Đạo chích quan sát vẻ kinh hoảng kháng cự của Diệp Hi, gã nghiêng đầu sang một bên, nhanh chóng lĩnh ngộ ra ý đồ của Diệp Hi: "À, ta hiểu rồi, em muốn PLAY tình thú thỏ trắng và sói xám sao?"
"Đương nhiên là không phải!" - Diệp Hi dùng lời nói chân thành phát ra từ phế phủ để biện giải: "Thật ra tôi không phải là loại người như anh tưởng đâu, vừa nãy là đùa anh thôi!"
Tôi là tiểu bạch hoa chân chính đó! Một đóa hoa u lan rụt rè!
"Hôm nay ta chọn trúng em rồi." - Đạo chích xoa tay hầm hè, giơ tay lới lỏng cổ áo mình, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ, đầu lưỡi hồng phấn liếm môi, lông mi cong dài rũ xuống thấp, con ngươi đỏ như máu dần dần biến đen, gã rất có tình thú mà phối hợp với Diệp Hi diễn xuất, ngữ điệu dâm tà: "Ta thích nhất loại tiểu thiếu gia không rành thế sự như em, thấy gương mặt ngây thơ thuần khiết của em lại nhịn không được mà muốn bắt nạt em đến khi khóc thành tiếng......"
Tuy rằng tất cả lời nói đều là trái lương tâm, nhưng kỹ thuật diễn vô cùng giỏi, cho nên nghe rất có tính chân thật.
Có thể thấy đạo chích cũng chính là kẻ biết chơi!
"Tôi không phải diễn kịch thật mà!" - Không cẩn thận chơi quá đà - Diệp Hi khóc không ra nước mắt, một quyền đấm qua lại bị đạo chích chộp vào tay, còn hôn chụt một cái lên khớp xương của nắm tay.
Trừ bỏ Thẩm Tu Lâm, thì đệ nhất thẳng nam cấp vũ trụ - Diệp Hi lập tức bị đạo chích hôn ra một thân nổi da gà, không hề có cảm giác mặt đỏ tim đập...
Vẻ mặt đạo chích tà khí cười, đọc ra một lời kịch kinh điên: "Em kêu to nữa lên, tiểu thiếu gia đáng thương, kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu em đâu."
Diệp Hi: "..."
Đây đây đây căn bản không thể nào đánh thắng được, chẳng lẽ phải móc chân trước mắt gã mới được sao? Diệp Hi gần như tan vỡ mà nghĩ.
Trinh tiết tiểu cúc hoa trong thế giới giả thuyết và OCC bị trừ 10%, đến cùng thì cái nào mới quan trọng hơn? Trong lòng Diệp Hi tiến hành chọn lựa gian nan.
Đạo chích không biết mình thật sự đang cưỡng chế đối phương, không khỏi phân trần mà đè ép xuống, Diệp Hi cuộn tròn giống như con tê tê, kiên cường cuộn thành một quả bóng! Vì thế Thẩm tổng - trên đỉnh đầu treo cây thông noel - táo bạo đạp bật cửa cabin, vừa bắt gặp cảnh đạo chích đang mạnh mẽ bái mở Diệp Hi đang cuộn tròn một đống...
Bởi vì Diệp Hi còn ở trong trực thăng nên không thể bổ sét lên, cho nên theo một tiếng ầm vàng, tất cả cây cối xung quanh trực thăng đều bị sấm sét của Thẩm tổng đánh nát thành tro.
"Ngô... Nam Cung thiếu gia, cứu!!!" - Ngay lúc đạo chích phân trần, Diệp Hi gào to lao nhanh thoát thân, vèo một tiếng nhảy vào trong lòng ngực Thẩm Tu Lâm, hai tay liều mạng ôm cổ Thẩm Tu Lâm, một chân vắt qua mông Thẩm Tu Lâm, một chân ôm lấy hai đùi Thẩm Tu Lâm, bởi vì quá sợ bị trộm đi lần nữa, Diệp Hi đánh mất lý trí còn cắt một ngụm cúc áo trước ngực Thẩm tổng!
Độ hợp thể hóa của cả hai người lập tức đạt tới 90%, chỉ kém chút xíu nữa là lên đến 100%!
Vốn đang tức giận, Thẩm tổng bị dáng vẻ này của Diệp Hi làm tan, trong đáy lòng tức khắc ám sảng, giơ tay ôm gắt gao lấy Diệp Hi, nhưng trên mặt vẫn không xao động, ánh mắt lãnh lệ như băng, khóe miệng như bị hai thỏi vàng kéo trệ xuống, dùng ánh mắt đâm chết đạo chích trăm đao.
Theo sát Thẩm Tu Lâm đuổi giết lại đây - nguyên soái tan nát cõi lòng trông thấy một màn này, Diệp Hi đối với Thẩm Tu Lâm toàn tâm toàn ý tín nhiệm và yêu thích đều viết rõ trên mặt, cho dù kẻ không có mắt cũng nhìn ra được. Tuy vương tử không nhìn thấy, nhưng đại tư tế bên người hắn đang thêm mắm thêm muối kể sinh động như thật một màn phát sóng trực tiếp trên máy bay trực thăng, đem Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm miêu tả thành một đôi trời ban, yêu nhau đến hủy thiên diệt địa. Đại tư tế nhìn thấy thất tình vẻ nản lòng thoái chí của vương tử cũng lộ ra biểu tình thở dài nhẹ nhõm, rắp tâm khó lường.
Nhưng, đại tư tế lại không nói sai.
Đích xác là một đôi trời ban!
Vệ sĩ của Thẩm Tu Lâm nhiều không đếm xuể, mênh mông bạt ngàn, dời non lấp biển, giống như được hệ thống phục chế mà ra, cả đám lấy tốc độ nhanh nhất bảo vệ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, dùng chiến thuật biển người vây kín hai người không một kẽ hở, hơn nữa nhân số còn đánh bại cả đội hải quân và hộ vệ hoàng gia, đến cả đạo chích, thấy không thể trộm người, cũng biết thức thời rời đi.
Bị đám vệ sĩ nghiêm mật che chở tới cùng - Diệp Hi suy sụp hô to: "Đừng đẩy nữa! Tôi không thở được!"
Nhưng thanh âm bao phủ ở vạn đầu trong quân đoàn hộ vệ hoàng gia, trình độ người đẩy người rất dã man, nguyên nhân duy nhất không phát sinh ra sự cố dẫm đạp chính là trong nguyên tác không hề có cảnh dẫm đạp!
Thẩm Tu Lâm đành phải ôm Diệp Hi cao lên, để cậu hô hấp không khí mới mẻ bên trên...
Cơ thể hai người dính sát với nhau, Diệp Hi cảm nhận được cơ bắp cứng rắn nóng bỏng và mạch đập trên người Thẩm Tu Lâm, từ kinh hoảng trung lấy lại tinh thần, quả nhiên Diệp Hi bắt đầu mặt đỏ tim đập, tuy Thẩm Tu Lâm khôn mặt đỏ nhưng tim đập lại không thể khống chế, hai trái tim kề sát đều kích động lẫn nhau. Diệp Hi hoảng hốt che dấu giấu đầu hở đuôi, giương mắt nhìn đông ngó tây, nhìn trong chốc lát, giơ tay chỉ về phía mây đen ở phía chân trời được Thẩm Tu Lâm đưa tới: "Anh xem, đám mây trông giống khủng long không?"
Thẩm Tu Lâm chậm rãi liếc qua, nói: "Không giống."
Diệp Hi: "..."
Thẩm tổng nhà chúng ta hình như không thích nói chuyện phiếm.
"Nhưng rất giống một đứa ngốc thích mặc đồ ngủ khủng long." -Thẩm Tu Lâm dịu dàng nói: "Làm sao bây giờ, anh nhìn đâu cũng nghĩ tới em."
Diệp Hi: "..."
Nhưng là Thẩm tổng nhà chúng ta rất thích trêu người.
Thẩm Tu Lâm ái muội nhéo lên người Diệp Hi: "Mới nửa giờ không gặp em, em lại đi chinh phục nam phụ, hại anh ghen thành như vậy, có phải đáng phạt hay không?"
Diệp Hi đỏ mặt nhận tội: "... Đáng."
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười: "Buổi tối bắt em phát điện."
"Hừ!" - Diệp Hi dối trá mà phẫn nộ, trong lòng lại rất là vui!
Lần này tràng tu la cuối cùng cũng biến thành một trận hỗn chiến, nhóm nam phụ lòng không cam còn muốn dùng bạo lực tranh đoạt Mộ Dung tiểu thiếu gia, nhưng cuối cùng đều phải khuất phục trước quân số binh lính áp đảo -- vệ sĩ Nam Cung thiếu gia gần như trải rộng mỗi một góc hòn đảo, cũng không biết nơi nào là không ngừng cuồn cuộn xuất hiện, ma vai sát chủng, áp đảo tất cả! Diệp Hi cảm thấy mỗi ngày vận chuyển vật tư đến hòn đảo cũng không đủ nuôi sống nhiều vệ sĩ như vậy, nhưng điểm này không cần cậu phải lo lắng, vì sau khi đám nam phụ bại lui, mấy đám vệ sĩ đó đều thần bí biến mất, phảng phất như bị hệ thống triệu hồi về...
Không cần để ý loại việc nhỏ này! Diệp Hi an ủi chính mình, cuối cùng thì trong giả thiết Nam Cung thiếu gia là người đàn ông mạnh nhất toàn thế giới, dựa theo niệu tính hệ thống nói cái gì thì chính là cái đó, mấy thứ này không đáng để ngạc nhiên!
Ở trong khoảng thời gian trên đảo chờ đợi nhiệm vụ chính yêu cầu bảy ngày kết thúc, Diệp Hi bị Thẩm Tu Lâm dùng lý do "em hại anh ghen thì phải bồi thường phải trừng phạt, nếu không thì sét đánh" để lăn qua lăn lại đa dạng phát mấy lần điện, trừ bỏ bạch bạch bạch đánh thật ra thì cơ bản cái gì cũng đã làm, nhưng Diệp Hi vẫn cứ không chịu thừa nhận sự thật rằng mình đã cong thành nhang muỗi, cố chấp tỏ vẻ tất cả chỉ là vì để Thẩm Tu Lâm nguôi giận mà thôi, đã vậy hai đoạn sóng điện não phát sinh vốn không phải là sự thật, miệng nói vô cùng cứng, thọc cũng thọc không mềm.
Khi hai người kết thúc sinh hoạt bảy ngày ở trên đảo, đều nhận được hai thông báo hệ thống, như vậy nhiệm vụ chính 17 cùng hoàn thành.
Lần này nhiệm vụ chủ chính cũng không có thú vị gì, bảy ngày tổng cộng chỉ cho 1000 điểm EXP, nhưng nhiệm vụ nhánh chinh phục ba nam phụ lại rất khả quan.
Không biết nhiệm vụ chính tiếp theo còn có nam phụ hiện lên không? Đang chờ chuẩn bị xuất phát cùng Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi hứng chí bừng bừng mở bảng hệ thống, xem xét nhiệm vụ tiếp theo.
Nhiệm vụ chính 18: Hôn lễ đã chuẩn bị xong tất cả, Nam Cung Vô Song mang Mộ Dung Tuyệt Thế bị giam lỏng bảy ngày rời khỏi đảo nhỏ, chuẩn bị cho ngày tổ chức hôn lễ hôm sau. Nhưng mà, hai người vừa mới hạ cánh, lại phát hiện trong nhà Nam Cung Vô Song có thêm một vị khách đến thăm -- đó là thanh mai trúc mã của Nam Cung Vô Song - tiểu thiếu gia Đoàn gia, chuyện đầu tiên sau khi hắn du học về nước chính là tới nhà thăm bạn xưa Nam Cung Vô Song, ngay khi nhìn thấy Đoàn tiểu thiếu gia trong chớp mắt, trong lòng Mộ Dung Tuyệt Thế dâng lên một loại cảm giác rất không vui...
Lấy thân phận vị hôn phu cùng Nam Cung Vô Song tiếp đãi Đoàn Hạo Nam, sau khi Đoàn Hạo Nam rời đi thì tức giận mà ăn dấm Nam Cung Vô Song, lại từ chối không thừa nhận. (0/1)
Diệp Hi ngây dại: "..."
Từ từ! Hình nam phụ này không phải bên ta!?
Lúc này máy bay trực thăng đã cất cánh, trong cabin Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi sóng vai ngồi bên nhau, hình như Thẩm Tu Lâm cũng vừa mới xem xong nhiệm vụ chính số 18, phát ra tiếng cười lạnh như báo được đại thù.
Cái gọi là phong thuỷ luân chuyển, chính là đây.
Diệp Hi máy móc quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Nhiệm vụ chính số 18 của anh là gì?"
Thẩm Tu Lâm sung sướng nói: "Cùng em tiếp đãi một người bạn thanh mai trúc mã của anh, cũng không ngừng hỏi han ân cần hắn, sau khi hắn rời đi còn làm trò khích lệ hắn trước mặt em, chọc em ghen."
Diệp Hi không cao hứng mà trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Ghen rất khó diễn, kỹ thuật diễn của em nát như vậy, chúng ta phải làm chuẩn bị sẵn tư tưởng nhiệm vụ thất bại."
Thẩm tổng cười cười không nói, như đã nhìn thấu tất cả!
Không bao lâu, máy bay trực thăng đáp xuống trước cửa nhà Nam Cung thiếu gia, Thẩm Tu Lâm mới vừa xuống máy bay, còn chưa kịp xoay người đỡ Diệp Hi, thì bỗng có một thân ảnh nhỏ xinh mảnh khảnh lao thẳng vào ngực hắn, cùng lúc đó, một giọng nói đáng thương còn mang âm thiếu niên Thẩm nghê vang lên trong lòng Thẩm Tu Lâm: "Nam Cung ca ca, em rất nhớ anh."
Diệp Hi nhất thời đã bị giọng nói này chấn động đến huyệt thái dương tê rần, giương mắt vừa thấy, bên cạnh Thẩm Tu Lâm có một bảng giới thiệu nhân vật nửa trong suốt. Diệp Hi nhất thời đã bị giọng nói này chấn động đến huyệt thái dương tê rần, giương mắt vừa thấy, bên cạnh Thẩm Tu Lâm có một bảng giới thiệu nhân vật nửa trong suốt.
Tên họ: Nam Cung X
Thân phận: tiểu thiếu gia nhỏ tuổi nhất Đoàn thế gia.
Tóm tắt nhân vật: Cậu, dung mạo tuyệt mỹ như tiên tử hạ phàm, khí chất thanh lãnh như bạch liên nở rộ, tâm địa thuần khiết, thiên chân vô tà. Cậu, sinh ra từ Đoàn gia tộc nắm giữ mạch kinh tế toàn cầu, từ nhờ đã được nhận sủng ái trăm ngàn người. Cậu, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Nam Cung đại thiếu gia, là tri kỷ quan trọng nhất trong cảm nhận của Nam Cung đại thiếu gia. Cậu, bởi vì trời sinh thân thể ốm yếu bệnh tật, tinh tế kiều nhu, rất dễ rơi nước mắt. Nhưng cậu một đứa nhỏ dễ rơi nước mắt này, trong lòng lại chôn một phần si tình mà yêu say đắm chấp nhất ......
Tips: nam phụ không thể bị Mộ Dung Tuyệt Thế chinh phục.
Diệp Hi thở phì phò mà trừng mắt bảng giới thiệu nồng đậm hơi thở lục trà biểu này: "..."
Hay cho một tên dễ rơi nước mắt, ông mày liếc mắt một cái đủ kẹp chết mày!
Cánh tay cường kiện hữu lực của nguyên soái giống như sắt thép kiềm cố cơ thể Diệp Hi, làm cậu không thể nào tránh thoát, Diệp Hi lo âu vặn vẹo trong lòng ngực nguyên soái, đổi lấy chỉ là cái nhìn dịu dàng thoáng qua của nguyên soái.
"Đây không phải lúc xấu hổ." - Khóe môi nguyên soái sung sướng mà giương lên, thưởng thức khuôn mặt đỏ ửng như trái táo của người trong lòng ngực.
Diệp Hi khóc không ra nước mắt: "..."
Tôi đây là đang khẩn trương, đệt! Khẩn trương đó!
Mà lúc này, quân hạm và thuyền hoàng gia cùng lúc cập bờ.
Nguyên soái hoang mang nhìn về phía thuyền hoàng gia, lẩm bẩm: "Đây là thuyền bảo vệ Luiz thập thế, vì sao lại tới đây..."
Vấn đề này rất nhanh được giải đáp -- bởi vì đã cùng lập huyết khế với Đại tư tế, nên vương tử và tư tế đều có thể cảm ứng tồn tại của nhau, vương tử đeo khăn bịt mắt đi ra khỏi căn phòng mấy ngày nay luôn chôn chân trong đó, chuẩn xác đi về phía thuyền hoàng gia theo cảm ứng huyết mạch của đại tư tế, trong tay hắn cầm một cây gậy chống đường, vốn đây là một màn chật vật, nhưng vẻ chật vật đó lại được khí chất ưu nhã của vương tử hóa giải. Sống lưng vương tử thẳng tắp, gương mặt treo ý cười hạnh phúc, giống như không thể lắp cánh bay thẳng về hoàng cung, tuyên bố với khắp thiên hạ rằng mình đã tìm được người thiên mệnh!
Nguyên soái ngẩn ra một lúc, chả trách: " Luiz thập thế? Sao người lại ở đây?"
"..." - Diệp Hi thống khổ lau mặt.
"Người cũng ở trong dãy phòng đó, mỗi ngày em mang đồ ăn của tôi..." - Nguyên soái nhíu mày tự mình lẩm bẩm, đôi mắt không thể tin tưởng mà dạo qua một vòng, cúi đầu nhìn phía Diệp Hi: "Là em cứu người?"
Diệp Hi giãy giụa gần chết, mặt dày giả ngu: "Hở? Anh đang nói gì cơ?"
Vừa dứt lời, vương tử có năng lực thính giác cao siêu, nhạy bén bắt giữ được thanh âm của Diệp Hi, hoang mang nhìn về phía Diệp Hi.
Đù đù, lỗ tai vương tử còn tinh hơn cả chó! Diệp Hi nhanh chóng che miệng, con mắt chuyển xoay vòng, vô cùng hoảng loạn!
"Nói cho ta biết!" - Tiếng nói nguyên soái nhu hòa như làm lòng người tan chảy, trong đó còn mang theo tia sợ hãi mà chính hắn cũng không phát hiện ra: "Đến tột cùng là chuyện gì?"
Diệp Hi cắn răng không nói lời nào, vương tử vẫn đang nhìn bên này.
Nguyên soái đã đoán ra vài phần, biểu tình tối tăm, trầm giọng thúc giục: "Nói chuyện."
Thấy chuyện đã không thể gạt, Diệp Hi đành phải mở hai tay đang che miệng, dùng giọng nói ngọt ngào giảo biện: "Là em cứu, nhưng em không biết hai người quen nhau, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chuyện đó không quan trọng đâu, chúng ta mau đi nhanh thôi!"
"..." - Nguyên soái trầm mặc không nói, dùng một loại ánh mắt phức tạp quét qua Diệp Hi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này, lỗ tai vương tử mấy bỗng giật giật khẽ khàng không mấy nhận ra, kiên định đi về phía Diệp Hi, mà binh lính hải quân và hộ vệ hoàng gia cũng bạt ngàn tập kết tới bên này, phân biệt thành hai đội từ quan phụ tá nguyên soái và đại tư tế.
Móa! Ơi! Diệp Hi thống khổ bưng kín mặt! Thúc giục nguyên soái: "Đi mau đi mau!"
Nguyên soái vô cùng nghe lời đi tới đón vương tử.
Diệp Hi: "..."
Vị nguyên soái này, anh có biết anh đang khơi mào một chuyện tranh giành tình nhân nghiêm trọng hay không?
Diệp Hi lau mồ hô lạnh trên trán, cánh hoa anh đào không tiền vẫn liều mạng rơi, vì thoát khỏi giam cầm của nguyên soái mà Diệp Hi giống như cá mắc cạn liều mạng giãy dụa! Quắn quéo ngọ nguậy! Thậm chí còn mạo hiểm OCC lấy hai ngón tay đi chọc vào lỗ mũi nguyên soái! Nhưng mà nguyên soái ôm chặt muốn chết, hoàn toàn không có khả năng buông ra.
"Vương phi thân ái của ta, là em đang nói chuyện sao?" - Vương tử theo tiếng nói Diệp Hi đi tới trước mặt nguyên soái.
Biểu tình trên mặt nguyên soái lập tức trở nên cực kỳ xuất sắc: "Vương phi!?"
"Vương phi chính là vị kia vị kìa.... Á ha ha ha!" - Diệp Hi lúng túng nhìn vẻ mặt âm trầm của nguyên soái từ khe hở ngón tay, phí công mà dùng ý đồ vui vẻ đánh tan bầu không khí xấu hổ này!
Nhưng nhìn qua có vẻ nguyên soái càng giận hơn...
Vương tử hơi nghiêng mặt về phía nguyên soái, cố gắng phân biệt giọng nói của hắn, không xác định hỏi: "Trước khi gặp nạn trên biển, ta đã từng nghe giọng nói của anh, xin hỏi anh có phải là nguyên soái Mặc Sĩ có năng lực khống chế biển cả hay không?"
"Là ta." - Nguyên soái trầm giọng nói, sắc mặt âm tình bất định, còn không xác định có phải đang làm khó dễ với vương tử điện hạ X hay không.
"Trước khi gặp nạn trên biển, chúng ta đã gặp mặt." - Vương tử gật đầu thăm hỏi với nguyên soái, cũng ưu nhã vươn bàn tay về phía Diệp Hi, nói: "Vương phi, ta yêu cầu em nắm tay ta."
Dù sao cũng tránh không khỏi, chết sớm siêu sinh sớm! Diệp Hi hít sâu một hơi, căng da đầu ngẩng mặt đối diện ánh mắt sắc nhọn như kim châm của nguyên soái, vươn tay về phía vương tử đang tìm kiếm, nhẹ nhàng chạm lên cổ tay vương tử.
Ngay sau đó cởi bỏ khăn bịt mắt của vương tử, vương tử lập tức nhìn thấy Diệp Hi ái muội ở trong lồng ngực nguyên soái, chớp chớp mắt, hoang mang nói: "Vương phi, em cùng Mặc Sĩ nguyên soái..."
Xác định vương tử không nhận sai người, nguyên soái ôm Diệp Hi lui về phía sau một bước, nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: "Đây là phu nhân của ta."
"Phu nhân của anh? Tất cả chuyện này là như thế nào?" - Vương tử nắm chặt lấy tay Diệp Hi, giọng nói khẽ run, trong đó còn cố gắng duy trì phong độ: "Vương phi, ta nghĩ ta cần một lời giải thích."
Nguyên soái lạnh giọng nói: "Ta cũng vậy."
Diệp Hi ấp ủ diễn cảm trong chốc lát, dằng cánh tay mảnh khảnh ra, ưm một tiếng, lập tức che ngực, thống khổ nói: "Tim... tim em không tốt..."
Không phải không muốn giải thích, mà là thật sự không thể nào giải thích, chẳng lẽ là nói, à tôi đây muốn chinh phục hai người để tích góp EXP trở về thế giới thật à?
Trăm triệu không gì tốt hơn là dùng khổ nhục kế!
Nhưng mà nguyên soái lại làm như không thấy diễn xuất nhập thần của Diệp Hi, trong mắt hắn tràn đầy thương tâm và khiếp sợ, vội vàng chất vấn: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ em đang... Lừa gạt chúng ta sao?"
"Không, chuyện này là không thể nào..." - Vương tử phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, thân thể chợt mất lực cân bằng mà lảo đảo, trùng hợp đại tư tế đuổi tới đỡ lấy vương tử, dùng ánh mắt nhìn tiện nhân hung hăng trừng Diệp Hi!
"..." - Bị bắt trở thành lục trà biểu, Diệp Hi tức khắc oan kính thị mầu!
Mấy người dứt khoát chém tôi thành hai mảnh đi!
"Em là người duy nhất có thể trấn án cuồng bạo trong ta." - Sắc mặt nguyên soái xanh mét: "Em nói đó vì em yêu ta! Đó là sức mạnh tình yêu!"
Trong đôi mắt mỹ lệ tựa như tác phẩm nghệ thuật của vương tử tràn đầy nước mắt không cam lòng: "Em đã nói mỗi ngày em sẽ để ta nhìn thấy nụ cười của em, sao trời đêm qua đẹp như vậy, vì sao..."
Đại tế tư cao lớn uy vũ đau xót không thôi, ôm chặt lấy vương tử!
Diệp Hi chột dạ liều mạng cúi đầu, đầu gần như dán lên ngực, thấy giả ngu lảng tránh và khổ nhục kế đều không thành công, Diệp Hi đành phải làm ra vẻ hối lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, em có nỗi khổ riêng."
Hàm răng nguyên soái nghiến ken két, cơ mặt thống khổ mà hơi run rẩy, dường như không nói một lời sẽ bắt đầu cuồng hóa, hắn cố bình tĩnh, trầm giọng nói: "Em chọn một trong hai người chúng ta."
Diệp Hi chần chờ nói: "Ách..."
Nếu nói muốn chọn đạo chích, không biết mình có bị nguyên soái vứt xác cho cá mập ăn không nhỉ?
Lúc này, nhân mã nguyên soái và vương tử đã tập kết xong, phân biệt đứng ở đằng sau hai nam phụ, như hổ rình mồi trừng trừng lẫn nhau, giương cung bạt kiếm, nguyên soái ôm Diệp Hi, vương tử tóm tay Diệp Hi, đại tư tế đỡ vương tử, quan hệ cực kỳ loạn! Ở đây tất cả mọi người đang chờ đợi Diệp Hi lựa chọn, mà ngay trong thời khắc hỗn loạn bất kham đó, xung quanh lại tràn tới một đoàn vệ sĩ đen nghìn nghịt, mười vạn đại quân vệ sĩ mang theo khí thế rung chuyển trời đất xuất hiện từ bốn phương tám hướng, ào ào tiến tới nơi đây. Sắc mặt Thẩm Tu Lâm âm trầm đi ra từ giữa đoàn vệ sĩ, tới gần phía bốn người, lạnh lùng trừng mắt Diệp Hi đang bị nguyên soái ôm.
Thẩm Tu Lâm khốc huyễn cuồng bá cười lạnh một tiếng: "A, đến cả vị hôn phu của bổn thiếu gia mà các ngươi cũng dám động, mạng hai ngươi đủ dài rồi?"
Thẩm tổng nói xong lời ngoan độc, trên trời vây kín bởi mây đen với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, áp khí nặng nề chồng chấp lên đỉnh đầu ba người, sắc mây đen kịt cùng sấm chớp giần giật kinh người, giống như muốn xé rách trời đất đánh nát tất cả! Nối gót theo tiếng sấm, Thẩm Tu Lâm đi đến giữa hai nam phụ, ba thế lực đứng theo thế chân vạc.
Thẩm tổng nhìn Diệp Hi bị nguyên soái ôm vào trong lòng, rồi lại nhìn cánh tay phải Diệp Hi bị vương tử nắm chặt, sau đó bình tĩnh nắm lấy cổ tay trái Diệp Hi.
Bây giờ đạo chích mà tới thì chỉ có ôm đầu hoặc là bắt chân!
Diệp Hi bị kẹp ở giữa ba người đàn ông đang tranh giành tình nhân, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, hoàn toàn không biết nên làm gì cho xong việc: "..."
Để tôi chết đi! Tên hồng nhan họa thủy này!
Trong lòng nguyên soái bạo nộ và thất vọng càng ngày càng không thể khắc chế, biển cả biến hóa theo tâm tình của hắn, mặt biển nổi gió mưa phùn, một đợt sóng này cao hơn đợt sóng trước, gió biển mạnh mẽ mang theo muối biển thổi quét tất cả, ẩn ẩn nguy cơ sóng thần.
Diệp Hi cảm thấy mặt mình sắp bị gió biển quạt lệch!
Thẩm tổng hừ lạnh một tiếng, khí phách mười phần giơ tay lên, khí thế bá vương xoáy thành cơn gió lốc, từ trên đảo lao tới biển rộng, vừa lúc triệt tiêu gió biển nguyên soái dẫn tới...
Diệp Hi cảm giác mặt mình lại bị cơn gió lốc của Thẩm tổng tát thẳng lại!
Tiếng sấm đánh nhau rào rào với sóng biển, vô số sinh vật biển biến thành than cốc dưới sấm điện đánh xuống, Diệp Hi trợn mắt há mồn nhìn tất cả phát sinh trước mắt, cảm giác mình như đang chứng kiến trận chiến thế kỷ của Zeus và Poseidon.
Mà đúng lúc này, tiếng chuông giờ sáng vang lên.
Một bóng người tuấn dật chợt tới gần Diệp Hi với tốc độ cực nhanh, gã dẫm lên đầu của vệ sĩ, hải quân và hộ vệ hoàng gia, tung bay như chim én, tóc dài sau gáy vẽ lên từng đường lửa đỏ trong nền trời đen xám. Rất nhanh, gã tới trước mặt bốn người, cơ hồ không ai có thể thấy rõ động tác của gã, như gió xuân quất vào mặt, gã giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng lên mặt nguyên soái, một chùm thuốc bột đỏ nhạt tản ra dưới chóp mũi nguyên soái, chỉ một thoáng nguyên soái mất đi toàn bộ sức lực, tay mềm nhũn, buông lỏng Diệp Hi. Đạo chích thấy thế, lại phách một cái lên cánh tay của vương tử và Thẩm Tu Lâm đang nắm cổ tay của Diệp Hi, hai người này không tự chủ được mà buông lỏng tay.
Đạo chích bế bổng Diệp Hi, mũi chân đạp lên đất, bay lên trời, ngay tức khắc ánh mắt gã lại chuyển, khom lưng dùng hai ngón tay kẹp lấy vương miện của vương tử, rút một cái! Cả người vương tử cũng hướng theo lên trên, nhưng vương miện vẫn lù lù bất động, đạo chích sửng sốt chớp chớp mắt, buông vương miện, ôm Diệp Hi đạp đầu người nhanh chóng chạy mất dạng.