“Dù thế nào đi nữa thì cuối cùng đại sư cũng đã cứu được mạng sống của rất nhiều võ giả của nhà họ Long chúng tôi… Không biết đại sư có bằng lòng đến nhà họ Long chúng tôi làm khách hay không… " Long Ngạo Thiên thở hổn hển nói.
"Ông nên đi trị thương cho tốt trước đã.
” Phương Vỹ Huyền đáp: “Tôi còn có việc khác phải làm, không có thời gian để đến nhà của ông làm khách đâu.
"
“Được rồi.
Nếu sau này đại sư còn có thời gian rảnh rỗi, nhất định phải đến nhà họ Long chúng tôi làm khách đó.
” Long Ngạo Thiên nói.
Long Hy Phượng liếc Phương Vỹ Huyền rồi đỡ Long Ngạo Thiên xoay người rời đi.
Phương Vỹ Huyền nhìn bóng lưng Long Ngạo Thiên rời đi, khẽ nheo mắt.
Anh đã lấy mất viên căn nguyên của rồng ở dưới đáy biển này, đối với nhà họ Long mà nói, e rằng đây chính là mất mát to lớn.
Tuy nhiên, những người của nhà Long dường như lại không để ý đến điều này.
…
Phương Vỹ Huyền lên chiếc thuyền cuối cùng, trở về vùng đất của đảo Cửu Long.
“Cậu còn muốn ở lại đảo Cửu Long bao nhiêu ngày nữa?” Phương Vỹ Huyền hỏi Lý Vũ Kiêu.
Sắc mặt của Lý Vũ Kiêu vẫn còn tái nhợt, rõ ràng còn chưa tỉnh táo lại.
“Ừm… theo ý hai người họ đi, tôi sao cũng được.
” Lý Vũ Kiêu nhìn Lưu mập mạp và Vu Ánh Hà.
Sắc mặt của hai người họ cũng không tốt hơn gì cho cam.
“Dù sao thì cũng đã xem Hội Long Tức rồi.
Chiều nay ba người các cậu nên quay về đi.
” Phương Vỹ Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói.
“Vậy còn đại ca thì sao?” Lý Vũ Kiêu hỏi.
“Tôi còn có việc phải làm, phải ở đây vài ngày.
” Phương Vỹ Huyền nói.
“…Ừm, nếu hai người không có ý kiến gì, vậy thì buổi chiều trở về có được không?” Lý Vũ Kiêu nói.
Sau sự việc buổi sáng, Lưu mập mạp và Vu Ánh Hà không còn hứng thú vui chơi nào nữa, cả hai đều gật đầu đồng ý.
“Anh Phương Vỹ Huyền… anh phải cẩn thận.
” Mặc dù không biết Phương Vỹ Huyền muốn ở trên đảo Cửu Long làm gì, nhưng Vu Ánh Hà vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Ừm, anh sẽ chú ý.
” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Sau khi tách khỏi nhóm người Lý Vũ Kiêu, Phương Vỹ Huyền một mình đi về phía bắc của đảo Cửu Long.
Ở vùng biển cực bắc của đảo Cửu Long, có nhiều đảo nhỏ giống như hòn đảo của nhà họ Long.
Phương Vỹ Huyền muốn tìm một hòn đảo nhỏ, nơi không ai có thể quấy rầy đến mình để tinh luyện và hấp thụ căn nguyên của rồng.
Chẳng bao lâu sau, Phương Vỹ Huyền đã tìm thấy một hòn đảo thích hợp.
Hòn đảo nhỏ này cách đất liền của đảo Cửu Long ít nhất km.
Diện tích của đảo rất nhỏ, chỉ khoảng .
mét vuông.
Phương Vỹ Huyền đáp xuống hòn đảo, lấy căn nguyên của rồng từ túi trữ vật.
Cầm căn nguyên của rồng trong tay, Phương Vỹ Huyền có thể cảm nhận được linh khí thần thánh rộng lớn ở bên trong.
Nếu quan sát tỉ mỉ bên trong căn nguyên của rồng, có thể thấy được hình dáng của một con vật khổng lồ.
“Đây thật sự là hơi thở của rồng sao?” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền có chút ngạc nhiên.
Trước đây, kiến thức về rồng chỉ giới hạn trong sách cổ và truyền thuyết, nhưng bây giờ, Phương Vỹ Huyền thực sự có thể nhìn thấy hình dáng của rồng.
Nó thật giống với hình ảnh được mô tả trong sách cổ.
Nhưng điều mà Phương Vỹ Huyền băn khoăn là nguồn sức của viên viên căn nguyên này đến từ đâu, và nó xuất hiện từ khi nào? Tại sao nó lại bị trói lại dưới đáy biển sâu rồi lại bị một võ đạo thế gia hấp thụ?
Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Long thật sự đã từng gϊếŧ rồng sao?
Nhưng cho dù Phương Vỹ Huyền nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì điều đó cũng không có ý nghĩa gì cả.
Nếu tổ tiên của nhà họ Long là người gϊếŧ rồng thì lịch sử của nhà họ Long ít nhất cũng phải lên tới hàng vạn năm.
Bởi vì con rồng cuối cùng được ghi chép trong sách cổ đã xuất hiện cách đây khoảng một vạn năm.
Nếu nhà họ Long có lịch sử lâu đời như vậy, thì địa vị hiện tại của bọn họ thật sự quá thấp.
Chỉ là võ đạo thế gia số trên đảo Cửu Long nhỏ nhoi hay sao?
Người mạnh nhất trong gia tộc cũng chỉ có tu vi Võ Tôn mà thôi?
Dù sao thì cũng là hậu duệ của người gϊếŧ rồng, huyết thống có pha tạp thì cũng không kém nhiều tới vậy chứ?
“Người đầu tiên có được viên căn nguyên của rồng này có lẽ không phải là tổ tiên của nhà họ Long.
” Sau khi suy nghĩ một lúc, Phương Vỹ Huyền đưa ra kết luận.
Điều này có thể chứng minh được.
Chỉ cần lúc anh đến nhà họ Long làm khách, thăm dò một chút thì sẽ biết được ngay.
Phương Vỹ Huyền cầm lấy căn nguyên của rồng trong tay, chuẩn bị bắt đầu luyện hóa.
Trong lòng anh không cảm thấy không chắc chắn cho lắm, đây là lần đầu tiên anh luyện hóa căn nguyên của rồng.
Phải dùng phương pháp nào để luyện hóa? Có giống với việc luyện hóa linh mạch không? Hay là phải sử dụng Phệ Linh Quyết mới được?
Trong đầu Phương Vỹ Huyền có rất nhiều phương pháp, nhưng cuối cùng anh quyết định dùng cách đơn giản và thô lỗ nhất.
Trực tiếp hấp thụ sức mạnh bên trong căn nguyên vào cơ thể, luyện hóa thông qua kinh mạch.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Vỹ Huyền trở nên kiên định, lập tức bắt đầu hấp thụ.
Anh đặt hai tay lên trên căn nguyên, lòng bàn tay áp vào lớp bên ngoài của căn nguyên.
Sau đó, bắt đầu hấp thụ.
Một luồng sức mạnh hoàn toàn đi qua lòng bàn tay của Phương Vỹ Huyền rồi tiến vào kinh mạch.
Ngay khi đi vào kinh mạch, nguồn sức mạnh này trở nên cuồng bạo.
Nó hoàn toàn mất kiểm soát, điên cuồng phân tán, chèn ép kinh mạch của Phương Vỹ Huyền giãn nở.
Điều này sẽ gây ra đau đớn rất lớn.
Phương Vỹ Huyền nghiến răng tiếp tục hấp thụ.
Một lượng lớn nguồn sức mạnh chen vào kinh mạch của Phương Vỹ Huyền, ở trong kinh mạch của Phương Vỹ Huyền từ từ lao về trước.
Hầu như lúc nào nó cũng điên cuồng phân tán, như thể muốn xuyên thủng kinh mạch của Phương Vỹ Huyền để trốn thoát.
Hơi thở này là hơi thở mạnh mẽ nhất mà Phương Vỹ Huyền đã hấp thụ trong mấy ngàn năm qua.
Lý do tại sao linh khí cường độ cao khó hấp thụ là vì mật độ của nó cao, dẫn đến quá trình luyện hóa cực kỳ dài.
Nhưng sức mạnh từ hơi thở của rồng trong viên căn nguyên này dường như có ý thức của mình, muốn rời khỏi kinh mạch.
Điều này khiến cho Phương Vỹ Huyền vô cùng đau đớn, bởi vì tác động của hơi thở này thật đáng khϊếp sợ.
Nếu không phải Phương Vỹ Huyền đã luyện thể cả trăm lần, có lẽ anh đã chết vì kinh mạch bị đứt đoạn.
Để giảm thiểu cơn đau, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Phương Vỹ Huyền nghiến răng tăng tốc độ hấp thu lên tối đa.
Những hơi thở này ngã trái ngã phải chạy tán loạn, kiên quyết không chịu đả thông kinh mạch, vậy thì ép hơi thở được hấp thụ vào kinh mạch ở phía sau thúc đẩy hơi thở ở phía trước.
Phương Vỹ Huyền tăng tốc độ hấp thụ lên tối đa.
Bằng cách này, tốc độ của nguồn sức mạnh chảy trong kinh mạch quả thực đã tăng tốc rất nhiều.
Nhưng nỗi đau mà Phương Vỹ Huyền phải chịu thì lại tăng lên gấp bội.
Phương Vỹ Huyền rên lên một tiếng, trên trán hiện ra một tầng mồ hôi.
Dưới sự hấp thụ của tốc độ này, dần dần, ánh sáng vàng rực bên trong căn nguyên của rồng trên tay anh ngày càng mờ mịt.
Rõ ràng sức mạnh của căn nguyên sẽ sớm bị Phương Vỹ Huyền hấp thụ.
Còn Phương Vỹ Huyền, những luồng sức mạnh căn nguyên của rồng đầu tiên được hấp thụ vào người đã thông qua kinh mạch của toàn bộ cơ thể mà đi vào đan điền của Phương Vỹ Huyền.
Một cảm giác nóng bỏng ngay lập tức xuất hiện ở đan điền.
Khi sức mạnh căn nguyên của rồng từ từ truyền vào đan điền, cảm giác bỏng rát ngày càng mạnh mẽ hơn.
Nó lây lan từ từ, từ đan điền đến bụng, sau đó đến phần trên và phần dưới của cơ thể.
Ngay sau đó, Phương Vỹ Huyền cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Từng tấc da, từng mạch máu, thậm chí từng tế bào đều trở nên bỏng rát, vô cùng đau đớn.
Phương Vỹ Huyền đã rất quen thuộc với cảm giác này.
Cũng giống như những lần luyện thể trước đây.
Nhưng lần này, cơn đau còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Ngay cả hồn phách cũng bùng lên cơn đau.
“A …”
Phương Vỹ Huyền nghiến răng, hai tay nắm chặt, toàn thân nổi lên gân xanh.
Anh buộc phải chịu đựng được! Cho đến khi căn nguyên của rồng hoàn toàn ngấm vào cơ thể.
“Bùm!”
Một lúc sau, Phương Vỹ Huyền bộc phát ra một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.
Lấy anh làm tâm, mặt đất xung quanh hoàn toàn sụp đổ.
Nước biển xung quanh hòn đảo tạo thành từng dòng nước bắn tung tóe.
“Bùm!”
Một luồng hơi thở đáng sợ lập tức truyền ra.
“A …”
Phương Vỹ Huyền gầm lên một tiếng trong cổ họng, cơn đau đã đạt đến đỉnh điểm.
Xương cốt dưới da anh dường như rung lên, những chùm ánh sáng vàng xuất hiện.
Cùng lúc đó, trên mặt Phương Vỹ Huyền lần lượt xuất hiện những đường hoa văn màu vàng lấp đầy trên má Phương Vỹ Huyền.
“Grào…”
Một tiếng rồng ngâm dài và dày đặc phát ra từ cơ thể Phương Vỹ Huyền.
Một đường hoa văn hình rồng phát ra ánh sáng vàng bay khỏi cơ thể Phương Vỹ Huyền rồi lại bay quanh cơ thể Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền cảm thấy kinh mạch và đan điền trong cơ thể mình sắp vỡ tan rồi.
Chỉ suýt chút nữa thôi!
Chỉ cần có thêm một hơi thở nữa tràn vào kinh mạch hoặc đan điền, Phương Vỹ Huyền sẽ không thể nào chống đỡ nổi.
Nhưng khi vừa sắp đến cực hạn, cơn đau chợt biến mất.
Các kinh mạch bị ép giãn nở và cả đan điền đều đã trở lại trạng thái ban đầu.
Phương Vỹ Huyền mở mắt.
“Xẹt!” Con ngươi của anh bùng lên một tia sáng vàng chói lọi.
“Bùm!”
Những con sóng khổng lồ bùng lên từ vùng biển trước mặt.
Phương Vỹ Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì cũng dừng lại.
Sau đó, anh nhìn thấy con rồng vàng đang bay lượn vòng bên cạnh anh.
Đây là gì?
Phương Vỹ Huyền sửng sốt.
Vào lúc này, con rồng vàng bỗng nhiên ngừng lượn vòng, bay về phía cơ thể của Phương Vỹ Huyền rồi chìm vào trong cơ thể của Phương Vỹ Huyền.
Sau đó, Phương Vỹ Huyền cảm thấy đan điền ấm áp.
Khi anh nhìn vào bên trong cơ thể mình thì trông thấy con rồng vàng kia, lúc này nó đang bay lượn xung quanh đan điền của anh.
“Đây là…”