Ngày hôm sau đi làm, công việc dồn dập đến vắt chân lên cổ mà chạy, vất vả mãi mới đến được giờ ăn trưa, cuối cùng cũng có thể ngồi thở một tí, ghé vào bàn làm việc bất luận thế nào cũng không có ngủ được, ma xui quỷ khiến lại vào mạng nhìn một chút, hắn quả nhiên đang ở trong cộng đồng ảo đó.
“Cục cưng, ta lại tìm được thêm hai công việc, hiện tại đã có 500 đồng gởi ngân hàng rồi!” Hắn nhắn một câu mừng rỡ giống như tìm được của quý, hừ! Ngươi già đầu như thế rồi mà còn chơi vô cùng chăm chỉ a! Ta xem cũng nhịn không được nở nụ cười. Đi vào trong chợ việc làm ta nhận được tin báo công việc, ta buôn bán được 100 đồng rồi a, hết sức phấn khởi mà nói cho hắn biết, hai người lại hưng phấn loạn xà quần một phen, tính tính toán toán đến ngày có thể kết hôn, cấp trên đáng ghét tức giận đi tới đem một tập chứng từ ném trên bàn ta –
“Còn chơi nữa! Mấy tờ danh sách đơn giản như vậy mà cũng nhầm, may mắn chưa có gửi đi, bằng không cậu làm không công cũng không có bồi lại được, làm lại cho tôi!”
Ai ~ ăn bổng lộc của người ta nên ta phải nhẫn! Lập tức ngay cả mấy câu hỏi thăm cũng chưa nói được đã phải out, bắt đầu làm cu li.
Buổi tối lên mạng đọc được mấy câu hắn nhắn lại lúc sáng, đơn giản là hỏi ta như thế nào đột nhiên mất tích, lại nói cho ta biết hắn bởi vì làm việc chăm chỉ nên đã được thăng chức lên quản lí quầy thức ăn nhanh vân vân.
Ngươi thì vui sướng rồi còn ta thì đang đau khổ nè! Ta hung hăng tốn hơi thừa lời, đem chuyện hôm nay bị người ta chèn ép bắt nạt giương thương bạt kiếm (lời lẽ đanh đá) mắng cho hắn một phen mới tiêu khí (bớt giận), hiện tại trên mạng ta tài sản có 400 đồng, hắn có 700 đồng, kỳ thật đã là rất lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ để xây dựng được một gia đình đơn giản, ai ~ vợ chồng nghèo nàn trăm sự khổ ai…
Hôm sau đi làm vẫn như cũ lén lút chạy lên mạng cùng hắn nói chuyện phiếm thuận tiện làm công(trên chợ công việc), hắn đã chi 500 đồng để mua một mảnh đất nhỏ bên sườn núi, ta cũng tiêu 100 đồng để mua một cây cầu nguyện đặt bên cạnh, tuy vất vả nhưng gần có thể xây được nhà của mình rồi! Khó tránh khỏi lại một phen tâng bốc nhau, nghĩ rằng mình thật đúng là đủ biến thái a, cùng một nam nhân chưa bao giờ gặp mặt cũng có thể chơi vui vẻ như thế a, thừa nhận là ta vốn rất cô đơn a!
Một tuần sau chúng ta rốt cục cũng dồn đủ tiền xây được một căn biệt thự nhỏ hai tầng, ngày chuyển vào nhà mới cũng chính là ngày chúng ta ở giáo đường chính thức kết làm vợ chồng, hắn giờ đã làm chủ cửa hàng thức ăn nhanh, còn mở đại lí, hằng ngày thu nhập cũng hơn một vạn, còn trúng xổ số hai lần, quả thực là phú quý cuồn cuộn đến, ta lau nước mắt nói ngươi hiện tại phát tài cũng không nên quên ta này tao khang chi thê (*) a!
(*) Lấy từ câu “bần tiện chi giao bất khả vong, tao khang chi thể bất hạ đường” ý nói làm người không thể quên bằng hữu kết giao khi nghèo khó, không thể bỏ rơi thê tử lấy về khi còn ăn cám bã.
Hắn thành thật nói nương tử ta nào dám nha ~ của ta chính là của ngươi, ngươi cứ việc cầm dùng đi! Nghe xong lời này, ta nhất thời hưng phấn mượn hắn mấy ngàn đồng đi sòng bạc, rất nhanh liền thua cả vốn lẫn gốc, khóc lớn hướng hắn bồi tội, hắn cũng không so đo, chính là nói một câu làm cho ta run sợ:
“Cũng đã quen nhau lâu như vậy rồi, chúng ta gặp mặt có được không?” “Thiết! Namnhân gặp nam nhân! Không có gì vui cả!” Ta trả lời lại.
“Chỉ là gặp mặt thôi mà, có cái gì đâu chứ! Hay là ngươi kỳ thật là con gái cho nên ngượng ngùng gặp ta? Ha ha ~ ta không ngại ngươi là Chung Vô Diệm (1) a!”
“Hừ! Gặp thì gặp! Ta mà sợ ngươi sao!” Ta bị hắn khích tướng không kịp suy nghĩ, cư nhiên đáp ứng cùng hắn gặp mặt.
Thời gian là ba giờ chiều ngày mai, địa điểm là một tiệm đĩa nhạc ở khu trung tâm tên “Hoạt Xuất Thái”, chúng ta ước định hắn mặc đồ màu đen ta mặc đồ màu trắng, vì để tránh nhận sai chúng ta còn ghi vào lòng bàn tay chữ “Tả” cùng chữ “Hữu”.
Ta hai giờ rưỡi đến đó, bên ngoài thời tiết rất nóng, ta liền trốn vào trong tiệm hưởng thụ hơi lạnh từ máy điều hòa, tiệm đĩa nhạc này mặt tiền cửa hàng rất được, bên trong các loại đĩa nhạc, đĩa ảnh cũng thực đầy đủ hết, chỉ có một điểm duy nhất không tốt chính là tất cả đều là bản chính, rất đắt a!
Ta đi lang thang, đi lang thang, đem mỗi người quét qua n lần, nhưng mà vẫn không thấy được một người mặc áo T-shirt màu đen 33 tuổi, hơn nữa còn nghe hắn nói là “thân hình cao lớn, bộ dáng không tệ” đúng chuẩn một người đàn ông Trung Quốc, nhìn thời gian đã gần đến 4 giờ, xem ra là bị người ta chơi!
Hôm nay hảo xui xẻo, về nhà không thể không mắng chết tên khốn kia! Nâng bước muốn đi ra ngoài, nhìn xem chung quanh nhân viên cửa hàng sắc mặt không tốt, cũng do, chính mình ở nơi này đi dạo cả buổi cái gì cũng chưa mua, ta cũng không phải là người không biết xấu hổ, vì thế chạy đến khu giá rẻ đặc biệt, đào được hai cái đĩa phim VCD, rồi chạy đến quầy trả tiền, nhân viên thu ngân đem tiền lẻ thối lại cho ta, ta đếm một chút, dư một khối tiền, vì thế đem trả lại.
“Anh thối dư tiền nè.” Ta nói.
“Nga?—Thế — à?” Thu ngân của tiệm đưa tay tiếp nhận đống tiền xu ta trả, lòng bàn tay của hắn viết rõ ràng một chữ “Hữu”!
“Cám ơn, lão Tả.” Hắn ngẩng đầu đối ta cười, thiên!! A!! Cư nhiên là hắn!
Ta cười đến ruột gan đứt từng khúc, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người ở đây, ha ha! Thật không nghĩ đến người này lại trốn ở chỗ này! Ta phục rồi hắn!
“Angela, cậu phụ tôi một chút, tôi phải đi ra ngoài!” Hắn đối với một nhân viên trong tiệm nói một tiếng, kéo tay ta chạy vội ra ngoài. Cho đến khi ngồi ổn định trong một quán cafe ta mới đem được ba hồn bảy vía trở về, người trước mặt đối ta bày ra nụ cười vô hại, bỏ qua không nói điểm đáng giận kia, hắn kỳ thật rất phù hợp với điều kiện của một “Mr. Right”, ta vừa đố kỵ vừa hận, thở dài một tiếng hỏi:
“Anh như thế chạy đến đây ngồi không sợ bị sa thải a?” Ngẫm lại hắn đã chừng này tuổi rồi vẫn làm một nhân viên thu ngân, thật đúng là thương tâm nha, bữa ăn này sợ rằng ta phải trả tiền a!
“Ha ha ha ha ha ha!” Hắn cuồng tiếu một trận nói “Tôi là ông chủ, tôi sợ ai?”
Ta té xỉu! Này này… Này tên tài đại khí thô (*) kia!
(*) tài đại khí thô: lắm tiền nhiều của
Hắn cười nói cho ta biết vừa rồi ta vừa vào cửa hắn liền nhận ra ngay, bất động thanh sắc xem truyền hình cáp trong tiệm (xem TV trong tiệm) thấy ta ở trong quầy đi dạo nửa ngày cư nhiên cũng chưa có phát hiện mục tiêu, hắn cuối cùng đành phải chủ động hiện thân.
“Ăn gian!!” Ta thua không cam lòng, “Tôi chỉ là nói gặp mặt ở trong quầy, lại chưa có nói tôi không thể là ông chủ, hơn nữa tôi đứng ngay tại cửa, cậu vừa vào là sẽ thấy được a, ai bảo cậu không lưu tâm, ha ha ha!” Hắn cười đến hảo kiêu ngạo.
“Anh là ông chủ thì tốt rồi, thế bữa cơm này đành để anh mời vậy!” Ta cười giống như một con hồ ly.
“Không thành vấn đề!” Hắn một hơi đáp ứng, ha ha, đáp ứng thì tốt, kết quả buổi trà chiều bất ngờ này kéo dài đến 6 giờ tối, hắn lại “thuận tiện” mời ta ăn bữa tối rồi mới rời đi.
Đứng ở trước cửa nhà hàng, ta đang chuẩn bị nói tiếng cúi chào sau đó mỗi người đi một ngả, hắn kéo ta lại hỏi số điện thoại di động của ta, ta cau mày nói không cần đi, hai cái đại nam nhân làm bạn trên mạng vốn đã là kỳ kỳ quái quái rồi, gặp mặt còn chưa tính, chẳng lẽ còn có thể phát triển ra chút gì sao? Hắn ha ha cười lớn nói cái kia không có nói trước được gì đâu! Chúng ta không phải ở trên mạng đã kết hôn rồi sao? Cậu ăn rồi bỏ chạy chẳng lẽ muốn làm Trần Thế Mỹ?
Ta bị hắn nói cho ngượng ngùng, đành phải đưa danh thiếp cho hắn, thuận miệng nói nếu chúng ta đã là vợ chồng tình thâm tôi đây về sau đến tiệm của anh mua đĩa, anh phải giảm cho tôi 50% a! Hắn dứt khoát mà đáp cái kia đương nhiên không thành vấn đề rồi! Sau đó cũng không có nghĩ ra cái gì để nói nữa, vì thế lại nói tạm biệt, bước đi, nhìn qua cửa kính taxi thấy hắn vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo ta đi xa, tình cảnh này thật sự quá quái dị, bất quá ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy mình đã gặp được một anh chàng tốt bụng a.
Về nhà cũng đã gần 10 giờ, tắm rửa xong xuôi đánh một trận PSP, trực giác cảm thấy phải làm chút gì đó, nguyên lai đã hơn 11 giờ rồi, bình thường lúc này là ta đang ở trên mạng chơi trò “cùng cố gắng vì tổ ấm hạnh phúc của chúng ta”, hiện tại đại khái không còn cần thiết nữa, bất quá ta chịu không được đành đi lên nhìn một chút, không nghĩ tới hắn đã ở sẵn trong đó, lại đang cần cù chăm chỉ kiếm tiền, ta cảm thấy buồn cười, người này thật sự là bại não mà, nếu hắn muốn chơi, ta cũng nên phụng bồi một chút đi….
Đêm đó trước khi logout chúng ta đã đem “nhà” mình biến thành nhất một tòa hoa viên rộng rãi to lớn, theo như lời hắn nói là “đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn (2)”, thật sự là không có biện pháp gì nói lại hắn nữa, nhưng ta cũng cảm thấy ngạc nhiên chúng ta thế mà vẫn tiếp tục chơi trò này, không biết cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. ——————————————-
(1) Chung Vô Diệm: (鐘鐘鐘, không rõ năm sinh năm mất) tên thật là Chung Li Xuân (鍾鍾含), người đất Vô Diệm (nay thuộc nay thuộc phía đông huyện Đông Bình tỉnh Sơn Đông). Thường gọi là Chung Li Vô Diệm, bà là Vương hậu của Tuyên Vương Điền Tịch Cương (田田田) nước Tề.
Chung Vô Diệm là người đàn bà nổi tiếng trong lịch sử, được mệnh danh là một trong Ngũ xú Trung Hoa. Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen đúa… (鐘鐘, Vô Diệm trong tên bà có nghĩa là Không đẹp) Do dung mạo xấu xí, đến 40 tuổi vẫn chưa chọn được người chồng vừa ý. Bà ta tuy xấu nhưng thông minh tài trí hơn người, là nữ chính trị gia tài giỏi.
(2) câu này gốc là: 夫夫夫夫其其其其, (Phu thê đồng tâm, kỳ lợi đồng tâm)
Ngày hôm sau đi làm, công việc dồn dập đến vắt chân lên cổ mà chạy, vất vả mãi mới đến được giờ ăn trưa, cuối cùng cũng có thể ngồi thở một tí, ghé vào bàn làm việc bất luận thế nào cũng không có ngủ được, ma xui quỷ khiến lại vào mạng nhìn một chút, hắn quả nhiên đang ở trong cộng đồng ảo đó.
“Cục cưng, ta lại tìm được thêm hai công việc, hiện tại đã có đồng gởi ngân hàng rồi!” Hắn nhắn một câu mừng rỡ giống như tìm được của quý, hừ! Ngươi già đầu như thế rồi mà còn chơi vô cùng chăm chỉ a! Ta xem cũng nhịn không được nở nụ cười. Đi vào trong chợ việc làm ta nhận được tin báo công việc, ta buôn bán được đồng rồi a, hết sức phấn khởi mà nói cho hắn biết, hai người lại hưng phấn loạn xà quần một phen, tính tính toán toán đến ngày có thể kết hôn, cấp trên đáng ghét tức giận đi tới đem một tập chứng từ ném trên bàn ta –
“Còn chơi nữa! Mấy tờ danh sách đơn giản như vậy mà cũng nhầm, may mắn chưa có gửi đi, bằng không cậu làm không công cũng không có bồi lại được, làm lại cho tôi!”
Ai ~ ăn bổng lộc của người ta nên ta phải nhẫn! Lập tức ngay cả mấy câu hỏi thăm cũng chưa nói được đã phải out, bắt đầu làm cu li.
Buổi tối lên mạng đọc được mấy câu hắn nhắn lại lúc sáng, đơn giản là hỏi ta như thế nào đột nhiên mất tích, lại nói cho ta biết hắn bởi vì làm việc chăm chỉ nên đã được thăng chức lên quản lí quầy thức ăn nhanh vân vân.
Ngươi thì vui sướng rồi còn ta thì đang đau khổ nè! Ta hung hăng tốn hơi thừa lời, đem chuyện hôm nay bị người ta chèn ép bắt nạt giương thương bạt kiếm (lời lẽ đanh đá) mắng cho hắn một phen mới tiêu khí (bớt giận), hiện tại trên mạng ta tài sản có đồng, hắn có đồng, kỳ thật đã là rất lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ để xây dựng được một gia đình đơn giản, ai ~ vợ chồng nghèo nàn trăm sự khổ ai…
Hôm sau đi làm vẫn như cũ lén lút chạy lên mạng cùng hắn nói chuyện phiếm thuận tiện làm công(trên chợ công việc), hắn đã chi đồng để mua một mảnh đất nhỏ bên sườn núi, ta cũng tiêu đồng để mua một cây cầu nguyện đặt bên cạnh, tuy vất vả nhưng gần có thể xây được nhà của mình rồi! Khó tránh khỏi lại một phen tâng bốc nhau, nghĩ rằng mình thật đúng là đủ biến thái a, cùng một nam nhân chưa bao giờ gặp mặt cũng có thể chơi vui vẻ như thế a, thừa nhận là ta vốn rất cô đơn a!
Một tuần sau chúng ta rốt cục cũng dồn đủ tiền xây được một căn biệt thự nhỏ hai tầng, ngày chuyển vào nhà mới cũng chính là ngày chúng ta ở giáo đường chính thức kết làm vợ chồng, hắn giờ đã làm chủ cửa hàng thức ăn nhanh, còn mở đại lí, hằng ngày thu nhập cũng hơn một vạn, còn trúng xổ số hai lần, quả thực là phú quý cuồn cuộn đến, ta lau nước mắt nói ngươi hiện tại phát tài cũng không nên quên ta này tao khang chi thê () a!
() Lấy từ câu “bần tiện chi giao bất khả vong, tao khang chi thể bất hạ đường” ý nói làm người không thể quên bằng hữu kết giao khi nghèo khó, không thể bỏ rơi thê tử lấy về khi còn ăn cám bã.
Hắn thành thật nói nương tử ta nào dám nha ~ của ta chính là của ngươi, ngươi cứ việc cầm dùng đi! Nghe xong lời này, ta nhất thời hưng phấn mượn hắn mấy ngàn đồng đi sòng bạc, rất nhanh liền thua cả vốn lẫn gốc, khóc lớn hướng hắn bồi tội, hắn cũng không so đo, chính là nói một câu làm cho ta run sợ:
“Cũng đã quen nhau lâu như vậy rồi, chúng ta gặp mặt có được không?” “Thiết! Namnhân gặp nam nhân! Không có gì vui cả!” Ta trả lời lại.
“Chỉ là gặp mặt thôi mà, có cái gì đâu chứ! Hay là ngươi kỳ thật là con gái cho nên ngượng ngùng gặp ta? Ha ha ~ ta không ngại ngươi là Chung Vô Diệm () a!”
“Hừ! Gặp thì gặp! Ta mà sợ ngươi sao!” Ta bị hắn khích tướng không kịp suy nghĩ, cư nhiên đáp ứng cùng hắn gặp mặt.
Thời gian là ba giờ chiều ngày mai, địa điểm là một tiệm đĩa nhạc ở khu trung tâm tên “Hoạt Xuất Thái”, chúng ta ước định hắn mặc đồ màu đen ta mặc đồ màu trắng, vì để tránh nhận sai chúng ta còn ghi vào lòng bàn tay chữ “Tả” cùng chữ “Hữu”.
Ta hai giờ rưỡi đến đó, bên ngoài thời tiết rất nóng, ta liền trốn vào trong tiệm hưởng thụ hơi lạnh từ máy điều hòa, tiệm đĩa nhạc này mặt tiền cửa hàng rất được, bên trong các loại đĩa nhạc, đĩa ảnh cũng thực đầy đủ hết, chỉ có một điểm duy nhất không tốt chính là tất cả đều là bản chính, rất đắt a!
Ta đi lang thang, đi lang thang, đem mỗi người quét qua n lần, nhưng mà vẫn không thấy được một người mặc áo T-shirt màu đen tuổi, hơn nữa còn nghe hắn nói là “thân hình cao lớn, bộ dáng không tệ” đúng chuẩn một người đàn ông Trung Quốc, nhìn thời gian đã gần đến giờ, xem ra là bị người ta chơi!
Hôm nay hảo xui xẻo, về nhà không thể không mắng chết tên khốn kia! Nâng bước muốn đi ra ngoài, nhìn xem chung quanh nhân viên cửa hàng sắc mặt không tốt, cũng do, chính mình ở nơi này đi dạo cả buổi cái gì cũng chưa mua, ta cũng không phải là người không biết xấu hổ, vì thế chạy đến khu giá rẻ đặc biệt, đào được hai cái đĩa phim VCD, rồi chạy đến quầy trả tiền, nhân viên thu ngân đem tiền lẻ thối lại cho ta, ta đếm một chút, dư một khối tiền, vì thế đem trả lại.
“Anh thối dư tiền nè.” Ta nói.
“Nga?—Thế — à?” Thu ngân của tiệm đưa tay tiếp nhận đống tiền xu ta trả, lòng bàn tay của hắn viết rõ ràng một chữ “Hữu”!
“Cám ơn, lão Tả.” Hắn ngẩng đầu đối ta cười, thiên!! A!! Cư nhiên là hắn!
Ta cười đến ruột gan đứt từng khúc, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người ở đây, ha ha! Thật không nghĩ đến người này lại trốn ở chỗ này! Ta phục rồi hắn!
“Angela, cậu phụ tôi một chút, tôi phải đi ra ngoài!” Hắn đối với một nhân viên trong tiệm nói một tiếng, kéo tay ta chạy vội ra ngoài. Cho đến khi ngồi ổn định trong một quán cafe ta mới đem được ba hồn bảy vía trở về, người trước mặt đối ta bày ra nụ cười vô hại, bỏ qua không nói điểm đáng giận kia, hắn kỳ thật rất phù hợp với điều kiện của một “Mr. Right”, ta vừa đố kỵ vừa hận, thở dài một tiếng hỏi:
“Anh như thế chạy đến đây ngồi không sợ bị sa thải a?” Ngẫm lại hắn đã chừng này tuổi rồi vẫn làm một nhân viên thu ngân, thật đúng là thương tâm nha, bữa ăn này sợ rằng ta phải trả tiền a!
“Ha ha ha ha ha ha!” Hắn cuồng tiếu một trận nói “Tôi là ông chủ, tôi sợ ai?”
Ta té xỉu! Này này… Này tên tài đại khí thô () kia!
() tài đại khí thô: lắm tiền nhiều của
Hắn cười nói cho ta biết vừa rồi ta vừa vào cửa hắn liền nhận ra ngay, bất động thanh sắc xem truyền hình cáp trong tiệm (xem TV trong tiệm) thấy ta ở trong quầy đi dạo nửa ngày cư nhiên cũng chưa có phát hiện mục tiêu, hắn cuối cùng đành phải chủ động hiện thân.
“Ăn gian!!” Ta thua không cam lòng, “Tôi chỉ là nói gặp mặt ở trong quầy, lại chưa có nói tôi không thể là ông chủ, hơn nữa tôi đứng ngay tại cửa, cậu vừa vào là sẽ thấy được a, ai bảo cậu không lưu tâm, ha ha ha!” Hắn cười đến hảo kiêu ngạo.
“Anh là ông chủ thì tốt rồi, thế bữa cơm này đành để anh mời vậy!” Ta cười giống như một con hồ ly.
“Không thành vấn đề!” Hắn một hơi đáp ứng, ha ha, đáp ứng thì tốt, kết quả buổi trà chiều bất ngờ này kéo dài đến giờ tối, hắn lại “thuận tiện” mời ta ăn bữa tối rồi mới rời đi.
Đứng ở trước cửa nhà hàng, ta đang chuẩn bị nói tiếng cúi chào sau đó mỗi người đi một ngả, hắn kéo ta lại hỏi số điện thoại di động của ta, ta cau mày nói không cần đi, hai cái đại nam nhân làm bạn trên mạng vốn đã là kỳ kỳ quái quái rồi, gặp mặt còn chưa tính, chẳng lẽ còn có thể phát triển ra chút gì sao? Hắn ha ha cười lớn nói cái kia không có nói trước được gì đâu! Chúng ta không phải ở trên mạng đã kết hôn rồi sao? Cậu ăn rồi bỏ chạy chẳng lẽ muốn làm Trần Thế Mỹ?
Ta bị hắn nói cho ngượng ngùng, đành phải đưa danh thiếp cho hắn, thuận miệng nói nếu chúng ta đã là vợ chồng tình thâm tôi đây về sau đến tiệm của anh mua đĩa, anh phải giảm cho tôi % a! Hắn dứt khoát mà đáp cái kia đương nhiên không thành vấn đề rồi! Sau đó cũng không có nghĩ ra cái gì để nói nữa, vì thế lại nói tạm biệt, bước đi, nhìn qua cửa kính taxi thấy hắn vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo ta đi xa, tình cảnh này thật sự quá quái dị, bất quá ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy mình đã gặp được một anh chàng tốt bụng a.
Về nhà cũng đã gần giờ, tắm rửa xong xuôi đánh một trận PSP, trực giác cảm thấy phải làm chút gì đó, nguyên lai đã hơn giờ rồi, bình thường lúc này là ta đang ở trên mạng chơi trò “cùng cố gắng vì tổ ấm hạnh phúc của chúng ta”, hiện tại đại khái không còn cần thiết nữa, bất quá ta chịu không được đành đi lên nhìn một chút, không nghĩ tới hắn đã ở sẵn trong đó, lại đang cần cù chăm chỉ kiếm tiền, ta cảm thấy buồn cười, người này thật sự là bại não mà, nếu hắn muốn chơi, ta cũng nên phụng bồi một chút đi….
Đêm đó trước khi logout chúng ta đã đem “nhà” mình biến thành nhất một tòa hoa viên rộng rãi to lớn, theo như lời hắn nói là “đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn ()”, thật sự là không có biện pháp gì nói lại hắn nữa, nhưng ta cũng cảm thấy ngạc nhiên chúng ta thế mà vẫn tiếp tục chơi trò này, không biết cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. ——————————————-
() Chung Vô Diệm: (鐘鐘鐘, không rõ năm sinh năm mất) tên thật là Chung Li Xuân (鍾鍾含), người đất Vô Diệm (nay thuộc nay thuộc phía đông huyện Đông Bình tỉnh Sơn Đông). Thường gọi là Chung Li Vô Diệm, bà là Vương hậu của Tuyên Vương Điền Tịch Cương (田田田) nước Tề.
Chung Vô Diệm là người đàn bà nổi tiếng trong lịch sử, được mệnh danh là một trong Ngũ xú Trung Hoa. Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen đúa… (鐘鐘, Vô Diệm trong tên bà có nghĩa là Không đẹp) Do dung mạo xấu xí, đến tuổi vẫn chưa chọn được người chồng vừa ý. Bà ta tuy xấu nhưng thông minh tài trí hơn người, là nữ chính trị gia tài giỏi.
() câu này gốc là: 夫夫夫夫其其其其, (Phu thê đồng tâm, kỳ lợi đồng tâm)
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày hôm sau đi làm, công việc dồn dập đến vắt chân lên cổ mà chạy, vất vả mãi mới đến được giờ ăn trưa, cuối cùng cũng có thể ngồi thở một tí, ghé vào bàn làm việc bất luận thế nào cũng không có ngủ được, ma xui quỷ khiến lại vào mạng nhìn một chút, hắn quả nhiên đang ở trong cộng đồng ảo đó.
“Cục cưng, ta lại tìm được thêm hai công việc, hiện tại đã có 500 đồng gởi ngân hàng rồi!” Hắn nhắn một câu mừng rỡ giống như tìm được của quý, hừ! Ngươi già đầu như thế rồi mà còn chơi vô cùng chăm chỉ a! Ta xem cũng nhịn không được nở nụ cười. Đi vào trong chợ việc làm ta nhận được tin báo công việc, ta buôn bán được 100 đồng rồi a, hết sức phấn khởi mà nói cho hắn biết, hai người lại hưng phấn loạn xà quần một phen, tính tính toán toán đến ngày có thể kết hôn, cấp trên đáng ghét tức giận đi tới đem một tập chứng từ ném trên bàn ta –
“Còn chơi nữa! Mấy tờ danh sách đơn giản như vậy mà cũng nhầm, may mắn chưa có gửi đi, bằng không cậu làm không công cũng không có bồi lại được, làm lại cho tôi!”
Ai ~ ăn bổng lộc của người ta nên ta phải nhẫn! Lập tức ngay cả mấy câu hỏi thăm cũng chưa nói được đã phải out, bắt đầu làm cu li.
Buổi tối lên mạng đọc được mấy câu hắn nhắn lại lúc sáng, đơn giản là hỏi ta như thế nào đột nhiên mất tích, lại nói cho ta biết hắn bởi vì làm việc chăm chỉ nên đã được thăng chức lên quản lí quầy thức ăn nhanh vân vân.
Ngươi thì vui sướng rồi còn ta thì đang đau khổ nè! Ta hung hăng tốn hơi thừa lời, đem chuyện hôm nay bị người ta chèn ép bắt nạt giương thương bạt kiếm (lời lẽ đanh đá) mắng cho hắn một phen mới tiêu khí (bớt giận), hiện tại trên mạng ta tài sản có 400 đồng, hắn có 700 đồng, kỳ thật đã là rất lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ để xây dựng được một gia đình đơn giản, ai ~ vợ chồng nghèo nàn trăm sự khổ ai…
Hôm sau đi làm vẫn như cũ lén lút chạy lên mạng cùng hắn nói chuyện phiếm thuận tiện làm công(trên chợ công việc), hắn đã chi 500 đồng để mua một mảnh đất nhỏ bên sườn núi, ta cũng tiêu 100 đồng để mua một cây cầu nguyện đặt bên cạnh, tuy vất vả nhưng gần có thể xây được nhà của mình rồi! Khó tránh khỏi lại một phen tâng bốc nhau, nghĩ rằng mình thật đúng là đủ biến thái a, cùng một nam nhân chưa bao giờ gặp mặt cũng có thể chơi vui vẻ như thế a, thừa nhận là ta vốn rất cô đơn a!
Một tuần sau chúng ta rốt cục cũng dồn đủ tiền xây được một căn biệt thự nhỏ hai tầng, ngày chuyển vào nhà mới cũng chính là ngày chúng ta ở giáo đường chính thức kết làm vợ chồng, hắn giờ đã làm chủ cửa hàng thức ăn nhanh, còn mở đại lí, hằng ngày thu nhập cũng hơn một vạn, còn trúng xổ số hai lần, quả thực là phú quý cuồn cuộn đến, ta lau nước mắt nói ngươi hiện tại phát tài cũng không nên quên ta này tao khang chi thê (*) a!
(*) Lấy từ câu “bần tiện chi giao bất khả vong, tao khang chi thể bất hạ đường” ý nói làm người không thể quên bằng hữu kết giao khi nghèo khó, không thể bỏ rơi thê tử lấy về khi còn ăn cám bã.
Hắn thành thật nói nương tử ta nào dám nha ~ của ta chính là của ngươi, ngươi cứ việc cầm dùng đi! Nghe xong lời này, ta nhất thời hưng phấn mượn hắn mấy ngàn đồng đi sòng bạc, rất nhanh liền thua cả vốn lẫn gốc, khóc lớn hướng hắn bồi tội, hắn cũng không so đo, chính là nói một câu làm cho ta run sợ:
“Cũng đã quen nhau lâu như vậy rồi, chúng ta gặp mặt có được không?” “Thiết! Namnhân gặp nam nhân! Không có gì vui cả!” Ta trả lời lại.
“Chỉ là gặp mặt thôi mà, có cái gì đâu chứ! Hay là ngươi kỳ thật là con gái cho nên ngượng ngùng gặp ta? Ha ha ~ ta không ngại ngươi là Chung Vô Diệm (1) a!”
“Hừ! Gặp thì gặp! Ta mà sợ ngươi sao!” Ta bị hắn khích tướng không kịp suy nghĩ, cư nhiên đáp ứng cùng hắn gặp mặt.
Thời gian là ba giờ chiều ngày mai, địa điểm là một tiệm đĩa nhạc ở khu trung tâm tên “Hoạt Xuất Thái”, chúng ta ước định hắn mặc đồ màu đen ta mặc đồ màu trắng, vì để tránh nhận sai chúng ta còn ghi vào lòng bàn tay chữ “Tả” cùng chữ “Hữu”.
Ta hai giờ rưỡi đến đó, bên ngoài thời tiết rất nóng, ta liền trốn vào trong tiệm hưởng thụ hơi lạnh từ máy điều hòa, tiệm đĩa nhạc này mặt tiền cửa hàng rất được, bên trong các loại đĩa nhạc, đĩa ảnh cũng thực đầy đủ hết, chỉ có một điểm duy nhất không tốt chính là tất cả đều là bản chính, rất đắt a!
Ta đi lang thang, đi lang thang, đem mỗi người quét qua n lần, nhưng mà vẫn không thấy được một người mặc áo T-shirt màu đen 33 tuổi, hơn nữa còn nghe hắn nói là “thân hình cao lớn, bộ dáng không tệ” đúng chuẩn một người đàn ông Trung Quốc, nhìn thời gian đã gần đến 4 giờ, xem ra là bị người ta chơi!
Hôm nay hảo xui xẻo, về nhà không thể không mắng chết tên khốn kia! Nâng bước muốn đi ra ngoài, nhìn xem chung quanh nhân viên cửa hàng sắc mặt không tốt, cũng do, chính mình ở nơi này đi dạo cả buổi cái gì cũng chưa mua, ta cũng không phải là người không biết xấu hổ, vì thế chạy đến khu giá rẻ đặc biệt, đào được hai cái đĩa phim VCD, rồi chạy đến quầy trả tiền, nhân viên thu ngân đem tiền lẻ thối lại cho ta, ta đếm một chút, dư một khối tiền, vì thế đem trả lại.
“Anh thối dư tiền nè.” Ta nói.
“Nga?—Thế — à?” Thu ngân của tiệm đưa tay tiếp nhận đống tiền xu ta trả, lòng bàn tay của hắn viết rõ ràng một chữ “Hữu”!
“Cám ơn, lão Tả.” Hắn ngẩng đầu đối ta cười, thiên!! A!! Cư nhiên là hắn!
Ta cười đến ruột gan đứt từng khúc, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người ở đây, ha ha! Thật không nghĩ đến người này lại trốn ở chỗ này! Ta phục rồi hắn!
“Angela, cậu phụ tôi một chút, tôi phải đi ra ngoài!” Hắn đối với một nhân viên trong tiệm nói một tiếng, kéo tay ta chạy vội ra ngoài. Cho đến khi ngồi ổn định trong một quán cafe ta mới đem được ba hồn bảy vía trở về, người trước mặt đối ta bày ra nụ cười vô hại, bỏ qua không nói điểm đáng giận kia, hắn kỳ thật rất phù hợp với điều kiện của một “Mr. Right”, ta vừa đố kỵ vừa hận, thở dài một tiếng hỏi:
“Anh như thế chạy đến đây ngồi không sợ bị sa thải a?” Ngẫm lại hắn đã chừng này tuổi rồi vẫn làm một nhân viên thu ngân, thật đúng là thương tâm nha, bữa ăn này sợ rằng ta phải trả tiền a!
“Ha ha ha ha ha ha!” Hắn cuồng tiếu một trận nói “Tôi là ông chủ, tôi sợ ai?”
Ta té xỉu! Này này… Này tên tài đại khí thô (*) kia!
(*) tài đại khí thô: lắm tiền nhiều của
Hắn cười nói cho ta biết vừa rồi ta vừa vào cửa hắn liền nhận ra ngay, bất động thanh sắc xem truyền hình cáp trong tiệm (xem TV trong tiệm) thấy ta ở trong quầy đi dạo nửa ngày cư nhiên cũng chưa có phát hiện mục tiêu, hắn cuối cùng đành phải chủ động hiện thân.
“Ăn gian!!” Ta thua không cam lòng, “Tôi chỉ là nói gặp mặt ở trong quầy, lại chưa có nói tôi không thể là ông chủ, hơn nữa tôi đứng ngay tại cửa, cậu vừa vào là sẽ thấy được a, ai bảo cậu không lưu tâm, ha ha ha!” Hắn cười đến hảo kiêu ngạo.
“Anh là ông chủ thì tốt rồi, thế bữa cơm này đành để anh mời vậy!” Ta cười giống như một con hồ ly.
“Không thành vấn đề!” Hắn một hơi đáp ứng, ha ha, đáp ứng thì tốt, kết quả buổi trà chiều bất ngờ này kéo dài đến 6 giờ tối, hắn lại “thuận tiện” mời ta ăn bữa tối rồi mới rời đi.
Đứng ở trước cửa nhà hàng, ta đang chuẩn bị nói tiếng cúi chào sau đó mỗi người đi một ngả, hắn kéo ta lại hỏi số điện thoại di động của ta, ta cau mày nói không cần đi, hai cái đại nam nhân làm bạn trên mạng vốn đã là kỳ kỳ quái quái rồi, gặp mặt còn chưa tính, chẳng lẽ còn có thể phát triển ra chút gì sao? Hắn ha ha cười lớn nói cái kia không có nói trước được gì đâu! Chúng ta không phải ở trên mạng đã kết hôn rồi sao? Cậu ăn rồi bỏ chạy chẳng lẽ muốn làm Trần Thế Mỹ?
Ta bị hắn nói cho ngượng ngùng, đành phải đưa danh thiếp cho hắn, thuận miệng nói nếu chúng ta đã là vợ chồng tình thâm tôi đây về sau đến tiệm của anh mua đĩa, anh phải giảm cho tôi 50% a! Hắn dứt khoát mà đáp cái kia đương nhiên không thành vấn đề rồi! Sau đó cũng không có nghĩ ra cái gì để nói nữa, vì thế lại nói tạm biệt, bước đi, nhìn qua cửa kính taxi thấy hắn vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo ta đi xa, tình cảnh này thật sự quá quái dị, bất quá ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy mình đã gặp được một anh chàng tốt bụng a.
Về nhà cũng đã gần 10 giờ, tắm rửa xong xuôi đánh một trận PSP, trực giác cảm thấy phải làm chút gì đó, nguyên lai đã hơn 11 giờ rồi, bình thường lúc này là ta đang ở trên mạng chơi trò “cùng cố gắng vì tổ ấm hạnh phúc của chúng ta”, hiện tại đại khái không còn cần thiết nữa, bất quá ta chịu không được đành đi lên nhìn một chút, không nghĩ tới hắn đã ở sẵn trong đó, lại đang cần cù chăm chỉ kiếm tiền, ta cảm thấy buồn cười, người này thật sự là bại não mà, nếu hắn muốn chơi, ta cũng nên phụng bồi một chút đi….
Đêm đó trước khi logout chúng ta đã đem “nhà” mình biến thành nhất một tòa hoa viên rộng rãi to lớn, theo như lời hắn nói là “đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn (2)”, thật sự là không có biện pháp gì nói lại hắn nữa, nhưng ta cũng cảm thấy ngạc nhiên chúng ta thế mà vẫn tiếp tục chơi trò này, không biết cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. ——————————————-
(1) Chung Vô Diệm: (鐘鐘鐘, không rõ năm sinh năm mất) tên thật là Chung Li Xuân (鍾鍾含), người đất Vô Diệm (nay thuộc nay thuộc phía đông huyện Đông Bình tỉnh Sơn Đông). Thường gọi là Chung Li Vô Diệm, bà là Vương hậu của Tuyên Vương Điền Tịch Cương (田田田) nước Tề.
Chung Vô Diệm là người đàn bà nổi tiếng trong lịch sử, được mệnh danh là một trong Ngũ xú Trung Hoa. Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen đúa… (鐘鐘, Vô Diệm trong tên bà có nghĩa là Không đẹp) Do dung mạo xấu xí, đến 40 tuổi vẫn chưa chọn được người chồng vừa ý. Bà ta tuy xấu nhưng thông minh tài trí hơn người, là nữ chính trị gia tài giỏi.
(2) câu này gốc là: 夫夫夫夫其其其其, (Phu thê đồng tâm, kỳ lợi đồng tâm)