Bởi vì vừa mới cảm nhận được hơi thở của Ngọc Hoàng Quyết, vừa mới vào liền thấy cảnh kinh người, nên dù biết nước này cực kỳ quý giá, Nhậm Kiệt vẫn tiếp tục quan sát tình huống trên hành tinh khổng lồ kia, chỉ thấy hai bóng người khổng lồ vẫn còn chiến đấu bên trên đó.
Chẳng qua...
Nhậm Kiệt thật không tin nổi, bởi vì dưới thần thức, trên hành tinh rộng lớn vô bờ kia, hai bóng người chiến đấu với tốc độ quá chậm.
Chậm đến đờ ra, làm người ta cảm giác bọn họ đang đánh Thái Cực Quyền, mỗi một động tác đều tùy ý. Không đúng, tuyệt đối không đúng, vừa rồi thần thức của mình mới đột phá đã cảm nhận được không phải như thế.
Trong đầu Nhậm Kiệt bắt đầu phân tích các loại tình huống, trong nháy mắt thần thức đột phá đã tiến vào mức đặc thù, cho nên mới thấy cảnh kinh người đó, cảm nhận được hơi thở Ngọc Hoàng Quyết. Nhưng sau đó chỉ thấy hai bóng người khổng lồ trên hành tinh vô biên, hiện tại chìm trong nước đặc thù, thần thức được tẩm bổ tăng lên, động tác chậm chạp như ở trong nước, chẳng lẽ...
Nháy mắt Nhậm Kiệt hiểu ra, tuy lúc này trên người hắn không còn mấy linh ngọc, nhưng Nhậm Kiệt vẫn lại thúc đẩy đoạn phim trong máy tính xách tay ở thức hải.
Oành.... Lại đi vào đoạn phim Thánh nhân luận đạo, thần thức của Nhậm Kiệt tăng vọt, lên đến độ cao khác.
Thần thức bao phủ lên hai bóng người to lớn, Nhậm Kiệt không khỏi hít một hơi lạnh, nhanh, quá nhanh.
Tuy rằng vừa rồi hắn đoán được một chút, nhưng lúc này chân chính tiến vào Thánh nhân luận đạo, thần thức bản thân không ngừng tăng cường, Nhậm Kiệt mới chính thức hiểu được là chuyện gì. Thần thức của mình không theo kịp hành động của hai bóng người, mình chỉ nhìn thấy tàn ảnh mà thôi. Tuy rằng hắn biết hai bóng người này rõ ràng không phải người chân chính chiến đấu, nhưng tốc độ cực nhanh vượt qua thần thức quan sát.
Tốc độ phải khủng khiếp cỡ nào, nếu như người thật đang chiến đấu, vậy sẽ là cảnh tượng gì.
Tăng cường, tăng cường, lại tăng cường. Thần thức của Nhậm Kiệt không ngừng tăng cường, bởi vì lúc này thần thức của hắn lại đột phá, hơn nữa ở sâu trong nước, tốc độ tăng trưởng cực nhanh, nhanh gấp mấy chục lần chỉ dựa vào đoạn phim Thánh nhân luận đạo tăng lên thần thức.
Có thể cảm nhận rõ ràng, thần thức được Thánh nhân luận đạo tăng cường đặc thù, tốc độ hấp thu nước tăng lên ngàn vạn lần, có thể cảm nhận được không chỉ là tăng lên tạm thời, thần thức của bản thân đang tăng trưởng, đại cảnh giới tăng lên với tốc độ nhanh hơn nhiều.
Mà theo thần thức, đại cảnh giới điên cuồng tăng trưởng, mượn đoạn phim Thánh nhân luận đạo trợ giúp, Nhậm Kiệt mới chân chính nhìn rõ động tác của hai bóng người kia.
Hơi thở Ngọc Hoàng Quyết, không sai, bóng nam nhân to lớn, tỏa ra khí dương cương, khó có thể thấy rõ, sử dụng Ngọc Hoàng Quyết chính thức, hơi thở thuần khiết dày đặc. Từ thân thể hắn vận chuyển hơi thở, công pháp Ngọc Hoàng Quyết trong người Nhậm Kiệt cũng không khỏi bị kéo theo, nháy mắt tốc độ biến hóa gấp trăm ngàn lần bản thân Nhậm Kiệt tu luyện, hơn nữa Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được có một chút khác biệt so với mình tu luyện.
Chỉnh sửa rất nhỏ, làm Nhậm Kiệt cảm thấy càng thoải mái hơn.
Oành.... Nhậm Kiệt đã sớm đến lực lượng cực hạn, trực tiếp đột phá, ầm ầm phá vỡ bình cảnh đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, lại còn vẫn nhanh chóng tăng lên. Chẳng những thế, thần thức cùng cường độ thân thể cũng nhanh chóng tăng lên theo lực lượng, thần thức tăng cường.
Bên dưới không có tiếng động nào, hai bóng người không ngừng thay đổi động tác, Nhậm Kiệt nhanh chóng phát hiện chỉ có mấy động tác lặp đi lặp lại, thoạt nhìn đơn giản nhưng vô cùng ảo diệu.
Còn nữ nhân kia rõ ràng đang không ngừng biến hóa, nghĩ các cách phá giải chiêu thức của nam nhân sử dụng.
Còn nam nhân mỗi lần hai tay biến hóa, ngưng tụ đánh ra đều ngưng kết thành giống một cái ấn lớn, hơi thở hòa hợp với Ngọc Hoàng Quyết. Trên đại ấn có trận pháp, cấm chế do lực lượng Ngọc Hoàng Quyết ngưng tụ, tổ hợp thành, cộng thêm pháp quyết đặc thù, dấu tay biến đổi, ngưng tụ thành ấn quyết đặc thù.
Mỗi lần đại ấn đè xuống, bao phủ trời đất, uy áp bốn phương.
Ấn quyết thức thứ nhất đánh xuống, tạo thành đại ấn trấn sơn trấn hải. Thoáng cái Nhậm Kiệt cảm giác như cả hành tinh bị đánh nổ, trấn áp nghiền vụn.
Ấn quyết thức thứ hai vẫn bá đạo, mạnh mẽ như trước, nhưng có cảm giác vạn vật thu liễm, muốn bao phủ người bên trong.
Về phần ấn quyết thức thứ ba, thần thức đạt tới lực thần hồn và vẫn không ngừng tăng lên, Nhậm Kiệt vẫn không thể nhìn thấy rõ, cũng không cách nào thấy rõ được, chỉ có thể cố sức miễn cưỡng ghi nhớ. Chỉ là cảm giác ấn quyết đó có lực phá hoại, làm cả thiên địa, vạn vật thuần phục nghe lệnh, lệnh ra là pháp làm.
Còn nữ nhân kia cũng rất lợi hại, các loại biến hóa kỳ diệu làm người ta kinh hãi, vô số biến hoa, nhưng mỗi lần đều bị ba thức ấn quyết thoạt nhìn đơn giản nhưng vô cùng ảo diệu này bao phủ.
Lặp lại một lần lại một lần, ghi nhớ lại ghi nhớ, điên cuồng ghi nhớ, điên cuồng thúc đẩy thần thức bao phủ, chuyện thoạt nhìn đơn giản nhanh gọn như thế, lại khiến đầu của Nhậm Kiệt muốn nổ tung.
- A... Mọi chuyện chỉ là xảy ra trong khoảng khắc, Nhậm Kiệt ghi nhớ vô số lần, nhưng thời gian thực tế lại không có bo lâu. Lúc này Nhậm Kiệt dẫn theo Ngọc Vô Song vào trong trận pháp, bỗng ôm đầu mình, tai mắt mũi miệng chảy máu, gầm to, mắt đỏ máu, gân xanh phồng lên, cảm giác cả người muốn nổ tung.
- A... Nhậm đại ca, ngươi... ngươi làm sao vậy, Nhậm đại ca... Lúc này Ngọc Vô Song vừa xuống, đợi chào hỏi Ngọc Thành mới lao ra, liền sợ đến kéo Nhậm Kiệt, rớt nước mắt.
- Phiếu cơm lão đại... Mập mạp cũng bị dọa, kinh hô cảm giác tay chân lạnh băng, tiếp theo không biết phải làm thế nào.
Phiếu cơm lão đại sao vậy, chẳng lẽ vừa rồi bị công kích gì.
- Nhậm gia chủ? Ngọc Thành cũng bị dọa, không ngờ Nhậm Kiệt lại như thế.
- A... Ta... không sao... A.. Phòng ngự... ta đang... tu luyện... Trong miệng Nhậm Kiệt có máu, đầu muốn nổ tung, đây là lần đầu tiên hắn thúc đẩy đoạn phim Thánh nhân luận đạo mà vẫn khó khăn, đau khổ như thế từ khi trọng sinh.
Mà hắn cần làm, chẳng qua là ghi nhớ dấu tay lợi dụng Ngọc Hoàng Quyết thúc đẩy ba thức thần thông Ngọc Hoàng Ấn, nhưng áp lực quá lớn. Cũng may là hắn lợi dụng Thánh nhân luận đạo, còn chìm trong nước kia, bằng không Nhậm Kiệt dám khẳng định ngay cả có lực thần hồn, làm như thế sẽ sẽ trực tiếp hồn phi phách tán, nổ nát không còn gì.
Cũng may Nhậm Kiệt chìm trong đoạn phim Thánh nhân luận đạo, được nó trợ giúp, hóa giải áp lực to lớn. Đồng thời, cũng vì tin tức điên cuồng tràn vào, ghi nhớ chiêu thức uy lực mạnh mẽ, thần thức hấp thu nước cũng tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Chỉ trong nháy mắt, Nhậm Kiệt đã cảm nhận được thần thức vừa đến Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ chín đã đạt đến cực hạn, có dấu hiệu muốn phát triển lên đại viên mãn.
Còn tốc độ vận chuyển lực lượng bản thân cũng sắp gấp trăm ngàn lần, cho nên lúc này ở trong mắt người khác, Nhậm Kiệt điên cuồng thúc đẩy lực lượng, tốc độ còn nhanh hơn cả liều mạng chiến đấu, đến mức khiến người ta khủng bố, kinh sợ.
- Hả... Tu luyện? Nghe lời Nhậm Kiệt, Ngọc Thành, Ngọc Vô Song, mập mạp đều tròn mắt.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Vào lúc này mà còn tu luyện điên cuồng như vậy, quả thật còn gấp mười lần đang liều mạng, chơi kiểu gì thế.
Hiện tại xung quanh có vô số binh lính, cùng với đám người Hải Vương, Tư Mã Dần nhìn chằm chằm, xung quanh đã đành rối thành một nùi, lúc này mà phiếu cơm lão đại lại bảo hắn đang tu luyện, còn khủng khiếp, quá thể như thế này.
Quả thật làm người ta khó tin, nhưng Nhậm Kiệt đã nói, mập mạp vội kéo Ngọc Vô Song ra, đồng thời báo cho Đồng Cường, mặc kệ thế nào, bây giờ cũng không được xảy ra chuyện. Tuy rằng mập mạp không biết vì sao Nhậm Kiệt lại như thế, đi tu luyện vào thời điểm này, nhưng hắn biết một chuyện, toàn lực phối hợp bảo đảm cho chuyện phiếu cơm lão đại phải làm được hoàn thành thuận lợi.
- Sư tôn! Nuốt vào, lập tức bảo hộ sư tôn. Lúc này thấy sư tôn toàn lực xông vào phá vỡ lốc xoáy mà vẫn không lao vào được, người bị nước phun ra đục vô số lỗ thủng, Hải Lượng liền nóng nảy. Nhưng lực lượng của hắn không xong, hơn nữa ở trong Hải Ảnh Phân Thân muốn động đậy cũng không được, trực tiếp ném ra một viên thuốc cho con rối Ngọc Nhân Long bên cạnh.
Tuy rằng con rối Ngọc Nhân Long có tiềm chất tăng lên, hắn còn muốn sử dụng cho sau này, nhưng đến lúc này cũng không cố được nữa, trực tiếp cho Ngọc Nhân Long bộc phát lực lượng, trong thời gian ngắn kích phát lực lượng trợ giúp sư tôn.
Ngọc Nhân Long khoát tay nhận lấy đan dược, được Nhậm Kiệt trợ giúp, hắn đã sớm khôi phục tự do, nhưng thần thức của hắn ẩn trong sâu nhất. Cộng thêm bị luyện chế thành con rối, hơn nữa là bị Hải Lượng khống chế, trước đó còn giúp Hải Vương tìm đến chỗ của Nhậm Kiệt, cho nên ngay cả Hải Vương cũng không chú ý tới con rối còn chưa phải âm hồn này.
Trên thực tế, Ngọc Nhân Long vẫn luôn quan sát, cận vệ đội của Nhậm Kiệt chống cự Hải Vương, làm hắn rung động không thôi. Nhậm Kiệt cứu Ngọc Vô Song, càng làm trong lòng hắn dậy sóng.
Hắn nhớ rõ những cận vệ đội kia, chưa đến 1 năm trước, bọn họ cùng Nhậm Kiệt đánh sâu vào Minh Ngọc sơn trang, vẫn còn rất yếu, mình không thèm liếc tới. Nhưng hôm nay lại mạnh mẽ đến cỡ này, cả trăm người đều có tu vi Thần Thông Cảnh, không thiếu người đạt đến Âm Dương Cảnh, lại còn mạnh mẽ như thế, hợp thành trận pháp thậm chí có thể chống đỡ được Hải Vương.
Đó là uy thế cỡ nào, người khác không biết, đều cho rằng là của Nhậm Thiên Hành để lại cho Nhậm Kiệt, nhưng Ngọc Nhân Long lại biết rõ ràng.
Mấy lần hắn muốn ra tay, nhưng đều nhịn xuống, hắn nhớ Nhậm Kiệt ra lệnh, cũng nhớ lời Nhậm Kiệt đã nói.
"Bảo ngươi nằm vùng chứ không phải bảo ngươi mạo hiểm, mà có một nhiệm vụ mà ngươi nhất định phải hoàn thành, tuyệt đối đừng làm bậy..."
Hắn nhớ kỹ lời Nhậm Kiệt, gia gia luôn căn dặn hắn cũng nhớ, nhưng lúc này nghe mệnh lệnh của Ngọc Nhân Long, hắn lại không chút do dự nuốt viên đan dược có thể tăng cường lực lượng của mình.
Về phần đan dược này có hậu quả gì, hắn không cần nghĩ, sau đó hắn liền như con rối trung thành, trực tiếp lao xuống.
Hắn cảm giác được lực lượng của mình điên cuồng tăng vọt, dẫn động lực lượng Thiên Khôi Thuật lưu lại trong người, nháy mắt làm lực lượng của hắn tăng vọt mấy chục lần, hắn cảm thấy mạnh mẽ chưa từng có. Đủ, vậy là đủ rồi, đủ rồi, thế này là đủ rồi.
- Oành... Ha ha... Thì ra là thế, thì ra là thế, trở về bảo vệ chủ tử của ngươi, chỗ này không cần ngươi quấy rồi. Bảo hắn về bên cạnh ngươi đi. Ha ha, trời phù hộ ta, ha ha... Đột nhiên, Hải Vương bị đánh thành cái sàng, văng ra ngoài, binh lính xung quanh bao vây, đột nhiên lại cất tiếng cười to. Sau đó phất tay, lực lượng mạnh mẽ nháy mắt cuốn Ngọc Nhân Long trở về.
Chỉ như là người ta phất tay, nhẹ nhàng thổi bay một chiếc lá rụng.
"Cái gì!" Trong lòng Ngọc Nhân Long kinh hãi, lúc này hắn mượn đan dược, lực lượng bành trướng gần tới âm hồn đỉnh phong, hắn biết tình huống này không duy trì được lâu, cũng biết lực lượng đan dược này càng mạnh, sinh ra hậu quả càng nghiêm trọng, nhưng ít ra hắn đã đạt đến âm hồn đỉnh phong. Nếu như có thể thừa cơ đến gần Hải Vương, lúc không phòng bị đánh lén hắn, vậy đủ để uy hiếp khi hắn bị thương.
Nhưng mà bây giờ, sao lại thế này?
- Sư tôn? Hải Lượng cũng thất kinh, không biết sư tôn thế nào.
Vù! Lúc này lực lượng Hải Ảnh Phân Thân vỡ vụn, phát tán, cùng lực lượng bản thân hắn, vô số linh khí xung quanh thậm chí lực lượng linh vụ cũng điên cuồng tràn vào người Hải Vương, tiếng cười của Hải Vương vang dội cả tiểu thế giới.
- Ha ha! Thì ra là thế, thì ra là thế! Trời phù hộ ta! Hải Vương cười to, trên người xuất hiện hình âm dương, Âm Dương Lực nhanh chóng dung hợp tạo thành vòng sáng lớn, binh lính tướng quân xông tới vòng sáng liền vỡ nát.
Còn lực lượng bản thân hắn, đang điên cuồng tăng lên.
- Hộc... Đột phá, lúc này hắn đột phá đến Thái Cực Cảnh sao lại thế này, lão già kia đã là đèn cạn dầu, làm sao đột phá được? Lúc này tình huống của Tư Mã Dần đã không tốt, nhiều lần vây công lại phải phân thần thúc đẩy Thiên Hồng Kiếm công kích lốc xoáy, vừa nãy lực phản chấn cũng làm hắn bị thương không nhẹ, bây giờ nhìn Hải Vương Hải Vô Thường biến hóa, hoàn toàn tròn mắt. Bởi vì theo hắn, Hải Vương lợi hại hơn nữa cũng là kẻ sắp đến đại nạn, sở dĩ không so đo với hắn chính là sợ hắn đến đại nạn liền làm bậy bạ, không ngờ hắn lại còn có thể đột phá.
Nên biết, tuổi càng lớn thì muốn đột phá lại càng khó, bởi vì cơ năng thân thể suy yếu, cũng hao hết tiềm lực, bình thường nếu 300 tuổi là đại nạn, trong vòng 200 tuổi còn chưa đột phá, vậy gần như không còn cơ hội. Nhưng lão già Hải Vương này... làm sao... làm sao được, hơn nữa nhìn hắn thật không đúng, rốt cuộc... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì vừa mới cảm nhận được hơi thở của Ngọc Hoàng Quyết, vừa mới vào liền thấy cảnh kinh người, nên dù biết nước này cực kỳ quý giá, Nhậm Kiệt vẫn tiếp tục quan sát tình huống trên hành tinh khổng lồ kia, chỉ thấy hai bóng người khổng lồ vẫn còn chiến đấu bên trên đó.
Chẳng qua...
Nhậm Kiệt thật không tin nổi, bởi vì dưới thần thức, trên hành tinh rộng lớn vô bờ kia, hai bóng người chiến đấu với tốc độ quá chậm.
Chậm đến đờ ra, làm người ta cảm giác bọn họ đang đánh Thái Cực Quyền, mỗi một động tác đều tùy ý. Không đúng, tuyệt đối không đúng, vừa rồi thần thức của mình mới đột phá đã cảm nhận được không phải như thế.
Trong đầu Nhậm Kiệt bắt đầu phân tích các loại tình huống, trong nháy mắt thần thức đột phá đã tiến vào mức đặc thù, cho nên mới thấy cảnh kinh người đó, cảm nhận được hơi thở Ngọc Hoàng Quyết. Nhưng sau đó chỉ thấy hai bóng người khổng lồ trên hành tinh vô biên, hiện tại chìm trong nước đặc thù, thần thức được tẩm bổ tăng lên, động tác chậm chạp như ở trong nước, chẳng lẽ...
Nháy mắt Nhậm Kiệt hiểu ra, tuy lúc này trên người hắn không còn mấy linh ngọc, nhưng Nhậm Kiệt vẫn lại thúc đẩy đoạn phim trong máy tính xách tay ở thức hải.
Oành.... Lại đi vào đoạn phim Thánh nhân luận đạo, thần thức của Nhậm Kiệt tăng vọt, lên đến độ cao khác.
Thần thức bao phủ lên hai bóng người to lớn, Nhậm Kiệt không khỏi hít một hơi lạnh, nhanh, quá nhanh.
Tuy rằng vừa rồi hắn đoán được một chút, nhưng lúc này chân chính tiến vào Thánh nhân luận đạo, thần thức bản thân không ngừng tăng cường, Nhậm Kiệt mới chính thức hiểu được là chuyện gì. Thần thức của mình không theo kịp hành động của hai bóng người, mình chỉ nhìn thấy tàn ảnh mà thôi. Tuy rằng hắn biết hai bóng người này rõ ràng không phải người chân chính chiến đấu, nhưng tốc độ cực nhanh vượt qua thần thức quan sát.
Tốc độ phải khủng khiếp cỡ nào, nếu như người thật đang chiến đấu, vậy sẽ là cảnh tượng gì.
Tăng cường, tăng cường, lại tăng cường. Thần thức của Nhậm Kiệt không ngừng tăng cường, bởi vì lúc này thần thức của hắn lại đột phá, hơn nữa ở sâu trong nước, tốc độ tăng trưởng cực nhanh, nhanh gấp mấy chục lần chỉ dựa vào đoạn phim Thánh nhân luận đạo tăng lên thần thức.
Có thể cảm nhận rõ ràng, thần thức được Thánh nhân luận đạo tăng cường đặc thù, tốc độ hấp thu nước tăng lên ngàn vạn lần, có thể cảm nhận được không chỉ là tăng lên tạm thời, thần thức của bản thân đang tăng trưởng, đại cảnh giới tăng lên với tốc độ nhanh hơn nhiều.
Mà theo thần thức, đại cảnh giới điên cuồng tăng trưởng, mượn đoạn phim Thánh nhân luận đạo trợ giúp, Nhậm Kiệt mới chân chính nhìn rõ động tác của hai bóng người kia.
Hơi thở Ngọc Hoàng Quyết, không sai, bóng nam nhân to lớn, tỏa ra khí dương cương, khó có thể thấy rõ, sử dụng Ngọc Hoàng Quyết chính thức, hơi thở thuần khiết dày đặc. Từ thân thể hắn vận chuyển hơi thở, công pháp Ngọc Hoàng Quyết trong người Nhậm Kiệt cũng không khỏi bị kéo theo, nháy mắt tốc độ biến hóa gấp trăm ngàn lần bản thân Nhậm Kiệt tu luyện, hơn nữa Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được có một chút khác biệt so với mình tu luyện.
Chỉnh sửa rất nhỏ, làm Nhậm Kiệt cảm thấy càng thoải mái hơn.
Oành.... Nhậm Kiệt đã sớm đến lực lượng cực hạn, trực tiếp đột phá, ầm ầm phá vỡ bình cảnh đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, lại còn vẫn nhanh chóng tăng lên. Chẳng những thế, thần thức cùng cường độ thân thể cũng nhanh chóng tăng lên theo lực lượng, thần thức tăng cường.
Bên dưới không có tiếng động nào, hai bóng người không ngừng thay đổi động tác, Nhậm Kiệt nhanh chóng phát hiện chỉ có mấy động tác lặp đi lặp lại, thoạt nhìn đơn giản nhưng vô cùng ảo diệu.
Còn nữ nhân kia rõ ràng đang không ngừng biến hóa, nghĩ các cách phá giải chiêu thức của nam nhân sử dụng.
Còn nam nhân mỗi lần hai tay biến hóa, ngưng tụ đánh ra đều ngưng kết thành giống một cái ấn lớn, hơi thở hòa hợp với Ngọc Hoàng Quyết. Trên đại ấn có trận pháp, cấm chế do lực lượng Ngọc Hoàng Quyết ngưng tụ, tổ hợp thành, cộng thêm pháp quyết đặc thù, dấu tay biến đổi, ngưng tụ thành ấn quyết đặc thù.
Mỗi lần đại ấn đè xuống, bao phủ trời đất, uy áp bốn phương.
Ấn quyết thức thứ nhất đánh xuống, tạo thành đại ấn trấn sơn trấn hải. Thoáng cái Nhậm Kiệt cảm giác như cả hành tinh bị đánh nổ, trấn áp nghiền vụn.
Ấn quyết thức thứ hai vẫn bá đạo, mạnh mẽ như trước, nhưng có cảm giác vạn vật thu liễm, muốn bao phủ người bên trong.
Về phần ấn quyết thức thứ ba, thần thức đạt tới lực thần hồn và vẫn không ngừng tăng lên, Nhậm Kiệt vẫn không thể nhìn thấy rõ, cũng không cách nào thấy rõ được, chỉ có thể cố sức miễn cưỡng ghi nhớ. Chỉ là cảm giác ấn quyết đó có lực phá hoại, làm cả thiên địa, vạn vật thuần phục nghe lệnh, lệnh ra là pháp làm.
Còn nữ nhân kia cũng rất lợi hại, các loại biến hóa kỳ diệu làm người ta kinh hãi, vô số biến hoa, nhưng mỗi lần đều bị ba thức ấn quyết thoạt nhìn đơn giản nhưng vô cùng ảo diệu này bao phủ.
Lặp lại một lần lại một lần, ghi nhớ lại ghi nhớ, điên cuồng ghi nhớ, điên cuồng thúc đẩy thần thức bao phủ, chuyện thoạt nhìn đơn giản nhanh gọn như thế, lại khiến đầu của Nhậm Kiệt muốn nổ tung.
- A... Mọi chuyện chỉ là xảy ra trong khoảng khắc, Nhậm Kiệt ghi nhớ vô số lần, nhưng thời gian thực tế lại không có bo lâu. Lúc này Nhậm Kiệt dẫn theo Ngọc Vô Song vào trong trận pháp, bỗng ôm đầu mình, tai mắt mũi miệng chảy máu, gầm to, mắt đỏ máu, gân xanh phồng lên, cảm giác cả người muốn nổ tung.
- A... Nhậm đại ca, ngươi... ngươi làm sao vậy, Nhậm đại ca... Lúc này Ngọc Vô Song vừa xuống, đợi chào hỏi Ngọc Thành mới lao ra, liền sợ đến kéo Nhậm Kiệt, rớt nước mắt.
- Phiếu cơm lão đại... Mập mạp cũng bị dọa, kinh hô cảm giác tay chân lạnh băng, tiếp theo không biết phải làm thế nào.
Phiếu cơm lão đại sao vậy, chẳng lẽ vừa rồi bị công kích gì.
- Nhậm gia chủ? Ngọc Thành cũng bị dọa, không ngờ Nhậm Kiệt lại như thế.
- A... Ta... không sao... A.. Phòng ngự... ta đang... tu luyện... Trong miệng Nhậm Kiệt có máu, đầu muốn nổ tung, đây là lần đầu tiên hắn thúc đẩy đoạn phim Thánh nhân luận đạo mà vẫn khó khăn, đau khổ như thế từ khi trọng sinh.
Mà hắn cần làm, chẳng qua là ghi nhớ dấu tay lợi dụng Ngọc Hoàng Quyết thúc đẩy ba thức thần thông Ngọc Hoàng Ấn, nhưng áp lực quá lớn. Cũng may là hắn lợi dụng Thánh nhân luận đạo, còn chìm trong nước kia, bằng không Nhậm Kiệt dám khẳng định ngay cả có lực thần hồn, làm như thế sẽ sẽ trực tiếp hồn phi phách tán, nổ nát không còn gì.
Cũng may Nhậm Kiệt chìm trong đoạn phim Thánh nhân luận đạo, được nó trợ giúp, hóa giải áp lực to lớn. Đồng thời, cũng vì tin tức điên cuồng tràn vào, ghi nhớ chiêu thức uy lực mạnh mẽ, thần thức hấp thu nước cũng tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Chỉ trong nháy mắt, Nhậm Kiệt đã cảm nhận được thần thức vừa đến Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ chín đã đạt đến cực hạn, có dấu hiệu muốn phát triển lên đại viên mãn.
Còn tốc độ vận chuyển lực lượng bản thân cũng sắp gấp trăm ngàn lần, cho nên lúc này ở trong mắt người khác, Nhậm Kiệt điên cuồng thúc đẩy lực lượng, tốc độ còn nhanh hơn cả liều mạng chiến đấu, đến mức khiến người ta khủng bố, kinh sợ.
- Hả... Tu luyện? Nghe lời Nhậm Kiệt, Ngọc Thành, Ngọc Vô Song, mập mạp đều tròn mắt.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Vào lúc này mà còn tu luyện điên cuồng như vậy, quả thật còn gấp mười lần đang liều mạng, chơi kiểu gì thế.
Hiện tại xung quanh có vô số binh lính, cùng với đám người Hải Vương, Tư Mã Dần nhìn chằm chằm, xung quanh đã đành rối thành một nùi, lúc này mà phiếu cơm lão đại lại bảo hắn đang tu luyện, còn khủng khiếp, quá thể như thế này.
Quả thật làm người ta khó tin, nhưng Nhậm Kiệt đã nói, mập mạp vội kéo Ngọc Vô Song ra, đồng thời báo cho Đồng Cường, mặc kệ thế nào, bây giờ cũng không được xảy ra chuyện. Tuy rằng mập mạp không biết vì sao Nhậm Kiệt lại như thế, đi tu luyện vào thời điểm này, nhưng hắn biết một chuyện, toàn lực phối hợp bảo đảm cho chuyện phiếu cơm lão đại phải làm được hoàn thành thuận lợi.
- Sư tôn! Nuốt vào, lập tức bảo hộ sư tôn. Lúc này thấy sư tôn toàn lực xông vào phá vỡ lốc xoáy mà vẫn không lao vào được, người bị nước phun ra đục vô số lỗ thủng, Hải Lượng liền nóng nảy. Nhưng lực lượng của hắn không xong, hơn nữa ở trong Hải Ảnh Phân Thân muốn động đậy cũng không được, trực tiếp ném ra một viên thuốc cho con rối Ngọc Nhân Long bên cạnh.
Tuy rằng con rối Ngọc Nhân Long có tiềm chất tăng lên, hắn còn muốn sử dụng cho sau này, nhưng đến lúc này cũng không cố được nữa, trực tiếp cho Ngọc Nhân Long bộc phát lực lượng, trong thời gian ngắn kích phát lực lượng trợ giúp sư tôn.
Ngọc Nhân Long khoát tay nhận lấy đan dược, được Nhậm Kiệt trợ giúp, hắn đã sớm khôi phục tự do, nhưng thần thức của hắn ẩn trong sâu nhất. Cộng thêm bị luyện chế thành con rối, hơn nữa là bị Hải Lượng khống chế, trước đó còn giúp Hải Vương tìm đến chỗ của Nhậm Kiệt, cho nên ngay cả Hải Vương cũng không chú ý tới con rối còn chưa phải âm hồn này.
Trên thực tế, Ngọc Nhân Long vẫn luôn quan sát, cận vệ đội của Nhậm Kiệt chống cự Hải Vương, làm hắn rung động không thôi. Nhậm Kiệt cứu Ngọc Vô Song, càng làm trong lòng hắn dậy sóng.
Hắn nhớ rõ những cận vệ đội kia, chưa đến năm trước, bọn họ cùng Nhậm Kiệt đánh sâu vào Minh Ngọc sơn trang, vẫn còn rất yếu, mình không thèm liếc tới. Nhưng hôm nay lại mạnh mẽ đến cỡ này, cả trăm người đều có tu vi Thần Thông Cảnh, không thiếu người đạt đến Âm Dương Cảnh, lại còn mạnh mẽ như thế, hợp thành trận pháp thậm chí có thể chống đỡ được Hải Vương.
Đó là uy thế cỡ nào, người khác không biết, đều cho rằng là của Nhậm Thiên Hành để lại cho Nhậm Kiệt, nhưng Ngọc Nhân Long lại biết rõ ràng.
Mấy lần hắn muốn ra tay, nhưng đều nhịn xuống, hắn nhớ Nhậm Kiệt ra lệnh, cũng nhớ lời Nhậm Kiệt đã nói.
"Bảo ngươi nằm vùng chứ không phải bảo ngươi mạo hiểm, mà có một nhiệm vụ mà ngươi nhất định phải hoàn thành, tuyệt đối đừng làm bậy..."
Hắn nhớ kỹ lời Nhậm Kiệt, gia gia luôn căn dặn hắn cũng nhớ, nhưng lúc này nghe mệnh lệnh của Ngọc Nhân Long, hắn lại không chút do dự nuốt viên đan dược có thể tăng cường lực lượng của mình.
Về phần đan dược này có hậu quả gì, hắn không cần nghĩ, sau đó hắn liền như con rối trung thành, trực tiếp lao xuống.
Hắn cảm giác được lực lượng của mình điên cuồng tăng vọt, dẫn động lực lượng Thiên Khôi Thuật lưu lại trong người, nháy mắt làm lực lượng của hắn tăng vọt mấy chục lần, hắn cảm thấy mạnh mẽ chưa từng có. Đủ, vậy là đủ rồi, đủ rồi, thế này là đủ rồi.
- Oành... Ha ha... Thì ra là thế, thì ra là thế, trở về bảo vệ chủ tử của ngươi, chỗ này không cần ngươi quấy rồi. Bảo hắn về bên cạnh ngươi đi. Ha ha, trời phù hộ ta, ha ha... Đột nhiên, Hải Vương bị đánh thành cái sàng, văng ra ngoài, binh lính xung quanh bao vây, đột nhiên lại cất tiếng cười to. Sau đó phất tay, lực lượng mạnh mẽ nháy mắt cuốn Ngọc Nhân Long trở về.
Chỉ như là người ta phất tay, nhẹ nhàng thổi bay một chiếc lá rụng.
"Cái gì!" Trong lòng Ngọc Nhân Long kinh hãi, lúc này hắn mượn đan dược, lực lượng bành trướng gần tới âm hồn đỉnh phong, hắn biết tình huống này không duy trì được lâu, cũng biết lực lượng đan dược này càng mạnh, sinh ra hậu quả càng nghiêm trọng, nhưng ít ra hắn đã đạt đến âm hồn đỉnh phong. Nếu như có thể thừa cơ đến gần Hải Vương, lúc không phòng bị đánh lén hắn, vậy đủ để uy hiếp khi hắn bị thương.
Nhưng mà bây giờ, sao lại thế này?
- Sư tôn? Hải Lượng cũng thất kinh, không biết sư tôn thế nào.
Vù! Lúc này lực lượng Hải Ảnh Phân Thân vỡ vụn, phát tán, cùng lực lượng bản thân hắn, vô số linh khí xung quanh thậm chí lực lượng linh vụ cũng điên cuồng tràn vào người Hải Vương, tiếng cười của Hải Vương vang dội cả tiểu thế giới.
- Ha ha! Thì ra là thế, thì ra là thế! Trời phù hộ ta! Hải Vương cười to, trên người xuất hiện hình âm dương, Âm Dương Lực nhanh chóng dung hợp tạo thành vòng sáng lớn, binh lính tướng quân xông tới vòng sáng liền vỡ nát.
Còn lực lượng bản thân hắn, đang điên cuồng tăng lên.
- Hộc... Đột phá, lúc này hắn đột phá đến Thái Cực Cảnh sao lại thế này, lão già kia đã là đèn cạn dầu, làm sao đột phá được? Lúc này tình huống của Tư Mã Dần đã không tốt, nhiều lần vây công lại phải phân thần thúc đẩy Thiên Hồng Kiếm công kích lốc xoáy, vừa nãy lực phản chấn cũng làm hắn bị thương không nhẹ, bây giờ nhìn Hải Vương Hải Vô Thường biến hóa, hoàn toàn tròn mắt. Bởi vì theo hắn, Hải Vương lợi hại hơn nữa cũng là kẻ sắp đến đại nạn, sở dĩ không so đo với hắn chính là sợ hắn đến đại nạn liền làm bậy bạ, không ngờ hắn lại còn có thể đột phá.
Nên biết, tuổi càng lớn thì muốn đột phá lại càng khó, bởi vì cơ năng thân thể suy yếu, cũng hao hết tiềm lực, bình thường nếu tuổi là đại nạn, trong vòng tuổi còn chưa đột phá, vậy gần như không còn cơ hội. Nhưng lão già Hải Vương này... làm sao... làm sao được, hơn nữa nhìn hắn thật không đúng, rốt cuộc... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì vừa mới cảm nhận được hơi thở của Ngọc Hoàng Quyết, vừa mới vào liền thấy cảnh kinh người, nên dù biết nước này cực kỳ quý giá, Nhậm Kiệt vẫn tiếp tục quan sát tình huống trên hành tinh khổng lồ kia, chỉ thấy hai bóng người khổng lồ vẫn còn chiến đấu bên trên đó.
Chẳng qua...
Nhậm Kiệt thật không tin nổi, bởi vì dưới thần thức, trên hành tinh rộng lớn vô bờ kia, hai bóng người chiến đấu với tốc độ quá chậm.
Chậm đến đờ ra, làm người ta cảm giác bọn họ đang đánh Thái Cực Quyền, mỗi một động tác đều tùy ý. Không đúng, tuyệt đối không đúng, vừa rồi thần thức của mình mới đột phá đã cảm nhận được không phải như thế.
Trong đầu Nhậm Kiệt bắt đầu phân tích các loại tình huống, trong nháy mắt thần thức đột phá đã tiến vào mức đặc thù, cho nên mới thấy cảnh kinh người đó, cảm nhận được hơi thở Ngọc Hoàng Quyết. Nhưng sau đó chỉ thấy hai bóng người khổng lồ trên hành tinh vô biên, hiện tại chìm trong nước đặc thù, thần thức được tẩm bổ tăng lên, động tác chậm chạp như ở trong nước, chẳng lẽ...
Nháy mắt Nhậm Kiệt hiểu ra, tuy lúc này trên người hắn không còn mấy linh ngọc, nhưng Nhậm Kiệt vẫn lại thúc đẩy đoạn phim trong máy tính xách tay ở thức hải.
Oành.... Lại đi vào đoạn phim Thánh nhân luận đạo, thần thức của Nhậm Kiệt tăng vọt, lên đến độ cao khác.
Thần thức bao phủ lên hai bóng người to lớn, Nhậm Kiệt không khỏi hít một hơi lạnh, nhanh, quá nhanh.
Tuy rằng vừa rồi hắn đoán được một chút, nhưng lúc này chân chính tiến vào Thánh nhân luận đạo, thần thức bản thân không ngừng tăng cường, Nhậm Kiệt mới chính thức hiểu được là chuyện gì. Thần thức của mình không theo kịp hành động của hai bóng người, mình chỉ nhìn thấy tàn ảnh mà thôi. Tuy rằng hắn biết hai bóng người này rõ ràng không phải người chân chính chiến đấu, nhưng tốc độ cực nhanh vượt qua thần thức quan sát.
Tốc độ phải khủng khiếp cỡ nào, nếu như người thật đang chiến đấu, vậy sẽ là cảnh tượng gì.
Tăng cường, tăng cường, lại tăng cường. Thần thức của Nhậm Kiệt không ngừng tăng cường, bởi vì lúc này thần thức của hắn lại đột phá, hơn nữa ở sâu trong nước, tốc độ tăng trưởng cực nhanh, nhanh gấp mấy chục lần chỉ dựa vào đoạn phim Thánh nhân luận đạo tăng lên thần thức.
Có thể cảm nhận rõ ràng, thần thức được Thánh nhân luận đạo tăng cường đặc thù, tốc độ hấp thu nước tăng lên ngàn vạn lần, có thể cảm nhận được không chỉ là tăng lên tạm thời, thần thức của bản thân đang tăng trưởng, đại cảnh giới tăng lên với tốc độ nhanh hơn nhiều.
Mà theo thần thức, đại cảnh giới điên cuồng tăng trưởng, mượn đoạn phim Thánh nhân luận đạo trợ giúp, Nhậm Kiệt mới chân chính nhìn rõ động tác của hai bóng người kia.
Hơi thở Ngọc Hoàng Quyết, không sai, bóng nam nhân to lớn, tỏa ra khí dương cương, khó có thể thấy rõ, sử dụng Ngọc Hoàng Quyết chính thức, hơi thở thuần khiết dày đặc. Từ thân thể hắn vận chuyển hơi thở, công pháp Ngọc Hoàng Quyết trong người Nhậm Kiệt cũng không khỏi bị kéo theo, nháy mắt tốc độ biến hóa gấp trăm ngàn lần bản thân Nhậm Kiệt tu luyện, hơn nữa Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được có một chút khác biệt so với mình tu luyện.
Chỉnh sửa rất nhỏ, làm Nhậm Kiệt cảm thấy càng thoải mái hơn.
Oành.... Nhậm Kiệt đã sớm đến lực lượng cực hạn, trực tiếp đột phá, ầm ầm phá vỡ bình cảnh đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, lại còn vẫn nhanh chóng tăng lên. Chẳng những thế, thần thức cùng cường độ thân thể cũng nhanh chóng tăng lên theo lực lượng, thần thức tăng cường.
Bên dưới không có tiếng động nào, hai bóng người không ngừng thay đổi động tác, Nhậm Kiệt nhanh chóng phát hiện chỉ có mấy động tác lặp đi lặp lại, thoạt nhìn đơn giản nhưng vô cùng ảo diệu.
Còn nữ nhân kia rõ ràng đang không ngừng biến hóa, nghĩ các cách phá giải chiêu thức của nam nhân sử dụng.
Còn nam nhân mỗi lần hai tay biến hóa, ngưng tụ đánh ra đều ngưng kết thành giống một cái ấn lớn, hơi thở hòa hợp với Ngọc Hoàng Quyết. Trên đại ấn có trận pháp, cấm chế do lực lượng Ngọc Hoàng Quyết ngưng tụ, tổ hợp thành, cộng thêm pháp quyết đặc thù, dấu tay biến đổi, ngưng tụ thành ấn quyết đặc thù.
Mỗi lần đại ấn đè xuống, bao phủ trời đất, uy áp bốn phương.
Ấn quyết thức thứ nhất đánh xuống, tạo thành đại ấn trấn sơn trấn hải. Thoáng cái Nhậm Kiệt cảm giác như cả hành tinh bị đánh nổ, trấn áp nghiền vụn.
Ấn quyết thức thứ hai vẫn bá đạo, mạnh mẽ như trước, nhưng có cảm giác vạn vật thu liễm, muốn bao phủ người bên trong.
Về phần ấn quyết thức thứ ba, thần thức đạt tới lực thần hồn và vẫn không ngừng tăng lên, Nhậm Kiệt vẫn không thể nhìn thấy rõ, cũng không cách nào thấy rõ được, chỉ có thể cố sức miễn cưỡng ghi nhớ. Chỉ là cảm giác ấn quyết đó có lực phá hoại, làm cả thiên địa, vạn vật thuần phục nghe lệnh, lệnh ra là pháp làm.
Còn nữ nhân kia cũng rất lợi hại, các loại biến hóa kỳ diệu làm người ta kinh hãi, vô số biến hoa, nhưng mỗi lần đều bị ba thức ấn quyết thoạt nhìn đơn giản nhưng vô cùng ảo diệu này bao phủ.
Lặp lại một lần lại một lần, ghi nhớ lại ghi nhớ, điên cuồng ghi nhớ, điên cuồng thúc đẩy thần thức bao phủ, chuyện thoạt nhìn đơn giản nhanh gọn như thế, lại khiến đầu của Nhậm Kiệt muốn nổ tung.
- A... Mọi chuyện chỉ là xảy ra trong khoảng khắc, Nhậm Kiệt ghi nhớ vô số lần, nhưng thời gian thực tế lại không có bo lâu. Lúc này Nhậm Kiệt dẫn theo Ngọc Vô Song vào trong trận pháp, bỗng ôm đầu mình, tai mắt mũi miệng chảy máu, gầm to, mắt đỏ máu, gân xanh phồng lên, cảm giác cả người muốn nổ tung.
- A... Nhậm đại ca, ngươi... ngươi làm sao vậy, Nhậm đại ca... Lúc này Ngọc Vô Song vừa xuống, đợi chào hỏi Ngọc Thành mới lao ra, liền sợ đến kéo Nhậm Kiệt, rớt nước mắt.
- Phiếu cơm lão đại... Mập mạp cũng bị dọa, kinh hô cảm giác tay chân lạnh băng, tiếp theo không biết phải làm thế nào.
Phiếu cơm lão đại sao vậy, chẳng lẽ vừa rồi bị công kích gì.
- Nhậm gia chủ? Ngọc Thành cũng bị dọa, không ngờ Nhậm Kiệt lại như thế.
- A... Ta... không sao... A.. Phòng ngự... ta đang... tu luyện... Trong miệng Nhậm Kiệt có máu, đầu muốn nổ tung, đây là lần đầu tiên hắn thúc đẩy đoạn phim Thánh nhân luận đạo mà vẫn khó khăn, đau khổ như thế từ khi trọng sinh.
Mà hắn cần làm, chẳng qua là ghi nhớ dấu tay lợi dụng Ngọc Hoàng Quyết thúc đẩy ba thức thần thông Ngọc Hoàng Ấn, nhưng áp lực quá lớn. Cũng may là hắn lợi dụng Thánh nhân luận đạo, còn chìm trong nước kia, bằng không Nhậm Kiệt dám khẳng định ngay cả có lực thần hồn, làm như thế sẽ sẽ trực tiếp hồn phi phách tán, nổ nát không còn gì.
Cũng may Nhậm Kiệt chìm trong đoạn phim Thánh nhân luận đạo, được nó trợ giúp, hóa giải áp lực to lớn. Đồng thời, cũng vì tin tức điên cuồng tràn vào, ghi nhớ chiêu thức uy lực mạnh mẽ, thần thức hấp thu nước cũng tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Chỉ trong nháy mắt, Nhậm Kiệt đã cảm nhận được thần thức vừa đến Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ chín đã đạt đến cực hạn, có dấu hiệu muốn phát triển lên đại viên mãn.
Còn tốc độ vận chuyển lực lượng bản thân cũng sắp gấp trăm ngàn lần, cho nên lúc này ở trong mắt người khác, Nhậm Kiệt điên cuồng thúc đẩy lực lượng, tốc độ còn nhanh hơn cả liều mạng chiến đấu, đến mức khiến người ta khủng bố, kinh sợ.
- Hả... Tu luyện? Nghe lời Nhậm Kiệt, Ngọc Thành, Ngọc Vô Song, mập mạp đều tròn mắt.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Vào lúc này mà còn tu luyện điên cuồng như vậy, quả thật còn gấp mười lần đang liều mạng, chơi kiểu gì thế.
Hiện tại xung quanh có vô số binh lính, cùng với đám người Hải Vương, Tư Mã Dần nhìn chằm chằm, xung quanh đã đành rối thành một nùi, lúc này mà phiếu cơm lão đại lại bảo hắn đang tu luyện, còn khủng khiếp, quá thể như thế này.
Quả thật làm người ta khó tin, nhưng Nhậm Kiệt đã nói, mập mạp vội kéo Ngọc Vô Song ra, đồng thời báo cho Đồng Cường, mặc kệ thế nào, bây giờ cũng không được xảy ra chuyện. Tuy rằng mập mạp không biết vì sao Nhậm Kiệt lại như thế, đi tu luyện vào thời điểm này, nhưng hắn biết một chuyện, toàn lực phối hợp bảo đảm cho chuyện phiếu cơm lão đại phải làm được hoàn thành thuận lợi.
- Sư tôn! Nuốt vào, lập tức bảo hộ sư tôn. Lúc này thấy sư tôn toàn lực xông vào phá vỡ lốc xoáy mà vẫn không lao vào được, người bị nước phun ra đục vô số lỗ thủng, Hải Lượng liền nóng nảy. Nhưng lực lượng của hắn không xong, hơn nữa ở trong Hải Ảnh Phân Thân muốn động đậy cũng không được, trực tiếp ném ra một viên thuốc cho con rối Ngọc Nhân Long bên cạnh.
Tuy rằng con rối Ngọc Nhân Long có tiềm chất tăng lên, hắn còn muốn sử dụng cho sau này, nhưng đến lúc này cũng không cố được nữa, trực tiếp cho Ngọc Nhân Long bộc phát lực lượng, trong thời gian ngắn kích phát lực lượng trợ giúp sư tôn.
Ngọc Nhân Long khoát tay nhận lấy đan dược, được Nhậm Kiệt trợ giúp, hắn đã sớm khôi phục tự do, nhưng thần thức của hắn ẩn trong sâu nhất. Cộng thêm bị luyện chế thành con rối, hơn nữa là bị Hải Lượng khống chế, trước đó còn giúp Hải Vương tìm đến chỗ của Nhậm Kiệt, cho nên ngay cả Hải Vương cũng không chú ý tới con rối còn chưa phải âm hồn này.
Trên thực tế, Ngọc Nhân Long vẫn luôn quan sát, cận vệ đội của Nhậm Kiệt chống cự Hải Vương, làm hắn rung động không thôi. Nhậm Kiệt cứu Ngọc Vô Song, càng làm trong lòng hắn dậy sóng.
Hắn nhớ rõ những cận vệ đội kia, chưa đến 1 năm trước, bọn họ cùng Nhậm Kiệt đánh sâu vào Minh Ngọc sơn trang, vẫn còn rất yếu, mình không thèm liếc tới. Nhưng hôm nay lại mạnh mẽ đến cỡ này, cả trăm người đều có tu vi Thần Thông Cảnh, không thiếu người đạt đến Âm Dương Cảnh, lại còn mạnh mẽ như thế, hợp thành trận pháp thậm chí có thể chống đỡ được Hải Vương.
Đó là uy thế cỡ nào, người khác không biết, đều cho rằng là của Nhậm Thiên Hành để lại cho Nhậm Kiệt, nhưng Ngọc Nhân Long lại biết rõ ràng.
Mấy lần hắn muốn ra tay, nhưng đều nhịn xuống, hắn nhớ Nhậm Kiệt ra lệnh, cũng nhớ lời Nhậm Kiệt đã nói.
"Bảo ngươi nằm vùng chứ không phải bảo ngươi mạo hiểm, mà có một nhiệm vụ mà ngươi nhất định phải hoàn thành, tuyệt đối đừng làm bậy..."
Hắn nhớ kỹ lời Nhậm Kiệt, gia gia luôn căn dặn hắn cũng nhớ, nhưng lúc này nghe mệnh lệnh của Ngọc Nhân Long, hắn lại không chút do dự nuốt viên đan dược có thể tăng cường lực lượng của mình.
Về phần đan dược này có hậu quả gì, hắn không cần nghĩ, sau đó hắn liền như con rối trung thành, trực tiếp lao xuống.
Hắn cảm giác được lực lượng của mình điên cuồng tăng vọt, dẫn động lực lượng Thiên Khôi Thuật lưu lại trong người, nháy mắt làm lực lượng của hắn tăng vọt mấy chục lần, hắn cảm thấy mạnh mẽ chưa từng có. Đủ, vậy là đủ rồi, đủ rồi, thế này là đủ rồi.
- Oành... Ha ha... Thì ra là thế, thì ra là thế, trở về bảo vệ chủ tử của ngươi, chỗ này không cần ngươi quấy rồi. Bảo hắn về bên cạnh ngươi đi. Ha ha, trời phù hộ ta, ha ha... Đột nhiên, Hải Vương bị đánh thành cái sàng, văng ra ngoài, binh lính xung quanh bao vây, đột nhiên lại cất tiếng cười to. Sau đó phất tay, lực lượng mạnh mẽ nháy mắt cuốn Ngọc Nhân Long trở về.
Chỉ như là người ta phất tay, nhẹ nhàng thổi bay một chiếc lá rụng.
"Cái gì!" Trong lòng Ngọc Nhân Long kinh hãi, lúc này hắn mượn đan dược, lực lượng bành trướng gần tới âm hồn đỉnh phong, hắn biết tình huống này không duy trì được lâu, cũng biết lực lượng đan dược này càng mạnh, sinh ra hậu quả càng nghiêm trọng, nhưng ít ra hắn đã đạt đến âm hồn đỉnh phong. Nếu như có thể thừa cơ đến gần Hải Vương, lúc không phòng bị đánh lén hắn, vậy đủ để uy hiếp khi hắn bị thương.
Nhưng mà bây giờ, sao lại thế này?
- Sư tôn? Hải Lượng cũng thất kinh, không biết sư tôn thế nào.
Vù! Lúc này lực lượng Hải Ảnh Phân Thân vỡ vụn, phát tán, cùng lực lượng bản thân hắn, vô số linh khí xung quanh thậm chí lực lượng linh vụ cũng điên cuồng tràn vào người Hải Vương, tiếng cười của Hải Vương vang dội cả tiểu thế giới.
- Ha ha! Thì ra là thế, thì ra là thế! Trời phù hộ ta! Hải Vương cười to, trên người xuất hiện hình âm dương, Âm Dương Lực nhanh chóng dung hợp tạo thành vòng sáng lớn, binh lính tướng quân xông tới vòng sáng liền vỡ nát.
Còn lực lượng bản thân hắn, đang điên cuồng tăng lên.
- Hộc... Đột phá, lúc này hắn đột phá đến Thái Cực Cảnh sao lại thế này, lão già kia đã là đèn cạn dầu, làm sao đột phá được? Lúc này tình huống của Tư Mã Dần đã không tốt, nhiều lần vây công lại phải phân thần thúc đẩy Thiên Hồng Kiếm công kích lốc xoáy, vừa nãy lực phản chấn cũng làm hắn bị thương không nhẹ, bây giờ nhìn Hải Vương Hải Vô Thường biến hóa, hoàn toàn tròn mắt. Bởi vì theo hắn, Hải Vương lợi hại hơn nữa cũng là kẻ sắp đến đại nạn, sở dĩ không so đo với hắn chính là sợ hắn đến đại nạn liền làm bậy bạ, không ngờ hắn lại còn có thể đột phá.
Nên biết, tuổi càng lớn thì muốn đột phá lại càng khó, bởi vì cơ năng thân thể suy yếu, cũng hao hết tiềm lực, bình thường nếu 300 tuổi là đại nạn, trong vòng 200 tuổi còn chưa đột phá, vậy gần như không còn cơ hội. Nhưng lão già Hải Vương này... làm sao... làm sao được, hơn nữa nhìn hắn thật không đúng, rốt cuộc... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.