Lý Hòa Phúc đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, khuôn mặt xanh mét tái nhợt.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, gã ta đã trở thành trò cười truyền miệng giữa các thế lực ngầm ở thành phố Giang Hải.
Phái ra hơn bốn mươi tên đàn em dữ tợn, ấy thế mà cũng không đối phó một nam sinh trung học cỏn con ư?
Trường hợp này, chưa cần bàn đến các thế lực khác, ngay cả bản thân Lý Hòa Phúc cũng cảm thấy rất khó tin và không tài nào chấp nhận nổi! Không lẽ mấy tên đàn em này của gã ta thật sự đều là đám vô dụng sao?
Hơn bốn mươi người, chẳng những không lôi được thằng oắt học sinh đó về, mà ngược lại tất cả còn bị tên nhãi ấy đánh cho phải nhập viện!
Lẽ nào cậu học sinh trung học đó là siêu nhân? Hoặc là người ngoài hành tinh chăng? Có khả năng xảy ra điều này sao?
Nhưng cho dù thế nào thì kết cục mọi chuyện đã ngã ngũ, xem như lần này Lý Hòa Phúc là đã thua đau một vố cực lớn và tiếng tăm của gã ta cũng đã bị ảnh hưởng tiêu cực một cách nặng nề.
Lý Hòa Phúc bắt đầu lăn lộn ngoài đường từ năm mười sáu tuổi, trải qua thăng trầm ba mươi năm, gã ta biết rõ cái gì là quan trọng nhất trong giới giang hồ.
Chính là thanh danh và thể diện! Nhưng bây giờ, Lý Hòa Phúc giống như bị kẻ khác hung hăng tát cho một cái bạt tai, khiến cho danh tiếng bị hao tổn, mà toàn bộ mặt mũi cũng mất sạch.
Lý Hòa Phúc càng nghĩ càng giận, dùng hai tay đập mạnh một cái xuống bàn: “Thật là một lũ rác rưởi ăn hại!”
Lý Hòa Phúc đứng dậy, đi qua đi lại trong văn phòng.
Bây giờ gã ta phải tìm cách khôi phục lại vị thế của mình! Nếu không, khoan nói đến những thế lực khác, đám đàn em dưới trướng sẽ nhìn gã ta bằng cặp mắt thế nào đây? Đường đường là đại ca của thế giới ngầm thành phố Giang Hải, vậy mà ngay cả một đứa học sinh cấp ba miệng còn hôi sữa cũng không khuất phục được sao? Cứ như vậy thì ai còn tin tưởng gã ta, ai còn bằng lòng theo gã ta tiếp tục sống mái trong chốn giang hồ?
Nhất định phải nghĩ cách phục thù! Dùng biện pháp tàn độc để đem danh tiếng và bộ mặt của bản thân thắng lợi quay về!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lý Hòa Phúc lóe lên một tia kiên quyết.
Nhóc con, là mày ép tao!
Lý Hòa Phúc dùng điện thoại trong văn phòng làm việc gọi thủ hạ đắc lực của mình là Minh Báo tới.
“Minh Báo, đã tìm ra thông tin chi tiết về tên chó đẻ kia chưa?” Ánh mắt lạnh như băng, Lý Hòa Phúc hậm hực hỏi.
“Đã tra được rồi.
Thằng nhóc đó tên là Phương Vỹ Huyền, là học sinh lớp / của trường trung học Giang Hải, hiện đang sống ở khu chung cư Lệ Giang, địa chỉ cụ thể thì vẫn chưa điều tra tới…” Minh Báo đáp.
“Vậy là đủ rồi.” Lý Hòa Phúc xua tay, trầm giọng nói: “Thời gian trước chúng ta có đặt mua súng trường của bọn thương gia ngoại quốc, thế hàng đã về tay chưa?”
“Thưa đại ca, hàng đã về từ hai tuần trước, tổng cộng có hai mươi khẩu.” Minh Báo kính cẩn trả lời.
“Tụi mày đã kiểm tra các khẩu súng đó chưa?” Lý Hòa Phúc hỏi lại.
“Đã kiểm tra, không có vấn đề gì cả.” Minh Báo trả lời.
Một tia tàn ác lóe lên trong mắt Lý Hòa Phúc, gã ta mở miệng ra lệnh: "Hôm nay mày mang theo mười tên tinh nhuệ biết sử dụng súng trường, cầm theo súng trường, tìm cách mai phục Phương Vỹ Huyền!”
Vẻ mặt của Minh Báo biến sắc, anh ta nói: "Đại ca, có cần phải liều lĩnh mạo hiểm nhiều như vậy chỉ để đối phó với một tên học sinh không ạ?”
Hỏa lực của mười khẩu súng trường là tương đương với một đơn vị bộ đội đặc chủng rồi.
Rủi ro khi sử dụng súng ở một nơi như thành phố là rất lớn, nếu bị cảnh sát phát hiện thì hậu quả sẽ cực kỳ kinh khủng! Buôn lậu vũ khí, sử dụng súng ống bất hợp pháp, giết người, đây đều là những tội danh rất nghiêm trọng!
“Bất kể rủi ro lớn đến đâu thì nhất định cũng phải làm như vậy!” Ánh mắt hiện rõ sự dứt khoát, Lý Hòa Phòng khàn giọng nhấn mạnh.
Gã ta đã không còn cách nào khác nữa rồi, đây là cách khả dĩ nhất để cứu vãn lại danh tiếng của bản thân.
Không chỉ khiến Phương Vỹ Huyền chết một cách thê thảm, mà còn có thể nhắc nhở các thế lực rằng: “Tôi, Lý Hòa Phúc, không phải là kẻ có tiếng mà không có miếng.
Cậu dám chọc giận tôi, thì kết cục sẽ như thế này đấy!”
Minh Báo vốn dĩ muốn mở miệng khuyên can gã ta, nhưng nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Lý Hòa Phúc, anh ta không nói thêm gì nữa.
Buổi chiều sau khi tan học, Phương Vỹ Huyền đi bộ về nhà như mọi khi.
Đi được nửa đường, anh cảm thấy có hai chiếc xe jeep đang bám đuôi theo mình.
“Lại đến nữa à?” Phương Vỹ Huyền ung dung liếc mắt về phía sau thì nhìn thấy vật gì đó được một túi đen to bao bọc bên ngoài và đang đặt trên ghế sau của một trong những chiếc xe jeep.
“Súng ư?” Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, rẽ ngoặt vào còn đường phía trước, đi về phía thôn Kiến Nam sau núi.
Đó là nơi hẻo lánh nhất trong toàn bộ thành phố Giang Hải và có rất ít người lui tới.
Nếu đánh nhau ở đó thì sẽ không gây náo động, càng sẽ không làm liên lụy tới người vô tội.
Nhìn Phương Vỹ Huyền càng lúc càng đi tới nơi hoang vu, Minh Báo trên xe cũng lộ ra vẻ mừng rỡ hớn hở.
Tốt quá rồi! Anh ta đang lo lắng không biết làm cách nào để dẫn dụ Phương Vỹ Huyền ra vùng vắng vẻ, anh ta không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền đã chủ động giúp họ giải quyết vấn đề này.Càng ít người ở bản địa ra tay thì họ càng ít gặp nguy hiểm.
Chẳng mấy chốc Phương Vỹ Huyền đã đến một khu đất trống sau núi cách vườn rau không xa.
Anh quay lại và lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của hai chiếc xe jeep phía sau.
Vài giây sau, hai chiếc xe jeep nhìn thấy Phương Vỹ Huyền trước mặt và lập tức dừng lại.
Minh Báo xuống xe, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, nói: "Xem ra mày vẫn phát hiện được bọn tao, nhưng đáng tiếc là quá trễ.
Ở đây thì cho dù là thần tiên cũng cóc thể cứu nổi mày đâu!”
Phương Vỹ Huyền khẽ mỉm cười đáp: “Tôi không cần bất kỳ ai cứu tôi, bởi vì đối với các anh mà nói thì tôi chính là thần tiên.”
“Tao thừa nhận bản lĩnh của mày quả thật rất cừ, biểu hiện của mày vào tối hôm qua thực sự khiến chúng ta vô cùng sửng sốt.
Tuy nhiên…” Minh Báo trêu tức và bật cười khanh khách, tiếp tục nói: “Bây giờ thứ mày đang đối mặt là mười khẩu súng trường, tao không biết tại sao khẩu khí của mày vẫn còn mạnh như thế đấy.”
Lúc này, tất cả các tay súng trên xe jeep đều bước xuống, trên tay mỗi người đều lăm lăm một khẩu súng trường tự động màu đen.
Chúng đều là những vũ khí được Lý Hòa Phúc bỏ ra rất nhiều tiền để mua về từ các nhà buôn ngoại quốc, vốn là để chuẩn bị cho trận đấu tranh giữa các thế lực, nhưng không ngờ phải sử dụng chúng trước thời hạn rồi.
“Oắt con, đây chính là hậu quả đến từ việc ngươi dám động đến đại ca Lý của chúng tao!” Minh Báo nở nụ cười độc ác, nói: “Vốn dĩ để giết mày thì không cần nhiều súng đến thế, nhưng mà đại ca Lý yêu cầu bọn tao nhất định phải đánh mày thịt nát xương tan, cho nên…”
“Anh thật là lắm mồm!” Phương Vỹ Huyền khinh khỉnh nói, đồng thời đi về phía Minh Báo.
Nét mắt Minh Báo hơi thay đổi, lập tức dùng tay ra hiệu.
Hai tay súng phía sau anh ta ngay tức khắc giương súng và nhắm vào Phương Vỹ Huyền đang thong dong đi về phía họ.
“Kiếp sau đầu thai, nhớ đừng chọc giận đại ca Lý của bọn tao nữa.” Minh Báo lạnh giọng nói, đồng thời vung tay về phía trước.
“Bằng, bằng, bằng…!”
Hai tay súng phía sau lập tức bóp cò, một loạt đạn bắn về phía Phương Vỹ Huyền.
Ở khoảng cách này, người bình thường hoàn toàn không có không gian để né tránh.
Phương Vỹ Huyền giơ tay trái lên, lòng bàn tay mở về phía trước, hướng đối diện viên đạn đang băng băng lao tới.
Một luồng chân khí màu hồng bùng nổ bung ra từ lòng bàn tay của Phương Vỹ Huyền.
Đạn bắn ra với tốc độ cực nhanh, bất thình lình dừng lại trước lòng bàn tay của Phương Vỹ Huyền rồi lơ lửng trên không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của A Bảo và mười tay súng kia đều thay đổi rất lớn, chỉ cảm thấy tóc gáy và lông tơ dựng thẳng lên!
Đây là thủ đoạn quỷ thần nào? Sao những viên đạn đó lại bay lơ lửng trên không chứ?
Phương Vỹ Huyền đứng nguyên tại chỗ, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững.
Minh Báo là người đầu tiên định thần lại, anh ta hét toáng lên: "Mau nổ súng, tất cả mọi người cùng bắn!”
Nghe vậy, mười tay súng có phản ứng, vội vàng tiến lên mấy bước, sau đó nhắm thẳng về phía Phương Vỹ Huyền và bóp cò súng! Lần này, bọn họ trực tiếp bắn ra toàn bộ đạn trong băng đạn!
“Bằng, bằng, bằng…!”
Tiếng súng dữ dội vang vọng núi rừng.
Một lát sau, băng chứa đạn súng trường trong tay mười tay súng đều đã hết sạch.
Thế nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn hiên ngang đứng tại chỗ.
Trước mặt anh, có hàng trăm viên đạn súng trường tự động màu nâu đồng đang bay lơ lửng.
Lúc này, gương mặt của Minh Báo và mười tay súng đều lộ ra vẻ hoảng sợ, ai nấy đều há hốc mồm, không thốt nên lời.
Khung cảnh trước mắt khiến họ có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được? Làm thế nào những viên đạn đó có thể ở ngừng lại trong không khí chứ?
“Tôi đã nói rồi, ở trước mặt các anh, tôi chính là thần tiên.” Phương Vỹ Huyền bình thản nói.
Nghe thấy giọng nói của Phương Vỹ Huyền, Minh Báo giật nảy mình và tỉnh táo lại.
Anh ta từng nghe nói trên thế giới có một loại người nắm giữ được loại thuật quỷ thần này.
Đó là tông sư võ đạo.
Chẳng lẽ Phương Vỹ Huyền trước mặt này là một vị tông sư võ đạo sao? Phải khẩn trương chạy thôi! Sau khi trốn về được rồi, nhất định phải báo cáo cho đại ca rằng cái tên Phương Vỹ Huyền này là một tông sư võ đạo, tuyệt đối không thể dây vào anh nữa!
Gần như ngay lúc Minh Báo xoay người muốn chạy trốn, Phương Vỹ Huyền đã nghiêng lòng bàn tay về phía trước.
Những viên đạn đang bay lơ lửng trên không đã nhanh như chớp bắn vào nhóm Minh Báo.
“Phốc, phốc, phốc…”.
||||| Truyện đề cử: Bán Thân Cho Tên Ác Ma |||||
Một tràng âm thanh rợn người đáng sợ của viên đạn xuyên qua da thịt vang lên, kèm theo một tiếng kêu rên thảm thiết.
Chỉ trong vài giây tích tắc, Minh Báo và toàn bộ mười tay súng đều ngã xuống đất, trên người có hơn hai mươi lỗ đạn, máu tuôn như suối chảy, không một người nào có thể may mắn thoát được.
Mà thứ khiến bọn họ te tua tơi tả không phải là đạn của người khác, mà là những viên đạn do chính họ đã bắn ra.
Phương Vỹ Huyền nhìn đống xác chết trước mặt, trong mắt không chút gợn sóng.
Anh bước tới, lấy điện thoại di động trong túi Minh Báo ra và gọi cảnh sát.
"Tôi muốn báo cảnh sát.
Có một vụ đấu súng ở phía sau ngọn núi thôn Kiến Nam.".