Tay chân bị còng, bên tai Diệp Hi vang lên thông báo nhiệm vụ đội bạn hoàn thành. Hiển nhiên nhiệm vụ bên Thẩm Tu Lâmlà bắt cậu nhốt trong phòng tối rồi xiềng xích tay chân.
"Thả tôi ra! Anh tên khốn kiếp này!" - Diệp Hi ra sức giãy dụa, nỗ lực cưỡng ép thoát khỏi xiềng xích, viền kim loại cứng rắn nhanh chóng mài đỏ cổ tay trắng nõn non mềm, Diệp Hi lại cắn răng một cái, hung hăng chuyển vài vòng trên viền còng tay, quả nhiên lập tức mài rách da, thông báo nhiệm vụ hoàn thành lập tức vang lên.
Đây cũng không phải vì còng tay sắc bén mà là do nhân thiết Mộ Dung tiểu thiếu gia rất yếu đuối rất dễ bị thương, Diệp Hi còn nhớ ở trên bảng giới thiệu nhân vật có một câu miêu tả như thế này: "giống như mặt trăng trong nước, khiến người ta có một loại ảo giác chạm là tan."
Cũng may là trong thiết lập nói là "ảo giác chạm là tan" chứ không phải "chạm là tan", nếu không game này mỗi giây đều phải again chơi lại! Diệp Hi vui mừng nghĩ.
Đám vệ sĩ còng tay Diệp Hi xong thì đứng dậy đi ra ngoài, bên trong tầng hầm chỉ còn dư lại Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm.
Diệp Hi lập tức từ bỏ giãy dụa, ngồi trên giường lớn, vui cười hớn hở, nói: "Nhiệm vụ chính 9 của chúng ta đều hoàn thành, nhiệm vụ thứ 10 của Thẩm tổng là gì?"
Thẩm Tu Lâmngồi sát bên Diệp Hi, nắm cổ tay cậu kiểm tra chỗ bị trầy, lông mày hơi nhăn, thổi nhẹ lên chỗ rách da, nhẹ giọng nói: "Cậu nói trước đi."
Diệp Hi mở bảng hệ thống.
Nhiệm vụ chính 10: Trong quá trình liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc, Mộ Dung Tuyệt Thế không cẩn thận làm thương cổ tay mình, điều này khiến Nam Cung Vô Song vừa đau lòng vừa giận, anh quyết định dùng hành động thực tế tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Mộ Dung Tuyệt Thế, để vật nhỏ này hiểu rõ bản thân mình chính là tư phẩm vật riêng của anh, dưới sự không cho phép của anh thì không thể tự tiện bị thương, sau đó, anh áp đảo Mộ Dung Tuyệt Thế xuống giường, không cho chống cự, cường hôn...
Né tránh khước từ, nỗ lực né tránh Nam Cung Vô Song hôn môi, dần dần lại bị chính kỹ thuật cao siêu của đối phương sinh ra phản ứng xấu hổ. (0 /1)
Tips: Thời hạn hoàn thành 24 giờ.
"Má ơi???" - Diệp Hi như bị sét đánh.
Quãng thời gian qua Diệp Hi thường tẩy não cho chính mình, xây dựng đủ loại tâm lý, để bản thân tiếp thu sự thật một ngày nào đó mình sẽ diễn cảnh hôn với người cùng giới, vì thế bây giờ cậu không có chống cự mấy với cảnh hôn... Thế nhưng "sinh ra phản ứng xấu hổ" là điều kiện quỷ gì!
Vẻ mặt Diệp Hi tan nát nhìn Thẩm Tu Lâmvẫn trấn định như thường, nói: "Nhiệm vụ của tôi là, trước là giãy dụa không cho hôn, sau đó dần dần..."
Thẩm Tu Lâmnghiêng mặt sang nhìn cậu: "Hửm?"
Một tiếng hửm cất lên vừa trầm thấp vừa từ tính, còn mang theo ý cười hiếm có.
Diệp Hi cảm giác mình máu não sắp xung vỡ đầu, mặt đỏ bừng, vừa mở miệng mới phát hiện đầu lưỡi mình đã cứng nhắc: "Là là... tôi phải sinh ra... phản, phản ứng."
Thẩm Tu Lâm nhướng mày, giống như chưa hiểu, hỏi tiếp: "Phản ứng gì?"
"Là..." - Diệp Hi đỏ mặt tía tai liếc qua Thẩm Tu Lâm, hơi tức giận!
Sao Thẩm tổng lại trì độn như thế, ngoại trừ cứng thì còn có thể phản ứng gì nữa?
Hay là còn có phản ứng oxy hóa khử!?
Thẩm Tu Lâm thúc giục: "Nói đi."
Diệp Hi phát điên lau mặt, nói: "Nguyên văn trong hệ thống chính là "phản ứng xấu hổ"."
Thẩm Tu Lâm không hiểu cau mày: "Phản ứng xấu hổ?"
Diệp Hi nhất thời hận không thể đánh một trận!
"Là cứng chứ còn là gì nữa..." - Diệp Hi không tự chủ được mà lườm một cái: "Chính là ban đầu tôi không cao hứng, về sau lại bị anh hôn cứng."
Thẩm Tu Lâm nở nụ cười khẽ, giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là thế."
Mấy tình tiết miệng thì nói "yamate" nhưng cơ thể rất thành thục trong tiểu thuyết Mary Sue đã sớm được dùng qua mấy trăm bản, giờ xuất hiện trong nhiệm vụ cũng không tính là bất ngờ.
"Nhiệm vụ tôi là..." - Thẩm Tu Lâm cân nhắc từng chữ nói: "Áp đảo cậu xuống, sau đó điên cuồng và kịch liệt cưỡng hôn cậu."
Diệp Hi xác nhận nói: "Không có chi tiết khác chứ?"
Thẩm Tu Lâm dừng một chút, nói: "Tips, thời hạn hoàn thành 24 giờ."
Diệp Hi buồn rầu: "Nhiệm vụ này gia hạn thời gian..."
"Chắc là vì sau đó còn có nhiệm vụ chính liên quan tới hôn lễ không thể thay đổi được, vì thế cần gia hạn thời gian." - Ngữ khí Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng.
Giống như nhiệm vụ xé áo lần trước vậy, Thẩm Tu Lâm tri kỷ tháo đồng hồ đeo tay và đồ vật sắc nhọn trên người xuống, cuộn ống tay áo lên hai vòng, che cúc áo vào bên trong, làm xong tất cả chuẩn bị trên, Thẩm Tu Lâm hỏi Diệp Hi: "Bắt đầu chưa?"
"Thẩm tổng, cậu đợi lát đã." - Diệp Hi cúi đầu nhìn chằm chằm vật kia nhà mình, phát sầu: "... Nếu tôi không lên phản ứng thì tính sao giờ?"
Thẩm Tu Lâm lại không hề lo lắng chuyện này, chậm rãi nói: "Vậy thì thử thêm vài lần."
Diệp Hi suy sụp kêu rên: "Vậy, nếu vẫn không lên phản ứng thì sao? Tôi là thẳng nam mà, bị đàn ông hôn nhất định không phản ứng!"
Thẩm Tu Lâm trầm mặc chốc lát, ngữ khí chân thành nói: "Vậy cậu tự bẻ cong mình đi."
Bẻ cong cái con bà anh! Nói cong là cong được sao! Diệp Hi đại nghịch bất đạo trừng Thẩm tổng, quai hàm tức giận phình ra, tiểu xoắn mao cực manh.
"Đùa thôi." - Thẩm Tu Lâm xoa xoa xoắn mao của Diệp Hi, an ủi: "Cũng khó nói là có phản ứng hay là không, không thử sao cậu biết, thật ra có rất nhiều người vẫn ẩn là song tính luyến!"
Diệp Hi: "..."
Thấy thế nào cũng thấy chỗ không đúng mà lại không nói ra được.
Dáng vẻ Thẩm Tu Lâm đã chuẩn bị xong tất cả, lại hỏi lại: "Bắt đầu chưa?"
Ẩn bên trong bình tĩnh thong dong chính là từng đợt khát khao và bức thiết!
Nhưng thần kinh trì độn ngu ngốc kia e rằng là không get đến...
"Rồi, bắt đầu thôi!" - Sau lưng Diệp Hi thẳng cứng, hai tay thấp thỏm đặt trên gối đầu, khép hai chân lại, mắt nhìn phía trước, xem như học sinh tiểu học mới lên lớp, cánh hoa anh đào rơi xuống với tốc độ càng lúc càng nhiều, mất một lúc sau xung quanh giường Diệp Hi đã tích dày một tầng.
Thẩm Tu Lâm vốn đang ngồi bên cạnh Diệp Hi, hắn nghiêng người, một tay đè bả vai Diệp Hi giống như sắp đẩy ngã cậu.
Diệp Hi kêu to: "Khoan!!!"
Thẩm Tu Lâm: "Hả?"
Diệp Hi lắp ba lắp bắp nói: "Thẩm tổng, tôi, tôi còn chưa hôn ai bao giờ, không, không có kinh nghiệm nên hơi căng thẳng, ha ha ha, không thì chúng ta làm chuẩn bị tâm lý trước..."
Nụ hôm đầu đáng thương của tôi sẽ chôn vùi vào nơi này tại ngày hôm nay!
Thẩm Tu Lâm hơi hơi nghiêng đầu, như đang cảm thấy rất thú vị: "Tôi cũng không có kinh nghiệm."
Diệp Hi: "Là thật hay giả?"
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm thành khẩn: "Thật."
Diệp Hi: "..."
Nụ hôn đầu đáng thương của tôi và Thẩm tổng sẽ chôn vùi vào nơi này tại ngày hôm nay!!!
Nếu nói một tổng tài bá đạo tiêu sái anh tuấn hơn hai mươi tuổi đầu khác mà vẫn chưa có nụ hôn đầu, đánh chết Diệp Hi cũng tuyệt đối không tin, nhưng nói Thẩm Tu Lâm chưa có nụ hôn đầu, Diệp Hi tin, bởi vì khí chất nhà Thẩm Tu Lâm chính là người sống chớ lại gần.
Diệp Hi đang lề mề xoắn xuýt vấn đề nụ hôn đầu, đột nhiên trời đất bỗng quay cuồng, cả người ngã lên đệm giường co dãn, cùng với đệm giường run rẩy chính là một cái ấn trên môi, bờ môi mềm mại hơi lạnh.
Đầu tiên nên, trước, trước phải làm sao... Đại não Diệp Hi hoàn toàn chết máy, tư duy lập tức hóa thành thực thể, lại nhanh chóng bị một loại lực lượng nào đó mềm mại như tơ lại dẻo dai cầm cố lại, động cũng động không nổi, không thể suy nghĩ. Xúc cảm toàn thân như dồn vào những vị trí kề bên cơ thể Thẩm Tu Lâm, đặc biệt là môi. Xuyên thấu qua môi chính là nhiệt độ của mình và đối phương, còn có xúc giác mềm mại như thạch rau câu... Thẩm Tu Lâm không có hôn môi Diệp Hi giống như điều kiện nhiệm vụ đề ra, nụ hôn này mềm mại như phiến lông vũ, mờ mịt như phiến mộng vỡ vụn, không hề nóng bỏng điên cuồng, chỉ có dịu dàng, run sợ và hơi ngốc nghếch.
Dịu dàng, như khoảnh khắc cả hai gặp thoáng qua trên hành lang công ty, xúc cảm góc áo sượt qua nhẹ nhàng...
Run sợ, như ngày liên hoan Diệp Hi lơ đãng nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình...
Ngốc nghếch, như những lúc Diệp Hi đi làm muộn bị mời vào văn phòng chờ bị giáo huấn, nhìn động tác Thẩm Tu Lâm vướng bận lật văn kiện qua lại, làm hết cái này tới cái nọ, ấp ủ nửa ngày cũng chỉ lành lạnh thốt ra một câu: "Lần sau đừng đến muộn, trở về đi."...
Mấy giây sau, Thẩm Tu Lâm dùng hai tay chống người dậy nhìn xuống Diệp Hi, Diệp Hi đang ngơ ngác mở to hai mắt nhìn hắn, khuôn mặt đỏ thêm vài phần như trái táo chín mùi.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Diệp Hi yếu ớt mở miệng hỏi: "... Thẩm tổng...anh... Làm gì thế?"
Đây đây đây vốn không theo kịch bản!!!
Thẩm Tu Lâm hỏi ngược lại: "Còn cậu, cậu đang làm gì thế?"
Diệp Hi lau môi, đỏ mặt nói: "Tại anh hôn không hề giống giống, cưỡng ép, mà giống giống..."
Thẩm Tu Lâm nhướng mày: "Giống gì?"
Diệp Hi nghẹn họng: "..."
Giống như hôn thật vậy!
Nhưng lời này quá xấu hổ, không nói.
"Tôi đã nói, tôi không có kinh nghiệm." - Thẩm Tu Lâm không biến sắc biện giải cho mình: "Còn cậu lại không hề giãy dụa, tôi phải cưỡng ép thế nào đây?"
"Anh không cưỡng ép, tôi không giãy dụa được." - Diệp Hi phản bác, phát hiện trái tim mình nhảy thình thịch rất nhanh, tây chân không hiểu sao lại bủn rủn khốn cùng, một cảm giác yếu ớt quái dị lóe qua trong lòng: "Lần trước anh xé áo tốt như thế mà, không phải cũng không có kinh nghiệm sao?"
Thẩm Tu Lâm rất tán thành gật gật đầu: "Vậy tôi tìm xem cảm giác."
Sau đó Thẩm Tu Lâm đứng dậy, ngồiquay lưng về phía Diệp Hi, không nói một lời.
Diệp Hi nằm trên giường lạnh tĩnh một lúc, chờ cái cảm giác bủn rủn ấy rút đi mới ngồi dậy, đầu ngó nghiêng về phía Thẩm Tu Lâm...
Hiên Viên đưa Diệp Hi tới một nơi, trên tính chất chỉ là chỗ ở tạm thời nhưng cũng khá sa hoa, một phòng rộng sáu trăm mét vuông, phong cách trang trí tinh xảo thư thái, chất liệu dụng cụ và trang hoàng vừa nhìn đã biết là đắt đỏ.
Lúc dẫn Diệp Hi đi vào, Hiên Viên cười khổ một tiếng: "Chỉ là nơi đặt chân tạm bợ, rất đơn sơ."
"Em lại thấy rất tốt." - Vẻ ngoài Diệp Hi miễn cưỡng duy trì cẩn trọng, bên trong lại hồi hộp.
Cuối cùng không cần phải chạy nửa giờ để đi vệ sinh nữa rồi! QAQ
Cuối cùng cũng không cần phải tỉnh dậy ở giữa cái giường to lớn vắng như cái chùa bà tanh nữa rồi! QAQ
Cuối cùng cũng không cần phải phán đoán hướng đi để ra ngoài phòng ngủ nữa rồi! QAQ
Thoải con gà mái!
Hiên Viên thở dài: "Chỉ sợ em chịu thiệt."
Diệp Hi vẻ mặt ngoan ngoãn: "Không sao."
Tôi nguyện ý ngày ngày chịu thiệt như thế, cám ơn.
Hiên Viên buông mi mắt nhìn tiểu thiếu gia rõ ràng là mảnh mai lại giả vờ kiên cường trước mắt, trong mắt thương tiếc thương yêu nhanh chóng tăng trưởng theo cấp lũy thừa, thâm trầm yêu thương trong khoảnh khắc hóa thành biển rộng bao la.
Giả thiết nam phụ não tàn trong nguyên tác một lời chưa nói đã điên cuồng yêu tiểu thụ chưa hề vỡ, nguyên tác thật tuyệt vời!
"Em muốn đi tắm, đau bụng ra đầy mồ hôi, thật khó chịu." - Diệp Hi chớp chớp mắt to, tiếp tục sử dụng khí lực bú sữa phóng điện với nam phụ.
Yêu thương trong mắt Hiên Viên bao la như biển lập tức biến thành dục vọng khát khao lộ liễu như cầm thú, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Hi!
Diệp Hi vẻ mặt mộng bức nhìn hắn: "..."
Ánh mắt vị nam phụ này thật kỳ quái.
Tôi không phải là tôm hùm cay, vì sao anh lại nhìn tôi như vậy hả ha ha ha ha ha!
Hiên Viên nhìn tiểu thiếu gia hồn nhiên Thẩm nghê như thiên sứ trước mặt, đành phải trấn an dục hỏa tà ác trong lòng, cắn răng nói: "Anh đi lấy quần áo mới cho em, có lẽ sẽ hơi rộng."
Diệp Hi sung sướng đi theo sau: "Vâng, làm phiền anh rồi."
Sau mười phút, Diệp Hi ngâm tắm trong bồn tắm xoa bóp của Hiên Viên, xem hài kịch, trên đầu tự sản xuất ra cánh hoa hồng lạc trong nước biến thành tắm hoa hồng. Mà cùng lúc đó, Thẩm tổng lại bị sấm chớp và gió lốc của mình chế tạo vây khốn trong bệnh viện...
Bởi vì loại khí trời này máy bay không thể cất cánh, rất có khả năng bị sét đánh.
Thẩm tổng phẫn nộ cũng chỉ đành ôm hận đứng ở cổng bệnh viện, tức giận ngưng mắt nhìn cả bầu trời chìm trong mưa tầm tã mưa xối xả, chờ tài xế lái xe tới đón.
Trong bồn tắm - Diệp Hi: "Châu Tinh Trì hài quá... A ha ha ha!"
Trong bệnh viện - Thẩm Tu Lâm: "..." Ầm ầm ầm rào!
Hài lòng tắm một phen, Diệp Hi mặc quần áo mới của Hiên Viên đưa.
Ở trong thế giới hiện thực Diệp Hi vốn thuộc vóc dáng cao thon gầy, vào thế giới Mary Sue còn co lại một vòng, càng trở nên gầy hơn, quần áo Hiên Viên mặc lên người căn bản không đỡ nổi, cổ áo lới lỏng lộ ra xương quai xanh tinh xảo chọc người ta phạm tội, tay áo cũng sắn lên một vòng, dáng vẻ mảnh khảng lại đáng yêu khiến người gặp người mến...
"Em tắm xong rồi." - Diệp Hi sấy khô tóc, ngồi xuống bên sát Hiên Viên, cân nhắc nên tiếp tục chinh phục nam phụ như thế nào.
Cứ tiếp tục sắc dụ là được, tuy nhà em bằng phẳng khô cằn không có gì đáng xem nhưng luôn tốt hơn là không có gì... Diệp Hi nghĩ, xả nghiêng cổ áo, lộ ra nửa bên bả vai.
Player thành công phóng thích kỹ năng "Sắc dụ vô hình nửa có nửa không", độ thiện cảm nam phụ miễn cưỡng +! Diệp Hi ở trong lòng vui sướng tưởng tượng.
Hiên Viên liếc mắt nhìn Diệp Hi, lại toát ra ánh mắt khát khao giống y như Diệp Hi khi nhìn thấy tôm hùm cay.
Vẻ mặt Diệp Hi vô tội: "... Anh đói bụng sao?"
Trên người tiểu thiếu gia tản ra hương hoa tường vi và ướt át hơi nước trông thật giống như một khối điểm tâm ngon miệng mềm mại.
"Rất đói." - Hiên Viên khí huyết cuồn cuộn, dán đến gần Diệp Hi, khàn khàn hỏi: "Vậy nên làm gì đây?"
Diệp Hi niết cổ họng ưỡn ẹo thúc giục: "Vậy anh mau đi ăn cơm đi, đừng để bị sôi bụng."
Player thành công phóng thích kỹ năng "Ôn nhu dặn dò", độ thiện cảm nam phụ lập tức +! Diệp Hi ở trong lòng tiếp tục hight.
Tự giác đụng vào đinh mềm, Hiên Viên áp chế kích động, không cam lòng nhìn Diệp Hi, ôn nhu nói: "Hãy nhìn vào mắt anh."
Nói xong, trong mắt Hiên Viên lập loè hỗn hợp sủng nịch và thương tiếc, hừng hực ái mộ, tràn trề ưu thương, điên cuồng đủ loại tâm tình nhất kiến chung tình và ánh sáng chói lóa...
Diệp Hi hoàn toàn không phân tích được thành phần ánh sáng trong đáy mắt Hiên Viên, không thể làm gì khác hơn là chân thành ca ngợi: "Đôi mắt anh thật là đẹp, thật trong sáng, giống như ánh mặt trời vậy."
Player thành công phóng thích kỹ năng "tình thoại nóng bỏng", độ thiện cảm nam phụ +! Diệp Hi ở trong lòng ẩn hình ngòi bút xoẹt xoẹt liên tục trên vở!
"..." - Hiên Viên thất vọng đứng dậy nhấc áo khoác, quyết định ra cửa tìm lẳng lặng.
Diệp Hi ở phía sau nói: "Khi nào trở về anh nhớ mua cho em thêm một bó hoa bách hợp nhé."
Hiên Viên mỉm cười: "Ừm."
Mọi người đều biết, ngôn ngữ hoa bách hợp là tình yêu thuần khiết.
Diệp Hi liếm liếm môi: "Chọn cánh hoa to một chút, dày một chút, cám ơn anh."
Những ngày tháng ăn tới ăn lui, Diệp Hi cảm thấy hoa bách hợp là dễ ăn hơn xíu.
"..." - Hiên Viên mang theo tâm tình u buồn, đội mưa ra ngoài.
Bất thình lình, tình yêu ấy ngã chết!
Cứ như thế, Diệp Hi ở lại phòng ở Hiên Viên, dù không thể phá nhân thiết là ăn hoa uống sương ở trước mặt nam phụ, nhưng đi đâu cũng thuận tiện hơn nhiều, muốn lên giường thì lên muốn xuống thì xuống, muốn đi vệ sinh thì đi, ở bên cạnh còn có cửa hàng bán hoa ăn rất tiện lợi, đã vậy không cần phải cẩn thận đối diễn với sếp lớn trong nhà, ngày ngày nằm ườn trên sô pha xem ti vi, thật là tuyệt vời ông mặt trời!
Đương nhiên, sau khi thoải mái cũng phải thông đồng với nam phụ, dựa theo trình tự "Sắc dụ vô hình nửa có nửa không", "ôn nhu dặn dò" và "tình thoại nóng bỏng", Diệp Hi không ngừng thay phiên sử dụng ba loại kỹ năng này.
Thế mà, từ đầu đến cuối nam phụ vẫn chưa tỏ tình khiến cho Diệp thẳng nam rất buồn rầu...
Hệ thống không cho kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm, cũng không biết bây giờ đã chinh phục đến trình độ nào rồi, Diệp Hi lo lắng nghĩ, chẳng lẽ phải để mình mở lời trước sao? Nhỡ đâu không cẩn thận phá vỡ nhân thiết thì làm sao bây giờ?
Thế nhưng Diệp Hi sốt ruột nào có biết, thật ra bấy lâu nay Hiên Viên đã vì nhiều lần tỏ tình mà chạm vào đinh mềm, lo lắng mất ngủ ba đêm nay, bởi vì đêm đêm đều xoắn xuýt không biết mình nhặt về nhà lại còn yêu điên cuồng người đó rốt cuộc là tiểu bạch thỏ xuẩn manh hay là trà biểu xanh cao đoan, ngày đêm suy nghĩ đến mức tế bào não trượt rút mất mm!
Đến buổi sáng cuối cùng, cuối cùng Diệp Hi không nhịn được.
Giờ đã là chín giờ sáng, khoảng cách tới thời gian kết thúc giờ chỉ còn mười mấy phút nữa, tuy trên lý thuyết có thể ở lại nơi này một thời gian ngắn để tiếp tục chinh phục Hiên Viên, nhưng làm vậy sẽ làm chậm trễ thời gian nhiệm vụ chính, vì thế nhất định phải tăng nhanh tốc độ chinh phục!
Hiên Viên rửa mặt xong, bởi vì lại là một đêm mất ngủ nên không có tinh thần đi ra từ cửa phòng vệ sinh, chuẩn bị đi làm bữa sáng.
Vừa đẩy cửa, liền trông thấy ánh mắt Diệp Hi sáng ngời đứng tại cửa, trên người mặc quần áo chỉnh tề, có vẻ đang chuẩn bị ra ngoài.
Hiên Viên sờ đầu cậu: "Chào buổi sáng, em muốn ra ngoài sao?"
Diệp Hi gật đầu.
Hiên Viên dịu dàng hỏi: "Em muốn đi đâu? Chờ lát nữa anh lái xe đưa em đi."
Diệp Hi do dự một hồi, hỏi thẳng: "Anh có lời gì muốn nói với em không?"
Hiên Viên trầm mặc: "..."
Trên mặt Diệp Hi thất vọng không cần giả vờ: "Không có sao?"
Thông đồng lâu như vậy, độ thiện cảm còn chưa đủ à!
Ngữ khí Hiên Viên thương cảm: "Có, rất nhiều, em muốn nghe câu nào?"
Diệp Hi cơ trí hỏi ngược lại: "Nếu em nói em sắp phải rời nơi ấy, anh sẽ nói gì với em?"
Hi vọng sẽ không phải là thuận buồm xuôi gió!
"Em muốn đi?" - Hiên Viên cắn răng: "Em đi đâu?"
Diệp Hi không đáp, mà là ân cần dụ hỏi: "Trước không nói cái này, anh muốn nói gì với em?"
"Em..." - Hiên Viên thống khổ đỡ trán: "Đừng đi được không?"
Luyến tiếc chính là có biến! Diệp Hi cầm cổ tay hắn, ánh mắt nóng rực như hòa tan sắt thép: "Vì sao chứ?"
Hiên Viên suy sụp hỏi: "Em muốn đi đâu, giờ em đang đào hôn em có biết không? Lẽ nào em không sợ bị tóm lại?"
Diệp Hi lắc đầu một cái: "Em không thể ở đây cả đời với anh."
"Em có thể." - Hiên Viên cắn răng một cái, kiên trì cầm chặt tay Diệp Hi: "Chỉ cần em muốn, em có thể ở cả đời."
Gương mặt Diệp Hi lập tức trở nên vui sướng, giống như hài lòng thăng thiên: "Có thể ở cả đời? Vì sao chứ?"
Vẻ mặt này, không sai được, Hiên Viên hít sâu một hơi, yêu thương dào dạt như thủy điện: "Bởi vì anh yêu em."
Hắn vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi vang lên thông báo chinh phục nam phụ thành công, lúc này hệ thống vô cùng hào phóng ban cho vạn điểm EXP.
Cùng lúc đó, chân trời mây đen bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường có thể trôngthấy nhanh chóng tụ đến, một tia chớp cắt dọc trời...
Nhưng Diệp Hi chìm đắm toàn bộ trong vui sướng thăng cấp nên không chú ý tới tiết trời đổi thay.
"Cám ơn, cám ơn anh." - Diệp Hi nắm tay Hiên Viên lắc thêm mấy lần, ánh mắt chân thành mà thành khẩn: "Anh đúng là người tốt!"
Vừa thổ lộ xong lại thu được tấm thẻ người tốt, Hiên Viên luống cuống:"Ý em là sao?"
"Thật ra đôi ta không thích hợp, em phải đi rồi, xin lỗi, hẹn gặp lại." - Diệp Hi vui sướng vẫy vẫy tay với Hiên Viên, bởi vì nhân vật trong truyện không phải người thật nên trong lòng không hề hổ thẹn, trái lại mặt đỏ lừ lừ, vui sướng.
"Em đứng lại đó cho tôi!" - Xác nhận tình yêu của mình trao nhầm cho trà biểu xanh, Hiên Viên đổ vỡ nắm chặt cổ tay Diệp Hi, đè cậu lên tường, hai mắt đỏ sậm giận dữ hét lên: "Em đang đùa bỡn tôi!"