Khí tức bá vương như gió lốc của Hoàng Phủ X thổi tung cánh hoa anh đào của Diệp Hi bay khắp nơi, mưa hoa như thác nước, tùy ý bay đầy trời, tràn ngập khắp căn phòng.
Sau mười giây đồng hồ, gió lốc ngừng, đồ vật bị gió thổi trong không trung đều rơi xuống đất, cánh hoa anh đào nhanh chóng tản trên sàn, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Diệp Hi vừa mới mở mắt, gấp gáp nhìn sang Hoàng Phủ X --Miêu tả giống như nguyên tác, dung mạo Hoàng Phủ X tuấn mỹ vô song, ngũ quan tinh xảo không khuyết điểm, khí chất lạnh lẽo kiêu ngạo, bá khí mười phần, một đôi mắt sâu xa tựa biển ẩn ẩn màu đỏ tươi của máu, sợi tóc đen nhánh như đêm không gió mà bay, khí tức bá vương đã ngưng tụ thành thực thể như sương mù nhàn nhạt lượn lờ trên người hắn, bộ lễ phục màu đen phác họa vóc dáng hoàn mỹ không khác gì tác phẩm điêu khắc quý báu của đại sư, khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ rằng đây là trời đất ban tặng, một Hoàng Phủ X đẹp tựa thần tiên...
Rõ ràng là Thẩm Tu Lâm cũng được bỏ thêm kính lọc mỹ nhan như Diệp Hi!"..."
Diệp Hi giật mình, suýt nữa bị dọa hỏng đầu.
Bà bà bà bà bà bà nó!
Đây không phải Thẩm tổng sao!?
Trong chớp mắt, Diệp Hi nhớ lại cảnh bị Thẩm Tu Lâm bắt trận ngay cửa phòng làm việc.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Phủ lạnh như băng lướt qua người hầu và bảo tiêu, tinh chuẩn rơi trên người Diệp Hi.Biểu tình Diệp Hi cứng ngắc, khóe miệng co giật, trong lòng điên cuồng an ủi chính mình.Bình tĩnh, Diệp Hi, nhỡ đâu đây chỉ là BUG hệ thống, nhỡ đâu đây chỉ là NPC giống Thẩm tổng thì sao?
Tolstoy nói rất hay, người đẹp lớn lên đều giống nhau, còn kẻ xấu mỗi người đều có một cái xấu khác nhau.
Nhưng mà ngay giây phút đối mắt với Diệp Hi, trong mắt Hoàng Phủ X rõ ràng toát lên cảm xúc khiếp sợ và kinh ngạc, trong đó còn mơ hồ mang theo tia cao hứng quỷ dị...
Nhưng rất nhanh, vị Hoàng Phủ X này khôi phục thành vẻ lạnh lùng vô tình như trước, chỉ nhìn chằm chằm không chớp về phía Diệp Hi, môi giật giật lại không nói gì.Diệp Hi suýt chút nữa bị hắn doạ khóc: "..."
Xong đời, hàng này tuyệt đối là Thẩm tổng!
Căn cứ theo kinh nghiệm ba năm công tác Diệp Hi ở công ty, Diệp Hi biết Thẩm Tu Lâm luôn là người biết cách che dấu tâm tư, vui buồn không hiện, mặt như núi băng, vừa mới nhìn thấy Diệp Hi có lẽ là do quá khiếp sợ nên mới toát ra cảm xúc chân thật, nhưng lúc này mặt lại đóng băng như trước.
Lúc này, một chuỗi văn tự giới thiệu tóm tắt nhân vật hiện ngay bên cạnh Thẩm Tu Lâm khoác áo ngoài là Hoàng Phủ X.Họ tên: Hoàng Phủ X.
Thân phận: Thật? Đại thiếu gia Hoàng Phủ gia tộc -- Gia tộc đứng đầu khống chế mạch kinh tế toàn cầu.
Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Xoay tay thành mây, lật tay thành mưa, khí thế bá vương lượn lờ quanh người -- anh là người đàn ông quyền lực nhất trên thế giới, năm giữ hơn vạn công ty đa quốc gia, huyết thống hỗn huyết cao quý mười tám quốc gia khiến anh nắm giữ một đôi mắt màu đỏ sậm khác với chúng sinh. Tất cả vật chất và sắc đẹp trên thế gian này không thể làm anh rung động, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của anh, tất cả mọi người đều muốn quỳ rạp xuống dưới chân anh. Thế nhưng, tiểu thiếu gia có hôn ước từ nhỏ với anh lại dám to gan không nhìn tới anh, khiêu chiến quyền uy của anh, thử thách nhẫn nại của anh...A, vật nhỏ thú vị, trên đời này không thứ gì bản thiếu gia không chiếm được, mặc kệ thân thể em hay trái tim em!
Diệp Hi sắc mặt đau xót nhìn bảng tóm tắm nhân vật khốc soái cuồng bá duệ của Thẩm tông, cũng tỏ ra đồng tình với diễn viên thiểu năng của Thẩm tổng.Nhưng phần đồng tình này không kéo dài quá lâu, dù sao Diệp Hi nhận ra bản thân còn là kẻ đáng được đồng tình hơn là Thẩm tổng...
Đọc xong bản tóm tắt nhân vật của Hoàng Phủ X, ánh mắt Diệp Hi lập lòe, quét một vòng trên người Thẩm Tu Lâm, lại tấn tốc mở ra ánh mắt khác, nhìn lên trên một cái rồi lại nhịn không được phiêu một cái, toàn bộ quá trình Thẩm Tu Lâm luôn bình tĩnh nhìn Diệp Hi, ngay cả mắt cũng chưa chớp."..." - Diệp Hi không dám nhìn thẳng hắn, không thể làm gì hơn là cúi đầu nhìn mũi chân mình,
Trời xanh đất hỡi, hệ thống thiếu đạo đức nhà ai dám kéo Thẩm tổng vào trong này làm gì!
Đây không phải là ép tôi phải đối diễn trực tiếp với lãnh đạo sao!
Nếu là lãnh đạo hòa ái dễ gần thì còn tốt, chết người chính là ở thế giới 3D Diệp Hi sợ Thẩm Tu Lâm đến mức nhìn thấy hắn ở phía xa cũng chọn lối rẽ ngang lượn đi.Diệp Hi vẻ mặt tuyệt vọng ngồi phịch trên ghế, cánh hoa anh đào rơi như mưa, tùy ý để hai người hầu bên người cầm bàn chải và gầu hót nhỏ quét tới quét lui bên người.
Thẩm Tu Lâm lẳng lặng nhìn Diệp Hi: "..."
Thời điểm ngồi phịch trên ghế, Diệp Hi chợt nhớ tới cái topic bôi đen mình.
Thủ bút kia không chỉ mở topic bôi đen Diệp Hi, còn có một loại ngôn luận công kích tầng quản trị trang web chiếm được phụ họa nhiệt liệt, không hay chính là bây giờ người đăng ký trang web càng ngày càng ít, ký kết càng ngày càng khó, xét cho cùng là vì tầng quản trị nâng cao ngưỡng cửa ký kết. Nhưng vì năm ngoái sếp lớn muốn đưa trang web chuyển hình sang tinh phẩm hóa, nói cá gì mà tác phẩm nổi nhưng phải độc đáo, phải rừn đúng phong cách của mình không cần nghìn bài một đề tài, phải lấy việc đào tạo tiềm lực ưu tú của tác giả để bồi dưỡng trọng điểm, từ chối mấy bài công thứ hóa lỗi thời..
Chính sách này, đối với người đã ký kết sẽ không có dị nghị, nhưng đối với người chưa ký thì lại không yêu thương nổi, thậm chí còn có người ký kết thất bại má phát tiết lửa giận lên tầng quản lý, nói trang web bồi dưỡng ra đại thần rồi không để ý tới sống chết của tiểu trong suốt gì gì đó, nói càng lúc càng thái quá, dưới dạng phong trào ngôn luận biến Thẩm Tu Lâm thành cái đích sau Diệp Hi.Tuy Diệp Hi xem qua mấy topic đó, nhưng trên mạng muốn nói gì thì nói, tài khoản nặc danh trên diễn đài càng bôi đen thì càng phụ trợ năng lượng cho phần khu thị phi, vì thế Diệp Hi không để ý mấy ngôn luận lệ khí ấy trong lòng, nhưng nếu bản thân vì mấy bản topic oán niệm ấy mà xuyên vào đây, vậy thì cũng có khả năng Thẩm Tu Lâm xuyên vào vì nguyên nhân tương tự...
Trong lòng Diệp Hi đau xót!
Bà nó, sớm biết vậy đã xóa sạch mấy topic đó!
"Khụ, em nó hình như hơi căng thẳng." - Dưới tình trạng hiện trường như nấm mộ, anh cả mở lời trước: "Mong Hoàng Phủ thiếu gia đừng để ý."
"Không sao." - Thẩm Tu Lâm vung tay, dưới sự bảo vệ của đám bảo tiêu mà ngồi xuống ghế sô pha gần Diệp Hi nhất, khí thế bá vương luôn lượn lờ bên người bay về phía Diệp Hi.
"..." - Diệp Hi lặng lẽ dịch dịch rời xa Thẩm Tu Lâm.Thẩm tổng, khí thế bá vương của người chen tới chỗ tôi!Thẩm Tu Lâm hơi nheo mắt lại nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi theo phản xạ điều kiện ngồi thẳng lưng, mạnh mẽ nuốt xuống câu "Chào Thẩm tổng" bên mép, vẻ mặt nghiêm túc ngồi nghiêm chỉnh, toàn bộ người như bị lãnh đạo tra khảo!
Đáy mắt Thẩm Tu Lâm hiện lên ý cười mờ nhạt, chợt, hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Dung gia chủ, giọng nói trầm thấp mà từ tính: "Bác, hôm nay con qua đây là vì thực hiện hôn ước hai mươi năm trước."
Trên trán Diệp Hi thấm ra một tầng mồ hôi, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.Nhưng rơi vào mắt người khác lại là tiểu thiếu gia ngạo kiều biệt nữu đang ngượng ngùng trước mặt vị hôn phu!Lúc này, Thẩm Tu Lâm duỗi một cánh tay về phía Diệp Hi, động tác nhẹ nhàng mà kiên định nắm chặt tay Diệp Hi, nói từng chữ: "Con muốn cưới em ấy."
Diệp Hi trừng lớn, suýt chút nữa thì xỉu: "..."
Bà nó, tôi vậy mà được boss cầu hôn!
Dù là diễn kịch nhưng vẫn đáng sợ mà!Mộ Dung gia chủ thần sắc uy nghiêm, Mộ Dung phu nhân lộ vẻ vẻ mặt từ ái, mừng rỡ nhìn Thẩm Tu Lâm lại nhìn Diệp Hi, đang muốn nói chuyện, Diệp Hi chợt rút khỏi tay Thẩm Tu Lâm, đứng phắt dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía "cha mẹ" mình, nói: "Con không muốn gả cho hắn!"
Bởi vì một câu này hoàn toàn biểu lộ ra cảm xúc thật lòng, không cần phải diễn, nên tình cảnh cự hôn xem vô cùng chân thật!
Nói xong, Diệp Hi quay đầu nhìn phía Thẩm Tu Lâm, chờ hắn tiếp diễn.Đường nét dưới cằm Thẩm Tu Lâm đột nhiên kéo căng, con ngươi đỏ máu chợt đóng băng, rét lạnh đến đáng sợ, chỉ bị hắn liếc mắt nhìn, Diệp Hi có loại ảo giác bị tầm mắt của hắn đóng băng.Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Tu Lâm mở miệng, tốc độ nói hắn rất chậm, phảng phất như mỗi từ đều rít qua kẽ răng.
"Em dám từ chối tôi?" - Ngữ khí Thẩm Tu Lâm lạnh lẽo âm trầm."..." - Diệp Hi nhất thời sinh ra ảo giác sắp bị trừ lươngMá nó, kỹ thuật diễn của Thẩm tổng thật giỏi!
Cho nên nói nhân sĩ thành công quả nhiên không giống người thường, đến cả diễn kịch cũng giỏi... Diệp Hi thuận thế đánh máu gà cho mình, tiếp đó vững càng tiếp diễn Thẩm Tu Lâm: "Xin lỗi, tôi không có tình cảm với anh, cũng không muốn kết hôn với anh."
"Làm càn!" - Mộ Dung gia chủ làm ra động tác vô cùng lỗi thời - vỗ bàn một cái, trợn mắt trừng trừng: "Sao có thể nói chuyện như thế với Hoàng Phủ thiếu gia!"
"Lão gia ông đừng giận, chúng ta từ từ nói chuyện..." - Mộ Dung phu nhân cũng làm ra động tác kinh điển - an ủi tức giận của lão gia, quản gia đứng bên cũng theo lối mòn mà trình lên một viên thuốc cấp cứu có hiệu quả nhanh.
"Nói chung, con tuyệt đối không gả cho hắn!" - Dt trong ánh mắt lạnh lùng nghiệm nghị như giết người của Thẩm Tu Lâm, quay người bỏ chạy!A a a a a Thẩm tổng ngài đừng giận tôi, tôi chỉ diễn kịch mà thôi! Nội dung vở kịch muốn thế!
Dựa và nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, Diệp Hi phải chạy từ phòng khách đến phòng ngủ.
Căn cứ theo cách tính của hệ thống, nói "chạy" về phòng ngủ thì nhất định phải "chạy" về phòng ngủ.
Đây đúng là cảnh kinh điển trong tiểu thuyết và phim truyền hình thông thường, trong cảnh nữ chính và nam chính cãi nhau trong phòng, nữ chính hung hưng bỏ lại một câu sau đó xoay người bỏ chạy, nam chính đuổi theo phía sau nhưng không kịp, nữ chĩnh vọt vào phòng ngủ đóng rầm cửa lại chặn nam chính ở bên ngoài-- đây là một màn quen thuộc cỡ nào!
Nhưng ở trong thế giới Mary Sue, cảnh này quả đúng là không khác nào thi đấu Maratong..."Hư... hư..." - Diệp Hi chạy không kịp thở, người hầu đứng bên hành lang tri kỷ cầm khăn lông qua, cậu vừa chống đầu gối vừa lau mồ hôi, vừa xua xua tay với Thẩm Tu Lâm đứng đằng sau: "Dừng... nghỉ... lát..."Còn một kilomet nữa, thắng lợi đang ở trước mắt!Thẩm Tu Lâm lặng lẽ đứng lại, hai bên trán cũng chảy ra một lớp mồ hôi nhỏ mỏng, lồng ngực phập phồng, dáng vẻ không hề chật vậy, dù sao cũng là người đàn ông có khí thế bá vương lượn lờ ở bên, chạy maratong tính là gì.
Diệp Hi thở hổn hển một lúc, ném khăn mặt cho người hầu, tiếp tục chạy về phía phòng ngủ!
Mệt chết ông mày!
Nếu không phải mấy hôm nay ngày ngày rèn luyện đi bộ cường độ cao, thì một chuyến này đúng là chạy không nổi!
Mấy phút sau, cuối cùng Diệp Hi về tới phòng ngủ, đồng thời dựa theo nhiệm vụ, Thẩm Tu Lâm ở sau cánh cửa bị đóng sầm lại. Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Hi vang lên tiếng
Ting!!!!! báo hoàn thành nhiệm vụ, và tiếng giọng nam máy móc: "Chúc mừng ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính 1, dưới hình thức tổ đội, cộng 500 điểm EXP, Level tăng lên Level 2."
Diệp Hi mệt đến mức đặt mông ngồi xuống đất, đang muốn hỏi "hình thức tổ đội" là gì thì cửa phòng ngủ rầm một cái bị Thẩm Tu Lâm đá văng, vị sát thần này sau khi vào phòng không nói hai lời, kéo Diệp Hi đang thở gấp ngồi dưới đất lên đặt trên tường "kabe-don" (ép vào góc tường), đôi con ngươi đỏ au gắt gao nhìn Diệp Hi, lạnh giọng nói: "Em đã là của tôi, còn muốn chạy đằng nào?"
Thẩm Tu Lâm vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi lại vang lên tiếng hệ thống thông báo: "Chúc mừng ngài, đội viên của ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính 1, dưới hình thức tổ đội, cộng 500 điểm EXP, Level tăng lên Level 3."
Trong quá trình này, Thẩm Tu Lâm vẫn duy trì tư thái nghiêng tai lắng nghe, hệ thống thông báo trong tai Diệp Hi xong, Thẩm Tu Lâm cũng buông lỏng bàn tay ấn trên vai Diệp Hi, đứng trước mặt Diệp Hi, lạnh lùng nhìn cậu.
Ngửi mùi thơm lan tỏa trong không khí khiến người ta chảy nước miếng, Diệp Hi cực.kỳ u oán nuốt một ngụm nước, chịu đựng dạ dày đói cồn cào và nóng rát. Tuy trước khi xuyên qua, Diệp Hi trừ bỏ mặt mũi đẹp thì mọi thứ khác đều là người bình thường, nhưng cũng được sống trong sự sủng ái của mọi người, xưa nay chưa chịu qua cảnh mọi người trên bàn ăn đủ mỹ vị, còn bản thân đói cồn cào uống nước trắng.
Huống hồ, vừa mới đi bộ hơn nửa giờ!
Đó chính là lúc cần phải bổ sung năng lượng cần thiết!
Tiểu Diệp Hi đáng thương mũi đau xót, khóe môi mêu mếu, tóc cuốn lên, hiển nhiên là dáng vẻ sắp khóc...Má nó, tôi còn chưa muốn bị kim cương đâm mù mắt đâu!
Diệp Hi véo mạnh lên bắp đùi một cái, nghẹn nước mắt kim cương trở về.Nước mắt có thể nhịn, nhưng tóc xoăn trên đầu không thể nào khống chế!
Ba giây sau, Thượng Quan quản gia và nhóm người hầu đứng quanh bàn đều lo lắng nhìn đầu thiếu gia đột nhiên sịt khói.
Tiểu thiếu gia nhà chúng ta được nuông chiều từ bé, chịu vô vàn yêu thương và sủng ái, tính khí hơi lớn chút cũng là bình thường!Diệp Hi bi phẫn uống một hớp nước sương trong truyền thuyết, trong đầu nhanh chóng tìm ra đối sách.
Nếu đây là một thế giới giả tưởng, có lẽ không cần suy tính về đạo đức và mặt mũi, phương pháp để ăn đồ ăn có rất nhiều, đầu tiên có thể cương quyết yêu cầu nhóm người hầu mang đồ ăn tới, nếu không thể thì lẻn vào nhà bếp trộm, thậm chí có thể cướp, nói chung dù thế nào thì muốn lấy đồ ăn nhất định không thành vấn đề, mặc kệ thế nào cũng không thể để mình chết đói...
... Vấn đề là hậu quả mang lại!Chỉ trước mắt thôi, Diệp Hi nhận ra hạn chế thế giới này đối với mình khá rộng, lời nói cử chỉ không cố định trong kịch bản, người hầu lui tới trong phòng wc có thể nghe theo mệnh lệnh chấp hành, nhưng Diệp Hi không chú ý tới vấn đề nhân thiết bị tan vỡ nghiêm trọng-- nếu mình đóng vai Mộ Dung tiểu thiếu gia mà làm ra chuyện mà Mộ Dung tiểu thiếu gia trong nguyên tác không thể làm được, liệu có bị trừng phạt không?
Nghĩ tới điểm này, Diệp Hi lập tức không dám manh động.Nhưng bây giờ cậu không thể nói chuyện với hệ thống, chỉ có thể chờ khi nào bản thân ở một mình mới hỏi lại.
Sau đó Diệp Hi mở bảng hệ thống nhiệm vụ kiểm tra nhiệm vụ tân thủ "Rửa mặt xong, tới phòng ăn dùng bữa sáng".Quả nhiên vẫn là ( ), chưa hoàn thành.
Diệp Hi xám mặt trừng mâm cánh hoa trước mặt, dùng đũa kẹp một mẩu hao anh đào bỏ vào trong miệng, nuốt xuống
...Ăn năm cánh hoa, nhiệm vụ vẫn là ( ).
Bà mày!
Chẳng lẽ phải ăn sạch mới coi như hoàn thành nhiệm vụ?
Diệp Hi thống khổ ăn cánh hoa, lặng lẽ oán thầm.Ăn cánh hoa vẫn không tính, dù sao cũng không phải thứ buồn nôn gì...Nhưng vì sao cứ phải là hoa anh đào và tường vi, không biết tóc tôi rơi ra mấy thứ này sao?Chuyện này khác nào ăn gầu trên đầu mình hả hả hả!
Nhưng mà ăn ăn, Diệp Hi phát hiện hình như mình dần hết đói..
Diệp Hi: "..."Vị Mộ Dung thiếu gia này quả nhiên ăn cánh hoa cũng no!Nhưng lấp đầy bụng là một chuyện, cảm giác hạnh phúc của đồ ăn ngon mang lại lại là chuyện khác, tuy hết đói bụng nhưng Diệp Hi vẫn không thay đổi được bức thiết của việc ăn thịt. Nuốt mẩu cánh hoa cuối cùng trên khay, uống cạn giọt nước sương cuối cùng trong ly, Diệp Hi nhìn bảng hệ thống nhiệm vụ tân thủ biến đổi thành (/) hoàn thành.
Diệp Hi nhẹ nhàng thở ra một hơi, đầu xoắn quăn cũng nhu thuận hơn nhiều.Mà sau khi nhiệm vụ tân thủ hoàn thành, rất nhanh nhiệm vụ tân thủ xuất hiện trong cột quest--
Sinh hoạt trong biệt thự Mộ Dung gia tộc ba ngày, làm quen với thế giới nhiệm vụ (/).Tips: Sau ba ngày, nhiệm vụ chính sẽ chính thức mở ra.Diệp Hi nhìn khay không và ly rỗng trước mặt, thở dài, đóng bảng hệ thống.
Trải qua một phen lăn lội đường xa trở về phòng ngủ, Diệp Hi đóng cửa phòng ngủ nằm dài trên giường, ở trên đệm lăn hơn mười mấy vòng, thỏa thích hưởng thụ cảm giác thư thái của đệm giường king mang lại, sau đó, cậu click vào nút trợ giúp kêu gọi hệ thống.
Giọng nam máy móc: "Chào ngài, xin hỏi có gì có thể giúp được ngài?"
Diệp Hi: "Tôi muốn xác nhận trước một việc, ngoài trừ ăn hoa uống nước thì tôi không thể ăn gì sao? Ăn xong có chết không?"
Giọng nam máy móc: "Căn cứ theo giả thiết của tác giả, hoa tươi và nước sương trên đỉnh núi đều thỏa mãn được năng lượng và dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể ngài."
Diệp Hi hơi hơi yên tâm, tiếp tục hỏi: "Nếu tôi làm ra chuyện gì trái với nhân thiết Mộ Dung thiếu gia trong nguyên tác, sẽ bị trừng phạt sao?"
Giọng nam máy móc: "Phá vỡ nhân thiết sẽ trừ vào % tổng EXP, nếu tổng EXP là hoặc âm thì mỗi lần sẽ trừ ."
Diệp Hi hít vào một hơi khí lạnh, nhất thời rất vui mừng vì mình hỏi vấn đề này trước khi định phá vỡ nhân thiết: "Thiếp lập của người kia sụp đổ có tiêu chuẩn cố định hay không? Ví dụ như làm gì mới xem như là phá vỡ nhẫn thiết."
Giọng nam máy móc lạnh lùng nói: "Phá vỡ nhân thiết là do hệ thống tự động phán định, phép tính tương đối phức tạp, không tiêu chuẩn thành văn, kiến nghị ngài căn cứ theo nhân thiết tận lực quy phạm lời nói của mình, cũng được hành động trước khi dò hỏi hệ thống."
Diệp Hi: "..."Thần tm hệ thống!
Giọng nam máy móc tiếp tục nói: "Tips: Trừng phạt phá vỡ nhân thiết chỉ tồn tại khi tình huống có nhân vật trong vở kịch xoay quanh, dưới tình huống không ở sẽ không tồn tại trừng phạt."
Nghe xong lời này, trong đầu Diệp Hi chợt lóe linh quang, hỏi: "Khoan đã, câu vừa nãy có ý gì? Có phải nói lúc tôi ở thời điểm không có ai muốn làm gì thì lam, chỉ cần đừng để nhân vật trong truyện nhìn thấy được?"
Giọng nam máy móc: "Đúng thế."
Diệp Hi: "Vậy một mình tôi móc chân trong phòng có bị trừng phạt không?"
Giọng nam máy móc: "Không trừng phạt."
Diệp Hi: "Thế nếu tôi móc chân trước mặt quản gia sẽ bị trừng phạt sao?"
Giọng nam máy móc: "Đúng, nếu ngài làm thế, sẽ giải trừ quan hệ tình yêu của quản gia đối với ngài, cùng lúc đó, ngài sẽ bị trừ điểm EXP, hạ xuống ba cấp."
Diệp Hi: ".."Bởi vì không móc chân mà không yêu nữa sao! Mấy thứ tình yêu trong thế giới Mary Sue đúng là nông cạn như vậy!
Diệp Hi suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nếu như tôi đi xe trong biệt thự thì sao?"
Giọng nam máy móc: "Vi phạm giả thiết, trong nguyên tác ngài từng oán giận rằng nhà quá nhiều tiền, nhà ở quá to, đi đâu cũng thấy xa thật khiến người ta phiền não."
Đi thì đi, cùng lắm là rèn luyện, Diệp Hi cắn răng nhịn, lại hỏi: "Vậy nếu tôi kêu nhà bếp làm cho tôi một phần bít tết có bị trừng phạt không?"
Giọng nam máy móc: "Có, nhân thiết của ngài là không thể chịu nổi đồ ăn dầu mỡ."
Diệp Hi: "Nhưng nếu tôi nửa đêm lẻn vào bếp ăn trộm thịt và không bị ai phát hiện ra thì sao?"
Giọng nam máy móc: "Không trừng phạt."
Diệp Hi lập tức hạ quyết tâm, chuẩn bị nửa đêm đi nhà bếp trộm thịt ăn!Vô cùng có chí khí!
Trong thời gian một ngày còn lại, Diệp Hi đi wc ba lần, đi tiểu hai lần đều ra cầu vòng, lúc đi nặng còn ra viên tròn tròn nhỏ rắn bảy màu, không chỉ không có mùi gay mũi mà còn tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt!
Xứng đáng là chàng trai ăn hoa tươi ba bữa mỗi ngày.
Diệp Hi nhìn chằm chằm vật bài tiết bảy màu rực rỡ trong bồn cầu kim cương, ưu thương nghĩ. Trọn cả một ngày nay Diệp Hi ăn ba khay cánh hoa, uống ba ly nước, tuy không thấy đói bụng nhưng miệng nhạt nhẽo, thèm ăn đến mức mắt hóa xanh lục. Đi xí xong xuôi, Diệp Hi lại ngâm mình trong bồn tắm kim cương đổ đầy rượu đỏ Lafite năm, rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Quản gia vô cùng tha thiết mang theo violon đứng bên cửa phòng hỏi: "Tiểu thiếu gia, hãy để ta ở bên giường vì ngài diễn tấu một bản nhạc nhẹ?"
Diệp Hi lập tức từ chối: "Không cần, cảm ơn."
Quản gia vẻ mặt mất mát lui xuống.Diệp Hi tâm lực quá mệt mỏi, đóng cửa, bỗng ý thức được cả một ngày này mình trừ bỏ ăn ngủ nghỉ thì chẳng làm cái gì cả.Dù sao bên trong nguyên tác căn bản không đề cập tới Mộ Dung thiếu gia làm gì, dù sao tiền nhiều như nước không cần đi làm, mỗi ngày ăn ngủ nghỉ cũng không thành vấn đề.Nhất định muốn nói, chắc là nghề là chạy trốn chồng chưa cưới đi...Đi bộ cả ngày, Diệp Hi nằm trên giường, cảm giác mỏi lưng đau chân, thật mệt nhọc.Bà nó, hình như bắp đùi lại nhỏ đi một vòng!
Diệp Hi căm giận nghĩ, ngày ngày đi bao đường lại trèo lên trèo xuống bao bậc thang, dáng người không tốt mới là lạ!Vì không muốn tiếp tục bi kịch như buổi sáng hôm nay, Diệp Hi hỏi quản gia muốn chăn và gối nằm, vô cùng cơ trí nằm bên mép giường, mở bảng hệ thống xem nhân thiết của mình đề phòng ngừa tan vỡ. Thế nhưng, nhân thiết tiểu thiếu gia không có gì đáng nhắc tới, nói đơn giản là muốn đóng thế nào thì đóng, Diệp Hi đọc một bài nghìn chữ nhân thiết thiếu muối, mí mắt dần sụp xuống, trong chốc lát ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Diệp Hi tỉnh lại trên giường.Một đèn treo thủy tinh cách mười mét chắc đã bị quản gia tắt đi, thay vào đó là tiểu đăng nhiều ánh sáng nhỏ vụn, có xanh, đỏ, tím, vàng, hồng, trắng,... rải rác khắp trần nhà, vô biên vô hạn giống như bầu trời đêm rực rỡ, ánh sáng dìu dịu lan tỏa, mắt Diệp Hi buồn ngủ mông lung ngó qua hai bên trái phải.
Bên trái, ga trải giường mênh mông trắng như tuyết.
Bên phải, ga trải giường mênh mông trắng như tuyết.
Đỉnh đầu, ga trải giường mênh mông trắng như tuyết.
Dưới chân, ga trải giường mênh mông trắng như tuyết.Trước mắt, trời sao nhân tạo mênh mông vô bờ.
Trời đất mênh mông!Diệp Hi nhất thời sinh ra ảo giác bị người quăng xác ở hoang đảo...
Diệp Hi cuộn chăn mình thành con nhộng, cuối cùng cũng tìm được cảm giác an toàn, cậu lập tức mở mắt ấn vào nút Trợ giúp, hét lớn: "Hệ thống hệ thống! BUG hả? Sao tôi vừa mở mắt đã chạy ra giữa giường rồi?"
Giọng nam máy móc lạnh lẽo vô tình: "Không có BUG, căn cứ theo nguyên tác miêu tả, mỗi ngày ngài đều tỉnh dậy "giữa" chiếc giường rộng vạn mét."
Diệp Hi: "..."
Giọng nam máy móc nhấn mạnh nói: "Thế giới nhiệm vụ tả thật %, nói là ở giữa giường lớn thì chính là giữa giường lớn."
Diệp Hi thống khổ ôm đầu ngã chổng vó trên giường!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khí tức bá vương như gió lốc của Hoàng Phủ X thổi tung cánh hoa anh đào của Diệp Hi bay khắp nơi, mưa hoa như thác nước, tùy ý bay đầy trời, tràn ngập khắp căn phòng.
Sau mười giây đồng hồ, gió lốc ngừng, đồ vật bị gió thổi trong không trung đều rơi xuống đất, cánh hoa anh đào nhanh chóng tản trên sàn, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Diệp Hi vừa mới mở mắt, gấp gáp nhìn sang Hoàng Phủ X --Miêu tả giống như nguyên tác, dung mạo Hoàng Phủ X tuấn mỹ vô song, ngũ quan tinh xảo không khuyết điểm, khí chất lạnh lẽo kiêu ngạo, bá khí mười phần, một đôi mắt sâu xa tựa biển ẩn ẩn màu đỏ tươi của máu, sợi tóc đen nhánh như đêm không gió mà bay, khí tức bá vương đã ngưng tụ thành thực thể như sương mù nhàn nhạt lượn lờ trên người hắn, bộ lễ phục màu đen phác họa vóc dáng hoàn mỹ không khác gì tác phẩm điêu khắc quý báu của đại sư, khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ rằng đây là trời đất ban tặng, một Hoàng Phủ X đẹp tựa thần tiên...
Rõ ràng là Thẩm Tu Lâm cũng được bỏ thêm kính lọc mỹ nhan như Diệp Hi!"..."
Diệp Hi giật mình, suýt nữa bị dọa hỏng đầu.
Bà bà bà bà bà bà nó!
Đây không phải Thẩm tổng sao!?
Trong chớp mắt, Diệp Hi nhớ lại cảnh bị Thẩm Tu Lâm bắt trận ngay cửa phòng làm việc.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Phủ lạnh như băng lướt qua người hầu và bảo tiêu, tinh chuẩn rơi trên người Diệp Hi.Biểu tình Diệp Hi cứng ngắc, khóe miệng co giật, trong lòng điên cuồng an ủi chính mình.Bình tĩnh, Diệp Hi, nhỡ đâu đây chỉ là BUG hệ thống, nhỡ đâu đây chỉ là NPC giống Thẩm tổng thì sao?
Tolstoy nói rất hay, người đẹp lớn lên đều giống nhau, còn kẻ xấu mỗi người đều có một cái xấu khác nhau.
Nhưng mà ngay giây phút đối mắt với Diệp Hi, trong mắt Hoàng Phủ X rõ ràng toát lên cảm xúc khiếp sợ và kinh ngạc, trong đó còn mơ hồ mang theo tia cao hứng quỷ dị...
Nhưng rất nhanh, vị Hoàng Phủ X này khôi phục thành vẻ lạnh lùng vô tình như trước, chỉ nhìn chằm chằm không chớp về phía Diệp Hi, môi giật giật lại không nói gì.Diệp Hi suýt chút nữa bị hắn doạ khóc: "..."
Xong đời, hàng này tuyệt đối là Thẩm tổng!
Căn cứ theo kinh nghiệm ba năm công tác Diệp Hi ở công ty, Diệp Hi biết Thẩm Tu Lâm luôn là người biết cách che dấu tâm tư, vui buồn không hiện, mặt như núi băng, vừa mới nhìn thấy Diệp Hi có lẽ là do quá khiếp sợ nên mới toát ra cảm xúc chân thật, nhưng lúc này mặt lại đóng băng như trước.
Lúc này, một chuỗi văn tự giới thiệu tóm tắt nhân vật hiện ngay bên cạnh Thẩm Tu Lâm khoác áo ngoài là Hoàng Phủ X.Họ tên: Hoàng Phủ X.
Thân phận: Thật? Đại thiếu gia Hoàng Phủ gia tộc -- Gia tộc đứng đầu khống chế mạch kinh tế toàn cầu.
Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Xoay tay thành mây, lật tay thành mưa, khí thế bá vương lượn lờ quanh người -- anh là người đàn ông quyền lực nhất trên thế giới, năm giữ hơn vạn công ty đa quốc gia, huyết thống hỗn huyết cao quý mười tám quốc gia khiến anh nắm giữ một đôi mắt màu đỏ sậm khác với chúng sinh. Tất cả vật chất và sắc đẹp trên thế gian này không thể làm anh rung động, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của anh, tất cả mọi người đều muốn quỳ rạp xuống dưới chân anh. Thế nhưng, tiểu thiếu gia có hôn ước từ nhỏ với anh lại dám to gan không nhìn tới anh, khiêu chiến quyền uy của anh, thử thách nhẫn nại của anh...A, vật nhỏ thú vị, trên đời này không thứ gì bản thiếu gia không chiếm được, mặc kệ thân thể em hay trái tim em!
Diệp Hi sắc mặt đau xót nhìn bảng tóm tắm nhân vật khốc soái cuồng bá duệ của Thẩm tông, cũng tỏ ra đồng tình với diễn viên thiểu năng của Thẩm tổng.Nhưng phần đồng tình này không kéo dài quá lâu, dù sao Diệp Hi nhận ra bản thân còn là kẻ đáng được đồng tình hơn là Thẩm tổng...
Đọc xong bản tóm tắt nhân vật của Hoàng Phủ X, ánh mắt Diệp Hi lập lòe, quét một vòng trên người Thẩm Tu Lâm, lại tấn tốc mở ra ánh mắt khác, nhìn lên trên một cái rồi lại nhịn không được phiêu một cái, toàn bộ quá trình Thẩm Tu Lâm luôn bình tĩnh nhìn Diệp Hi, ngay cả mắt cũng chưa chớp."..." - Diệp Hi không dám nhìn thẳng hắn, không thể làm gì hơn là cúi đầu nhìn mũi chân mình,
Trời xanh đất hỡi, hệ thống thiếu đạo đức nhà ai dám kéo Thẩm tổng vào trong này làm gì!
Đây không phải là ép tôi phải đối diễn trực tiếp với lãnh đạo sao!
Nếu là lãnh đạo hòa ái dễ gần thì còn tốt, chết người chính là ở thế giới 3D Diệp Hi sợ Thẩm Tu Lâm đến mức nhìn thấy hắn ở phía xa cũng chọn lối rẽ ngang lượn đi.Diệp Hi vẻ mặt tuyệt vọng ngồi phịch trên ghế, cánh hoa anh đào rơi như mưa, tùy ý để hai người hầu bên người cầm bàn chải và gầu hót nhỏ quét tới quét lui bên người.
Thẩm Tu Lâm lẳng lặng nhìn Diệp Hi: "..."
Thời điểm ngồi phịch trên ghế, Diệp Hi chợt nhớ tới cái topic bôi đen mình.
Thủ bút kia không chỉ mở topic bôi đen Diệp Hi, còn có một loại ngôn luận công kích tầng quản trị trang web chiếm được phụ họa nhiệt liệt, không hay chính là bây giờ người đăng ký trang web càng ngày càng ít, ký kết càng ngày càng khó, xét cho cùng là vì tầng quản trị nâng cao ngưỡng cửa ký kết. Nhưng vì năm ngoái sếp lớn muốn đưa trang web chuyển hình sang tinh phẩm hóa, nói cá gì mà tác phẩm nổi nhưng phải độc đáo, phải rừn đúng phong cách của mình không cần nghìn bài một đề tài, phải lấy việc đào tạo tiềm lực ưu tú của tác giả để bồi dưỡng trọng điểm, từ chối mấy bài công thứ hóa lỗi thời..
Chính sách này, đối với người đã ký kết sẽ không có dị nghị, nhưng đối với người chưa ký thì lại không yêu thương nổi, thậm chí còn có người ký kết thất bại má phát tiết lửa giận lên tầng quản lý, nói trang web bồi dưỡng ra đại thần rồi không để ý tới sống chết của tiểu trong suốt gì gì đó, nói càng lúc càng thái quá, dưới dạng phong trào ngôn luận biến Thẩm Tu Lâm thành cái đích sau Diệp Hi.Tuy Diệp Hi xem qua mấy topic đó, nhưng trên mạng muốn nói gì thì nói, tài khoản nặc danh trên diễn đài càng bôi đen thì càng phụ trợ năng lượng cho phần khu thị phi, vì thế Diệp Hi không để ý mấy ngôn luận lệ khí ấy trong lòng, nhưng nếu bản thân vì mấy bản topic oán niệm ấy mà xuyên vào đây, vậy thì cũng có khả năng Thẩm Tu Lâm xuyên vào vì nguyên nhân tương tự...
Trong lòng Diệp Hi đau xót!
Bà nó, sớm biết vậy đã xóa sạch mấy topic đó!
"Khụ, em nó hình như hơi căng thẳng." - Dưới tình trạng hiện trường như nấm mộ, anh cả mở lời trước: "Mong Hoàng Phủ thiếu gia đừng để ý."
"Không sao." - Thẩm Tu Lâm vung tay, dưới sự bảo vệ của đám bảo tiêu mà ngồi xuống ghế sô pha gần Diệp Hi nhất, khí thế bá vương luôn lượn lờ bên người bay về phía Diệp Hi.
"..." - Diệp Hi lặng lẽ dịch dịch rời xa Thẩm Tu Lâm.Thẩm tổng, khí thế bá vương của người chen tới chỗ tôi!Thẩm Tu Lâm hơi nheo mắt lại nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi theo phản xạ điều kiện ngồi thẳng lưng, mạnh mẽ nuốt xuống câu "Chào Thẩm tổng" bên mép, vẻ mặt nghiêm túc ngồi nghiêm chỉnh, toàn bộ người như bị lãnh đạo tra khảo!
Đáy mắt Thẩm Tu Lâm hiện lên ý cười mờ nhạt, chợt, hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Dung gia chủ, giọng nói trầm thấp mà từ tính: "Bác, hôm nay con qua đây là vì thực hiện hôn ước hai mươi năm trước."
Trên trán Diệp Hi thấm ra một tầng mồ hôi, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.Nhưng rơi vào mắt người khác lại là tiểu thiếu gia ngạo kiều biệt nữu đang ngượng ngùng trước mặt vị hôn phu!Lúc này, Thẩm Tu Lâm duỗi một cánh tay về phía Diệp Hi, động tác nhẹ nhàng mà kiên định nắm chặt tay Diệp Hi, nói từng chữ: "Con muốn cưới em ấy."
Diệp Hi trừng lớn, suýt chút nữa thì xỉu: "..."
Bà nó, tôi vậy mà được boss cầu hôn!
Dù là diễn kịch nhưng vẫn đáng sợ mà!Mộ Dung gia chủ thần sắc uy nghiêm, Mộ Dung phu nhân lộ vẻ vẻ mặt từ ái, mừng rỡ nhìn Thẩm Tu Lâm lại nhìn Diệp Hi, đang muốn nói chuyện, Diệp Hi chợt rút khỏi tay Thẩm Tu Lâm, đứng phắt dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía "cha mẹ" mình, nói: "Con không muốn gả cho hắn!"
Bởi vì một câu này hoàn toàn biểu lộ ra cảm xúc thật lòng, không cần phải diễn, nên tình cảnh cự hôn xem vô cùng chân thật!
Nói xong, Diệp Hi quay đầu nhìn phía Thẩm Tu Lâm, chờ hắn tiếp diễn.Đường nét dưới cằm Thẩm Tu Lâm đột nhiên kéo căng, con ngươi đỏ máu chợt đóng băng, rét lạnh đến đáng sợ, chỉ bị hắn liếc mắt nhìn, Diệp Hi có loại ảo giác bị tầm mắt của hắn đóng băng.Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Tu Lâm mở miệng, tốc độ nói hắn rất chậm, phảng phất như mỗi từ đều rít qua kẽ răng.
"Em dám từ chối tôi?" - Ngữ khí Thẩm Tu Lâm lạnh lẽo âm trầm."..." - Diệp Hi nhất thời sinh ra ảo giác sắp bị trừ lươngMá nó, kỹ thuật diễn của Thẩm tổng thật giỏi!
Cho nên nói nhân sĩ thành công quả nhiên không giống người thường, đến cả diễn kịch cũng giỏi... Diệp Hi thuận thế đánh máu gà cho mình, tiếp đó vững càng tiếp diễn Thẩm Tu Lâm: "Xin lỗi, tôi không có tình cảm với anh, cũng không muốn kết hôn với anh."
"Làm càn!" - Mộ Dung gia chủ làm ra động tác vô cùng lỗi thời - vỗ bàn một cái, trợn mắt trừng trừng: "Sao có thể nói chuyện như thế với Hoàng Phủ thiếu gia!"
"Lão gia ông đừng giận, chúng ta từ từ nói chuyện..." - Mộ Dung phu nhân cũng làm ra động tác kinh điển - an ủi tức giận của lão gia, quản gia đứng bên cũng theo lối mòn mà trình lên một viên thuốc cấp cứu có hiệu quả nhanh.
"Nói chung, con tuyệt đối không gả cho hắn!" - Dt trong ánh mắt lạnh lùng nghiệm nghị như giết người của Thẩm Tu Lâm, quay người bỏ chạy!A a a a a Thẩm tổng ngài đừng giận tôi, tôi chỉ diễn kịch mà thôi! Nội dung vở kịch muốn thế!
Dựa và nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, Diệp Hi phải chạy từ phòng khách đến phòng ngủ.
Căn cứ theo cách tính của hệ thống, nói "chạy" về phòng ngủ thì nhất định phải "chạy" về phòng ngủ.
Đây đúng là cảnh kinh điển trong tiểu thuyết và phim truyền hình thông thường, trong cảnh nữ chính và nam chính cãi nhau trong phòng, nữ chính hung hưng bỏ lại một câu sau đó xoay người bỏ chạy, nam chính đuổi theo phía sau nhưng không kịp, nữ chĩnh vọt vào phòng ngủ đóng rầm cửa lại chặn nam chính ở bên ngoài-- đây là một màn quen thuộc cỡ nào!
Nhưng ở trong thế giới Mary Sue, cảnh này quả đúng là không khác nào thi đấu Maratong..."Hư... hư..." - Diệp Hi chạy không kịp thở, người hầu đứng bên hành lang tri kỷ cầm khăn lông qua, cậu vừa chống đầu gối vừa lau mồ hôi, vừa xua xua tay với Thẩm Tu Lâm đứng đằng sau: "Dừng... nghỉ... lát..."Còn một kilomet nữa, thắng lợi đang ở trước mắt!Thẩm Tu Lâm lặng lẽ đứng lại, hai bên trán cũng chảy ra một lớp mồ hôi nhỏ mỏng, lồng ngực phập phồng, dáng vẻ không hề chật vậy, dù sao cũng là người đàn ông có khí thế bá vương lượn lờ ở bên, chạy maratong tính là gì.
Diệp Hi thở hổn hển một lúc, ném khăn mặt cho người hầu, tiếp tục chạy về phía phòng ngủ!
Mệt chết ông mày!
Nếu không phải mấy hôm nay ngày ngày rèn luyện đi bộ cường độ cao, thì một chuyến này đúng là chạy không nổi!
Mấy phút sau, cuối cùng Diệp Hi về tới phòng ngủ, đồng thời dựa theo nhiệm vụ, Thẩm Tu Lâm ở sau cánh cửa bị đóng sầm lại. Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Hi vang lên tiếng
Ting!!!!! báo hoàn thành nhiệm vụ, và tiếng giọng nam máy móc: "Chúc mừng ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính 1, dưới hình thức tổ đội, cộng 500 điểm EXP, Level tăng lên Level 2."
Diệp Hi mệt đến mức đặt mông ngồi xuống đất, đang muốn hỏi "hình thức tổ đội" là gì thì cửa phòng ngủ rầm một cái bị Thẩm Tu Lâm đá văng, vị sát thần này sau khi vào phòng không nói hai lời, kéo Diệp Hi đang thở gấp ngồi dưới đất lên đặt trên tường "kabe-don" (ép vào góc tường), đôi con ngươi đỏ au gắt gao nhìn Diệp Hi, lạnh giọng nói: "Em đã là của tôi, còn muốn chạy đằng nào?"
Thẩm Tu Lâm vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi lại vang lên tiếng hệ thống thông báo: "Chúc mừng ngài, đội viên của ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính 1, dưới hình thức tổ đội, cộng 500 điểm EXP, Level tăng lên Level 3."
Trong quá trình này, Thẩm Tu Lâm vẫn duy trì tư thái nghiêng tai lắng nghe, hệ thống thông báo trong tai Diệp Hi xong, Thẩm Tu Lâm cũng buông lỏng bàn tay ấn trên vai Diệp Hi, đứng trước mặt Diệp Hi, lạnh lùng nhìn cậu.