Tống Mịch thô lỗ hôn chụt lên môi Ngạo Đường một cái rồi quay bước tiền về quán xiên nướng, thái độ cực kì hằn học, khó ở, người sống trớ lại, người chết tránh ra.
Khi trở về còn không quên mua thêm cho anh một chai nước khoáng, vẫn như mọi lần, Ngạo Đường dựa vào tường nôn thốc nôn tháo, những thứ vừa ăn đều bị ói ra sạch.
Vừa trở về biệt thư, người quản lí và nhà môi giới đã đứng trước cổng chờ người, vẻ mặt ai nấy nhìn cái cây trơ trụi vô cùng hoang mang và bối rối nhưng vẫn nén xuống, gượng cười cúi người chào Tống Mịch.
“Cẩn tiểu thư, nghe báo cáo lại rằng cô muốn bán lại căn biệt thự này, không biết có gì khiến cô không hài lòng?”
Tống Mịch hơi liếc căn biệt thự mới ở được không lâu, gương mặt trùng xuống có vẻ sợ hãi, hơi sát lại gần Ngạo Đường.
“Hôm nay khi trở về, chúng tôi phát hiện căn nhà có người đột nhập.
Những đồ vật quan trọng đều bị mất hết, tôi thật sự….”
Chưa để cô nói hết, người quản lí đã cắt lời, trông cực kì hoang mang như nghe chuyện đùa.
“Có người đột nhập?? Cẩn tiểu thư chắc chứ?? An ninh ở đây vô cùng tốt, không có chuyện có kẻ đột nhập mà chúng tôi không biết”
Tống Mịch hơi nhíu mày, ánh nhìn có chút tức giận, diễn thật đến mức Ngạo Đường bên cạnh cũng nghĩ vợ nhỏ nhà mình bị dọa sợ rồi.
“Không tin anh có thể vào xem, hiện trường vẫn để nguyên.
Chính vì nghĩ an ninh nơi này rất tốt nên tôi mới dọn tới đây nhưng ai ngờ mới đi một lúc trở về liền thế này”
Người quản lí cùng người môi giới nhìn nhau nghi hoặc, không biết nói gì tiếp theo, tính đi vào xác thực chút, vừa mở cửa bước vào phòng khách, bọn họ đã cảm thấy đúng là không phải chuyện nhỏ rồi, căn biệt thư được thiết kế theo phong cách hiện đại thanh lịch, trang nhã giờ không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, chỉ là đống hỗn độn.
Đã vậy tầng còn có dấu vết lưu lại của vũ khí, chuyện này đã vượt qua quyền kiểm soát của bọn họ.
Người quản lí nhìn thiếu nữ xinh đẹp, gương mặt sợ hãi luôn nép vào bạn trai mà mủi lòng, giọng điệu nhã nhặn hơn hẳn.
“Cẩn tiểu thư yên tâm, việc này tôi sẽ báo lại với cấp trên, cảnh sát sẽ vào cuộc, nhất định sẽ tìm ra kẻ đột nhập”
“Không cần đâu, giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng dọn khỏi đây, không cần phiền đến cánh sát”
Người quản lí cùng môi giới đất thì thầm vài câu rồi đồng ý, người môi giới hứa với cô.
“Chúng tôi sẽ thẩm định rồi đưa ra giá hợp lí nhất, xin Cẩn tiểu thư yên tâm”
“Cảm ơn”
Người quản lí thái độ cung kính nhưng ánh mắt thi thoảng liếc nhìn cái cây tội nghiệp, trong lòng càng rối như tơ vò.
Lúc Tống Mịch định lên xe rời đi, người quản lí cuối cùng không nhịn được mà rụt rè hỏi cô.
“Việc đó….Cẩn tiểu thư ….chỉ là sao cái cây trước cửa biệt thự lại trơ trụi cành lá hết vậy?”
Mỗi khu vườn của từng biệt thư đều được bọn họ cho người chăm sóc rất tử tế vì thế lúc nào cũng xanh rờn, đẹp đẽ.
Mấy hôm trước cái cây vẫn còn đầy lá mới thoáng cái đã rụng hết rồi.
Tống Mịch vuốt vuốt tóc tiêu soái, vẻ mặt vô tội lên tiếng.
“Tôi không biết, có lẽ nó thấy màu này xấu quá, muốn thay áo mới rồi”
Có lẽ không lường trước được câu trả lời, nhà quản lí nghe xong biểu cảm vô cùng kinh ngạc và khó diễn tả.
Mẹ kiếp, cô coi nó là người à? Lại còn thay áo!!
Đều thay sạch rồi!
Cảm thấy bản thân đưa ra giả thiết không hợp lí, Tống Mịch bổ sung thêm.
“Hoặc có thể nó thích lõa thể”
Alo cảnh sát à, ở đây có người thần kinh, cô ta nói cây thích lõa thể?
Người quản lí tắc nghẹn, vô cùng hối hận khi nãy còn cảm thương Tống Mịch.
Ngồi trên xe hướng đến biệt thự mới, nhìn qua cửa sổ, ở xa xa cô thấy bóng dáng thiếu nữ quen thuộc đang cãi nhau với nam nhân bên đường phố.
Bọn họ náo loạn đến mức người đi đường cũng dừng lại hóng chuyện, bàn tán xôn xao, một vài người rút điện thoại quay lại.
Thiên Tư Mai tức giận đến đỉnh điểm, hình tượng, danh tiếng gì đó cũng không quan tâm nữa.
Giày cao gót tháo ra vứt sang bên, chiếc váy lấp lánh quyến rũ cũng được kéo cao, để lộ cặp bắp chân thon gọn, một bên chân xăm hình nhành hoa hồng nổi bật, chất vấn Lâm Nam Dương.
“Tên hỗn đản kia, anh đứng lại, hôm nay không nói rõ xem bà đây có thiến anh không? Mẹ nó, tôi mới là hôn thê của anh, anh lần lượt qua lại với người con gái khác còn công khai đưa cô ta đi dự tiệc tôi không nói thì thôi.
Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, con mẹ nó, anh đem tình nhân tới chọc tức tôi là có ý gì?! Chọc tức ông nội tôi phát bệnh, anh vui lắm đúng không?”
Lâm Nam Dương so với hình ảnh lần đầu gặp của Tống Mịch có chút khác.
Lâm Nam Dương là học trưởng nhã nhặn, chu đáo và ấm áp nhưng hiện giờ người trước mặt cô lại nở ra nụ cười bỡn cợt, bất cần.
Lạnh lùng hất tay Thiên Tư Mai đang nắm cổ áo anh ta, tức giận lớn giọng.
“Cô làm loạn đủ chưa? Tôi đã bỏ qua cho cô vô số lần mà cô vẫn chứng nào tật nấy, những người con gái bên cạnh tôi đều bị cô lần lượt xử lí, không biến mất cũng là chuyển đi nơi khác.
Cô còn nói, không cảm thấy bản thân cực kì ghê tởm sao?”
Thiên Tư Mai hơi ngơ người nhìn anh, môi mím chặt trông như muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng khi Lâm Nam Dương ôm eo người con gái khác rời đi mới hét lên.
“Chết tiệt, mấy đứa đó rõ ràng là nhắm vào tài sản Lâm gia, anh còn…..”
Lời chưa dứt, Lâm Nam Dương bất ngờ cắt ngang giọng điệu vô cùng lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sự kiềm chế phẫn nộ tột cùng
“Vậy Y Hân thì sao? Cô dám nói mình không làm!?”
Thiên Tư Mai ghét nhất là bị hiểu lầm, việc cô không làm mà bảo cô làm, dù có dí súng vào cổ cô cũng không nhận.
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không động đến cô ta, cô ta biến mất không liên quan đến tôi.
Chết tiệt, tại sao lại không tin tôi? Rõ ràng….”
“Cô đáng tin sao?”
Lâm Nam Dương nghiêng người, mỉm cười chế giễu như nghe một chuyện vô cùng nực cười từ Thiên Tư Mai.
Ánh mắt dần trở nên lãnh đạm, trùng xuống, Thiên Tư Mai nghiến chặt răng kiến quyết đuổi theo Lâm Nam Dương.
Gương mặt diễm lệ không có một chút tổn thương hay tự ái chỉ có phẫn nộ cùng cố chấp.
Người cô yêu có thể dịu dàng với tất cả mọi người, trừ cô.
Người cô yêu có thể kiên nhẫn lắng nghe bất kì sự giải thích nào, trừ cô, anh chưa hề để tâm.
Mọi người nói cô hào hoa, phong nhã, sắc sảo còn người cô yêu chỉ nghĩ cô đê tiện, độc ác.
“ Tôi yêu anh, thật sự rất yêu anh.”
Những lời này Lâm Nam Dương đã nghe quá quen, mặc kệ Thiên Tư Mai ở sau gấp gáp chạy theo vẫn lạnh nhạt khoác vai thiếu nữ kia đi trước.
Quay lại trả lời cũng không thèm, lấy điện thoại gửi đi dòng tin nhắn như khoét một lỗ trên trái tim người con gái yêu hắn.
“Cô chết đi ít nhất còn khiến tôi có chút thương hại”
Rầm
Bóng dáng thiếu nữ mỏng manh đập mạnh vào mũi xe, bay lên cao rồi liên tiếp va đập mạnh mấy vòng xuống nền đất.
Máu, tràn lan khắp nơi, thấm đẫm bộ y phục vốn đã mỏng, mãi tóc đẹp đẽ vài giờ trước còn chuẩn bị tỉ mỉ giờ lấm lem bùn đất, hòa cùng màu máu đỏ rực.
Cơ thể trắng nõn khi nãy còn khiến bao người ngưỡng mộ giờ đã nằm bất động dưới mặt đất lạnh lẽo, chằng chịt vết thương.
Thật thảm hại!
Thật nhục nhã!
Hôm nay là sinh nhật Thiên Tư Mai, cứ nghĩ hôm nay sẽ là mình người hạnh phúc nhất nhưng cuối cùng người đau đớn, chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là cô.
Mặc đám đông xung quanh ồn áo, hoảng loạn, thiếu nữ không nghe thấy bất cứ thứ gì, ánh mắt lờ đờ, vô hồn vẫn chỉ hướng về bóng lưng chàng trai ngày càng khuất xa, chỉ mong hắn một lần quay đầu lại.
Chỉ cần quay lại là có thể thấy cô đang nằm ở đây giãy giụa với cái chết để ở bên hắn.
Nhưng cô không đợi được hắn quay đầu, cô cũng không muốn đợi nữa.
Ngạo Đường nhìn qua kính chiếu hậu, thấy vợ nhỏ của mình đang chăm chú xem một vụ tai nạn, liền có chút không vui.
“Đẹp hơn anh sao?”
“Không, anh là đẹp nhất”
“Vậy em nhìn gì chứ? Không phải em nói ngắm anh là đủ rồi sao!”
Tống Mịch mỉm cười, bất giác thở dài, nắm lấy tay Ngạo Đường áp lên má.
“Em chỉ là cảm thấy, có lẽ vận may cả đời của em đều đổi lấy lần đầu gặp anh rồi”