Một bóng thiếu nữ ở trên không trung, chuẩn bị đập cây sắt vào đầu Tống Mịch.
Ngạo Đường xông tới rất nhanh nhưng không kịp, cây gậy đã hạ gần xuống đầu cô.
Ngạo Đường nhìn cảnh tượng trước mặt mà khựng lại, vẻ mặt vẫn còn nét hốt hoảng nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén, lạnh lùng.
Qua sự phản chiếu trong mắt Ngạo Đường, Tống Mịch lập tức quay người tránh gậy sắt kề sát đầu mình, đưa tay nắm chặt đầu bên kia, thuận lời giữ chặt tay thiếu nữ.
Tuy nhiên trên gậy nhô ra những mẫu sắt nhỏ, đâm vào tay cô chảy máu.
Từng giọt máu kéo dài nơi cánh tay rơi trên mặt đất.
Một viên đạn từ sau lưng Tống Mịch nhắm thẳng vào thiếu nữ kia bay tới, thiếu nữ kia nhíu mày hơi nghiêng người, dễ dàng tránh đi viên đạn.
Độ nhạy bén này ngang ngửa Tống Mịch.
Giật mạnh tay thoát khỏi sự kìm hãm của Tống Mịch, thiếu nữ kia lùi lại vài bước trở về tư thế chấn thủ.
Một tiếng nói phấn kích, hứng khởi từ loa trên tàu vang lên.
“Bà chị, làm quen với Yumi một chút nhé, cô ấy là “em gái” ruột của chị đấy”
Tống Mịch tức giận, gào lên với Loutky.
“Ngươi phái cô ta tới cướp đồ ăn của ta chứ gì!?”
Bên kia không có tiếng trả lời, Tống Mịch hừ lạnh, quay sang bên cạnh đã thấy Ngạo Đường đứng đó từ lúc nào, nhìn chằm chằm vào Yumi.
Đôi mắt anh cực kỳ lãnh đạm, sâu trong đáy mắt chỉ có âm trầm và tà khí, ý muốn giết chết Yumi rất rõ ràng.Yumi còn chưa kịp định hình thực lực của Ngạo Đường thì một cỗ lực lượng quỷ dị nuốt trọn, toàn thân cứng đờ.
Tống Mịch thở dài, nắm lấy tay Ngạo Đường dắt sang bên, xoa đầu, nhẹ giọng.
“Đây là “em gái” của em, để em dạy dỗ nó”
Ngạo Đường dù trong lòng cực kì muốn đánh chết Yumi nhưng Tống Mịch đã muốn tự mình giải quyết vậy anh không nhúng tay vào nữa.
Đến khi Ngạo Đường không chú ý đến mình, Yumi mới cảm nhận được cỗ lực lượng kì lạ kia dần rút đi, hơi thở dần trở lại.
Nhưng Tống Mịch đã nhào đến trước mặt tung cước vào mặt Yumi.
Yumi nắm lấy chân Tống Mịch vặn một cái, đập cô xuống đất.
Tống Mịch xoay người, dùng chân còn lại đá vào vai Yumi.
Yumi buông tay, rút cây gậy từ ống quần đánh về phía Tống Mịch.
Tống Mịch né được, cây gậy đập vào du thuyền tạo ra một lỗ thủng đủ để một người lớn đi qua, tiếng động rất lớn nhưng lại không có tiếng hét kinh hãi nữa, dường như trên thuyền chỉ có người bọn họ.
Yumi là một thiếu nữ người nhật tầm , tuổi, tóc ngắn ngang vai cùng bộ quần áo cá tính, đôi mắt vô cảm, không hồn ,chỉ có sát khí nhắm về Tống Mịch.
Yumi bị Tống Mịch đá bay xuyên qua thành thuyền, lưng đập mạnh đến mức bức tường trên trong nức vỡ.
Yumi bị một thanh sắt đâm xuyên qua đùi nhưng cô nàng không nhíu mày một cái, không biết đau thờ ơ rút thanh sắt xuyên qua đùi mình ra.
Vải chiếc quần bên ngoài bị thủng một lỗ, vết thương ở đùi dù chảy máu nhưng chỉ vài giây liền lành lại như chưa bị gì.
Yumi vẫn điên cuồng xông đến muốn giết chết Tống Mịch, đây là nhiệm vụ mà ngài ấy đích thân giao, Yumi phải hoàn thành thật tốt.
“Chị là người hoàn hảo mà ngài ấy nói?”
Yumi mở lời, giọng điệu không chứa chút cảm xúc nào, vô cùng máy móc.
“Bà đây không biết tiếng Nhật”
Tống Mịch tức giận lao đến nắm đầu Yumi quật xuống đất.
Yumi không nói gì, ánh mắt vẫn vô hồn như một con robot có tri thức của con người.
Một lúc sau lại mở lời nhưng Yumi không biết tiếng Trung, nói từng từ như trẻ lên .
“Chị….là….người…hoàn….hảo…ngài….ấy…..nói?”
Tống Mịch hừ lạnh, tránh cây gậy Yumi đập tới, đạp một nhát thật mạnh vào ngực Yumi.
“Phải thì sao mà không phải thì sao.
Muốn biết thì hỏi cái tên rùa rụt cổ đang sau camera kia kia”
Tống Mịch dứt lời, đá bay Yumi văng xuống biển.
Nhưng thế chưa phải kết thúc, vài giây sau Tống Mịch bắt lấy khẩu sung Ngạo Đường đưa, Yumi cùng từ dưới biển nhảy lên, sắc mặt trắng bệch vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Yumi cùng Tống Mịch đấu tay không, tốc độ cả rất nhanh, hàng tram động tác chỉ thực hiện trong giây.
Mỗi cú đấm đều có uy lực, khiến người kia bay qua bức tường, chiếc du thuyền sang trọng lúc trước đã trở thành phế liệu tan hoang đổ nát.
Ngạo Đường ngồi khá xa trận chiến, lúc này chú ý đến ngoài bọn họ hành khách khác trên tàu đều biến mất.
Ngạo Đường nhíu mày, nhìn ra xa.
Vô số chiếc xuồng nhỏ đã âm thầm bơi đi từ lúc nào, để bọn họ ở lại.
Ở bên kia, Tống Mịch vừa đánh nhau với Yumi, vừa nhàn nhã trò chuyện.
“Chị…..mạnh”
“Quá khen, bà đây là thiên hạ vô địch”
“Tôi….giống…chị”
“Cùng gen thì có nghĩa cô mạnh bằng tôi sao? Bọn người đó thiếu thốn đến mức ăn luôn não rồi à?”
“Tôi....giết...chị"
"Bọn họ dạy gì cô cũng tin à.
Cứ nghĩ Loutky là thiểu năng nhất rồi ai ngờ sau hắn còn một xe tải thiểu năng"
Loutky ngồi không cũng dính đạn, nghiến răng ken két nhẫn nhịn.
Hắn không được kích động vào lúc quan trọng nhất.
"Sao...chị...phản...bội...ngài...ấy?"
"Thích thì làm"
Tống Mịch vừa dứt lời, Yumi mới có chút biểu cảm ghét bỏ cùng thù hận.
Lao đến giữ chặt tay Tống Mịch muốn đấm vào mặt cô thì bị đá bay ra.
Tống Mịch hất mặt vênh váo.
"Không phục?? Tới chiến"
Yumi xông đến, Tống Mịch cầm súng bắn loạn xạ vào cô ta.
Nhưng súng không làm Yumi bị thương, bắn bao nhiêu vết thương cùng chỉ cần giây để lành lại.
Yumi nhổ từ miệng ra toàn bộ đạn, không có viên nào còn nguyên vẹn.
"Ngu...xuẩn"
"Còn biết chửi người cơ à!?"
"Chị....biết...đạn....không...làm...tôi...đau"
"Chưa đồng nhất hoàn toàn mà dám tới trước mặt bà đây.
Quá chậm!"
Người ngoài nhìn vào, tốc độ cùng sức lực người vượt xa người thường, chẳng khác gì siêu nhân điện ảnh.
Nhưng với cái tốc độ này lại không nhằm nhò gì với Tống Mịch, cô chưa dùng hết sức nhưng người bên kia có lẽ đã dốc hết sức mạnh ra rồi.
Lúc này Loutky mới lên tiếng, giọng nói có chút mơ hồ.
"Chị là có ý gì?"
Tống Mịch liếc chiếc loa, ghét bỏ lên tiếng.
"Ý trên mặt chữ"
"Chị....."
Loutky tức không nói lên lời, tắt loa thông báo, ngồi trong phòng ra sức chửi rủa Tống Mịch.
Chỉ vài giây Loutky không chú ý đến camera, một tiếng súng vang lên sắc lạnh.