Hiên Viên đưa Diệp Hi tới một nơi, trên tính chất chỉ là chỗ ở tạm thời nhưng cũng khá sa hoa, một phòng rộng sáu trăm mét vuông, phong cách trang trí tinh xảo thư thái, chất liệu dụng cụ và trang hoàng vừa nhìn đã biết là đắt đỏ.
Lúc dẫn Diệp Hi đi vào, Hiên Viên cười khổ một tiếng: "Chỉ là nơi đặt chân tạm bợ, rất đơn sơ."
"Em lại thấy rất tốt." - Vẻ ngoài Diệp Hi miễn cưỡng duy trì cẩn trọng, bên trong lại hồi hộp.
Cuối cùng không cần phải chạy nửa giờ để đi vệ sinh nữa rồi! QAQ
Cuối cùng cũng không cần phải tỉnh dậy ở giữa cái giường to lớn vắng như cái chùa bà tanh nữa rồi! QAQ
Cuối cùng cũng không cần phải phán đoán hướng đi để ra ngoài phòng ngủ nữa rồi! QAQ
Thoải con gà mái!
Hiên Viên thở dài: "Chỉ sợ em chịu thiệt."
Diệp Hi vẻ mặt ngoan ngoãn: "Không sao."
Tôi nguyện ý ngày ngày chịu thiệt như thế, cám ơn.
Hiên Viên buông mi mắt nhìn tiểu thiếu gia rõ ràng là mảnh mai lại giả vờ kiên cường trước mắt, trong mắt thương tiếc thương yêu nhanh chóng tăng trưởng theo cấp lũy thừa, thâm trầm yêu thương trong khoảnh khắc hóa thành biển rộng bao la.
Giả thiết nam phụ não tàn trong nguyên tác một lời chưa nói đã điên cuồng yêu tiểu thụ chưa hề vỡ, nguyên tác thật tuyệt vời!
"Em muốn đi tắm, đau bụng ra đầy mồ hôi, thật khó chịu." - Diệp Hi chớp chớp mắt to, tiếp tục sử dụng khí lực bú sữa phóng điện với nam phụ.
Yêu thương trong mắt Hiên Viên bao la như biển lập tức biến thành dục vọng khát khao lộ liễu như cầm thú, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Hi!
Diệp Hi vẻ mặt mộng bức nhìn hắn: "..."
Ánh mắt vị nam phụ này thật kỳ quái.
Tôi không phải là tôm hùm cay, vì sao anh lại nhìn tôi như vậy hả ha ha ha ha ha!
Hiên Viên nhìn tiểu thiếu gia hồn nhiên Thẩm nghê như thiên sứ trước mặt, đành phải trấn an dục hỏa tà ác trong lòng, cắn răng nói: "Anh đi lấy quần áo mới cho em, có lẽ sẽ hơi rộng."
Diệp Hi sung sướng đi theo sau: "Vâng, làm phiền anh rồi."
Sau mười phút, Diệp Hi ngâm tắm trong bồn tắm xoa bóp của Hiên Viên, xem hài kịch, trên đầu tự sản xuất ra cánh hoa hồng lạc trong nước biến thành tắm hoa hồng. Mà cùng lúc đó, Thẩm tổng lại bị sấm chớp và gió lốc của mình chế tạo vây khốn trong bệnh viện...
Bởi vì loại khí trời này máy bay không thể cất cánh, rất có khả năng bị sét đánh.
Thẩm tổng phẫn nộ cũng chỉ đành ôm hận đứng ở cổng bệnh viện, tức giận ngưng mắt nhìn cả bầu trời chìm trong mưa tầm tã mưa xối xả, chờ tài xế lái xe tới đón.
Trong bồn tắm - Diệp Hi: "Châu Tinh Trì hài quá... A ha ha ha!"
Trong bệnh viện - Thẩm Tu Lâm: "..." Ầm ầm ầm rào!
Hài lòng tắm một phen, Diệp Hi mặc quần áo mới của Hiên Viên đưa.
Ở trong thế giới hiện thực Diệp Hi vốn thuộc vóc dáng cao thon gầy, vào thế giới Mary Sue còn co lại một vòng, càng trở nên gầy hơn, quần áo Hiên Viên mặc lên người căn bản không đỡ nổi, cổ áo lới lỏng lộ ra xương quai xanh tinh xảo chọc người ta phạm tội, tay áo cũng sắn lên một vòng, dáng vẻ mảnh khảng lại đáng yêu khiến người gặp người mến...
"Em tắm xong rồi." - Diệp Hi sấy khô tóc, ngồi xuống bên sát Hiên Viên, cân nhắc nên tiếp tục chinh phục nam phụ như thế nào.
Cứ tiếp tục sắc dụ là được, tuy nhà em bằng phẳng khô cằn không có gì đáng xem nhưng luôn tốt hơn là không có gì... Diệp Hi nghĩ, xả nghiêng cổ áo, lộ ra nửa bên bả vai.
Player thành công phóng thích kỹ năng "Sắc dụ vô hình nửa có nửa không", độ thiện cảm nam phụ miễn cưỡng +1! Diệp Hi ở trong lòng vui sướng tưởng tượng.
Hiên Viên liếc mắt nhìn Diệp Hi, lại toát ra ánh mắt khát khao giống y như Diệp Hi khi nhìn thấy tôm hùm cay.
Vẻ mặt Diệp Hi vô tội: "... Anh đói bụng sao?"
Trên người tiểu thiếu gia tản ra hương hoa tường vi và ướt át hơi nước trông thật giống như một khối điểm tâm ngon miệng mềm mại.
"Rất đói." - Hiên Viên khí huyết cuồn cuộn, dán đến gần Diệp Hi, khàn khàn hỏi: "Vậy nên làm gì đây?"
Diệp Hi niết cổ họng ưỡn ẹo thúc giục: "Vậy anh mau đi ăn cơm đi, đừng để bị sôi bụng."
Player thành công phóng thích kỹ năng "Ôn nhu dặn dò", độ thiện cảm nam phụ lập tức +5! Diệp Hi ở trong lòng tiếp tục hight.
Tự giác đụng vào đinh mềm, Hiên Viên áp chế kích động, không cam lòng nhìn Diệp Hi, ôn nhu nói: "Hãy nhìn vào mắt anh."
Nói xong, trong mắt Hiên Viên lập loè hỗn hợp sủng nịch và thương tiếc, hừng hực ái mộ, tràn trề ưu thương, điên cuồng đủ loại tâm tình nhất kiến chung tình và ánh sáng chói lóa...
Diệp Hi hoàn toàn không phân tích được thành phần ánh sáng trong đáy mắt Hiên Viên, không thể làm gì khác hơn là chân thành ca ngợi: "Đôi mắt anh thật là đẹp, thật trong sáng, giống như ánh mặt trời vậy."
Player thành công phóng thích kỹ năng "tình thoại nóng bỏng", độ thiện cảm nam phụ +5! Diệp Hi ở trong lòng ẩn hình ngòi bút xoẹt xoẹt liên tục trên vở!
"..." - Hiên Viên thất vọng đứng dậy nhấc áo khoác, quyết định ra cửa tìm lẳng lặng.
Diệp Hi ở phía sau nói: "Khi nào trở về anh nhớ mua cho em thêm một bó hoa bách hợp nhé."
Hiên Viên mỉm cười: "Ừm."
Mọi người đều biết, ngôn ngữ hoa bách hợp là tình yêu thuần khiết.
Diệp Hi liếm liếm môi: "Chọn cánh hoa to một chút, dày một chút, cám ơn anh."
Những ngày tháng ăn tới ăn lui, Diệp Hi cảm thấy hoa bách hợp là dễ ăn hơn xíu.
"..." - Hiên Viên mang theo tâm tình u buồn, đội mưa ra ngoài.
Bất thình lình, tình yêu ấy ngã chết!
Cứ như thế, Diệp Hi ở lại phòng ở Hiên Viên, dù không thể phá nhân thiết là ăn hoa uống sương ở trước mặt nam phụ, nhưng đi đâu cũng thuận tiện hơn nhiều, muốn lên giường thì lên muốn xuống thì xuống, muốn đi vệ sinh thì đi, ở bên cạnh còn có cửa hàng bán hoa ăn rất tiện lợi, đã vậy không cần phải cẩn thận đối diễn với sếp lớn trong nhà, ngày ngày nằm ườn trên sô pha xem ti vi, thật là tuyệt vời ông mặt trời!
Đương nhiên, sau khi thoải mái cũng phải thông đồng với nam phụ, dựa theo trình tự "Sắc dụ vô hình nửa có nửa không", "ôn nhu dặn dò" và "tình thoại nóng bỏng", Diệp Hi không ngừng thay phiên sử dụng ba loại kỹ năng này.
Thế mà, từ đầu đến cuối nam phụ vẫn chưa tỏ tình khiến cho Diệp thẳng nam rất buồn rầu...
Hệ thống không cho kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm, cũng không biết bây giờ đã chinh phục đến trình độ nào rồi, Diệp Hi lo lắng nghĩ, chẳng lẽ phải để mình mở lời trước sao? Nhỡ đâu không cẩn thận phá vỡ nhân thiết thì làm sao bây giờ?
Thế nhưng Diệp Hi sốt ruột nào có biết, thật ra bấy lâu nay Hiên Viên đã vì nhiều lần tỏ tình mà chạm vào đinh mềm, lo lắng mất ngủ ba đêm nay, bởi vì đêm đêm đều xoắn xuýt không biết mình nhặt về nhà lại còn yêu điên cuồng người đó rốt cuộc là tiểu bạch thỏ xuẩn manh hay là trà biểu xanh cao đoan, ngày đêm suy nghĩ đến mức tế bào não trượt rút mất 5 mm!
Đến buổi sáng cuối cùng, cuối cùng Diệp Hi không nhịn được.
Giờ đã là chín giờ sáng, khoảng cách tới thời gian kết thúc 72 giờ chỉ còn mười mấy phút nữa, tuy trên lý thuyết có thể ở lại nơi này một thời gian ngắn để tiếp tục chinh phục Hiên Viên, nhưng làm vậy sẽ làm chậm trễ thời gian nhiệm vụ chính, vì thế nhất định phải tăng nhanh tốc độ chinh phục!
Hiên Viên rửa mặt xong, bởi vì lại là một đêm mất ngủ nên không có tinh thần đi ra từ cửa phòng vệ sinh, chuẩn bị đi làm bữa sáng.
Vừa đẩy cửa, liền trông thấy ánh mắt Diệp Hi sáng ngời đứng tại cửa, trên người mặc quần áo chỉnh tề, có vẻ đang chuẩn bị ra ngoài.
Hiên Viên sờ đầu cậu: "Chào buổi sáng, em muốn ra ngoài sao?"
Diệp Hi gật đầu.
Hiên Viên dịu dàng hỏi: "Em muốn đi đâu? Chờ lát nữa anh lái xe đưa em đi."
Diệp Hi do dự một hồi, hỏi thẳng: "Anh có lời gì muốn nói với em không?"
Hiên Viên trầm mặc: "..."
Trên mặt Diệp Hi thất vọng không cần giả vờ: "Không có sao?"
Thông đồng lâu như vậy, độ thiện cảm còn chưa đủ à!
Ngữ khí Hiên Viên thương cảm: "Có, rất nhiều, em muốn nghe câu nào?"
Diệp Hi cơ trí hỏi ngược lại: "Nếu em nói em sắp phải rời nơi ấy, anh sẽ nói gì với em?"
Hi vọng sẽ không phải là thuận buồm xuôi gió!
"Em muốn đi?" - Hiên Viên cắn răng: "Em đi đâu?"
Diệp Hi không đáp, mà là ân cần dụ hỏi: "Trước không nói cái này, anh muốn nói gì với em?"
"Em..." - Hiên Viên thống khổ đỡ trán: "Đừng đi được không?"
Luyến tiếc chính là có biến! Diệp Hi cầm cổ tay hắn, ánh mắt nóng rực như hòa tan sắt thép: "Vì sao chứ?"
Hiên Viên suy sụp hỏi: "Em muốn đi đâu, giờ em đang đào hôn em có biết không? Lẽ nào em không sợ bị tóm lại?"
Diệp Hi lắc đầu một cái: "Em không thể ở đây cả đời với anh."
"Em có thể." - Hiên Viên cắn răng một cái, kiên trì cầm chặt tay Diệp Hi: "Chỉ cần em muốn, em có thể ở cả đời."
Gương mặt Diệp Hi lập tức trở nên vui sướng, giống như hài lòng thăng thiên: "Có thể ở cả đời? Vì sao chứ?"
Vẻ mặt này, không sai được, Hiên Viên hít sâu một hơi, yêu thương dào dạt như thủy điện: "Bởi vì anh yêu em."
Hắn vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi vang lên thông báo chinh phục nam phụ thành công, lúc này hệ thống vô cùng hào phóng ban cho 1 vạn điểm EXP.
Cùng lúc đó, chân trời mây đen bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường có thể trôngthấy nhanh chóng tụ đến, một tia chớp cắt dọc trời...
Nhưng Diệp Hi chìm đắm toàn bộ trong vui sướng thăng cấp nên không chú ý tới tiết trời đổi thay.
"Cám ơn, cám ơn anh." - Diệp Hi nắm tay Hiên Viên lắc thêm mấy lần, ánh mắt chân thành mà thành khẩn: "Anh đúng là người tốt!"
Vừa thổ lộ xong lại thu được tấm thẻ người tốt, Hiên Viên luống cuống:"Ý em là sao?"
"Thật ra đôi ta không thích hợp, em phải đi rồi, xin lỗi, hẹn gặp lại." - Diệp Hi vui sướng vẫy vẫy tay với Hiên Viên, bởi vì nhân vật trong truyện không phải người thật nên trong lòng không hề hổ thẹn, trái lại mặt đỏ lừ lừ, vui sướng.
"Em đứng lại đó cho tôi!" - Xác nhận tình yêu của mình trao nhầm cho trà biểu xanh, Hiên Viên đổ vỡ nắm chặt cổ tay Diệp Hi, đè cậu lên tường, hai mắt đỏ sậm giận dữ hét lên: "Em đang đùa bỡn tôi!"
Đăng ảnh mệt lém (`ー") nếu thích thì các nàng vote ủng hộ ta đăng tiếp ảnh nhé
ヽ(o^―^o)ノ không thích thì thôi(─‿‿─)
Đang ngồi ở trên bồn cầu đến thời điểm cơ hồ thoát ra, Diệp Hi rốt cuộc tin tưởng Mộ Dung X là thật thể chất suy yếu ăn không được dầu mỡ.
Trong bụng đau như đau đẻ, từng trận co rút từng trận, cầu cồng êm dịu khô thoáng thường ngày biến thành chất lỏng khinh khủng, giống như ai đó đánh rơi thùng sơn vào bồn cầu!
"Đúng vậy a..." Diệp Hi ôm bụng cuộn mình thành tôm, phát ra tiếng rên rỉ kìm nén.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Thẩm Tu Lâm tại cửa hỏi: "Thế nào?"
Diệp Hi đứng dậy xả bồn cầu: "Đỡ hơn rồi."
Thẩm Tu Lâm im lặng vài giây, lại hỏi: "Lúc nào đi ra?"
"Rất nhanh." Diệp Hi nói, suy nhược kéo quần lên, đi đến mở cửa toilet.
Thẩm Tu Lâm ho nhẹ một tiếng, nói: "tôi dùng một chút." Sau đó liền lắc mình vào toilet, hiển nhiên vừa rồi là nhịn đi WC.
Không sai, nguyên tác ghi rõ một biệt thự mấy trăm vạn mét vuông chỉ có một WC, phi logic!
Diệp Hi hoài nghi có thể là bởi vì tác giả không có nhà không đủ lớn đến đến độ nhiều hơn một phòng WC, cho nên cứ tưởng đương nhiên như vậy...
Diệp Hi vô lực bò men tường đi ra ngoài, nhưng mà ở ngoài toilet đợi không đến nửa phút, trong bụng cậu lại chợt lóe một trận đau đớn, cơ vòng cũng đột nhiên chợt gặp phải thế lực thần bí nào đó xung kích, song to gió lớn như muốn phá đê mà ra, dục vọng muốn gì kia nháy mắt làm suy sụp hết thảy, vì thế Diệp Hi phanh đẩy cửa toilet lấy tốc độ chó điên bàn nhảy năm mươi mét tiến lên lên đến bồn cầu kim cương bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tu Lâm đã kéo khóa quần đang chuẩn bị phóng thích, vừa dậm chân vừa thúc giục: "Thẩm tổng Thẩm tổng nhanh nhanh nhanh! Đau bụng khó nhịn quá
Thẩm Tu Lâm khóe miệng run rẩy, nhưng mà đã bắt đầu hoàn toàn kéo khóa, vì thế một tia chất lỏng đẹp mắt, mang theo tia điện cứ thế vào bồn cầu!
Nhưng mà này còn không phải kinh sợ nhất đâu...
"Oh my god Thẩm tổng!" Diệp Hi trừng mắt to nhìn chằm chằm Thẩm Tu Lâm, cảm giác toàn bụng đều đau bị dọa bay một nửa, "Cái này của cậu dài tấc thước!"
Mặt Thẩm Tu Lâm không chút thay đổi run run cái kia, giũ rớt vài giọt tiểu điện, sau đó đem cái kia dùng nguyên tác mà nói đến chính là "Thô như nhi tí mạch máu cuồn cuộn đỉnh lớn như trứng gà màu tím đỏ cự long" ("cự long màu đỏ tím to bằng cánh tay trẻ con, mạch máu cuồn cuộn, đỉnh trên to bằng quả trứng gà") (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) nhét về trong quần, trầm giọng nói: "Như thế nào?"
Diệp Hi làm hít sâu: "Không có việc gì, tôi chỉ tùy tiện cảm thán một chút."
Oh my god về sau này cảnh giường chiếu hoàn toàn không có cách nào khác diễn a, cùng này nói là XXX không bằng nói là cực hình!
Làm không tốt vẫn là bị tra tấn bằng điện, không biết Thẩm tổng bao nhiêu vôn?
Thẩm Tu Lâm Thẩm mặc một lát, giải thích nói: "đây là trong nguyên tác."
"tôi biết tôi biết." Diệp Hi cuồng gật đầu.
May mắn nguyên tác không miêu tả thành "Khoan như đập lớn", không thì dựa theo hệ thống gạt người, Thẩm tổng đi WC chẳng phải là muốn giống xả đập?
Thẩm Tu Lâm đai lưng tốt, sắc mặt thành mê xoay người đi ra toilet.
Xấu hổ qua đi, trong bụng quặn đau,lại mãnh liệt đột kích, Diệp Hi tiếp tục sầu mi xấu hổ ngồi ở trên bồn cầu bắt đầu nghiệp lớn, cân não vận chuyển bay nhanh.
Đầu tiên, về sau thật không thể phàm ăn giống đêm qua như vậy, có tất yếu tại thời điểm điều kiện cho phép thí nghiệm ăn bao nhiêu thực vật bình thường mới sẽ dẫn đến thân thể không thích hợp, là ăn nhiều mới có thể bụng đau, vẫn là chỉ cần ăn một miếng liền sẽ bụng đau, nếu là miếng thứ hai mà nói, kia thật đúng là tương đương thê thảm...
Tiếp theo, tất yếu phải bắt lấy hết thảy cơ hội công lược nam phụ, muốn cam đoan kịch tiến triển đến cảnh giường chiếu,phía trước tích cóp đến đầy đủ exp cùng Thẩm tổng thoát khỏi nhiệm vụ thế giới cùng nhau!
Này! đã không phải cùng lão tổng công ty cùng diễn cảnh giường chiếu vấn đề không phải là xấu hổ, căn bản chính là vấn đề sinh tử tồn vong!
Lại ở toilet rối rắm một hồi lâu, Diệp Hi cảm giác chính mình đã tiến vào cảnh giới chỉ là đơn thuần bụng đau,nhưng là đã thải đến mức không thể thải ra nữa, vì thế liền giãy dụa đứng dậy, tính toán nhân cơ hội diễn nhất làm nửa đầu nhiệm vụ.
Chung quy không có kỹ xảo biểu diễn nghịch thiên như vậy của Thẩm tổng, vừa lợi dụng lúc bụng đau liền muốn làm nhiệm vụ!
Diệp Hi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đẩy ra cửa toilet liền nhìn thấy Thẩm Tu Lâm đang đợi tại hành lang, trên mặt đau lòng cùng thương tiếc nhìn Diệp Hi có| thần kinh tráng kiện có thể để cho mười người hai người ôm| nhìn ra được.
Xem ra Thẩm tổng đã nhập kịch! Diệp Hi phối hợp phi thường nhẹ giọng kêu: "Hoàng Phủ... Cậu thân thể thực không thoải mái, muốn đi bệnh viện..."
"Không thoải mái?" Thẩm Tu Lâm tiến lên, cầm Diệp Hi cánh tay mảnh khảnh, mày vặn chặt đau lòng, cùng người hầu, cùng bảo tiêu vây xem, hạ khí phách mười phần nói, "Cậu từ tóc đến đầu ngón chân là thuộc về tôi, không có cho phép của tôi, cậu dám tự tiện không thoải mái, hại tôi đau lòng?"
Diệp Hi yên lặng thắp nhang, phát hiện chính mình lại không tiếp lời kịch được: "..."
Thẩm tổng thật sự là đem này trí hướng Hoàng Phủ X này được suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn a! Trường quay có thể phát huy đến đỉnh điểm!
"Tôi mang cậu đi bệnh viện." Thẩm Tu Lâm khe khẽ thở dài, lại uy hiếp nói, "Nhưng mà cậu tốt nhất không cần có cái hành động gì dư thừa, nếu còn dám chạy trốn, tôi sẽ khiến cậu biết rõ ngỗ nghịch tôi là một sự kiện đáng sợ cỡ nào."
Diệp Hi hơi thở mong manh lấy trồi đất làm chứng: "Tôi sẽ không trốn..."
Vì thế, kịch được làm thực,chân hai người liền đạp phi cơ trực thăng bay thẳng đến bệnh viện.
Cửa cabin đóng kín, mặt sau chỉ còn lại có hai người bọn họ, Thẩm Tu Lâm thân thiết hỏi: "Thật sự lợi hại đau được như vậy?"
"Thật sự." Diệp Hi ôm bụng, mặt trắng như tờ giấy, "Cậu biểu diễn có kỹ xảo siêu nát, toàn dựa vào sự thật để biểu diễn."
Thẩm Tu Lâm không biết nhớ tới cái gì, khẽ cau mày.
"Đau quá, tê..." Diệp Hi muốn khóc mà không dám khóc, "Về sau không dám lập tức ăn nhiều như vậy."
"Nằmxuống, cho tôi xoa." - Thẩm Tu Lâm không nói gì,trực tiếp đẩy ngã Diệp Hi, để cậu gối đầu lên bắp đùi mình, lại đặt tay nhẹ nhàng lên bụng Diệp Hi, thuận thế xoay tròn, lòng bàn tay ấm áp và lực vừa phải khiến đau đớn vơi đi đôi phần .
Khi đã khó chịu đến đòi mạng, Diệp Hi không còn coi đối phương là sếp nhà mình, dù sao tay chân cũng đau vô lực như bị rút xương, muốn tự lực cánh sinh cũng không được vì thế Diệp Hi không chỉ tiếp nhận Thẩm Tu Lâm xoa bóp mà còn vừa rầm rì rên rỉ vừa chỉ huy Thẩm Tu Lâm: "Thẩm tổng đi xuống chút, a... Đi phía trái... Ưm... Dùng sức đi... A, đúng, chỗ đó..."
Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm run lên, động tác trên tay dừng lại, sắc mặt thay đổi kỳ dị.
"Thẩm tổng đừng dừng..." – Diệp Hi vô lực đặt lên mu bàn tay Thẩm Tu Lâm, nhẹ giọng nói: "Tiếp tục."
Trên yết hầu Thẩm Tu Lâm trượt lên trượt xuống, đẩy Diệp Hi gối lên bắp đùi mình xuống thấp một đoạn, trên tay lại bắt đầu hoạt động.
"Thoải mái sao?" Thẩm Tu Lâm hỏi.
Diệp Hi thành thật đáp: "Thoải mái."
Thẩm Tu Lâm: "Có bao nhiêu thoải mái?"
Diệp Hi khép hờ mắt: "Đặc biệt thoải mái."
Thẩm Tu Lâm: "Muốn mau một chút sao?"
Diệp Hi: "Không cần, như vậy vừa lúc."
Thẩm Tu Lâm: "Cường độ đâu? Muốn lớn lực một điểm sao?"
DiệpHi lắc đầu: "Đừng, lớn chịu không nổi
Thẩm Tu Lâm cúi đầu cười, trong tiếng cười mơ hồ lộ ra sự nín nhịn cùng sảng khoái!
Tốc độ phi cơ trực thăng rất nhanh, không nhiều,trong chốc lát liền đến bệnh viện.
Căn cứ ký ức mơ hồ của Diệp Hi đối nguyên tác không rõ, cậu nhớ rõ đây là bệnh việngia tư nhân quý tộc, chuyên tiếp đón các tinh anh cao cấp trong giới thượng lưu, hội tụ đủ các loại bác sĩ hạng nhất trên toàn thế giới, phí khám và trị liệu cao đến nghịch thiên, ấn tượng sâu nhất trong lòng Diệp Hi chính là tác giả dùng ngữ điệu khoe khoang giới thiệu phí khám của một cơn cảm mạo ở bệnh viện này thôi, cũng đủ cho một phú ông phổ thông táng gia bại sản!
Thế nhưng, một loại bệnh viện tư nhân ăn thịt người như thế này lại không bị thủ tiêu à!? Diệp Hi còn nhớ khi mình đọc đến đoạn này, trong lòng còn âm thầm nhổ nước bọt.
Nhưng hiện tại, lọai trình độ phi logic này đã không thể nhấc nổi bất cứ rung động nào trong lòng Diệp Hi..
Xuống máy bay trục thăng, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm dưới đám vệ sĩ rầm rộ đi như hoàng đế và hoàng hậu trên thảm đỏ, trực tiếp tiến vào bệnh viện, một người hầu dùng khay bạc đựng phiếu ký khám bệnh kính cẩn dâng đến trước mặt Thẩm Tu Lâm: "Thưa đại thiếu gia, đây là bác sĩ chuyên nội khoa hàng đầu thế giới, Hiên Viên "
HaHaHa, cmn điên cả lũ! Khóe môi Diệp Hi cong lên, suýt nữa thì bật cười.
Thẩm Tu Lâm nghiêng đầu, mặt băng duy trì rất hoàn hảo:"Được rồi"
Trước sự dẫn đường của hai người hầu, hàng ngàn vệ sĩ chia làm ba tổ, một tổ phòng ngự tiến tơi, rầm rầm theo đuôi hai người tiến vào phòng khám nội khoa, hai tổ khác vây kín đại sảnh và xung quanh bệnh viện, bảo vệ đến nước chảy cũng không vào, nghiêm ngặt tới nỗi ruồi bay cũng không lọt!
Diệp Hi:""..""
Chân long giáng thế, có cần khủng bố thế không, làm thế thì trốn ra kiểu gì?
Lúc này, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng bấm lên eo Diệp Hi.
Diệp Hi ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Tu Lâm hơi khom người dán môi lên tai Diệp Hi, dùng âm thanh chỉ có Diệp Hi mới nhge thấy nói:""Tôi sẽ nghĩ cách đuổi bọn họ "".
Dh yên tâm gật gật đầu, sau khi nhiệm vụ này mở ra Thẩm Tu Lâm có thể xem tọa độ của cậu trên hệ thống,chỉ cần hắn không muốn bắt là có thể tránh xa vị trí của Diệp Hi bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó,tới phòng của Hiên Viên, người hầu đẩy cửa.
Trong phòng, một vị bác sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ không thua kém gì Thẩm Tu Lâm ngẩng đầu lên, nhìn sang Diệp Hi, cùng lúc đó, bên cạnh hắn hiện ra bảng giới thiệu nửa trong suốt.
Họ tên: Hiên Viên XX
Thân phận: Bác sĩ.
Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Bác sĩ chuyên khoa nội hàng đầu thế giới, tổ tông mười tám đời nhà danh y, dung mạo tuấn mỹ, truyền nhân y thuật thế gia, từ nhỏ một lòng nghiên cứu y thuật, giống như không có thứ gì khiến hắn rời mắt khỏi trang sách y học, ngoại trừ..
Diệp Hi nhìn chằm chằm vào Hiên Viên, con ngươi sáng quắc.
Nam phụ! Nam phụ xuất hiện! Móa nó, là một hình nhân exp khổng lồ!
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Tu Lâm quét qua Diệp Hi đang dần trở nên hưng phấn, cau mày, ở bên eo Diệp Hi bóp một cái không nhẹ không nặng.