“Hể?”
Thuyết Thư ngẩng đầu nhìn thiếu nữ lạnh lùng trước mặt, đưa tay lau nước mắt, nhoẻn miệng cười khúc khích.
“Tống Mịch”
“Gì?”
“Cho tôi cái cánh gà kia nhé”
“Đập đầu vào tường chết đi”
Thuyết Thư ở lại chơi, Tống Mịch đuổi thế nào cũng không chịu đi, hết gọi đồ ăn nhanh lại ngồi xem phim, rất tự nhiên biến ghế sofa thành của mình, đến khi quản lí gọi đúng cuộc gọi mới miễn cưỡng nhấc mông đứng dậy , cầm theo một túi vỏ hộp thức ăn lớn tiêu soái rời đi.
Tống Mịch đuổi được cục nợ đi, cục súc muốn đóng rầm cái cửa nhưng đầu vẫn nhanh hơn tay, nghĩ đến Ngạo Đường đang ngủ, nhẹ nhàng đóng lại.
Chạy lên lầu nhìn Ngạo Đường nhắm yên mắt trên giướng, cả cơ thể cuộn tròn rúc vào trong chăn, hở mỗi cặp mắt với sống mũi cao.
Tống Mịch ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm một lúc rồi hắng giọng.
“Dậy rồi thì mở mắt ra, em không làm gì anh đâu.”
Tống Mịch rất nhạy cảm, chỉ cần nghe nhịp thở cùng nhịp tim, cô đã biết người kia ngủ thật hay giả vờ.
Ngạo Đường chầm chậm mở mắt, nhìn Tống Mịch vài giây, lập tức vươn tay kéo cô ngã nhào vào lòng.
Trong giây lát, khoang mũi Tống Mịch tràn ngập hương thơm nhè nhẹ, đặc trưng của Ngạo Đường.
Tiếng tim đập trầm ổn của anh sát bên tai cô, thật gần gũi cũng thật an tâm.
Một cảm giác hạnh phúc lạ lùng chiếm lấy toàn bộ cơ thể Tống Mịch.
Mới ngủ dậy, giọng Ngạo Đường có chút khàn khàn, vang lên bên tai cô.
“Mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là em thật tốt”
“Vậy mau mau gả cho em đi, mỗi lần tỉnh giấc người anh nhìn thấy đầu tiên sẽ là em”
Ngạo Đường hừ lạnh, nhưng trong lời nói tràn ngập sự chiều chuộng.
“Con trai không thể gả”
“Vậy em lấy anh, sau này việc gì cũng để anh quyết định, trừ việc không yêu em”
Tống Mịch ngẩng đầu khỏi nhìn anh, mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.
Ngạo Đường ghì chặt cô vào lòng, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Sợ mất cô.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, đến lúc nào đó sẽ bừng tỉnh rồi tan biến.
“Em đã nói thì phải giữ lời, nhất định phải luôn bên anh.
Em mà bỏ đi, anh sẽ giết em”
“Từ lần đầu tiên em gặp anh, em chưa từng nghĩ đến việc bỏ đi”
Ngạo Đường trầm mặc một chút, cúi xuống véo má Tống Mịch, giọng nghi hoặc.
“Em chắc anh là mối tình đầu của em?”
“Sống mùa xuân chưa ai theo đuổi em được ngày.”
“Sao em lại nói chuyện thành thạo như vậy?”
“Em cũng không biết nhưng có phương diện em thành thạo hơn, anh có muốn thử không?”
Tống Mịch vừa nói vừa luồn tay vào bụng Ngạo Đường sờ soạng, anh đỏ mặt muốn giật tay cô ra nhưng ngay giây sau cô liềm nhổm dậy, thành công đè anh xuống dưới, tay vẫn tiếp tục sờ sờ.
Tay Tống Mịch di chuyển theo đường cơ bụng Ngạo Đường, dù biết là cơ thể anh cân đối nhưng bây giờ tận mắt nhìn cô mới biết, cơ thể Ngạo Đường không ngờ lại đẹp như vậy.
Mặc quần áo thì trông rất bình thường, nhưng thực tế lại có cơ bắp.
“Ngạo Đường, em rất muốn biết dáng vẻ của anh khi không mặc gì là như thế nào?”
Ngạo Đường trợn mắt, mặt dần đỏ như trái gấc, tránh né Tống Mịch, hét lên.
“Đừng có nói câu đó với gương mặt thản nhiên như vậy”
Rồi dùng sức lật người, chạy vào phòng tắm.
Tống Mịch đùa dai cũng chạy theo đứng ngoài nghe tiếng nước chảy lập tức vang lên, cô nhếch mép cười, ánh mắt cực kì vui vẻ, nói vọng vào.
“Đừng có tắm nước lạnh đấy”
“Em im đi”
“Ha ha ha”
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên, là ông Cẩn.
“Ba?”
“Mịch Nhi, ba đã nói chuyện với Lăng gia gia rồi.
Ông ấy nhất quyết không đồng ý, muốn gặp con”
“Được rồi ba, người vất vả rồi.
Lần này để con, cuộc đời con tự con quyết định”
“Haizz, Mịch Nhi trưởng thành rồi, nhưng nên nhớ, dù con có làm gì, ba đều ủng hộ con”
“Cảm ơn ba”
“Mẹ con nhờ ba chuyển lời y nguyên bản gốc: Hủy hôn thì hủy hôn, con có ở vậy nhà mình cũng thừa sức nuôi con sống sung túc cả đời.
Nhà ta cái không thiếu nhất chính là tiền.
Haizz, Mịch Nhi à, nghĩ lại năm đó, bọn ta không nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức này.
Xin lỗi con”
“Không sao đâu ba.
Chấm dứt càng nhanh không phải càng tốt sao.
Hơn nữa chuyện năm đó con cũng quên rồi, ba đừng nhắc lại nữa”
"Được, được, không nhắc nữa.
Mai là chủ nhật, về nhà ăn cơm"
"Vâng, con sẽ về"
Ông Cẩn tắt máy, Tống Mịch xuống lầu lấy máy tính xem lại các đoạn ghi hình và hình ảnh của Lăng Giang với Tần Y Hân chuyển hết sang điện thoại.
Không để ý Ngạo Đường đã ngồi sau cô lúc nào.
"Anh đói"
Nghe giọng anh, cô giật mình quay lại.
"Đợi chút, em đi chuẩn bị thức ăn"
Ngạo Đường nhíu mày, yên lặng, đến khi Tống Mịch bưng tô cơm sườn ra mới cất tiếng.
"Không phải em phải đi gặp Lăng gia gia sao? Nhanh lên, không muộn"
"Anh...nghe thấy những gì rồi?"
"Những gì nên nghe đều nghe"
"Vậy thì tốt, em đỡ phải ngồi giải thích với anh, ăn nhanh lên đi cùng em, không muộn thật đấy"
Ngạo Đường đang nhai suýt nữa phun cơm vào mặt Tống Mịch, cố nén lại liền bị ngẹn, uống lấy uống để cốc nước trên bàn.
Hắng giọng.
"Em không thể như thế."
"Không thể gì cơ?"
"Em đi gặp ông nội vị hôn phu để từ hôn, anh đi cũng hình như không phải phép lắm"
"Vậy đến nơi anh vào hay không vào cũng được mà"
Ngạo Đường nhìn cô, trầm mặc một lúc, nhếch mép cười.
"Em định cưng chiều tôi đến mức nào vậy?"
"Cưng chiều lên tận trời, cưng chiều đến mức không ai chịu được"