Kéo cả ba người ra khỏi mặt nước, trước tiên Diệp Hi xác nhận tình trạng thân thể ba vị nam phụ, thấy hô hấp cả ba người vẫn còn vững vàng, không hề sặc nước, hình như chỉ bị ngất xỉu mà thôi.
Sau khi xác nhận xong, Diệp Hi lại bước nhanh về phía phòng ốc xinh đẹp cách bờ biển chưa tới trăm mét, cũng không ngoài ý muốn phát hiện ra cửa phòng không khóa, đã vậy ở nơi đây còn có đầy đủ loại dụng cụ, trông có vẻ đây là nơi ở dành cho người hầu, nhưng bên trong lại không hề có dấu vết sinh hoạt của con người, rõ ràng là đã lâu chưa có người tới ở.
"..." - Diệp Hi kiểm tra ba căn phòng trống, rồi lại quay trở về thu hoạch nam phụ.
Đây đúng là mùa bội thu!
Người đầu tiên bị Diệp Hi kéo đi chính là Luiz thập thế đời thứ X, vị vương tử có đôi mắt hoàng kim tuy bị buộc bởi một tấm khăn màu vàng, che khuất mặt mày, nhưng chỉ cần nhìn mũi môi và đường nét cằm thôi cũng đủ nhận ra đây là một người đàn ông anh tuấn, tóc vàng lóa mắt của vương tử bị nước biển thấm ướt, dán bên sườn mặt trắng nõn của anh, trên đầu anh đeo một chiếc vương miện hoa mỹ tinh xảo, bên trên khảm một viên đá quý xanh lục nhỏ bằng quả trứng bồ câu, theo sự lôi kéo xóc nảy của Diệp Hi, phóng ra mấy góc độ ánh sáng khác nhau...
Không sai, chiếc vương miện này cho dù bị lắc lư thế nào chăng đi nữa, cũng không thể nào rơi xuống được, nó chặt chẽ bám rễ trên đầu vương tử, giống y như hợp nhất.
Cho nên, nhân thiết trên thế giới này là THẬT một trăm phần trăm, nói trên đầu vương tử đeo vương miện, thì vương miện đó nhất định sẽ mọc ở trên đầu, cúi đầu cũng không rớt, chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn vạn năng của Mary Sue!
Lực hấp dẫn vạn năng!
Diệp Hi kéo vương tử đi mười mét, cuối cùng nhịn không được mà vươn móng vuốt rút cái vương miện kia..
Vương miện không hề sứt mẻ!
Nhưng hình như đầu vương tử cũng giật giật lên trên theo vương miện!
"Phụt ha ha ha ha ha!" - Diệp Hi không chỉ phụt cười, mà còn cười đến bủn rủn cả tay chân, ngồi trên bờ cát nghỉ ngơi trong chốc lát mới tích lũy lại sức lực, lúc này cậu kéo một hơi vương tử vào căn phòng thứ nhất, ném thẳng lên thảm, chuẩn bị thời gian trở về chinh phục sau.
Tiếp đó, Diệp Hi lại lôi kéo Mặc Sĩ X nguyên soái và Bạch Hiền đạo tặc vào mỗi căn phòng khác nhau, trông Diệp Hi giống như chú sóc nhỏ đang phân biệt từng loại hạt thông để chuẩn bị qua mùa đông!
Dàn xếp xong ba vị nam phụ, trời đã chuyển đen, căn cứ theo nguyên tác gần đây, Diệp Hi quyết định đi chinh phục Mặc Sĩ X nguyên soái trước.
"Tỉnh tỉnh." - Diệp Hi nhẹ giọng gọi bên tai nguyên soái.
Lời còn chưa dứt, nguyên soái giây tỉnh.
Diệp Hi: "..."
Đây chắc chắn là do hệ thống mở bàn tay vàng!
Nguyên soái gian nan bị kéo lê từ bờ biển đến đây, trên người lạc không ít ngao sò ốc hến linh tinh, thậm chí trên đầu còn bị đập đá, nhưng vẫn luôn không tỉnh, thế nhưng Diệp Hi vừa gọi hai tiếng hắn đã tỉnh.
Nguyên soái nhanh chóng phục hồi tinh thần từ trong mê man, thần sắc đột nhiên trở nên sắc bén, dùng tốc độ nhanh như chớp rút dao găm trong quân ủng, một tay đẩy ngã Diệp Hi xuống ghế sô pha, một tay kề cổ họng Diệp Hi, một chân chấm đất, một chân hung hăng áp chế hai chân Diệp Hi, thấp giọng quát: "Nhà ngươi là ai?"
"..." - Diệp Hi bị đè trên sô pha, bấm tay tính toán, phát hiện ngày mai chính là trăng tròn.
Dao rút trực tiếp từ giày rồi lại dán thẳng vào cổ tôi, người anh em thời cổ đại à, anh có thấy mất vệ sinh không?!
Ánh mắt nguyên soái âm ngoan thô bạo, con ngươi sâu đen như biển đêm đang cuồn cuộn thứ gì đó, lúc sáng lúc tối, dung mạo hắn anh tuấn kiên nghị, đường nét lãnh lệ, hai cánh môi mỏng mím chặt thành một đường, hàm răng nghiên nghiến như đang nhẫn nại điều gì đó.
Diệp Hi đầu hàng giơ hai tay, chớp chớp mắt to vô tội, dùng giọng nói mềm như bông chuyên dụng dành cho nam phụ, nói: "Em nhìn thấy anh hôn mê trên bờ biển, rồi cứu anh lên, em không có ác ý..."
"Ha --" - Nguyên soái thở mạnh một hơi, đôi mắt âm ngoan như rắn độc tựa như bây giờ mới trông thấy rõ bộ dáng Diệp Hi, mí mắt hơi nhấc lên, như đang giật mình, ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, cũng chậm rãi thả lỏng kiềm chế Diệp Hi. Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, quân trang bao quanh có vẻ căng trật, vì thế hắn nôn nóng kéo hai nút áo, lộ ra nửa cơ ngực phồng lên rắn chắc, cuối cùng hô hấp cũng bình phục.
"Xin lỗi..." - Nguyên soái dùng sức hất hất đầu, cắm dao găm trở về quân ủng, giọng nói thô lệ khàn khàn như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
"Trăng tròn lên, cảm xúc của ta không ổn lắm."
"Không sao mà." - Diệp Hi lập tức tỏ ra thiện giải ý người, hơn nữa còn nhấn mạnh lại lần nữa: "Em thấy anh hôn mê trên bờ biển nên cứu anh lên đây."
Mau mau thận lý thành cương yêu ân nhân cứu mạng của anh nhanh lên!
Nguyên soái ngã ngồi trên sô pha, hít sâu vài cái, cuối cùng cũng bình tĩnh hoàn toàn, hắn khẽ cau mày đánh giá mỹ thiếu niên trong sáng trước mặt, hỏi: "Bị dạt vào bờ biển chỉ có mình ta thôi sao?"
Vẻ mặt Diệp Hi chân thành gật đầu: "Vâng, chỉ có mình anh."
Trước khi chinh phục thành công, cách tốt nhất vẫn nên để ba người này đừng gặp nhau, bằng không thế cục sẽ rất phức tạp!
"... Anh là quân nhân?" - Diệp Hi biết rõ còn hỏi, lại còn manh manh túm cổ tay áo của nguyên soái, hỏi một câu rất vô nghĩa: "Đây là quân trang sao?"
Thế nhưng nguyên soái lại không hề cảm thấy đây là một câu vô nghĩa, ngược lại còn thẳng eo, ưỡn cơ ngực, uy nghiêm đáp: "Ta là Mặc Sĩ X nguyên soái tổng bộ hải quân."
Tóm lại, đàn ông luôn thích được sùng bái, thân phận địa vị hơn người như thế, khen hắn lợi hại cũng không sai, lại có thể xoát độ hảo cảm cũng không có vẻ dối trá! Diệp Hi nghĩ, mặt vô cảm im lặng ba giây, trong lòng ấp ủ diễn cảm, sau đó vèo một cái bày ra vẻ mặt sùng bái, mắt mở to, dối trá treo lời tán thưởng trên môi: "Oa, trời ơi, là nguyên soái hải quân thật sao!"
Mặc Sĩ X nguyên soái mắt lộ ra vẻ trìu mến nhìn mỹ thiếu niên ngốc manh tỏa hào quang trước mặt, hỏi: "Đây là nơi đâu?"
Vì thế Diệp Hi liền kể ra thân phận của mình và Thẩm Tu Lâm, khóc thút thít kể lại cuộc đời giam lỏng của mình trên đảo hoang, hơn nữa còn nhấn mạnh trọng điểm là mình không hề có tình cảm đối với vị hôn phu biến thái phát rồ kia!
"Em không hề có tình cảm gì với Nam Cung thiếu gia!" - Diệp Hi nhấn mạnh lần thứ n, hơn nữa trong mắt còn lộ khát khao, nghiêng cổ nhìn về phía biển đêm xa vời vợi, tay ấn lên ngực, dùng giọng điệu chan chứa tình yêu như học sinh tiểu học đang đọc diễn cảm: "Em yêu biển cả, từ nhỏ em vẫn luôn mơ ước, lớn lên về sau, em sẽ được gả cho một vị hải quân oai hùng bất phàm! Nhưng... Đó, có lẽ chỉ là ước mơ mà thôi."
Ám chỉ chuẩn xác như thế rồi! Mau mau tới cầu hôn tui đi! Nhanh lên!
Nguyên soái giật mình, đuôi lông mày giương lên, trắng trợn hỏi: "Em đang ám chỉ ta?"
Diệp Hi vô tội nói: "Không có."
Có đấy!
Tác giả có lời muốn nói:
Vài ngày sau ba người bọn họ + Thẩm tổng hội tụ.
Thẩm tổng xuất chiêu chân quyết thần kiếm ngự lôi!
Diệp Hi thuật lại nhiệm vụ của mình cho Thẩm Tu Lâm nghe, suy tư nói: "Nhưng "giả ý thuận theo" phải thông qua phương thức nào, ở bên em không nói rõ, nhiệm vụ bên anh có nói không?"
Thẩm Tu Lâm trầm ngâm một lúc, thì thầm từng câu từng chữ: "Vì thí nghiệm Mộ Dung Tuyệt Thế có thể học được cách thuận theo hay không, sau khi Nam Cung Vô Song đưa hắn đến đảo nhỏ, áp dụng đủ loại thí nghiệm hắn, cũng xác nhận xong thì cho Mộ Dung Tuyệt Thế quyền lợi... Cưỡng bách Mộ Dung Tuyệt Thế cởi áo cởi thắt lưng cho mình, chủ động hôn môi mình, ngọt ngào gọi ông xã, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng mình ngủ, sau khi Mộ Mộ Dung Tuyệt Thế làm xong mấy điều đó, cho hắn quyền lợi hành động tự do trên đảo./ hoàn thành."
Diệp Hi trợn mắt há mồm ba giây: "...... Má nó, hệ thống này hỏng rồi."
Hóa ra bốn chữ "Giả ý thuận theo" lại bao gồm nhiều điều kiện phụ gia thế sao?
Thẩm Tu Lâm hơi nhướng mày, cùng chung kẻ địch với Diệp Hi: "Ừ, hệ thống rác rưởi, yêu cầu thật nhiều."
Bị thổ lộ bất ngờ gặp phải kinh hách, Diệp Hi nghiêm túc đánh giá biểu tình Thẩm Tu Lâm, cảnh giác xác nhận lại: "Em hỏi lại một câu, đây đúng là yêu cầu của hệ thống, hay là tự anh... bịa?"
Đường nét gương mặt Thẩm Tu Lâm như bị gió lạnh thổi qua, biểu tình chính trực bình tĩnh nói: "Đương nhiên là do hệ thống yêu cầu."
Diệp Hi và hắn trầm mặc nhìn nhau ba giây đồng hồ sau, Diệp Hi đập rầm lên ghế dựa, hét lớn: "Không đúng! Bình thường khi anh mở cuộc họp, lúc anh nói mỗi sáng sớm anh dậy từ năm giờ đều là vẻ mặt này!"
Cậu ngốc biến thông minh mất rồi!
Thẩm tổng không cao hứng, thậm chí hận không thể nhảy xuống từ phi cơ để tiếp tục về.
"Anh thề anh không gạt em." - Diệp Hi nheo mắt, vẻ mặt không tín nhiệm, bổ đao uy hiếp: "Anh đừng làm liều, anh xem chúng ta xuyên vào cái thế giới không đáng tin như thế, nhỡ đâu đến lúc đó anh bị trói buộc bởi thứ gì đó gọi là "hệ thống hứa bậy trở thành sự thật" cũng không phải là không thể..."
Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm khẽ giật, trầm mặc.
Diệp Hi chọc chọc cơ ngực hắn: "Anh cũng không cần phải thề độc, nếu anh gạt em, nửa đời sau không có tính dục, có dám thề không?"
Thẩm tổng tức khắc lâm vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt!
Không thể nói giỡn tính dục của mình mai sau, hơn nữa không thể tưởng tượng nổi chuyện đó phát sinh trên người mình, cho nên sau vài giây, Thẩm Tu Lâm u oán thở dài, nói: "Ngủ ở trong lòng anh, chỉ có cái này thôi."
Diệp Hi quoắc mắt nhảy dựng lên từ sô pha, bi phẫn rống lên: "Thẩm Tu Lâm!"
"..." - Thẩm Tu Lâm chống cằm, mang theo im lặng chột dạ quay đầu ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ cabin, sườn mặt tuấn mỹ như thần, khí chất lạnh lẽo như đao, quanh thân như ngưng tụ một tầng sương lạnh mỏng, nhưng, dưới túi da hoàn mỹ này...
Lại cất chứa một tên lưu manh!
"Thẩm Tu Lâm anh là đồ lưu manh!" - Diệp Hi đã hoàn toàn không còn sợ lão sếp hỗn đản này nữa rồi, cậu vụt đến khóa ngồi lên đùi Thẩm Tu Lâm, đôi tay túm cổ áo hắn hung hắng cưỡng bách hắn nhìn mình, lại còn không lớn không nhỏ lắc hai cái: "Nhiệm vụ trước kia có phải anh cũng lừa em?"
Thẩm Tu Lâm thuận thế dùng đôi tay nâng mông Diệp Hi, giống đang trấn an người yêu như mèo hoang xù lông khóa ngồi trên người mình lắc loạn, dịu dàng nói: "Chỉ chút thôi, xin lỗi em, không thế nữa."
Bởi vì thái độ nhận sai của đối phương quá tốt, Diệp Hi nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đành phải dùng toàn sức xả giận bằng một tiếng hừ.
"Anh yêu thầm em, ngày thường em lại không dám nói nhiều với anh một lời." - Thẩm Tu Lâm hơi mở to mắt ngẩng đầu nhìn Diệp Hi: "Anh bị ma quỷ ám ảnh, không nhịn nổi."
Diệp Hi và vẻ mặt vô tội Thẩm Tu Lâm nhìn nhau một hồi lâu, tức giận tích góp nãy giờ không có chỗ tiết, gò má ửng đỏ, hư nhược nói: "Về sau không được như vậy nữa."
"Ừm." - Khóe môi Thẩm Tu Lâm nhếch lên, dịu dàng đáp: "Về sau anh sẽ không dựa vào hệ thống để chiếm tiện nghi nữa."
Diệp Hi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, người hơi nghiêng, muốn đi xuống đùi Thẩm Tu Lâm, nhưng lúc này, Thẩm Tu Lâm bỗng vươn tay ấn lên gáy Diệp Hi, ép cậu về phía mình, trắng trợn hỏi: "Anh có thể hôn em chứ?"
"Không thể!"
"Được rồi." - Thẩm Tu Lâm buông tay: "Qua một giờ nữa anh sẽ hỏi lại."
Diệp Hi: "..."
Quang minh chính đại đòi hôn như thế có tốt hay không? Đột nhiên nhớ một Thẩm tổng trước kia chỉ dám trộm chơi trò lưu manh mất rồi!
Khi nắng sớm mặt trời bắt đầu lờ mờ hiện lên, Diệp Hi được Thẩm Tu Lâm đưa tới hòn đảo tư nhân trong truyền thuyết.
Phi cơ còn chưa hạ xuống, Diệp Hi ngắm nhìn thấy hình dạng hòn đảo từ bên ngoài cửa sổ, màu xanh biếc bao quanh hòn đảo, xanh ngắt trùng điệp, giống như trái tim biển xanh, nước xanh sâu cạn dần dần tiến vào hòn đảo. Sóng lăn tăn vào bờ, vờn quanh bãi cát, bờ cát trắng mịn, phía chân trời ló lên ráng hồng phấp phới, chim hải âu đảo cánh bay qua, một cảnh tượng nghỉ ngơi tuyệt đẹp.
Nếu đây không phải thế giới Mary Sue thì thật tốt, trước nay chưa đi du lịch ở chốn nào đẹp như thế này cả... Diệp Hi ghé bên cửa sổ mở to mắt nhìn cảnh đẹp, trong lòng tiếc nuối!
Phi cơ hạ xuống một ven biển cách biệt thự không xa, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm dưới sự tiền hô hậu ủng của đám vệ sĩ, đi vào biệt thự. Lăn lộn cả ngày, Diệp Hi đã đói, ở dưới giám thị khắp nơi lấp đầy bụng rồi tắm táp, đến khi trở về phòng ngủ Thẩm Tu Lâm, sắc trời đã sáng.
Thẩm Tu Lâm vẫn chưa nghỉ ngơi, thời điểm Diệp Hi đi vào phòng ngủ hắn đang mặc quần áo ngủ ngồi trên mép giường vạn mét vuông, cả người bị hiệu ứng chiếc giường biến thành nhỏ bé...
Giống như muối bỏ biển!
Diệp Hi mất tự nhiên cố ý đi ra xa, các mép giường Thẩm Tu Lâm mấy trăm mét, đá dép lên bò lên giường lớn mềm mại.
Tưởng tượng đến cảnh ngủ chung với một người yêu thầm mình, cậu rất hoảng loạn! Đây còn đáng sợ hơn cả việc ngủ chung với lãnh đạo!
Ít nhất thì lãnh đạo sẽ không nhớ thương cúc hoa nhỏ của bạn!
Xa xa, Thẩm Tu Lâm ngồi bên mép giường vẫy tay hô lớn về phía Diệp Hi: "Qua-- đây--"
Diệp Hi ngồi dậy, khàn cả giọng hét lớn: "Nghe -- không -- rõ --"
Thẩm Tu Lâm hợp tay để bên môi, hô: "Đừng giả ngu -- hệ thống nói phải ôm em ngủ -- anh thề --"
Diệp Hi: "..."
Thẩm Tu Lâm dừng một chút, lại hô lớn: "Diệp Hi -- anh thích em --"
Trong phòng ngủ trống trải vang vọng từng đợt từng đợt, giống như đôi tình lữ hò hét tỏ tình với sơn cốc. Diệp Hi đứng lên, dẫm nệm giường mềm mại như mây, chân nặng chân nhẹ đi qua phía Thẩm Tu Lâm, đỏ mặt oán trách: "Anh kêu loạn gì vậy."
Thẩm Tu Lâm: "Em không cảm thấy hô to tỏ tình rất lãng mạn sao."
Diệp Hi: "..."
Không không không, tôi chỉ thấy hô to tỏ tình trên giường rất kỳ quái!
Thẩm Tu Lâm xốc chăn ở trên người mình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Nằm đi."
Vẻ mặt Diệp Hi khẳng khái hi sinh, nằm gần bên Thẩm Tu Lâm.
"Đừng khẩn trương." - Thanh âm Thẩm Tu Lâm từ tính cùng với hơi thở thổi qua bên tai Diệp Hi: "Cũng không phải chúng ta chưa ngủ chung bao giờ."
"Chỉ là ngủ ngủ." - Diệp Hi lạnh lùng giận dữ, sửa nhanh cho đúng.
"Ngủ thôi, đừng nghĩ loạn." - Thẩm Tu Lâm vươn tay ôm eo Diệp Hi, ôm cậu vào trong lòng ngực: "Giả ý thuận theo anh, anh sẽ cho em tự do hành động."
Diệp Hi cưỡng bách mình nhắm mắt lại, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không thôi, chóp mũi chống cơ ngực rắn chắc của Thẩm Tu Lâm, hơi thở thơm mát nam tính trên người đối phương, cùng với tiếng tim đập kịch liệt giống như mình, tất cả đều rõ ràng truyền tới.
Diệp Hi hé mở mắt: "... Anh đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Tu Lâm liếm liếm môi, ánh mắt u ám: "Em nói xem?"
Diệp Hi cậy sủng mà kiêu đánh một cái lên người Thẩm Tu Lâm, mệnh lệnh nói: "Anh phải nhớ "bát vinh bát sỉ", đạo đức cần kiệm liêm chính chí công vô tư, không được nghĩ tới mấy chuyện dâm dật xa hoa." (Bát vinh bát sỉ": tám điều vinh, tám điều nhục. Một thuyết của chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào. Nghe có vẻ giống "Năm điều bác Hồ dạy" nhỉ. Thế nên mình đổi thành Năm điều bác Dạy cho giống VN chút =))) ha ha.)
Thẩm Tu Lâm cạn lời trong chốc lát, cuối cùng bại trận trước đôi mắt và hơi thở tản ra ánh sáng cách mạng của Diệp Hi, thấp giọng đọc: "Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi làm hại tổ quốc là nhục, lấy việc phục vụ nhân dân là vinh, coi việc rời xa nhân dân là nhục, lấy tôn sùng khoa học làm v..."
"Đọc ba mươi lần." - Diệp Hi lãnh khốc ngầm mệnh lệnh, sau đó nhắm mắt lại.
Thẩm Tu Lâm đọc lại năm lần, ngừng.
Thụy nhan Diệp Hi an bình điềm tĩnh, lông mi dài cong hạ xuống một bóng nhỏ ở mí mắt, môi hé mở, lộ ra đầu lưỡi mềm mịn hồng phớt. Thẩm Tu Lâm nhìn chằm chằm đầu lưỡi dụ hoặc của Diệp Hi, hô hấp biến trầm, nhịn không được mà duỗi tay phải tà ác xuống dưới thân, tính dùng tình phát điện.
Không sai, nghĩa trên mặt chữ, dùng tình phát điện!
Nhưng mà năm ngón tay của Thẩm tổng vừa mới làm chất dẫn cắt xuống, Diệp Hi đã cảnh giác tỉnh dậy: "Anh đang làm gì?"
Thẩm Tu Lâm trấn định nói: "Anh phóng điện."
"Không được, anh thành thật chút đi." - Diệp Hi lập tức hiểu ra, hơn nữa vì cam đoan sau khi mình ngủ, Thẩm Tu Lâm sẽ không tiếp tục hành vi tội ác, Diệp Hi cơ trí bắt lấy hai cánh tay Thẩm Tu Lâm ôm gắt gao vào ngực, giống như sóc con ôm hạt thông chuẩn bị vào đông vậy.
Tức khắc, Thẩm tổng bị manh chọc trúng tim!
Mỹ nhân trước mặt, còn cực kỳ tàn ác bán manh, nhưng bản thân không thể động, thật đúng là phát sầu...
Hai người mỗi người ôm một tâm tư thiếp đi, khi ngủ dậy đã là hoàng hôn, tư thế ngủ của Diệp Hi rất kém, không chỉ buông tay Thẩm tổng mà còn đá văng chăn, đến cả áo ngủ cũng bị xốc hết lên, từ bụng đi thẳng đến ngón chân đều nhìn thấy không sót một thứ.
Mà Thẩm tổng quyết đoán anh minh không chỉ phát điện lúc Diệp Hi chưa tỉnh, mà còn xóa sạch các dấu vết đã phát điện, vẻ mặt chính nhân quân tử giúp Diệp Hi kéo áo ngủ xuống, đánh thức người dậy.
"Tốt lắm, xem vật nhỏ nhà em, cuối cùng cũng học được hai chữ thuận theo rồi." - Dục vọng đã ăn no - Thẩm tổng uy nghiêm tuyên bố: "Trước ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta, tôi quyết định cho em quyền lợi tự do hành động trên hòn đảo này."