Thần sắc Diệp Hi cứng đờ, đứng tại chỗ, đang định dùng tế bào não không mấy phong phú lắm, nghĩ cách thoát khỏi cục diện quẫn bách này, bỗng chốc bị chết máy.
Suy nghĩ nửa ngày, Diệp Hi tái nhợt vô lực nhấn mạnh: "Tôi là thẳng nam."
Thẩm Tu Lâm nhìn chất lỏng bảy màu trên quần mình, gật đầu, ngữ điệu tăng thêm: "Tôi nhìn ra."
Mà lúc này, Thẩm Tu Lâm như còn sợ Diệp Hi chưa đủ tan nát, dùng ngón trỏ quét qua chất lỏng trên quần, niết giữa ngón tay cái, để sát lên mũi, cánh mũi hơi mấp máy, dùng sức ngửi ngửi, trầm ổn nói: "Có mùi nước hoa."
"A a a a a không được ngửi!" - Diệp Hi thẹn sôi cả óc, nhảy một bước tiến tới, đại nghịch bất đạo quạt tay Thẩm Tu Lâm.
Ý cười bên khóe môi Thẩm Tu Lâm càng thêm rõ ràng, căn bản đã không nhịn nổi thêm nữa, hắn vỗ vỗ lên ghế dựa sô pha, dùng giọng điệu giáo huấn như lúc gọi Diệp Hi vào văn phòng: "Ngồi, chúng ta nói chuyện."
"Nói cái rắm!" - Diệp Hi thẹn mất luôn cả lý trí rồi, cậu hung hăng ngồi xuống ghế sô pha, trên đỉnh đầu mang theo tiểu xoắn mao, giận dữ khóc nức nở hét lên: "Anh bắt nạt tôi! Có phải anh thấy tôi đùa vui lắm đúng không?!"
Vô ý đùa quá đà - Thẩm tổng thấp giọng biện giải: "Thực xin lỗi, không phải."
Khóe môi Diệp Hi ủy khuất run run, cắn răng cố nhịn xuống: "Tôi muốn khóc, anh mau mau dỗ tôi, xin lỗi."
"Anh xin lỗi." - Trên mặt Thẩm Tu Lâm xuất hiện vẻ hoảng loạn luống cuống hiếm thấy, hắn bay nhanh từ trên ghế xuống quỳ một gối trước mặt Diệp Hi, hai tay vội vàng vươn lên, lại dừng giữa không trung, mười ngón tay co quắt cương cứng. Trông thật giống như thầy giáo vô tình chọc giận bánh bao nhỏ bướng bỉnh nhà mình, Thẩm Tu Lâm vụng về cầu xin tha thứ: "Anh sai rồi, đừng khóc, xin em."
Diệp Hi hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Tu Lâm, ông chủ ngày thường trông có vẻ cao lãnh uy nghiêm bỗng chốc trở nên kinh hoảng thất thố quỳ gối trước mặt mình, cậu đột nhiên muốn cười!
Thẩm Tu Lâm vội vàng nói: "Anh kể chuyện cười cho em nghe, em đừng khóc."
Ai ai cũng "ý đồ dùng chuyện cười để chinh phục mục tiêu", xem ra cả hai người này đúng là một đôi trời ban...
Nhưng mà, nói xong câu trên, Thẩm Tu Lâm lại lâm trầm mặc: "..."
Tổng tài bá đạo sao có thể chuyện cười chứ! Buồn cười!
Khóe môi Diệp Hi không khống chế được mà hơi dương lên: "Anh kể đi."
Thẩm Tu Lâm mấp máy môi, hơi nhíu mày, bắt đầu bịa: "Ngày xưa có một đứa nhỏ tên là Tiểu Minh."
Diệp Hi: "......Sau đó?"
Trên mặt anh tuấn của Thẩm Tu Lâm tràn ngập xấu hổ, giọng càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành trầm mặc khốn quẫn: "Một ngày nọ Tiểu Minh..."
Nhìn vẻ quẫn bách trăm năm khó gặp của Thẩm Tu Lâm, Diệp Ha Ha cuối cùng cũng bị chọc đúng huyệt cười, nước mắt rưng rưng đều lui quân trở về: "Ha ha ha ha ha!"
Thẩm tổng nhà chúng ta thế mà cũng có lúc xấu hổ như thế!
Có cảm giác báo được đại thù!
"Không khóc nữa?" - Thẩm Tu Lâm cẩn thẩn quan sát Diệp Hi.
"Không khóc." - Diệp Hi cười đủ, cũng bình tĩnh lại, vì che dấu hành vi xấu hổ của mình, căn cứ theo nguyên tắc tiên hạ thủ vi mà chất vấn trước: "Vì sao vừa nãy anh không làm nhiệm vụ?"
"Bởi vì anh không nhịn được." - Đôi tay Thẩm Tu Lâm ủ lên tay phải Diệp Hi, nắm rất chặt, giọng nói lo âu lại dịu dàng: "Lời này anh đã muốn nói từ rất lâu..."
Diệp Hi ẩn ẩn cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn, vì thế bay nhanh ngắt lời: "Anh muốn thăng chức tăng lương cho tôi?"
"Ừ." - Thẩm Tu Lâm nghiêm trang gật gật đầu, uy nghiêm nói: "Phu nhân tổng tài, chức này em nên suy xét chút."
Đôi mắt Diệp Hi trừng lớn không dám tin, tim đập vọt lên cổ, mặt trướng đỏ, giống như hàng vạn lời muốn nói đều nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói ra vài từ: "Đừng, vĩnh viễn, chức... chức... chức vị đó vẫn nên để cho đồng chí có năng lực khác đi."
Giống như đang bắt chước thanh âm máy móc của hệ thống, ngữ khí Thẩm Tu Lâm cứng nhắc tuyên bố: "Từ chối không có hiệu quả, tổng tài bá đạo đã thăng chức cho bạn."
"Thẩm tổng, xin cậu hãy thanh tỉnh." - Diệp Hi quơ quơ tay trước mặt Thẩm Tu Lâm: "Chúng ta đều bị hệ thống biến thành gay, nhưng khi nào trở về thế giới hiện thực là tốt rồi, hơn nữa trước đó anh đã nói anh vẫn luôn thích một người mà? Tiếp tục thích, đừng đứng núi này trông núi nọ."
Thẩm Tu Lâm bắt lấy bàn tay không thành thật của Diệp Hi, dán bên môi hôn một cái, nói: "Anh cũng xin em thanh tỉnh lại, anh vẫn luôn là gay."
Diệp Hi như bị sét cửu thiên huyền đánh trúng: "..."
Thẩm Tu Lâm nói thẳng: "Hơn nữa người anh thích chính là em."
Đối mặt với sinh vật đơn bào trước mặt, cuối cùng, Thẩm tổng cũng từ bỏ thủ đoạn nói bóng nói gió!
"Ôi trời ơi!" - Diệp Hi trợn trắng mắt, tê liệt ngã xuống lưng ghế sô pha.
Thẩm Tu Lâm cười khổ: "Lên, kỹ thuật diễn em quá kém."
Giả bộ bất tỉnh không thành, Diệp Hi đành phải ngồi thẳng dậy: "Luận về kỹ thuật diễn, tôi nhất định không thể sánh bằng anh, anh có thể lấy cả Oscar cơ mà."
Giống như nhớ tới chuyện không thoải mái nào đó, ngữ khí Thẩm Tu Lâm lạnh vài phần: "Anh không có kỹ thuật diễn, tất cả đều diễn theo sự thật."
Diệp Hi: "......"
Diệp Hi giống chú chim nhỏ rúc trên sô pha, rất túng quẫn, trên đầu hoa anh đào rơi như mưa: "Thẩm tổng, thực xin lỗi, nhưng từ trước tới nay tôi chưa từng muốn vượt qua quan hệ cấp trên cấp dưới với anh, hơn nữa tôi là..." - Khóe mắt Diệp Hi ngó qua dấu vết bảy màu đã khô cặn trên quần Thẩm Tu Lâm, đem lời tới mép nuốt xuống.
Nhưng dù sao tôi vẫn là trai thẳng ở thế giới thật!
"Không liên quan." - Thẩm Tu Lâm dựa gần bên cậu, một tay chống vách tường cabin, vây kín Diệp Hi chim cút vào trong khuỷu tay mình, ôn hòa nói: "Từ giờ em có thể chậm rãi muốn, anh không yêu cầu em lập tức cho anh câu trả lời, chỉ là, anh không muốn che dấu thêm nữa, rất mệt."
Diệp Hi trong đầu hồ nhão gật gật đầu: "Vâng."
Trời xanh đất hỡi, Thẩm tổng nhà chúng ta yêu thầm tôi!
"Em có cảm giác gì với anh?" - Thẩm Tu Lâm cách Diệp Hi càng thêm gần, hỏi.
Diệp Hi mặt nghiêm, nghiêm túc nói: "Kính sợ."
Thẩm Tu Lâm: "..."
"Hiện giờ thì sao?" - Thẩm Tu Lâm không cam lòng truy hỏi: "Không có ý tưởng nào mới?"
Diệp Hi suy tư một lát, không xác định nói: "Bây giờ cảm giác anh hơi xấu xa, hơn nữa hơi giống... Lưu manh?"
Thẩm Tu Lâm cười khẽ: "Về sau xưng hô với anh nên dùng "anh", hoặc là gọi tên anh, đừng dùng kính ngữ, đừng gọi Thẩm tổng, làm vậy chúng ta rất xa lạ."
Chúng ta vốn rất xa lạ đó đã được chưa Thẩm tổng, cậu mau tỉnh tỉnh! Diệp Hi trầm mặc: "..."
Thẩm Tu Lâm xấu xa không biết xấu hổ, lạm dụng chức quyền: "Tiền thưởng cuối năm, em muốn không?"
Diệp Hi vội không ngừng gật đầu rồi nhanh chóng sửa miệng lấy thành ý: "Em muốn, anh, Thế Huân."
Thẩm Tu Lâm vừa lòng gật gật đầu: "Tốt."
Tuy rằng tiến triển rất nhỏ nhưng cũng là tiến triển, Thẩm tổng âm thầm hạ quyết tâm hành trình về sau nhất định phải đi đường thẳng.
"Nhưng đến tột cùng vì sao anh lại thích em..." - Hai người trầm mặc một lát sau, Diệp Hi không hiểu vì sao hỏi: "Em chỉ là một người bình thường."
Trừ bỏ lớn lên trông khá đẹp trai xíu thôi!
Khóe môi Thẩm Tu Lâm giương lên: "Anh không phải người thường sao?"
Diệp Hi lắc đầu: "Anh không phải, anh là tổng tài bá đạo, hoàn hảo như thế, giống như người bước ra từ tiểu thuyết vậy."
"Anh không hoàn hảo, chẳng qua anh có một thân phận tổng tài mà thôi." - Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói: "Giống như em nói vậy, anh xấu xa, lưu manh..."
Diệp Hi vội xua tay: "Đừng đừng đừng, em nói bừa thôi, anh đừng để trong lòng."
Nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn tiếp tục tự bôi đen: "Anh rất yếu đuối, không dám thổ lộ tình cảm của mình, chỉ dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi trong thế giới này, nếu không phải mấy tên nam phụ "hoàn hảo" kia khiến anh phát ghen, có lẽ anh sẽ tiếp tục yếu đuối như thế... Anh cũng giống như em, thích nằm lỳ trên giường."
Diệp Hi bĩu môi: "Mỗi ngày anh đều đến công ty sớm như thế, lúc anh mở cuộc họp còn nói với bọn em rằng mỗi sáng sớm ở Los Angeles anh toàn dậy lúc bốn giờ, còn khi ở đến X thị thì dậy từ năm giờ, làm người không thể lười biếng, nói muốn thành công thì cần có ý chí bền bỉ vững chắc."
Thẩm Tu Lâm ngay thẳng nói: "Thật ra anh mua một phòng ở cạnh công ty, đi bộ ba phút, đồng hồ báo thức hẹn lúc bảy rưỡi, anh nói dối, da mặt anh rất dày."
Diệp Hi: "..."
Con bà anh Thẩm Tu Lâm! Dậy muộn hơn tôi nửa giờ liền!
Thẩm Tu Lâm hít sâu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếp tục nói: "Bắt em tới trễ là vì muốn nhìn em nhiều hơn, ở công ty em đều đi đường vòng tránh anh, có lẽ vì anh là người quản lý không thành công nên em mới sợ anh như vậy... Cho nên, lột bỏ vỏ bề ngoài anh cũng chỉ là một người bình thường có rất nhiều khuyết điểm, vì sao người bình thường không thể thích người bình thường chứ? Huống hồ..." - Trong mắt Thẩm Tu Lâm cười cười giống như sóng nước lăn tăn: "Em rất đáng yêu, có lẽ chính em cũng không phát hiện ra điều đó."
Diệp Hi nhìn chăm chú vị tổng tài này tự đập nát hào quang nam thần của mình, nhịn không được mà nở nụ cười.
Nụ cười đó rất đáng yêu.
"Đúng rồi." - Thẩm Tu Lâm chuyển đề tài: "Nhiệm vụ vừa nãy thất bại, cần phải làm lại."
"Ách... nhiệm vụ đó, em không muốn làm lắm." - Diệp Hi che mông, lạnh run rụt lại, từ mặt đến tai cho tới xương quai xanh đều hồng thấu, thậm chí còn kéo dài từ xương quai xanh đến ống quàn, hồng theo xu thế xuống cả sàn nhà!
Thẩm Tu Lâm biết rõ cố hỏi: "Vì sao?"
"Lúc anh đánh mông em... Trong lòng nghĩ cái gì?" - Diệp Hi nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Tu Lâm nói thẳng: "Anh nghĩ, a thật hạnh phúc, hy vọng có thể đánh thêm năm mươi cái."
Diệp Hi: "..."
Đó không phải là muốn đánh thêm 50 cái nữa sao!
Thẩm Tu Lâm vò đã mẻ lại sứt, xây lại da mặt: "Anh còn đang nghĩ, thật mềm, thật co dãn, sờ thật thích."
Diệp Hi đỏ mặt kêu to: "Thẩm Tu Lâm anh đủ rồi!"
Thẩm tổng nam thần hoàn mỹ của toàn công ty chúng ta, hôm nay không chỉ tự đập nát vẻ hoàn mỹ giả dối, mà còn biến thành lưu manh không có da mặt không có mặt mũi!
Nhưng thảm thiệt cực cùng chính là, nhiệm vụ chính không thể không làm.
Rốt cuộc thì không làm nhiệm vụ chẳng khác nào không thể về thế giới thật, tương đương với việc không thể ăn ngon, không thể khóc, mãi mãi bị vây khốn trong thế giới kỳ ba này...
Vì thế, mười phút sau, xây dựng xong tâm lý - Diệp Hi lại thẹn thùng ghé lên đùi Thẩm Tu Lâm, bị bắt lộ ra hai cánh mông tròn trịa trắng trẻo.
Đét, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng tét xuống.
Diệp Hi cảnh giác hỏi: "Giờ anh đang nghĩ gì?"
Hức hức hức có một tên yêu thầm tôi thích đánh mông tôi, hơn nữa anh ta còn đang YY tôi trong lòng!
Thẩm Tu Lâm cười nhẹ: "Em nói xem?"
Diệp Hi đỏ mặt rít gào: "Anh không được nghĩ! Tư tưởng phải thuần khiết!"
Thẩm Tu Lâm: "Ừ."
Diệp Hi hấp hối giãy giụa, mệnh lệnh cho Thẩm tổng: "Trong lòng anh phải tự ngẫm về xã hội chủ nghĩa nhân văn!"
Thẩm Tu Lâm đáp ứng: "Rồi."
Đen đét đen đét đánh thêm mười cái sau...
Diệp Hi bật dậy, nhạy bén nói: "Em cảm thấy anh không đúng!"
Thẩm Tu Lâm bật cười: "Vì sao?"
Trong lòng Diệp Hi rơi lệ: "Bởi vì em nhận ra không khí xung quanh quá sắc tình! Không hề có chính khí của xã hội chủ nghĩa!"
"Em học được cách cảm nhận không khí?" - Thẩm Tu Lâm nhướng mày, sung sướng nói: "A đúng rồi, nhiệm vụ thất bại, phải làm lại từ đầu rồi."
Hức! Diệp Hi suy sụp bò về đùi Thẩm Tu Lâm, cảm nhận được tương lai mờ mịt!
Lúc này đây nhiệm vụ chủ tuyến bởi vì Diệp Hi toàn đi tìm đường chết mà thất bại liên tiếp, về sau Diệp Hi cảm nhận sâu sắc được mông bị đánh thành vết chai rồi, cuối cùng cậu nhịn xuống hỏi mấy câu tìm đường chết, nhẫn nhục phối hợp với Thẩm Tu Lâm hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chính số 15 của cả hai hoàn thành cùng một lúc, vừa mới nghe thấy thông báo của hệ thống, Diệp Hi vội vàng đứng bật dậy, nhấc quần vèo cái kéo khóa, động tác mạnh mẽ nhanh chóng nên bị kẹt!
"Đau trứng!" - Diệp Hi thống khổ ngã gục trên sô pha.
Thẩm Tu Lâm: "... Chậm thôi chậm thôi, anh sẽ không cắn người."
Nhưng tôi cảm thấy anh luôn muốn cắn một miếng lên mông tôi! Diệp Hi sầu khổ nghĩ, mở ra giao diện xem nhiệm vụ kế tiếp.
Nhiệm vụ chính 16: Hiện trường hôn lễ bất ngờ bị đảo lộn, trước khi tổ chức hôn lễ thêm một lần nữa, Nam Cung Vô Song quyết định đưa vật nhỏ chạy trốn này đến một nơi hắn không thể rời được... A, vật nhỏ, không phải em thích chạy trốn sao? Lần này tôi thả em, để em thống khoái chạy trên địa bàn của tôi!
Bị Nam Cung Vô Song đưa tới một hòn đảo tư nhân ngăn cách với thế giới bên ngoài, thông qua giả ý thuận theo, đạt được quyền lợi hành động tự do trên đảo. (0/1)
May không phải nhiệm vụ tiếp xúc thân mật nào đó, Diệp Hi nhẹ nhàng thở phào.
Bởi vì cậu cảm nhận sâu sắc được nếu hôm nay làm cái gì đó với Thẩm Tu Lâm, e rằng mình sẽ khó giữ được khí tiết tuổi già!
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm tổng: Anh cũng cảm thấy điện thoại di động rất thú vị!
Độc Cô uống thuốc xong, liền tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diệp Hi mở mắt kiểm tra nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ chính : Sau khi Nam Cung Vô Song bị tập kích tại hôn lễ, Mộ Dung Tuyệt Thế không chỉ không quan tâm thương thế của anh, trái lại còn nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn. Nam Cung Vô Song lửa giận ngập trời, xử lý xong vết thương thì tự dẫn người đi bắt vật nhỏ to gan bằng trời này. Sau khi thành công bắt người trở về, Nam Cung Vô Song nghĩ tới một cách trừng phạt để hả giận, lại có thể nhục mạ Mộ Dung Tuyệt Thế...
Sau khi bị bắt lên máy bay trực thăng, khuất nhục bị Nam Cung Vô Song đặt trên đầu gối tét mông năm mươi cái, Nam Cung Vô Song đánh một cái, liền mắng hắn một câu. ( /)
Xem xong nhiệm vụ, Diệp Hi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "..."
May mà chỉ là đánh đòn, chứ không phải nhiệm vụ hoàng bạo nào đó.
Hiển nhiên, làm một "thẳng nam", Diệp Hi sẽ không hiểu chỗ hoàng bạo của việc đánh đòn ở chỗ nào...
Dựa theo lối diễn cũ rích, nhiệm vụ chính của Thẩm Tu Lâm chắc chắn sẽ là "Bắt lấy Mộ Dung Tuyệt Thế rồi đánh đòn cái", nhưng nắm giữ được tọa độ của Diệp Hi - Thẩm Tu Lâm vẫn chưa đuổi tới.
Thẩm tổng đang cố ý cho mình thời gian để chinh phục nam phụ đúng không! Vậy thì mình nhất định sẽ không để Thẩm tổng thất vọng! Diệp Hi ý chí chiến đấu sục sôi nắm chặt quyền, quay đầu nhìn Độc Cô đang nhắm mắt dưỡng thần, quyết định đi theo con đường "dùng nụ cười và dịu dàng hòa tan băng sơn", vì thế cậu hỏi: "Để em kể chuyện cười cho anh nhé?"
Độc Cô mở mắt, trên nét mặt ẩn ẩn chờ mong mơ hồ: "...Ừ."
Trong đầu Diệp Hi nhanh chóng tổ hợp lại đủ loại chuyện cười từ trước đến nay, tùy ý chọn một đoạn để kể: "Ngày xửa ngày xưa, có một vị hoàng tử, anh trúng phải lời nguyền của một mụ phù thủy, một năm chỉ có thể nói được một chữ."
Độc Cô thấp thỏm quan sát vẻ mặt Diệp Hi, thử mở miệng nói một câu: "Thật thú vị."
Diệp Hi ngơ ngác: "... Em còn chưa kể đến phần thú vị."
Độc Cô mím môi, lộ vẻ áy náy: "Từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua chuyện cười, còn tưởng phải cười."
Diệp Hi không kìm lòng được mà thương xót vị sát thủ khiếm khuyết tình cảm này, tiếp tục kể: "Vì thế hoàng tử một năm dành dụm một chữ, dành dụm được năm năm, đi tới trước mặt công chúa, nói với công chúa rằng: Công chúa ta yêu em."
Độc Cô tỏ ra cảnh giác cao độ quan sát Diệp Hi, chuẩn bị mở miệng cười bất cứ lúc nào.
Diệp Ha Ha cảm thấy kể chuyện cười mình lại là đứa cười trước tiên, vừa cười vừa nói: "Kết quả công chúa lại hỏi: hở?"
Xem ra đây là lúc nên cười, Độc Cô cong môi cười, nở nụ cười trầm thấp ha ha hai tiếng.
Diệp Hi trở mình ngồi dậy, sung sướng nói: "Anh cười rồi!"
Sát thủ lãnh khốc bị tiểu bạch hoa trong sáng đáng yêu chọc cười, dựa theo cốt truyện cũ rích, bây giờ độ thiện cảm của nam phụ nhất định là đang tăng vọt!
Độc Cô gật đầu, cười cười nhìn Diệp Hi cũng đang cười sáng lạn như mặt trời nhỏ, cẩn thận hỏi: "Kể tiếp nhé?"
"Được nha, em còn đầy chuyện cười để kể." - Cảm thấy mình đã đi đúng con đường chinh phục sát thủ, Diệp Hi vui vẻ ngồi khoanh chân, bắt đầu nghĩ nát óc vài tiết mục hài ngắn trong Blog từng xem qua, kể lại cho Độc Cô.
...
Mà hiện trường hôn lễ vào lúc này...
Vệ sĩ hoàng gia lên tới hàng ngàn hàng vạn vây quanh Thẩm Tu Lâm như vách tường sắt, biển người tấp nập, vạn con toàn động, còn chen chúc hơn cả cái chợ, đừng nói là đánh lén, đến cả xe tăng cũng bị nghẹn chết bên trong.
Tuy nhiên, đến giờ đám vệ sĩ vẫn chưa tìm được tột cùng Nam Cung đại thiếu gia ở chốn nào...
Thế nhưng bọn ta chưa tìm được, bọn sát thủ nhất định cũng không tìm được a!
Đám vệ sĩ lạc quan nghĩ vậy, tiếp tục điên cuồng bảo vệ đại thiếu gia!
Mà khổ cho Thẩm tổng, sau khi dùng sức chín trâu hai hổ chen ra khỏi đám vệ sĩ, lại bị người nhà Nam Cung dùng máy bay trực thăng đưa tới đưa gấp tới bệnh viện, cưỡng ép làm kiểm tra toàn thân, cũng tiến hành một loạt khám chữa tỉ mỉ dài đến một giờ đối với cánh tay phải bị đạn xẹt qua của Thẩm Tu Lâm.
Người khám bệnh khẩn cấp - chuyên gia ngoại khoa hàng đầu thế giới, nói: "Thuốc cao, nhanh."
Y tá nhanh chóng đưa lên.
Chuyên gia: "Lau mồ hôi."
Hai y tá lau mồ hôi cho chuyên gia.
Mặt Thẩm Tu Lâm đen như than: "Được rồi, tôi còn có việc gấp, quản gia chuẩn bị máy bay trực thăng."
Vẻ mặt quản gia thấy chết không sờn mà từ chối mệnh lệnh Thẩm Tu Lâm: "Xin lỗi, đại thiếu gia, thứ lỗi cho thuộc hạ không thể nghe lệnh cậu, bây giờ vết thương của cậu mới là quan trọng nhất, chuyện bắt thiếu phu nhân cậu đừng vội."
Chuyên gia dùng băng vải điên cuồng quấn một trận, đưa tay, lạnh lùng nói: "Kéo."
Thẩm tổng lập tức bị tức ra bệnh tim!
Chân trời thoáng chốc sấm vang chớp giật!
Cả một buổi chiều trong nhà xưởng bỏ hoang, Diệp Hi nhớ hết tất cả chuyện cười mình đọc qua cho Độc Cô nghe, về sau bắt đầu dùng loại phương thức "Em nghe quản gia từng kể cho em nghe anh ấy có một người bạn..." để kể lại chuyện thú vị của mình trong thế giới hiện thực, điên cuồng quét độ hảo cảm với sát thủ.
Mà Độc Cô biểu hiện cũng làm cho Diệp Hi rất hài lòng, gã luôn luôn phối hợp Diệp Hi kể chuyện, ở thời điểm thích hợp phát ra tiếng cười, trông có vẻ trái tim đang dần hòa tan.
Kể đến mức không còn gì để kể nữa, sắc trời cũng đã tối, Diệp Hi đóng cửa nhà xưởng lại, lôi kéo mấy thùng hàng nặng đẩy chặn đằng sau cửa.
Làm xong mấy chuyện này, Diệp Hi bày sẵn túi ngủ, nói với Độc Cô: "Anh vào ngủ đi."
Độc Cô liếc nhìn qua túi ngủ chỉ dành riêng cho một người, lắc đầu nói: "Em dùng đi."
Diệp Hi thành khẩn từ chối: "Anh dùng đi, em bị thương nặng cần phải ngủ, đừng khách khí."
"Ta ngủ bên ngoài cũng được." - Độc Cô cười khẽ: "Ta không sợ lạnh."
Diệp Hi cạn lời: "..."
Đúng là gã không sợ lạnh thật!
Vì thế, Diệp Hi ôm bụng đói chui vào trong túi ngủ, Độc Cô nhích gần vào bên cậu, móc súng, dựa tường nhắm hai mắt lại.
Không biết độ hảo cảm với vị nam phụ này đã xoát đến mức nào rồi... Diệp Hi nói thầm trong lòng, từ trong túi ngủ lộ ra hai con mắt, sáng lấp lánh mà nhìn Độc Cô: "Anh ngủ chưa?"
Độc Cô lạnh nhạt nói: "Chưa."
Dự định xoát độ thiện cảm trước khi đi ngủ - Diệp Hi: "Có phải anh chưa từng nghe chuyện cổ tích trước khi đi ngủ phải không?"
Đôi mắt Độc Cô sáng lên, cười nói: "Chưa từng."
Diệp Hi phát ra trìu mến từ tận đáy lòng, nói: "Vậy em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé, là khi còn nhỏ em... nghe quản gia kể cho em trước khi đi ngủ."
Độc Cô dịu dàng ừ một tiếng.
Ngữ khí Diệp Hi hiền lành hòa ái: "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé bán diêm..."
Độc Cô lẳng lặng nhìn Diệp Hi, cũng không biết là có nghe hay là không, ánh sáng trong mắt rung động.
Đây chính là dấu hiệu băng sơn hòa tan!
...
Lúc nửa đêm, Diệp Hi bị một cỗ lạnh lẽo thấu xương và tiếng người ầm ĩ không xa đánh thức.
Diệp Hi mở mắt, phát hiện Độc Cô nằm bên người mình, đang ôm túi ngủ của mình, hình như gã cũng bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, tay cầm súng, tay chống mặt đất khó khăn đứng lên.
Diệp Hi cũng muốn nhanh chóng bò ra ngoài xem tình hình ra sao, nhưng tay chân đều đông cứng không thể động đậy nổi!
Diệp Hi u oán trừng mắt Độc Cô: "..."
Người anh em, cái thể chất tủ lạnh của anh đã như thế rồi, xin anh đừng có ôm người khác ngủ!
"Bên ngoài sao thế?" - Diệp Hi cố gắng hoạt động ngón tay ngón chân, tìm lại quyền khống chế cơ thể, vừa dò hỏi Độc Cô đang vịn cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Nam Cung đuổi tới." - Độc Cô nói, khí tràng quanh người biến đổi, Diệp Hi nằm trong túi ngủ nhìn thân ảnh bên cửa sổ, hình như trông thấy đường nét cơ thể Độc Cô bỗng trở nên sắc nhọn hơn.
Diệp Hi: "..."
Vì sao canh ba nửa đêm Thẩm tổng đuổi tới làm gì!?
Nhưng trên thực tế cũng phải cám ơn Thẩm tổng làm ra động tĩnh lớn như vậy...
Nếu không Diệp Hi chắc chắn sẽ ngủ đông chết như cô bé bán diêm trong truyện!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vệ sĩ đang dùng loa phát thanh, bất cẩn chính là nói: anh đã bị bao vây, mau giao Mộ Dung tiểu thiếu gia ra đây, có thể miễn cưỡng tha cho anh một mạng bla bla...
Diệp Hi miễn cưỡng bò ra từ trong túi ngủ, nhảy nhảy nhót nhót ấm người, hỏi Độc Cô: "Chúng ta chạy sao đây?"
Độc Cô ôm bụng, chật vật quan sát bốn phía, bất đắc dĩ nói: "Không chạy được, bị bao vây." - Dừng một chút, gã lại tự hỏi: "Sao Nam Cung lại tìm được nơi này nhanh như vậy..."
Diệp Hi không nhìn vấn đề này, mở ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thẩm Tu Lâm đang dẫn đầu quân đoàn vệ sĩ đứng bên ngoài, khắp mọi nơi đều bị đèn pha lắp trên máy bay trực thăng chiếu sáng, áo gió Thẩm Tu Lâm tung bay, khí thế bá vương quanh quẩn càng làm nổi bật lên hiệu ứng tiêu sái suất khí!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tu Lâm cầm loa phát thanh trong tay vệ sĩ, cố gắng đóng vai đại thiếu gia bá khí đến thiểu năng: "Vật nhỏ không nghe lời, em nghe kỹ cho tôi..."
Diệp Hi giống như hamster vèo cái lùi về.
Bị manh chọc trúng tim - Thẩm Tu Lâm lấy lại bình tĩnh, tiếp tục gào thét: "Sức nhẫn nại của bản thiếu gia đã tới hạn, lần này tôi cho em mười giây, chờ đến khi tôi đếm đến mười, tòa nhà này sẽ bị nổ tung thành phế tích, tôi mặc kệ ai ở bên trong, nếu tôi không chiếm được người thì người khác cũng đừng hòng! Không --"
"Anh dùng súng đẩy em chạy trốn giống như sáng nay được không?" - Diệp Hi hỏi.
Độc Cô lắc đầu: "Trên cây có đánh lén, không dùng được."
Diệp Hi cuống lên: "Vậy làm sao bây giờ?"
Thẩm tổng khàn cả giọng: "Một -- hai -- ba -- "
Diệp Hi: "..."
EXP còn chưa vào túi, Thẩm tổng, cậu đừng gây sự nữa!
Độc Cô trầm ngâm chốc lát, bình tĩnh nhìn Diệp Hi nói: "Em trở về đi, bọn họ sẽ không làm hại em."
Diệp Hi hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Em không."
Độc Cô ngẩn ra một hồi, nở nụ cười trầm thấp: "Em học theo ta."
Thẩm tổng đếm càng nhanh: ",,..."
Diệp Hi: "..."
Thẩm tổng, cậu đếm chậm chút có được không!
Thần sắc Độc Cô bình tĩnh như thường giống như không hề sợ hãi: "Ta đầu hàng, trước bọn họ nói giao em ra có thể để ta sống, Nam Cung thiếu gia người này không biết nói chuyện không đáng tin. Ta sẽ tìm cơ hội chạy trốn, rồi nghĩ cách cứu em."
Thẩm tổng đếm càng nhanh: ",,..."
"Chúng ta ra ngoài trước." - Nếu đếm đến mười mà chúng tôi không ra ngoài, đến lúc đó Thẩm tổng không hạ thủ cho nổ, không biết Thẩm tổng sẽ mất mặt đến cỡ nào! Diệp Hi dắt tay Độc Cô, kéo gã ra ngoài nhà xưởng, cũng duỗi hai tay chắn trước mặt Độc Cô, vẻ mặt lẫm liệt trừng Thẩm Tu Lâm, nói: "Chúng tôi đã đi ra, cho chúng tôi một ít thời gian."
Thẩm Tu Lâm khép hờ mắt, lạnh lùng nói: "Nếu tôi nói "không" thì sao?"
Diệp Hi bĩu môi một cái: "Vậy tôi sẽ khóc."
Thẩm tổng đồng đội heo, đúng là tức chết tôi!
Thẩm Tu Lâm cương cứng co rút một hồi, làm thủ hiệu, ra hiệu đánh lén đừng xuất động.
Tình cảnh này dưới con mắt người ngoài, là Nam Cung đại thiếu gia ngoài miệng nói muốn trừng phạt Mộ Dung tiểu thiếu gia một phen ra hồn, nhưng trên thực tế lại yêu người đó đến mức không chịu nổi một giọt nước mắt, chiều chuộng đến hủy thiên diệt địa!
Cũng không ai ngờ rằng đó là vì khóc sẽ mù...
Diệp Hi quay đầu nhìn Độc Cô bị mình làm cảm động từ băng sơn hòa tan thành nước, nhẹ giọng hỏi: "Em phải đi rồi, anh có lời gì muốn nói với em không?"
Độc Cô cong khóe môi, cười như khóc: "Thật ra..."
Ánh mắt Diệp Hi sáng quắc chờ đợi tỏ tình.
Độc Cô: "Ta nghe không hiểu chuyện cười."
Diệp Hi trầm mặc chốc lát, hỏi: "Cũng giống như không cảm thấy đau?"
Độc Cô gật đầu, âm thanh rất thấp: "Vui buồn, thống khổ, đối với ta, đều không tồn tại."
Diệp Hi lộ vẻ lúng túng: "... Vậy ra cả buổi chiều anh đều giả cười."
Chỉ có tôi ha ha ha như điên!
"Là cười thật lòng, ta không hiểu được sự hài hước trong đó, nhưng lại cảm nhận được hạnh phúc." - Độc Cô cầm chặt tay Diệp Hi ấn lên ngực mình, đôi mắt sáng trong như đang thiêu đốt thứ gì đó: "Bây giờ, nơi đây rất đau đớn."
Diệp Hi cắn chặt hàm răng: "..."
Lời kịch này quá tốn nước mắt! Nhưng tôi không thể khóc!
"Tuy chỉ có một ngày ngắn ngủi thôi, nhưng..." - Độc Cô nắm tay Diệp Hi đến phát xanh, quỳ một chân trên đất, hôn khẽ trên đầu ngón tay Diệp Hi: "Em là công chúa của ta, ta yêu em."
Vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi lập tức vang lên thông báo của hệ thống.
Chắc là vì vị nam phụ này được xem là hạng chinh phục khá cao trong thế giới Mary Sue, thế nên lần này Diệp Hi và Độc Cô cùng lúc thu được vạn EXP!
"Trời ạ, sao anh lại..." nhiều EXP như thế! Diệp Hi nhẹ giọng kinh ngạc thốt lên, gương mặt xinh đẹp kia như tỏa sáng, vui sướng xuất phát từ khóe mắt và đuôi lông mày lơ đãng toát ra, hóa thành nụ cười hạnh phúc sáng lạn.
Độc Cô vui mừng nhìn mỹ thiếu niên vui mừng như hoa vì mình thổ lộ, ôn nhu nói: "Đi thôi, chờ ta tới cứu em."
Cùng lúc đó, chân trời nín nhịn nửa ngày cũng nổ một tiếng sấm vang rầm...