- Nhậm Kiệt, Thiên Viện Ngọc Tinh Học Viện ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tu luyện tà công ma đạo. Một khi phát hiện sẽ nghiêm trị không tha. Chuyện Thiên Viện ta sẽ do chúng ta tự giải quyết, không nhọc ngươi quan tâm.
Tuy rằng chuyện này do hai tên đó gây ra, nhưng xét cho cùng cũng là do các ngươi tới Ngọc Tinh Học Viện chúng ta làm loạn mới ra. Hiện tại các ngươi đàng hoàng đứng đây, chờ sau khi xử lý xong mọi chuyện mới được rời đi. Giết người bịt miệng, Tô Minh lại lần nữa nắm quyền chủ đạo.
Giọng điệu đanh thép, Thiên Viện gã chưa từng yếu thế, chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào. Chuyện đã thành thế này, mình không thể không giết đôi huynh đệ kia. Nghĩ tới hắn cũng đau lòng.
Đôi huynh đệ Ô Kinh, Ô Sát đã làm cho hắn không ít chuyện, hơn nữa còn nhiều chuyện không tiện ra mặt. Đôi huynh đệ này ra giang hồ đã lâu, tuy tuổi không lớn nhưng làm việc rất hiệu quả. Hai người bọn họ liên thủ uy lực kinh người, tương lai tiền đồ vô lượng, kết quả mình lại phải tự tay giết chết.
Hơn nữa còn bị Nhậm Kiệt quát mắng ra chiều dạy dỗ. Tô Mình đã quyết không thể để cho Nhậm Kiệt rời đi. Dù sao nơi này cũng là học viện mình, cho dù hầu hết học viện cùng yêu thú chiến đấu, nhưng chém giết sinh tử chân chính, giết người thì không có mấy lần.
Nhìn Tô Minh dứt khoát giết chết hai huynh đệ họ Ô, không ít người thất kinh. Không ít nữ sinh che miệng chạy đi ói mửa. Mà đa số ánh mắt đều tránh nhìn lên lôi đài, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lý Thiên Thành tuy trải qua không ít chém giết sinh tử, nhưng thấy hai huynh đệ họ Ô bị giết không chút lưu tình cũng biến sắc.
- Lại giết người... Giết chính tiểu đệ của mình, xem hắn làm sao làm lão đại đây? Lý Thiên Thành tức giận mắng thầm.
- Cũng tốt thôi. Loại người này chết cũng không oan. Ngươi xem Phương Viêm giết tên kia cũng không khoa trương được như hắn à. Mập mạp ca thán.
Chuyện Phương Viêm gặp Phương Kỳ ra lệnh một câu bắt thủ hạ mình tự sát hắn cũng biết. Chỉ là khi đó không có ở hiện trường nên hắn không cảm nhận được.
- Giết, giết tiếp đi! Bổn gia chủ xem ngươi có thể giết được bao nhiêu? Nơi này còn nhiều người nhìn đấy, Ngọc Tinh Học Viện các người ocnf nhiều người trúng độc chưa tỉnh đấy, ngươi không muốn cứu thì thôi lại còn giết. Con bà nó, người Ngọc Tinh Học Viện các ngươi thật là kỳ quái.
Nhậm Kiệt giơ ngón cái lên tán thưởng, chỉ là giọng điệu đầy giễu cợt mà thôi.
- Chuyện của Ngọc Tinh Học Viện và Thiên Viện chúng ta còn chưa tới lượt ngươi quả. Tô Minh sắc mặt trầm xuống, nói chuyện với Nhậm Kiệt đầy ức chế, hắn cũng không muốn dây dưa, phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được.
Hắn tưởng đã xong, đang lúc chuẩn bị động thủ Nhậm Kiệt lại chỉ thẳng mặt mình quát. - Câm miệng! Không nhớ lúc đầu bổn gia chủ nói gì sao? Câm miệng, lập tức câm miệng cho ta. Ngươi là cái thá gì, ngươi là thân phận gì, địa vị gì, dựa vào đâu đòi nói chuyện với bổn gia chủ? Một tên học sinh Ngọc Tinh Học Viện mà thôi. Bổn gia chủ chính là đại biểu cho 5 đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng triều áo cho Ngọc Tinh Học Viện các ngươi biết. Thuận tiện làm chứng cho Ngọc Hoàng Học Viên. Ngươi còn ở đó lẻo mép với bổn gia chủ? Ngươi là cái thá gì...
- Ta... - Câm miệng! Tô Minh vừa thốt ra đã bị Nhậm Kiệt quát. - Ngươi có thể đại biểu cho Ngọc Tinh Học Viện sao? Ngươi có thể đại biểu cho Thiên Viện sao? Nếu không đại biểu được thì không có phần ngươi nói chuyện. Muốn động thủ đúng không?
- Ngươi thử động thủ xem. Nhậm Kiệt càng lúc càng lớn lối, càng bá đạo. - Ngươi dám động thủ bổn gia chủ lập tức dẫn người đánh ra Ngọc Tinh Học Viện. Con bà nó, vô pháp vô thiên, bổn gia chủ tới đây chứng kiến, tới Ngọc Tinh Học Viện các ngươi đòi công đạo, các ngươi cũng dám động thủ với bổn gia chủ. Ai cho ngươi lá gan, ai bảo ngươi làm như vậy? Nói đi, ngươi thử động vào bổn gia chủ đi, không biết mình có bao nhiêu cân lượng còn dám la lối ầm ĩ.
Nhậm Kiệt đả kích Tô Minh choáng váng đầu óc, hắn tự xưng là người lắm mưu ké, cugnx thích dùng kế, nhưng mà vẫn không biết nênlàm gì lúc này.
Trong khoảng thời gian ngắn đạt tới Âm Dương Cảnh, trở thành cường giả siêu cấp cao cao tại thượng, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình cảnh bi đát này. Vốn cho rằng mình giết Ô Kinh, Ô Sát sẽ khiến cho Nhậm Kiệt không còn việc được cớ gì nữa. Không nghĩ tới...
Lúc này Tô Minh mới thấy mình làm to rồi. Nhậm Kiệt càng lúc càng lớn lối, càng thêm trực tiếp, thân phận gia chủ Nhậm gia đúng ta rất hữu dụng. Hắn đại biểu cho 5 thế lực lớn Minh Ngọc Hoàng Triều, còn mình chỉ là một học viên nho nhỏ của Thiên Viện mà thôi.
Từ lúc bắt đầu tên này đã không có ý động thủ với mình, mình lúc nhảy vào không nên dưa vào hắn mới đúng.
- Tốt lắm, tốt lắm... Nhậm đại gia chủ đúng không? Ngươi cứ mở to mắt ra nhìn, Thiên Viện ta sẽ có trừng phạt với Nhậm gia các ngươi. Đối nghịch với Thiên Viện, cho dù Nhậm gia cũng không có kết quả tốt. Ngọc Tinh Học Viện không chào đón ngươi, mời lập tức rời đi. Về phần Lý Thiên Thành...
- Thành cái gì mà Thành, ngươi có cần mặt mũi hay không? Đây là tiểu hài tử đánh nhau, khiêu chiến lôi dài mà dùng mấy chục người đánh một người. Còn dùng vật ma đạo luyện chế ra từ vô số máu người, còn không biết xấu hổ ở đó khóc lóc om sòm. Không nói thì thôi, nói ra ta cũng cảm thấy mất mặt thay ngươi đấy. Ngươi cho rằng người là ai? Bổn gia chủ rảnh rang chơi với thứ như ngươi sao?
Nhậm Kiệt bị chọc cho bật cười, cường giả siêu cấp gì chứ, cũng chỉ thế thôi. Nhìn như mưu kế đa đoan, những chỉ là kẻ thiếu kinh nghiệm mà thôi.
- Nhậm gia chủ, thất lễ thất lễ, Nhậm gia chủ đại giá quang lâm Ngọc Tinh Học Viện ta không thể viễn nghênh, mong tha lỗi, bao dung cho. Ngài đại nhân có đại lượng cần gì phải làm khó khó với bọn chúng. Ngọc Tinh Học Viện cùng Ngọc Hoàng Học Viện đều thay Minh Ngọc Hoàng Triều để bồi dưỡng nhân tài. Tỷ thí tranh đấu là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không thể tổn thương hòa khí, đến đây đến đây, chúng ta ngồi nói chuyện. Xin lỗi vì có chút chuyện chậm trễ không thể ra sớm nghênh đón. Không nghĩ tới lại xảy ra chueyenj này.
Đúng lúc này, trên bầu trời một đạo nhân ảnh cấp tốc vọt tới, tuy rằng có vẻ hấp tấp nhưng laijc so thể trực tiếp lăng không phi hành. Ít ra cũng phải là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, nhìn dáng điệu đó là biết ngay giả dối.
Lão già nhìn ngoại 70, tuy tuổi không nhỏ, nhưng mà mặc đẹp, gọn gàng. Trên người còn đeo trang sức tinh tế, làn da bóng loáng, thuộc hạng người chú trọng dung nhân, thậm chí còn khoa trương hơn cả nữ nhân.
- Bái kiến Phó viện trưởng. Nhìn người tới, không ít người thi lễ.
Hắn đúng là Phó viện trưởng Ngọc Tinh Học Viện Hồ Phương Hoa. Nghe nói người này khi còn trong bụng mẹ là một bé gái, cho nên đặt cái tên Phương Hoa, hy vọng ngày sau hắn phương hoa tuyệt đại. Mà Hồ gia bọn họ cũng là một gia tộc lớn ở Minh Ngọc Hoàng Triều. Tầm ảnh hưởng rất rộng, tuy rằng không sánh bằng 5 đại gia tộc, nhưng cũng rất lợi hại.
Kết quả sinh ra là một bé trai, nhưng mà lớn lên có hướng nữ giới. Lớn tuổi như vậy còn chưa có con cái, rất nhiều người đều hoài nghi. Cũng may Hồ gia rất lớn, nên không thiếu nam nhi. Người này có thiên phú tu luyện, một thân tu vi Âm Dương Cảnh, bởi vậy không ai dám quản chuyện của hắn.
Lão vừa tới ra vẻ tiếp đón nhiệt tình. - Lão lọc lòi tới rồi. Nhìn lão tới mập mạp bĩu môi, ý bảo Lý Thiên Thành học hỏi một chút.
- Tưởng là ai, thì là là Hồ Phó viện trưởng. Lúc kế nhiệm gia chủ Nhậm gia tưởng ngươi đi đâu, lâu ngày không gặp người càng ngày càng đẹp nha!
Nhậm Kiệt chắp tay khen ngợi Hồ Phương Hoa.
- Phải không? Nếu là nam tử 7, 8 chục tuổi được người khác khen đẹp sẽ cho rằng mắng mình. Nhưng Hồ Phương Hoa lại vui mừng, đưa tay vuốt vuốt da mặt mình nói: - Gần đây ta có tu luyện một môn công pháp, xem ra có tác dụng. Có lẽ hiệu quả còn hơn cả dùng đan dược nhiều.
- Cũng không thể nói vậy, ta cảm thấy đan dược cũng tốt.. Ít nhất ta có thể phối trí ra dược phẩm làm người ta trẻ lại đấy. Nhậm Kiệt giống như gặp người quen trò chuyện, dường như một màn lúc trước chưa phát sinh vậy.
- Không thể à, sao có thể? Chỉ có Thiên Đan mới có hiệu quả trú nhan, ta dùng linh đan thượng phẩm cũng chỉ trẻ lại chừng 10 năm mà thôi. Hồ Phương Hoa không biết thật giả, hứng thú trò chuyện với Nhậm Kiệt.
- Chuyện này chúng ta nói sau, ta còn để tên mập kia bán ra đấy. Nhưng mà lúc đầu chỉ phục vụ người bình thường mà thôi, còn đối với cấp bậc như ngài đây thì cần phải có dược phẩm tốt hơn. Với quân hệ chúng ta chỉ cần ngươi chuẩn bị đủ tiền ngọc, ta đảm bảo ngài trẻ lại 20 năm nữa, không, 30 năm đấy.
Nhậm Kiệt nửa thật nửa giả nói. Võ giả ít khi coi trọng dung nhan, nhưng lại có một ít người cực kỳ chú trọng. Luyện ra trú nhan dược với người bình thường thì dễ, nhưng mà trú nhan cho cường giả thì khó. Nhưng mà không sao, chỉ cần đưa ra giá cả hợp lý Nhậm Kiệt cũng không ngại.
- Bọn họ... Biết nhau? Lý Thiên Thành kinh ngạc nhìn mập mạp hỏi. Diễn biến xoay chuyển quá nhanh, hắn chưa kịp phản ứng. Chẳng lẽ hai người quen nhau?
Mập mạp lắc đầu cười nói: - Biết mới là lạ, nhưng xem ra không sai, phiếu cơm lão đại cũng không muốn dây dưa nữa, mà Ngọc Tinh Học Viện cũng không dám cũng không muốn tiếp tục như vậy. Mọi người đều cần nhượng bộ, bọn họ đã nói vậy, phiếu cơm lão đại cũng không tiếp tục làm gay gắt nữa.
- Vậy cũng được? Lý Thiên Thành không còn lời để nói. Đừng nói hắn, cho dù Tô Mình cũng tức giận, mà đám học viên xung quanh nhìn mà đều trợn mắt há hốc mồm. Thầm nghĩ Phó viện trưởng bị gì vậy? Sao lại nói chuyện thân mật với Nhậm Kiệt như vậy?
- Vậy coi như xong. Ngày sau ta nhất định sẽ tới Nhậm gia tìm ngươi. Hai người một phen khách khí, Hồ Phương Hoa vô cùng nhiệt tình nói.
- Không thành vấn đề, nhớ kỹ mang theo đủ tiền ngọc là được, ha ha, tốt lắm, chúng ta đi! Nhậm Kiệt xoay người vẫy tay với mập mạp và Lý Thiên Thành tiến về phía linh thú tọa giá.
Nhưng vừa định bước vào, Nhậm Kiệt đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lên Tô Minh.
- Biết tại sao vừa rồi ta bảo ngươi ngậm miệng không? Đó là muốn tốt cho ngươi, hài tử à, lần sau đừng nói nữa nhé, càng nói càng sai sót. Ngươi ngay cả tư cách để bổn gia chủ đối xử đường hoàng cũng không có. Hôm nay bổn gia chủ để lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện đến đây anh hùng một phen, nếu bổn gia chủ tự mình ra tay, người như ngươi ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, trực tiếp giết chết là được.
Nhậm Kiệt nói xong tiến vào trong thùng xe, thở dài nói: - Lão đại là gì? Lão đại là phải gánh vác, thủ hạ làm sai đều phải đứng ra gánh vác. Ngay cả chuyện này cũng không làm được, chỉ biết dùng thủ hạ gánh tội thay mình, ngươi còn không xứng làm lão đại đấy.
- Học hỏi Thành Vương Ngọc Hoàng Học Viên chúng ta này. Vừa mới gia nhập đã không ngại khổ đánh tới Ngọc Tinh Học Viện các ngươi. Một người khiêu chiến nhiều người, đây mới là anh hùng, đây mới là lão đại, đây mới là đối tượng để thần tượng. Các ngươi đi theo lão đại như vậy là phúc của các ngươi đấy, ha ha, tốt lắm. Mau trở về kể lại sự tích anh hùng của lão đại các ngươi cho mọi người rõ, anh hùng là phải anh hùng trở về.. Chúng ta đi. Nói xong, Nhậm Kiệt còn quay sang giải thích cho đám học viên Ngọc Tinh Học Viện.
- Nhậm Kiệt, Thiên Viện Ngọc Tinh Học Viện ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tu luyện tà công ma đạo. Một khi phát hiện sẽ nghiêm trị không tha. Chuyện Thiên Viện ta sẽ do chúng ta tự giải quyết, không nhọc ngươi quan tâm.
Tuy rằng chuyện này do hai tên đó gây ra, nhưng xét cho cùng cũng là do các ngươi tới Ngọc Tinh Học Viện chúng ta làm loạn mới ra. Hiện tại các ngươi đàng hoàng đứng đây, chờ sau khi xử lý xong mọi chuyện mới được rời đi. Giết người bịt miệng, Tô Minh lại lần nữa nắm quyền chủ đạo.
Giọng điệu đanh thép, Thiên Viện gã chưa từng yếu thế, chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào. Chuyện đã thành thế này, mình không thể không giết đôi huynh đệ kia. Nghĩ tới hắn cũng đau lòng.
Đôi huynh đệ Ô Kinh, Ô Sát đã làm cho hắn không ít chuyện, hơn nữa còn nhiều chuyện không tiện ra mặt. Đôi huynh đệ này ra giang hồ đã lâu, tuy tuổi không lớn nhưng làm việc rất hiệu quả. Hai người bọn họ liên thủ uy lực kinh người, tương lai tiền đồ vô lượng, kết quả mình lại phải tự tay giết chết.
Hơn nữa còn bị Nhậm Kiệt quát mắng ra chiều dạy dỗ. Tô Mình đã quyết không thể để cho Nhậm Kiệt rời đi. Dù sao nơi này cũng là học viện mình, cho dù hầu hết học viện cùng yêu thú chiến đấu, nhưng chém giết sinh tử chân chính, giết người thì không có mấy lần.
Nhìn Tô Minh dứt khoát giết chết hai huynh đệ họ Ô, không ít người thất kinh. Không ít nữ sinh che miệng chạy đi ói mửa. Mà đa số ánh mắt đều tránh nhìn lên lôi đài, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lý Thiên Thành tuy trải qua không ít chém giết sinh tử, nhưng thấy hai huynh đệ họ Ô bị giết không chút lưu tình cũng biến sắc.
- Lại giết người... Giết chính tiểu đệ của mình, xem hắn làm sao làm lão đại đây? Lý Thiên Thành tức giận mắng thầm.
- Cũng tốt thôi. Loại người này chết cũng không oan. Ngươi xem Phương Viêm giết tên kia cũng không khoa trương được như hắn à. Mập mạp ca thán.
Chuyện Phương Viêm gặp Phương Kỳ ra lệnh một câu bắt thủ hạ mình tự sát hắn cũng biết. Chỉ là khi đó không có ở hiện trường nên hắn không cảm nhận được.
- Giết, giết tiếp đi! Bổn gia chủ xem ngươi có thể giết được bao nhiêu? Nơi này còn nhiều người nhìn đấy, Ngọc Tinh Học Viện các người ocnf nhiều người trúng độc chưa tỉnh đấy, ngươi không muốn cứu thì thôi lại còn giết. Con bà nó, người Ngọc Tinh Học Viện các ngươi thật là kỳ quái.
Nhậm Kiệt giơ ngón cái lên tán thưởng, chỉ là giọng điệu đầy giễu cợt mà thôi.
- Chuyện của Ngọc Tinh Học Viện và Thiên Viện chúng ta còn chưa tới lượt ngươi quả. Tô Minh sắc mặt trầm xuống, nói chuyện với Nhậm Kiệt đầy ức chế, hắn cũng không muốn dây dưa, phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được.
Hắn tưởng đã xong, đang lúc chuẩn bị động thủ Nhậm Kiệt lại chỉ thẳng mặt mình quát. - Câm miệng! Không nhớ lúc đầu bổn gia chủ nói gì sao? Câm miệng, lập tức câm miệng cho ta. Ngươi là cái thá gì, ngươi là thân phận gì, địa vị gì, dựa vào đâu đòi nói chuyện với bổn gia chủ? Một tên học sinh Ngọc Tinh Học Viện mà thôi. Bổn gia chủ chính là đại biểu cho đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng triều áo cho Ngọc Tinh Học Viện các ngươi biết. Thuận tiện làm chứng cho Ngọc Hoàng Học Viên. Ngươi còn ở đó lẻo mép với bổn gia chủ? Ngươi là cái thá gì...
- Ta... - Câm miệng! Tô Minh vừa thốt ra đã bị Nhậm Kiệt quát. - Ngươi có thể đại biểu cho Ngọc Tinh Học Viện sao? Ngươi có thể đại biểu cho Thiên Viện sao? Nếu không đại biểu được thì không có phần ngươi nói chuyện. Muốn động thủ đúng không?
- Ngươi thử động thủ xem. Nhậm Kiệt càng lúc càng lớn lối, càng bá đạo. - Ngươi dám động thủ bổn gia chủ lập tức dẫn người đánh ra Ngọc Tinh Học Viện. Con bà nó, vô pháp vô thiên, bổn gia chủ tới đây chứng kiến, tới Ngọc Tinh Học Viện các ngươi đòi công đạo, các ngươi cũng dám động thủ với bổn gia chủ. Ai cho ngươi lá gan, ai bảo ngươi làm như vậy? Nói đi, ngươi thử động vào bổn gia chủ đi, không biết mình có bao nhiêu cân lượng còn dám la lối ầm ĩ.
Nhậm Kiệt đả kích Tô Minh choáng váng đầu óc, hắn tự xưng là người lắm mưu ké, cugnx thích dùng kế, nhưng mà vẫn không biết nênlàm gì lúc này.
Trong khoảng thời gian ngắn đạt tới Âm Dương Cảnh, trở thành cường giả siêu cấp cao cao tại thượng, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình cảnh bi đát này. Vốn cho rằng mình giết Ô Kinh, Ô Sát sẽ khiến cho Nhậm Kiệt không còn việc được cớ gì nữa. Không nghĩ tới...
Lúc này Tô Minh mới thấy mình làm to rồi. Nhậm Kiệt càng lúc càng lớn lối, càng thêm trực tiếp, thân phận gia chủ Nhậm gia đúng ta rất hữu dụng. Hắn đại biểu cho thế lực lớn Minh Ngọc Hoàng Triều, còn mình chỉ là một học viên nho nhỏ của Thiên Viện mà thôi.
Từ lúc bắt đầu tên này đã không có ý động thủ với mình, mình lúc nhảy vào không nên dưa vào hắn mới đúng.
- Tốt lắm, tốt lắm... Nhậm đại gia chủ đúng không? Ngươi cứ mở to mắt ra nhìn, Thiên Viện ta sẽ có trừng phạt với Nhậm gia các ngươi. Đối nghịch với Thiên Viện, cho dù Nhậm gia cũng không có kết quả tốt. Ngọc Tinh Học Viện không chào đón ngươi, mời lập tức rời đi. Về phần Lý Thiên Thành...
- Thành cái gì mà Thành, ngươi có cần mặt mũi hay không? Đây là tiểu hài tử đánh nhau, khiêu chiến lôi dài mà dùng mấy chục người đánh một người. Còn dùng vật ma đạo luyện chế ra từ vô số máu người, còn không biết xấu hổ ở đó khóc lóc om sòm. Không nói thì thôi, nói ra ta cũng cảm thấy mất mặt thay ngươi đấy. Ngươi cho rằng người là ai? Bổn gia chủ rảnh rang chơi với thứ như ngươi sao?
Nhậm Kiệt bị chọc cho bật cười, cường giả siêu cấp gì chứ, cũng chỉ thế thôi. Nhìn như mưu kế đa đoan, những chỉ là kẻ thiếu kinh nghiệm mà thôi.
- Nhậm gia chủ, thất lễ thất lễ, Nhậm gia chủ đại giá quang lâm Ngọc Tinh Học Viện ta không thể viễn nghênh, mong tha lỗi, bao dung cho. Ngài đại nhân có đại lượng cần gì phải làm khó khó với bọn chúng. Ngọc Tinh Học Viện cùng Ngọc Hoàng Học Viện đều thay Minh Ngọc Hoàng Triều để bồi dưỡng nhân tài. Tỷ thí tranh đấu là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không thể tổn thương hòa khí, đến đây đến đây, chúng ta ngồi nói chuyện. Xin lỗi vì có chút chuyện chậm trễ không thể ra sớm nghênh đón. Không nghĩ tới lại xảy ra chueyenj này.
Đúng lúc này, trên bầu trời một đạo nhân ảnh cấp tốc vọt tới, tuy rằng có vẻ hấp tấp nhưng laijc so thể trực tiếp lăng không phi hành. Ít ra cũng phải là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, nhìn dáng điệu đó là biết ngay giả dối.
Lão già nhìn ngoại , tuy tuổi không nhỏ, nhưng mà mặc đẹp, gọn gàng. Trên người còn đeo trang sức tinh tế, làn da bóng loáng, thuộc hạng người chú trọng dung nhân, thậm chí còn khoa trương hơn cả nữ nhân.
- Bái kiến Phó viện trưởng. Nhìn người tới, không ít người thi lễ.
Hắn đúng là Phó viện trưởng Ngọc Tinh Học Viện Hồ Phương Hoa. Nghe nói người này khi còn trong bụng mẹ là một bé gái, cho nên đặt cái tên Phương Hoa, hy vọng ngày sau hắn phương hoa tuyệt đại. Mà Hồ gia bọn họ cũng là một gia tộc lớn ở Minh Ngọc Hoàng Triều. Tầm ảnh hưởng rất rộng, tuy rằng không sánh bằng đại gia tộc, nhưng cũng rất lợi hại.
Kết quả sinh ra là một bé trai, nhưng mà lớn lên có hướng nữ giới. Lớn tuổi như vậy còn chưa có con cái, rất nhiều người đều hoài nghi. Cũng may Hồ gia rất lớn, nên không thiếu nam nhi. Người này có thiên phú tu luyện, một thân tu vi Âm Dương Cảnh, bởi vậy không ai dám quản chuyện của hắn.
Lão vừa tới ra vẻ tiếp đón nhiệt tình. - Lão lọc lòi tới rồi. Nhìn lão tới mập mạp bĩu môi, ý bảo Lý Thiên Thành học hỏi một chút.
- Tưởng là ai, thì là là Hồ Phó viện trưởng. Lúc kế nhiệm gia chủ Nhậm gia tưởng ngươi đi đâu, lâu ngày không gặp người càng ngày càng đẹp nha!
Nhậm Kiệt chắp tay khen ngợi Hồ Phương Hoa.
- Phải không? Nếu là nam tử , chục tuổi được người khác khen đẹp sẽ cho rằng mắng mình. Nhưng Hồ Phương Hoa lại vui mừng, đưa tay vuốt vuốt da mặt mình nói: - Gần đây ta có tu luyện một môn công pháp, xem ra có tác dụng. Có lẽ hiệu quả còn hơn cả dùng đan dược nhiều.
- Cũng không thể nói vậy, ta cảm thấy đan dược cũng tốt.. Ít nhất ta có thể phối trí ra dược phẩm làm người ta trẻ lại đấy. Nhậm Kiệt giống như gặp người quen trò chuyện, dường như một màn lúc trước chưa phát sinh vậy.
- Không thể à, sao có thể? Chỉ có Thiên Đan mới có hiệu quả trú nhan, ta dùng linh đan thượng phẩm cũng chỉ trẻ lại chừng năm mà thôi. Hồ Phương Hoa không biết thật giả, hứng thú trò chuyện với Nhậm Kiệt.
- Chuyện này chúng ta nói sau, ta còn để tên mập kia bán ra đấy. Nhưng mà lúc đầu chỉ phục vụ người bình thường mà thôi, còn đối với cấp bậc như ngài đây thì cần phải có dược phẩm tốt hơn. Với quân hệ chúng ta chỉ cần ngươi chuẩn bị đủ tiền ngọc, ta đảm bảo ngài trẻ lại năm nữa, không, năm đấy.
Nhậm Kiệt nửa thật nửa giả nói. Võ giả ít khi coi trọng dung nhan, nhưng lại có một ít người cực kỳ chú trọng. Luyện ra trú nhan dược với người bình thường thì dễ, nhưng mà trú nhan cho cường giả thì khó. Nhưng mà không sao, chỉ cần đưa ra giá cả hợp lý Nhậm Kiệt cũng không ngại.
- Bọn họ... Biết nhau? Lý Thiên Thành kinh ngạc nhìn mập mạp hỏi. Diễn biến xoay chuyển quá nhanh, hắn chưa kịp phản ứng. Chẳng lẽ hai người quen nhau?
Mập mạp lắc đầu cười nói: - Biết mới là lạ, nhưng xem ra không sai, phiếu cơm lão đại cũng không muốn dây dưa nữa, mà Ngọc Tinh Học Viện cũng không dám cũng không muốn tiếp tục như vậy. Mọi người đều cần nhượng bộ, bọn họ đã nói vậy, phiếu cơm lão đại cũng không tiếp tục làm gay gắt nữa.
- Vậy cũng được? Lý Thiên Thành không còn lời để nói. Đừng nói hắn, cho dù Tô Mình cũng tức giận, mà đám học viên xung quanh nhìn mà đều trợn mắt há hốc mồm. Thầm nghĩ Phó viện trưởng bị gì vậy? Sao lại nói chuyện thân mật với Nhậm Kiệt như vậy?
- Vậy coi như xong. Ngày sau ta nhất định sẽ tới Nhậm gia tìm ngươi. Hai người một phen khách khí, Hồ Phương Hoa vô cùng nhiệt tình nói.
- Không thành vấn đề, nhớ kỹ mang theo đủ tiền ngọc là được, ha ha, tốt lắm, chúng ta đi! Nhậm Kiệt xoay người vẫy tay với mập mạp và Lý Thiên Thành tiến về phía linh thú tọa giá.
Nhưng vừa định bước vào, Nhậm Kiệt đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lên Tô Minh.
- Biết tại sao vừa rồi ta bảo ngươi ngậm miệng không? Đó là muốn tốt cho ngươi, hài tử à, lần sau đừng nói nữa nhé, càng nói càng sai sót. Ngươi ngay cả tư cách để bổn gia chủ đối xử đường hoàng cũng không có. Hôm nay bổn gia chủ để lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện đến đây anh hùng một phen, nếu bổn gia chủ tự mình ra tay, người như ngươi ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, trực tiếp giết chết là được.
Nhậm Kiệt nói xong tiến vào trong thùng xe, thở dài nói: - Lão đại là gì? Lão đại là phải gánh vác, thủ hạ làm sai đều phải đứng ra gánh vác. Ngay cả chuyện này cũng không làm được, chỉ biết dùng thủ hạ gánh tội thay mình, ngươi còn không xứng làm lão đại đấy.
- Học hỏi Thành Vương Ngọc Hoàng Học Viên chúng ta này. Vừa mới gia nhập đã không ngại khổ đánh tới Ngọc Tinh Học Viện các ngươi. Một người khiêu chiến nhiều người, đây mới là anh hùng, đây mới là lão đại, đây mới là đối tượng để thần tượng. Các ngươi đi theo lão đại như vậy là phúc của các ngươi đấy, ha ha, tốt lắm. Mau trở về kể lại sự tích anh hùng của lão đại các ngươi cho mọi người rõ, anh hùng là phải anh hùng trở về.. Chúng ta đi. Nói xong, Nhậm Kiệt còn quay sang giải thích cho đám học viên Ngọc Tinh Học Viện.