Gia phả của Sở gia đúng là rất khó nhớ và phức tạp.
Gia chủ Sở gia hiện tại là Sở Minh Quyết, ông nội của Ngạo Đường, có người vợ được cưới vào cửa một cách chính thống, nhưng đến bây giờ không ai còn sống.
Người vợ đầu là liên hôn gia tộc, sau khi cưới năm đã chết vì tai nạn giao thông, người vợ hai là dịch giả người Thụy Điển nối tiếng trong giới, vì có thai nên người kết hôn, được năm rồi chết vì đắm thuyền, người cuối cùng là một đầu bếp, sống lâu nhất nhưng năm trước cũng chết do trúng độc.
Điểm chung duy nhất là tất cả đều vì bác sĩ bảo cưới.
Sở Minh Quyết có người con trên danh nghĩa nhưng chỉ có người còn sống.
Là Tam gia – Sở Khải Trạch.
Tứ gia – Sở Ninh Hinh.
Cuối cùng là Ngũ gia Sở Liên Dực - cha Ngạo Đường , là người có trí thông minh cùng thủ đoạn vô biên, vô tình nhất, là bản sao y đúc của ông anh.
Một điều dù pháp luật thế giới cấm nhưng ở Sở gia là chuyện bình thường chính là Trùng hôn.
Ở Sở gia một người có thể lấy tối đa người vợ hay chồng, vì để đảm bảo gia chủ thừa kế là người có năng lực tuyệt đối nên phải trải qua vô số khảo hạch, điều đó cũng tương đương con cháu bị giết hại cũng nhiều không kể.
Để đảm bảo huyết thống không bị đứt đoạn, không người nào trong nhánh chính được sinh một người nối dõi.
Cũng là để phò tá cho gia chủ.
Sở Khải Trạch là do vợ cả sinh ra, có người vợ và người con.
Sở Đặng Kỳ và Sở Du Duyệt là cặp song sinh long phượng, có địa vị và quyền lực nhất định ở Sở gia.
Sở Lăng Đằng là con thứ nhưng lại do chính thất sinh ra, điều này xảy ra bởi vì vị Tam nhị phu nhân khi cưới vào cửa đã mang thai tháng mà tháng trước Sở Khải Trạch vừa cưới chính thất, Tam phu nhân dù tức giận nhưng không dám làm càn, cắn răng chịu cảnh chung chồng, bị chèn ép.
Đứa con cuối là Sở Họa Y mới tuổi nhưng năng lực kinh doanh cùng đầu óc nhạy bén khiến nhiều người kinh ngạc, do chính thất sinh ra.
Sở Ninh Hinh là người con gái duy nhất còn sống sót, không phải dựa vào may mắn mà thực lực cùng sự tỉ mỉ, tính toán kỹ càng vượt lên hết thảy.
Sở Ninh Hinh có người chồng, đây là người duy nhất trong gia tộc kiên quyết chỉ lấy người, dù cho trưởng lão có khuyên ngăn, đe dọa cách mấy cũng cứng rắn phản kháng.
Đàm Tử Hàn tuổi với Sở Nguyệt Thiền tuổi là người con duy nhất của Sở Ninh Hinh.
Một người họ mẹ, một người họ cha.
Tuy nhiên ngay từ khi người họ sinh ra, Ninh Hinh đã xin gạch bỏ tên của họ ra khỏi danh sách người thừa kế, không can thiệp vào bất kí điều gì liên quan đến ghế gia chủ.
“Sở Liên Dựa có người vợ và người con.
Sở Minh Thành và Sở Thi Hàm do vợ cả sinh ra, Sở Tuyết Giang do vợ hai sinh ra.
Người cuối cùng là anh.
Tuy nhiên, vợ hai của Sở Liên Dực là bạn gái cũ của chồng Sở Ninh Hinh.
Chính thất của Sở Khải Trạch trước đó từng được sắp xếp đính hôn cho Sở Liên Dực, dù đã kết hôn nhưng người cũng đã nhiều lần ngủ chung, có người con nhưng đứa bé đã bị ném sáng nhà họ ngoại với thân phận con gái của em gái Tam nhất phu nhân.
Lần này cũng có mặt nhưng với tư cách là họ hàng, tham gia khảo hạch cũng chỉ làm trợ thủ.”
Ngạo Đường vừa nói tay cầm bút vừa vẽ thêm một người que phía ngoài rìa tờ giấy.
Nhìn gia phả nhà Ngạo Đường mà Tống Mịch hoa mắt chóng măt, tên người không nhớ rõ mà mấy hình người qua trên giấy lại cứ múa máy trước mặt cô.
Chết mọe, hoa mắt, chóng mặt, nhức đầu.
Bệnh rồi, cần tay lão bà mới đỡ hơn được.
Không nói nhiều, mặc Ngạo Đường vẫn đang nói, Tống Mịch cần tay anh đặt lên che mắt mình, hai tay thì bịt tại.
Bộ dạng ta không nghe, ta không thấy, ta không biết gì hết.
Ngạo Đường mỉm cười nhìn vợ nhỏ, vươn người hôn nhẹ vào mu bàn tay đang đặt trên mắt cô.
Tống Mịch thấy trước mắt tối sầm, ánh sáng nhỏ nhoi cũng không thấy bèn gỡ tay anh, chỉ có Ngạo Đường vẫn ngồi đó nhếch mép cười với cô.
Tống Mịch nhìn lại tờ giấy gia phả bị úp xuống, con ngươi ánh lên niềm vui nhưng ngay tức khắc nhíu mày ngờ ngợ nhớ lại.
“Lão công, anh là con vợ hai hay vợ cả?”
“Mẹ anh không được cưới vào cửa, bà chỉ là người phụ nữ đê tiện, ngu dốt, vì trèo cao mà không từ thủ đoạn ngủ với biết bao đàn ông.
Sau đó vô tình có anh”
Nói ra lời này, gương mặt không chút Ngạo Đường biến sắc, giọng nói cũng rất bình thản, một chút sắc thái ghét bỏ cũng không có, thay vào đó là sự thờ ơ, lạnh lùng như nói về một người xa lạ chứ không phải thân sinh ruột thịt.
Tống Mịch xoa xoa tay rồi áp vào mặt anh, dù trong nhà có điều hòa nhưng người Ngạo Đường vẫn rất lạnh và trắng bệch như xác chết.
Nhìn chiếc áo len mỏng trên người anh, Tống Mịch rất không vui.
Chân cũng không đi tất, anh nghĩ mình là đại thần tiên không bị bệnh à!?
Dám ngông cuồng với mùa đông, là muốn lên trời đúng không!?
Tống Mịch tháo dẹp bông của mình ra đeo vào chân anh, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Ngạo Đường chỉ thấy hơi lạnh, anh vẫn chịu được, anh không muốn mặc nhiều quần áo, rất vướng víu.
Nhưng có vẻ vợ nhỏ nhà anh không nghĩ vậy.
Mở tủ quần áo của Ngạo Đường, đen, đen và đen, quần áo của anh toàn màu đen.
mặt cô càng đen hơn.
Ngoài đến chiếc áo phông họa tiết đầu lâu xương sọ hoa mắt cũng chỉ có cái áo len mỏng dính.
Áo khoác tính thêm cả cái lần trước Trình Minh tặng thì có đúng cái.
Quan trọng là ngoài cái áo khoác lần trước đã giặt thì anh căn bản không có cái nào nên hồn hết, không phải cái đầu lâu xương sọ thì cũng là cái đầu lâu sương sọ.
Tống Mịch đành tìm bên tủ quả mình mấy cái áo hoodie dày và rộng đem xuống, thô lỗ mặc lên người Ngạo Đường.
"Anh mà dám cởi xuống thì đừng mong nằm trên"
“Biết rồi, lão bà.
Hôm nay em muốn ăn gì?”
“Lẩu”
“Được, anh nấu thịt kho tàu”
"Anh....."
"Em mà dám tức giận thì đừng ăn nữa"
Con ẹm nó, anh đừng có ỷ sủng mà kiêu!!!
Em chưa làm gì anh, anh giận dỗi cái gì?