Giọt nước u lam nhỏ xuống giống như vì sao rơi xuống từ trên trời.
Diệp Hi đứng trên đá ngầm, bắp chân trần trụi, dùng chân tạt nước biển lấp lánh, vẽ lên từng đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, đôi mắt cậu nhìn mặt nước chăm chăm, toàn bộ tâm trí đều là Thẩm Tu Lâm, tim đập rộn ràng.
Ký ức về Thẩm Tu Lâm tồn tại trong đầu Diệp Hi như được tua lại, từng màn từng màn, không ngừng hiện lên trong đầu. Gương mặt lạnh lùng anh tuấn, giày da caravat chỉnh tề, khi gặp thoáng qua đều nhìn chăm chú, khi ở cùng một chỗ đều mất tự nhiên ho nhẹ, mỗi lần đều like status lịch làm việc trên weibo của mình, trong đám đông giương mắt nhìn hắn đều trùng hợp phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình...
"Đang cười gì thế?" - Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bên cạnh Diệp Hi.
"Hở? Em cười sao?" - Diệp Hi giơ tay sờ mặt mình, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã bắt đầu cười ngây ngô.
Trông thật giống một thằng ngốc!
Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ liếc qua Diệp Hi, nâng tay chỉ về phía chân trời, đầu ngón tay liên tiếp chỉ vào một quỹ đạo vì sao không nhìn thấy trên trời cao, hỏi: "Em thấy sao Bắc Đẩu bao giờ chưa?"
Diệp Hi nghiêm túc dùng ánh mắt nhìn theo hướng chỉ ngón tay của Thẩm Tu Lâm, nói: "Thấy rồi... Nhưng em cũng quên mất lần ngắm sao cách đây là bao lâu."
"Anh cũng vậy." - Thẩm Tu Lâm ngoài miệng nói là vậy nhưng ngón tay lại quen thuộc đổi về một hướng khác, tiếp tục giới thiệu: "Ở phía nam sao Bắc Đẩu, chính là chòm sao sư tử, đầu tây, đuôi đông, sáng nhất trong đó là K...."
Nhắc tới K.., Thẩm tổng nhanh chóng nhớ tới tên bác sĩ được Diệp Hi sắc dụ qua!
Cho nên mới nói, sự tích huy hoàng của Diệp Hi đều được Thẩm tổng ký sổ rõ ràng trong lòng, quan hệ yêu đương còn chưa xác nhận cũng đã tích lũy nợ cũ mười năm!
Diệp Hi thành thật nói: "Chòm sao sư tử mà chẳng giống sư tử tý nào, ha ha."
"Còn chòm cự giải ở phía tây thì sao?" - Thẩm Tu Lâm dùng ngón tay phác họa vài vị trí ngôi sao trên trời, dùng giọng nói thanh lãnh phổ cập khoa học: "Có trông thấy dải sao Cự Giải không? Đó là 4m."
"Oa..." - Diệp Hi kinh ngạc tán thưởng: "Sao anh biết nhiều thế, thật giỏi."
Không hổ là Thẩm tổng nam chính phim thần tượng, xem thiên văn gì gì đó đều là kỹ năng sát gái của nam chính số 1.
Thẩm Tu Lâm xua tay, thành thật nói: "Anh chỉ học mỗi cách nhận biết các chòm sao thôi."
"Vì sao chỉ học cái này?" - Diệp Hi vừa mở miệng hỏi xong, liền mơ hồ sinh ra dự cảm sẽ bị "hưng sư vấn tội", cậu lập tức ngậm chặt miệng.
Diệp Hi vừa dứt lời, Thẩm Tu Lâm liền quét mắt lạnh qua cậu, nói: "Vì em."
Diệp Hi: "..."
Quả nhiên! Xem xem, trực giác của tui nhạy bén y như dã thú vậy!
Thẩm Tu Lâm mất mát nói: "Mùa hè năm nay, công ty có tổ chức rèn luyện ngoại khóa, ở trên núi cắm trại dã ngoại, anh muốn chỉ sao trời cho em xem, mà học thứ này cả tuần, còn đi leo núi thử nghiệm qua, vì xác nhận mình có thể nhận biết chúng, chứ không phải lý luận suông."
Khi Thẩm Tu Lâm nói, đôi mắt vẫn luôn ngóng trông các vì sao trên trời, đôi mắt được hắt chiếu rất sáng, Diệp Hi nhìn Thẩm Tu Lâm, vừa kinh ngạc vừa áy náy, trong lòng còn có một cỗ cao hứng khó hiểu, đầu trái tim run rẩy, trong lồng ngực ngưa ngứa khó tả.
"Vì đảm bảo vạn nhất, anh còn cố ý dặn dò bên hậu cần bớt đi một cái lều, hơn nữa còn an bài một nơi chỉ có em là không ra được." - Trên mặt Thẩm Tu Lâm hiện lên một cỗ thần khí phúc hắc giảo hoạt: "Sau đó, anh sẽ "cố mà làm" để được cùng một chỗ với em."
"..." - Diệp Hi đau trứng nhìn vị tổng tài muộn tao này.
Thẩm Tu Lâm u oán nói: "Nhưng em lại xin nghỉ đúng hôm đó."
Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhanh chóng quyết định đánh lôi!
Diệp Hi tưởng tượng cái cảnh Thẩm tổng lẻ loi ngồi ngắm sao trong rừng núi hoang vu, cậu vừa đau lòng lại vừa muốn cười, vội vàng nói: "Hôm đó em bị bệnh thật mà, bệnh viện chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, em còn có cả giấy chẩn đoán và biên lai kê thuốc..."
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lạnh lùng chợt lóe, giọng điệu chắn chắc: "Cố tình ăn cho đau bụng?"
Diệp Hi trầm mặc một lát, sắc mặt xấu hổ cười gượng: "Ha, ha, ha."
Thẩm Tu Lâm dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn cậu.
"Được được được rồi! Em khai!" - Diệp Hi giơ hai tay đầu hàng: "Trước hôm rèn luyện, em ăn năm cân tôm hùm đất, tôm hùm đất sốt cay của nhà hàng kia, mỗi lần em ăn nhiều đều bị đau bụng, cho nên..."
"Anh, đã, nói, rồi." - Thẩm Tu Lâm gằn ra từng chữ kèm theo một lúc đánh năm tiếng sét!
Cho nên phải nói, ngàn vạn lần đừng có chơi dại thề độc trước mặt Thẩm tổng, bằng không một giây sau sẽ bị ngũ lôi oánh chết.
"Em xin lỗi, thật ra em muốn ở nhà chuyên tâm thăng cấp." - Diệp Hi đã tự động tự giác tiến vào vai diễn "bạn trai có khả nghi vô cớ lỡ hẹn", xin khoan dung: "Anh đừng giận mà, em không phải đi hẹn hò với người khác đâu, mấy hôm đó em đều ở trong nhà chơi game."
Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm hừ một tiếng, trong lòng lại cực kỳ sướng.
Diệp Hi lấy cẳng chân nhẹ nhàng đụng cẳng chân Thẩm Tu Lâm, ngại ngùng dỗ dành: "Em cũng không biết anh chuẩn bị nhiều như thế, nếu không, dù đánh quái cả đời không thăng cấp em cũng phải đi, anh đừng giận nữa mà."
"Ừ, không giận." - Thẩm Tu Lâm dùng ngón tay quét nhẹ lên mũi Diệp Hi, Diệp Hi co rúm cả người, cúi đầu tự cho rằng mình đã ẩn nấp kĩ càng, lén dùng khóe mắt trộm ngó Thẩm Tu Lâm, muốn quan sát xem hắn đang vui hay là không vui.
Thẩm Tu Lâm bị dáng vẻ áy náy thấp thỏm của Diệp Hi chọc cười, rèn sắt khi còn nóng nói: "Sau khi trở về thế giới thật, chúng ta sẽ tới biển ngắm sao nhé."
Diệp Hi sờ sờ lỗ tai rồi lại cọ cọ chóp mũi, khẩn trương vò đầu bứt tai, mặt đỏ ửng nhìn đông ngó tây, nhỏ giọng đáp: "Vâng."
"Nhưng, biển đêm ở thế giới thật sẽ không được đẹp như thế này." - Thấy Diệp Hi sắp nổ tại chỗ, Thẩm Tu Lâm lập tức chuyển đề tài: "Ở đó sẽ rất bẩn, và đông người."
"Chúng mình chọn nơi nào ít du khách ấy..." - Diệp Hi nuốt nước miếng, mặt lộ vẻ hứng chí: "Hơn nữa chúng mình cũng có thể nướng BBQ trên biển, rất tuyệt."
Bắn pháo hoa cũng không tồi.
Thẩm Tu Lâm xoa xoa tóc cậu, trịnh trọng nói: "Được, một lời đã định."
Đêm hôm đó, cả hai người ngắm sao, ngắm ánh sáng phản chiếu trên mặt biển, cùng nhau ở trên lều trại hùng vĩ như kim tự tháp dã ngoại một đêm, hoàn hảo tiêu trừ oán niệm trước đó của Thẩm tổng!
Ngày hôm sau, Diệp Hi đem trọng tâm công tác chuyển dời đến trên người vương tử.
Nguyên soái bên kia Diệp Hi đã không dám đi, sáng sớm có đi qua đó một lần, bị nguyên soái (nghẹn một bụng đầy lời âu yếm cả một đêm không ngủ) kabe-don, nghe xong ba mươi phút lời âu yếm còn chưa nói, còn suýt nữa bị hôn, vì thế Diệp tra tra đành phải chạy trối chết một lần nữa, cũng chuyển nguồn cung cấp ba bữa cơm cho vương tử từ nguyên soái sang đạo chích.
Vương tử là đứa nhỏ ăn cơm mọi nhà...
Sau đêm hôm đó, Diệp Hi lại đi tới chỗ tảo biển phát sáng đêm qua, dạo quanh một vòng.
Lều trại trên biển đã được dỡ bỏ, nhưng tảo biển phát sáng trên nước cạn vẫn đẹp nguyên, tuy màu sắc ảm đạm hơn hôm qua, nhưng vẫn còn mỹ lệ.
Vì thế Diệp Hi - tên tra thụ này liền kéo vương tử tới bờ biển!
Bởi vì căn cứ theo ý tưởng của Diệp Hi, cậu cảm thấy muốn chinh phục một người chưa được nhìn ngắm thế giới, phương pháp tốt nhất chính là dẫn hắn tới một nơi phong cảnh mỹ lệ mà hắn chưa từng được thấy qua... Loại chuyện đó, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy đặc biệt cảm động rồi! Hơn nữa, một màn hôm qua cũng thật lãng mạn, rất dễ dàng thúc đẩy tình cảm.
Bầu trời đêm và mặt biển lấp lánh vì sao rất đẹp, đêm qua mình cũng nhịn không nổi mà đối với Thẩm tổng... Không không không, mình không hề có cái gì cả!
Diệp Hi kéo vương tử đi trên bờ cát, trong lòng lại trào lên mọi hình ảnh của mình và Thẩm Tu Lâm sóng vai ngồi trên đá ngầm. Ánh sao cùng ánh trăng lành lạnh chiếu lên vương miện quý giá mỹ lệ cổ xưa trên đỉnh đầu vương tử, viên đá quý màu xanh to bằng quả trứng bồ câu ở giữa vương miện phản chiếu ra ánh sáng màu xanh xinh đẹp, xanh chói cả mắt.
"Chúng ta sẽ không bị chủ nhân hòn đảo này phát hiện chứ?" -Vương tử không yên tâm hỏi lại.
"Sẽ không, trước khi đưa anh tới đây, em đã kiểm tra kỹ càng rồi, ở đây không có vệ sĩ." - Diệp Hi định liệu trước mà nói, cẩn thận nắm tay vương tử, đưa hắn đến chỗ đá ngầm mà hôm qua mình và Thẩm Tu Lâm đã đứng cùng nhau, sau đó chạm lên khăn bịt mắt của vương tử, tinh nghịch nói: "Em đếm đến hết số ba, sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ nhé, ba, hai, một... Xem!"
Khăn bịt mắt tháo xuống, vương tử chờ mong khẽ mở đôi mắt mỹ lệ như ngọc bích, trông về biển rộng, bởi vì tiếp xúc với người định mệnh nên uy lực của đôi mắt hoàng kim đã mất đi hiệu lực, từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên vương tử nhìn thấy biển cả, không phải chỉ tồn tại ngắn ngủi trong ảnh chụp-- vì ảnh chụp rất nhanh chóng bị biến thành lá vàng mỏng -- mà là biển cả chân chính. Dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của biển cả, gió đêm mang theo sức sống mới thoải mái, từng đợt sóng biển xô vào bờ tạo thành từng đóa bọt nước trắng xóa, nước biển phát sáng dưới chân, là sự thật, sự thật chân chính.
Vương tử nhìn tất cả trước mắt, giống như mất đi khả năng nói chuyện, bờ môi mấp máy, lại không nói lên lời.
"Đẹp không?" - Diệp Hi vội vàng hỏi.
"Rất đẹp, rất đẹp, cảm ơn em..." - Giọng nói vương tử nghẹn ngào, tiếng nói kích động phát run, từng giọt nước mắt như chân trâu trong suốt tràn mi trượt xuống, dính ướt khuôn mặt tuấn mỹ như thần kia, tóc vàng chói lóa của hắn nhảy múa trong gió biển, giống như sóng biển màu vàng không ngừng phập phồng dao động, đẹp như hút hồn phách con người, dù là kẻ có ý chí sắt đá đến đâu, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của vương tử cũng nhịn không được mà động dung.
Đáng tiếc, trong mắt Diệp Hi chỉ có Thẩm tổng!
"Anh nhìn kìa, đó là chòm sao sư tử." - Diệp Hi chỉ về phía xa chân trời, học bộ dáng Thẩm Tu Lâm tối hôm qua: "Chòm sao sư tử có một ngôi sao rất sáng, đó là..."
Lấy lại cẩm nang tán trai của Thẩm tổng biến thành phương pháp chinh phục nam phụ, Diệp Hi thật là cơ trí!
n
Sau khi chạy ra khỏi biệt thự Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi bắt đầu một ngày chinh phục, ở giữa ba căn phòng nhỏ của nam phụ đi qua đi lại, xoay tròn nhảy nhót, lượn lờ bán manh xoát độ hảo cảm, vô cùng vất vả!
Bởi vì trước khi trộm thứ gì đó, đạo chính đều gửi thư cho Nam Cung thiếu gia, thế nên cả ngày hôm nay Thẩm Tu Lâm thu được hơn mười bức thư từ đạo chích, bình quân mỗi giờ một bức: "Chín giờ sáng hôm nay, ta sẽ tới lấy đi kem đánh răng được bào chế từ hai trăm loại thảo dược trân quý của Nam Cung thiếu gia, siêu đạo chích Thác Bạt X kính gửi.", " giờ phút sáng ngày hôm nay, ta sẽ tới lấy đi bộ đồ ngủ được đặc chế từ thiên tàm ti Bắc Hải của Nam Cung thiếu gia, siêu đạo chích Thác Bạt X kính gửi.", " giờ trưa hôm nay, ta sẽ tới lấy đi bữa cơm trưa của Nam Cung thiếu gia, siêu đạo chích Thác Bạt X kính gửi.",... Đội cận vệ tiêu chuẩn hoàng gia của Nam Cung thiếu gia bị gã đùa quay như chong chóng trong biệt thự, đạo chích xoát độ tồn tại đến max, đến cả Diệp Hi không cung khai cũng giấu không nổi.
Nhưng may mà hai nam phụ khác lại rất điệu thấp, cả ngày nguyên soái đều an tĩnh ở trong phòng nấu nướng hải sản, vương tử cũng an tĩnh ở trong phòng chờ Diệp Hi đem hải sản từ chỗ nguyên soái tới lừa, một ngày ba bữa sáng trưa tối chưa từng nghỉ...
Thời gian qua mau, ngày tháng như thoi đưa! Rất nhanh đến buổi tối!
Thời điểm ban ngày, nguyên soái không yên tâm lặp đi lặp lại lời dặn dò Diệp Hi là sau khi mặt trời xuống núi thì đừng đến tìm mình, Diệp Hi thề son thề sắt đáp ứng sẽ không tới phòng nguyên soái khi mặt trời xuống núi.
...
Hoàng hôn đã chìm xuống mặt biển, ánh chiều tà vẫn ngoan cường nhuộm đỏ tán mây, phòng nhỏ nguyên soái dần dần biến mất giữa trời chiều, mái hiên và hành lang dần dần hòa thành một thể. Diệp Hi giảo hoạt núp sau cửa sổ, vừa vẽ chân gà trên mặt cát, vừa chờ dòng máu cự yêu Bắc Hải trong người nguyên soái bị trăng tròn đánh thức.
Dần dần, sợi nắng chiều cuối cùng cũng biến mất, ánh trăng bàng bạc u hàn chậm rãi lộ ra sau tầng mây đen, cùng lúc đó, trong phòng nguyên soái bắt đầu truyền ra từng tiếng gầm nhẹ áp lực mà nghẹn ngào.
Cũng không biết tình hình lúc trăng tròn, vị nguyên soái này biến thành bộ dáng gì...... Diệp Hi cẩn thận ló đầu ra ngoài cửa sổ, khe khẽ dõi mặt vào trong. Trong phòng chỉ bật một đèn bàn hơi sáng mờ, Mặc Sĩ X nguyên soái ngửa đầu dựa ngồi trên sô pha, cúc áo quân trang cởi một nửa, lộ ra cơ ngực rắn chắc, dường như hắn đang liều mạng nhẫn lại điều gì đó mà Diệp Hi không thể nào biết được, ngực phập phồng liên tục, hầu kết lăn lộn, đổ mồ hôi đầm đìa, hai đường mày kiếm sắc bén thẳng tắp thống khổ mà cau lại, bàn tay nắm chặt, khớp hàm cắn đến nỗi cả cơ mặt đều run nhè nhẹ, nhưng trừ mấy thứ đó ra thì không dị động nào khác.
Diệp Hi vịn cửa sổ nhìn qua, cảm thấy khả năng cuồng hóa của nguyên soái chắc còn chưa chính thức bắt đầu, mang muốn lùi về từ từ nhìn tình huống, thì đúng lúc ấy, bỗng nhien đầu nguyên soái lệch về một bên, cặp mắt sắc bén mang vẻ khát máu cuồng bạo nhìn chăm chăm đối mắt với Diệp Hi! Trong chớp mắt đó, sát khí bốc hơi cuồn cuộn, nơi tròng mắt bị huân đỏ ngầu, gân xanh mạch máu trên mặt co giật, hàm răng trắng bóc cắn kêu ken két, bộ dạng vô cùng dữ dằn đáng sợ.
"..." Móa ơi, nam phụ này đáng sợ quá, Thẩm tổng cứu mạng a a a! Diệp Hi bị ánh mắt nguyên soái dọa sợ run rẩy, trong chớp mắt đã quên đi cơ hội đi vào trấn an nguyên soái để chinh phục, bản năng giống như chuột thấy mèo mau chóng lẩn xuống tầng hầm, Diệp Hi rụt cổ xuống, chi dư lại dúm tóc nhỏ bị gió đên thổi lay động dưới thành cửa sổ.
Nhưng đã bị nguyên soái phát hiện, cho nên lùi về phía sau cũng chẳng có ích lợi gì.
Diệp Hi run bần bật ngồi xổm bên chân tường một lúc, trong phòng yên tĩnh như nghĩa địa, ngay cả tiếng gầm nhẹ đứt quãng cũng biến mất, Diệp Hi đang rối rắm có nên thăm dò chút không, chứ bây giờ nguyên soái trong phòng còn đáng sợ hơn cả quỷ... Nhưng, khi Diệp Hi còn đang do dự ở cửa, trên đỉnh đầu cậu bỗng truyền đến tiếng cửa sổ vỡ giòn tan, thủy tinh vỡ nát như mưa rơi bắn ra ngoài cửa sổ, một tia chớp nhào ra không hề do dự cuốn lấy eo Diệp Hi kéo toàn bộ cậu vào!
Diệp Hi rất mất mặt, thét lên chói tai: "A a a a a!"
Nguyên hình Nguyên soái lại là thuộc hệ xúc tua!
Trong phòng đã không còn nguyên soái tiêu sái anh tuấn, thay thế vào đó chính là một con quái vật khổng lồ như sắp nhồi đầy căn phòng -- đó là một con... chắc là cự yêu Bắc Hải chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng vì nhà quá nhỏ, cho nên cự yêu có hơi nghẹn uất, đám xúc tua thô tráng co nhét trong góc tường, một đôi mắt sáng bích sắc to vằn vằn như quả bóng rổ sáng quắc nhìn chăm chăm Diệp Hi, sau đó há miệng gào một tiếng, lộ ra cái miệng khổng lồ sâu hun hút có thể nuốt chửng mấy trăm Diệp Hi vào trong bụng, xúc tua cuốn Diệp Hi dâng Diệp Hi dừng ở bên trên cái miệng khổng lồ đó, xúc tua giống như có thể tùy lúc biến Diệp Hi thành vật rơi tự do.
"Khoan khoan, đừng có ăn em, hôm nay em còn chưa tắm, người rất bẩn!" - Tuy trong lòng biết trên người mình mang vòng hào quang trọng sinh, sẽ không chết được, nhưng Diệp Hi vẫn bị cảnh trước mắt dọa sợ, bàng quang đau xót, suýt nữa bị dọa nước tiểu.
Nhưng bây giờ cậu đang lung lay không ngừng trên miệng rộng của nguyên soái, nếu bị dọa nước tiểu thì đồng nghĩa với việc...
Bàng quang, mày tranh thủ tý sức đi, tao không muốn phóng thích cầu vòng vào miệng nguyên soái, a đệt mẹ nó! Nếu xảy ra chuyện mất mặt như vậy, tao thà tự sát trọng sinh còn hơn! Diệp Hi dùng hết sức kẹp chặt hai chân, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở cơ vòng co rút, còn chuyện chinh phục lại bị ném lên chín tầng mây!
Nhưng mà, ước chừng nửa phút trôi qua, xúc tua cuốn bên eo Diệp Hi vẫn không hề buông xuống, đôi mắt to xanh biết nhìn Diệp Hi không chớp, mơ hồ toát ra vẻ mê man.
Thấy đối phương tạm thời chưa tính ăn mình, Diệp Hi cũng bình tĩnh lại, run rẩy mở miệng hỏi: "Mặc Sĩ X nguyên soái, anh còn nhớ rõ em không?"
"Gào --?" - Nguyên soái phát ra tiếng gầm nhẹ nghi vấn, khó hiểu quơ quơ đầu to, cũng thành công cọ rớt đèn trần trên trần nhà.
"Là em, là em, người cứu anh trên bờ biển ngày hôm qua." - Diệp Hi lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, không hề có phong phạm của tiểu thụ phổ độ chúng sinh trong Mary Sue! "Anh đã nói muốn đưa em cùng rời khỏi hòn đảo này..."
Đôi mắt xanh biếc của nguyên soái chớp chớp, dùng xúc tua thả Diệp Hi thấp xuống một ít, để Diệp Hi tiếp xúc với đầu mình, ngay sau đó một tiếng gầm nhẹ chứa đầy thống khổ vang lên: "Grao grao grao --!"
"Anh... không thoải mái chỗ nào sao?" - Diệp Hi cố gắng dùng thần kinh thô của mình để phân biệt cảm xúc trong tiếng hô của nguyên soái.
"Gào!" - Túi đại não to nguyên soái lập tức hướng lên trên, thành công đâm thủng trần nhà, gạch đá và xi măng nện bùm bùm len làn da dẻo dai kiên cường của nguyên soái, giống như gào ngứa không lưu lại bất cứu dấu vết nào.
Diệp Hi cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi đối với cự yêu Bắc Hải, vươn tay lên trên đôi mắt to của nguyên soái, đến một nơi được coi tạm là "trán", nhẹ nhàng sờ sờ, dịu dàng dỗ dành như đang dỗ trẻ con: "Ngoan nào, ngoan nào, không khó chịu, ngoan nào."
Nói đến kỳ quái, khi bàn tay Diệp Hi tiếp xúc đến cái trán của nguyên soái, một ánh quang màu trắng bạc bất ngờ chậm rãi tỏa ra từ lòng bàn tay cậu, giống như gợn nước lăn tăn bao phủ quanh người nguyên soái, ánh sáng đó thánh khiết mà mỹ lệ tựa như đến từ thiên đường, an ủi hơi thở hung tàn quanh thân cự yêu Bắc Hải.
Vẻ mặt Diệp Hi ngơ ngác nhìn mình chế ra bạch quang: "..."
Một đoạn lấy một viên dịu dàng thiện lương trị bách bệnh, và trái tim yêu hòa bình đánh tan bóng tối tội ác trong văn Mary Sue, cuối cùng cũng xuất hiện!
"Gào ~" - Tiếng gào của nguyên soái trở nên vô hại hơn nhiều, thậm chí còn mơ hồ lộ ra vui vẻ! Hắn dùng xúc tua kéo Diệp Hi đến gần mặt to của mình, sau đó cọ loạn vài cái như đang làm nũng vậy.
Diệp Hi lại cảm giác nội tạng của mình sắp bị túi đại não của nguyên soái cọ hỏng, cuối cùng thì nguyên soái cũng dừng làm nũng, cũng dưới tác dụng của bạch quang mà biến trở về hình người, mấy xúc tua quấn quanh Diệp Hi biến ảo thành đôi tay thon dài kiện mỹ, giữ chặt eo Diệp Hi, thuận thế kéo cậu vào trong lòng ngực của mình.
"... Cám ơn em." - Nguyên soái thấp giọng nói bên tai Diệp Hi.
Diệp Hi vội nói: "Đừng khách khí."
Đây đều là khăn quàng đỏ chúng em nên làm.
Nguyên soái ôm cậu càng chặt hơn: "Em là người đâu tiên trên thế gian này có thể cứu giúp ta khỏi trạng thái cuồng hóa của cự yêu Bắc Hải."
Tuy sớm biết nhưng Diệp Hi vẫn dối trá hỏi: "Cự yêu Bắc Hải? Đó là cái gì?"
"Là huyết thống truyền lưu bao thế hệ trong gia tộc chúng ta, nó là một con quái vật biển sâu tồn tại chân chính trên thế gian này, không biết từ thế hệ nào đã bắt đầu dung hợp với huyết mạch gia tộc bọn ta, ta có thể khống chế sức mạnh biển cả cũng chính là từ huyết thống này, thế nhưng..." - Nguyên soái dừng một lúc, ưu thương nói, "Mỗi khi đến đêm trăng tròn, ta sẽ biến thành một con quái vật, hơn nữa bị coi là chúa tể thích chết chóc và khát máu, khi ta còn nhỏ, ta đã từng biến hóa cắn nuốt thú nuôi ta yêu quý nhất... Kể từ đó, ta không dám cho ai nửa phần tình cảm của mình, ta sợ một ngày nào đó, ta sẽ biến thành quái vật đáng sợ hại chết người yêu trog lòng ta, sợ người đó cũng sẽ như thú nuôi kia, nhưng, em...." - Thanh âm nguyên soái kích động phát run: "Sao em làm được điều đó? Vì sao em có thể hóa giải cuồng hóa của ta?"
"Em không biết..." - Diệp Hi cố gắng tránh khỏi ôm ấp mạnh mẽ của Phác nguyên soái, vô cùng sát phong cảnh nói: "Anh có thể mặc quần áo vào trước rồi hẵng nói không?"
Lộ mông lừa tình đúng là rất kỳ quái, đã hiểu chưa!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giọt nước u lam nhỏ xuống giống như vì sao rơi xuống từ trên trời.
Diệp Hi đứng trên đá ngầm, bắp chân trần trụi, dùng chân tạt nước biển lấp lánh, vẽ lên từng đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, đôi mắt cậu nhìn mặt nước chăm chăm, toàn bộ tâm trí đều là Thẩm Tu Lâm, tim đập rộn ràng.
Ký ức về Thẩm Tu Lâm tồn tại trong đầu Diệp Hi như được tua lại, từng màn từng màn, không ngừng hiện lên trong đầu. Gương mặt lạnh lùng anh tuấn, giày da caravat chỉnh tề, khi gặp thoáng qua đều nhìn chăm chú, khi ở cùng một chỗ đều mất tự nhiên ho nhẹ, mỗi lần đều like status lịch làm việc trên weibo của mình, trong đám đông giương mắt nhìn hắn đều trùng hợp phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình...
"Đang cười gì thế?" - Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bên cạnh Diệp Hi.
"Hở? Em cười sao?" - Diệp Hi giơ tay sờ mặt mình, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã bắt đầu cười ngây ngô.
Trông thật giống một thằng ngốc!
Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ liếc qua Diệp Hi, nâng tay chỉ về phía chân trời, đầu ngón tay liên tiếp chỉ vào một quỹ đạo vì sao không nhìn thấy trên trời cao, hỏi: "Em thấy sao Bắc Đẩu bao giờ chưa?"
Diệp Hi nghiêm túc dùng ánh mắt nhìn theo hướng chỉ ngón tay của Thẩm Tu Lâm, nói: "Thấy rồi... Nhưng em cũng quên mất lần ngắm sao cách đây là bao lâu."
"Anh cũng vậy." - Thẩm Tu Lâm ngoài miệng nói là vậy nhưng ngón tay lại quen thuộc đổi về một hướng khác, tiếp tục giới thiệu: "Ở phía nam sao Bắc Đẩu, chính là chòm sao sư tử, đầu tây, đuôi đông, sáng nhất trong đó là K...."
Nhắc tới K.., Thẩm tổng nhanh chóng nhớ tới tên bác sĩ được Diệp Hi sắc dụ qua!
Cho nên mới nói, sự tích huy hoàng của Diệp Hi đều được Thẩm tổng ký sổ rõ ràng trong lòng, quan hệ yêu đương còn chưa xác nhận cũng đã tích lũy nợ cũ mười năm!
Diệp Hi thành thật nói: "Chòm sao sư tử mà chẳng giống sư tử tý nào, ha ha."
"Còn chòm cự giải ở phía tây thì sao?" - Thẩm Tu Lâm dùng ngón tay phác họa vài vị trí ngôi sao trên trời, dùng giọng nói thanh lãnh phổ cập khoa học: "Có trông thấy dải sao Cự Giải không? Đó là 4m."
"Oa..." - Diệp Hi kinh ngạc tán thưởng: "Sao anh biết nhiều thế, thật giỏi."
Không hổ là Thẩm tổng nam chính phim thần tượng, xem thiên văn gì gì đó đều là kỹ năng sát gái của nam chính số 1.
Thẩm Tu Lâm xua tay, thành thật nói: "Anh chỉ học mỗi cách nhận biết các chòm sao thôi."
"Vì sao chỉ học cái này?" - Diệp Hi vừa mở miệng hỏi xong, liền mơ hồ sinh ra dự cảm sẽ bị "hưng sư vấn tội", cậu lập tức ngậm chặt miệng.
Diệp Hi vừa dứt lời, Thẩm Tu Lâm liền quét mắt lạnh qua cậu, nói: "Vì em."
Diệp Hi: "..."
Quả nhiên! Xem xem, trực giác của tui nhạy bén y như dã thú vậy!
Thẩm Tu Lâm mất mát nói: "Mùa hè năm nay, công ty có tổ chức rèn luyện ngoại khóa, ở trên núi cắm trại dã ngoại, anh muốn chỉ sao trời cho em xem, mà học thứ này cả tuần, còn đi leo núi thử nghiệm qua, vì xác nhận mình có thể nhận biết chúng, chứ không phải lý luận suông."
Khi Thẩm Tu Lâm nói, đôi mắt vẫn luôn ngóng trông các vì sao trên trời, đôi mắt được hắt chiếu rất sáng, Diệp Hi nhìn Thẩm Tu Lâm, vừa kinh ngạc vừa áy náy, trong lòng còn có một cỗ cao hứng khó hiểu, đầu trái tim run rẩy, trong lồng ngực ngưa ngứa khó tả.
"Vì đảm bảo vạn nhất, anh còn cố ý dặn dò bên hậu cần bớt đi một cái lều, hơn nữa còn an bài một nơi chỉ có em là không ra được." - Trên mặt Thẩm Tu Lâm hiện lên một cỗ thần khí phúc hắc giảo hoạt: "Sau đó, anh sẽ "cố mà làm" để được cùng một chỗ với em."
"..." - Diệp Hi đau trứng nhìn vị tổng tài muộn tao này.
Thẩm Tu Lâm u oán nói: "Nhưng em lại xin nghỉ đúng hôm đó."
Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhanh chóng quyết định đánh lôi!
Diệp Hi tưởng tượng cái cảnh Thẩm tổng lẻ loi ngồi ngắm sao trong rừng núi hoang vu, cậu vừa đau lòng lại vừa muốn cười, vội vàng nói: "Hôm đó em bị bệnh thật mà, bệnh viện chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, em còn có cả giấy chẩn đoán và biên lai kê thuốc..."
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lạnh lùng chợt lóe, giọng điệu chắn chắc: "Cố tình ăn cho đau bụng?"
Diệp Hi trầm mặc một lát, sắc mặt xấu hổ cười gượng: "Ha, ha, ha."
Thẩm Tu Lâm dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn cậu.
"Được được được rồi! Em khai!" - Diệp Hi giơ hai tay đầu hàng: "Trước hôm rèn luyện, em ăn năm cân tôm hùm đất, tôm hùm đất sốt cay của nhà hàng kia, mỗi lần em ăn nhiều đều bị đau bụng, cho nên..."
"Anh, đã, nói, rồi." - Thẩm Tu Lâm gằn ra từng chữ kèm theo một lúc đánh năm tiếng sét!
Cho nên phải nói, ngàn vạn lần đừng có chơi dại thề độc trước mặt Thẩm tổng, bằng không một giây sau sẽ bị ngũ lôi oánh chết.
"Em xin lỗi, thật ra em muốn ở nhà chuyên tâm thăng cấp." - Diệp Hi đã tự động tự giác tiến vào vai diễn "bạn trai có khả nghi vô cớ lỡ hẹn", xin khoan dung: "Anh đừng giận mà, em không phải đi hẹn hò với người khác đâu, mấy hôm đó em đều ở trong nhà chơi game."
Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm hừ một tiếng, trong lòng lại cực kỳ sướng.
Diệp Hi lấy cẳng chân nhẹ nhàng đụng cẳng chân Thẩm Tu Lâm, ngại ngùng dỗ dành: "Em cũng không biết anh chuẩn bị nhiều như thế, nếu không, dù đánh quái cả đời không thăng cấp em cũng phải đi, anh đừng giận nữa mà."
"Ừ, không giận." - Thẩm Tu Lâm dùng ngón tay quét nhẹ lên mũi Diệp Hi, Diệp Hi co rúm cả người, cúi đầu tự cho rằng mình đã ẩn nấp kĩ càng, lén dùng khóe mắt trộm ngó Thẩm Tu Lâm, muốn quan sát xem hắn đang vui hay là không vui.
Thẩm Tu Lâm bị dáng vẻ áy náy thấp thỏm của Diệp Hi chọc cười, rèn sắt khi còn nóng nói: "Sau khi trở về thế giới thật, chúng ta sẽ tới biển ngắm sao nhé."
Diệp Hi sờ sờ lỗ tai rồi lại cọ cọ chóp mũi, khẩn trương vò đầu bứt tai, mặt đỏ ửng nhìn đông ngó tây, nhỏ giọng đáp: "Vâng."
"Nhưng, biển đêm ở thế giới thật sẽ không được đẹp như thế này." - Thấy Diệp Hi sắp nổ tại chỗ, Thẩm Tu Lâm lập tức chuyển đề tài: "Ở đó sẽ rất bẩn, và đông người."
"Chúng mình chọn nơi nào ít du khách ấy..." - Diệp Hi nuốt nước miếng, mặt lộ vẻ hứng chí: "Hơn nữa chúng mình cũng có thể nướng BBQ trên biển, rất tuyệt."
Bắn pháo hoa cũng không tồi.
Thẩm Tu Lâm xoa xoa tóc cậu, trịnh trọng nói: "Được, một lời đã định."
Đêm hôm đó, cả hai người ngắm sao, ngắm ánh sáng phản chiếu trên mặt biển, cùng nhau ở trên lều trại hùng vĩ như kim tự tháp dã ngoại một đêm, hoàn hảo tiêu trừ oán niệm trước đó của Thẩm tổng!
Ngày hôm sau, Diệp Hi đem trọng tâm công tác chuyển dời đến trên người vương tử.
Nguyên soái bên kia Diệp Hi đã không dám đi, sáng sớm có đi qua đó một lần, bị nguyên soái (nghẹn một bụng đầy lời âu yếm cả một đêm không ngủ) kabe-don, nghe xong ba mươi phút lời âu yếm còn chưa nói, còn suýt nữa bị hôn, vì thế Diệp tra tra đành phải chạy trối chết một lần nữa, cũng chuyển nguồn cung cấp ba bữa cơm cho vương tử từ nguyên soái sang đạo chích.
Vương tử là đứa nhỏ ăn cơm mọi nhà...
Sau đêm hôm đó, Diệp Hi lại đi tới chỗ tảo biển phát sáng đêm qua, dạo quanh một vòng.
Lều trại trên biển đã được dỡ bỏ, nhưng tảo biển phát sáng trên nước cạn vẫn đẹp nguyên, tuy màu sắc ảm đạm hơn hôm qua, nhưng vẫn còn mỹ lệ.
Vì thế Diệp Hi - tên tra thụ này liền kéo vương tử tới bờ biển!
Bởi vì căn cứ theo ý tưởng của Diệp Hi, cậu cảm thấy muốn chinh phục một người chưa được nhìn ngắm thế giới, phương pháp tốt nhất chính là dẫn hắn tới một nơi phong cảnh mỹ lệ mà hắn chưa từng được thấy qua... Loại chuyện đó, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy đặc biệt cảm động rồi! Hơn nữa, một màn hôm qua cũng thật lãng mạn, rất dễ dàng thúc đẩy tình cảm.
Bầu trời đêm và mặt biển lấp lánh vì sao rất đẹp, đêm qua mình cũng nhịn không nổi mà đối với Thẩm tổng... Không không không, mình không hề có cái gì cả!
Diệp Hi kéo vương tử đi trên bờ cát, trong lòng lại trào lên mọi hình ảnh của mình và Thẩm Tu Lâm sóng vai ngồi trên đá ngầm. Ánh sao cùng ánh trăng lành lạnh chiếu lên vương miện quý giá mỹ lệ cổ xưa trên đỉnh đầu vương tử, viên đá quý màu xanh to bằng quả trứng bồ câu ở giữa vương miện phản chiếu ra ánh sáng màu xanh xinh đẹp, xanh chói cả mắt.
"Chúng ta sẽ không bị chủ nhân hòn đảo này phát hiện chứ?" -Vương tử không yên tâm hỏi lại.
"Sẽ không, trước khi đưa anh tới đây, em đã kiểm tra kỹ càng rồi, ở đây không có vệ sĩ." - Diệp Hi định liệu trước mà nói, cẩn thận nắm tay vương tử, đưa hắn đến chỗ đá ngầm mà hôm qua mình và Thẩm Tu Lâm đã đứng cùng nhau, sau đó chạm lên khăn bịt mắt của vương tử, tinh nghịch nói: "Em đếm đến hết số ba, sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ nhé, ba, hai, một... Xem!"
Khăn bịt mắt tháo xuống, vương tử chờ mong khẽ mở đôi mắt mỹ lệ như ngọc bích, trông về biển rộng, bởi vì tiếp xúc với người định mệnh nên uy lực của đôi mắt hoàng kim đã mất đi hiệu lực, từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên vương tử nhìn thấy biển cả, không phải chỉ tồn tại ngắn ngủi trong ảnh chụp-- vì ảnh chụp rất nhanh chóng bị biến thành lá vàng mỏng -- mà là biển cả chân chính. Dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của biển cả, gió đêm mang theo sức sống mới thoải mái, từng đợt sóng biển xô vào bờ tạo thành từng đóa bọt nước trắng xóa, nước biển phát sáng dưới chân, là sự thật, sự thật chân chính.
Vương tử nhìn tất cả trước mắt, giống như mất đi khả năng nói chuyện, bờ môi mấp máy, lại không nói lên lời.
"Đẹp không?" - Diệp Hi vội vàng hỏi.
"Rất đẹp, rất đẹp, cảm ơn em..." - Giọng nói vương tử nghẹn ngào, tiếng nói kích động phát run, từng giọt nước mắt như chân trâu trong suốt tràn mi trượt xuống, dính ướt khuôn mặt tuấn mỹ như thần kia, tóc vàng chói lóa của hắn nhảy múa trong gió biển, giống như sóng biển màu vàng không ngừng phập phồng dao động, đẹp như hút hồn phách con người, dù là kẻ có ý chí sắt đá đến đâu, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của vương tử cũng nhịn không được mà động dung.
Đáng tiếc, trong mắt Diệp Hi chỉ có Thẩm tổng!
"Anh nhìn kìa, đó là chòm sao sư tử." - Diệp Hi chỉ về phía xa chân trời, học bộ dáng Thẩm Tu Lâm tối hôm qua: "Chòm sao sư tử có một ngôi sao rất sáng, đó là..."
Lấy lại cẩm nang tán trai của Thẩm tổng biến thành phương pháp chinh phục nam phụ, Diệp Hi thật là cơ trí!