Cánh tay cường kiện hữu lực của nguyên soái giống như sắt thép kiềm cố cơ thể Diệp Hi, làm cậu không thể nào tránh thoát, Diệp Hi lo âu vặn vẹo trong lòng ngực nguyên soái, đổi lấy chỉ là cái nhìn dịu dàng thoáng qua của nguyên soái.
"Đây không phải lúc xấu hổ." - Khóe môi nguyên soái sung sướng mà giương lên, thưởng thức khuôn mặt đỏ ửng như trái táo của người trong lòng ngực.
Diệp Hi khóc không ra nước mắt: "..."
Tôi đây là đang khẩn trương, đệt! Khẩn trương đó!
Mà lúc này, quân hạm và thuyền hoàng gia cùng lúc cập bờ.
Nguyên soái hoang mang nhìn về phía thuyền hoàng gia, lẩm bẩm: "Đây là thuyền bảo vệ Luiz thập thế, vì sao lại tới đây..."
Vấn đề này rất nhanh được giải đáp -- bởi vì đã cùng lập huyết khế với Đại tư tế, nên vương tử và tư tế đều có thể cảm ứng tồn tại của nhau, vương tử đeo khăn bịt mắt đi ra khỏi căn phòng mấy ngày nay luôn chôn chân trong đó, chuẩn xác đi về phía thuyền hoàng gia theo cảm ứng huyết mạch của đại tư tế, trong tay hắn cầm một cây gậy chống đường, vốn đây là một màn chật vật, nhưng vẻ chật vật đó lại được khí chất ưu nhã của vương tử hóa giải. Sống lưng vương tử thẳng tắp, gương mặt treo ý cười hạnh phúc, giống như không thể lắp cánh bay thẳng về hoàng cung, tuyên bố với khắp thiên hạ rằng mình đã tìm được người thiên mệnh!
Nguyên soái ngẩn ra một lúc, chả trách: " Luiz thập thế? Sao người lại ở đây?"
"..." - Diệp Hi thống khổ lau mặt.
"Người cũng ở trong dãy phòng đó, mỗi ngày em mang đồ ăn của tôi..." - Nguyên soái nhíu mày tự mình lẩm bẩm, đôi mắt không thể tin tưởng mà dạo qua một vòng, cúi đầu nhìn phía Diệp Hi: "Là em cứu người?"
Diệp Hi giãy giụa gần chết, mặt dày giả ngu: "Hở? Anh đang nói gì cơ?"
Vừa dứt lời, vương tử có năng lực thính giác cao siêu, nhạy bén bắt giữ được thanh âm của Diệp Hi, hoang mang nhìn về phía Diệp Hi.
Đù đù, lỗ tai vương tử còn tinh hơn cả chó! Diệp Hi nhanh chóng che miệng, con mắt chuyển xoay vòng, vô cùng hoảng loạn!
"Nói cho ta biết!" - Tiếng nói nguyên soái nhu hòa như làm lòng người tan chảy, trong đó còn mang theo tia sợ hãi mà chính hắn cũng không phát hiện ra: "Đến tột cùng là chuyện gì?"
Diệp Hi cắn răng không nói lời nào, vương tử vẫn đang nhìn bên này.
Nguyên soái đã đoán ra vài phần, biểu tình tối tăm, trầm giọng thúc giục: "Nói chuyện."
Thấy chuyện đã không thể gạt, Diệp Hi đành phải mở hai tay đang che miệng, dùng giọng nói ngọt ngào giảo biện: "Là em cứu, nhưng em không biết hai người quen nhau, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chuyện đó không quan trọng đâu, chúng ta mau đi nhanh thôi!"
"..." - Nguyên soái trầm mặc không nói, dùng một loại ánh mắt phức tạp quét qua Diệp Hi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này, lỗ tai vương tử mấy bỗng giật giật khẽ khàng không mấy nhận ra, kiên định đi về phía Diệp Hi, mà binh lính hải quân và hộ vệ hoàng gia cũng bạt ngàn tập kết tới bên này, phân biệt thành hai đội từ quan phụ tá nguyên soái và đại tư tế.
Móa! Ơi! Diệp Hi thống khổ bưng kín mặt! Thúc giục nguyên soái: "Đi mau đi mau!"
Nguyên soái vô cùng nghe lời đi tới đón vương tử.
Diệp Hi: "..."
Vị nguyên soái này, anh có biết anh đang khơi mào một chuyện tranh giành tình nhân nghiêm trọng hay không?
Diệp Hi lau mồ hô lạnh trên trán, cánh hoa anh đào không tiền vẫn liều mạng rơi, vì thoát khỏi giam cầm của nguyên soái mà Diệp Hi giống như cá mắc cạn liều mạng giãy dụa! Quắn quéo ngọ nguậy! Thậm chí còn mạo hiểm OCC lấy hai ngón tay đi chọc vào lỗ mũi nguyên soái! Nhưng mà nguyên soái ôm chặt muốn chết, hoàn toàn không có khả năng buông ra.
"Vương phi thân ái của ta, là em đang nói chuyện sao?" - Vương tử theo tiếng nói Diệp Hi đi tới trước mặt nguyên soái.
Biểu tình trên mặt nguyên soái lập tức trở nên cực kỳ xuất sắc: "Vương phi!?"
"Vương phi chính là vị kia vị kìa.... Á ha ha ha!" - Diệp Hi lúng túng nhìn vẻ mặt âm trầm của nguyên soái từ khe hở ngón tay, phí công mà dùng ý đồ vui vẻ đánh tan bầu không khí xấu hổ này!
Nhưng nhìn qua có vẻ nguyên soái càng giận hơn...
Vương tử hơi nghiêng mặt về phía nguyên soái, cố gắng phân biệt giọng nói của hắn, không xác định hỏi: "Trước khi gặp nạn trên biển, ta đã từng nghe giọng nói của anh, xin hỏi anh có phải là nguyên soái Mặc Sĩ có năng lực khống chế biển cả hay không?"
"Là ta." - Nguyên soái trầm giọng nói, sắc mặt âm tình bất định, còn không xác định có phải đang làm khó dễ với vương tử điện hạ X hay không.
"Trước khi gặp nạn trên biển, chúng ta đã gặp mặt." - Vương tử gật đầu thăm hỏi với nguyên soái, cũng ưu nhã vươn bàn tay về phía Diệp Hi, nói: "Vương phi, ta yêu cầu em nắm tay ta."
Dù sao cũng tránh không khỏi, chết sớm siêu sinh sớm! Diệp Hi hít sâu một hơi, căng da đầu ngẩng mặt đối diện ánh mắt sắc nhọn như kim châm của nguyên soái, vươn tay về phía vương tử đang tìm kiếm, nhẹ nhàng chạm lên cổ tay vương tử.
Ngay sau đó cởi bỏ khăn bịt mắt của vương tử, vương tử lập tức nhìn thấy Diệp Hi ái muội ở trong lồng ngực nguyên soái, chớp chớp mắt, hoang mang nói: "Vương phi, em cùng Mặc Sĩ nguyên soái..."
Xác định vương tử không nhận sai người, nguyên soái ôm Diệp Hi lui về phía sau một bước, nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: "Đây là phu nhân của ta."
"Phu nhân của anh? Tất cả chuyện này là như thế nào?" - Vương tử nắm chặt lấy tay Diệp Hi, giọng nói khẽ run, trong đó còn cố gắng duy trì phong độ: "Vương phi, ta nghĩ ta cần một lời giải thích."
Nguyên soái lạnh giọng nói: "Ta cũng vậy."
Diệp Hi ấp ủ diễn cảm trong chốc lát, dằng cánh tay mảnh khảnh ra, ưm một tiếng, lập tức che ngực, thống khổ nói: "Tim... tim em không tốt..."
Không phải không muốn giải thích, mà là thật sự không thể nào giải thích, chẳng lẽ là nói, à tôi đây muốn chinh phục hai người để tích góp EXP trở về thế giới thật à?
Trăm triệu không gì tốt hơn là dùng khổ nhục kế!
Nhưng mà nguyên soái lại làm như không thấy diễn xuất nhập thần của Diệp Hi, trong mắt hắn tràn đầy thương tâm và khiếp sợ, vội vàng chất vấn: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ em đang... Lừa gạt chúng ta sao?"
"Không, chuyện này là không thể nào..." - Vương tử phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, thân thể chợt mất lực cân bằng mà lảo đảo, trùng hợp đại tư tế đuổi tới đỡ lấy vương tử, dùng ánh mắt nhìn tiện nhân hung hăng trừng Diệp Hi!
"..." - Bị bắt trở thành lục trà biểu, Diệp Hi tức khắc oan kính thị mầu!
Mấy người dứt khoát chém tôi thành hai mảnh đi!
"Em là người duy nhất có thể trấn án cuồng bạo trong ta." - Sắc mặt nguyên soái xanh mét: "Em nói đó vì em yêu ta! Đó là sức mạnh tình yêu!"
Trong đôi mắt mỹ lệ tựa như tác phẩm nghệ thuật của vương tử tràn đầy nước mắt không cam lòng: "Em đã nói mỗi ngày em sẽ để ta nhìn thấy nụ cười của em, sao trời đêm qua đẹp như vậy, vì sao..."
Đại tế tư cao lớn uy vũ đau xót không thôi, ôm chặt lấy vương tử!
Diệp Hi chột dạ liều mạng cúi đầu, đầu gần như dán lên ngực, thấy giả ngu lảng tránh và khổ nhục kế đều không thành công, Diệp Hi đành phải làm ra vẻ hối lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, em có nỗi khổ riêng."
Hàm răng nguyên soái nghiến ken két, cơ mặt thống khổ mà hơi run rẩy, dường như không nói một lời sẽ bắt đầu cuồng hóa, hắn cố bình tĩnh, trầm giọng nói: "Em chọn một trong hai người chúng ta."
Diệp Hi chần chờ nói: "Ách..."
Nếu nói muốn chọn đạo chích, không biết mình có bị nguyên soái vứt xác cho cá mập ăn không nhỉ?
Lúc này, nhân mã nguyên soái và vương tử đã tập kết xong, phân biệt đứng ở đằng sau hai nam phụ, như hổ rình mồi trừng trừng lẫn nhau, giương cung bạt kiếm, nguyên soái ôm Diệp Hi, vương tử tóm tay Diệp Hi, đại tư tế đỡ vương tử, quan hệ cực kỳ loạn! Ở đây tất cả mọi người đang chờ đợi Diệp Hi lựa chọn, mà ngay trong thời khắc hỗn loạn bất kham đó, xung quanh lại tràn tới một đoàn vệ sĩ đen nghìn nghịt, mười vạn đại quân vệ sĩ mang theo khí thế rung chuyển trời đất xuất hiện từ bốn phương tám hướng, ào ào tiến tới nơi đây. Sắc mặt Thẩm Tu Lâm âm trầm đi ra từ giữa đoàn vệ sĩ, tới gần phía bốn người, lạnh lùng trừng mắt Diệp Hi đang bị nguyên soái ôm.
Thẩm Tu Lâm khốc huyễn cuồng bá cười lạnh một tiếng: "A, đến cả vị hôn phu của bổn thiếu gia mà các ngươi cũng dám động, mạng hai ngươi đủ dài rồi?"
Thẩm tổng nói xong lời ngoan độc, trên trời vây kín bởi mây đen với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, áp khí nặng nề chồng chấp lên đỉnh đầu ba người, sắc mây đen kịt cùng sấm chớp giần giật kinh người, giống như muốn xé rách trời đất đánh nát tất cả! Nối gót theo tiếng sấm, Thẩm Tu Lâm đi đến giữa hai nam phụ, ba thế lực đứng theo thế chân vạc.
Thẩm tổng nhìn Diệp Hi bị nguyên soái ôm vào trong lòng, rồi lại nhìn cánh tay phải Diệp Hi bị vương tử nắm chặt, sau đó bình tĩnh nắm lấy cổ tay trái Diệp Hi.
Bây giờ đạo chích mà tới thì chỉ có ôm đầu hoặc là bắt chân!
Diệp Hi bị kẹp ở giữa ba người đàn ông đang tranh giành tình nhân, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, hoàn toàn không biết nên làm gì cho xong việc: "..."
Để tôi chết đi! Tên hồng nhan họa thủy này!
Trong lòng nguyên soái bạo nộ và thất vọng càng ngày càng không thể khắc chế, biển cả biến hóa theo tâm tình của hắn, mặt biển nổi gió mưa phùn, một đợt sóng này cao hơn đợt sóng trước, gió biển mạnh mẽ mang theo muối biển thổi quét tất cả, ẩn ẩn nguy cơ sóng thần.
Diệp Hi cảm thấy mặt mình sắp bị gió biển quạt lệch!
Thẩm tổng hừ lạnh một tiếng, khí phách mười phần giơ tay lên, khí thế bá vương xoáy thành cơn gió lốc, từ trên đảo lao tới biển rộng, vừa lúc triệt tiêu gió biển nguyên soái dẫn tới...
Diệp Hi cảm giác mặt mình lại bị cơn gió lốc của Thẩm tổng tát thẳng lại!
Tiếng sấm đánh nhau rào rào với sóng biển, vô số sinh vật biển biến thành than cốc dưới sấm điện đánh xuống, Diệp Hi trợn mắt há mồn nhìn tất cả phát sinh trước mắt, cảm giác mình như đang chứng kiến trận chiến thế kỷ của Zeus và Poseidon.
Mà đúng lúc này, tiếng chuông 10 giờ sáng vang lên.
Một bóng người tuấn dật chợt tới gần Diệp Hi với tốc độ cực nhanh, gã dẫm lên đầu của vệ sĩ, hải quân và hộ vệ hoàng gia, tung bay như chim én, tóc dài sau gáy vẽ lên từng đường lửa đỏ trong nền trời đen xám. Rất nhanh, gã tới trước mặt bốn người, cơ hồ không ai có thể thấy rõ động tác của gã, như gió xuân quất vào mặt, gã giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng lên mặt nguyên soái, một chùm thuốc bột đỏ nhạt tản ra dưới chóp mũi nguyên soái, chỉ một thoáng nguyên soái mất đi toàn bộ sức lực, tay mềm nhũn, buông lỏng Diệp Hi. Đạo chích thấy thế, lại phách một cái lên cánh tay của vương tử và Thẩm Tu Lâm đang nắm cổ tay của Diệp Hi, hai người này không tự chủ được mà buông lỏng tay.
Đạo chích bế bổng Diệp Hi, mũi chân đạp lên đất, bay lên trời, ngay tức khắc ánh mắt gã lại chuyển, khom lưng dùng hai ngón tay kẹp lấy vương miện của vương tử, rút một cái! Cả người vương tử cũng hướng theo lên trên, nhưng vương miện vẫn lù lù bất động, đạo chích sửng sốt chớp chớp mắt, buông vương miện, ôm Diệp Hi đạp đầu người nhanh chóng chạy mất dạng.
Diệp Hi lấy tri thức các chòm sao mà hôm qua Thẩm Tu Lâm phổ cập cho mình, kể lại một lượt cho vương tử nghe, thành công đạt được ánh mắt thưởng thức và ái mộ của vương tử.
"Không ngờ em lại có học thức uyên bác như vậy." - Vương tử nhiệt tình kích động mà ca ngợi: "Thật không hề thua kém vẻ bề ngoài và tâm hồn thủy tinh trong suốt của em."
Diệp Hi thanh thanh cổ họng, mặt dày mặt dạn tỏ vẻ khiêm tốn: "Điện hạ quá khen, em cũng chỉ ngẫu nhiên đọc từ trong sách mà thôi, mỗi ngày em đều dùng tám tiếng để đọc..." - Yêu cầu công việc của cậu là phải nghiền ngẫm vô số tiểu thuyết đam mỹ trên internet!
Đã lâm sâu vào tình trạng mê luyến - vương tử lập tức não bổ ra cảnh tượng, dưới giàn hoa tử đằng, thiếu niên xinh đẹp nho nhã lịch sự thông tuệ trên tay cầm một quyển sách thiên văn dày cộm, chăm chú đọc. Thậm chí còn tinh tế tưởng tượng ra những cánh hoa bay phấp phới, cánh hoa nghịch ngợm rơi trên trang giấy, ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên nhẹ nhàng vuốt lên chúng... Vì thế vương tử lập tức kích động tới mức không kiềm chế nổi, si tình nói: "Đó nhất định là một hình ảnh rất đẹp."
Tuy hoàn toàn không biết vương tử não bổ ra cái gì, nhưng Diệp Hi vẫn thong dong mỉm cười gật đầu cam chịu, biểu tình trông rất thiếu đòn.
Lúc này, phương xa mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền, nhưng Diệp Hi lại không hề để ý tới.
"Em có thể kể thêm một số chuyện về em không?" - Vương tử nắm lấy tay Diệp Hi, nhu tình trong mắt như sóng biển cuồn cuộn: "Em là người thiên mệnh của ta, ta muốn biết về em nhiều hơn, cho dù là gì cũng được."
Diệp Hi suy tư trong chốc lát, nói: "Ách, khi nhàn rỗi, em thích tụ tập với bạn bè cùng nhau chơi đánh bài..."
Lời này nói không sai, máy tính không phải đặt trên bàn sao.
Vương tử si mê nhìn gương mặt có tính lừa đảo của Diệp Hi, lập tức não bổ ra cảnh các thiếu niên xinh đẹp, ăn mặc hoa lệ, cử chỉ ưu nhã, cùng nhau tụ tập chơi bài, y hương tấn ảnh, nói cười yến yến, vô cùng náo nhiệt, vì thế biểu tình vương tử si mê nói: "Ta đã tưởng tượng ra cảnh đó." (Y hương tấn ảnh: Một câu thành ngữ, y = y phục, hương = mùi hương, tấn = mái tóc, ảnh = bóng dáng, miêu tả vẻ lộng lẫy đẹp đẽ phục sức trên người thường thấy trong các bữa tiệc xa hoa.)
Diệp Hi nhớ tới bộ dạng chơi game của mình, sâu kín liếc qua vẻ mặt ngu ngốc của vương tử: "..."
Một tên vừa chơi game vừa móc gỉ mũi: "Solo cược cha con, thua gọi ba ba!"
Một tên vừa chơi game vừa rít thuốc: "K cơ, bích, hết bài!"
Một tên đã quỳ n trận, quăng ngã bàn phím: "Đệt mẹ chúng mày, chúng mày viết xong tác phẩm nghỉ đông chưa!"
Vương tử, anh xác định anh đã tưởng tượng ra cảnh đó sao?
Nhưng vương tử còn đang đắm chìm trong ảo tưởng không thể nào dứt ra, đã thăng thiên.
Không biết có phải là do không thể tự do nhìn thấy mọi vật hay không, mà năng lực não bổ của vương tử vô cùng mạnh mẽ.
Diệp Hi tiếp tục kể về cuộc sống của mình: "Em còn thích đi du lịch, trong một lần đi ngắm núi cao..."
Vương tử lập tức não bổ ra cảnh Diệp Hi dưới sự tiền hô hậu ủng của vệ sĩ và người hầu đi ngắm núi tuyết trắng xóa, màu tuyết thanh lãnh chiếu lên gương mặt Diệp Hi, cỏ mềm nhẹ nhàng đung đưa trong gió, trên tóc đen phủi một tầng tuyết trắng, tựa như ô mộc đàn thượng hạng, chóp mũi nhỏ đáng yêu và gương mặt nhỏ nhắn của thiếu niên chịu lạnh mà hơi ửng đỏ như cánh hoa sen, nhìn thấy mà thương... Vương tử trìu mến nhìn thiếu niên trước mặt mê người tựa như tinh linh, nói: "Dáng vẻ em ở núi tuyết, nhất định rất đẹp."
Diệp Hi mặt dày vô sỉ, lộ ra nụ cười nhẹ, nói: "Vẫn đẹp vẫn đẹp."
Nhưng trên thực tế, trong chuyến đi leo núi, giá trị nhan sắc của Diệp Hi tụt dốc không phanh, lúc đó cùng đám bạn đại học cùng nhau trèo núi, mặt bị phơi đen lẫn với cả tóc, duy nhất ở hai vành mắt được kính râm che mà hiện lên vòng trắng nõn, nhìn trông không khác gì gấu trúc phản sắc. Đứng dưới chân núi, râu chưa cạo mặt chưa rửa, cười lộ hàm răng trắng, vì tiện đường leo núi còn cạo trọc cả đầu, không hề giống một tý tỳ ty nào trong ảo tượng duy mỹ của vương tử!
Hai người thân mật tay khoác tay, đứng trên đá ngầm tắm trăng, Diệp Hi kể cho vương tử nghe rất nhiều chuyện về mình, nhưng vì che dấu chân tướng nên kể rất mơ hồ, toàn bộ chi tiết đều dựa vào sức tưởng tượng của vương tử. Cảnh tượng trong tưởng tượng của vương tử đều thành lập theo thế giới quan của mình, bởi vì cuộc sống từ nhỏ của hắn đều ở trong hoàng thất, hơn nữa còn rất ít khi ra ngoài, không có hiểu biết gì đối với cuộc sống của người thường, cho nên hình ảnh trong não bộ vương tử đều là những hình ảnh xa hoa lãng mạn, thành công đắp lên một thanh niên tầm thường thành một người tình lý tưởng cao quý - ưu nhã - thuần khiết - không tỳ vết...
Trong lúc nói chuyện cùng với vương tử, phía chân trời vẫn đứt quãng vang lên tiếng sấm và ánh sét, nhưng vì chinh phục nam phụ chưa thành công, cho nên Diệp Hi cảm thấy Thẩm Tu Lâm không có lý do gì để tức giận, cậu tự quy kết cho mấy thứ đó là hiện tượng thời tiết.
Trước một cơn giông đều kèm theo sấm chớp, tuy Thẩm tổng tức giận sẽ có sét đánh, nhưng không có nghĩa là có sét đánh sẽ là Thẩm tổng tức giận.
Cảm giác thời gian cũng đã vừa phải, sợ trở về quá muộn sẽ bị Thẩm Tu Lâm tra hỏi, vì thế Diệp Hi tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nói với vương tử: "Em cần phải trở về rồi, nếu trở về quá muộn, không biết vị hôn phu đáng sợ kia của em sẽ làm ra chuyện biến thái gì với em..."
Vương tử lòng đầy căm hận, nhăn chặt mày: "Xin em hãy chịu đựng một thời gian nữa, đợi đến khi hộ vệ hoàng kim của ta đến, ta nhất định sẽ cứu em khỏi ngục tù này."
Diệp Hi hức hức hức nói thật tốt.
Trái tim Vương tử lập tức tan chảy, đỏ mặt, ngắm nhìn Diệp Hi, nhẹ giọng nói: "Cảnh đẹp như vậy, thật hy vọng mỗi ngày sau này có thể nhìn thấy."
Diệp Hi hứa hẹn nói: "Có em ở đây, mỗi ngày anh đều có thể ngắm chúng, nhưng tảo biển phát sáng không phải mỗi ngày đều có."
"Không." - Vương tử mỉm cười lắc lắc đầu: "Ta muốn nói, chính là nụ cười của em."
Chẳng lẽ đây là muốn tỏ tình sao! Tinh thần Diệp Hi rung lên, thâm tình chân thành phối hợp: "Mỗi ngày em sẽ cười cho anh xem."
Ban đầu còn chần chờ không quyết, vương tử được câu này ủng hộ, lập tức có dũng khí, vèo một tiếng quỳ một gối xuống đất, đột ngột cầu hôn: "Ta biết điều ta làm tiếp theo, đối với một người được giáo dưỡng tốt đẹp mà nói thì đó là mạo muội không thể tha thứ, nhưng ta không thể nào áp chế nỗi xúc động trong lòng ta... Xin hỏi, người thiên mệnh của ta, em có đồng ý lấy thân phận vương phi trở về cùng ta không?"
Vương tử vừa dứt lời, thông báo thành công chinh phục nam phụ lập tức vang lên, bởi vì chinh phục vương tử không quá khó, nên lần chinh phục này chỉ có hai vạn EXP.
Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, Diệp Hi tự an ủi mình, dù sao trên người có giả thiết "người định mệnh" nên chinh phục không quá khó.
Nhưng kỳ quái chính là, sau khi thông báo vang lên, tiếng sấm của Thẩm Tu Lâm lại không nối đuôi đánh tới.
Diệp Hi sửng sốt, cảm thấy không quen: "..."
Vì sao chinh phục thành công lại không có sét đánh? Có phải Thẩm tổng nhà chúng ta không còn yêu ta nữa không?
"Em... đồng ý chứ?" - Thấy Diệp Hi chậm chạp không đáp lại, vương tử thấp thỏm hỏi, trong mắt hoảng loạn không hề che lấp.
Tuy EXP đã vào túi, nhưng sợ cự tuyệt sẽ làm nam phụ nổi điên, Diệp Hi đành phải đáp theo: "Em đồng ý, vừa nãy em chỉ hơi bất ngờ thôi ấy mà."
"Trên có thần linh, ta thề ta sẽ dùng toàn bộ linh hồn của ta để yêu em." - Vương tử mang theo biểu tình thành kính, hôn nhẹ lên ngón tay Diệp Hi.
Mười phút sau, Diệp Hi đưa vương tử trở về.
Vương tử là một nam phụ thân sĩ, cho dù sau khi xác lập mối quan hệ cũng không gào rống đòi hôn hay là muốn tiếp xúc tay chân thân mật nào đó, chỉ lễ phép nói hết tình yêu của mình cho Diệp Hi nghe mà thôi, cũng không khó đối phó.
Xử lý xong vương tử, Diệp Hi mang theo tâm tình rối răm trở về biệt thự của Thẩm Tu Lâm.
Hôm nay, Thẩm Tu Lâm không chặn giữa đường Diệp Hi, cũng không chờ cậu ở cửa, trên trời vạn dặm không mây, sao trời chiếu sáng, tiếng sấm trước đó đã ngừng hẳn. Diệp Hi đi vào biệt thự, không hề có một bóng dáng kẻ hầu hay vệ sĩ, trong lòng bỗng sinh ra hoảng loạn với không khí khác thường này!
"Sao thế này..." - Diệp Hi lẩm bẩm, đi về phía phòng ngủ Thẩm Tu Lâm.
Móa ơi, yên tĩnh đến đáng sợ, tui thà cho Thẩm tổng đánh chín chín tám mươi mốt tiếng sấm còn hơn!
Diệp Hi đi tới cửa phòng ngủ Thẩm Tu Lâm, giơ tay đẩy cửa, dò đầu vào thám thính.
Đằng xa, Thẩm Tu Lâm đang trầm mặc ngồi bên mép giường, dáng vẻ được độ rộng lớn của chiếc giường phụ trợ mà trở nên thật nhỏ bé, Diệp Hi cảm thấy Thẩm Tu Lâm như đang nhìn thoáng qua đây, nhưng vì khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ, vì thế Diệp Hi đi vào phòng ngủ xoay tay đóng cửa, tiến tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, ra vẻ thoải mái chào hỏi: "... Chào, chào buổi tối."
Muốn giả bộ như không phát sinh ra chuyện gì, nhưng cố tình giả bộ lại không hề giống!
Thẩm Tu Lâm vô cảm nhìn chăm chú Diệp Hi, nhìn chăm chăm đến khi cậu dựng đứng cả tóc gáy, hai người không nói chuyện mà nhìn nhau một lúc lâu, Diệp Hi nhanh chóng bại trận trước khí thế lạnh băng của Thẩm Tu Lâm.
"... Em đi tắm." - Diệp Hi cười gượng, xoay người muốn trốn, nhưng chân còn chưa bước một nửa, tay đã bị Thẩm Tu Lâm túm kéo lại. Cả người Diệp Hi ngã ngồi trên đùi Thẩm Tu Lâm, nghĩ thầm chết cha, đang muốn đứng lên, nhưng vòng eo đã bị hai cánh tay hữu lực ôm chặt lấy, Thẩm Tu Lâm không nhẹ không nặng cắn lên vành tay cậu, giọng nói trầm thấp từ tính, nhưng hiệu quả lại sánh ngang với tiếng sấm: "Em dám đưa nam phụ đến nơi chúng ta hẹn hò ngày hôm qua?"
Diệp Hi sợ tới mức da đầu kéo căng, chân tay luống cuống kéo cánh tay Thẩm Tu Lâm muốn trốn, trong miệng yếu ớt giải thích: "A, cái đó, là vì EXP..."
Thẩm Tu Lâm buông một tay kiềm chế vòng eo Diệp Hi, tay còn lại vẫn ôm vòng lấy, để người trong lòng không thể động đậy, đôi mắt đỏ sậm càng thêm sâu đen: "Hôm qua anh chỉ em xem chòm sao, hôm nay em chỉ cho kẻ khác xem?"
"Em xin lỗi!" - Tim Diệp Hi nhảy dựng, nhanh chóng xin lỗi và biện minh: "Nhưng, nhưng nam phụ đều là D, anh coi như em nói chuyện với không khí đi, không được sao..."
Là ảo giác của tui sao, hình như Thẩm tổng đang cận kề ranh giới hắc hóa!
Nhưng Thẩm Tu Lâm không trả lời, chỉ lạnh lùng truy vấn: "Trước đó em nói thế nào, chỉ nhặt được một nam phụ?"
Diệp Hi đành phải ra chiêu ba phải: "Thật ra, sáng nay em mới nhặt được!"
Thẩm Tu Lâm châm chọc cười: "Ha? Nửa ngày đã chinh phục thành công?"
"Đúng rồi, sao anh biết em dẫn hắn tới nơi đó?" - Diệp Hi run rẩy tách đề tài.
Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói: "Bởi vì tôi cũng đi, tới muộn hơn em một lúc, vốn đang muốn đi giải sầu......"
Kết quả lại là càng hóa sầu!
"Anh hận không thể làm chết tên khốn nạn nhà em." - Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng liếm vành tai Diệp Hi, tà khí nói nhỏ: "Muốn đặt em dưới thân khóc lóc cầu xin tha thứ......"
Mặt Diệp Hi đỏ như lửa đốt, nhỏ giọng nói: "Em đây trực tiếp cầu xin anh tha thứ được chưa?"
Thẩm Tu Lâm: "..."
Diệp Hi chớp chớp mắt to: "Bỏ qua bước làm chết em đi?"
Thẩm Tu Lâm chậm rãi hít sâu một hơi như đang cật lực nhẫn lại!
Nói xin là xin luôn, Diệp Hi quyết đoán cầu xin tha thứ: "Tráng sĩ xin tha mạng, cầu anh."
Thẩm Tu Lâm: "..."
Diệp Hi: "Anh còn giận sao?"
"Giận." Thẩm Tu Lâm cầm chặt cánh tay Diệp Hi: "Em nói với hắn ta cái gì, nếu em trở về quá muộn, không biết vị hôn phu đáng sợ này sẽ làm ra chuyện biến thái gì với em?"
Óa mẹ ơi! Sau ót Diệp Hi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, gào rống giải thích: "Đó, em chỉ muốn kích phát ý muốn bảo hộ của nam phụ mà thôi, lừa lấy EXP mà thôi, em không hề cảm thấy anh đáng sợ một chút nào, thật mà..."
"Đừng giải thích." - Thẩm Tu Lâm thô lỗ ngắt lời: "Bây giờ anh sẽ làm ra chuyện biến thái với em, thật sự."