Nghe xong Diệp Hi sụt sùi nghẹn ngào kể lại, vương tử toát lên vẻ oán giận mãnh liệt, anh thất vọng lắc đầu, thở dài nói: "Ta đã từng nghe nói, ở đất nước phương Đông có một Nam Cung gia tộc phú khả địch quốc, đủ để khống chế mạch kinh tế toàn quốc, nhưng không ngờ rằng người thừa kế gia tộc đệ nhất đó lại làm ra chuyện ép hôn thiếu đạo đức dòng dõi quý tộc như vậy..." (Phú khả địch quốc: vô cùng giàu có, giàu hơn cả quốc gia.)
Xem ra, độ nổi tiếng của vòng hào quang trên đỉnh đầu Nam Cung đại thiếu gia trong thế giới Mary Sue đã sánh ngang với tổng thống ở thế giới thật, đến cả vương quốc nước ngoài cũng nghe tới đại danh của hắn.
"Đúng thế!" - Diệp Hi lập tức tán thành giơ hai tay, thanh âm và tình cảm phong phú dạt dào: "Thật ra, từ nhỏ em đã mơ ước được gả cho hoàng tử tóc vàng, trên đầu người đó đeo vương miện vàng ròng khảm đá quý xanh, hơn nữa người đó sẽ cưỡi bạch mã tới đón em, nhưng thật đáng tiếc, chắc là không thể rồi."
Hiển nhiên, vì giá trị EXP mà Diệp Hi đã vứt toàn bộ tiết tháo, ước mơ từ nhỏ thay đổi thất thường!
Vương tử nghe vậy, gương mặt anh tuấn nở nụ cười, tao nhã cúi người về phía Diệp Hi, nói: "Xin lỗi, vẫn luôn không tự giới thiệu, thật ra ta là..."
Trước đó đã xem qua phần giới thiệu nhân vật, Diệp Hi nhàm chán ngáp một ngáp thật lớn, đã vậy còn ỷ vào việc vương tử không nhìn thấy, còn yên lặng móc gỉ mũi.
Vô cùng thô tục!
Vương tử thao thao bất tuyệt giới thiệu xong về mình: ".... Luiz thập thế đời thứ X, hết."
Diệp Hi nhịn xuống xúc động muốn nhảy múa trước mặt vương tử, thả mình thành hình chữ X đại gia ngồi trên ghế sô pha, bóp mũi nhỏ giọng kêu: "Trời ơi ~ em có thể gặp được hoàng tử đời thật sao ~ nhưng vì sao anh vẫn luôn đeo khăn mắt vậy ~"
Giọng nói sóng lăn và dáng ngồi quả thật vạn phần không tương xứng!
"Đó là vì..." - Vương tử cười khổ, sờ sờ khăn mắt mình: "Ta thừa kế dòng máu hoàng kim của hoàng thất của vương quốc x, là người sở hữu đôi mắt hoàng kim, bất luận vật gì bị ta nhìn sẽ lập tức biến thành vàng ròng, cho nên từ khi sinh ra, ta đã bắt đầu đeo bịt mắt, rất ít khi tháo xuống."
Diệp Hi: "......"
Thật ra, người anh em à, anh mới chính là người nắm giữ mạch kinh tế toàn cầu thật sự đấy! Anh chỉ cần nhìn biển rộng một cái, ngày hôm sau vàng ròng 999 toàn thế giới đều biến thành rác rưởi hết, đúng không!
"Nhìn một cái đều biến thành vàng sao? Sao có thể chứ?" - Vẻ mặt Diệp Hi lạnh nhạt, lười bày biểu cảm, chỉ có giọng điệu vẫn nhuyễn manh: "Nếu là thế, chẳng lẽ hoàng tử không thể nhìn người sao?"
Sắc mặt vương tử ảm đạm, lắc đầu: "Chỉ nhìn qua một lần, đó là khi ta mới năm tuổi, bởi vì tò mò, ta tự tiện tháo bỏ khăn bịt mắt nhìn thị vệ bên cạnh ta, chỉ trong nháy mắt đó, hắn liền biến thành một bức tượng vàng, từ đó trở đi, ta không còn nhìn người thật nữa... Đó là một lần duy nhất, cũng là điều khiến ta hối hận đến nay."
Trọng điểm chinh phục nam phụ này chính là để hắn phát hiện ra mình là người duy nhất không ảnh hưởng dưới ánh mắt hoàng kim của hắn, cảm giác đó không phải trông rất giống như là cảm giác gặp phải người định mệnh đời mình sao? Vừa nghe thôi đã cảm thấy tuyệt vời rồi! Tuy trong phần giới thiệu không nói rõ họ tên, nhưng căn cứ theo nhiệm vụ thế giới này, Diệp Hi cho rằng bản thân chính là người có thể làm mất đi hiệu lực "biến tất cả thành vàng ròng" của vương tử, mà cho dù là không phải, sau khi biến thành vàng, chết đi, cậu lại có thể again sống lại, cho nên Diệp Hi không hề cảm thấy sợ hãi ánh mắt hoàng kim này, cũng quyết định nghĩ cách để vương tử nhìn qua mình một cái.
Diệp Hi hạ quyết tâm, vì thế tiếp tục tỏ vẻ hoài nghi nói: "Nhưng em vẫn thấy khó tin quá, giờ anh có thể tháo bịt mắt biến một thứ gì đó thành vàng được không?"
Vương tử khẽ mỉm cười: "Được, ta có thể thỏa mãn ý muốn nhỏ này của ân nhân cứu mạng, thỉnh em lấy một đồ vật em không sử dụng cho ta."
Diệp Hi tùy ý với một cái gối ôm trên sô pha, đưa tới tay vương tử: "Gối ôm này được chứ?"
"Có thể." - Vương tử đưa tay lên khăn bịt mắt, lúc gần kéo xuống, ngữ khí của anh còn nghiêm túc cảnh cáo Diệp Hi: "Xin em hãy tránh xa tầm mắt của ta, tốt nhất em nên đứng đằng sau ta, đừng để ánh mắt của ta nhìn thẳng vào em, nếu không, dù chỉ trong chớp mắt, em cũng biến thành bức tượng vàng giống như thị vệ kia."
Khác đéo gì như đang nghe truyện cổ tích... Diệp Hi chửi thầm, đứng đằng sau vương tử, chuẩn bị xong động tác dọa vương tử nhảy dựng, nói: "Em đứng đằng sau anh rồi nè."
Vương tử dùng hai ngón tay ôm khăn bịt mắt của mình, xả xuống, sau đó chậm rãi mở mắt.
Đó là một đôi mắt tuyệt đẹp như ngân hà, con ngươi đá quý màu tím sáng ngời với cung bậc màu sắc đậm từ ngoài vào trong, nơi đồng tử dần dần trở nên nhạt màu, từ màu xanh sẫm biển sâu chậm rãi hóa thành xanh lam bầu trời, nơi giáp gần đồng là một vòng tròn màu trắng oánh nguyệt, còn ở trung tâm, chính là đồng tử đen như trời đêm, trong trời đêm đó còn mang theo một kim mang lớn nhỏ lấp lánh...
Khi ánh mắt vương tử rơi xuống gối ôm trong tay, trong chớp mắt kim quang đó lấp lóe, ngay sau đó gối ôm nhẹ nhàng biến thành một khối vàng ròng vuông vức, nhìn qua có vẻ nặng, từ trong tay vương tử nện rầm xuống sàn nhà.
Cái đệch, đôi mắt vị anh em này có ưu thế chủng tộc quá lợi hại, tròng mắt cũng thật lắm màu sắc, trong lòng Diệp Hi tấm tắc tán thưởng, nhưng so ra vẫn kém hơn Thẩm tổng, Thẩm tổng đẹp trai hơn nam phụ này nhiều, hơn nữa Thẩm tổng càng phù hợp với thẩm mỹ người Châu Á chúng ta, Thẩm tổng...
Khoan khoan! Thời khắc mấu chốt như thế này, sao mình lại muốn thổi phồng Thẩm tổng chứ!!?
Diệp Hi quyết định quét bay Thẩm tổng ra khỏi đầu óc, cả người mạnh mẽ nhảy dựng ra trước mặt vương tử đang trợn tròn mắt, vô cùng gan dạ!
Vương tử sợ ngây người, trước mắt tiếp xúc tới Diệp Hi lập tức vội vàng nhắm chặt mắt, kinh hoảng tung ra một câu bu xỉ bu xỉ tiếng mẹ đẻ.
"Em nghe không hiểu." - Diệp Hi tự nhiên hoạt động tay chân, thậm chí còn hoạt bát nhảy hai cái: "Vương tử, hình như ánh mắt hoàng kim của anh không có tác dụng với em."
"Sao có thể? Vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy em." - Ấn đường vương tử cau chặt, đôi mắt vẫn nhắm chặt, biểu tình kích động, giọng nói mang theo vài phần điên cuồng mà lầm bẩm: "Hay em chính là người kia trong truyền thuyết... Không, không thể trùng hợp như vậy... Nhưng đại tế tư đã nói, tất cả trên thế gian này đều là do thần linh an bài..."
Diệp Hi cẩn thận tiến lên chọc chọc trên người vương tử, nói: "Hoàng tử, anh có muốn nhìn em thêm một lần nữa không?"
"Nhưng nếu vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn..." - Trong lòng vương tử hiện lên một đứa nhỏ trợn mắt và một đứa nhỏ nhắm mắt đánh nhau, qua một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, quay đầu nhìn về phía Diệp Hi, chần chừ cắn cắn môi, mạnh mẽ trấn tĩnh lại, nói: "Xin lỗi, là ta thất lễ."
Diệp Hi vội nói: "Không liên quan, vừa nãy mắt anh đã nhìn vào em, nhưng em không sao."
Vương tử trầm ngâm một lát, nói: "Đại tế tư đất nước chúng ta đã từng nói, mỗi người thừa kế huyết mạch hoàng kim đều có một người định mệnh tương xứng, giống như mặt trăng và mặt trời, trời và đất, người định mệnh đó chính là người duy nhất tạm thời làm mất đi hiệu lực đôi mắt hoàng kim, người đó có thể cho người thừa kế huyết mạch hoàng kim không hề băn khoăn mà mở to mắt nhìn thế giới này, thế nhưng, chưa người thừa kế nào tìm được người định mệnh của chính mình, bởi vì chúng ta không thể nào phân rõ được người đó, nhưng, em..."
Tiếng nói Diệp Hi dào dạt tình cảm: "Chẳng lẽ, em chính là người định mệnh của anh?"
Có thể nha, theo giả thiết vô cùng Mary Sue, Vị Mộ Dung tiểu thiếu gia này có một năng lực chữa bách bệnh! Vừa có thể bình ổn sức mạnh cự yêu Bắc Hải, lại vừa có thể làm mất đi hiệu lực huyết mạch hoàng kim, lại vừa có thể hòa tam trái tim nhỏ đóng băng nhiều năm của sát thủ máu lạnh...
Diệp Hi rèn sắt khi còn nóng: "Anh mở mắt nhìn em đi, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ sao?"
Vương tử hít sâu một hơi, dùng tốc độ cực chậm cực cẩn thận mở hai mắt, sợ nhất thời không cẩn thận liếc chết Diệp Hi, nhưng, một giây, hai giây, ba giây... Thời gian an tĩnh trôi qua, hai người đứng đối diện nhau, nhìn nhau không chớp mắt, lại không hề xảy ra chuyện gì.
Một ngọn đuốc chợt bùng cháy trong đáy mắt vương tử, nó thế chỗ cho kim quanh lập lòe, anh không thể tin nổi, gắt gao nắm chặt tay Diệp Hi, toàn bộ gương mặt tuấn mỹ bao trùm ánh sáng vui sướng, trông càng lóa mắt hơn trước. Cùng nắm tay Diệp Hi, ánh mắt vương tử lại dần dần đảo qua dụng cụ và kiểu dáng trong căn phòng, nhưng đồng dạng, không hề xảy ra điều gì cả.
-- Khi tiếp xúc với người định mệnh, lực lượng của đôi mắt hoàng kim sẽ tạm thời biến mất.
"Người định mệnh của đời ta, lần tai nạn trên biển này nhất định là ý chỉ của thần linh, để ta gặp được em." - Vương tử kích động đến cả người phát run, rũ mắt rồi nỗ lực khắc chế hôn nhẹ lên mu bàn tay của Diệp Hi: "Em đồng ý cùng ta trở về đất nước của ta không? Thân là người thừa kế vương vị đệ nhất, ta thề với thần linh, ta sẽ cho em lễ ngộ cấp bậc tối cao, em sẽ trở thành nhất đẳng hoàng gia, tên của em sẽ vĩnh viễn khắc trên gia phả hoàng thất hoàng kim... Em đồng ý chứ?"
Vì sao không phải là cầu hôn! Diệp Hi phát ra thất vọng từ sâu trong đáy lòng, rồi dối trá tỏ vẻ đồng ý: "Em đồng ý đi cùng anh, chỉ cần có thể rời khỏi khống chế của Nam Cung thiếu gia, em thế nào cũng được, nhưng anh có cách rời khỏi hòn đảo này sao?"
"Thật tốt quá, cảm ơn thần linh!" - Nghe thấy Diệp Hi đồng ý đi cùng mình, vương tử thở phào một hơi, dịu dàng giải thích: "Ta có cách rời khỏi nơi đây, từ lúc sinh ra, ta và đại tế tư đã cùng hạ một huyết khế, hắn có thể cảm ứng được huyết mạch hoàng kim trong cơ thể ta, cho dù ta ở đâu, hắn cũng có thể cảm ứng chuẩn xác tới, quân hạm hoàng gia chắc đang nghĩ cách cứu viện ta, chuyện đó xin em đừng lo lắng."
Diệp Hi: "..."
Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, dựa theo kinh nghiệm kiểm duyệt tiểu thuyết đam mỹ ba tháng nay của tôi, vị hoàng tử này nhất định có hint với đại tế tư!
Nói như vậy, hai đội ngũ cứu viện của nguyên soái và vương tử, nói không chừng sẽ gần cùng một lúc tới hòn đảo này, đến lúc tình huống sẽ trở nên khó giải quyết, cho nên nhất định phải kịp lúc chinh phục xong hai nam phụ này... Trong lòng Diệp Hi tính toán cẩn thận, chỉ cần bỏ được EXP vào túi, thì mặc kệ đám bọn họ muốn nháo đến thế nào thì nháo!
Vương tử trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Tuy làm vậy hơi thất lễ, nhưng, trước khi quân hạm hoàng gia cứu viện tới đây, ta cho rằng ta nên tránh gặp mặt chủ nhân hòn đảo này, bởi vì sợ sẽ gặp phải chuyện phiền phức không cần thiết, xin hỏi, nơi ta ở đã đủ kín đáo chưa?"
"Vô cùng kín, chỉ cần điện hạ không ra khỏi cánh cửa này." - Vì không để cho vương tử sửa lại chủ ý, Diệp Hi lại bào chế đúng cách thêm mắm thêm muối kể lại hành vi biến thái của vị hôn phu nhà mình, bôi đen cả người Thẩm tổng! Bôi đen xong Thẩm tổng, Diệp Hi lại quan tâm hỏi: "Điện hạ có đói bụng không?"
Gương mặt tuấn mỹ của vương tử chợt đỏ ửng, nói: "Cũng hơi đói."
"Anh chờ chút, để em đưa chút đồ ăn tới." - Diệp Hi chớp chớp mắt, bước đi nhẹ nhàng ra ngoài.
Chỉ một lát sau, Diệp Hi đã bưng một bàn hải sản lớn trở về, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cười nhe răng trắng và hai lúm đồng tiền nhỏ, dáng vẻ vô cùng vui vẻ, cậu đặt hải sản lên bàn vương tử, hóm hỉnh khom người thi lễ: "Xin mời điện hạ dùng bữa."
Vì thế, ngay lập tức vương tử bị dáng vẻ đáng yêu tinh quái này mê hoặc!
Diệp Hi: "..."
Dùng đồ ăn của nam phụ một uy cho nam phụ hai, mình đúng là một chàng trai hư hỏng mà!
Mà cùng lúc đó, vẫn luôn yên lặng ngồi trước cổng biệt tử ngóng trông Diệp Hi trở về - Thẩm tổng như sắp biến thành một hòn vọng phu...
i0&
Kéo cả ba người ra khỏi mặt nước, trước tiên Diệp Hi xác nhận tình trạng thân thể ba vị nam phụ, thấy hô hấp cả ba người vẫn còn vững vàng, không hề sặc nước, hình như chỉ bị ngất xỉu mà thôi.
Sau khi xác nhận xong, Diệp Hi lại bước nhanh về phía phòng ốc xinh đẹp cách bờ biển chưa tới trăm mét, cũng không ngoài ý muốn phát hiện ra cửa phòng không khóa, đã vậy ở nơi đây còn có đầy đủ loại dụng cụ, trông có vẻ đây là nơi ở dành cho người hầu, nhưng bên trong lại không hề có dấu vết sinh hoạt của con người, rõ ràng là đã lâu chưa có người tới ở.
"..." - Diệp Hi kiểm tra ba căn phòng trống, rồi lại quay trở về thu hoạch nam phụ.
Đây đúng là mùa bội thu!
Người đầu tiên bị Diệp Hi kéo đi chính là Luiz thập thế đời thứ X, vị vương tử có đôi mắt hoàng kim tuy bị buộc bởi một tấm khăn màu vàng, che khuất mặt mày, nhưng chỉ cần nhìn mũi môi và đường nét cằm thôi cũng đủ nhận ra đây là một người đàn ông anh tuấn, tóc vàng lóa mắt của vương tử bị nước biển thấm ướt, dán bên sườn mặt trắng nõn của anh, trên đầu anh đeo một chiếc vương miện hoa mỹ tinh xảo, bên trên khảm một viên đá quý xanh lục nhỏ bằng quả trứng bồ câu, theo sự lôi kéo xóc nảy của Diệp Hi, phóng ra mấy góc độ ánh sáng khác nhau...
Không sai, chiếc vương miện này cho dù bị lắc lư thế nào chăng đi nữa, cũng không thể nào rơi xuống được, nó chặt chẽ bám rễ trên đầu vương tử, giống y như hợp nhất.
Cho nên, nhân thiết trên thế giới này là THẬT một trăm phần trăm, nói trên đầu vương tử đeo vương miện, thì vương miện đó nhất định sẽ mọc ở trên đầu, cúi đầu cũng không rớt, chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn vạn năng của Mary Sue!
Lực hấp dẫn vạn năng!
Diệp Hi kéo vương tử đi mười mét, cuối cùng nhịn không được mà vươn móng vuốt rút cái vương miện kia..
Vương miện không hề sứt mẻ!
Nhưng hình như đầu vương tử cũng giật giật lên trên theo vương miện!
"Phụt ha ha ha ha ha!" - Diệp Hi không chỉ phụt cười, mà còn cười đến bủn rủn cả tay chân, ngồi trên bờ cát nghỉ ngơi trong chốc lát mới tích lũy lại sức lực, lúc này cậu kéo một hơi vương tử vào căn phòng thứ nhất, ném thẳng lên thảm, chuẩn bị thời gian trở về chinh phục sau.
Tiếp đó, Diệp Hi lại lôi kéo Mặc Sĩ X nguyên soái và Bạch Hiền đạo tặc vào mỗi căn phòng khác nhau, trông Diệp Hi giống như chú sóc nhỏ đang phân biệt từng loại hạt thông để chuẩn bị qua mùa đông!
Dàn xếp xong ba vị nam phụ, trời đã chuyển đen, căn cứ theo nguyên tác gần đây, Diệp Hi quyết định đi chinh phục Mặc Sĩ X nguyên soái trước.
"Tỉnh tỉnh." - Diệp Hi nhẹ giọng gọi bên tai nguyên soái.
Lời còn chưa dứt, nguyên soái giây tỉnh.
Diệp Hi: "..."
Đây chắc chắn là do hệ thống mở bàn tay vàng!
Nguyên soái gian nan bị kéo lê từ bờ biển đến đây, trên người lạc không ít ngao sò ốc hến linh tinh, thậm chí trên đầu còn bị đập đá, nhưng vẫn luôn không tỉnh, thế nhưng Diệp Hi vừa gọi hai tiếng hắn đã tỉnh.
Nguyên soái nhanh chóng phục hồi tinh thần từ trong mê man, thần sắc đột nhiên trở nên sắc bén, dùng tốc độ nhanh như chớp rút dao găm trong quân ủng, một tay đẩy ngã Diệp Hi xuống ghế sô pha, một tay kề cổ họng Diệp Hi, một chân chấm đất, một chân hung hăng áp chế hai chân Diệp Hi, thấp giọng quát: "Nhà ngươi là ai?"
"..." - Diệp Hi bị đè trên sô pha, bấm tay tính toán, phát hiện ngày mai chính là trăng tròn.
Dao rút trực tiếp từ giày rồi lại dán thẳng vào cổ tôi, người anh em thời cổ đại à, anh có thấy mất vệ sinh không?!
Ánh mắt nguyên soái âm ngoan thô bạo, con ngươi sâu đen như biển đêm đang cuồn cuộn thứ gì đó, lúc sáng lúc tối, dung mạo hắn anh tuấn kiên nghị, đường nét lãnh lệ, hai cánh môi mỏng mím chặt thành một đường, hàm răng nghiên nghiến như đang nhẫn nại điều gì đó.
Diệp Hi đầu hàng giơ hai tay, chớp chớp mắt to vô tội, dùng giọng nói mềm như bông chuyên dụng dành cho nam phụ, nói: "Em nhìn thấy anh hôn mê trên bờ biển, rồi cứu anh lên, em không có ác ý..."
"Ha --" - Nguyên soái thở mạnh một hơi, đôi mắt âm ngoan như rắn độc tựa như bây giờ mới trông thấy rõ bộ dáng Diệp Hi, mí mắt hơi nhấc lên, như đang giật mình, ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, cũng chậm rãi thả lỏng kiềm chế Diệp Hi. Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, quân trang bao quanh có vẻ căng trật, vì thế hắn nôn nóng kéo hai nút áo, lộ ra nửa cơ ngực phồng lên rắn chắc, cuối cùng hô hấp cũng bình phục.
"Xin lỗi..." - Nguyên soái dùng sức hất hất đầu, cắm dao găm trở về quân ủng, giọng nói thô lệ khàn khàn như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
"Trăng tròn lên, cảm xúc của ta không ổn lắm."
"Không sao mà." - Diệp Hi lập tức tỏ ra thiện giải ý người, hơn nữa còn nhấn mạnh lại lần nữa: "Em thấy anh hôn mê trên bờ biển nên cứu anh lên đây."
Mau mau thận lý thành cương yêu ân nhân cứu mạng của anh nhanh lên!
Nguyên soái ngã ngồi trên sô pha, hít sâu vài cái, cuối cùng cũng bình tĩnh hoàn toàn, hắn khẽ cau mày đánh giá mỹ thiếu niên trong sáng trước mặt, hỏi: "Bị dạt vào bờ biển chỉ có mình ta thôi sao?"
Vẻ mặt Diệp Hi chân thành gật đầu: "Vâng, chỉ có mình anh."
Trước khi chinh phục thành công, cách tốt nhất vẫn nên để ba người này đừng gặp nhau, bằng không thế cục sẽ rất phức tạp!
"... Anh là quân nhân?" - Diệp Hi biết rõ còn hỏi, lại còn manh manh túm cổ tay áo của nguyên soái, hỏi một câu rất vô nghĩa: "Đây là quân trang sao?"
Thế nhưng nguyên soái lại không hề cảm thấy đây là một câu vô nghĩa, ngược lại còn thẳng eo, ưỡn cơ ngực, uy nghiêm đáp: "Ta là Mặc Sĩ X nguyên soái tổng bộ hải quân."
Tóm lại, đàn ông luôn thích được sùng bái, thân phận địa vị hơn người như thế, khen hắn lợi hại cũng không sai, lại có thể xoát độ hảo cảm cũng không có vẻ dối trá! Diệp Hi nghĩ, mặt vô cảm im lặng ba giây, trong lòng ấp ủ diễn cảm, sau đó vèo một cái bày ra vẻ mặt sùng bái, mắt mở to, dối trá treo lời tán thưởng trên môi: "Oa, trời ơi, là nguyên soái hải quân thật sao!"
Mặc Sĩ X nguyên soái mắt lộ ra vẻ trìu mến nhìn mỹ thiếu niên ngốc manh tỏa hào quang trước mặt, hỏi: "Đây là nơi đâu?"
Vì thế Diệp Hi liền kể ra thân phận của mình và Thẩm Tu Lâm, khóc thút thít kể lại cuộc đời giam lỏng của mình trên đảo hoang, hơn nữa còn nhấn mạnh trọng điểm là mình không hề có tình cảm đối với vị hôn phu biến thái phát rồ kia!
"Em không hề có tình cảm gì với Nam Cung thiếu gia!" - Diệp Hi nhấn mạnh lần thứ n, hơn nữa trong mắt còn lộ khát khao, nghiêng cổ nhìn về phía biển đêm xa vời vợi, tay ấn lên ngực, dùng giọng điệu chan chứa tình yêu như học sinh tiểu học đang đọc diễn cảm: "Em yêu biển cả, từ nhỏ em vẫn luôn mơ ước, lớn lên về sau, em sẽ được gả cho một vị hải quân oai hùng bất phàm! Nhưng... Đó, có lẽ chỉ là ước mơ mà thôi."
Ám chỉ chuẩn xác như thế rồi! Mau mau tới cầu hôn tui đi! Nhanh lên!
Nguyên soái giật mình, đuôi lông mày giương lên, trắng trợn hỏi: "Em đang ám chỉ ta?"
Diệp Hi vô tội nói: "Không có."
Có đấy!
Tác giả có lời muốn nói:
Vài ngày sau ba người bọn họ + Thẩm tổng hội tụ.
Thẩm tổng xuất chiêu chân quyết thần kiếm ngự lôi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe xong Diệp Hi sụt sùi nghẹn ngào kể lại, vương tử toát lên vẻ oán giận mãnh liệt, anh thất vọng lắc đầu, thở dài nói: "Ta đã từng nghe nói, ở đất nước phương Đông có một Nam Cung gia tộc phú khả địch quốc, đủ để khống chế mạch kinh tế toàn quốc, nhưng không ngờ rằng người thừa kế gia tộc đệ nhất đó lại làm ra chuyện ép hôn thiếu đạo đức dòng dõi quý tộc như vậy..." (Phú khả địch quốc: vô cùng giàu có, giàu hơn cả quốc gia.)
Xem ra, độ nổi tiếng của vòng hào quang trên đỉnh đầu Nam Cung đại thiếu gia trong thế giới Mary Sue đã sánh ngang với tổng thống ở thế giới thật, đến cả vương quốc nước ngoài cũng nghe tới đại danh của hắn.
"Đúng thế!" - Diệp Hi lập tức tán thành giơ hai tay, thanh âm và tình cảm phong phú dạt dào: "Thật ra, từ nhỏ em đã mơ ước được gả cho hoàng tử tóc vàng, trên đầu người đó đeo vương miện vàng ròng khảm đá quý xanh, hơn nữa người đó sẽ cưỡi bạch mã tới đón em, nhưng thật đáng tiếc, chắc là không thể rồi."
Hiển nhiên, vì giá trị EXP mà Diệp Hi đã vứt toàn bộ tiết tháo, ước mơ từ nhỏ thay đổi thất thường!
Vương tử nghe vậy, gương mặt anh tuấn nở nụ cười, tao nhã cúi người về phía Diệp Hi, nói: "Xin lỗi, vẫn luôn không tự giới thiệu, thật ra ta là..."
Trước đó đã xem qua phần giới thiệu nhân vật, Diệp Hi nhàm chán ngáp một ngáp thật lớn, đã vậy còn ỷ vào việc vương tử không nhìn thấy, còn yên lặng móc gỉ mũi.
Vô cùng thô tục!
Vương tử thao thao bất tuyệt giới thiệu xong về mình: ".... Luiz thập thế đời thứ X, hết."
Diệp Hi nhịn xuống xúc động muốn nhảy múa trước mặt vương tử, thả mình thành hình chữ X đại gia ngồi trên ghế sô pha, bóp mũi nhỏ giọng kêu: "Trời ơi ~ em có thể gặp được hoàng tử đời thật sao ~ nhưng vì sao anh vẫn luôn đeo khăn mắt vậy ~"
Giọng nói sóng lăn và dáng ngồi quả thật vạn phần không tương xứng!
"Đó là vì..." - Vương tử cười khổ, sờ sờ khăn mắt mình: "Ta thừa kế dòng máu hoàng kim của hoàng thất của vương quốc x, là người sở hữu đôi mắt hoàng kim, bất luận vật gì bị ta nhìn sẽ lập tức biến thành vàng ròng, cho nên từ khi sinh ra, ta đã bắt đầu đeo bịt mắt, rất ít khi tháo xuống."
Diệp Hi: "......"
Thật ra, người anh em à, anh mới chính là người nắm giữ mạch kinh tế toàn cầu thật sự đấy! Anh chỉ cần nhìn biển rộng một cái, ngày hôm sau vàng ròng 999 toàn thế giới đều biến thành rác rưởi hết, đúng không!
"Nhìn một cái đều biến thành vàng sao? Sao có thể chứ?" - Vẻ mặt Diệp Hi lạnh nhạt, lười bày biểu cảm, chỉ có giọng điệu vẫn nhuyễn manh: "Nếu là thế, chẳng lẽ hoàng tử không thể nhìn người sao?"
Sắc mặt vương tử ảm đạm, lắc đầu: "Chỉ nhìn qua một lần, đó là khi ta mới năm tuổi, bởi vì tò mò, ta tự tiện tháo bỏ khăn bịt mắt nhìn thị vệ bên cạnh ta, chỉ trong nháy mắt đó, hắn liền biến thành một bức tượng vàng, từ đó trở đi, ta không còn nhìn người thật nữa... Đó là một lần duy nhất, cũng là điều khiến ta hối hận đến nay."
Trọng điểm chinh phục nam phụ này chính là để hắn phát hiện ra mình là người duy nhất không ảnh hưởng dưới ánh mắt hoàng kim của hắn, cảm giác đó không phải trông rất giống như là cảm giác gặp phải người định mệnh đời mình sao? Vừa nghe thôi đã cảm thấy tuyệt vời rồi! Tuy trong phần giới thiệu không nói rõ họ tên, nhưng căn cứ theo nhiệm vụ thế giới này, Diệp Hi cho rằng bản thân chính là người có thể làm mất đi hiệu lực "biến tất cả thành vàng ròng" của vương tử, mà cho dù là không phải, sau khi biến thành vàng, chết đi, cậu lại có thể again sống lại, cho nên Diệp Hi không hề cảm thấy sợ hãi ánh mắt hoàng kim này, cũng quyết định nghĩ cách để vương tử nhìn qua mình một cái.
Diệp Hi hạ quyết tâm, vì thế tiếp tục tỏ vẻ hoài nghi nói: "Nhưng em vẫn thấy khó tin quá, giờ anh có thể tháo bịt mắt biến một thứ gì đó thành vàng được không?"
Vương tử khẽ mỉm cười: "Được, ta có thể thỏa mãn ý muốn nhỏ này của ân nhân cứu mạng, thỉnh em lấy một đồ vật em không sử dụng cho ta."
Diệp Hi tùy ý với một cái gối ôm trên sô pha, đưa tới tay vương tử: "Gối ôm này được chứ?"
"Có thể." - Vương tử đưa tay lên khăn bịt mắt, lúc gần kéo xuống, ngữ khí của anh còn nghiêm túc cảnh cáo Diệp Hi: "Xin em hãy tránh xa tầm mắt của ta, tốt nhất em nên đứng đằng sau ta, đừng để ánh mắt của ta nhìn thẳng vào em, nếu không, dù chỉ trong chớp mắt, em cũng biến thành bức tượng vàng giống như thị vệ kia."
Khác đéo gì như đang nghe truyện cổ tích... Diệp Hi chửi thầm, đứng đằng sau vương tử, chuẩn bị xong động tác dọa vương tử nhảy dựng, nói: "Em đứng đằng sau anh rồi nè."
Vương tử dùng hai ngón tay ôm khăn bịt mắt của mình, xả xuống, sau đó chậm rãi mở mắt.
Đó là một đôi mắt tuyệt đẹp như ngân hà, con ngươi đá quý màu tím sáng ngời với cung bậc màu sắc đậm từ ngoài vào trong, nơi đồng tử dần dần trở nên nhạt màu, từ màu xanh sẫm biển sâu chậm rãi hóa thành xanh lam bầu trời, nơi giáp gần đồng là một vòng tròn màu trắng oánh nguyệt, còn ở trung tâm, chính là đồng tử đen như trời đêm, trong trời đêm đó còn mang theo một kim mang lớn nhỏ lấp lánh...
Khi ánh mắt vương tử rơi xuống gối ôm trong tay, trong chớp mắt kim quang đó lấp lóe, ngay sau đó gối ôm nhẹ nhàng biến thành một khối vàng ròng vuông vức, nhìn qua có vẻ nặng, từ trong tay vương tử nện rầm xuống sàn nhà.
Cái đệch, đôi mắt vị anh em này có ưu thế chủng tộc quá lợi hại, tròng mắt cũng thật lắm màu sắc, trong lòng Diệp Hi tấm tắc tán thưởng, nhưng so ra vẫn kém hơn Thẩm tổng, Thẩm tổng đẹp trai hơn nam phụ này nhiều, hơn nữa Thẩm tổng càng phù hợp với thẩm mỹ người Châu Á chúng ta, Thẩm tổng...
Khoan khoan! Thời khắc mấu chốt như thế này, sao mình lại muốn thổi phồng Thẩm tổng chứ!!?
Diệp Hi quyết định quét bay Thẩm tổng ra khỏi đầu óc, cả người mạnh mẽ nhảy dựng ra trước mặt vương tử đang trợn tròn mắt, vô cùng gan dạ!
Vương tử sợ ngây người, trước mắt tiếp xúc tới Diệp Hi lập tức vội vàng nhắm chặt mắt, kinh hoảng tung ra một câu bu xỉ bu xỉ tiếng mẹ đẻ.
"Em nghe không hiểu." - Diệp Hi tự nhiên hoạt động tay chân, thậm chí còn hoạt bát nhảy hai cái: "Vương tử, hình như ánh mắt hoàng kim của anh không có tác dụng với em."
"Sao có thể? Vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy em." - Ấn đường vương tử cau chặt, đôi mắt vẫn nhắm chặt, biểu tình kích động, giọng nói mang theo vài phần điên cuồng mà lầm bẩm: "Hay em chính là người kia trong truyền thuyết... Không, không thể trùng hợp như vậy... Nhưng đại tế tư đã nói, tất cả trên thế gian này đều là do thần linh an bài..."
Diệp Hi cẩn thận tiến lên chọc chọc trên người vương tử, nói: "Hoàng tử, anh có muốn nhìn em thêm một lần nữa không?"
"Nhưng nếu vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn..." - Trong lòng vương tử hiện lên một đứa nhỏ trợn mắt và một đứa nhỏ nhắm mắt đánh nhau, qua một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, quay đầu nhìn về phía Diệp Hi, chần chừ cắn cắn môi, mạnh mẽ trấn tĩnh lại, nói: "Xin lỗi, là ta thất lễ."
Diệp Hi vội nói: "Không liên quan, vừa nãy mắt anh đã nhìn vào em, nhưng em không sao."
Vương tử trầm ngâm một lát, nói: "Đại tế tư đất nước chúng ta đã từng nói, mỗi người thừa kế huyết mạch hoàng kim đều có một người định mệnh tương xứng, giống như mặt trăng và mặt trời, trời và đất, người định mệnh đó chính là người duy nhất tạm thời làm mất đi hiệu lực đôi mắt hoàng kim, người đó có thể cho người thừa kế huyết mạch hoàng kim không hề băn khoăn mà mở to mắt nhìn thế giới này, thế nhưng, chưa người thừa kế nào tìm được người định mệnh của chính mình, bởi vì chúng ta không thể nào phân rõ được người đó, nhưng, em..."
Tiếng nói Diệp Hi dào dạt tình cảm: "Chẳng lẽ, em chính là người định mệnh của anh?"
Có thể nha, theo giả thiết vô cùng Mary Sue, Vị Mộ Dung tiểu thiếu gia này có một năng lực chữa bách bệnh! Vừa có thể bình ổn sức mạnh cự yêu Bắc Hải, lại vừa có thể làm mất đi hiệu lực huyết mạch hoàng kim, lại vừa có thể hòa tam trái tim nhỏ đóng băng nhiều năm của sát thủ máu lạnh...
Diệp Hi rèn sắt khi còn nóng: "Anh mở mắt nhìn em đi, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ sao?"
Vương tử hít sâu một hơi, dùng tốc độ cực chậm cực cẩn thận mở hai mắt, sợ nhất thời không cẩn thận liếc chết Diệp Hi, nhưng, một giây, hai giây, ba giây... Thời gian an tĩnh trôi qua, hai người đứng đối diện nhau, nhìn nhau không chớp mắt, lại không hề xảy ra chuyện gì.
Một ngọn đuốc chợt bùng cháy trong đáy mắt vương tử, nó thế chỗ cho kim quanh lập lòe, anh không thể tin nổi, gắt gao nắm chặt tay Diệp Hi, toàn bộ gương mặt tuấn mỹ bao trùm ánh sáng vui sướng, trông càng lóa mắt hơn trước. Cùng nắm tay Diệp Hi, ánh mắt vương tử lại dần dần đảo qua dụng cụ và kiểu dáng trong căn phòng, nhưng đồng dạng, không hề xảy ra điều gì cả.
-- Khi tiếp xúc với người định mệnh, lực lượng của đôi mắt hoàng kim sẽ tạm thời biến mất.
"Người định mệnh của đời ta, lần tai nạn trên biển này nhất định là ý chỉ của thần linh, để ta gặp được em." - Vương tử kích động đến cả người phát run, rũ mắt rồi nỗ lực khắc chế hôn nhẹ lên mu bàn tay của Diệp Hi: "Em đồng ý cùng ta trở về đất nước của ta không? Thân là người thừa kế vương vị đệ nhất, ta thề với thần linh, ta sẽ cho em lễ ngộ cấp bậc tối cao, em sẽ trở thành nhất đẳng hoàng gia, tên của em sẽ vĩnh viễn khắc trên gia phả hoàng thất hoàng kim... Em đồng ý chứ?"
Vì sao không phải là cầu hôn! Diệp Hi phát ra thất vọng từ sâu trong đáy lòng, rồi dối trá tỏ vẻ đồng ý: "Em đồng ý đi cùng anh, chỉ cần có thể rời khỏi khống chế của Nam Cung thiếu gia, em thế nào cũng được, nhưng anh có cách rời khỏi hòn đảo này sao?"
"Thật tốt quá, cảm ơn thần linh!" - Nghe thấy Diệp Hi đồng ý đi cùng mình, vương tử thở phào một hơi, dịu dàng giải thích: "Ta có cách rời khỏi nơi đây, từ lúc sinh ra, ta và đại tế tư đã cùng hạ một huyết khế, hắn có thể cảm ứng được huyết mạch hoàng kim trong cơ thể ta, cho dù ta ở đâu, hắn cũng có thể cảm ứng chuẩn xác tới, quân hạm hoàng gia chắc đang nghĩ cách cứu viện ta, chuyện đó xin em đừng lo lắng."
Diệp Hi: "..."
Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, dựa theo kinh nghiệm kiểm duyệt tiểu thuyết đam mỹ ba tháng nay của tôi, vị hoàng tử này nhất định có hint với đại tế tư!
Nói như vậy, hai đội ngũ cứu viện của nguyên soái và vương tử, nói không chừng sẽ gần cùng một lúc tới hòn đảo này, đến lúc tình huống sẽ trở nên khó giải quyết, cho nên nhất định phải kịp lúc chinh phục xong hai nam phụ này... Trong lòng Diệp Hi tính toán cẩn thận, chỉ cần bỏ được EXP vào túi, thì mặc kệ đám bọn họ muốn nháo đến thế nào thì nháo!
Vương tử trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Tuy làm vậy hơi thất lễ, nhưng, trước khi quân hạm hoàng gia cứu viện tới đây, ta cho rằng ta nên tránh gặp mặt chủ nhân hòn đảo này, bởi vì sợ sẽ gặp phải chuyện phiền phức không cần thiết, xin hỏi, nơi ta ở đã đủ kín đáo chưa?"
"Vô cùng kín, chỉ cần điện hạ không ra khỏi cánh cửa này." - Vì không để cho vương tử sửa lại chủ ý, Diệp Hi lại bào chế đúng cách thêm mắm thêm muối kể lại hành vi biến thái của vị hôn phu nhà mình, bôi đen cả người Thẩm tổng! Bôi đen xong Thẩm tổng, Diệp Hi lại quan tâm hỏi: "Điện hạ có đói bụng không?"
Gương mặt tuấn mỹ của vương tử chợt đỏ ửng, nói: "Cũng hơi đói."
"Anh chờ chút, để em đưa chút đồ ăn tới." - Diệp Hi chớp chớp mắt, bước đi nhẹ nhàng ra ngoài.
Chỉ một lát sau, Diệp Hi đã bưng một bàn hải sản lớn trở về, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cười nhe răng trắng và hai lúm đồng tiền nhỏ, dáng vẻ vô cùng vui vẻ, cậu đặt hải sản lên bàn vương tử, hóm hỉnh khom người thi lễ: "Xin mời điện hạ dùng bữa."
Vì thế, ngay lập tức vương tử bị dáng vẻ đáng yêu tinh quái này mê hoặc!
Diệp Hi: "..."
Dùng đồ ăn của nam phụ một uy cho nam phụ hai, mình đúng là một chàng trai hư hỏng mà!
Mà cùng lúc đó, vẫn luôn yên lặng ngồi trước cổng biệt tử ngóng trông Diệp Hi trở về - Thẩm tổng như sắp biến thành một hòn vọng phu...