Ở trong hư không, đám người Thương Hải Tiên Vương vừa xuất hiện, mấy người Nhậm Thiên Hành liền nhìn sang Nhậm Kiệt, chờ hắn ra lệnh.
Nhưng thẳng đến khi Thương Hải Tiên Vương ra tay, Nhậm Kiệt vẫn không lên tiếng, làm cho mấy vị Tiên Vương đều thót tim. Nên biết đó đều là là Tiên Vương, tuy rằng những Tiên Vương này không quá mạnh đối với bọn họ.
Bọn họ đều là Tiên Vương đỉnh cao nhất, nhất là tu luyện mấy ngàn năm trong đại thế giới Cổ Thần Vương, bọn họ chỉ kém Bán Thánh nửa bước.
Chỉ kém một chút cơ duyên và lĩnh ngộ, đã vượt xa đám người Thương Hải Tiên Vương. Nhưng điều này không đại biểu những Tiên Vương kia không mạnh mẽ, đối với những người khác, bọn họ vẫn rất khủng bố.
Nhậm Thiên Hành há miệng, chỉ sợ những Tiên Vương kia bùng nổ uy thế, nháy mắt tạo thành thương vong lớn, vậy thì hỏng bét.
Nhưng Nhậm Kiệt vẫn nhìn, không động đậy, thậm chí Thương Hải Tiên Vương tiếp xúc với đám người Cổ Tiểu Bảo, đã có khuynh hướng nghiền ép Nhậm gia, hắn vẫn không hạ lệnh.
- Nhậm gia chủ, ngươi đang nhảy trên lưỡi dao, một chút không ổn sẽ xuất hiện thương vong lớn... Hắc Long Tiên Vương không nhịn được trước tiên, lên tiếng.
Mà hắn vừa nói, những người khác cũng nhìn sang Nhậm Kiệt, thực ra bọn họ đều lo lắng như thế.
- Các người có phát hiện, tình hình có gì không đúng? Nhậm Kiệt lại lạc đề, hỏi ngược lại hắn.
Hả?
Nhậm Kiệt nói vậy, làm mọi người kỳ quái, trong lòng suy nghĩ lời này.
Hắc Long Tiên Vương căn bản không hề cân nhắc, vội vàng nói: - Đương nhiên không đúng, binh đấu binh, tướng đấu tướng, Tiên Vương bên đối phương đã đi ra hết, ngươi còn không cho chúng ta đi ra, ngươi đang chơi với lửa mà.
Bọn họ ở lại Nhậm gia thật lâu, đã dung nhập vào trong, hơn nữa người Nhậm gia được Nhậm Kiệt không ngừng điều chỉnh, đã đạt đến trạng thái đỉnh phong. Tuy rằng bọn họ là sinh linh hỗn độn, nhưng cũng muốn đem thần thông, pháp thuật của mình truyền thừa về sau. Cho nên bọn họ đều rất nghiêm túc dạy dỗ người Nhậm gia, bây giờ thấy bọn họ gặp nguy hiểm, liền như thấy đồ đệ, đứa nhỏ của mình gặp nguy hiểm.
- Đại quân Hoàng triều thượng cổ không xuất hiện, chỉ có đại quân Tiên giới, nhưng rõ ràng đã bị khống chế. Nói vậy... Hoàng đế đã... đã thống trị Tiên giới. Có Nhậm Kiệt nhắc nhở, Nhậm Thiên Hành đột nhiên nghĩ tới gì, lập tức tỉnh ngộ.
- Sao lại nhanh như thế, không phải còn có rất nhiều Đại Đế, còn có các Bán Thánh cùng Duy Nhất Chân Thánh hay sao? Phượng Hoàng Tiên Vương cau mày, khó tin nổi.
Kỳ Lân Tiên Vương trầm giọng nói: - Chẳng lẽ hai bên bọn chúng liên thủ?
Nhậm Kiệt lắc đầu nói: - Liên thủ thì khả năng không cao, nhưng nếu thật là liên thủ, bọn họ cũng sẽ không ngốc đến biết rõ bên chúng ta có Tiên Vương đỉnh phong, vậy mà chỉ cho những người này đi ra. Không có cường giả trong hoàng tộc thượng cổ, những tên này rõ ràng chỉ là tù binh, sót lại sau chiến trận, bây giờ bị sai tới đây chiến đấu.
Hiện giờ đám người Thương Hải Tiên Vương đã vây công Hổ Hổ, nhưng bản thân Hổ Hổ đã là Tiên Vương, cộng thêm Kim Cô Bổng là Hỗn Độn Chí Bảo chân chính, hơn nữa có linh tính tuyệt đối, bản thân có sức chiến đấu mà Tiên Vương bình thường cũng không thể hàng phục. Phối hợp với Hổ Hổ, tuy rằng đối mặt mười mấy Tiên Vương nhưng vẫn có thể xoay chuyển được.
Sở dĩ Nhậm Kiệt hoàn toàn không lo lắng, là bởi có Tề Thiên đứng yên theo dõi, có hắn ở đây, không cần lo an nguy của Hổ Hổ.
- Hiện tại không biết tình hình Tiên giới thế nào, cũn không đến mức bị Hoàng triều thượng cổ tiêu diệt đó chứ. Hả... không đúng, đó là Thiên Bảo đại thái giám, hắn muốn làm gì? Nhậm Thiên Hành đang suy nghĩ lời Nhậm Kiệt nói, đột nhiên phát hiện ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn ra đã không còn là trong chiến trường, lập tức chú ý tới hai người ở xa xa, chính là Đan Tuyền cùng Thiên Bảo đại thái giám.
- Không phải chứ, lực lượng của đại thái giám Thiên Bảo này lại tăng lên, hơn nữa nhìn hắn mới xuất hiện, những người khác còn cung kính với hắn. Xem ra, chúng ta dùng đại quân Tiên giới luyện binh, bên phía Tiên giới chưa chắc không biết những người này không làm gì được chúng ta. Tuy rằng bọn họ không biết đại quân Nhậm gia mạnh cỡ nào, chưa chắc biết Tề Thiên đã thoát ra, nhưng lại biết mấy vị Tiên Vương đỉnh phong Kỳ Lân Tiên Vương, cho nên mục đích thực sự của bọn họ chính là ở... Nhậm Kiệt ở để ý gì khác, nhìn chằm chằm phía Đan Tuyền cùng Thiên Bảo đại thái giám.
Nhậm Kiệt không nói hết lời, bởi vì hắn mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì.
Hắn thật không ngờ, tình hình Tiên giới hiện tại có biến động, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm Đan Diệu. Xem ra lúc trước Đan Diệu nói Đan Tuyền muốn luyện chế nàng thành đan dược dâng hiến, tuyệt không phải đơn giản như vậy.
- Bọn chúng muốn đi hậu phương, ta đi giết chúng. Lúc này, Nhậm Thiên Hành đã nhìn ra Thiên Bảo đại thái giám lặng lẽ đưa Đan Tuyền vòng qua chiến trường đi tới đâu, chính là chỗ hậu phương nơi Văn Thi Ngữ chỉ huy.
- Hắn sớm nên chết, chỉ bởi hắn là cha của Đan Diệu, không phải giết đơn giản là được. Nên làm kết thúc, bằng không nó sẽ thành nút thắt vĩnh viễn trong lòng Đan Diệu, dây dưa nàng cả đời, làm nàng khó mà vui vẻ thật sự. Nhậm Kiệt lắc đầu, không để lão cha ra tay. Tuy rằng Đan Diệu vẫn luôn tùy tiện vui vẻ, nhưng Nhậm Kiệt biết nỗi đau dưới đáy lòng của nàng.
Bị cha ruột của mình bắt lấy, muốn đem hiến tế, luyện thành đan dược, nàng làm sao cũng không hiểu, là nỗi đau khổ dưới đáy lòng. Lúc này đã đến thời điểm đó, Nhậm Kiệt quyết định làm ra kết thúc.
Nói xong, liền chìm vào trầm tư chờ đợi, lặng lẽ chú ý Thiên Bảo đại thái giám đưa Đan Tuyền đi vòng, qua một lúc, Nhậm Kiệt chợt hành động.
- Bên kia đừng chơi nữa, giết hết Tiên Vương, sau đó khống chế tiên môn, nhưng cẩn thận một hồi sẽ có cổ quái. Tề Thiên ngươi nhìn chằm chằm bên này, ta kết thúc chuyện bên kia. Mặc kệ Tiên giới xảy ra chuyện gì, mặc kệ chúng muốn chơi cái gì, bổn gia chủ theo tới cùng. Muốn đụng tới nữ nhân của bổn gia chủ, mặc kệ là ai, bổn gia chủ cũng chơi chết chúng. Đấu với Nhậm gia ta, Nhậm gia ta không sợ ai. Vù! Nói rồi, Nhậm Kiệt nhấc bước rời khỏi hư không.
Mặc kệ là chiến trường bên này, hay là phía Đan Diệu, đều phải làm kết thúc.
Những chuyện này, dù biết rõ có khả năng xuất hiện vấn đề, có một chút nguy hiểm, nhưng vẫn phải đối mặt.
Đây là dương mưu, chính là chuyện phải đối mặt, không thể tránh. Một khi tránh né, ngược lại sẽ làm chuyện càng thêm phức tạp rối rắm.
Hơn nữa, cho đến giờ, Nhậm Kiệt có lòng tin đối mặt tất cả. Cho đến giờ, mọi chuyện đều phải đối mặt sự thật. Nhậm Kiệt mơ hồ cảm thấy không yên, nhưng hắn sẽ không sợ hãi...
- Ha ha... Chỉ chờ câu này, cái đám kia mà dám lớn lôi. Một con giao nhỏ hóa thành Yêu Tiên, lại dám xưng Long Vương. Ầm ầm.... Hắc Long Tiên Vương kích động nhất, cười lớn liền hóa thành bản thể, cưỡi mây bay lên, không gian mênh mông như xuất hiện một mảnh mây đen trùm xuống.
Mục tiêu đầu tiên, là Tiên Vương Giao long cũng hiện ra bản thể, to mấy ngàn trượng, trực tiếp bị tóm lấy.
Tiên Vương Giao long vùng vẫy bùng nổ lực lượng, nhưng Hắc Long Tiên Vương kinh người cỡ nào, liền xé nát tên này. Tiên Vương Giao long kích hoạt tinh huyết bổn mạng, nổ nát pháp bảo, thế mới giãy ra được, nhưng cũng mất nửa cái mạng.
Ngay sau đó, một tia sấm sét xuất hiện, trong không trung xuất hiện một cây búa rìu khổng lồ, Hình Phủ nắm giữ hình phạt Tiên giới, hiện tại nằm trong tay Nhậm Thiên Hành.
- A! Tiên Vương đối mặt với Hình Phủ, cả người liền run rẩy, sợ đến vội bỏ chạy không dám đối mặt.
Năm đó Hình Phủ độc lập ngoài Đại Đế, quản lý hình phạt đặc thù ở Tiên giới, Hình Phủ này chém không biết bao nhiêu cường giả Tiên giới.
Sau đó một cái bóng lặng lẽ xuất hiện, trực tiếp nhắm vào một tên Tiên Vương vừa mới trọng thương Nhậm Tinh, bàn tay trực tiếp nắm đầu đối phương, mạnh mẽ xé xuống.
Tuy rằng như vậy còn chưa đủ lập tức chết ngay, nhưng cũng cực kỳ khủng bố. Hình Vẫn Tiên Vương không nói một lời, nhắm chết vào người đã đánh Nhậm Tinh, một cỗ sát ý lạnh băng làm mọi người dựng hết tóc gáy.
Nháy mắt, Tiên Vương bên Nhậm gia cuối cùng ra tay, dù đối thủ cùng là cấp là Tiên Vương, nhưng ở trước mặt bọn họ thì lại có vẻ hết sức yếu ớt. Có những người không chống đỡ được mấy chiêu liền bị giết, tựa như căn bản không cùng một cảnh giới.
Nhất thời, đám người Thương Hải Tiên Vương đều tỉnh táo lại, không dám liều mạng đi cướp Hỗn Độn Chí Bảo nữa. Hỗn Độn Chí Bảo có tốt thế nào, nhưng bây giờ mạng sống quan trọng hơn.
- Chừa cho ta một cái, chừa cho ta một cái, đừng giết hết. Của ta. Của ta... Hổ Hổ vộ vàng hô lên, những người này vừa đi ra liền nhanh chóng đánh chết nhiều Tiên Vương, lập tức chia cắt hết, Hổ Hổ vội vàng chạy lên.
Tề Thiên đứng ở xa xa, lắc đầu cười khẽ, đột nhiên cách không chụp ra xa xa. Con gấu đen vừa mở ra đường hầm không gian, chạy khỏi khu vực hỗn loạn cách mấy chục vạn dặm. Bây giờ bị hút lại, nháy mắt kéo ngược trở về, ném thẳng về phía Hổ Hổ.
- A! Con gấu đen ban đầu còn hung hăng, bị Kim Cô Bổng đánh cho một đường máu trên mặt, lại bị Phượng Hoàng Tiên Vương quét trúng trọng thương, lúc này đã hoảng sợ không thôi. Trời ạ! Đây là lực lượng gì, xung quanh có Tiên Vương chiến đấu, không gian vỡ vụn, hoàn toàn không thể nào xuyên qua. Hắn thi triển bí pháp cũng thiêu đốt pháp bảo đặc thù mới chạy ra được mấy chục vạn dặm, đang chuẩn bị mở ra đường hầm không gian bỏ trốn, dù tùy tiện trốn tới không gian thế giới nào cũng được, hắn thật không muốn ở lại chỗ đáng sợ này nữa.
Nhưng sau đó, chuyện càng khủng bố xảy ra, nháy mắt bị hút về, tốc độ còn nhanh hơn hắn bỏ chạy, hơn nữa lực lượng đó như là người khổng lồ tóm lấy thú cưng, làm hắn không hề có sức chống cự, đã bị bắt trở về.
- Oa! Lá gan của ngươi thật là không nhỏ, còn dám lao tới đây. Kim Cô Bổng, bên này, đập hắn... Rầm.... Hổ Hổ phát hiện con gấu đen, vung Kim Cô Bổng đập mạnh xuống.
Lập tức đập cho Cự Hùng Tiên Vương máu văng tung tóe, đau không chịu nổi, trong lòng càng kêu khổ. Trở về, má nó ai muốn về, mình là Tiên Vương, không phải dã thú không có đầu óc, tình hình như thế này mà không chạy thì chờ cái gì.
Mặc kệ là lực lượng gì, cũng quá khủng bố, dù cho Đại Đế cũng không thể như vậy.
Đáng tiếc, hắn không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, bởi vì Hổ Hổ lại kéo Kim Cô Bổng điên cuồng đập, đập đến mức hắn liều mạng ngăn cản, mắt tóe sao, xương cốt toàn thân không ngừng vỡ vụn. Thân thể khổng lồ liều mạng ngăn cản, nhưng Cự Hùng nổi danh để phòng ngự, cả người cứng rắn sánh với Tiên khí, lại đang bị Kim Cô Bổng chà đạp.
Nhưng may mà là nó, đổi lại thân thể Tiên Vương bình thường, bị đập mấy cái là đã xong đời.
Oành... Oành.... Tiên Vương đại chiến, uy thế kinh thiên động địa, lan tỏa xung quanh. Làm cho vòng chiến đấu mở rộng nhanh chóng, những người khác phải mau tránh né khu vực của bọn họ.
Ở trong hư không, đám người Thương Hải Tiên Vương vừa xuất hiện, mấy người Nhậm Thiên Hành liền nhìn sang Nhậm Kiệt, chờ hắn ra lệnh.
Nhưng thẳng đến khi Thương Hải Tiên Vương ra tay, Nhậm Kiệt vẫn không lên tiếng, làm cho mấy vị Tiên Vương đều thót tim. Nên biết đó đều là là Tiên Vương, tuy rằng những Tiên Vương này không quá mạnh đối với bọn họ.
Bọn họ đều là Tiên Vương đỉnh cao nhất, nhất là tu luyện mấy ngàn năm trong đại thế giới Cổ Thần Vương, bọn họ chỉ kém Bán Thánh nửa bước.
Chỉ kém một chút cơ duyên và lĩnh ngộ, đã vượt xa đám người Thương Hải Tiên Vương. Nhưng điều này không đại biểu những Tiên Vương kia không mạnh mẽ, đối với những người khác, bọn họ vẫn rất khủng bố.
Nhậm Thiên Hành há miệng, chỉ sợ những Tiên Vương kia bùng nổ uy thế, nháy mắt tạo thành thương vong lớn, vậy thì hỏng bét.
Nhưng Nhậm Kiệt vẫn nhìn, không động đậy, thậm chí Thương Hải Tiên Vương tiếp xúc với đám người Cổ Tiểu Bảo, đã có khuynh hướng nghiền ép Nhậm gia, hắn vẫn không hạ lệnh.
- Nhậm gia chủ, ngươi đang nhảy trên lưỡi dao, một chút không ổn sẽ xuất hiện thương vong lớn... Hắc Long Tiên Vương không nhịn được trước tiên, lên tiếng.
Mà hắn vừa nói, những người khác cũng nhìn sang Nhậm Kiệt, thực ra bọn họ đều lo lắng như thế.
- Các người có phát hiện, tình hình có gì không đúng? Nhậm Kiệt lại lạc đề, hỏi ngược lại hắn.
Hả?
Nhậm Kiệt nói vậy, làm mọi người kỳ quái, trong lòng suy nghĩ lời này.
Hắc Long Tiên Vương căn bản không hề cân nhắc, vội vàng nói: - Đương nhiên không đúng, binh đấu binh, tướng đấu tướng, Tiên Vương bên đối phương đã đi ra hết, ngươi còn không cho chúng ta đi ra, ngươi đang chơi với lửa mà.
Bọn họ ở lại Nhậm gia thật lâu, đã dung nhập vào trong, hơn nữa người Nhậm gia được Nhậm Kiệt không ngừng điều chỉnh, đã đạt đến trạng thái đỉnh phong. Tuy rằng bọn họ là sinh linh hỗn độn, nhưng cũng muốn đem thần thông, pháp thuật của mình truyền thừa về sau. Cho nên bọn họ đều rất nghiêm túc dạy dỗ người Nhậm gia, bây giờ thấy bọn họ gặp nguy hiểm, liền như thấy đồ đệ, đứa nhỏ của mình gặp nguy hiểm.
- Đại quân Hoàng triều thượng cổ không xuất hiện, chỉ có đại quân Tiên giới, nhưng rõ ràng đã bị khống chế. Nói vậy... Hoàng đế đã... đã thống trị Tiên giới. Có Nhậm Kiệt nhắc nhở, Nhậm Thiên Hành đột nhiên nghĩ tới gì, lập tức tỉnh ngộ.
- Sao lại nhanh như thế, không phải còn có rất nhiều Đại Đế, còn có các Bán Thánh cùng Duy Nhất Chân Thánh hay sao? Phượng Hoàng Tiên Vương cau mày, khó tin nổi.
Kỳ Lân Tiên Vương trầm giọng nói: - Chẳng lẽ hai bên bọn chúng liên thủ?
Nhậm Kiệt lắc đầu nói: - Liên thủ thì khả năng không cao, nhưng nếu thật là liên thủ, bọn họ cũng sẽ không ngốc đến biết rõ bên chúng ta có Tiên Vương đỉnh phong, vậy mà chỉ cho những người này đi ra. Không có cường giả trong hoàng tộc thượng cổ, những tên này rõ ràng chỉ là tù binh, sót lại sau chiến trận, bây giờ bị sai tới đây chiến đấu.
Hiện giờ đám người Thương Hải Tiên Vương đã vây công Hổ Hổ, nhưng bản thân Hổ Hổ đã là Tiên Vương, cộng thêm Kim Cô Bổng là Hỗn Độn Chí Bảo chân chính, hơn nữa có linh tính tuyệt đối, bản thân có sức chiến đấu mà Tiên Vương bình thường cũng không thể hàng phục. Phối hợp với Hổ Hổ, tuy rằng đối mặt mười mấy Tiên Vương nhưng vẫn có thể xoay chuyển được.
Sở dĩ Nhậm Kiệt hoàn toàn không lo lắng, là bởi có Tề Thiên đứng yên theo dõi, có hắn ở đây, không cần lo an nguy của Hổ Hổ.
- Hiện tại không biết tình hình Tiên giới thế nào, cũn không đến mức bị Hoàng triều thượng cổ tiêu diệt đó chứ. Hả... không đúng, đó là Thiên Bảo đại thái giám, hắn muốn làm gì? Nhậm Thiên Hành đang suy nghĩ lời Nhậm Kiệt nói, đột nhiên phát hiện ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn ra đã không còn là trong chiến trường, lập tức chú ý tới hai người ở xa xa, chính là Đan Tuyền cùng Thiên Bảo đại thái giám.
- Không phải chứ, lực lượng của đại thái giám Thiên Bảo này lại tăng lên, hơn nữa nhìn hắn mới xuất hiện, những người khác còn cung kính với hắn. Xem ra, chúng ta dùng đại quân Tiên giới luyện binh, bên phía Tiên giới chưa chắc không biết những người này không làm gì được chúng ta. Tuy rằng bọn họ không biết đại quân Nhậm gia mạnh cỡ nào, chưa chắc biết Tề Thiên đã thoát ra, nhưng lại biết mấy vị Tiên Vương đỉnh phong Kỳ Lân Tiên Vương, cho nên mục đích thực sự của bọn họ chính là ở... Nhậm Kiệt ở để ý gì khác, nhìn chằm chằm phía Đan Tuyền cùng Thiên Bảo đại thái giám.
Nhậm Kiệt không nói hết lời, bởi vì hắn mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì.
Hắn thật không ngờ, tình hình Tiên giới hiện tại có biến động, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm Đan Diệu. Xem ra lúc trước Đan Diệu nói Đan Tuyền muốn luyện chế nàng thành đan dược dâng hiến, tuyệt không phải đơn giản như vậy.
- Bọn chúng muốn đi hậu phương, ta đi giết chúng. Lúc này, Nhậm Thiên Hành đã nhìn ra Thiên Bảo đại thái giám lặng lẽ đưa Đan Tuyền vòng qua chiến trường đi tới đâu, chính là chỗ hậu phương nơi Văn Thi Ngữ chỉ huy.
- Hắn sớm nên chết, chỉ bởi hắn là cha của Đan Diệu, không phải giết đơn giản là được. Nên làm kết thúc, bằng không nó sẽ thành nút thắt vĩnh viễn trong lòng Đan Diệu, dây dưa nàng cả đời, làm nàng khó mà vui vẻ thật sự. Nhậm Kiệt lắc đầu, không để lão cha ra tay. Tuy rằng Đan Diệu vẫn luôn tùy tiện vui vẻ, nhưng Nhậm Kiệt biết nỗi đau dưới đáy lòng của nàng.
Bị cha ruột của mình bắt lấy, muốn đem hiến tế, luyện thành đan dược, nàng làm sao cũng không hiểu, là nỗi đau khổ dưới đáy lòng. Lúc này đã đến thời điểm đó, Nhậm Kiệt quyết định làm ra kết thúc.
Nói xong, liền chìm vào trầm tư chờ đợi, lặng lẽ chú ý Thiên Bảo đại thái giám đưa Đan Tuyền đi vòng, qua một lúc, Nhậm Kiệt chợt hành động.
- Bên kia đừng chơi nữa, giết hết Tiên Vương, sau đó khống chế tiên môn, nhưng cẩn thận một hồi sẽ có cổ quái. Tề Thiên ngươi nhìn chằm chằm bên này, ta kết thúc chuyện bên kia. Mặc kệ Tiên giới xảy ra chuyện gì, mặc kệ chúng muốn chơi cái gì, bổn gia chủ theo tới cùng. Muốn đụng tới nữ nhân của bổn gia chủ, mặc kệ là ai, bổn gia chủ cũng chơi chết chúng. Đấu với Nhậm gia ta, Nhậm gia ta không sợ ai. Vù! Nói rồi, Nhậm Kiệt nhấc bước rời khỏi hư không.
Mặc kệ là chiến trường bên này, hay là phía Đan Diệu, đều phải làm kết thúc.
Những chuyện này, dù biết rõ có khả năng xuất hiện vấn đề, có một chút nguy hiểm, nhưng vẫn phải đối mặt.
Đây là dương mưu, chính là chuyện phải đối mặt, không thể tránh. Một khi tránh né, ngược lại sẽ làm chuyện càng thêm phức tạp rối rắm.
Hơn nữa, cho đến giờ, Nhậm Kiệt có lòng tin đối mặt tất cả. Cho đến giờ, mọi chuyện đều phải đối mặt sự thật. Nhậm Kiệt mơ hồ cảm thấy không yên, nhưng hắn sẽ không sợ hãi...
- Ha ha... Chỉ chờ câu này, cái đám kia mà dám lớn lôi. Một con giao nhỏ hóa thành Yêu Tiên, lại dám xưng Long Vương. Ầm ầm.... Hắc Long Tiên Vương kích động nhất, cười lớn liền hóa thành bản thể, cưỡi mây bay lên, không gian mênh mông như xuất hiện một mảnh mây đen trùm xuống.
Mục tiêu đầu tiên, là Tiên Vương Giao long cũng hiện ra bản thể, to mấy ngàn trượng, trực tiếp bị tóm lấy.
Tiên Vương Giao long vùng vẫy bùng nổ lực lượng, nhưng Hắc Long Tiên Vương kinh người cỡ nào, liền xé nát tên này. Tiên Vương Giao long kích hoạt tinh huyết bổn mạng, nổ nát pháp bảo, thế mới giãy ra được, nhưng cũng mất nửa cái mạng.
Ngay sau đó, một tia sấm sét xuất hiện, trong không trung xuất hiện một cây búa rìu khổng lồ, Hình Phủ nắm giữ hình phạt Tiên giới, hiện tại nằm trong tay Nhậm Thiên Hành.
- A! Tiên Vương đối mặt với Hình Phủ, cả người liền run rẩy, sợ đến vội bỏ chạy không dám đối mặt.
Năm đó Hình Phủ độc lập ngoài Đại Đế, quản lý hình phạt đặc thù ở Tiên giới, Hình Phủ này chém không biết bao nhiêu cường giả Tiên giới.
Sau đó một cái bóng lặng lẽ xuất hiện, trực tiếp nhắm vào một tên Tiên Vương vừa mới trọng thương Nhậm Tinh, bàn tay trực tiếp nắm đầu đối phương, mạnh mẽ xé xuống.
Tuy rằng như vậy còn chưa đủ lập tức chết ngay, nhưng cũng cực kỳ khủng bố. Hình Vẫn Tiên Vương không nói một lời, nhắm chết vào người đã đánh Nhậm Tinh, một cỗ sát ý lạnh băng làm mọi người dựng hết tóc gáy.
Nháy mắt, Tiên Vương bên Nhậm gia cuối cùng ra tay, dù đối thủ cùng là cấp là Tiên Vương, nhưng ở trước mặt bọn họ thì lại có vẻ hết sức yếu ớt. Có những người không chống đỡ được mấy chiêu liền bị giết, tựa như căn bản không cùng một cảnh giới.
Nhất thời, đám người Thương Hải Tiên Vương đều tỉnh táo lại, không dám liều mạng đi cướp Hỗn Độn Chí Bảo nữa. Hỗn Độn Chí Bảo có tốt thế nào, nhưng bây giờ mạng sống quan trọng hơn.
- Chừa cho ta một cái, chừa cho ta một cái, đừng giết hết. Của ta. Của ta... Hổ Hổ vộ vàng hô lên, những người này vừa đi ra liền nhanh chóng đánh chết nhiều Tiên Vương, lập tức chia cắt hết, Hổ Hổ vội vàng chạy lên.
Tề Thiên đứng ở xa xa, lắc đầu cười khẽ, đột nhiên cách không chụp ra xa xa. Con gấu đen vừa mở ra đường hầm không gian, chạy khỏi khu vực hỗn loạn cách mấy chục vạn dặm. Bây giờ bị hút lại, nháy mắt kéo ngược trở về, ném thẳng về phía Hổ Hổ.
- A! Con gấu đen ban đầu còn hung hăng, bị Kim Cô Bổng đánh cho một đường máu trên mặt, lại bị Phượng Hoàng Tiên Vương quét trúng trọng thương, lúc này đã hoảng sợ không thôi. Trời ạ! Đây là lực lượng gì, xung quanh có Tiên Vương chiến đấu, không gian vỡ vụn, hoàn toàn không thể nào xuyên qua. Hắn thi triển bí pháp cũng thiêu đốt pháp bảo đặc thù mới chạy ra được mấy chục vạn dặm, đang chuẩn bị mở ra đường hầm không gian bỏ trốn, dù tùy tiện trốn tới không gian thế giới nào cũng được, hắn thật không muốn ở lại chỗ đáng sợ này nữa.
Nhưng sau đó, chuyện càng khủng bố xảy ra, nháy mắt bị hút về, tốc độ còn nhanh hơn hắn bỏ chạy, hơn nữa lực lượng đó như là người khổng lồ tóm lấy thú cưng, làm hắn không hề có sức chống cự, đã bị bắt trở về.
- Oa! Lá gan của ngươi thật là không nhỏ, còn dám lao tới đây. Kim Cô Bổng, bên này, đập hắn... Rầm.... Hổ Hổ phát hiện con gấu đen, vung Kim Cô Bổng đập mạnh xuống.
Lập tức đập cho Cự Hùng Tiên Vương máu văng tung tóe, đau không chịu nổi, trong lòng càng kêu khổ. Trở về, má nó ai muốn về, mình là Tiên Vương, không phải dã thú không có đầu óc, tình hình như thế này mà không chạy thì chờ cái gì.
Mặc kệ là lực lượng gì, cũng quá khủng bố, dù cho Đại Đế cũng không thể như vậy.
Đáng tiếc, hắn không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, bởi vì Hổ Hổ lại kéo Kim Cô Bổng điên cuồng đập, đập đến mức hắn liều mạng ngăn cản, mắt tóe sao, xương cốt toàn thân không ngừng vỡ vụn. Thân thể khổng lồ liều mạng ngăn cản, nhưng Cự Hùng nổi danh để phòng ngự, cả người cứng rắn sánh với Tiên khí, lại đang bị Kim Cô Bổng chà đạp.
Nhưng may mà là nó, đổi lại thân thể Tiên Vương bình thường, bị đập mấy cái là đã xong đời.
Oành... Oành.... Tiên Vương đại chiến, uy thế kinh thiên động địa, lan tỏa xung quanh. Làm cho vòng chiến đấu mở rộng nhanh chóng, những người khác phải mau tránh né khu vực của bọn họ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ở trong hư không, đám người Thương Hải Tiên Vương vừa xuất hiện, mấy người Nhậm Thiên Hành liền nhìn sang Nhậm Kiệt, chờ hắn ra lệnh.
Nhưng thẳng đến khi Thương Hải Tiên Vương ra tay, Nhậm Kiệt vẫn không lên tiếng, làm cho mấy vị Tiên Vương đều thót tim. Nên biết đó đều là là Tiên Vương, tuy rằng những Tiên Vương này không quá mạnh đối với bọn họ.
Bọn họ đều là Tiên Vương đỉnh cao nhất, nhất là tu luyện mấy ngàn năm trong đại thế giới Cổ Thần Vương, bọn họ chỉ kém Bán Thánh nửa bước.
Chỉ kém một chút cơ duyên và lĩnh ngộ, đã vượt xa đám người Thương Hải Tiên Vương. Nhưng điều này không đại biểu những Tiên Vương kia không mạnh mẽ, đối với những người khác, bọn họ vẫn rất khủng bố.
Nhậm Thiên Hành há miệng, chỉ sợ những Tiên Vương kia bùng nổ uy thế, nháy mắt tạo thành thương vong lớn, vậy thì hỏng bét.
Nhưng Nhậm Kiệt vẫn nhìn, không động đậy, thậm chí Thương Hải Tiên Vương tiếp xúc với đám người Cổ Tiểu Bảo, đã có khuynh hướng nghiền ép Nhậm gia, hắn vẫn không hạ lệnh.
- Nhậm gia chủ, ngươi đang nhảy trên lưỡi dao, một chút không ổn sẽ xuất hiện thương vong lớn... Hắc Long Tiên Vương không nhịn được trước tiên, lên tiếng.
Mà hắn vừa nói, những người khác cũng nhìn sang Nhậm Kiệt, thực ra bọn họ đều lo lắng như thế.
- Các người có phát hiện, tình hình có gì không đúng? Nhậm Kiệt lại lạc đề, hỏi ngược lại hắn.
Hả?
Nhậm Kiệt nói vậy, làm mọi người kỳ quái, trong lòng suy nghĩ lời này.
Hắc Long Tiên Vương căn bản không hề cân nhắc, vội vàng nói: - Đương nhiên không đúng, binh đấu binh, tướng đấu tướng, Tiên Vương bên đối phương đã đi ra hết, ngươi còn không cho chúng ta đi ra, ngươi đang chơi với lửa mà.
Bọn họ ở lại Nhậm gia thật lâu, đã dung nhập vào trong, hơn nữa người Nhậm gia được Nhậm Kiệt không ngừng điều chỉnh, đã đạt đến trạng thái đỉnh phong. Tuy rằng bọn họ là sinh linh hỗn độn, nhưng cũng muốn đem thần thông, pháp thuật của mình truyền thừa về sau. Cho nên bọn họ đều rất nghiêm túc dạy dỗ người Nhậm gia, bây giờ thấy bọn họ gặp nguy hiểm, liền như thấy đồ đệ, đứa nhỏ của mình gặp nguy hiểm.
- Đại quân Hoàng triều thượng cổ không xuất hiện, chỉ có đại quân Tiên giới, nhưng rõ ràng đã bị khống chế. Nói vậy... Hoàng đế đã... đã thống trị Tiên giới. Có Nhậm Kiệt nhắc nhở, Nhậm Thiên Hành đột nhiên nghĩ tới gì, lập tức tỉnh ngộ.
- Sao lại nhanh như thế, không phải còn có rất nhiều Đại Đế, còn có các Bán Thánh cùng Duy Nhất Chân Thánh hay sao? Phượng Hoàng Tiên Vương cau mày, khó tin nổi.
Kỳ Lân Tiên Vương trầm giọng nói: - Chẳng lẽ hai bên bọn chúng liên thủ?
Nhậm Kiệt lắc đầu nói: - Liên thủ thì khả năng không cao, nhưng nếu thật là liên thủ, bọn họ cũng sẽ không ngốc đến biết rõ bên chúng ta có Tiên Vương đỉnh phong, vậy mà chỉ cho những người này đi ra. Không có cường giả trong hoàng tộc thượng cổ, những tên này rõ ràng chỉ là tù binh, sót lại sau chiến trận, bây giờ bị sai tới đây chiến đấu.
Hiện giờ đám người Thương Hải Tiên Vương đã vây công Hổ Hổ, nhưng bản thân Hổ Hổ đã là Tiên Vương, cộng thêm Kim Cô Bổng là Hỗn Độn Chí Bảo chân chính, hơn nữa có linh tính tuyệt đối, bản thân có sức chiến đấu mà Tiên Vương bình thường cũng không thể hàng phục. Phối hợp với Hổ Hổ, tuy rằng đối mặt mười mấy Tiên Vương nhưng vẫn có thể xoay chuyển được.
Sở dĩ Nhậm Kiệt hoàn toàn không lo lắng, là bởi có Tề Thiên đứng yên theo dõi, có hắn ở đây, không cần lo an nguy của Hổ Hổ.
- Hiện tại không biết tình hình Tiên giới thế nào, cũn không đến mức bị Hoàng triều thượng cổ tiêu diệt đó chứ. Hả... không đúng, đó là Thiên Bảo đại thái giám, hắn muốn làm gì? Nhậm Thiên Hành đang suy nghĩ lời Nhậm Kiệt nói, đột nhiên phát hiện ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn ra đã không còn là trong chiến trường, lập tức chú ý tới hai người ở xa xa, chính là Đan Tuyền cùng Thiên Bảo đại thái giám.
- Không phải chứ, lực lượng của đại thái giám Thiên Bảo này lại tăng lên, hơn nữa nhìn hắn mới xuất hiện, những người khác còn cung kính với hắn. Xem ra, chúng ta dùng đại quân Tiên giới luyện binh, bên phía Tiên giới chưa chắc không biết những người này không làm gì được chúng ta. Tuy rằng bọn họ không biết đại quân Nhậm gia mạnh cỡ nào, chưa chắc biết Tề Thiên đã thoát ra, nhưng lại biết mấy vị Tiên Vương đỉnh phong Kỳ Lân Tiên Vương, cho nên mục đích thực sự của bọn họ chính là ở... Nhậm Kiệt ở để ý gì khác, nhìn chằm chằm phía Đan Tuyền cùng Thiên Bảo đại thái giám.
Nhậm Kiệt không nói hết lời, bởi vì hắn mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì.
Hắn thật không ngờ, tình hình Tiên giới hiện tại có biến động, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm Đan Diệu. Xem ra lúc trước Đan Diệu nói Đan Tuyền muốn luyện chế nàng thành đan dược dâng hiến, tuyệt không phải đơn giản như vậy.
- Bọn chúng muốn đi hậu phương, ta đi giết chúng. Lúc này, Nhậm Thiên Hành đã nhìn ra Thiên Bảo đại thái giám lặng lẽ đưa Đan Tuyền vòng qua chiến trường đi tới đâu, chính là chỗ hậu phương nơi Văn Thi Ngữ chỉ huy.
- Hắn sớm nên chết, chỉ bởi hắn là cha của Đan Diệu, không phải giết đơn giản là được. Nên làm kết thúc, bằng không nó sẽ thành nút thắt vĩnh viễn trong lòng Đan Diệu, dây dưa nàng cả đời, làm nàng khó mà vui vẻ thật sự. Nhậm Kiệt lắc đầu, không để lão cha ra tay. Tuy rằng Đan Diệu vẫn luôn tùy tiện vui vẻ, nhưng Nhậm Kiệt biết nỗi đau dưới đáy lòng của nàng.
Bị cha ruột của mình bắt lấy, muốn đem hiến tế, luyện thành đan dược, nàng làm sao cũng không hiểu, là nỗi đau khổ dưới đáy lòng. Lúc này đã đến thời điểm đó, Nhậm Kiệt quyết định làm ra kết thúc.
Nói xong, liền chìm vào trầm tư chờ đợi, lặng lẽ chú ý Thiên Bảo đại thái giám đưa Đan Tuyền đi vòng, qua một lúc, Nhậm Kiệt chợt hành động.
- Bên kia đừng chơi nữa, giết hết Tiên Vương, sau đó khống chế tiên môn, nhưng cẩn thận một hồi sẽ có cổ quái. Tề Thiên ngươi nhìn chằm chằm bên này, ta kết thúc chuyện bên kia. Mặc kệ Tiên giới xảy ra chuyện gì, mặc kệ chúng muốn chơi cái gì, bổn gia chủ theo tới cùng. Muốn đụng tới nữ nhân của bổn gia chủ, mặc kệ là ai, bổn gia chủ cũng chơi chết chúng. Đấu với Nhậm gia ta, Nhậm gia ta không sợ ai. Vù! Nói rồi, Nhậm Kiệt nhấc bước rời khỏi hư không.
Mặc kệ là chiến trường bên này, hay là phía Đan Diệu, đều phải làm kết thúc.
Những chuyện này, dù biết rõ có khả năng xuất hiện vấn đề, có một chút nguy hiểm, nhưng vẫn phải đối mặt.
Đây là dương mưu, chính là chuyện phải đối mặt, không thể tránh. Một khi tránh né, ngược lại sẽ làm chuyện càng thêm phức tạp rối rắm.
Hơn nữa, cho đến giờ, Nhậm Kiệt có lòng tin đối mặt tất cả. Cho đến giờ, mọi chuyện đều phải đối mặt sự thật. Nhậm Kiệt mơ hồ cảm thấy không yên, nhưng hắn sẽ không sợ hãi...
- Ha ha... Chỉ chờ câu này, cái đám kia mà dám lớn lôi. Một con giao nhỏ hóa thành Yêu Tiên, lại dám xưng Long Vương. Ầm ầm.... Hắc Long Tiên Vương kích động nhất, cười lớn liền hóa thành bản thể, cưỡi mây bay lên, không gian mênh mông như xuất hiện một mảnh mây đen trùm xuống.
Mục tiêu đầu tiên, là Tiên Vương Giao long cũng hiện ra bản thể, to mấy ngàn trượng, trực tiếp bị tóm lấy.
Tiên Vương Giao long vùng vẫy bùng nổ lực lượng, nhưng Hắc Long Tiên Vương kinh người cỡ nào, liền xé nát tên này. Tiên Vương Giao long kích hoạt tinh huyết bổn mạng, nổ nát pháp bảo, thế mới giãy ra được, nhưng cũng mất nửa cái mạng.
Ngay sau đó, một tia sấm sét xuất hiện, trong không trung xuất hiện một cây búa rìu khổng lồ, Hình Phủ nắm giữ hình phạt Tiên giới, hiện tại nằm trong tay Nhậm Thiên Hành.
- A! Tiên Vương đối mặt với Hình Phủ, cả người liền run rẩy, sợ đến vội bỏ chạy không dám đối mặt.
Năm đó Hình Phủ độc lập ngoài Đại Đế, quản lý hình phạt đặc thù ở Tiên giới, Hình Phủ này chém không biết bao nhiêu cường giả Tiên giới.
Sau đó một cái bóng lặng lẽ xuất hiện, trực tiếp nhắm vào một tên Tiên Vương vừa mới trọng thương Nhậm Tinh, bàn tay trực tiếp nắm đầu đối phương, mạnh mẽ xé xuống.
Tuy rằng như vậy còn chưa đủ lập tức chết ngay, nhưng cũng cực kỳ khủng bố. Hình Vẫn Tiên Vương không nói một lời, nhắm chết vào người đã đánh Nhậm Tinh, một cỗ sát ý lạnh băng làm mọi người dựng hết tóc gáy.
Nháy mắt, Tiên Vương bên Nhậm gia cuối cùng ra tay, dù đối thủ cùng là cấp là Tiên Vương, nhưng ở trước mặt bọn họ thì lại có vẻ hết sức yếu ớt. Có những người không chống đỡ được mấy chiêu liền bị giết, tựa như căn bản không cùng một cảnh giới.
Nhất thời, đám người Thương Hải Tiên Vương đều tỉnh táo lại, không dám liều mạng đi cướp Hỗn Độn Chí Bảo nữa. Hỗn Độn Chí Bảo có tốt thế nào, nhưng bây giờ mạng sống quan trọng hơn.
- Chừa cho ta một cái, chừa cho ta một cái, đừng giết hết. Của ta. Của ta... Hổ Hổ vộ vàng hô lên, những người này vừa đi ra liền nhanh chóng đánh chết nhiều Tiên Vương, lập tức chia cắt hết, Hổ Hổ vội vàng chạy lên.
Tề Thiên đứng ở xa xa, lắc đầu cười khẽ, đột nhiên cách không chụp ra xa xa. Con gấu đen vừa mở ra đường hầm không gian, chạy khỏi khu vực hỗn loạn cách mấy chục vạn dặm. Bây giờ bị hút lại, nháy mắt kéo ngược trở về, ném thẳng về phía Hổ Hổ.
- A! Con gấu đen ban đầu còn hung hăng, bị Kim Cô Bổng đánh cho một đường máu trên mặt, lại bị Phượng Hoàng Tiên Vương quét trúng trọng thương, lúc này đã hoảng sợ không thôi. Trời ạ! Đây là lực lượng gì, xung quanh có Tiên Vương chiến đấu, không gian vỡ vụn, hoàn toàn không thể nào xuyên qua. Hắn thi triển bí pháp cũng thiêu đốt pháp bảo đặc thù mới chạy ra được mấy chục vạn dặm, đang chuẩn bị mở ra đường hầm không gian bỏ trốn, dù tùy tiện trốn tới không gian thế giới nào cũng được, hắn thật không muốn ở lại chỗ đáng sợ này nữa.
Nhưng sau đó, chuyện càng khủng bố xảy ra, nháy mắt bị hút về, tốc độ còn nhanh hơn hắn bỏ chạy, hơn nữa lực lượng đó như là người khổng lồ tóm lấy thú cưng, làm hắn không hề có sức chống cự, đã bị bắt trở về.
- Oa! Lá gan của ngươi thật là không nhỏ, còn dám lao tới đây. Kim Cô Bổng, bên này, đập hắn... Rầm.... Hổ Hổ phát hiện con gấu đen, vung Kim Cô Bổng đập mạnh xuống.
Lập tức đập cho Cự Hùng Tiên Vương máu văng tung tóe, đau không chịu nổi, trong lòng càng kêu khổ. Trở về, má nó ai muốn về, mình là Tiên Vương, không phải dã thú không có đầu óc, tình hình như thế này mà không chạy thì chờ cái gì.
Mặc kệ là lực lượng gì, cũng quá khủng bố, dù cho Đại Đế cũng không thể như vậy.
Đáng tiếc, hắn không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, bởi vì Hổ Hổ lại kéo Kim Cô Bổng điên cuồng đập, đập đến mức hắn liều mạng ngăn cản, mắt tóe sao, xương cốt toàn thân không ngừng vỡ vụn. Thân thể khổng lồ liều mạng ngăn cản, nhưng Cự Hùng nổi danh để phòng ngự, cả người cứng rắn sánh với Tiên khí, lại đang bị Kim Cô Bổng chà đạp.
Nhưng may mà là nó, đổi lại thân thể Tiên Vương bình thường, bị đập mấy cái là đã xong đời.
Oành... Oành.... Tiên Vương đại chiến, uy thế kinh thiên động địa, lan tỏa xung quanh. Làm cho vòng chiến đấu mở rộng nhanh chóng, những người khác phải mau tránh né khu vực của bọn họ.