Gấp máy tính lại, Tống Mịch nhíu mày, day day trán, thở dài tiếng.
Khung cảnh trước mắt có chút mơ mơ hồ hồ, cô gõ gõ vài cái, điên cuồng lắc đầu.
Mặc Hoành ngồi bên cạnh nhìn hành động của cô mà khó hiểu, đáy mắt ánh lên chút lo lắng.
“Chủ nhân, người sao vậy?”
“Sử dụng máy tính quá nhiều, có chút hoa mắt”
“Người bị cận rồi?”
Tống Mịch cất máy tính vào cặp sách, nhanh chóng uống hết bình nước mật ong đã nguội lạnh, chậm rãi đáp.
“Ta bị cận lâu rồi.”
“Nhưng……”
“Không nói nữa, về thôi”
“Người còn lịch học”
Đeo cặp sách trên vai, Tống Mịch đứng dậy vươn vai, làm vài động tác giãn cơ, vô tâm đáp.
“Nhớ lão công, không học, đi về”
Mặc Hoành mỉm cười nhẹ, bộ dạng thản nhiên không còn gì để nói nhưng nội tâm gào thét dữ dội: [Đánh rắm]
Tống Mịch mở cửa bước vào, mới cởi một chiếc giày chợt nhớ ra gì đó liền vươn tay kéo cổ áo Mặc Hoành đi đằng trước lại hỏi.
“Ngươi còn bùa không?”
“Bùa?? Bùa gì cơ?”
“Bùa bảo vệ”
“Tất nhiên là còn”
“Đưa cho ta ít”
Mặc Hoành nheo mắt cảnh giác, hơi cự động muốn dãy ra khỏi tay Tống Mịch thì nhận được cái trừng mắt sắc lẹm, phản kháng thất bại.
Đến hơn giờ trưa, Ngạo Đường mới tỉnh dậy, vừa bước xuống tầng đã thấy vợ nhỏ nằm thu người trên sofa xem phim, bên cạnh là đống đồ ăn nhanh.
Ngạo Đường không vui nhăn mày, cất giọng khàn khàn mang ý trách mắng.
“Sau này không được ăn mấy thức vô bổ”
Tống Mịch hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn anh có chút mông lung rồi đáp.
“Em biết rồi, nhưng mà gà cay ở tiệm này rất ngon, thỉnh thoảng ăn một lần sẽ không sao đâu”
Động tác dọn dẹp của Ngạo Đường không dừng lại, vô cùng tự nhiên trong ánh mắt lại có chút mịt mờ.
Khi Ngạo Đường bước ra cầm theo một bát chè khoai môn, trông vô cùng bắt mắt, Tống Mịch quả nhiên ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào bát xứ trắng trên tay anh.
Ngạo Đường ngồi xuống bên cạnh, đặt bát chè vào tay cô, đồng thời cầm lấy máy tính mới mua.
người không ai nói gì, chuyên tâm làm việc của mình nhưng khung cảnh lại hạnh phúc, yên bình và hòa hợp biết bao.
Mãi lúc sau anh mới lên tiếng, chỉ là hỏi câu bâng quơ.
“Ngọt quá không? Anh sợ cho hơi nhiều đường”
“Không đâu, rất vừa mà”
Ngạo Đường đặt máy tính sang bên, nhìn chằm chằm Tống Mịch hồi lâu, ánh mắt bình thản đến rợn người.
Lòng cô bỗng dâng lên nỗi lo lắng, còn chưa mở miệng anh đã cất tiếng cắt ngang.
“Anh……”
“Anh muốn ăn sao?”
“….không cho đường”
Động tác Tống Mịch bỗng khựng lại, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước ngàn năm không một gợn sóng, hai tay siết chặt, hơi mím môi.
Câu nói của Ngạo Đường lập tức thu hút sự chú ý của Mặc Hoành, nàng trốn sau bức tường nghe lén, nhịp tim không hiếu vì sao tăng nhanh.
Đặt bát chè xuống bàn, Tống Mịch mỉm cười dịu dàng, bị phát hiện xem như không có việc gì.
Rất đỗi bình thản hỏi lại, bình thản đến mức như đang nói về chuyện người lạ, không liên quan đến cô.
“Vẫn không thể giấu được, lão công thật thông minh”
“Chữa được không?”
“Không được đâu, đây không phải bệnh mà là một phần cấu tạo cơ thể”
“Ngay cả việc không phân biệt được màu sắc cũng vậy?”
“Đúng vậy, sao hả? Em đáng thương không?”
Tống Mịch nhoẻn miệng cười, dựa vào vai anh, ngẩng đầu trêu ghẹo.
Ngạo Đường cúi đầu hôn xuống rồi liếm môi cô, không đáp lại.
Tống Mịch với việc này cũng không quá xem trọng, chỉ là trong lòng vẫn còn thắc mắc, cần được gỡ bỏ.
“Lão công, anh biết từ khi nào vậy?”
Ngạo Đường hơi liếc đồng hồ trên máy tính, chậm rãi đáp.
“Em vừa ăn là gà trộn mật ong”
Tống Mịch còn chưa kịp mỉm cười, tiếng chuông cửa reo lên liên hồi.
“Để anh”
Ngạo Đường trở lại với chiếc hộp hình vuông được thiết kế màu vàng và đen vô cùng sang trọng.
Bên trong là những cánh hồng nhung đỏ thẫm quyến rũ, chính giữa có tấm thiệp mời màu trắng, không có thời gian hẹn cụ thể, không có người gửi, chỉ có nét chữ rồng bay phượng múa kim sắc ghi chữ: “Tụ Họp Gia Tộc”
Ngạo Đường ném cái hộp sang bên, đi tìm tờ giấy cùng cây bút tiền về phía Tống Mịch.
"Em thích chửi người không?"
"Đó là đam mê"
"Lại đây, anh dạy em gia phả nhà anh"
"Rắc rối vậy sao?"
"Ừm, để em biết đường lựa mấy đứa não to mà chửi, bọn tép riu có thể làm tức chết "