Thẩm Tu Lâm vừa dứt lời, hai người cùng lúc thu được thông báo hoàn thành nhiệm vụ chính số 16.
"Hoàn thành." - Thẩm Tu Lâm ôn nhu nhìn Diệp Hi như mỹ thực được bao vây bởi áo ngủ, mắt lộ vẻ chờ mong, nói: "Xem nhiệm vụ tiếp theo đi."
Hiển nhiên, Thẩm tổng đang chờ mong hệ thống ban ra vài cái nhiệm vụ gia hạn thời gian!
"Ừm --" - Diệp Hi duỗi eo, ôm gối bò dậy, lười biếng mở bảng hệ thống.
Nhiệm vụ chính 17: Sau khi đạt được tín nhiệm của Nam Cung Vô Song, đạt được quyền lợi tự do hành động, Mộ Dung Tuyệt Thế đi khắp mọi nơi trên đảo tìm cơ hội chạy trốn, nhưng không thu hoạch được gì cả, quanh hòn đảo tư nhân này không hề có đường hàng không vận chuyển, cũng không có thuyền bè lui tới, dựa vào sức lực của mình thì không thể nào trốn khỏi đây, rơi vào đường cùng, Mộ Dung Tuyệt Thế đành phải ở trên đảo chờ ngày tổ chức hôn lễ lần thứ hai...
Sinh hoạt bảy ngày bảy đêm ở trên đảo. (0/1)
TIPS: Khi một mình hành động ngoài biệt thự phải tích lũy đạt tới 24 giờ.
"Phải sinh hoạt bảy ngày bảy đêm trên đảo." - Diệp Hi đọc lại nhiệm vụ của mình: "Hơn nữa yêu cầu em phải hành động 24 giờ bên ngoài biệt thự, thời gian có thể tích lũy... Yêu cầu nhiệm vụ này, chắc là vì để phù hợp với đoạn em tìm cơ hội chạy trốn ở khắp mọi nơi ở trong tiểu thuyết."
Thẩm Tu Lâm tiếc nuối tắt bảng hệ thống: "Nhiệm vụ của anh cũng là sinh hoạt bảy ngày bảy đêm trên đảo."
Thứ nhiệm vụ chết tiệt này chẳng có hương diễm gì cả! Thẩm tổng thực thất vọng!
"Đúng rồi, em có chuyện muốn hỏi anh." - Diệp Hi yên tâm xem xong nhiệm vụ, hai chân khoanh lại, nửa người trên ngồi thẳng, muốn hỏi lại chuyện tối qua muốn hỏi lại quên mất: "Có phải anh không muốn em chinh phục nam phụ?"
Nhắc tới hai chữ nam phụ, khí thế bá vương quanh người Thẩm Tu Lâm lại bắt đầu xao động!
Diệp Hi: "..."
Ba lần Diệp Hi thành công chinh phục nam phụ, mỗi lần vừa mới thành công, chân trời lập tức bổ xuống sấm sét ầm ầm, vừa nhìn đã biết Thẩm tổng lại bắt đầu độ kiếp... Trước đây, Diệp Hi quy kết chuyện đó là do Thẩm Tu Lâm nhập diễn quá sâu, giờ nghĩ lại, có lẽ là không phải vậy.
Ngữ điệu Thẩm Tu Lâm lạnh lùng, lời ít ý nhiều: "Anh ghen."
Dáng vẻ Thẩm tổng ghen siêu soái! Trái tim Diệp Hi bị hai chữ này đâm khẽ run, vội mở miệng phân tán lực chú ý của mình: "Nam phụ không phải người thật, chỉ là 2D mà thôi, anh không cần phải... Ghen."
Thẩm Tu Lâm nhướng mày, vẫn cứ không vui: "Nhưng nhìn có khác gì người thật đâu."
"Trong lòng biết giả là được rồi, anh coi như em đang chơi game đi." - Diệp Hi tận tình khuyên bảo: "Ngay cả anh với em bây giờ cũng chỉ là một sóng điện não mà thôi, thứ chúng ta nhìn thấy và cảm nhận thấy đều là ảo giác, vì thế anh không cần phải để ý mọi chuyện xảy ra trong thế giới này."
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm đảo qua, giọng nói lạnh băng: "Xem ra em nhìn rất thoáng."
Diệp Hi ngốc manh gật đầu: "Đúng vậy... Huống hồ không muốn cũng không thể nào, em còn muốn trở về ăn tôm hùm cay."
Thẩm Tu Lâm giật mình, cười. Một giây sau, hắn bất ngờ kề sát tới bên Diệp Hi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Diệp Hi, một tay cầm tay Diệp Hi đặt lên đầu gối mình, ngay sau đó, môi chạm môi.
Diệp Hi sửng sốt, rụt cổ lại, mắt trừng to, cầm lòng không đậu mà chửi đổng với Thẩm tổng: "Con bà anh!"
Sao một lời không hợp đã hôn rồi!?
Thẩm Tu Lâm trầm ổn nói: "Đây là ảo giác."
Diệp Hi: "..."
Thẩm Tu Lâm tiếp tục nghiêm trang chơi trò lưu manh: "Chỉ là chạm sóng điện não chút thôi, em đỏ mặt gì chứ?"
Diệp Hi đứng bật dậy ở giữa chiếc giường bốn vạn mét vuông.
Thẩm Tu Lâm đạm mạc cứng nhắc nói: "Anh còn muốn giao hòa sóng điện não với em."
Diệp Hi vắt chân lên cổ chạy trốn!
Cứu mạng a a a!!! Nhân thiết tổng tài băng sơn của Thẩm Tu Lâm đã nát thành si hán rồi!
Nhưng chạy chưa quá vài bước, Diệp Hi đã bị Thẩm Tu Lâm túm về.
"Anh còn chưa nói xong." - Thẩm Tu Lâm nắm tay Diệp Hi, quay mặt cậu nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc như lúc làm việc, giống như đã sớm thông khai tại nơi này.
Diệp Hi cảnh giác hỏi: "Cái gì?"
"Thật ra anh không nên cản trở em." - Thẩm Tu Lâm nhìn chăm chú Diệp Hi một lát, đường nét lãnh ngạnh trên mặt bỗng mềm hoá: "EXP quan trọng, là anh ích kỷ." - Nói xong, hắn sờ soạng một phen trên đầu Diệp Hi, dịu dàng nói: "Khi nào trở về, sẽ cho em ăn no tôm hùm cay."
"Ừm..." - Diệp Hi mấp máy môi, nhắc tới tôm hùm, mắt đã phát sáng lấp lánh!
"Nhưng mà..." - Thẩm Tu Lâm u oán nói: "Anh vẫn có quyền ghen và đánh sét."
Nói xong, Thẩm tổng nhanh chóng quyết định thả một tia chớp.
Diệp Hi: "......"
Một giờ sau, Diệp Hi mặc chỉnh tề một mình đi ra biệt thự, chuẩn bị làm nhiệm vụ chính, tích lũy thời gian 24 giờ hành động một mình.
Hòn đảo này không biết là chốn nào trên trái đất, mặt trời lặn rất chậm, gần nửa thân đã núp dưới mặt biển rồi mà vẫn cứ ngoan cường chiếu chiều tà lên không trung, mặt biển lăn tăn như rải đầy lá vàng, bờ cát trắng nhiễm thành màu vàng cam, ốc nhỏ mượn hồn kéo lê cái xác nặng trịch, cái bóng chiếu dài đằng sau, nó đi đi rồi lại dừng dừng không ngừng.
Lạc quan suy nghĩ, có lẽ nhiệm vụ trong bảy ngày này chính là nghỉ phép không mỹ thực của mình. Tâm tình Diệp Hi vui sướng đi trên bãi cát, thường thường ngoảnh đầu lại thưởng thức dấu chân mình lưu lại trên cát, ở thế giới hiện thực rất khó có cơ hội an tĩnh ở trên bãi biển xinh đẹp như vậy, nơi có cảnh đẹp đều chật kín người, nhưng nơi này lại chỉ có một mình Diệp Hi. Ban đầu Diệp Hi còn tưởng rằng trên bãi biển sẽ có vệ sĩ đứng xếp hàng cùng nhau, mỗi người cách nhau 2 mét nghiêm chỉnh, nhưng trên thực tế lại không hề có một ai cả. Điều này có thể giải thích được, đó là do họ nghĩ không có phương tiện giao thông nên cậu không thể nào trốn ra khỏi đảo được, đám vệ sĩ chỉ cần canh chừng nơi có phi cơ và thuyền bè là được rồi.
Xung quanh biệt thự, nơi cách bờ biển không xa, còn có một dãy nhà ở nhỏ nhắn xinh đẹp, không biết có phải là nơi ở của nhóm người hầu trên đảo hay không, nhưng bên trong lại không hề có một ai.
Dâng người đón gió hít thở hơi biển, thừa lúc gió biển thổi đến, Diệp Hi nheo mắt, khóe môi cong cong, vừa đi vừa hưởng thụ cảm giác gió biển quất vào mặt, vô cùng thích ý. Nhưng đi rồi lại đi, ở một bờ cát lăn tăn sóng thình lình bắn ra ba khung giới thiệu nhân vật...
Có nam phụ! Đã vậy còn là ba người!
Đôi mắt Diệp Hi lập tức phát sáng long lanh, giống như thỏ con trông thấy ba củ cà rốt!
Diệp Hi nhanh chân chạy về phía khung giới thiệu, cũng trong dự kiến trong thấy được ba người đàn ông đang chụp đầu nằm sóng vai trên bãi cát, ba người nọ đều không nhúc nhích, nửa người dưới được sóng biển xô đẩy lên xuống y như ba thi thể yên tĩnh...
Đây chính là bao nhiêu EXP cơ chứ!!! Diệp Hi kích động nhảy quanh bên ba "thi thể", sau đó ánh mắt dừng bên bảng giới thiệu ba nhân vật.
Bảng giới thiệu thứ nhất lơ lửng bên trên người đàn ông có mái tóc đỏ--
Tên họ: Thác Bạt X
Thân phận: Đạo tặc
Tóm tắt nhân vật: Gã, là đạo tặc thần bí vô ảnh vô tung, có một phần huyết thống vampire trong truyền thuyết, gã là đế vương ngạo thế thuộc về đêm tối, được hơn một ngàn quốc gia liệt vào tội phạm truy nã cấp S, nhưng từ trước tới nay không ai có thể bắt lấy một sợi lông của gã, gã có thể trộm được tất cả mọi thứ trên thế giới này! Cho dù đó là hi thế trân phẩm, hay là tất cả mọi thứ trên thế gian này! Thế nhưng, dường như có tâm của một người, gã lại không thể trộm được...
Vẻ mặt Diệp Hi lạnh nhạt: "..."
Khỏi cần nói, tâm tôi, được chưa.
Nhưng trên thế giới này có những "hơn một ngàn" quốc gia sao, vậy thì muốn khống chế mạch kinh tế toàn cầu, đúng là chuyện không dễ dàng gì. Còn có, "cho dù là hi thế trân phẩm" là cái câu gì vậy, tác giả nghèo vốn từ sao?
Từ chối ký nhận! Cần phải từ chối ký nhận!
Bảng giới thiệu thứ hai lập lờ ở trên đầu người đàn ông tóc vàng--
Tên họ: : X·X·X·X·X· Luiz thập thế
Thân phận: Vương tử
Tóm tắt nhân vật: Anh, làvương tử điện hạ vương quốc X, người thừa kế vương vị tương lai, truyền thừahuyết mạch quý tộc hoàng kim hơn một ngàn năm, là người sở hữu đôi mắt hoàngkim, cho dù vật gì bị đôi mắt anh nhìn tới đều sẽ biến thành vàng ròng, cho nêntừ khi sinh ra anh đã phải bịt mắt, không dám nhìn bất cứ thứ gì trên đời này!Cho đến một ngày nọ, anh gặp được một thiếu niên kỳ tích, thiếu niên đó làngười duy nhất không biến thành vàng khi anh nhìn chăm chú...
Diệp Hi: "..."
Không cần phải nói, tôi chắc chắn là thiếu niên đó!
Lại nói tiếp vị nam phụ này chính là Medusa phiên bản vàng sao, hơn nữa đến tột cùng hệ thống tỉnh lược bao nhiêu chữ trong tên anh ta vậy!?
Bảng giới thiệu thứ ba lơ lửng trên đầu người nam nhân có mái tóc dài màu xanh lá cây-
Tên họ: Mặc Sĩ X
Thân phận: Nguyên soái hải quân
Tóm tắt nhân vật: Hắn, là nguyên soái hải quân tuổi trẻ tài cao, đứa con của biển cả, trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh cuồng dã của tứ hải, khi hắn phẫn nộ, biển rộng rít gào vì hắn! Hắn có thể thao túng tất cả sinh vật biển, cho dù đó là con cua, con tôm, con cá ba sa hay là nhím biển! Đến ngày trăng tròn, huyết thống cự yêu bắc hải trong cơ thể hắn sẽ thức tỉnh, hắn sẽ lâm vào tình trạng cuồng bạo, nhưng người có thể trấn an cảm xúc thô bạo của hắn, chỉ có một...
Diệp Hi: "......"
Là tôi là tôi chỉ có thể là tôi! Hệ thống, mày trì hoãn như thế có ý nghĩa gì sao!
Hơn nữa sau khi xuất hiện một Thẩm tổng có thể khống chế lôi điện và gió lốc, rốt cuộc cũng có thêm người siêu năng lực thứ hai!
Tóc đỏ, tóc vàng, còn có tóc suýt xanh, ba cái đầu kề cận bên nhau, nhìn qua trông giống y như bảng đèn báo giao thông.
Diệp bạch thỏ vui sướng xoa xoa tay, lượn quanh đám cà rốt còn đang bất tỉnh, cân nhắc xem nên mang ba vị lão quái này an trí ở đâu.
Căn cứ theo thân phận của ba người này, xem ra quan hệ cũng không hài hòa, đặc biệt là vị đạo tặc này, nói không chừng là muốn trộm thứ gì đó trên người vương tử lại không may gặp phải biển động rơi xuống ruộng. Cho nên không thể để ba người này ở chung. Còn về phương diện khác, tuy Thẩm Tu Lâm đã tỏ rõ, sẽ không nhúng tay vào chuyện chinh phục nam phụ của Diệp Hi, nhưng công khai mang nam phụ về nhà như thế cũng thật quá đáng, không khác gì tra nam ỷ vào bà xã hiền lành mà công nhiên mang người tình về nhà...
Không không không, mình và Thẩm tổng không phải cái quan hệ đó! Diệp Hi bị tư tưởng chính mình dọa sợ, vội vàng vung vẩy hai cái ném bay ý tưởng này đi.
"Đúng rồi!" - Tầm mắt Diệp Hi chuyển dời từ đám nam phụ đến một dãy nhà ở không biết dùng để làm gì trên bãi biển kia.
Lại nói, chắc chắn đây là phòng ở tác giả cố ý an bài để tàng chứa nam phụ rồi, có đúng không...
Thần sắc Diệp Hi cứng đờ, đứng tại chỗ, đang định dùng tế bào não không mấy phong phú lắm, nghĩ cách thoát khỏi cục diện quẫn bách này, bỗng chốc bị chết máy.
Suy nghĩ nửa ngày, Diệp Hi tái nhợt vô lực nhấn mạnh: "Tôi là thẳng nam."
Thẩm Tu Lâm nhìn chất lỏng bảy màu trên quần mình, gật đầu, ngữ điệu tăng thêm: "Tôi nhìn ra."
Mà lúc này, Thẩm Tu Lâm như còn sợ Diệp Hi chưa đủ tan nát, dùng ngón trỏ quét qua chất lỏng trên quần, niết giữa ngón tay cái, để sát lên mũi, cánh mũi hơi mấp máy, dùng sức ngửi ngửi, trầm ổn nói: "Có mùi nước hoa."
"A a a a a không được ngửi!" - Diệp Hi thẹn sôi cả óc, nhảy một bước tiến tới, đại nghịch bất đạo quạt tay Thẩm Tu Lâm.
Ý cười bên khóe môi Thẩm Tu Lâm càng thêm rõ ràng, căn bản đã không nhịn nổi thêm nữa, hắn vỗ vỗ lên ghế dựa sô pha, dùng giọng điệu giáo huấn như lúc gọi Diệp Hi vào văn phòng: "Ngồi, chúng ta nói chuyện."
"Nói cái rắm!" - Diệp Hi thẹn mất luôn cả lý trí rồi, cậu hung hăng ngồi xuống ghế sô pha, trên đỉnh đầu mang theo tiểu xoắn mao, giận dữ khóc nức nở hét lên: "Anh bắt nạt tôi! Có phải anh thấy tôi đùa vui lắm đúng không?!"
Vô ý đùa quá đà - Thẩm tổng thấp giọng biện giải: "Thực xin lỗi, không phải."
Khóe môi Diệp Hi ủy khuất run run, cắn răng cố nhịn xuống: "Tôi muốn khóc, anh mau mau dỗ tôi, xin lỗi."
"Anh xin lỗi." - Trên mặt Thẩm Tu Lâm xuất hiện vẻ hoảng loạn luống cuống hiếm thấy, hắn bay nhanh từ trên ghế xuống quỳ một gối trước mặt Diệp Hi, hai tay vội vàng vươn lên, lại dừng giữa không trung, mười ngón tay co quắt cương cứng. Trông thật giống như thầy giáo vô tình chọc giận bánh bao nhỏ bướng bỉnh nhà mình, Thẩm Tu Lâm vụng về cầu xin tha thứ: "Anh sai rồi, đừng khóc, xin em."
Diệp Hi hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Tu Lâm, ông chủ ngày thường trông có vẻ cao lãnh uy nghiêm bỗng chốc trở nên kinh hoảng thất thố quỳ gối trước mặt mình, cậu đột nhiên muốn cười!
Thẩm Tu Lâm vội vàng nói: "Anh kể chuyện cười cho em nghe, em đừng khóc."
Ai ai cũng "ý đồ dùng chuyện cười để chinh phục mục tiêu", xem ra cả hai người này đúng là một đôi trời ban...
Nhưng mà, nói xong câu trên, Thẩm Tu Lâm lại lâm trầm mặc: "..."
Tổng tài bá đạo sao có thể chuyện cười chứ! Buồn cười!
Khóe môi Diệp Hi không khống chế được mà hơi dương lên: "Anh kể đi."
Thẩm Tu Lâm mấp máy môi, hơi nhíu mày, bắt đầu bịa: "Ngày xưa có một đứa nhỏ tên là Tiểu Minh."
Diệp Hi: "......Sau đó?"
Trên mặt anh tuấn của Thẩm Tu Lâm tràn ngập xấu hổ, giọng càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành trầm mặc khốn quẫn: "Một ngày nọ Tiểu Minh..."
Nhìn vẻ quẫn bách trăm năm khó gặp của Thẩm Tu Lâm, Diệp Ha Ha cuối cùng cũng bị chọc đúng huyệt cười, nước mắt rưng rưng đều lui quân trở về: "Ha ha ha ha ha!"
Thẩm tổng nhà chúng ta thế mà cũng có lúc xấu hổ như thế!
Có cảm giác báo được đại thù!
"Không khóc nữa?" - Thẩm Tu Lâm cẩn thẩn quan sát Diệp Hi.
"Không khóc." - Diệp Hi cười đủ, cũng bình tĩnh lại, vì che dấu hành vi xấu hổ của mình, căn cứ theo nguyên tắc tiên hạ thủ vi mà chất vấn trước: "Vì sao vừa nãy anh không làm nhiệm vụ?"
"Bởi vì anh không nhịn được." - Đôi tay Thẩm Tu Lâm ủ lên tay phải Diệp Hi, nắm rất chặt, giọng nói lo âu lại dịu dàng: "Lời này anh đã muốn nói từ rất lâu..."
Diệp Hi ẩn ẩn cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn, vì thế bay nhanh ngắt lời: "Anh muốn thăng chức tăng lương cho tôi?"
"Ừ." - Thẩm Tu Lâm nghiêm trang gật gật đầu, uy nghiêm nói: "Phu nhân tổng tài, chức này em nên suy xét chút."
Đôi mắt Diệp Hi trừng lớn không dám tin, tim đập vọt lên cổ, mặt trướng đỏ, giống như hàng vạn lời muốn nói đều nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói ra vài từ: "Đừng, vĩnh viễn, chức... chức... chức vị đó vẫn nên để cho đồng chí có năng lực khác đi."
Giống như đang bắt chước thanh âm máy móc của hệ thống, ngữ khí Thẩm Tu Lâm cứng nhắc tuyên bố: "Từ chối không có hiệu quả, tổng tài bá đạo đã thăng chức cho bạn."
"Thẩm tổng, xin cậu hãy thanh tỉnh." - Diệp Hi quơ quơ tay trước mặt Thẩm Tu Lâm: "Chúng ta đều bị hệ thống biến thành gay, nhưng khi nào trở về thế giới hiện thực là tốt rồi, hơn nữa trước đó anh đã nói anh vẫn luôn thích một người mà? Tiếp tục thích, đừng đứng núi này trông núi nọ."
Thẩm Tu Lâm bắt lấy bàn tay không thành thật của Diệp Hi, dán bên môi hôn một cái, nói: "Anh cũng xin em thanh tỉnh lại, anh vẫn luôn là gay."
Diệp Hi như bị sét cửu thiên huyền đánh trúng: "..."
Thẩm Tu Lâm nói thẳng: "Hơn nữa người anh thích chính là em."
Đối mặt với sinh vật đơn bào trước mặt, cuối cùng, Thẩm tổng cũng từ bỏ thủ đoạn nói bóng nói gió!
"Ôi trời ơi!" - Diệp Hi trợn trắng mắt, tê liệt ngã xuống lưng ghế sô pha.
Thẩm Tu Lâm cười khổ: "Lên, kỹ thuật diễn em quá kém."
Giả bộ bất tỉnh không thành, Diệp Hi đành phải ngồi thẳng dậy: "Luận về kỹ thuật diễn, tôi nhất định không thể sánh bằng anh, anh có thể lấy cả Oscar cơ mà."
Giống như nhớ tới chuyện không thoải mái nào đó, ngữ khí Thẩm Tu Lâm lạnh vài phần: "Anh không có kỹ thuật diễn, tất cả đều diễn theo sự thật."
Diệp Hi: "......"
Diệp Hi giống chú chim nhỏ rúc trên sô pha, rất túng quẫn, trên đầu hoa anh đào rơi như mưa: "Thẩm tổng, thực xin lỗi, nhưng từ trước tới nay tôi chưa từng muốn vượt qua quan hệ cấp trên cấp dưới với anh, hơn nữa tôi là..." - Khóe mắt Diệp Hi ngó qua dấu vết bảy màu đã khô cặn trên quần Thẩm Tu Lâm, đem lời tới mép nuốt xuống.
Nhưng dù sao tôi vẫn là trai thẳng ở thế giới thật!
"Không liên quan." - Thẩm Tu Lâm dựa gần bên cậu, một tay chống vách tường cabin, vây kín Diệp Hi chim cút vào trong khuỷu tay mình, ôn hòa nói: "Từ giờ em có thể chậm rãi muốn, anh không yêu cầu em lập tức cho anh câu trả lời, chỉ là, anh không muốn che dấu thêm nữa, rất mệt."
Diệp Hi trong đầu hồ nhão gật gật đầu: "Vâng."
Trời xanh đất hỡi, Thẩm tổng nhà chúng ta yêu thầm tôi!
"Em có cảm giác gì với anh?" - Thẩm Tu Lâm cách Diệp Hi càng thêm gần, hỏi.
Diệp Hi mặt nghiêm, nghiêm túc nói: "Kính sợ."
Thẩm Tu Lâm: "..."
"Hiện giờ thì sao?" - Thẩm Tu Lâm không cam lòng truy hỏi: "Không có ý tưởng nào mới?"
Diệp Hi suy tư một lát, không xác định nói: "Bây giờ cảm giác anh hơi xấu xa, hơn nữa hơi giống... Lưu manh?"
Thẩm Tu Lâm cười khẽ: "Về sau xưng hô với anh nên dùng "anh", hoặc là gọi tên anh, đừng dùng kính ngữ, đừng gọi Thẩm tổng, làm vậy chúng ta rất xa lạ."
Chúng ta vốn rất xa lạ đó đã được chưa Thẩm tổng, cậu mau tỉnh tỉnh! Diệp Hi trầm mặc: "..."
Thẩm Tu Lâm xấu xa không biết xấu hổ, lạm dụng chức quyền: "Tiền thưởng cuối năm, em muốn không?"
Diệp Hi vội không ngừng gật đầu rồi nhanh chóng sửa miệng lấy thành ý: "Em muốn, anh, Thế Huân."
Thẩm Tu Lâm vừa lòng gật gật đầu: "Tốt."
Tuy rằng tiến triển rất nhỏ nhưng cũng là tiến triển, Thẩm tổng âm thầm hạ quyết tâm hành trình về sau nhất định phải đi đường thẳng.
"Nhưng đến tột cùng vì sao anh lại thích em..." - Hai người trầm mặc một lát sau, Diệp Hi không hiểu vì sao hỏi: "Em chỉ là một người bình thường."
Trừ bỏ lớn lên trông khá đẹp trai xíu thôi!
Khóe môi Thẩm Tu Lâm giương lên: "Anh không phải người thường sao?"
Diệp Hi lắc đầu: "Anh không phải, anh là tổng tài bá đạo, hoàn hảo như thế, giống như người bước ra từ tiểu thuyết vậy."
"Anh không hoàn hảo, chẳng qua anh có một thân phận tổng tài mà thôi." - Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói: "Giống như em nói vậy, anh xấu xa, lưu manh..."
Diệp Hi vội xua tay: "Đừng đừng đừng, em nói bừa thôi, anh đừng để trong lòng."
Nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn tiếp tục tự bôi đen: "Anh rất yếu đuối, không dám thổ lộ tình cảm của mình, chỉ dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi trong thế giới này, nếu không phải mấy tên nam phụ "hoàn hảo" kia khiến anh phát ghen, có lẽ anh sẽ tiếp tục yếu đuối như thế... Anh cũng giống như em, thích nằm lỳ trên giường."
Diệp Hi bĩu môi: "Mỗi ngày anh đều đến công ty sớm như thế, lúc anh mở cuộc họp còn nói với bọn em rằng mỗi sáng sớm ở Los Angeles anh toàn dậy lúc bốn giờ, còn khi ở đến X thị thì dậy từ năm giờ, làm người không thể lười biếng, nói muốn thành công thì cần có ý chí bền bỉ vững chắc."
Thẩm Tu Lâm ngay thẳng nói: "Thật ra anh mua một phòng ở cạnh công ty, đi bộ ba phút, đồng hồ báo thức hẹn lúc bảy rưỡi, anh nói dối, da mặt anh rất dày."
Diệp Hi: "..."
Con bà anh Thẩm Tu Lâm! Dậy muộn hơn tôi nửa giờ liền!
Thẩm Tu Lâm hít sâu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếp tục nói: "Bắt em tới trễ là vì muốn nhìn em nhiều hơn, ở công ty em đều đi đường vòng tránh anh, có lẽ vì anh là người quản lý không thành công nên em mới sợ anh như vậy... Cho nên, lột bỏ vỏ bề ngoài anh cũng chỉ là một người bình thường có rất nhiều khuyết điểm, vì sao người bình thường không thể thích người bình thường chứ? Huống hồ..." - Trong mắt Thẩm Tu Lâm cười cười giống như sóng nước lăn tăn: "Em rất đáng yêu, có lẽ chính em cũng không phát hiện ra điều đó."
Diệp Hi nhìn chăm chú vị tổng tài này tự đập nát hào quang nam thần của mình, nhịn không được mà nở nụ cười.
Nụ cười đó rất đáng yêu.
"Đúng rồi." - Thẩm Tu Lâm chuyển đề tài: "Nhiệm vụ vừa nãy thất bại, cần phải làm lại."
"Ách... nhiệm vụ đó, em không muốn làm lắm." - Diệp Hi che mông, lạnh run rụt lại, từ mặt đến tai cho tới xương quai xanh đều hồng thấu, thậm chí còn kéo dài từ xương quai xanh đến ống quàn, hồng theo xu thế xuống cả sàn nhà!
Thẩm Tu Lâm biết rõ cố hỏi: "Vì sao?"
"Lúc anh đánh mông em... Trong lòng nghĩ cái gì?" - Diệp Hi nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Tu Lâm nói thẳng: "Anh nghĩ, a thật hạnh phúc, hy vọng có thể đánh thêm năm mươi cái."
Diệp Hi: "..."
Đó không phải là muốn đánh thêm cái nữa sao!
Thẩm Tu Lâm vò đã mẻ lại sứt, xây lại da mặt: "Anh còn đang nghĩ, thật mềm, thật co dãn, sờ thật thích."
Diệp Hi đỏ mặt kêu to: "Thẩm Tu Lâm anh đủ rồi!"
Thẩm tổng nam thần hoàn mỹ của toàn công ty chúng ta, hôm nay không chỉ tự đập nát vẻ hoàn mỹ giả dối, mà còn biến thành lưu manh không có da mặt không có mặt mũi!
Nhưng thảm thiệt cực cùng chính là, nhiệm vụ chính không thể không làm.
Rốt cuộc thì không làm nhiệm vụ chẳng khác nào không thể về thế giới thật, tương đương với việc không thể ăn ngon, không thể khóc, mãi mãi bị vây khốn trong thế giới kỳ ba này...
Vì thế, mười phút sau, xây dựng xong tâm lý - Diệp Hi lại thẹn thùng ghé lên đùi Thẩm Tu Lâm, bị bắt lộ ra hai cánh mông tròn trịa trắng trẻo.
Đét, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng tét xuống.
Diệp Hi cảnh giác hỏi: "Giờ anh đang nghĩ gì?"
Hức hức hức có một tên yêu thầm tôi thích đánh mông tôi, hơn nữa anh ta còn đang YY tôi trong lòng!
Thẩm Tu Lâm cười nhẹ: "Em nói xem?"
Diệp Hi đỏ mặt rít gào: "Anh không được nghĩ! Tư tưởng phải thuần khiết!"
Thẩm Tu Lâm: "Ừ."
Diệp Hi hấp hối giãy giụa, mệnh lệnh cho Thẩm tổng: "Trong lòng anh phải tự ngẫm về xã hội chủ nghĩa nhân văn!"
Thẩm Tu Lâm đáp ứng: "Rồi."
Đen đét đen đét đánh thêm mười cái sau...
Diệp Hi bật dậy, nhạy bén nói: "Em cảm thấy anh không đúng!"
Thẩm Tu Lâm bật cười: "Vì sao?"
Trong lòng Diệp Hi rơi lệ: "Bởi vì em nhận ra không khí xung quanh quá sắc tình! Không hề có chính khí của xã hội chủ nghĩa!"
"Em học được cách cảm nhận không khí?" - Thẩm Tu Lâm nhướng mày, sung sướng nói: "A đúng rồi, nhiệm vụ thất bại, phải làm lại từ đầu rồi."
Hức! Diệp Hi suy sụp bò về đùi Thẩm Tu Lâm, cảm nhận được tương lai mờ mịt!
Lúc này đây nhiệm vụ chủ tuyến bởi vì Diệp Hi toàn đi tìm đường chết mà thất bại liên tiếp, về sau Diệp Hi cảm nhận sâu sắc được mông bị đánh thành vết chai rồi, cuối cùng cậu nhịn xuống hỏi mấy câu tìm đường chết, nhẫn nhục phối hợp với Thẩm Tu Lâm hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chính số của cả hai hoàn thành cùng một lúc, vừa mới nghe thấy thông báo của hệ thống, Diệp Hi vội vàng đứng bật dậy, nhấc quần vèo cái kéo khóa, động tác mạnh mẽ nhanh chóng nên bị kẹt!
"Đau trứng!" - Diệp Hi thống khổ ngã gục trên sô pha.
Thẩm Tu Lâm: "... Chậm thôi chậm thôi, anh sẽ không cắn người."
Nhưng tôi cảm thấy anh luôn muốn cắn một miếng lên mông tôi! Diệp Hi sầu khổ nghĩ, mở ra giao diện xem nhiệm vụ kế tiếp.
Nhiệm vụ chính : Hiện trường hôn lễ bất ngờ bị đảo lộn, trước khi tổ chức hôn lễ thêm một lần nữa, Nam Cung Vô Song quyết định đưa vật nhỏ chạy trốn này đến một nơi hắn không thể rời được... A, vật nhỏ, không phải em thích chạy trốn sao? Lần này tôi thả em, để em thống khoái chạy trên địa bàn của tôi!
Bị Nam Cung Vô Song đưa tới một hòn đảo tư nhân ngăn cách với thế giới bên ngoài, thông qua giả ý thuận theo, đạt được quyền lợi hành động tự do trên đảo. (/)
May không phải nhiệm vụ tiếp xúc thân mật nào đó, Diệp Hi nhẹ nhàng thở phào.
Bởi vì cậu cảm nhận sâu sắc được nếu hôm nay làm cái gì đó với Thẩm Tu Lâm, e rằng mình sẽ khó giữ được khí tiết tuổi già!
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm tổng: Anh cũng cảm thấy điện thoại di động rất thú vị!