tay, đẩy đẩy vai cô ra xa mình, lắc đầu bảo nàng đi đi.
Tống Dư Hàng cũng lắc đầu, lại nhào tới ôm chặt nàng: "Tôi không đi, không đi, tôi đã nói em có đánh tôi, mắng tôi thế nào tôi cũng không đi, chỉ có cái chết mới có thể tách tôi ra khỏi em."
Lâm Yêm kích động, hơi thở dần trở nên dồn dập, lớp sương mờ trên mặt nạ dưỡng khí càng dày đặc thêm, mắt đỏ hoe, ẩn chứa sự tàn nhẫn ác liệt.
Nàng nói không ra hơi, chỉ liên tục đẩy cô, giãy giụa, lớp băng gạc trên vai nàng bị động khiến máu bắt đầu thấm ướt, kim tiêm trên mu bàn tay bị lỏng, máu cũng dần theo lỗ hở trồi lên bề mặt da.
Ánh mắt Tống Dư Hàng nhất thời đỏ ngầu, thấp giọng gầm gừ, khoá tay nàng lại: "Em đừng nhúc nhích."
Ánh mắt của cô hiện tại cũng không khác gì nàng, giống như muốn nuốt sống nàng.
Lâm Yêm ngẩng người, còn chưa kịp khôi phục tinh thần thì trước mặt chợt thông thoáng, mặt nạ dưỡng khí đã bị cô xốc mở ra.
Đôi đồng tử nàng co lại, gương mặt Tống Dư Hàng chậm rãi phóng đại trước tầm mắt.
"Ưm...."
Nếu lần trước ở bệnh viện bỏ hoang kia là ngươi tình ta nguyện thì lúc này đây chính là Tống Dư Hàng đơn phương nghiền ép cùng trừng phạt.
Quá mức công kích cùng xâm lược.
Lâm Yêm căn bản không có sức chống trả.
Cô là đang lợi dụng lúc nàng yếu đuối mà chiếm tiện nghi đây mà.
Nàng dùng hết phần sức còn lại mới vất vả nhắm được kẻ hở, hung hăn cắn một cái.
Tống Dư Hàng ăn đau nhưng vẫn không buông nàng ra, cho đến nàng sắp thật sự không thở nổi nữa mới buông tha nàng, hai người tách ra.
Cảm nhận hơi thở dồn dập của đối phương, đặc biệt là Lâm Yêm, khoé mắt đỏ lựng ngấn nước, hận không thể giết chết cô.
Gương mặt tái nhợt kia cũng vì thế mà nhiễm hồng, nhất là môi, được cô cọ xát đã trở nên kiều diễm ướt át, cực kỳ đẹp mắt.
Tống Dư Hàng cảm thấy mỹ mãn, dùng mu bàn tay quẹt vệt nước trên môi mình cũng thuận tiện giúp nàng lau đi thứ tương tự chảy xuống nơi khoé môi nàng.
Lâm Yêm xấu hổ tức giận muốn chết, nghẹn một hơi phá mở khớp hàm, môi răng thốt ra từng chữ: "Em, giết, chị!"
Tống Dư Hàng bật cười, giơ tay, Lâm Yêm theo bản năng nhắm mắt nghiêng đầu, khắp người căng cứng.
"Trốn gì, chăn thôi mà."
Cô giúp nàng đắp lại chăn, đặt bàn tay ghim kim tiêm của nàng nằm xuống.
"...." Nếu không phải nàng hiện tại tứ chi vô lực, trên người còn bị xích bởi mấy thứ dây nhợi lung tung này thì Lâm Yêm đã có thể nhảy cẩng lên hành hung cô.
"Giận sao?" Tống Dư Hàng am hiểu được chân lý chiếm được tiện nghi còn khoe mẻ, nhẹ ôm mặt nàng buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình.
Lâm Yêm nghẹn lời, chính là không thèm nhìn cô.
Tống Dư Hàng cười cười, ánh mắt lại rơi xuống môi nàng, dư vị răng môi va chạm vẫn còn khiến cô rung động.
Trong khoảnh khắc đó như thể linh hồn đều bị hút sạch.
Ánh mắt tinh anh của cảnh sát chợt tối sầm, cô biết không nên kích động nàng như vậy nhưng vẫn không kềm chế được dùng đầu ngón tay chạm lên nó, vuốt ve nó.
"Tôi đều nghe thấy."
Lâm Yêm nhất thời chấn động, muốn vỗ tay cô ra nhưng lại nhớ lời cô nói, chờ nàng bình tĩnh lại thì Tống Dư Hàng đã tóm được tay nàng, siết đến gắt gao.
Lâm Yêm nghiến răng nghiến lợi: "Nghe thấy còn không mau cút đi."
"Tôi cút đi còn em làm sao bây giờ?" Tống Dư Hàng thở dài, nhìn đôi môi nàng được mình vuốt ve đã lấy lại được màu sắc vốn có, rất hài lòng.
"Lúc em hôn mê, mỗi ngày tôi đều tới, không biết ai đó lúc ngủ lại rơi nước mắt nha."
Lâm Yêm nhớ đến chiếc cúc áo cô đặt vào tay mình, sau đó lại phát hiện thêm mấy vật nhỏ đặt bên gối.
Mỗi lần nàng đều sẽ gọi Lâm quản gia đến trộm giấu chúng đi.
Tâm Lâm Yêm nóng lên, ngoài miệng vẫn là không muốn buông tha người: "Liên quan gì chị, khóc a miêu a cẩu a tam a tứ cũng không khóc chị."
"Hửm? Vậy thì tại sao lại không xoá dấu vân tay của tôi đi? Là cố ý lưu lại để tôi có thể ra vào nhà riêng, đêm đến biến thành tình nhân sao?"
Cô cố tình nhấn mạnh nửa câu sau.
Mặt Lâm Yêm nhất thời trướng đỏ, há miệng liền cắn, hàm răng tinh tế va chạm với khớp xương, ngược lại sinh ra một loại cảm giác mỹ diệu khó tả.
Nàng chỉ muốn trả thù, nhưng Tống Dư Hàng lại không nghĩ đơn giản vậy.
Mỗi khoảnh khắc nàng đều đánh vào sự ngứa ngáy trong lòng cô, ngay cả khi bệnh nặng trong người cũng không buông tha cô.
Ý nghĩ vừa rồi khiến nàng muốn phát điên nhưng niềm hân hoan tự hào đó trước mặt Lâm Yêm là không đáng nhắc tới.
Nàng rốt cuộc có hiểu được ý nghĩa của nó không?
Lâm Yêm hiểu, đương nhiên hiểu rồi, chỉ là cố ý thôi.
Tống Dư Hàng sắp bị nàng chọc cho nổ tung, cổ họng quay cuồng, thấp giọng đe doạ: "Em chết."
Cơ hồ có chút thô lỗ lấy lại quyền chủ động.
Ánh mắt Lâm Yêm rốt cuộc có chút thần thái, khoé môi gieo rắc độ cung đắc ý, hất cằm nhìn cô.
Tống Dư Hàng đanh giọng: "Chờ đi, chờ em khoẻ rồi thì chết với tôi."
"Ai chết còn chưa biết đâu a."
Lâm Yêm không cam lòng yếu thế, Tống Dư Hàng lười so đo với nàng, cầm lấy bình đun nước trên bàn tủ đầu giường rót cho nàng một ly nước ấm.
Cô nâng giường lên cao một chút để nàng có thể nằm thoải mái hơn.
Tống Dư Hàng giúp nàng nâng ly lên, nhìn cái miệng nhỏ từng hớp từng hớp nuốt xuống, mở miệng nói: "Lâm Yêm, em tin tôi không?"
Lâm Yêm rùng mình, quay mặt đi ý là không muốn uống nữa.
Tống Dư Hàng đặt ly nước xuống bàn, đảo trở về ôm lấy hai gò má nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi đồng tử phản chiếu hình ảnh của đối phương.
"Tôi là Tống Dư Hàng, không phải Trần Sơ Nam...." Nếu không phải bất đắc dĩ cô căn bản sẽ không nhắc đến cái tên này, xé toạt miệng vết thương máu chảy đầm đìa của nàng vốn đã dần khép vảy từ lâu.
Môi Lâm Yêm mấp máy, di dời tầm mắt, tròng mắt ngấn nước.
Tống Dư Hàng không từ bỏ, vẫn giữ chặt gương mặt nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.
"Tôi có năng lực có thể tự bảo vệ tốt chính mình, không cần em phải tốt với tôi, chỉ cần em tự chăm sóc tốt cho bản thân, mau chóng khoẻ lại, những chuyện khác cứ để tôi lo, tôi sẽ đưa em ra ngoài, tôi đảm bảo."
Nói là dưỡng bệnh lại không cho phép người khác đến gần, tịch thu điện thoại của nàng cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, kỳ thật không khác gì giam lỏng.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tống Dư Hàng đối với cái người trên danh nghĩa phụ thân này không có mấy ấn tượng tốt.
Cho dù có là ba ruột của Lâm Yêm đi nữa.
Không nghe câu trả lời của Lâm Yêm, cô cố tỏ vẻ cười thoải mái một chút, vuốt ve gương mặt nàng.
"Em nghe lời đừng nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt, ngày mà em có thể tự mình đứng xuống đi được sẽ chính là ngày tôi đưa em ra khỏi nơi quỷ quái này."
"Em...." Điều Lâm Yêm lo lắng không phải chuyện này, nàng muốn nói gì đó nhưng Tống Dư Hàng đã ngăn lại.
"Tôi biết em lo lắng cho tôi, em đã từng đối đầu với tôi không phải sao, em cảm thấy mấy tiểu mao tặc đó có thể đả động đến tôi sao? Tôi có năng lực tự bảo vệ chính mình, cũng có thể bảo hộ em. Cho dù ba em quyền cao chức trọng thế nào thì chính - thương hai giới vẫn phân rõ cách biệt, tôi tốt xấu gì cũng là phó lãnh đạo Cục cảnh sát thành phố, ngoài sáng ông ta không thể nắm được sơ hở gì từ tôi, càng không thể tìm được cơ hội ra tay với tôi, ngược lại là ông ấy, thương nhân kiêng kị nhất điều gì, em biết không?"
Cảnh sát, sở môi trường, trị an, tuần tra, nghiệm thu phòng cháy chữa cháy.... cứ dăm ba ngày đến gõ cửa một lần, không phiền chết ông ta sao?
Lâm Yêm sững sờ: "Bắt đầu khôn lỏi từ khi nào, trước kia không phải khinh thường nhất những người giở trò mánh khoé tiểu xảo sao?"
Rốt cuộc nàng vẫn là Lâm Yêm, trừ bỏ điểm này nàng còn mẫn cảm bắt được trọng điểm trong câu nói của cô.
"Sao đột nhiên chị lại được thăng cấp?"
Tống Dư Hàng ngẩng ra, nét tươi cười trên mặt dần phai nhạt nhưng đã được cô che giấu rất thuần thục, không để Lâm Yêm nhìn ra chút bất ổn gì.
Bây giờ không phải lúc nói về sự ra đi của Trương Kim Hải, dù sao cũng là nàng bảo bọn họ đi trước, Tống Dư Hàng sợ trong lòng nàng áy náy.
"Không phải vì phá án lập công sao? Tập thể tổ kỹ trinh được trao tặng huân chương hạng III, em cũng có, khen thưởng dành cho cá nhân tiên tiến, khi trở về sẽ trao cho em."
"Thôi đi, em chẳng quan tâm đến nó đâu."
Sau mỗi huân công không biết đã uống bao nhiêu máu cùng nước mắt, cuối cùng những hy sinh oan uổng vẫn không thể sống lại.
Tống Dư Hàng cảm nhận được tâm tình nàng không tốt nên hạ giường xuống, hôn hôn lên trán nàng. Cô cần phải đi, cũng nên để nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho nhanh lại sức.
Ngón tay Lâm Yêm câu lấy vạt áo Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng bật cười, hiếm khi nhìn thấy nàng nổi tính làm nũng, cô hơi cúi người cùng nàng dây dưa một hồi.
"Được rồi, em nên ngủ."
Lâm Yêm mím môi: "Chị...."
"Tôi sẽ lại đến, cũng sẽ chú ý an toàn."
Tống Dư Hàng biết nàng muốn nói gì, giành trước trấn an nàng, giúp nàng đắp chăn.
"Đưa tay cho em."
Tống Dư Hàng khó hiểu ý nàng nhưng vẫn ngoan ngoãn duỗi lòng bàn tay ra.
Lâm Yêm nhìn nhìn xung quanh, nàng không biết trong phòng này có lắp camera theo dõi hay không, cũng không biết có máy nghe trộm ở đâu đó cho nên nàng lựa chọn phương án thoả đáng nhất.
Ngón tay vẽ từng con số vào lòng bàn tay cô.
Lâm Yêm viết xong cuộn những ngón tay cô lại: "Nhớ kỹ chưa?"
Tống Dư Hàng gật đầu, dùng một bàn tay khác nắm tay nàng, dùng sức siết chặt trấn an nàng.
"Em yên tâm."
"Nếu gặp nguy hiểm hay cần sự trợ giúp thì tìm hắn, hắn sẽ giúp chị."
Tống Dư Hàng biết, người này không phải Lâm quản gia, không phải Lâm Khả, cũng không phải bất cứ ai dưới quyền Lâm gia mà chính là tâm phúc thân cận nhất của nàng.
Lâm Yêm cho nàng là sự tín nhiệm tuyệt đối.
Một dòng nước ấm xông thẳng lên lòng ngực, Tống Dư Hàng lại ôm nàng vào lòng, cô thật sự luyến tiếc rời xa nàng dù chỉ một giây ngắn ngủi, hôn hôn lên gò má nàng, dụi dụi.
Đầu tóc bù xù cào ngứa cổ nàng, thật sự rất giống sủng vật đang làm nũng.
Lâm Yêm bật cười chủ động đẩy cô ra: "Đi nhanh đi."
Tống Dư Hàng lưu luyến đứng dậy: "Ngày mai gặp."
Lâm Yêm gật đầu: "Ừm, mai gặp."
•
Trên màn hình lớn, thân ảnh cô gái nhanh nhẹn vòng qua chốt bảo an, bò tường trốn ra ngoài.
Rõ ràng mấy ngày trước nàng còn chui lỗ chó mà.
Lâm Hựu Nguyên nhếch môi cười, nhấp một ngụm trà, nắp của tách trà trán men vô tình cọ vào thành ly phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Thư ký cúi đầu khom lưng: "Lâm đổng, có cần cho người giáo huấn một chút...."
"Giáo huấn cái gì? Người ta là Phó lãnh đạo Cảnh cục thành phố, khách quý ngay trước mặt." Bắt không được hồ ly ngược lại còn manh động.
"Vậy.... cứ mặc nàng ra vào phòng tiểu thư như vậy....."
Lâm Hựu Nguyên lại nâng lên tách trà uống một hơi cạn sạch, sau đó ném lên bàn, nước trà còn sót lại nghiêng ngã đổ ra ngoài làm ướt khăn trải bàn.
"Xem ra có vài phần bản lĩnh nhưng vẫn còn non lắm, chờ xem đi."
•
Ngày hôm sau, Lâm Yêm bắt đầu chủ động ăn cơm.
Bác sĩ điều trị có chút không tin được: "Tiểu thư có thể tỉnh lại quả là kỳ tích, quá trình khôi phục cũng rất nhanh, tôi sẽ nói với giáo sư Vương cùng Lão gia, họ nghe được nhất định sẽ rất cao hứng."
Lâm Yêm không quan tâm lắm chỉ cười cười, nàng vẫn chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, vì thế từng ngụm từng ngụm uống chén sữa bò, tiếp thêm dinh dưỡng.
Nàng chủ động ăn cơm cũng được, phối hợp điều trị cũng được, nhưng chưa bao giờ sẽ vì Lâm Hựu Nguyên mà vì một người rất tốt, thật lòng chân thành với nàng.
Những ngày nàng dưỡng thương, những người khác trong đội kỹ trinh cũng không nhàn rỗi, tích cực trao dồi thể năng, khi rảnh rỗi đều trầm mình trong phòng tập luyện.
Đoạn Thành từ một người tư chất bình thường, thể năng kém, một thanh niên học vấn không cao không nghề ngỗng lại có thể tiếp được vài chiêu của Tống Dư Hàng, mặc dù kết cuộc lúc nào cũng bị đánh đến thê thảm.
Phương Tân từ việc ngắm trúng bia / giờ đã đạt tỉ lệ %, mặc dù không hoàn toàn trúng ngay giữa hồng tâm nhưng mọi người đều tin tưởng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Ngay cả Trịnh Thành Duệ, ăn uống điều độ kèm với việc chăm chỉ tập luyện đã gầy đi rõ rệt, từ một tên béo bụng giờ không còn thấy quả bụng to bè nữa.
"Được, hôm nay đến đây thôi." Sau tiếng còi sáo của trọng tài, Tống Dư Hàng buông Đoạn Thành ra, tháo găng tay quyền anh, nhảy qua vòng bảo vệ đi ra ngoài.
Đoạn Thành nhe răng trợn mắt từ trên đất bò dậy, sờ quả cằm bị đánh đau, vuốt mồ hôi cũng đi xuống.
Phương Tân đưa cho cậu một chai nước khoáng, Đoạn Thành đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng, vặn nắp chai há một ngụm to uống vào, chiếc khăn lông thuần trắng vắt ngang cổ, bọt nước theo cằm chảy xuống, cơ bắp bắt đầu lộ rõ, bắt đầu giống một người đàn ông thực thụ.
"Cảm ơn."
Đoạn Thành uống hơn nửa chai quay đầu lại thì thấy Phương Tân vẫn đang nhìn mình, thuận tay trả chai nước cho nàng.
"Ah, cho chị uống."
Phương Tân tức giận, nắm khăn lông ném vào cậu: "Ai muốn uống nước cậu đã uống chứ!"
"Không phải vậy thì chị nhìn tôi làm gì, nhìn nãy giờ luôn, tôi uống mà thấy ngượng gì đâu, đương nhiên phải cho chị rồi, ưu tiên con gái."
Nghe thấy bên kia ồn ào náo nhiệt, Tống Dư Hàng lấy đồ vật trong tủ chứa đồ ra, đeo hai túi đồ trên vai, thong thả ung dung đi đến.
"Tôi đi trước đây."
"Tống đội lại đi tìm Lâm tỷ a...."
Đoạn Thành đứng dậy bị người một phen túm xuống: "Cậu không nói gì sẽ bị nghẹn chết à?"
Tống Dư Hàng lắc lắc đầu, khoé môi nhàn nhạt mỉm cười rời khỏi phòng tập, lái xe về nhà.
Cô dừng ở dưới lầu vào cửa hàng tiện lợi mua rau củ trái cây cùng ít thịt cá sau đó mang theo mấy túi thức ăn lên lầu, lúc chuẩn bị đưa một tay ra mở cửa thì cửa đã được mở từ bên trong.
Tống mẫu mở cửa đón cô: "Sao mua nhiều đồ ăn vậy con?"
Tống Dư Hàng cười cười, thay dép lê đặt trên tủ dép cạnh huyền quan, đặt chìa khoá xuống, mang theo túi thức ăn vào phòng bếp, bài bừa khắp bàn bếp.
"Không phải mẹ nói tối nay sẽ dạy con nấu ăn sao?"
Tống mẫu cười không khép được mồm, cô tuy rằng cần mẫn nhưng bình thường luôn bận rộn nào có thời gian xuống bếp, khó có được nổi hứng muốn nấu ăn, đương nhiên là phải chỉ dạy thật tốt.
"Được được được, vậy con mau đi rửa tay đi, đúng lúc hôm nay con mua cá trích, vậy thì dạy con nấu món cá trích hầm đậu hủ trước."
Tống Dư Hàng rửa sạch tay bước ra, tay áo đã xoắn lên đến khuỷu tay, mặc tặp dề, trông khá giống đầu bếp chuyên nghiệp.
"Cắt bỏ chỗ này, đúng đúng, như vậy mới loại được mùi tanh của cá, cắt từng khối đồng đều sẽ trông ngon miệng hơn, cho thêm ít rượu vang, ít gừng."
Tống mẫu đứng bên cạnh chỉ đạo, Tống Dư Hàng làm từng bước một.
Mới vừa chiên sơ da cá, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tống mẫu chạy đến mở cửa, Tống Dư Hàng bên trong phòng bếp thò nửa người ra xem là ai đến.
Quý Cảnh Hành kéo tiểu Duy vào trong: "Mau chào bà nội đi con."
Tiểu Duy giọng nói non nớt kéo dài: "Chào bà nội ~~~"
Tống mẫu vui vẻ cười, rắc vội mấy muỗng đường vào nồi canh: "Ngoan ngoan, hôm nay đột nhiên sao lại đến đây, bình thường gọi con đến ăn con lúc nào cũng bận."
Quý Cảnh Hành cười cười, bắt được ánh mắt của Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng khẽ gật đầu: "Chị."
Lòng nàng buông lỏng, nét cười càng trở nên nhu hoà.
"Tại Tiểu Duy khóc nháo muốn gặp bà nội, muốn cô út đi chơi với nó, nhưng kỳ thật con thấy nó không muốn làm bài tập thì đúng hơn."
Tống mẫu ôm đứa nhỏ vào lòng hôn hôn một cái: "Ai nha, dù sao ngày mai là chủ nhật rồi, hôm nay không làm thì không làm, ngày mai làm cũng được mà."
"Con mau ngồi đi, tới sớm không bằng đúng lúc, con đoán xem hôm nay ai xuống bếp?"
Quý Cảnh Hành nhìn sang, Tống Dư Hàng đang mặc tạp dề, áo sơ mi xoắn đến cổ tay, có chút tiêu sái lại thư thái, đang cầm muỗng nếm thử canh.
"Dư Hàng phải không."
"Đúng là trăm năm khó gặp, tiểu Duy hôm nay rất có lộc ăn nha~~~"
Tống Dư Hàng lắc đầu, không nghĩ tới các nàng sẽ đến, cô định nấu nồi canh cá mang đến cho Lâm Yêm, xem ra tối nay đến trễ rồi.
Quý Cảnh Hành ngồi ở phòng khách, nhìn cô lắc đầu tưởng không ăn được liền bỏ điện thoại xuống vén tay áo bước đến.
"Sao vậy, quá mặn hay quá nhạt, để chị nếm thử xem----"
Tống Dư Hàng không kịp ngăn cản, nàng đã dùng cái muỗng mình vừa thử nhẹ nhàng nhấp một miếng, nếu là trước kia cô sẽ không nghĩ nhiều nhưng từ sau khi nảy sinh mấy hành vi thân mật cùng với Lâm Yêm giống như một cảnh cửa mới trong lòng cô hé mở, Tống Dư Hàng đối với nhiều chuyện trở nên mẫn cảm hơn hẳn.
Nhưng mà đấy không phải điểm trí mạng, trí mạng nhất chính là----
Nóng!
Quý Cảnh Hành mặt đỏ lên, ho khan liên tục, liên tục thổ lưỡi, Tống Dư Hàng nhanh chóng bỏ cái muỗng xuống, lấy ly nước đun sôi để nguội trên bàn đưa cho nàng.
"Ah, chị, chị làm sao vậy?"
Cô giữ một khoảng cách nhất định với Quý Cảnh Hành, không xa cũng không gần, đưa cho nàng ly nước nhưng không thể không đưa tay ra phía sau vỗ vỗ lưng nàng.
Rõ ràng không lâu trước đây, lúc bị sặc thức ăn Tống Dư Hàng rất cẩn thận mà vỗ lưng giúp nàng thông nhuận.
Bắt đầu từ khi nào hai người lại trở nên xa lạ như vậy?
Tránh nàng như rắn rết, đến chạm cũng không muốn chạm vào nàng.
Quý Cảnh Hành miễn cưỡng cười một chút, tiếp nhận ly nước trong tay cô: "Không sao, để chị giúp em."
"Không cần, chị, chị ra chơi với tiểu Duy đi."
Tống Dư Hàng thoáng nhìn ra được sự mất mát trong mắt nàng, cúi đầu rửa thức ăn.
Tống mẫu nghe thấy động tĩnh bước vào: "Sao vậy, đứa nào bị phỏng rồi à?"
Quý Cảnh Hành đẩy người ra bên ngoài: "Không sao mẹ, mẹ cùng tiểu Duy xem TV đi, phòng bếp giao cho con cùng Dư Hàng một lát thì xong rồi."
"Đươc, vậy hai đứa cẩn thận chút, đừng để bị thương."
Tiếng hoạt hình vang lên trong phòng khách, một già một trẻ say sưa xem TV.
Tống Dư Hàng cùng Quý Cảnh Hành bận rộn việc của từng người, nàng cũng không biết nói gì, không khí nhất thời trầm lặng có chút xấu hổ.
Vẫn là Quý Cảnh Hành mở miệng nói chuyện trước: "Sao em đột nhiên muốn học nấu ăn?"
Tống Dư Hàng bỏ thêm nước vào nồi đun sôi: "Em lại không thể suốt ngày về đến nhà ngồi chờ ăn cơm, muốn mẹ có thời gian nghỉ ngơi chút."
Quý Cảnh Hành cười: "Lúc trước trước khi theo đuổi chị anh em đã từng học nấu ăn, muốn nấu món ngon cho chị nhưng kỳ thật cũng rất khó ăn."
Lúc Tống Diệc Sâm theo đuổi nàng, Tống Dư Hàng biết, khi đó cô nghĩ là anh thích nấu ăn, không biết đã xem trúng bộ phim truyền hình cẩu huyết nào rồi, dõng dạc nói rằng: Muốn nắm bắt được tâm của nữ nhân trước hết phải chìu được bao tử của cô ấy.
Tống Diệc Sâm tay chân vụng về, thiếu chút nữa phá hỏng cả phòng bếp, nhưng cũng may, dựa vào sự chân thành theo đuổi rốt cuộc thì cũng trổ hết tài năng.
Ngày hai người thành công đến với nhau, Tống Dư Hàng chỉ có một suy nghĩ: Mẹ ơi, rốt cuộc cũng thoát khỏi thân phận chuột bạch rồi.
Nghĩ đến chuyện cũ, khoé môi Tống Dư Hàng bất giá lộ ra ý cười: "Phải không? Vậy tại sao chị lại không cự tuyệt anh ấy?"
"Anh của em a, rất ngốc." Quý Cảnh Hành vừa thái rau vừa quay đầu cùng cô nói chuyện: "Người khoác thỉnh thoảng sẽ tặng hoa đưa quà, mời ra ngoài ăn cơm hoặc xem phim, chỉ có anh của em là mặc kệ mưa gió cỡ nào đều đứng dưới lầu công ty chờ chị, lúc chị bệnh mua thuốc cho chị, buổi tối đưa chị về nhà, còn đuổi đi mấy tiểu lưu manh muốn quấy rối chị, anh ấy thật sự rất tốt với chị, điểm này...."
Nàng dừng một chút: "Rất giống em."
Tống Dư Hàng mím môi, không biết nên nói gì tiếp theo, cũng may canh đã hầm xong rồi.
Cô tắt lửa mang bao tay bưng ra: "Canh chính rồi, em múc một ít ra ngoài."
Bữa cơn này cô có chút thất thần, một mặt vướng bận Lâm Yêm, mặt khác lại sinh lòng nghi ngờ về thái độ của Quý Cảnh Hành.
Cô bắt đầu không hiểu người chị dâu trước giờ luôn bình đạm ôn nhu này rồi.
Bao gồm cả hiện tại.
"Dư Hàng, để mẹ dọn dẹp, con đưa chị con về nhà đi, cũng không còn sớm, đón xe không an toàn."
Quý Cảnh Hành cười cười thắt khăn choàng cổ cho tiểu Duy: "Không sao đâu mẹ, hôm nay vui quá uống vài ly với mẹ nếu không con đã tự lái xe về rồi, ngồi taxi cũng được, thời tiết không lạnh lắm."
Tống Dư Hàng hơi chút nhíu mày, nàng hình như không uống rượu?
"Vậy sao được, mẹ không nỡ để cháu gái bảo bối của mẹ ngồi xe công cộng, dù sao cũng gần mà, để Dư Hàng đưa hai đứa về đi."
Tống Dư Hàng từ chối: "Mẹ, lát nữa con phải ---"
"Không phải con nói tối nay không tăng ca sao? Nhanh đi, đi nhanh về nhanh."
Tống mẫu đã thắt khăn choàng cổ lên cho cô, rồi lại lấy chìa khoá đặt vào tay cô, đẩy người ra ngoài cửa.
"Anh con mất rồi, giờ con thành hộ hoa sứ giả, nhanh đi đừng chần chừ nữa."
Quý Cảnh Hành đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn cô.
Tống Dư Hàng hết cách, đành phải kéo tiểu Duy xuống cầu thang, Quý Cảnh Hành theo ở phía sau.
"Tiểu Duy, thắt chặt đai an toàn đi con." Tống Dư Hàng quay đầu nhìn thoáng qua, Quý Cảnh Hành đã mở cửa ghế phụ ngồi vào.
"Dạ, cô út."
Nghe tiếng đai an toàn tạch tạch cài chốt, Tống Dư Hàng mới khởi động xe.
Ánh đèn thành thị chảy xuôi, chiếu rọi trên gương mặt cô càng tăng thêm nét đoan chính góc cạnh rõ ràng.
Cô cùng Tống Diệc Sâm không hổ là anh em, ngay cả độ cong nơi khoé môi đều giống như được đúc từ khuôn mẫu ra vậy.
Quý Cảnh Hành nhìn ánh mắt có chút phức tạp của cô.
"Dư Hàng, chị cảm thấy gần đây em ít khi thân thiết với chị cùng tiểu Duy."
Tống Dư Hàng đương nhìn nhận ra tia nhìn của Quý Cảnh Hành, cô đánh tay lái không nghiêng đầu.
"Em bận."
"Trước kia em cũng bận, nhưng sẽ không cố tình tránh né chị, Dư Hàng ---"
Quý Cảnh Hành còn muốn nói thêm gì, Tống Dư Hàng đã hãm phanh, mở thắt đai an toàn bước xuống xe.
"Tới rồi, chị dâu."
Cô lại dùng cái xưng hô này.
Quý Cảnh Hành đáy lòng căng thẳng: "Không có ai em có thể gọi chị thôi được mà."
Tiểu Duy ngồi ở băng sau đã ngủ rồi, Tống Dư Hàng duỗi tay bế nó ra, nhẹ giọng nói: "Chị là chị dâu em, tiểu Duy là đứa cháu duy nhất của em, hai người đều là người thân nhất của em, điều này vĩnh viễn không thay đổi."
Quý Cảnh Hành lòng chua chát, cùng cô hướng lên lầu: "Vậy còn nàng? Nàng là ai?"
Tống Dư Hàng không thẳng thắng trả lời vấn đề này, đến trước cửa nhà, cô chỉ nói: "Mở cửa đi."
Quý Cảnh Hành mở cửa, Tống Dư Hàng ôm tiểu Duy vào trong phóng nó lên giường, giúp nó cởi giày, đắp chăn, sau đó mới dự định lui đi.
Lúc ra đến cửa, Quý Cảnh Hành một phen giữ cô lại, một lần nữa lặp lại vấn đề khi nãy.
"Vậy còn nàng? Nàng là ai?"
Tống Dư Hàng trầm mặc.
Quý Cảnh Hành đứng ngồi không yên: "Em có biết lúc chị đi làm ở luật sở, vô tình tiếp xúc với mấy cảnh sát, bọn họ.... bọn họ nói thế nào em có biết không?"
Tống Dư Hàng ngẩng đầu nhìn nàng: "Người khác nói gì thì liên quan gì đến em?"
"Tống Dư Hàng!" Nàng bỗng dưng cất cao giọng: "Em lại cùng một nữ nhân không trong sạch, lại còn.... lại còn sinh hoạt đời tư bê bối như vậy...."
Tống Dư Hàng siết chặt nắm tay, cổ họng nhộn nhạo: "Đừng nói cô ấy như vậy, cô ấy không như vậy."
"Được, cho dù cô ấy không như lời đồn, vậy em có nghĩ đến cảm nhận của mẹ hay không? Quý Cảnh Hành từng bước ép sát: "Nếu mẹ biết em như vậy thì thương tâm biết bao?"
Tống Dư Hàng hất tay nàng ra, cũng không hề quay đầu tiếp tục bước đến cửa: "Chỉ cần chị không nói, mẹ sẽ không biết."
"Tống Dư Hàng!" Giọng nói Quý Cảnh Hành chợt bén nhọn, eo cô bất ngờ căng chặt đã bị người từ phía sau ôm lấy.
Đôi mềm mại của nàng dán vào sau lưng cô.
Quý Cảnh Hành run nhẹ, tiếng nói nghẹn ngào: "Anh em đi rồi, giờ chị chỉ có em, Dư Hàng, đừng bỏ rơi hai mẹ con chị, đừng quên em đã từng thề cả đời sẽ bảo hộ chị cùng tiểu Duy, cả đời tốt với mẹ con chị, còn nhớ không?"
Quý Cảnh Hành bao phủ mu bàn tay cô, siết chặt, nàng đã lâu rồi chưa từng ôm ai, cũng chưa từng được ai ôm. Bởi thế gương mặt nhất thời nóng lên, cảm thụ được nhiệt độ trên cơ thể cô, mùi hương của nắng thoang thoảng trên người cô, câu nói đó bất ngờ buột miệng nói ra.
"Dư Hàng, nếu em thích nữ nhân, vậy.... vì sao không thể là chị?"
---------------
---------------