Giọt sương trong suốt long lanh trên phiến lá trơn nhẵn khẽ rơi xuống, không khí ban mai mang vẻ tinh khôi lạ kì, hạt sương trong không trung lấp lánh sắc màu.
Một bàn tay trắng noãn vươn ra, lòng bàn tay xinh xắn hứng lấy giọt sương trong suốt đang rơi xuống. Chủ nhân bàn tay nhỏ bé đó vươn đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếm hạt sương, thưởng thức hương vị trong trẻo của tự nhiên.
Tiếng bước chân dồn dập chạy đến, người vừa tới thở hổn hển, trong tay cầm một chiếc áo da cũ nát.”Tiểu tổ tông, sao ngươi lại dậy sớm như vậy? Trời lạnh, coi chừng rét cóng.”
Chủ nhân bàn tay xinh xắn vừa rồi có dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai người vừa tới thôi, gương mặt non nớt nở một nụ cười yếu ớt với một chút thản nhiên, thuần khiết tựa như sương sớm mai. “Nhũ mẫu, trời rất đẹp, ta liền thức dậy tản bộ một lát.”
Hà nhũ mẫu khoác chiếc áo cũ lên người tiểu nhân nhi (1) , vuốt vuốt đầu hắn, lải nhải trong miệng. “Tản bộ? Với cơ thể thế này? Đừng sinh bệnh với nhũ mẫu là tốt rồi! Ai, phu nhân thật đáng thương qua đời sớm quá, cô gia thì lại là kẻ vô tình vô nghĩa, để tiểu bảo bối của ta sống tại nơi quá tồi tàn này chịu khổ! Ông trời lại bất công, làm cho tiểu bảo bối lớn lên với cơ thể bệnh tật như vậy. Ô ô ô, phu nhân a, người vì sao lại ra đi sớm như vậy?”
Tiểu nhân nhi ngáp dài, mỗi sớm đều nghe nhũ mẫu ca thán một lần, mới đầu nghe xong còn có chút đau khổ thương tâm, lâu dần không có cảm giác. Chờ nhũ mẫu lảm nhảm xong, hắn dụi dụi mắt. “nhũ mẫu, ta đói bụng.”
Hà nhũ mẫu hấp tấp vả vào miệng mình. “Xem trí nhớ của ta này, lải nhải một hồi thì cái gì cũng quên. Tiểu tổ tông của ta, mau đến đây với nhũ mẫu nào, thân thể gầy yếu như vậy không thể bị đói được.”
Bị kéo đi, tiểu nhân nhi khẽ cười, nụ cười thanh triệt như tuyền thủy (2) .
Đi vào trong phòng, đồ ăn sáng trên bàn kì thực cũng chỉ là mấy bạch bánh mì, Vì không được coi trọng, hắn cùng nhũ mẫu phải trải qua những ngày hết sức kham khổ.
Tuy rằng kham khổ như vậy thì cũng đã mười năm, sớm đã thành thói quen.
Nhưng nhũ mẫu thì không nghĩ như thế.
Cầm bạch bánh mì cứng lạnh ngắt, lại bắt đầu ca thán. “Đồ vô tình vô nghĩa! Tiểu thư nhà ta vừa đi, hắn liền lật lọng, lập tức có người mới, nhẫn tâm đem cốt nhục của mình sống trong này, trải qua những ngày vất vả! Đây là cho người ăn sao? Hạ nhân ăn so với cái này còn tốt hơn!”
Cho dù hận đến nghiến răng, nhưng vẫn một hơi cầm bánh mì trong tay nhét vào miệng.
Tiểu nhân nhi lặng lẽ ăn. Kì thật bánh mì hôm nay ăn còn ngon hơn bánh mì hôm qua.
Ăn xong chiếc đầu tiên, hắn cầm lấy chiếc thứ hai, không ăn vội ăn vàng mà chậm rãi xé lớp vỏ, nhai nhai trong miệng, đôi mắt to tròn trong veo hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngoài đó là một vùng xanh nhạt. Mới chớm xuân, khí lạnh của mùa đông còn chưa tan hết, trời lam nhợt, mây bạc như sa, một mảng sáng trong. Trời đất lúc này, là những gì hắn có thể nhìn thấy. Tại góc nho nhỏ này, ngẩng đầu một chút là có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn, nhưng, bầu trời dù rộng lớn đến đây thì cũng không thể với tới. Hắn vĩnh vẫn không thể bỏ viện lạc(3) mà hắn ở đây đã mười năm rồi.
Sau khi mẫu thân qua đời, vận mệnh của hắn liền được định trước, nhất định cả đời không thể rời khỏi nơi này.
***********
Sau khi ăn sáng xong, nhũ mẫu liền bận rộn đi làm việc. Tuy chỉ có hai người trụ tại viện lạc này nhưng có một số việc vẫn phải làm. Tỷ như giặt quần áo, quét rác, hoặc vì tiểu chủ nhân mà làm vài bộ quần áo mới. Nói là quần áo mới, kì thực không phải, sau khi tiểu chủ nhân bị vứt bỏ đến viện lạc này, chủ ốc kia chưa bao giờ chuyển sang đây bất cứ đồ vật gì, quần áo đương nhiên cũng không có. Nàng không còn phương pháp, chỉ có thể đem quần áo trước đây của phu nhân thay đổi để tiểu chủ nhân mặc. Tiểu chủ nhân là nam hài tử, điều này không phải nghi ngờ, nhưng trang phục hiện tại của hắn lại thập phần quái dị. Quần áo kia nguyên bản là của nữ nhân, sau khi sửa chữa cũng thập phần phiền toái, để không toát ra nữ tính, Hà nhũ mẫu cũng tốn không ít tâm tư. Cứ như thế, cuối cùng quần áo kia theo hướng trung tính. Cho nên, quần áo trên người tiểu chủ nhân trong mắt người thường phải nói là cực kì dị thường. Nhưng hắn đã mặc mười năm nay, chưa bao giờ đi ra ngoài, căn bản cũng không biết mình có chỗ nào quái dị.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Hà nhũ mẫu không kìm nổi nước mắt rơi trên khuôn mặt.
Nhớ đến trước kia, nàng đã cảm thấy nam nhân họ Phong kia không phải là người tốt, nhiều lần khuyên bảo tiểu thư không nên mê luyến hắn, nhưng tiểu thư không biết hai người không tâm đầu ý hợp, cư nhiên yêu thương tên họ Phong kia. Chẳng những không để ý mình so với tên tiểu tử kia lớn hơn hai tuổi, lại càng không nghe lời khuyên của nàng, khăng khăng đòi gả cho hắn! Tiểu tử họ Phong kia từ trước đến nay đều không có từ chối, thấy tiểu thư có nhan sắc, liền tùy ý đáp ứng việc hôn nhân này. Đến khi tiểu thư về đây mới biết tâm tiểu tử họ Phong kia không ở người nàng, tiểu thư suốt ngày lấy lệ rửa mặt, sầu não không vui, cho dù hoài thượng tiểu thiếu gia, vậy mà cũng không hạnh phúc được, cuối cùng khó sinh mà mất! Mà tên họ Phong kia đích thực không phải người, tiểu thư vừa mất, hắn liền ôm ấp người mới cười cười, đem cốt nhục của chính mình vứt bỏ trong tiểu viện lạc, còn hạ lệnh cả đời không được đi ra ngoài!
Nàng không hiểu, dù tốt xấu gì đi chăng nữa, tiểu thư với hắn cũng là phu thê, hắn có thể nào lại vô tình vô nghĩa đến vậy?!
Hiện tại, tiểu chủ nhân đã mười tuổi, vẫn còn phải sống trong nơi bé nhỏ này. Không có phu tử, không có thư bản(4), theo lão bà tử nàng nhận biết được vài chữ con con. Lão bà tử nàng thực hối hận, lúc còn trẻ sao không đọc nhiều sách một chút, như thế tiểu chủ nhân cũng sẽ không rơi vào cảnh không thư không đọc được chữ! Tiểu chủ nhân thông minh như vậy, chẳng lẽ lại bị rớt tiền đồ!?
Oán đi oán lại, đáng giận nhất vẫn là tên tiểu tử họ Phong kia!
Hà nhũ mẫu nghiến răng giân dữ.
Kéo áo choàng có chút chùng, Phong Trần Nhi ngẩng đầu nhìn cây đại thụ cao lớn, Cây này so với hắn thì hơn rất rất nhiều tuổi, khi hắn bắt đầu có kí ức, nó đã đứng ở đây, cơ hồ cũng cao lớn như thế này, không biết vì cái gì hắn thường ngẩn người nhìn nó. Thân cây thô to, phải đến ba bốn người lực lưỡng mới có thể vòng tay mà ôm xuể, nhành cây mạnh mẽ vươn ra tứ phía, cành lá rậm rạp, bốn mùa đều xanh, chỗ dày đặc kia thì ám lục, có chỗ thì nộn lục, chỗ thì hoàng lục, lại có chút thúy lục(5), xanh muôn màu muôn vẻ.
Nhìn, cứ nhìn như vậy đã rất nhiều năm, không lâu sau vào một buổi chiều, hắn rốt cuộc cũng biết vì sao mình luôn nhìn nó!
Đại thụ kia dù nằm trong tiểu viện này, nhưng cành của nó vươn ra một nơi không rõ ở viện ngoại kia.
Hắn nhẹ nhàng vuốt thân cây. “Ngươi là vì tĩnh mịch(6) sao?”
Gió thổi lá cây xào xạc, tựa hồ như đáp lại lời hắn.
“Ai, ta cũng cảm nhận được có điểm tĩnh mịch đấy!”
Hắn dựa vào bên thân cây, tựa như hài tử dựa vào lòng mẫu thân, trầm ổn những khát vọng hiện rõ trên gương mặt.
Không biết khi nào hắn mới có thể đi ra khỏi vùng trời này đây.
Chưa từng kể với nhũ mẫu, trong thâm tâm hắn biết nhũ mẫu vì hắn mệt nhọc, theo hắn nếm trải rất nhiều khổ sở, nếu không có hắn, nhũ mẫu có thể có cuộc sống tốt hơn. Nhưng vì nàng là nhũ mẫu của mẫu thân, không trách được nàng cũng là nhũ mẫu của hắn.
Nếu có một ngày hắn có thể ra ngoài kia, hắn nhất định đưa nhũ mẫu đi theo, nhượng nàng an ổn tuổi già.
Nhắm mắt lại, rồi mở to đôi mắt, hắn nhìn đại thụ.
Nhũ mẫu thường bảo thân thể hắn gầy yếu, kì thật hắn cũng không vô dụng như nhũ mẫu nói! Chính là không biết vì sao, cơ thể hắn đặc biệt chậm lớn, rõ ràng đã mười tuổi, lại giống như oa nhi mới có bảy tám tuổi, thân thể cũng không bệnh nhưng thể lực so với người bình thường thì kém một chút. Do vậy nhũ mẫu mới lo lắng cho hắn.
Hắn là nam hài tử, chung quy cũng có cái ngỗ ngược của nam hài tử. Thường thường giấu giếm nhũ mẫu, trèo lên trèo xuống, đi bắt dế hoặc là đuổi ếch nhái quanh ao. Nam hài tử nên có thời thơ ấu, hắn cũng không có để lỡ, nơi này ngày qua ngày mặc dù yên lặng, nhưng cũng thực thích! Chỉ cần không để bản thân mình vui chơi vấy bẩn, ánh mắt có chút giấu giếm thì nhũ mẫu sẽ không phát hiện ra.
Đây là bí mật nho nhỏ của hắn, bí mật hắn cẩn thận cất giấu như bảo vật.
Nghĩ nhũ mẫu lúc này chắc chắn đang bận việc, sẽ không chú ý đến hắn, hắn liền lộ ra dáng vẻ tươi cười nghịch ngợm vốn có của một nam hài tử.
Cởi áo choàng ra, thắt vào bên hông, cởi giày, sắn cao tay áo, thuần thục trèo lên đại thụ.
Không tốn nhiều thời gian, hắn liền trèo lên cành thấp nhất, ngồi dựa vào trong chốc lát, tiếp theo lại hướng về phía cành cao hơn ở trước mặt. Cách mặt đất đến mấy thước, hắn một chút cũng không sợ hãi ngồi trên cành cây khẽ lay động hai chân, lắc lư rồi chậm rãi ngừng, ánh mắt của hắn vô thức hướng nhìn về phía tường vây.
Tường vây rất cao, hắn ngồi trên độ cao này, nhìn không rõ cảnh vật ngoài kia. Trước kia trèo lên đến vị trí này, chưa từng lên cao hơn, cũng không trèo lên cành cây vươn quá tường vây.
Hôm nay không biết vì cái gì, hắn lại muốn nhìn thử.
Xuất phát từ lòng hiếu kì, cuối cùng hắn nhích người ra phía ngoài tường vậy.
Nhánh cây này thực thô to, không cần lo lắng sẽ không chịu nổi sức nặng của hắn, khi sắp đến gần tường vây, tim không hiểu sao lại đập loạn lên.
Đây là một điều cấm kị!
Phụ thân chưa từng gặp qua kia đã hạ lệnh, cả đời này hắn cũng không được ra khỏi viện lạc này! Mà hiện giờ, hắn sắp vượt qua Lôi Trì!
Không có sợ hãi, chỉ có hưng phấn.
Hắn biết, nơi viện lạc hẻo lánh này, sẽ không có người nào đi qua!
Bởi vì hắn bị lãng quên!
Đầu vượt qua khỏi tường vây.
Hắn ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài kia.
Đây là…thế giới bên ngoài sao?
Lầu các trùng trùng điệp điệp, cây cối xanh um tươi tốt như mây, hành lang xen kẽ vào nhau, còn có các lương đình(7) với hòn non bộ lớn nhỏ.
Đứng ở trên cao, tầm nhìn cũng rất xa.
Trong mắt hắn, thế giới bên ngoài kia không nhìn được đến tận cùng, nhưng cũng đủ rung động tâm hắn.
Hiện giờ hắn mới biết, viện lạc hắn ở kia là hẻo lánh đến nhường nào, hẻo lánh đến vô thanh vô tức.
Bất giác, hai hàng lệ từ khóe mắt lặng lẽ tuôn trào.
“Ngươi là ai?”
Đột nhiên, một thanh âm lãnh đạm từ bên dưới tường vây vang lên.
Phong Trần Nhi chợt giật mình, đứng chênh vênh không vững suýt chút nữa thì ngã xuống, hắn vội vàng bám vào cành cây bên cạnh để giữ thăng bằng.
Cúi đầu xuống có phần chột dạ, hắn thấy một hắc y nam tử đang ngạo nghễ đứng trên đỉnh hòn non bộ, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn ngơ ngác nhìn nam tử kia, mười năm nay, cuộc sống chỉ có hai người là hắn và nhũ mẫu, chưa từng tiếp xúc với bất cứ ai khác, khi nhìn nam tử kia, hắn không bị gương mặt vô cùng tuần mĩ của nam tử làm kinh sợ, trái lại sững sờ khi thấy nam tử đang đứng trên đỉnh hòn non bộ kia lại có thể sừng sững không ngã.
“Ngươi là ai?”
Thanh âm của nam tử càng ngày càng lạnh thêm.
Phong Trần Nhi không dám trả lời, có phần hoảng sợ muốn trèo trở về.
Hắn không thể để cho người khác biết thân phận của hắn, càng không thể để cho người khác biết, hắn vượt ra khỏi Lôi Trì.
Nhưng sao hắc y nam tử giống như là đoán được ý của hắn vậy?
Một vệt sáng trắng xé không khí lao tới, Phong Trần Nhi chỉ cảm thấy bên hông bị xiết chặt, thân mình không thể cử động được!
Hắn khiếp sợ nhìn xuống hông mình, lẽ nào là một bạch lăng đới(8)?
Quay đầu lại nhìn về phía nam tử, một đầu khác của bạch lăng đới quấn trên tay nam tử kia.
Nam tử lạnh lùng cười, trong nháy mắt, Phong Trần Nhi liền bị kéo ra xa khỏi nhánh cây, hướng thẳng vào lòng của nam tử.
“A?”
Tim Phong Trần Nhi đập như sấm vang, gương mặt trắng bệnh, hoảng sợ không biết phải làm thế nào.
Một bàn tay lớn bấm chặt lấy vai hắn, gương mặt nam tử như khắc băng kề sát mặt hắn: “Nói, ngươi là kẻ nào?”
“Ta…” Phong Trần Nhi cắn cắn môi.
Không, hắn không thể nói! Hắn không thể hại nhũ mẫu.
Nụ cười của nam tử ngày càng lạnh lẽo.
Bàn tay bóp mạnh vai hắn, lực đạo gia tăng thêm, Phong Trần Nhi mồ hôi lạnh ứa ra, đau đến mức thần sắc nhợt nhạt cả đi.
“Có nói hay không?”
Không thể nói! Không thể nói! Phong Trần Nhi lắc đầu.
“Hừ!” Bàn tay của nam tử cơ hồ như muốn bóp nát bả vai nhỏ bé của hắn.
Phong Trần Nhi cắn răng, đau quá, đau đến choáng váng mặt mày. Yếu ớt nhìn đôi mắt của năm nhân lãnh khốc vô tình, không biết vì sao, cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy nó rất đẹp, không kìm được mà nhìn thẳng như thế.
Hắc mâu(9) của nam tử chợt dao động, đột nhiên quay đầu. “Chuyện gì?”
Vừa mới đến liền bị chủ nhân phát hiện, tổng quản cũng không lấy làm kinh ngạc, chính là lễ phép nói: ” Tái bắc ‘Hàn thiên nhất kiếm’ đến khiêu chiến.”
Khóe miệng nam tử nhếch lên, để lộ một mạt cười tàn bạo.
Một tay ôm lấy eo hài tử trong ngực, nghiêng mình hướng phía Bắc bay đi.
Tổng quản theo gót ở phía sau.
Nhẹ nhàng đáp xuống đứng trên võ tràng(10), một bạch y nam tử sớm đã đứng ở giữa. Xung quanh võ tràng làhai hàng thanh niên cường tráng trang phục chỉnh tề, dáng vẻ đạm mạc, đôi mắt cảnh giới chú ý đến nhất cử nhất động của bạch y nam tử.
Hắc y nam tử liếc bạch y nam tử một cái, cũng chẳng để ý đến.
Cổ tay giật lên, quấn lấy bạch lăng trơn bóng bên hông hài từ lại, bạch lăng như xà nhập vào tay áo của hắn.
Dạ dày Phong Trần Nhi quay cuồng như có sóng, thay đổi nhanh chóng khiến hắn không thích ứng kịp, liền khó chịu ôm bụng, vô lực dựa vào ngực nam từ.
Nam tử không liếc mắt đến hắn lấy một lần, ném hắn cho thanh y nam tử phía sau, không hề để ý tới.
Phong Trần Nhi lại thêm một cơn chóng mặt, rơi vào lòng một người xa lạ nữa.
Thanh y nam tử liếc mắt quét qua hắn một cái, không lên tiếng, cứ thế ôm hắn, mắt nhìn thẳng vào võ tràng.
“Tại hạ Hàn Liên Giang, sớm nghe nói Phong trang chủ võ công cái thế, hôm nay có dịp may được lĩnh hội.” bạch y nam tử chắp tay làm lễ.
Hắc y nam tử không nói gì. Khoanh tay đứng đó, áo bào không có gió tự lay động, nam tử tự nhiên bước vào tình trạng nghênh chiến.
Hàn Liên Giang mỉm cười, rút trường kiếm ba thước trong tay áo ra.
Phút chốc, hai người đối đầu với nhau, hết sức căng thẳng.
Phong Trần Nhi thực vất vả để điểu hòa nhịp thở trở lại bình thường, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một màn quỷ dị như thế này.
Không hiểu đã phát sinh ra chuyện gì đây, hôm nay thực kinh ngạc thấy được rất nhiều người, lần đầu tiên trong cuộc đời thấy được kẻ khác, vậy mà trong tâm hắn lại vô cùng hưng phấn, đông thời cũng thực sợ hãi. Hắn không rõ tương lai mình sẽ có gì thay đổi, nhưng trực giác cho hắn biết, hắc y nam tử là một nhân vật rất nguy hiểm.
Nhìn trên sân, nhất hắc nhất bạch đứng yên đối diện với nhau, hắn nuốt nước miếng. Chưa từng trải qua sự đời, vậy mà cũng có thể hiểu được bầu không khí nghẹt thở lúc này.
Trong chớp mắt, hai bóng hắc bạch đều bất ngờ chuyển động!
Chuyển động rất nhanh, như lưỡng đạo cực quang, vụt đến vụt đi trong mắt Phong Trần Nhi. Phong Trần Nhi khẽ nhếch cái miếng nhỏ nhắn. Hắn từ trước đến giờ không biết phàm nhân cũng có thần tốc như thế này? Không rõ hai người kia đang làm cái gì, nhưng theo nét mặt những người đứng ngoài, có thể thấy được sự tình phi thường ác liệt.
Đây là một cuộc đấu võ!
Thắng, danh dương giang hồ, thua, thanh danh tạo địa!
(Thắng, thanh danh được truyền khắp giang hồ, thua thì đều mất hêt!)
Khiêu chiến cao thủ là hứng thú của người luyện võ. Thành, nổi danh, bại, ẩn danh. Chờ võ công cao thêm một bậc nữa, lại tái xuất.
Người trong giang hồ đều biết, Tái bắc ‘Hàn thiên nhất kiếm” kiếm thuật siêu quần, sáu năm trước tự xuất đạo, không biết bao nhiêu kiếm khách bại dưới tay hắn, cho đến giờ, trong chốn võ lâm không có mấy người ngang hàng với hắn. Mà trang chủ “Ngự phong sơn trang” Phong Lãnh Tà mười lăm tuổi đã nổi danh giang hồ, kiếm thuật là siêu nhiên tuyệt trần, gần bức thẳng đến Kiếm Thánh, cho đến mười năm nay, kiếm thuật có thể coi là thiên hạ đệ nhất! Hôm nay Hàn Liên Thanh đến khiêu chiến, cũng không nắm chắc được mấy phần thắng, nhưng kẻ mê kiếm, vẫn muốn cùng cao thủ đọ cao thấp một phen.
Quả nhiên, Phong Lãnh Tà thiên hạ đệ nhất kiếm đều không phải hư danh. Mới động thủ, Hàn Liên Giang liền biết mình sẽ bại trận. Nhưng trong tâm dồn hết sức lực chịu đựng, chỉ muốn biết thực lực của mình dưới đệ nhất kiếm tiếp được bao nhiêu chiêu.
Sau hai trăm chiêu, kiếm của hắn rời khỏi tay rơi ra ngoài võ tràng, hơn nữa còn bị gãy làm hai!
Mà trên cổ hắn, là một lãnh kiếm hàn quang sáng lóa.
“Ta thua!” Hàn Liên Giang không vì bại trận mà thất vọng chán chường, ngược lại còn rất thoải mái.
Phong Lãnh Tà thu kiếm. Xoay người đi đến chô thanh y nam tử.
Phong Trần Nhi dụi dụi mắt, cảm thấy mình vừa mới chớp mắt có vài lần, hai nhân ảnh liền đứng yên, lúc sao, bạch y nam tử nói một câu “Ta thua.”
Vừa rồi…đã xảy ra chuyện gì?
Mới uy nghĩ, trước mắt liền tối sầm lại, hơi thở hàn băng phả vào mặt, hắn kinh ngạc, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lãng mạc.
Thanh y nam tử đem hài tử trong lòng giao cho chủ nhân, rồi lùi sang một bên.
Phong Trần Nhi hoảng hốt, hơi giãy dụa, nhưng một chút khí lực kia của hắn, đối với nam tử mà nói, chỉ như một tiểu sâu đang ngọ nguậy.
Cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của hài tử trước ngực, hơi nheo mắt.
Chủ nhân không lên tiếng, tất cả thuộc hạ cũng lặng lẽ không phát ra âm thanh nào, vài người thoáng chủ ý đến hài tử trong lòng chủ nhân.
Hàn Liên Giang vẫn chưa rời đi cũng có chút tò mò nhìn lướt qua hài tử trước ngực Phong Lãnh Tà.
Nhìn một lát, hắn bước lên phía trước, hỏi: “Lãnh trang chủ…không biết vị này…là lệnh ái hay là lệnh lang?”
Phong Lãnh Tà bỗng ngẩng đầu, nhãn thần như kiếm vụt về phía Hàn Liên Giang.
Hàn Liên Giang cảm thấy có phần không sao hiểu nổi. Phong Lãnh Tà này thật kì quái, từ lúc xuất hiện cho tới bây giờ chưa nói đến một lời, vậy mà vừa hỏi đến hài tử trong lòng hắn lại dùng ánh mắt lạnh buốt như thế nhìn mình.
“Sao vậy? Ta nói sai sao? Nhưng hài tử này rất giống ngươi! Đặc biệt là ngũ quan kia, thập phần tương tự, chính là hài tử này còn quá non nớt, nhìn thấy thực xinh đẹp tuyệt trần…”
Chưa dứt câu, Phong Lãnh Tà đã hạ lệnh trục khách. “Tiễn Hàn công tử.”
“Ách…”
Hàn Liên Giang muốn nói nhưng lại thôi, đành phải nhặt kiếm rời đi.
Chờ cho người ngoài đi hẳn, Phong Lãnh Tà lại bóp chặt lấy bả vai của hài tử trước ngực. “Ngươi là ai?”
Phong Trần Nhi đau đến mức muốn kêu lên, cau mày, không chịu mở miệng.
Phong Lãnh Tà nheo mắt, hàn quang bất ngờ hiện ra. Hài tử này nếu không chịu mở miệng, e là sẽ mất mạng! Kẻ trong giang hồ đều biết, Phong Lãnh Tà thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng vô tình lại hơn hẳn một bậc!
“Chủ thượng, chậm đã!” Tổng quan tiến lên, xem xét kí gương mắt hài tử.
Phong Lãnh Tà lạnh lùng nhìn về phía tổng quản.
“Hài tử này…có thể thực sự là nhi tử của chủ thượng!” Tổng quản cũng đã ngoài năm mươi, đã chiếu cố Phong Lãnh Tà từ nhỏ cho đến khi trưởng thanh, cho nên không bị sự lãnh khốc của hắn làm dao động. Ở “Ngự phong sơn trang” chỉ có tổng quản là không sợ hơi thở hàn băng của trang chủ.
Hắc mâu của Phong Lãnh Tà nhìn chằm chằm vào hài tử trong lòng.
Hài tử kia cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.
“Chủ thượng có còn nhớ…mười một năm trước…ngài có cưới một người?” Tổng quản hỏi.
Phong Lãnh Tà khẽ gật đầu.
Mười một năm trước, hắn mười bốn tuổi, có kẻ đánh lén mà bị thương, sau đó được một nữ tử cứu giúp, rồi nàng một lòng muốn gả cho hắn, hắn mặc dù chán ghét nhưng cuối cùng vẫn cưới. Một năm sau, nàng vì khó sinh mà chết, hắn đem mọi thứ của nàng dọn dẹp ra ngoài, bao gồm cả hài tử vừa mới ra đời kia nữa!
Tổng quản phụ trách cả những việc vặt vãnh của sơn trang, đương nhiên biết nhi tử của Phong Lãnh Tà vẫn luôn sống trong viện lạc, chính là kì lạ, hài tử này hôm này làm sao lại ra khỏi nơi đó?
“Tên?” Phong Lãnh Tà hỏi tổng quản.
Tổng quản lắc đầu không biết.
“Tính?”
Tổng quản lại lắc đầu.
Phong Lãnh Tà lộ ra nụ cười lãnh khốc. “Gọi người hầu dưỡng hắn đến đây.”
“Dạ.” Tổng quản vâng mệnh lui xuống.
Mặc dù Phong Trần Nhi không biết nam tử cùng với lão gia gia kia nói cái gì, nhưng dù sao vẫn hiểu được một chút. Tỷ như, hắn là nhi tử của con người lãnh mạc này!?
Như vậy…người này…chính là phụ thân của hắn sao?
Phong Trần Nhi không thể tin dược, hắn lẽ nào lại gặp được phụ thân mà nhũ mẫu muốn nói là vô tình vô nghĩa?
Phụ thân?
Con người xa lạ và làm cho kẻ khác đau thương biết nhường nào?
Hắn đã từng ảo tưởng khi gặp mặt phụ thân mình như thế nào, về sau đương nghe theo lời Hà nhũ mẫu nói biết được về phụ thân, hắn liền không ảo tưởng gì nữa! Phụ thân, là một kẻ vô tình vô nghĩa!
Nhưng hôm nay, do hắn nhất thời ham chơi, gặp mặt phụ thân vốn dĩ phải thân thiết nhưng lại lãnh đạm như người dưng!?
Phong Lãnh Tà ôm hắn đi về phía đại sảnh. Bốn thanh y nam tử theo sát. Bốn người này là tứ đại hộ pháp của “Ngự phong sơn trang”, mệnh danh là “Phong, Hỏa, Lôi, Điện” để phân biết. Tuổi tác của bọn họ không nhiều lắm, đồi là khoảng đôi mươi nhưng võ công lại thâm hậu không lường được! Ngày thường bốn người rất đạm mạc, hiếm khi bộc lộ biểu tình, thế nhưng hôm nay cũng có thần sắc kinh ngạc.
Nguyên lại, trang trử…còn có nhi tử?!
Một hài tử thực xa lạ!
—-
1. Tiểu nhân nhi: bé – cách gọi yêu trẻ con.
2. Thanh triệt: trong trẻo, tuyền thủy: nước suối.
3. Viện lạc: một gian nhỏ bị lãng quên.
4. Thư bản: sách vở.
5. Ám lục, nộn lục, hoàng lục, thúy lục: xanh thãm, xanh nhạt, xanh vàng, xanh ngọc.
6. Tĩnh mịch:cô đơn, cô quạnh.
7. Hắc mâu: con ngươi.
8. Bạch lăng đới: dải lụa trắng.
9. Lương đình: đình, các nghỉ mát
10. Võ tràng: sân đấu võ.
Một bàn tay trắng noãn vươn ra, lòng bàn tay xinh xắn hứng lấy giọt sương trong suốt đang rơi xuống. Chủ nhân bàn tay nhỏ bé đó vươn đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếm hạt sương, thưởng thức hương vị trong trẻo của tự nhiên.
Tiếng bước chân dồn dập chạy đến, người vừa tới thở hổn hển, trong tay cầm một chiếc áo da cũ nát.”Tiểu tổ tông, sao ngươi lại dậy sớm như vậy? Trời lạnh, coi chừng rét cóng.”
Chủ nhân bàn tay xinh xắn vừa rồi có dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai người vừa tới thôi, gương mặt non nớt nở một nụ cười yếu ớt với một chút thản nhiên, thuần khiết tựa như sương sớm mai. “Nhũ mẫu, trời rất đẹp, ta liền thức dậy tản bộ một lát.”
Hà nhũ mẫu khoác chiếc áo cũ lên người tiểu nhân nhi (1) , vuốt vuốt đầu hắn, lải nhải trong miệng. “Tản bộ? Với cơ thể thế này? Đừng sinh bệnh với nhũ mẫu là tốt rồi! Ai, phu nhân thật đáng thương qua đời sớm quá, cô gia thì lại là kẻ vô tình vô nghĩa, để tiểu bảo bối của ta sống tại nơi quá tồi tàn này chịu khổ! Ông trời lại bất công, làm cho tiểu bảo bối lớn lên với cơ thể bệnh tật như vậy. Ô ô ô, phu nhân a, người vì sao lại ra đi sớm như vậy?”
Tiểu nhân nhi ngáp dài, mỗi sớm đều nghe nhũ mẫu ca thán một lần, mới đầu nghe xong còn có chút đau khổ thương tâm, lâu dần không có cảm giác. Chờ nhũ mẫu lảm nhảm xong, hắn dụi dụi mắt. “nhũ mẫu, ta đói bụng.”
Hà nhũ mẫu hấp tấp vả vào miệng mình. “Xem trí nhớ của ta này, lải nhải một hồi thì cái gì cũng quên. Tiểu tổ tông của ta, mau đến đây với nhũ mẫu nào, thân thể gầy yếu như vậy không thể bị đói được.”
Bị kéo đi, tiểu nhân nhi khẽ cười, nụ cười thanh triệt như tuyền thủy (2) .
Đi vào trong phòng, đồ ăn sáng trên bàn kì thực cũng chỉ là mấy bạch bánh mì, Vì không được coi trọng, hắn cùng nhũ mẫu phải trải qua những ngày hết sức kham khổ.
Tuy rằng kham khổ như vậy thì cũng đã mười năm, sớm đã thành thói quen.
Nhưng nhũ mẫu thì không nghĩ như thế.
Cầm bạch bánh mì cứng lạnh ngắt, lại bắt đầu ca thán. “Đồ vô tình vô nghĩa! Tiểu thư nhà ta vừa đi, hắn liền lật lọng, lập tức có người mới, nhẫn tâm đem cốt nhục của mình sống trong này, trải qua những ngày vất vả! Đây là cho người ăn sao? Hạ nhân ăn so với cái này còn tốt hơn!”
Cho dù hận đến nghiến răng, nhưng vẫn một hơi cầm bánh mì trong tay nhét vào miệng.
Tiểu nhân nhi lặng lẽ ăn. Kì thật bánh mì hôm nay ăn còn ngon hơn bánh mì hôm qua.
Ăn xong chiếc đầu tiên, hắn cầm lấy chiếc thứ hai, không ăn vội ăn vàng mà chậm rãi xé lớp vỏ, nhai nhai trong miệng, đôi mắt to tròn trong veo hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngoài đó là một vùng xanh nhạt. Mới chớm xuân, khí lạnh của mùa đông còn chưa tan hết, trời lam nhợt, mây bạc như sa, một mảng sáng trong. Trời đất lúc này, là những gì hắn có thể nhìn thấy. Tại góc nho nhỏ này, ngẩng đầu một chút là có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn, nhưng, bầu trời dù rộng lớn đến đây thì cũng không thể với tới. Hắn vĩnh vẫn không thể bỏ viện lạc(3) mà hắn ở đây đã mười năm rồi.
Sau khi mẫu thân qua đời, vận mệnh của hắn liền được định trước, nhất định cả đời không thể rời khỏi nơi này.
***********
Sau khi ăn sáng xong, nhũ mẫu liền bận rộn đi làm việc. Tuy chỉ có hai người trụ tại viện lạc này nhưng có một số việc vẫn phải làm. Tỷ như giặt quần áo, quét rác, hoặc vì tiểu chủ nhân mà làm vài bộ quần áo mới. Nói là quần áo mới, kì thực không phải, sau khi tiểu chủ nhân bị vứt bỏ đến viện lạc này, chủ ốc kia chưa bao giờ chuyển sang đây bất cứ đồ vật gì, quần áo đương nhiên cũng không có. Nàng không còn phương pháp, chỉ có thể đem quần áo trước đây của phu nhân thay đổi để tiểu chủ nhân mặc. Tiểu chủ nhân là nam hài tử, điều này không phải nghi ngờ, nhưng trang phục hiện tại của hắn lại thập phần quái dị. Quần áo kia nguyên bản là của nữ nhân, sau khi sửa chữa cũng thập phần phiền toái, để không toát ra nữ tính, Hà nhũ mẫu cũng tốn không ít tâm tư. Cứ như thế, cuối cùng quần áo kia theo hướng trung tính. Cho nên, quần áo trên người tiểu chủ nhân trong mắt người thường phải nói là cực kì dị thường. Nhưng hắn đã mặc mười năm nay, chưa bao giờ đi ra ngoài, căn bản cũng không biết mình có chỗ nào quái dị.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Hà nhũ mẫu không kìm nổi nước mắt rơi trên khuôn mặt.
Nhớ đến trước kia, nàng đã cảm thấy nam nhân họ Phong kia không phải là người tốt, nhiều lần khuyên bảo tiểu thư không nên mê luyến hắn, nhưng tiểu thư không biết hai người không tâm đầu ý hợp, cư nhiên yêu thương tên họ Phong kia. Chẳng những không để ý mình so với tên tiểu tử kia lớn hơn hai tuổi, lại càng không nghe lời khuyên của nàng, khăng khăng đòi gả cho hắn! Tiểu tử họ Phong kia từ trước đến nay đều không có từ chối, thấy tiểu thư có nhan sắc, liền tùy ý đáp ứng việc hôn nhân này. Đến khi tiểu thư về đây mới biết tâm tiểu tử họ Phong kia không ở người nàng, tiểu thư suốt ngày lấy lệ rửa mặt, sầu não không vui, cho dù hoài thượng tiểu thiếu gia, vậy mà cũng không hạnh phúc được, cuối cùng khó sinh mà mất! Mà tên họ Phong kia đích thực không phải người, tiểu thư vừa mất, hắn liền ôm ấp người mới cười cười, đem cốt nhục của chính mình vứt bỏ trong tiểu viện lạc, còn hạ lệnh cả đời không được đi ra ngoài!
Nàng không hiểu, dù tốt xấu gì đi chăng nữa, tiểu thư với hắn cũng là phu thê, hắn có thể nào lại vô tình vô nghĩa đến vậy?!
Hiện tại, tiểu chủ nhân đã mười tuổi, vẫn còn phải sống trong nơi bé nhỏ này. Không có phu tử, không có thư bản(4), theo lão bà tử nàng nhận biết được vài chữ con con. Lão bà tử nàng thực hối hận, lúc còn trẻ sao không đọc nhiều sách một chút, như thế tiểu chủ nhân cũng sẽ không rơi vào cảnh không thư không đọc được chữ! Tiểu chủ nhân thông minh như vậy, chẳng lẽ lại bị rớt tiền đồ!?
Oán đi oán lại, đáng giận nhất vẫn là tên tiểu tử họ Phong kia!
Hà nhũ mẫu nghiến răng giân dữ.
Kéo áo choàng có chút chùng, Phong Trần Nhi ngẩng đầu nhìn cây đại thụ cao lớn, Cây này so với hắn thì hơn rất rất nhiều tuổi, khi hắn bắt đầu có kí ức, nó đã đứng ở đây, cơ hồ cũng cao lớn như thế này, không biết vì cái gì hắn thường ngẩn người nhìn nó. Thân cây thô to, phải đến ba bốn người lực lưỡng mới có thể vòng tay mà ôm xuể, nhành cây mạnh mẽ vươn ra tứ phía, cành lá rậm rạp, bốn mùa đều xanh, chỗ dày đặc kia thì ám lục, có chỗ thì nộn lục, chỗ thì hoàng lục, lại có chút thúy lục(5), xanh muôn màu muôn vẻ.
Nhìn, cứ nhìn như vậy đã rất nhiều năm, không lâu sau vào một buổi chiều, hắn rốt cuộc cũng biết vì sao mình luôn nhìn nó!
Đại thụ kia dù nằm trong tiểu viện này, nhưng cành của nó vươn ra một nơi không rõ ở viện ngoại kia.
Hắn nhẹ nhàng vuốt thân cây. “Ngươi là vì tĩnh mịch(6) sao?”
Gió thổi lá cây xào xạc, tựa hồ như đáp lại lời hắn.
“Ai, ta cũng cảm nhận được có điểm tĩnh mịch đấy!”
Hắn dựa vào bên thân cây, tựa như hài tử dựa vào lòng mẫu thân, trầm ổn những khát vọng hiện rõ trên gương mặt.
Không biết khi nào hắn mới có thể đi ra khỏi vùng trời này đây.
Chưa từng kể với nhũ mẫu, trong thâm tâm hắn biết nhũ mẫu vì hắn mệt nhọc, theo hắn nếm trải rất nhiều khổ sở, nếu không có hắn, nhũ mẫu có thể có cuộc sống tốt hơn. Nhưng vì nàng là nhũ mẫu của mẫu thân, không trách được nàng cũng là nhũ mẫu của hắn.
Nếu có một ngày hắn có thể ra ngoài kia, hắn nhất định đưa nhũ mẫu đi theo, nhượng nàng an ổn tuổi già.
Nhắm mắt lại, rồi mở to đôi mắt, hắn nhìn đại thụ.
Nhũ mẫu thường bảo thân thể hắn gầy yếu, kì thật hắn cũng không vô dụng như nhũ mẫu nói! Chính là không biết vì sao, cơ thể hắn đặc biệt chậm lớn, rõ ràng đã mười tuổi, lại giống như oa nhi mới có bảy tám tuổi, thân thể cũng không bệnh nhưng thể lực so với người bình thường thì kém một chút. Do vậy nhũ mẫu mới lo lắng cho hắn.
Hắn là nam hài tử, chung quy cũng có cái ngỗ ngược của nam hài tử. Thường thường giấu giếm nhũ mẫu, trèo lên trèo xuống, đi bắt dế hoặc là đuổi ếch nhái quanh ao. Nam hài tử nên có thời thơ ấu, hắn cũng không có để lỡ, nơi này ngày qua ngày mặc dù yên lặng, nhưng cũng thực thích! Chỉ cần không để bản thân mình vui chơi vấy bẩn, ánh mắt có chút giấu giếm thì nhũ mẫu sẽ không phát hiện ra.
Đây là bí mật nho nhỏ của hắn, bí mật hắn cẩn thận cất giấu như bảo vật.
Nghĩ nhũ mẫu lúc này chắc chắn đang bận việc, sẽ không chú ý đến hắn, hắn liền lộ ra dáng vẻ tươi cười nghịch ngợm vốn có của một nam hài tử.
Cởi áo choàng ra, thắt vào bên hông, cởi giày, sắn cao tay áo, thuần thục trèo lên đại thụ.
Không tốn nhiều thời gian, hắn liền trèo lên cành thấp nhất, ngồi dựa vào trong chốc lát, tiếp theo lại hướng về phía cành cao hơn ở trước mặt. Cách mặt đất đến mấy thước, hắn một chút cũng không sợ hãi ngồi trên cành cây khẽ lay động hai chân, lắc lư rồi chậm rãi ngừng, ánh mắt của hắn vô thức hướng nhìn về phía tường vây.
Tường vây rất cao, hắn ngồi trên độ cao này, nhìn không rõ cảnh vật ngoài kia. Trước kia trèo lên đến vị trí này, chưa từng lên cao hơn, cũng không trèo lên cành cây vươn quá tường vây.
Hôm nay không biết vì cái gì, hắn lại muốn nhìn thử.
Xuất phát từ lòng hiếu kì, cuối cùng hắn nhích người ra phía ngoài tường vậy.
Nhánh cây này thực thô to, không cần lo lắng sẽ không chịu nổi sức nặng của hắn, khi sắp đến gần tường vây, tim không hiểu sao lại đập loạn lên.
Đây là một điều cấm kị!
Phụ thân chưa từng gặp qua kia đã hạ lệnh, cả đời này hắn cũng không được ra khỏi viện lạc này! Mà hiện giờ, hắn sắp vượt qua Lôi Trì!
Không có sợ hãi, chỉ có hưng phấn.
Hắn biết, nơi viện lạc hẻo lánh này, sẽ không có người nào đi qua!
Bởi vì hắn bị lãng quên!
Đầu vượt qua khỏi tường vây.
Hắn ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài kia.
Đây là…thế giới bên ngoài sao?
Lầu các trùng trùng điệp điệp, cây cối xanh um tươi tốt như mây, hành lang xen kẽ vào nhau, còn có các lương đình(7) với hòn non bộ lớn nhỏ.
Đứng ở trên cao, tầm nhìn cũng rất xa.
Trong mắt hắn, thế giới bên ngoài kia không nhìn được đến tận cùng, nhưng cũng đủ rung động tâm hắn.
Hiện giờ hắn mới biết, viện lạc hắn ở kia là hẻo lánh đến nhường nào, hẻo lánh đến vô thanh vô tức.
Bất giác, hai hàng lệ từ khóe mắt lặng lẽ tuôn trào.
“Ngươi là ai?”
Đột nhiên, một thanh âm lãnh đạm từ bên dưới tường vây vang lên.
Phong Trần Nhi chợt giật mình, đứng chênh vênh không vững suýt chút nữa thì ngã xuống, hắn vội vàng bám vào cành cây bên cạnh để giữ thăng bằng.
Cúi đầu xuống có phần chột dạ, hắn thấy một hắc y nam tử đang ngạo nghễ đứng trên đỉnh hòn non bộ, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn ngơ ngác nhìn nam tử kia, mười năm nay, cuộc sống chỉ có hai người là hắn và nhũ mẫu, chưa từng tiếp xúc với bất cứ ai khác, khi nhìn nam tử kia, hắn không bị gương mặt vô cùng tuần mĩ của nam tử làm kinh sợ, trái lại sững sờ khi thấy nam tử đang đứng trên đỉnh hòn non bộ kia lại có thể sừng sững không ngã.
“Ngươi là ai?”
Thanh âm của nam tử càng ngày càng lạnh thêm.
Phong Trần Nhi không dám trả lời, có phần hoảng sợ muốn trèo trở về.
Hắn không thể để cho người khác biết thân phận của hắn, càng không thể để cho người khác biết, hắn vượt ra khỏi Lôi Trì.
Nhưng sao hắc y nam tử giống như là đoán được ý của hắn vậy?
Một vệt sáng trắng xé không khí lao tới, Phong Trần Nhi chỉ cảm thấy bên hông bị xiết chặt, thân mình không thể cử động được!
Hắn khiếp sợ nhìn xuống hông mình, lẽ nào là một bạch lăng đới(8)?
Quay đầu lại nhìn về phía nam tử, một đầu khác của bạch lăng đới quấn trên tay nam tử kia.
Nam tử lạnh lùng cười, trong nháy mắt, Phong Trần Nhi liền bị kéo ra xa khỏi nhánh cây, hướng thẳng vào lòng của nam tử.
“A?”
Tim Phong Trần Nhi đập như sấm vang, gương mặt trắng bệnh, hoảng sợ không biết phải làm thế nào.
Một bàn tay lớn bấm chặt lấy vai hắn, gương mặt nam tử như khắc băng kề sát mặt hắn: “Nói, ngươi là kẻ nào?”
“Ta…” Phong Trần Nhi cắn cắn môi.
Không, hắn không thể nói! Hắn không thể hại nhũ mẫu.
Nụ cười của nam tử ngày càng lạnh lẽo.
Bàn tay bóp mạnh vai hắn, lực đạo gia tăng thêm, Phong Trần Nhi mồ hôi lạnh ứa ra, đau đến mức thần sắc nhợt nhạt cả đi.
“Có nói hay không?”
Không thể nói! Không thể nói! Phong Trần Nhi lắc đầu.
“Hừ!” Bàn tay của nam tử cơ hồ như muốn bóp nát bả vai nhỏ bé của hắn.
Phong Trần Nhi cắn răng, đau quá, đau đến choáng váng mặt mày. Yếu ớt nhìn đôi mắt của năm nhân lãnh khốc vô tình, không biết vì sao, cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy nó rất đẹp, không kìm được mà nhìn thẳng như thế.
Hắc mâu(9) của nam tử chợt dao động, đột nhiên quay đầu. “Chuyện gì?”
Vừa mới đến liền bị chủ nhân phát hiện, tổng quản cũng không lấy làm kinh ngạc, chính là lễ phép nói: ” Tái bắc ‘Hàn thiên nhất kiếm’ đến khiêu chiến.”
Khóe miệng nam tử nhếch lên, để lộ một mạt cười tàn bạo.
Một tay ôm lấy eo hài tử trong ngực, nghiêng mình hướng phía Bắc bay đi.
Tổng quản theo gót ở phía sau.
Nhẹ nhàng đáp xuống đứng trên võ tràng(10), một bạch y nam tử sớm đã đứng ở giữa. Xung quanh võ tràng làhai hàng thanh niên cường tráng trang phục chỉnh tề, dáng vẻ đạm mạc, đôi mắt cảnh giới chú ý đến nhất cử nhất động của bạch y nam tử.
Hắc y nam tử liếc bạch y nam tử một cái, cũng chẳng để ý đến.
Cổ tay giật lên, quấn lấy bạch lăng trơn bóng bên hông hài từ lại, bạch lăng như xà nhập vào tay áo của hắn.
Dạ dày Phong Trần Nhi quay cuồng như có sóng, thay đổi nhanh chóng khiến hắn không thích ứng kịp, liền khó chịu ôm bụng, vô lực dựa vào ngực nam từ.
Nam tử không liếc mắt đến hắn lấy một lần, ném hắn cho thanh y nam tử phía sau, không hề để ý tới.
Phong Trần Nhi lại thêm một cơn chóng mặt, rơi vào lòng một người xa lạ nữa.
Thanh y nam tử liếc mắt quét qua hắn một cái, không lên tiếng, cứ thế ôm hắn, mắt nhìn thẳng vào võ tràng.
“Tại hạ Hàn Liên Giang, sớm nghe nói Phong trang chủ võ công cái thế, hôm nay có dịp may được lĩnh hội.” bạch y nam tử chắp tay làm lễ.
Hắc y nam tử không nói gì. Khoanh tay đứng đó, áo bào không có gió tự lay động, nam tử tự nhiên bước vào tình trạng nghênh chiến.
Hàn Liên Giang mỉm cười, rút trường kiếm ba thước trong tay áo ra.
Phút chốc, hai người đối đầu với nhau, hết sức căng thẳng.
Phong Trần Nhi thực vất vả để điểu hòa nhịp thở trở lại bình thường, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một màn quỷ dị như thế này.
Không hiểu đã phát sinh ra chuyện gì đây, hôm nay thực kinh ngạc thấy được rất nhiều người, lần đầu tiên trong cuộc đời thấy được kẻ khác, vậy mà trong tâm hắn lại vô cùng hưng phấn, đông thời cũng thực sợ hãi. Hắn không rõ tương lai mình sẽ có gì thay đổi, nhưng trực giác cho hắn biết, hắc y nam tử là một nhân vật rất nguy hiểm.
Nhìn trên sân, nhất hắc nhất bạch đứng yên đối diện với nhau, hắn nuốt nước miếng. Chưa từng trải qua sự đời, vậy mà cũng có thể hiểu được bầu không khí nghẹt thở lúc này.
Trong chớp mắt, hai bóng hắc bạch đều bất ngờ chuyển động!
Chuyển động rất nhanh, như lưỡng đạo cực quang, vụt đến vụt đi trong mắt Phong Trần Nhi. Phong Trần Nhi khẽ nhếch cái miếng nhỏ nhắn. Hắn từ trước đến giờ không biết phàm nhân cũng có thần tốc như thế này? Không rõ hai người kia đang làm cái gì, nhưng theo nét mặt những người đứng ngoài, có thể thấy được sự tình phi thường ác liệt.
Đây là một cuộc đấu võ!
Thắng, danh dương giang hồ, thua, thanh danh tạo địa!
(Thắng, thanh danh được truyền khắp giang hồ, thua thì đều mất hêt!)
Khiêu chiến cao thủ là hứng thú của người luyện võ. Thành, nổi danh, bại, ẩn danh. Chờ võ công cao thêm một bậc nữa, lại tái xuất.
Người trong giang hồ đều biết, Tái bắc ‘Hàn thiên nhất kiếm” kiếm thuật siêu quần, sáu năm trước tự xuất đạo, không biết bao nhiêu kiếm khách bại dưới tay hắn, cho đến giờ, trong chốn võ lâm không có mấy người ngang hàng với hắn. Mà trang chủ “Ngự phong sơn trang” Phong Lãnh Tà mười lăm tuổi đã nổi danh giang hồ, kiếm thuật là siêu nhiên tuyệt trần, gần bức thẳng đến Kiếm Thánh, cho đến mười năm nay, kiếm thuật có thể coi là thiên hạ đệ nhất! Hôm nay Hàn Liên Thanh đến khiêu chiến, cũng không nắm chắc được mấy phần thắng, nhưng kẻ mê kiếm, vẫn muốn cùng cao thủ đọ cao thấp một phen.
Quả nhiên, Phong Lãnh Tà thiên hạ đệ nhất kiếm đều không phải hư danh. Mới động thủ, Hàn Liên Giang liền biết mình sẽ bại trận. Nhưng trong tâm dồn hết sức lực chịu đựng, chỉ muốn biết thực lực của mình dưới đệ nhất kiếm tiếp được bao nhiêu chiêu.
Sau hai trăm chiêu, kiếm của hắn rời khỏi tay rơi ra ngoài võ tràng, hơn nữa còn bị gãy làm hai!
Mà trên cổ hắn, là một lãnh kiếm hàn quang sáng lóa.
“Ta thua!” Hàn Liên Giang không vì bại trận mà thất vọng chán chường, ngược lại còn rất thoải mái.
Phong Lãnh Tà thu kiếm. Xoay người đi đến chô thanh y nam tử.
Phong Trần Nhi dụi dụi mắt, cảm thấy mình vừa mới chớp mắt có vài lần, hai nhân ảnh liền đứng yên, lúc sao, bạch y nam tử nói một câu “Ta thua.”
Vừa rồi…đã xảy ra chuyện gì?
Mới uy nghĩ, trước mắt liền tối sầm lại, hơi thở hàn băng phả vào mặt, hắn kinh ngạc, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lãng mạc.
Thanh y nam tử đem hài tử trong lòng giao cho chủ nhân, rồi lùi sang một bên.
Phong Trần Nhi hoảng hốt, hơi giãy dụa, nhưng một chút khí lực kia của hắn, đối với nam tử mà nói, chỉ như một tiểu sâu đang ngọ nguậy.
Cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của hài tử trước ngực, hơi nheo mắt.
Chủ nhân không lên tiếng, tất cả thuộc hạ cũng lặng lẽ không phát ra âm thanh nào, vài người thoáng chủ ý đến hài tử trong lòng chủ nhân.
Hàn Liên Giang vẫn chưa rời đi cũng có chút tò mò nhìn lướt qua hài tử trước ngực Phong Lãnh Tà.
Nhìn một lát, hắn bước lên phía trước, hỏi: “Lãnh trang chủ…không biết vị này…là lệnh ái hay là lệnh lang?”
Phong Lãnh Tà bỗng ngẩng đầu, nhãn thần như kiếm vụt về phía Hàn Liên Giang.
Hàn Liên Giang cảm thấy có phần không sao hiểu nổi. Phong Lãnh Tà này thật kì quái, từ lúc xuất hiện cho tới bây giờ chưa nói đến một lời, vậy mà vừa hỏi đến hài tử trong lòng hắn lại dùng ánh mắt lạnh buốt như thế nhìn mình.
“Sao vậy? Ta nói sai sao? Nhưng hài tử này rất giống ngươi! Đặc biệt là ngũ quan kia, thập phần tương tự, chính là hài tử này còn quá non nớt, nhìn thấy thực xinh đẹp tuyệt trần…”
Chưa dứt câu, Phong Lãnh Tà đã hạ lệnh trục khách. “Tiễn Hàn công tử.”
“Ách…”
Hàn Liên Giang muốn nói nhưng lại thôi, đành phải nhặt kiếm rời đi.
Chờ cho người ngoài đi hẳn, Phong Lãnh Tà lại bóp chặt lấy bả vai của hài tử trước ngực. “Ngươi là ai?”
Phong Trần Nhi đau đến mức muốn kêu lên, cau mày, không chịu mở miệng.
Phong Lãnh Tà nheo mắt, hàn quang bất ngờ hiện ra. Hài tử này nếu không chịu mở miệng, e là sẽ mất mạng! Kẻ trong giang hồ đều biết, Phong Lãnh Tà thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng vô tình lại hơn hẳn một bậc!
“Chủ thượng, chậm đã!” Tổng quan tiến lên, xem xét kí gương mắt hài tử.
Phong Lãnh Tà lạnh lùng nhìn về phía tổng quản.
“Hài tử này…có thể thực sự là nhi tử của chủ thượng!” Tổng quản cũng đã ngoài năm mươi, đã chiếu cố Phong Lãnh Tà từ nhỏ cho đến khi trưởng thanh, cho nên không bị sự lãnh khốc của hắn làm dao động. Ở “Ngự phong sơn trang” chỉ có tổng quản là không sợ hơi thở hàn băng của trang chủ.
Hắc mâu của Phong Lãnh Tà nhìn chằm chằm vào hài tử trong lòng.
Hài tử kia cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.
“Chủ thượng có còn nhớ…mười một năm trước…ngài có cưới một người?” Tổng quản hỏi.
Phong Lãnh Tà khẽ gật đầu.
Mười một năm trước, hắn mười bốn tuổi, có kẻ đánh lén mà bị thương, sau đó được một nữ tử cứu giúp, rồi nàng một lòng muốn gả cho hắn, hắn mặc dù chán ghét nhưng cuối cùng vẫn cưới. Một năm sau, nàng vì khó sinh mà chết, hắn đem mọi thứ của nàng dọn dẹp ra ngoài, bao gồm cả hài tử vừa mới ra đời kia nữa!
Tổng quản phụ trách cả những việc vặt vãnh của sơn trang, đương nhiên biết nhi tử của Phong Lãnh Tà vẫn luôn sống trong viện lạc, chính là kì lạ, hài tử này hôm này làm sao lại ra khỏi nơi đó?
“Tên?” Phong Lãnh Tà hỏi tổng quản.
Tổng quản lắc đầu không biết.
“Tính?”
Tổng quản lại lắc đầu.
Phong Lãnh Tà lộ ra nụ cười lãnh khốc. “Gọi người hầu dưỡng hắn đến đây.”
“Dạ.” Tổng quản vâng mệnh lui xuống.
Mặc dù Phong Trần Nhi không biết nam tử cùng với lão gia gia kia nói cái gì, nhưng dù sao vẫn hiểu được một chút. Tỷ như, hắn là nhi tử của con người lãnh mạc này!?
Như vậy…người này…chính là phụ thân của hắn sao?
Phong Trần Nhi không thể tin dược, hắn lẽ nào lại gặp được phụ thân mà nhũ mẫu muốn nói là vô tình vô nghĩa?
Phụ thân?
Con người xa lạ và làm cho kẻ khác đau thương biết nhường nào?
Hắn đã từng ảo tưởng khi gặp mặt phụ thân mình như thế nào, về sau đương nghe theo lời Hà nhũ mẫu nói biết được về phụ thân, hắn liền không ảo tưởng gì nữa! Phụ thân, là một kẻ vô tình vô nghĩa!
Nhưng hôm nay, do hắn nhất thời ham chơi, gặp mặt phụ thân vốn dĩ phải thân thiết nhưng lại lãnh đạm như người dưng!?
Phong Lãnh Tà ôm hắn đi về phía đại sảnh. Bốn thanh y nam tử theo sát. Bốn người này là tứ đại hộ pháp của “Ngự phong sơn trang”, mệnh danh là “Phong, Hỏa, Lôi, Điện” để phân biết. Tuổi tác của bọn họ không nhiều lắm, đồi là khoảng đôi mươi nhưng võ công lại thâm hậu không lường được! Ngày thường bốn người rất đạm mạc, hiếm khi bộc lộ biểu tình, thế nhưng hôm nay cũng có thần sắc kinh ngạc.
Nguyên lại, trang trử…còn có nhi tử?!
Một hài tử thực xa lạ!
—-
1. Tiểu nhân nhi: bé – cách gọi yêu trẻ con.
2. Thanh triệt: trong trẻo, tuyền thủy: nước suối.
3. Viện lạc: một gian nhỏ bị lãng quên.
4. Thư bản: sách vở.
5. Ám lục, nộn lục, hoàng lục, thúy lục: xanh thãm, xanh nhạt, xanh vàng, xanh ngọc.
6. Tĩnh mịch:cô đơn, cô quạnh.
7. Hắc mâu: con ngươi.
8. Bạch lăng đới: dải lụa trắng.
9. Lương đình: đình, các nghỉ mát
10. Võ tràng: sân đấu võ.