Tống Mịch khoác lên mình bộ y phục đôi với Ngạo Đường, trên đường đi xe về nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Mặc Mộ Thần.
“Anh tìm được thủ……”
“Con gái mạnh mẽ thường thích cái gì?”
“…….tôi thích lão bà”
“Cẩn tiểu thư, tôi hỏi con gái, đâu có hỏi cô”
“….anh có ý gì?”
“Cẩn tiểu thư à, coi như tôi xin cô, làm ơn giúp tôi đi.
Tôi sắp bị tức chết rồi”
Giọng Mộ Thần rất nhỏ, dường như đang lén đi đọi điện, giọng điệu rất gấp gáp.
“Anh chết luôn đi”
Nói rồi cô không ngần ngại cúp máy, Mặc Mộ Thần có gọi bao nhiêu lần cũng từ chối.
Trở về Cẩn gia, đi xe đến cửa chính.
Bác quản gia đã đứng sẵn ở đó, mỉm cười hiền hậu nhìn cô, cũng thầm lặng đánh giá Ngạo Đường.
“Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đợi người ở trong”
Tống Mịch mỉm cười, nhờ quản gia cho người đem quà Ngạo Đường chuẩn bị vào, rất tự nhiên kéo tay anh vào nhà.
Bà Cẩn thấy con gái trở về liền vô cùng phấn khởi, chạy lại nắm tay cô kéo ngồi cùng mình xuống ghế sofa, hỏi han ân cần.
Ngạo Đường cũng cùng ông Cẩn lên thư phòng nói chuyện.
Trước khi đi, cô còn liếc nhìn anh, ra hiệu cổ vũ.
Ông Cẩn cũng Ngạo Đường nói chuyện rất lâu, khi trở lại Tống Mịch đã ngồi húp nồi canh hầm xương.
Bà Cẩn ngồi cạnh gọt trái cây nhìn người bọn họ liền mỉm cười dịu dàng.
“Ngạo Đường, con lại ăn chung đi.
Nhiều như vậy Mịch Nhi ăn cũng không hết.”
Cô miệng ngụm một hớp canh lớn, ngẩng đầu nhìn anh, tự động dịch sang ghế bên cạnh, Ngạo Đường muốn từ chối cũng không được, đành ngồi xuống cạnh cô.
Bà Cẩn múc cho anh một bát lớn, còn ân cần nhắc nhở.
“Cẩn thận bị bỏng”
Ngạo Đường thường ngày hờ hững, ngạo mạn nhưng trước mặt ba mẹ vợ liền thu liễm lại, trở thành bộ dạng vâng lời, nghiêm túc.
Anh còn chưa bưng bát canh lên, cô ngồi cạnh đã kéo về phía mình.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của bà Cẩn, tỉ mỉ vớt từng cọng hành ra.
Bà Cẩn ngồi đối diện quan sát kĩ biểu cảm của anh, không có sự bất ngờ hay lúng túng, chứng tỏ người đã quá quen với việc này, đây không phải lần đầu tiên.
Bà hiểu con gái mình, việc cô không thích làm thì dù có dí dao vào cổ cô cũng không làm, ngược lại còn dí súng vào đầu người ta chửi bới.
Để bước lên vị trí nữ chủ nhân Cẩn gia, bà Cẩn cũng không phải tầm thường, nhớ ngày đó một mình bà đánh bại hàng ngàn người, trở thành quân y đứng đầu học viện, mệnh danh là thiên tài.
Ở bên ông Cẩn phải trải qua nhiều lần sống chết trong gang tấc, đã thế còn xử lí vô số phận đào hoa của chồng, nên con mắt nhìn người của bà vô cùng chuẩn xác.
Nhìn qua Ngạo Đường, bà đã vô cùng thích người con rể này.
Bà Cẩn đang ngồi vui vẻ đánh giá Ngạo Đường thì nhận được tin nhắn của ông Cẩn.
Một người ngoài phòng khách người trong nhà bếp, cách có mấy bước chân mà cũng phải nhắn tin, cảnh tưởng có chút khó hiểu.
“Lão bà, em nhìn con người ta hơi lâu rồi đấy.”
“Đã lâu rồi thì lâu thêm tí nữa cũng không chết.
Nhưng nói đi cũng phải nói, Mịch Nhi nhà mình đúng là có mắt nhìn.”
“Em biết cậu ta là ai không?”
“Anh nói như vậy là muốn em biết hay không biết?”
“Em không muốn biết anh vẫn cứ nói”
“Anh nói đi”
“Cậu ta là MJ”
“Mẹ nó, đừng đùa chứ!?”
“Không đùa”
“…..MJ là ai?”
Ông Cẩn ngồi ngoài sofa nhìn tin nhắn của vợ mà ngẩn người, hơi mỉm cười trả lời.
“Em ra đây đi anh nói cho em”
“Vậy anh đừng nói nữa”
“MJ là hacker từng đột nhập ăn cắp dữ liệu quốc gia năm trước, cả cục An Ninh Quốc Phòng hợp lực cũng không thể bắt được cậu ta.”
“Lợi hại vậy à?”
“Em nói xem con gái chúng ta làm sao bắt được cậu ta?”
“Con rể ngầu quá đi”
tin nhắn được gửi cùng lúc, ông Cẩn nhíu mày tức giận đứng dậy, trực tiếp ôm bà Cẩn ngang hông đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của Tống Mịch và Ngạo Đường.
Ông Cẩn dù hơn tuổi nhưng sức lực cùng nhan sắc không suy giảm còn thêm phần quyến rũ, ánh mắt cương nghị cùng gương mặt lạnh lùng, nhìn lướt qua cũng khiến người ta sợ hãi.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Ngạo Đường khi gặp ông Cẩn, hơi ngạc nhiên khi một người như vậy lại sinh ra đứa con gái nổi giận là đánh người, coi thường pháp luật như cơm bữa.
Thì ra là di truyền của mẹ.
Ngồi lăn qua lăn lại quả táo như chú mèo nhỏ rảnh rỗi, Ngạo Đường liền bị nhét cho một miếng táo gọt sẵn vào miệng, cô ngồi bên cạnh nhỏ giọng cất tiếng.
“Hai người vừa nói gì?”
“Nói hết rồi”
“Ba em biết hết rồi?”
“Ừm”
Trong khi người ngồi an phận ăn đồ ăn đầu bếp đưa lên, ông Cẩn ở ngoài bị vợ mình chọc sắp phát điên.
“Em không cảm thấy để MJ để cạnh Mịch Nhi rất nguy hiểm sao? Lỡ đâu……”
“Nhưng con rể đẹp trai”
“Anh không đẹp sao?”
“Đẹp chứ”
“Anh hay MJ đẹp trai hơn?”
“Sao anh lại ấu trĩ như vậy?”
“…..em đồng ý lấy anh để làm anh tức chết đúng không?”
“Không phải, để lấy gen”