Đối với người bình thường, Thần Thông Cảnh đã cao không thể với, thần bí hùng mạnh, càng đừng nói tới cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đã có thể kéo dài tuổi thọ, bay giữa không trung. Cho nên một khi có chuyện xảy ra, chỉ cần không phải tĩnh lặng, hơi nghiêm trọng một chút thì khẳng định sẽ bị người ta chú ý.
Lúc đó Ngọc Thành bùng nổ uy thế kinh thiên động địa, hơn nữa uy thế Nộ Hải Cuồng Đào của Hải Lượng, người trăm dặm xung quanh đều thấy được. Ở những chỗ khác lại không có tin gì đặc biệt, dù sao cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh không phải cải trắng ven đường, chiến đấu cấp bậc này mà liên tục gặp phải trong thời gian ngắn, gần như không có khả năng.
Nhậm Kiệt tuy rằng xuất phát trễ hơn một ngày, nhưng chỉ không đến 6 canh giờ là đã đến được địa điểm chiến đấu ban đầu.
Một chiếc xe linh thú từ trên cao rơi xuống, linh thú đã sớm chết dưới Nộ Hải Cuồng Đào, xe vỡ vụn, lực lượng bùng nổ tạo thành dấu vết rõ ràng trên mặt đất, vẫn cảm nhận được linh khí xung quanh dao động không ổn định.
Từ đó có thể biết được sự lợi hại của cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, nếu như đạt tới đỉnh phong chiến đấu, có khả năng tạo thành dấu vết, ảnh hưởng lâu đến mấy năm cũng không tiêu tán.
Hải Thanh Vân kiến thức không tầm thường, nhìn cảnh này cũng không khỏi cả kinh, bởi vì nhìn dấu vết chiến đấu nơi này đã nhìn ra được tình huống khi đó, khó trách những thứ này để ở người, người đi đường này đều chuyển vòng qua.
Bởi vì chuyện đến tồn tại cấp bậc này, ai dám tùy ý đụng vào, chẳng lẽ Nhậm Kiệt muốn tìm đám người kia, chẳng lẽ hắn muốn tìm người bị bắt, nếu vậy thì....
Trong khi Hải Thanh Vân đang cân nhắc, Nhậm Kiệt đã đi một vòng quanh chiến trường, trong đầu không ngừng hiện ra các loại cảnh tượng, dựa vào dấu vết chiến đấu không ngừng khôi phục tình hình khi đó.
Sử dụng trên bầu trời hẳn là lực lượng linh phù trung phẩm ngưng tụ, giống như biển rộng cuốn đi, loại cảm giác này rất tương tự lực lượng của Hải Vương, hẳn là Linh phùcủa lão già kia luyện chế, xem ra lần này đối phó Ngọc Thành quả nhiên vẫn là đám người Thiên Hải Đế Quốc.
Mà trên bầu trời còn một đạo lực lượng khác, có dấu vết, hơi thở không xa lạ, Nhậm Kiệt còn từng bị truy đuổi, cho dù người đã đi, chỉ dựa vào dấu vết lực lượng tạo thành, Nhậm Kiệt cũng phân tích ra được.
Người ra tay chính là Mặc tiên sinh ngày đó nhắm thẳng Minh Ngọc sơn trang, muốn bắt Ngọc Vô Song. Nhậm Kiệt trở về cũng có điều tra, Quốc sư Thiên Hải Đế Quốc, lúc đó còn không phán đoán sâu cạn của hắn, hôm nay chỉ nhìn dấu vết chiến đấu đã phát hiện, người này hẳn là tu vi dương hồn, tuy nhiên không vượt quá trình độ dương hồn tầng thứ năm.
Người kéo theo xe linh thú đột nhiên bùng nổ bỏ chạy, hơn nữa lực lượng kiểu bùng phát, hiển nhiên là bị thương nặng trước đó. Nhậm Kiệt đi tới chỗ Ngọc Thành bị Ngọc Nhân Long đánh bay, cuối cùng đến chỗ hắn đặt chân, ở đó có những dấu vết mặt đất cháy rụi. Đó là do Ngọc Thành muốn phân giải, hóa giải một chiêu của Ngọc Thành đánh vào bụng mình. Nhậm Kiệt ngồi xuống, dùng thần thức tra xét lực lượng ấn ký kia.
Lực lượng này phong ấn âm hồn có hiệu quả rất lớn, như vậy là có người muốn phong ấn âm hồn của Ngọc Thành, mà không phải đánh chết hắn. Nhưng thứ này phải áp sát hơn nữa đối phương không có phòng bị, bằng không thì phải mạnh hơn đối phương rất nhiều, mạnh mẽ xé nát lực lượng, bắt được đối phương, áp chế rồi đánh vào mới được...
Nhưng nhìn Ngọc Thành bị trọng thương vẫn có thể bùng nổ chạy trốn, nói rõ lực lượng người ra tay không phải tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, vậy thì người này tới gần bên Ngọc Thành, rất thân cận hắn, sau đó đột nhiên ra tay... Ngọc Nhân Long.
Nếu như lúc này đám người Hải Lượng, Mặc tiên sinh biết được Nhậm Kiệt chỉ đi một vòng, liền khôi phục được cảnh tượng khi đó, nhất định sẽ bị dọa.
Lúc này, Nhậm Kiệt cơ bản đoán được lúc đó đã xảy ra chuyện gì, người bình thường có lẽ không được, nhưng Nhậm Kiệt có thần thức mạnh mẽ, đại cảnh giới cao, làm hắn nắm giữ chi tiết, biến hóa các loại lực lượng vượt xa tưởng tượng, cộng thêm năng lực phân tích cực mạnh, đã cơ bản đoán được chuyện khi đó.
- Ít nhất có 6 người, hoặc hơn, có một người... Nhậm Kiệt đơn giản nói hình dạng của Ngọc Thành, Ngọc Vô Song, Mặc tiên sinh, đây là điều hắn biết, đồng thời nói cho Hải Thanh Vân biết những gì mình phân tích ra.
Hải Thanh Vân gật đầu, sau đó thông báo thủ hạ mau điều tra.
Còn Nhậm Kiệt đứng ở chỗ Ngọc Nhân Long tập kích Ngọc Thành, sắc mặt âm trầm, tin tức này làm hắn không thoải mái. Tuy rằng không cũng không ưa Ngọc Nhân Long, nhưng Nhậm Kiệt vẫn không cho rằng tiểu tử này lại làm thế, bởi vì cỗ kiêu ngạo của hắn.
Hơn nữa ngay cả thái độ của hắn không tốt với Ngọc Vô Song, nhưng Ngọc Thành là gia gia của hắn, hắn cũng là người thừa kế duy nhất của Minh Ngọc sơn trang, không cần phải làm chuyện khác, chuyện này không hợp lẽ thường.
Cộng thêm Mặc tiên sinh cùng người sử dụng Linh phù xuất hiện, rõ ràng có một cỗ lực lượng của Thiên Hải Đế Quốc đang thao túng tất cả. Nếu là vậy, rất có khả năng hắn bị người khác khống chế.
Chỗ này đã có thể thấy được Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía đằng xa. Bọn họ bắt được Ngọc Vô Song nhất định là có ý đồ, sử dụng phương thức này không phải muốn giết Ngọc Thành, trong thời gian ngắn, an toàn của bọn họ không thành vấn đề.
Tức thời liền đi Hội giao dịch, dù chỉ dùng chuyện này làm mục tiêu, để Ngọc Thành đi thẳng đến đây liền xuống tay, nhưng mà...
- Thanh Vân ngươi mau cho người điều tra, hơn nữa tập trung vào hành tỉnh An Dương cùng Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, chúng ta cũng đi Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, hiện tại không cần đội hình nữa. Đi. Bọn họ chạy càng về sau, người thường căn bản không theo nổi, chỉ có dựa vào hệ thống tình báo tại chỗ qan sát, vậy không có gì đáng ngại.
Đến chỗ này, càng lo lắng là những người bắt được Ngọc Thành phát hiện ra mình, mà không phải sợ những người Ngọc Kinh Thành biết được gì.
Sắc trời tối tăm không ánh sáng, đó là bóng tối chân chính? Vậy thì chưa chắc, người thế tục vĩnh viễn không cảm nhận được bóng tối chân chính, bởi vì người thường căn bản không thể sinh tồn được ở đó, thậm chí không có cách sinh tồn ở xung quanh đó, đó là nơi vượt xa tưởng tượng, cho nên được gọi là Hắc Hải cấm địa.
Ở bên kia, là lốc xoáy, lực lượng lốc xoáy đủ để khiến Âm Dương Cảnh đi vào cũng rất nguy hiểm, lúc nào cũng xuất hiện lốc xoáy quái dị mà khủng bố, chỗ này được gọi là Tuyền Qua cấm địa.
Chính là hai chỗ cấm địa này, hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa biển Minh Ngọc Hoàng Triều với bên ngoài, làm cho Minh Ngọc Hoàng Triều chủ yếu là đất liền. Đương nhiên, tuy rằng hai chỗ cấm địa cách bờ biển Minh Ngọc Hoàng Triều mấy vạn dặm, nhưng vị trí của nó đặc biệt, phạm vi lan ra cực lớn, tóm lại khiến cho hạm đội không cách nào đi qua.
Mà ở giữa hai đại cấm địa, lại có một hòn đảo to lớn, nếu như ở trên đảo đó, sẽ nghĩ đây là một đại lục, bởi vì nó quả thật rất lớn.
Chiều rộng chừng bảy tám ngàn dặm, chiều dài gần ba ngàn dặm, vừa lúc vắt ngang hai đại cấm địa, hai bên đều có một phần nằm trong hai đại hải vực, đây là vị trí tông môn Thánh Đan Tông. Năm đó khi hai đại cấm địa hình thành, Thánh Đan Tông không sao cả, làm cho Thánh Đan Tông sinh ra không ít truyền thuyết, cộng thêm thu lợi sau đó, hôm nay Thánh Đan Tông phát triển mạnh mẽ.
Không ít thế lực nhỏ, thậm chí có mấy tông môn nhỏ xung quanh hải vực sau khi suy sụp, lần lượt đầu phục Thánh Đan Tông. Điều này cũng làm Thánh Đan Tông ngày càng lớn mạnh, từ ban đầu chỉ là đại môn phái mạnh mẽ trong biển đảo, dần dần phát triển hướng tới quốc gia lục địa hai bên, uy thế dần mạnh lên.
- Chúc mừng thiếu chủ công thành xuất quan, chúc mừng thiếu chủ... Lúc này, trên đỉnh núi bên cạnh ngọn núi chính, không khí nhiệt liệt, linh khí gấp mấy lần Ngọc Kinh Thành.
Lúc này, Quách Tú đang đứng ở cửa lớn, nhìn bậc than bên dưới có rất đông người chúc mừng, bên cạnh chất đầy các loại quà tặng của người khác đưa đến.
Chẳng những thế, các nhân vật trọng yếu trong môn phái rối rít phái người đến đây, ngay cả tông chủ cũng tự mình phái đệ tử tới chúc mừng. Dù sao hắn là đệ tử duy nhất của lão tổ tông Thánh Đan Tông, hôm nay tốc độ tăng lên vượt xa tưởng tượng, ai không muốn nịnh bợ.
- Thiếu chủ, Lô Vĩ đã biết thiếu chủ kỳ tài ngút trời, oai hùng bất phàm, được lão tổ tông chọn trúng sẽ càng một bước lên trời. Sở dĩ Lô Vĩ ta vào Thánh Đan Tông, chính là vì chờ đợi thiếu chủ như ngài, lão tổ tông bế quan không ra, đời này Lô Vĩ ta xác định thiếu chủ. Thiếu chủ, Lô Vĩ ta đã dẫn theo tất cả đệ tử môn hạ đến đây, quyết tâm đi theo thiếu chủ. Lúc này, một người thân thật cao, tay lại ngắn, đầu thì lớn, tỷ lệ cực không hợp, trực tiếp đi lên bái lạy, sau đó buồn nôn nói.
Mấu chốt làm người ta giật mình, chính là thủ hạ theo sau hắn có một người Âm Dương Cảnh âm hồn, mấy chục người Thần Thông Cảnh, còn bản thân hắn cũng đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn.
- Đù, không phải trước đó tên này nói một lòng muốn đột phá, muốn làm vẻ vang môn phái hay sao?
- Má nó tên khốn này quá vô sỉ, còn vô sỉ hơn cả chúng ta nữa.
- Đường đường trưởng lão dương hồn, dù là đầu phục Thánh Đan Tông sau, nhưng cũng không đến mức như thế chứ.
- Lúc trước nghe nói hắn uy phong không ai bằng, tung hoành ngàn dặm hải vực, giết người vô số, không ngờ lại như thế này. Đù, con bà nó đúng là không biết xấu hổ.
Lúc này còn rất nhiều người Thánh Đan Tông đến chúc mừng, dù đa số là thủ hạ hoặc đệ tử của các đại nhân vật Thánh Đan Tông đi đến, nhưng đột nhiên thấy đường đường tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn lại là người như thế, cũng cảm thấy im lặng hết chỗ nói.
Má nó thật là đã thấy vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến cỡ này, dù cho hắn sau này đầu phục Thánh Đan Tông, nhưng dù sao ban đầu cũng là hạng người tung hoành một phương, hơn nữa bởi vì đi vào Thánh Đan Tông có thực lực không tệ, cũng được danh hiệu trưởng lão, không ngờ kẻ này lại... vô sỉ kinh người đến thế.
- Lô trưởng lão làm gì thế, mau đứng lên, đứng lên. Được rồi, sau này ngươi dẫn thủ hạ đến chỗ ta, vừa lúc ta đang cần người. Lúc này trong lòng Quách Tú đã sớm vui ngất trời.
Tuy rằng sau khi hắn đến Thánh Đan Tông, bởi vì nguyên nhân lão tổ tông được chiếu cố rất nhiều, nhưng cũng chỉ là vậy, sau đó một mực tu luyện cũng không cảm thấy gì. Hôm nay, đường đường một trưởng lão Âm Dương Cảnh dương hồn lại thế này, như vậy càng hơn cả đệ tử bình thường nịnh bợ cả vạn câu. Hơn nữa người này còn dẫn theo nhiều người như thế, cộng thêm lúc mình đến đây, lão tổ tông ra lệnh một Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ tám bảo vệ mình, bây giờ thủ hạ của mình đã đủ để sáng lập gia tộc trong quốc gia.
Mà Lô Vĩ đầu phục, càng làm hắn vui vẻ không thôi, vội vàng lễ hiền đãi sỉ, nâng Lô Vĩ lên. Tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn đó, nếu là trước kia, không dám mơ tới, còn hôm nay...
- Có thể đi theo thiếu chủ, là phúc phận của ta. Ta vừa nhìn thấy thiếu chủ liền biết, kiếp này ta theo ngài chắc, sau này tùy tùng theo ngài, giết người phóng hỏa, ngài cứ tùy tiện nói. Nếu ai dám chọc ngài, ta lập tức giết hắn. Lô Vĩ vỗ ngực, đầy vẻ giang hồ.
Hừ! Đám khốn kiếp các ngươi hiểu cái gì, má nó các ngươi đều được Thánh Đan Tông che chở, không biết bên ngoài cạnh tranh tàn khốc.
Cùi thấp đầu, nói mấy câu nhún nhường thì tính là gì, đều là chuyện nhỏ. Chờ các ngươi hiểu được bên ngoài tàn khốc thì biết, đám nhóc kia, chờ sau này ta đứng vững chân rồi xem.
Con bà nó, nếu không phải lão tử đắc tội kẻ thù quá lợi hại, sẽ không chạy đến đầu phục các ngươi. Hắn sợ nhất là kẻ thù tìm tới cửa liền không có người ra mặt thay hắn, dù sao hắn đến đầu phục sau, lỡ như đến lúc đó Thánh Đan Tông cho rằng không đáng vì mình mà xung đột với kẻ thù, vậy rắc rối to.
Mà Quách Tú vừa mới đột phá, lực lượng mới thành, còn là truyền nhân duy nhất của lão tổ tông, vậy thì hay rồi, mình tạo quan hệ kéo hắn vào, đến lúc đó mình sẽ bình yên.
- Hả... Trong khi Quách Tú vui vẻ không thôi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, bởi vì tr thần thức của hắn chợt cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hết sức vội vàng, tốc độ cao nhất lao đi đỉnh núi cao nhất, người kia không phải người bên cạnh tỷ tỷ hay sao?
- Đứng lại... Quách Tú thấy hắn vội vàng, lập tức cảm giác được có chuyện không đúng, liền quát lên.
- A! Thì ra là ngươi... ra là thiếu chủ, ta còn có chuyện, đi trước. Ngay từ đầu người kia còn không phản ứng lại, dù lúc trước Dĩnh phi gả cho Hoàng thượng, môn phái phái hắn ra, nhưng hắn cũng không để ý Quách gia, cũng không để ý tới Quách Tông Hữu cùng Quách Tú. Theo hắn thấy, chẳng qua chỉ là thi hành nhiệm vụ môn phái, cũng chỉ tôn trọng Quách Dĩnh một chút mà thôi, dù sao môn phái có lệnh, phải thông qua nàng làm cầu nối với Minh Ngọc Hoàng Triều, bảo trì liên lạc đặc thù.
Nhưng vừa rồi bay hết tốc lực chợt khựng lại, đang nói mới chú ý tình cảnh này, ý thức được Quách Tú nay không như xưa, lập tức đổi lời chuẩn bị rời đi. Hơn nữa nhớ tới mệnh lệnh của Dĩnh phi, hắn càng vội vàng muốn đi.
- Ta bảo ngươi đứng đó, không nghe hả, qua đây... Lúc này Quách Tú đang chí khí hăm hở, bỗng nhiên thấy mình liền kinh hoảng muốn đi, một là tức giận, hai là không muốn mất thể diện, ngay cả tông chủ cũng phái người chúc mừng, ngay cả trưởng lão dương hồn cũng đầu phục, ngươi tính là gì, má nó dám không nghe lời ta. Trước kia ở chỗ ta nghênh mặt thì thôi, bây giờ còn dám thế, hắn liền nổi giận, tính khí thiếu gia lại lộ ra.
- Hừ! Tiểu tử, thiếu chủ bảo ngươi lăn qua đây không nghe hả. Qua đây. Oành! Lô Vĩ bỗng quát lên, đưa tay ra, trong tay xay chuyển lực lượng lốc xoáy, trực tiếp hút người kia sang.
- A! Ta phải đi gặp tông chủ,các người muốn làm gì... Người này thất kinh, đã bao năm còn chưa về Thánh Đan Tông, còn chưa quen với thay đổi Thánh Đan Tông trỗi dậy, liền nóng nảy, đồng thời theo thói quen nắm lấy ngọc bài để trong lòng.
- Ngươi là người bảo vệ tỷ tỷ của ta, ta tự nhiên có quyền quản lý, lấy ra đây. Quách Tú tự nhiên không ngốc, lúc này tăng lên thần thanh khí sảng, lập tức cảm thấy không đúng, nói rồi trực tiếp nắm tay người kia lấy ra ngọc bài. Người kia bị Lô Vĩ khống chế lực lượng, căn bản không có đường chống cự.
Vốn gặp được người quanh năm không rời khỏi tỷ tỷ, trong lòng Quách Tú có chút nghi ngờ, nhưng sau đó người này khác thường làm hắn càng cảm thấy không đúng. Cộng thêm biểu hiện của người này,hắn vốn đang hăm hở, cho nên tùy tiện hành động, chỉ là muốn uy phong một phen. Nhưng khi thần thức của hắn thật tra xét nội dung trong ngọc bài, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng ở trước mắt mọi người, không một tiếng động, nước mắt lăn ra.
Oành....
Đột nhiên, một cỗ lực lượng tuôn trào, dẫn động một loại pháp bảo trong người hắn, đồng thời bùng phát ra lực lượng kinh người, ngay cả Lô Vĩ cũng không khỏi liên tục lùi lại, không ít người khác không có phòng bị đều bị đánh bay.
- Nhậm Kiệt... Ta muốn diệt Nhậm gia ngươi, ăn sống nuốt tươi ngươi... A... Phụ thân.... Quách Tú ngửa mặt rống giận, tiếng vang trăm dặm, chấn động hôn mê không ít người đến chúc mừng. Dù sao người đến chúc mừng chỉ là Thần Thông Cảnh mà thôi, khoảng cách quá gần, lúc này hắn hoàn toàn bùng nổ rống giận.
Đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc là sao?
Lúc này, mọi người đều ngây ngốc, chuyện gì thế này?
Đối với người bình thường, Thần Thông Cảnh đã cao không thể với, thần bí hùng mạnh, càng đừng nói tới cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đã có thể kéo dài tuổi thọ, bay giữa không trung. Cho nên một khi có chuyện xảy ra, chỉ cần không phải tĩnh lặng, hơi nghiêm trọng một chút thì khẳng định sẽ bị người ta chú ý.
Lúc đó Ngọc Thành bùng nổ uy thế kinh thiên động địa, hơn nữa uy thế Nộ Hải Cuồng Đào của Hải Lượng, người trăm dặm xung quanh đều thấy được. Ở những chỗ khác lại không có tin gì đặc biệt, dù sao cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh không phải cải trắng ven đường, chiến đấu cấp bậc này mà liên tục gặp phải trong thời gian ngắn, gần như không có khả năng.
Nhậm Kiệt tuy rằng xuất phát trễ hơn một ngày, nhưng chỉ không đến canh giờ là đã đến được địa điểm chiến đấu ban đầu.
Một chiếc xe linh thú từ trên cao rơi xuống, linh thú đã sớm chết dưới Nộ Hải Cuồng Đào, xe vỡ vụn, lực lượng bùng nổ tạo thành dấu vết rõ ràng trên mặt đất, vẫn cảm nhận được linh khí xung quanh dao động không ổn định.
Từ đó có thể biết được sự lợi hại của cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, nếu như đạt tới đỉnh phong chiến đấu, có khả năng tạo thành dấu vết, ảnh hưởng lâu đến mấy năm cũng không tiêu tán.
Hải Thanh Vân kiến thức không tầm thường, nhìn cảnh này cũng không khỏi cả kinh, bởi vì nhìn dấu vết chiến đấu nơi này đã nhìn ra được tình huống khi đó, khó trách những thứ này để ở người, người đi đường này đều chuyển vòng qua.
Bởi vì chuyện đến tồn tại cấp bậc này, ai dám tùy ý đụng vào, chẳng lẽ Nhậm Kiệt muốn tìm đám người kia, chẳng lẽ hắn muốn tìm người bị bắt, nếu vậy thì....
Trong khi Hải Thanh Vân đang cân nhắc, Nhậm Kiệt đã đi một vòng quanh chiến trường, trong đầu không ngừng hiện ra các loại cảnh tượng, dựa vào dấu vết chiến đấu không ngừng khôi phục tình hình khi đó.
Sử dụng trên bầu trời hẳn là lực lượng linh phù trung phẩm ngưng tụ, giống như biển rộng cuốn đi, loại cảm giác này rất tương tự lực lượng của Hải Vương, hẳn là Linh phùcủa lão già kia luyện chế, xem ra lần này đối phó Ngọc Thành quả nhiên vẫn là đám người Thiên Hải Đế Quốc.
Mà trên bầu trời còn một đạo lực lượng khác, có dấu vết, hơi thở không xa lạ, Nhậm Kiệt còn từng bị truy đuổi, cho dù người đã đi, chỉ dựa vào dấu vết lực lượng tạo thành, Nhậm Kiệt cũng phân tích ra được.
Người ra tay chính là Mặc tiên sinh ngày đó nhắm thẳng Minh Ngọc sơn trang, muốn bắt Ngọc Vô Song. Nhậm Kiệt trở về cũng có điều tra, Quốc sư Thiên Hải Đế Quốc, lúc đó còn không phán đoán sâu cạn của hắn, hôm nay chỉ nhìn dấu vết chiến đấu đã phát hiện, người này hẳn là tu vi dương hồn, tuy nhiên không vượt quá trình độ dương hồn tầng thứ năm.
Người kéo theo xe linh thú đột nhiên bùng nổ bỏ chạy, hơn nữa lực lượng kiểu bùng phát, hiển nhiên là bị thương nặng trước đó. Nhậm Kiệt đi tới chỗ Ngọc Thành bị Ngọc Nhân Long đánh bay, cuối cùng đến chỗ hắn đặt chân, ở đó có những dấu vết mặt đất cháy rụi. Đó là do Ngọc Thành muốn phân giải, hóa giải một chiêu của Ngọc Thành đánh vào bụng mình. Nhậm Kiệt ngồi xuống, dùng thần thức tra xét lực lượng ấn ký kia.
Lực lượng này phong ấn âm hồn có hiệu quả rất lớn, như vậy là có người muốn phong ấn âm hồn của Ngọc Thành, mà không phải đánh chết hắn. Nhưng thứ này phải áp sát hơn nữa đối phương không có phòng bị, bằng không thì phải mạnh hơn đối phương rất nhiều, mạnh mẽ xé nát lực lượng, bắt được đối phương, áp chế rồi đánh vào mới được...
Nhưng nhìn Ngọc Thành bị trọng thương vẫn có thể bùng nổ chạy trốn, nói rõ lực lượng người ra tay không phải tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, vậy thì người này tới gần bên Ngọc Thành, rất thân cận hắn, sau đó đột nhiên ra tay... Ngọc Nhân Long.
Nếu như lúc này đám người Hải Lượng, Mặc tiên sinh biết được Nhậm Kiệt chỉ đi một vòng, liền khôi phục được cảnh tượng khi đó, nhất định sẽ bị dọa.
Lúc này, Nhậm Kiệt cơ bản đoán được lúc đó đã xảy ra chuyện gì, người bình thường có lẽ không được, nhưng Nhậm Kiệt có thần thức mạnh mẽ, đại cảnh giới cao, làm hắn nắm giữ chi tiết, biến hóa các loại lực lượng vượt xa tưởng tượng, cộng thêm năng lực phân tích cực mạnh, đã cơ bản đoán được chuyện khi đó.
- Ít nhất có người, hoặc hơn, có một người... Nhậm Kiệt đơn giản nói hình dạng của Ngọc Thành, Ngọc Vô Song, Mặc tiên sinh, đây là điều hắn biết, đồng thời nói cho Hải Thanh Vân biết những gì mình phân tích ra.
Hải Thanh Vân gật đầu, sau đó thông báo thủ hạ mau điều tra.
Còn Nhậm Kiệt đứng ở chỗ Ngọc Nhân Long tập kích Ngọc Thành, sắc mặt âm trầm, tin tức này làm hắn không thoải mái. Tuy rằng không cũng không ưa Ngọc Nhân Long, nhưng Nhậm Kiệt vẫn không cho rằng tiểu tử này lại làm thế, bởi vì cỗ kiêu ngạo của hắn.
Hơn nữa ngay cả thái độ của hắn không tốt với Ngọc Vô Song, nhưng Ngọc Thành là gia gia của hắn, hắn cũng là người thừa kế duy nhất của Minh Ngọc sơn trang, không cần phải làm chuyện khác, chuyện này không hợp lẽ thường.
Cộng thêm Mặc tiên sinh cùng người sử dụng Linh phù xuất hiện, rõ ràng có một cỗ lực lượng của Thiên Hải Đế Quốc đang thao túng tất cả. Nếu là vậy, rất có khả năng hắn bị người khác khống chế.
Chỗ này đã có thể thấy được Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía đằng xa. Bọn họ bắt được Ngọc Vô Song nhất định là có ý đồ, sử dụng phương thức này không phải muốn giết Ngọc Thành, trong thời gian ngắn, an toàn của bọn họ không thành vấn đề.
Tức thời liền đi Hội giao dịch, dù chỉ dùng chuyện này làm mục tiêu, để Ngọc Thành đi thẳng đến đây liền xuống tay, nhưng mà...
- Thanh Vân ngươi mau cho người điều tra, hơn nữa tập trung vào hành tỉnh An Dương cùng Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, chúng ta cũng đi Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, hiện tại không cần đội hình nữa. Đi. Bọn họ chạy càng về sau, người thường căn bản không theo nổi, chỉ có dựa vào hệ thống tình báo tại chỗ qan sát, vậy không có gì đáng ngại.
Đến chỗ này, càng lo lắng là những người bắt được Ngọc Thành phát hiện ra mình, mà không phải sợ những người Ngọc Kinh Thành biết được gì.
Sắc trời tối tăm không ánh sáng, đó là bóng tối chân chính? Vậy thì chưa chắc, người thế tục vĩnh viễn không cảm nhận được bóng tối chân chính, bởi vì người thường căn bản không thể sinh tồn được ở đó, thậm chí không có cách sinh tồn ở xung quanh đó, đó là nơi vượt xa tưởng tượng, cho nên được gọi là Hắc Hải cấm địa.
Ở bên kia, là lốc xoáy, lực lượng lốc xoáy đủ để khiến Âm Dương Cảnh đi vào cũng rất nguy hiểm, lúc nào cũng xuất hiện lốc xoáy quái dị mà khủng bố, chỗ này được gọi là Tuyền Qua cấm địa.
Chính là hai chỗ cấm địa này, hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa biển Minh Ngọc Hoàng Triều với bên ngoài, làm cho Minh Ngọc Hoàng Triều chủ yếu là đất liền. Đương nhiên, tuy rằng hai chỗ cấm địa cách bờ biển Minh Ngọc Hoàng Triều mấy vạn dặm, nhưng vị trí của nó đặc biệt, phạm vi lan ra cực lớn, tóm lại khiến cho hạm đội không cách nào đi qua.
Mà ở giữa hai đại cấm địa, lại có một hòn đảo to lớn, nếu như ở trên đảo đó, sẽ nghĩ đây là một đại lục, bởi vì nó quả thật rất lớn.
Chiều rộng chừng bảy tám ngàn dặm, chiều dài gần ba ngàn dặm, vừa lúc vắt ngang hai đại cấm địa, hai bên đều có một phần nằm trong hai đại hải vực, đây là vị trí tông môn Thánh Đan Tông. Năm đó khi hai đại cấm địa hình thành, Thánh Đan Tông không sao cả, làm cho Thánh Đan Tông sinh ra không ít truyền thuyết, cộng thêm thu lợi sau đó, hôm nay Thánh Đan Tông phát triển mạnh mẽ.
Không ít thế lực nhỏ, thậm chí có mấy tông môn nhỏ xung quanh hải vực sau khi suy sụp, lần lượt đầu phục Thánh Đan Tông. Điều này cũng làm Thánh Đan Tông ngày càng lớn mạnh, từ ban đầu chỉ là đại môn phái mạnh mẽ trong biển đảo, dần dần phát triển hướng tới quốc gia lục địa hai bên, uy thế dần mạnh lên.
- Chúc mừng thiếu chủ công thành xuất quan, chúc mừng thiếu chủ... Lúc này, trên đỉnh núi bên cạnh ngọn núi chính, không khí nhiệt liệt, linh khí gấp mấy lần Ngọc Kinh Thành.
Lúc này, Quách Tú đang đứng ở cửa lớn, nhìn bậc than bên dưới có rất đông người chúc mừng, bên cạnh chất đầy các loại quà tặng của người khác đưa đến.
Chẳng những thế, các nhân vật trọng yếu trong môn phái rối rít phái người đến đây, ngay cả tông chủ cũng tự mình phái đệ tử tới chúc mừng. Dù sao hắn là đệ tử duy nhất của lão tổ tông Thánh Đan Tông, hôm nay tốc độ tăng lên vượt xa tưởng tượng, ai không muốn nịnh bợ.
- Thiếu chủ, Lô Vĩ đã biết thiếu chủ kỳ tài ngút trời, oai hùng bất phàm, được lão tổ tông chọn trúng sẽ càng một bước lên trời. Sở dĩ Lô Vĩ ta vào Thánh Đan Tông, chính là vì chờ đợi thiếu chủ như ngài, lão tổ tông bế quan không ra, đời này Lô Vĩ ta xác định thiếu chủ. Thiếu chủ, Lô Vĩ ta đã dẫn theo tất cả đệ tử môn hạ đến đây, quyết tâm đi theo thiếu chủ. Lúc này, một người thân thật cao, tay lại ngắn, đầu thì lớn, tỷ lệ cực không hợp, trực tiếp đi lên bái lạy, sau đó buồn nôn nói.
Mấu chốt làm người ta giật mình, chính là thủ hạ theo sau hắn có một người Âm Dương Cảnh âm hồn, mấy chục người Thần Thông Cảnh, còn bản thân hắn cũng đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn.
- Đù, không phải trước đó tên này nói một lòng muốn đột phá, muốn làm vẻ vang môn phái hay sao?
- Má nó tên khốn này quá vô sỉ, còn vô sỉ hơn cả chúng ta nữa.
- Đường đường trưởng lão dương hồn, dù là đầu phục Thánh Đan Tông sau, nhưng cũng không đến mức như thế chứ.
- Lúc trước nghe nói hắn uy phong không ai bằng, tung hoành ngàn dặm hải vực, giết người vô số, không ngờ lại như thế này. Đù, con bà nó đúng là không biết xấu hổ.
Lúc này còn rất nhiều người Thánh Đan Tông đến chúc mừng, dù đa số là thủ hạ hoặc đệ tử của các đại nhân vật Thánh Đan Tông đi đến, nhưng đột nhiên thấy đường đường tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn lại là người như thế, cũng cảm thấy im lặng hết chỗ nói.
Má nó thật là đã thấy vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến cỡ này, dù cho hắn sau này đầu phục Thánh Đan Tông, nhưng dù sao ban đầu cũng là hạng người tung hoành một phương, hơn nữa bởi vì đi vào Thánh Đan Tông có thực lực không tệ, cũng được danh hiệu trưởng lão, không ngờ kẻ này lại... vô sỉ kinh người đến thế.
- Lô trưởng lão làm gì thế, mau đứng lên, đứng lên. Được rồi, sau này ngươi dẫn thủ hạ đến chỗ ta, vừa lúc ta đang cần người. Lúc này trong lòng Quách Tú đã sớm vui ngất trời.
Tuy rằng sau khi hắn đến Thánh Đan Tông, bởi vì nguyên nhân lão tổ tông được chiếu cố rất nhiều, nhưng cũng chỉ là vậy, sau đó một mực tu luyện cũng không cảm thấy gì. Hôm nay, đường đường một trưởng lão Âm Dương Cảnh dương hồn lại thế này, như vậy càng hơn cả đệ tử bình thường nịnh bợ cả vạn câu. Hơn nữa người này còn dẫn theo nhiều người như thế, cộng thêm lúc mình đến đây, lão tổ tông ra lệnh một Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ tám bảo vệ mình, bây giờ thủ hạ của mình đã đủ để sáng lập gia tộc trong quốc gia.
Mà Lô Vĩ đầu phục, càng làm hắn vui vẻ không thôi, vội vàng lễ hiền đãi sỉ, nâng Lô Vĩ lên. Tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn đó, nếu là trước kia, không dám mơ tới, còn hôm nay...
- Có thể đi theo thiếu chủ, là phúc phận của ta. Ta vừa nhìn thấy thiếu chủ liền biết, kiếp này ta theo ngài chắc, sau này tùy tùng theo ngài, giết người phóng hỏa, ngài cứ tùy tiện nói. Nếu ai dám chọc ngài, ta lập tức giết hắn. Lô Vĩ vỗ ngực, đầy vẻ giang hồ.
Hừ! Đám khốn kiếp các ngươi hiểu cái gì, má nó các ngươi đều được Thánh Đan Tông che chở, không biết bên ngoài cạnh tranh tàn khốc.
Cùi thấp đầu, nói mấy câu nhún nhường thì tính là gì, đều là chuyện nhỏ. Chờ các ngươi hiểu được bên ngoài tàn khốc thì biết, đám nhóc kia, chờ sau này ta đứng vững chân rồi xem.
Con bà nó, nếu không phải lão tử đắc tội kẻ thù quá lợi hại, sẽ không chạy đến đầu phục các ngươi. Hắn sợ nhất là kẻ thù tìm tới cửa liền không có người ra mặt thay hắn, dù sao hắn đến đầu phục sau, lỡ như đến lúc đó Thánh Đan Tông cho rằng không đáng vì mình mà xung đột với kẻ thù, vậy rắc rối to.
Mà Quách Tú vừa mới đột phá, lực lượng mới thành, còn là truyền nhân duy nhất của lão tổ tông, vậy thì hay rồi, mình tạo quan hệ kéo hắn vào, đến lúc đó mình sẽ bình yên.
- Hả... Trong khi Quách Tú vui vẻ không thôi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, bởi vì tr thần thức của hắn chợt cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hết sức vội vàng, tốc độ cao nhất lao đi đỉnh núi cao nhất, người kia không phải người bên cạnh tỷ tỷ hay sao?
- Đứng lại... Quách Tú thấy hắn vội vàng, lập tức cảm giác được có chuyện không đúng, liền quát lên.
- A! Thì ra là ngươi... ra là thiếu chủ, ta còn có chuyện, đi trước. Ngay từ đầu người kia còn không phản ứng lại, dù lúc trước Dĩnh phi gả cho Hoàng thượng, môn phái phái hắn ra, nhưng hắn cũng không để ý Quách gia, cũng không để ý tới Quách Tông Hữu cùng Quách Tú. Theo hắn thấy, chẳng qua chỉ là thi hành nhiệm vụ môn phái, cũng chỉ tôn trọng Quách Dĩnh một chút mà thôi, dù sao môn phái có lệnh, phải thông qua nàng làm cầu nối với Minh Ngọc Hoàng Triều, bảo trì liên lạc đặc thù.
Nhưng vừa rồi bay hết tốc lực chợt khựng lại, đang nói mới chú ý tình cảnh này, ý thức được Quách Tú nay không như xưa, lập tức đổi lời chuẩn bị rời đi. Hơn nữa nhớ tới mệnh lệnh của Dĩnh phi, hắn càng vội vàng muốn đi.
- Ta bảo ngươi đứng đó, không nghe hả, qua đây... Lúc này Quách Tú đang chí khí hăm hở, bỗng nhiên thấy mình liền kinh hoảng muốn đi, một là tức giận, hai là không muốn mất thể diện, ngay cả tông chủ cũng phái người chúc mừng, ngay cả trưởng lão dương hồn cũng đầu phục, ngươi tính là gì, má nó dám không nghe lời ta. Trước kia ở chỗ ta nghênh mặt thì thôi, bây giờ còn dám thế, hắn liền nổi giận, tính khí thiếu gia lại lộ ra.
- Hừ! Tiểu tử, thiếu chủ bảo ngươi lăn qua đây không nghe hả. Qua đây. Oành! Lô Vĩ bỗng quát lên, đưa tay ra, trong tay xay chuyển lực lượng lốc xoáy, trực tiếp hút người kia sang.
- A! Ta phải đi gặp tông chủ,các người muốn làm gì... Người này thất kinh, đã bao năm còn chưa về Thánh Đan Tông, còn chưa quen với thay đổi Thánh Đan Tông trỗi dậy, liền nóng nảy, đồng thời theo thói quen nắm lấy ngọc bài để trong lòng.
- Ngươi là người bảo vệ tỷ tỷ của ta, ta tự nhiên có quyền quản lý, lấy ra đây. Quách Tú tự nhiên không ngốc, lúc này tăng lên thần thanh khí sảng, lập tức cảm thấy không đúng, nói rồi trực tiếp nắm tay người kia lấy ra ngọc bài. Người kia bị Lô Vĩ khống chế lực lượng, căn bản không có đường chống cự.
Vốn gặp được người quanh năm không rời khỏi tỷ tỷ, trong lòng Quách Tú có chút nghi ngờ, nhưng sau đó người này khác thường làm hắn càng cảm thấy không đúng. Cộng thêm biểu hiện của người này,hắn vốn đang hăm hở, cho nên tùy tiện hành động, chỉ là muốn uy phong một phen. Nhưng khi thần thức của hắn thật tra xét nội dung trong ngọc bài, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng ở trước mắt mọi người, không một tiếng động, nước mắt lăn ra.
Oành....
Đột nhiên, một cỗ lực lượng tuôn trào, dẫn động một loại pháp bảo trong người hắn, đồng thời bùng phát ra lực lượng kinh người, ngay cả Lô Vĩ cũng không khỏi liên tục lùi lại, không ít người khác không có phòng bị đều bị đánh bay.
- Nhậm Kiệt... Ta muốn diệt Nhậm gia ngươi, ăn sống nuốt tươi ngươi... A... Phụ thân.... Quách Tú ngửa mặt rống giận, tiếng vang trăm dặm, chấn động hôn mê không ít người đến chúc mừng. Dù sao người đến chúc mừng chỉ là Thần Thông Cảnh mà thôi, khoảng cách quá gần, lúc này hắn hoàn toàn bùng nổ rống giận.
Đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc là sao?
Lúc này, mọi người đều ngây ngốc, chuyện gì thế này?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đối với người bình thường, Thần Thông Cảnh đã cao không thể với, thần bí hùng mạnh, càng đừng nói tới cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đã có thể kéo dài tuổi thọ, bay giữa không trung. Cho nên một khi có chuyện xảy ra, chỉ cần không phải tĩnh lặng, hơi nghiêm trọng một chút thì khẳng định sẽ bị người ta chú ý.
Lúc đó Ngọc Thành bùng nổ uy thế kinh thiên động địa, hơn nữa uy thế Nộ Hải Cuồng Đào của Hải Lượng, người trăm dặm xung quanh đều thấy được. Ở những chỗ khác lại không có tin gì đặc biệt, dù sao cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh không phải cải trắng ven đường, chiến đấu cấp bậc này mà liên tục gặp phải trong thời gian ngắn, gần như không có khả năng.
Nhậm Kiệt tuy rằng xuất phát trễ hơn một ngày, nhưng chỉ không đến 6 canh giờ là đã đến được địa điểm chiến đấu ban đầu.
Một chiếc xe linh thú từ trên cao rơi xuống, linh thú đã sớm chết dưới Nộ Hải Cuồng Đào, xe vỡ vụn, lực lượng bùng nổ tạo thành dấu vết rõ ràng trên mặt đất, vẫn cảm nhận được linh khí xung quanh dao động không ổn định.
Từ đó có thể biết được sự lợi hại của cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, nếu như đạt tới đỉnh phong chiến đấu, có khả năng tạo thành dấu vết, ảnh hưởng lâu đến mấy năm cũng không tiêu tán.
Hải Thanh Vân kiến thức không tầm thường, nhìn cảnh này cũng không khỏi cả kinh, bởi vì nhìn dấu vết chiến đấu nơi này đã nhìn ra được tình huống khi đó, khó trách những thứ này để ở người, người đi đường này đều chuyển vòng qua.
Bởi vì chuyện đến tồn tại cấp bậc này, ai dám tùy ý đụng vào, chẳng lẽ Nhậm Kiệt muốn tìm đám người kia, chẳng lẽ hắn muốn tìm người bị bắt, nếu vậy thì....
Trong khi Hải Thanh Vân đang cân nhắc, Nhậm Kiệt đã đi một vòng quanh chiến trường, trong đầu không ngừng hiện ra các loại cảnh tượng, dựa vào dấu vết chiến đấu không ngừng khôi phục tình hình khi đó.
Sử dụng trên bầu trời hẳn là lực lượng linh phù trung phẩm ngưng tụ, giống như biển rộng cuốn đi, loại cảm giác này rất tương tự lực lượng của Hải Vương, hẳn là Linh phùcủa lão già kia luyện chế, xem ra lần này đối phó Ngọc Thành quả nhiên vẫn là đám người Thiên Hải Đế Quốc.
Mà trên bầu trời còn một đạo lực lượng khác, có dấu vết, hơi thở không xa lạ, Nhậm Kiệt còn từng bị truy đuổi, cho dù người đã đi, chỉ dựa vào dấu vết lực lượng tạo thành, Nhậm Kiệt cũng phân tích ra được.
Người ra tay chính là Mặc tiên sinh ngày đó nhắm thẳng Minh Ngọc sơn trang, muốn bắt Ngọc Vô Song. Nhậm Kiệt trở về cũng có điều tra, Quốc sư Thiên Hải Đế Quốc, lúc đó còn không phán đoán sâu cạn của hắn, hôm nay chỉ nhìn dấu vết chiến đấu đã phát hiện, người này hẳn là tu vi dương hồn, tuy nhiên không vượt quá trình độ dương hồn tầng thứ năm.
Người kéo theo xe linh thú đột nhiên bùng nổ bỏ chạy, hơn nữa lực lượng kiểu bùng phát, hiển nhiên là bị thương nặng trước đó. Nhậm Kiệt đi tới chỗ Ngọc Thành bị Ngọc Nhân Long đánh bay, cuối cùng đến chỗ hắn đặt chân, ở đó có những dấu vết mặt đất cháy rụi. Đó là do Ngọc Thành muốn phân giải, hóa giải một chiêu của Ngọc Thành đánh vào bụng mình. Nhậm Kiệt ngồi xuống, dùng thần thức tra xét lực lượng ấn ký kia.
Lực lượng này phong ấn âm hồn có hiệu quả rất lớn, như vậy là có người muốn phong ấn âm hồn của Ngọc Thành, mà không phải đánh chết hắn. Nhưng thứ này phải áp sát hơn nữa đối phương không có phòng bị, bằng không thì phải mạnh hơn đối phương rất nhiều, mạnh mẽ xé nát lực lượng, bắt được đối phương, áp chế rồi đánh vào mới được...
Nhưng nhìn Ngọc Thành bị trọng thương vẫn có thể bùng nổ chạy trốn, nói rõ lực lượng người ra tay không phải tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, vậy thì người này tới gần bên Ngọc Thành, rất thân cận hắn, sau đó đột nhiên ra tay... Ngọc Nhân Long.
Nếu như lúc này đám người Hải Lượng, Mặc tiên sinh biết được Nhậm Kiệt chỉ đi một vòng, liền khôi phục được cảnh tượng khi đó, nhất định sẽ bị dọa.
Lúc này, Nhậm Kiệt cơ bản đoán được lúc đó đã xảy ra chuyện gì, người bình thường có lẽ không được, nhưng Nhậm Kiệt có thần thức mạnh mẽ, đại cảnh giới cao, làm hắn nắm giữ chi tiết, biến hóa các loại lực lượng vượt xa tưởng tượng, cộng thêm năng lực phân tích cực mạnh, đã cơ bản đoán được chuyện khi đó.
- Ít nhất có 6 người, hoặc hơn, có một người... Nhậm Kiệt đơn giản nói hình dạng của Ngọc Thành, Ngọc Vô Song, Mặc tiên sinh, đây là điều hắn biết, đồng thời nói cho Hải Thanh Vân biết những gì mình phân tích ra.
Hải Thanh Vân gật đầu, sau đó thông báo thủ hạ mau điều tra.
Còn Nhậm Kiệt đứng ở chỗ Ngọc Nhân Long tập kích Ngọc Thành, sắc mặt âm trầm, tin tức này làm hắn không thoải mái. Tuy rằng không cũng không ưa Ngọc Nhân Long, nhưng Nhậm Kiệt vẫn không cho rằng tiểu tử này lại làm thế, bởi vì cỗ kiêu ngạo của hắn.
Hơn nữa ngay cả thái độ của hắn không tốt với Ngọc Vô Song, nhưng Ngọc Thành là gia gia của hắn, hắn cũng là người thừa kế duy nhất của Minh Ngọc sơn trang, không cần phải làm chuyện khác, chuyện này không hợp lẽ thường.
Cộng thêm Mặc tiên sinh cùng người sử dụng Linh phù xuất hiện, rõ ràng có một cỗ lực lượng của Thiên Hải Đế Quốc đang thao túng tất cả. Nếu là vậy, rất có khả năng hắn bị người khác khống chế.
Chỗ này đã có thể thấy được Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía đằng xa. Bọn họ bắt được Ngọc Vô Song nhất định là có ý đồ, sử dụng phương thức này không phải muốn giết Ngọc Thành, trong thời gian ngắn, an toàn của bọn họ không thành vấn đề.
Tức thời liền đi Hội giao dịch, dù chỉ dùng chuyện này làm mục tiêu, để Ngọc Thành đi thẳng đến đây liền xuống tay, nhưng mà...
- Thanh Vân ngươi mau cho người điều tra, hơn nữa tập trung vào hành tỉnh An Dương cùng Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, chúng ta cũng đi Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, hiện tại không cần đội hình nữa. Đi. Bọn họ chạy càng về sau, người thường căn bản không theo nổi, chỉ có dựa vào hệ thống tình báo tại chỗ qan sát, vậy không có gì đáng ngại.
Đến chỗ này, càng lo lắng là những người bắt được Ngọc Thành phát hiện ra mình, mà không phải sợ những người Ngọc Kinh Thành biết được gì.
Sắc trời tối tăm không ánh sáng, đó là bóng tối chân chính? Vậy thì chưa chắc, người thế tục vĩnh viễn không cảm nhận được bóng tối chân chính, bởi vì người thường căn bản không thể sinh tồn được ở đó, thậm chí không có cách sinh tồn ở xung quanh đó, đó là nơi vượt xa tưởng tượng, cho nên được gọi là Hắc Hải cấm địa.
Ở bên kia, là lốc xoáy, lực lượng lốc xoáy đủ để khiến Âm Dương Cảnh đi vào cũng rất nguy hiểm, lúc nào cũng xuất hiện lốc xoáy quái dị mà khủng bố, chỗ này được gọi là Tuyền Qua cấm địa.
Chính là hai chỗ cấm địa này, hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa biển Minh Ngọc Hoàng Triều với bên ngoài, làm cho Minh Ngọc Hoàng Triều chủ yếu là đất liền. Đương nhiên, tuy rằng hai chỗ cấm địa cách bờ biển Minh Ngọc Hoàng Triều mấy vạn dặm, nhưng vị trí của nó đặc biệt, phạm vi lan ra cực lớn, tóm lại khiến cho hạm đội không cách nào đi qua.
Mà ở giữa hai đại cấm địa, lại có một hòn đảo to lớn, nếu như ở trên đảo đó, sẽ nghĩ đây là một đại lục, bởi vì nó quả thật rất lớn.
Chiều rộng chừng bảy tám ngàn dặm, chiều dài gần ba ngàn dặm, vừa lúc vắt ngang hai đại cấm địa, hai bên đều có một phần nằm trong hai đại hải vực, đây là vị trí tông môn Thánh Đan Tông. Năm đó khi hai đại cấm địa hình thành, Thánh Đan Tông không sao cả, làm cho Thánh Đan Tông sinh ra không ít truyền thuyết, cộng thêm thu lợi sau đó, hôm nay Thánh Đan Tông phát triển mạnh mẽ.
Không ít thế lực nhỏ, thậm chí có mấy tông môn nhỏ xung quanh hải vực sau khi suy sụp, lần lượt đầu phục Thánh Đan Tông. Điều này cũng làm Thánh Đan Tông ngày càng lớn mạnh, từ ban đầu chỉ là đại môn phái mạnh mẽ trong biển đảo, dần dần phát triển hướng tới quốc gia lục địa hai bên, uy thế dần mạnh lên.
- Chúc mừng thiếu chủ công thành xuất quan, chúc mừng thiếu chủ... Lúc này, trên đỉnh núi bên cạnh ngọn núi chính, không khí nhiệt liệt, linh khí gấp mấy lần Ngọc Kinh Thành.
Lúc này, Quách Tú đang đứng ở cửa lớn, nhìn bậc than bên dưới có rất đông người chúc mừng, bên cạnh chất đầy các loại quà tặng của người khác đưa đến.
Chẳng những thế, các nhân vật trọng yếu trong môn phái rối rít phái người đến đây, ngay cả tông chủ cũng tự mình phái đệ tử tới chúc mừng. Dù sao hắn là đệ tử duy nhất của lão tổ tông Thánh Đan Tông, hôm nay tốc độ tăng lên vượt xa tưởng tượng, ai không muốn nịnh bợ.
- Thiếu chủ, Lô Vĩ đã biết thiếu chủ kỳ tài ngút trời, oai hùng bất phàm, được lão tổ tông chọn trúng sẽ càng một bước lên trời. Sở dĩ Lô Vĩ ta vào Thánh Đan Tông, chính là vì chờ đợi thiếu chủ như ngài, lão tổ tông bế quan không ra, đời này Lô Vĩ ta xác định thiếu chủ. Thiếu chủ, Lô Vĩ ta đã dẫn theo tất cả đệ tử môn hạ đến đây, quyết tâm đi theo thiếu chủ. Lúc này, một người thân thật cao, tay lại ngắn, đầu thì lớn, tỷ lệ cực không hợp, trực tiếp đi lên bái lạy, sau đó buồn nôn nói.
Mấu chốt làm người ta giật mình, chính là thủ hạ theo sau hắn có một người Âm Dương Cảnh âm hồn, mấy chục người Thần Thông Cảnh, còn bản thân hắn cũng đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn.
- Đù, không phải trước đó tên này nói một lòng muốn đột phá, muốn làm vẻ vang môn phái hay sao?
- Má nó tên khốn này quá vô sỉ, còn vô sỉ hơn cả chúng ta nữa.
- Đường đường trưởng lão dương hồn, dù là đầu phục Thánh Đan Tông sau, nhưng cũng không đến mức như thế chứ.
- Lúc trước nghe nói hắn uy phong không ai bằng, tung hoành ngàn dặm hải vực, giết người vô số, không ngờ lại như thế này. Đù, con bà nó đúng là không biết xấu hổ.
Lúc này còn rất nhiều người Thánh Đan Tông đến chúc mừng, dù đa số là thủ hạ hoặc đệ tử của các đại nhân vật Thánh Đan Tông đi đến, nhưng đột nhiên thấy đường đường tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn lại là người như thế, cũng cảm thấy im lặng hết chỗ nói.
Má nó thật là đã thấy vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến cỡ này, dù cho hắn sau này đầu phục Thánh Đan Tông, nhưng dù sao ban đầu cũng là hạng người tung hoành một phương, hơn nữa bởi vì đi vào Thánh Đan Tông có thực lực không tệ, cũng được danh hiệu trưởng lão, không ngờ kẻ này lại... vô sỉ kinh người đến thế.
- Lô trưởng lão làm gì thế, mau đứng lên, đứng lên. Được rồi, sau này ngươi dẫn thủ hạ đến chỗ ta, vừa lúc ta đang cần người. Lúc này trong lòng Quách Tú đã sớm vui ngất trời.
Tuy rằng sau khi hắn đến Thánh Đan Tông, bởi vì nguyên nhân lão tổ tông được chiếu cố rất nhiều, nhưng cũng chỉ là vậy, sau đó một mực tu luyện cũng không cảm thấy gì. Hôm nay, đường đường một trưởng lão Âm Dương Cảnh dương hồn lại thế này, như vậy càng hơn cả đệ tử bình thường nịnh bợ cả vạn câu. Hơn nữa người này còn dẫn theo nhiều người như thế, cộng thêm lúc mình đến đây, lão tổ tông ra lệnh một Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ tám bảo vệ mình, bây giờ thủ hạ của mình đã đủ để sáng lập gia tộc trong quốc gia.
Mà Lô Vĩ đầu phục, càng làm hắn vui vẻ không thôi, vội vàng lễ hiền đãi sỉ, nâng Lô Vĩ lên. Tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn đó, nếu là trước kia, không dám mơ tới, còn hôm nay...
- Có thể đi theo thiếu chủ, là phúc phận của ta. Ta vừa nhìn thấy thiếu chủ liền biết, kiếp này ta theo ngài chắc, sau này tùy tùng theo ngài, giết người phóng hỏa, ngài cứ tùy tiện nói. Nếu ai dám chọc ngài, ta lập tức giết hắn. Lô Vĩ vỗ ngực, đầy vẻ giang hồ.
Hừ! Đám khốn kiếp các ngươi hiểu cái gì, má nó các ngươi đều được Thánh Đan Tông che chở, không biết bên ngoài cạnh tranh tàn khốc.
Cùi thấp đầu, nói mấy câu nhún nhường thì tính là gì, đều là chuyện nhỏ. Chờ các ngươi hiểu được bên ngoài tàn khốc thì biết, đám nhóc kia, chờ sau này ta đứng vững chân rồi xem.
Con bà nó, nếu không phải lão tử đắc tội kẻ thù quá lợi hại, sẽ không chạy đến đầu phục các ngươi. Hắn sợ nhất là kẻ thù tìm tới cửa liền không có người ra mặt thay hắn, dù sao hắn đến đầu phục sau, lỡ như đến lúc đó Thánh Đan Tông cho rằng không đáng vì mình mà xung đột với kẻ thù, vậy rắc rối to.
Mà Quách Tú vừa mới đột phá, lực lượng mới thành, còn là truyền nhân duy nhất của lão tổ tông, vậy thì hay rồi, mình tạo quan hệ kéo hắn vào, đến lúc đó mình sẽ bình yên.
- Hả... Trong khi Quách Tú vui vẻ không thôi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, bởi vì tr thần thức của hắn chợt cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hết sức vội vàng, tốc độ cao nhất lao đi đỉnh núi cao nhất, người kia không phải người bên cạnh tỷ tỷ hay sao?
- Đứng lại... Quách Tú thấy hắn vội vàng, lập tức cảm giác được có chuyện không đúng, liền quát lên.
- A! Thì ra là ngươi... ra là thiếu chủ, ta còn có chuyện, đi trước. Ngay từ đầu người kia còn không phản ứng lại, dù lúc trước Dĩnh phi gả cho Hoàng thượng, môn phái phái hắn ra, nhưng hắn cũng không để ý Quách gia, cũng không để ý tới Quách Tông Hữu cùng Quách Tú. Theo hắn thấy, chẳng qua chỉ là thi hành nhiệm vụ môn phái, cũng chỉ tôn trọng Quách Dĩnh một chút mà thôi, dù sao môn phái có lệnh, phải thông qua nàng làm cầu nối với Minh Ngọc Hoàng Triều, bảo trì liên lạc đặc thù.
Nhưng vừa rồi bay hết tốc lực chợt khựng lại, đang nói mới chú ý tình cảnh này, ý thức được Quách Tú nay không như xưa, lập tức đổi lời chuẩn bị rời đi. Hơn nữa nhớ tới mệnh lệnh của Dĩnh phi, hắn càng vội vàng muốn đi.
- Ta bảo ngươi đứng đó, không nghe hả, qua đây... Lúc này Quách Tú đang chí khí hăm hở, bỗng nhiên thấy mình liền kinh hoảng muốn đi, một là tức giận, hai là không muốn mất thể diện, ngay cả tông chủ cũng phái người chúc mừng, ngay cả trưởng lão dương hồn cũng đầu phục, ngươi tính là gì, má nó dám không nghe lời ta. Trước kia ở chỗ ta nghênh mặt thì thôi, bây giờ còn dám thế, hắn liền nổi giận, tính khí thiếu gia lại lộ ra.
- Hừ! Tiểu tử, thiếu chủ bảo ngươi lăn qua đây không nghe hả. Qua đây. Oành! Lô Vĩ bỗng quát lên, đưa tay ra, trong tay xay chuyển lực lượng lốc xoáy, trực tiếp hút người kia sang.
- A! Ta phải đi gặp tông chủ,các người muốn làm gì... Người này thất kinh, đã bao năm còn chưa về Thánh Đan Tông, còn chưa quen với thay đổi Thánh Đan Tông trỗi dậy, liền nóng nảy, đồng thời theo thói quen nắm lấy ngọc bài để trong lòng.
- Ngươi là người bảo vệ tỷ tỷ của ta, ta tự nhiên có quyền quản lý, lấy ra đây. Quách Tú tự nhiên không ngốc, lúc này tăng lên thần thanh khí sảng, lập tức cảm thấy không đúng, nói rồi trực tiếp nắm tay người kia lấy ra ngọc bài. Người kia bị Lô Vĩ khống chế lực lượng, căn bản không có đường chống cự.
Vốn gặp được người quanh năm không rời khỏi tỷ tỷ, trong lòng Quách Tú có chút nghi ngờ, nhưng sau đó người này khác thường làm hắn càng cảm thấy không đúng. Cộng thêm biểu hiện của người này,hắn vốn đang hăm hở, cho nên tùy tiện hành động, chỉ là muốn uy phong một phen. Nhưng khi thần thức của hắn thật tra xét nội dung trong ngọc bài, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng ở trước mắt mọi người, không một tiếng động, nước mắt lăn ra.
Oành....
Đột nhiên, một cỗ lực lượng tuôn trào, dẫn động một loại pháp bảo trong người hắn, đồng thời bùng phát ra lực lượng kinh người, ngay cả Lô Vĩ cũng không khỏi liên tục lùi lại, không ít người khác không có phòng bị đều bị đánh bay.
- Nhậm Kiệt... Ta muốn diệt Nhậm gia ngươi, ăn sống nuốt tươi ngươi... A... Phụ thân.... Quách Tú ngửa mặt rống giận, tiếng vang trăm dặm, chấn động hôn mê không ít người đến chúc mừng. Dù sao người đến chúc mừng chỉ là Thần Thông Cảnh mà thôi, khoảng cách quá gần, lúc này hắn hoàn toàn bùng nổ rống giận.
Đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc là sao?
Lúc này, mọi người đều ngây ngốc, chuyện gì thế này?