“Cẩn Tống Mịch!”
Thi Hàm nghiến răng, gằn giọng tên cô.
Xung quanh có vô số ánh nhìn tò mò hướng về người, Tống Mịch vắt chéo chân giữ nguyên bộ dạng cao ngạo, mỉm cười đáp lại Thi Hàm.
“Trẫm đây”
Thi Hàm siết chặt tay vào bánh xe lăn, muốn vươn tay cào cấu mặt của cô nhưng Tống Mịch nắm chặt tay cô ta, nhẹ đặt một miếng bánh kem vào, khiêu khích nói.
“Đừng tức giận, tức giận rất xấu.
Cười nhiều lên, sau này không có cơ hội cười đâu”
Sở Thi Hàm muốn ném chiếc bánh kem xuống đất, nhưng ở đây có rất nhiều người, cô ta phải kiềm chế, không thể náo loạn.
Giây sau, cô ta nhìn bộ váy Tống Mịch , mở nụ cười có phần trào phúng.
“Mày thật sự tưởng bản thân là vô địch thiên hạ, muốn làm gì thì gì làm sao?”
“Tôi không tưởng thế, nhưng cũng có thể là như thế”
“Động đến tao, chết chính là cái giá đơn giản nhất.
Xem xem, mày còn kiêu ngạo được bao lâu, đặt chân đến đây chính là quyết định hối hận nhất cuộc đời mày”
“Tôi lợi hại là lỗi của tôi sao?.
Cô thua là do cô không có thực lực.
Hơn nữa bại dưới tay tôi không tính là nhục nhã”
Sở Thi Hàm mặt đỏ bừng bừng, tức giận đến muốn gào lên, phá tan mọi thứ, may mà Sở Minh Thành đến kịp lúc đẩy cô ta đi, còn thuận tiện trừng mắt với Tống Mịch một cái.
Trừng cái gì? Làm như ai mắt to người đó đáng sợ vậy?
Một xe thiếu năng!
“Xin chào, có người nhờ tôi chuyển lời nói muốn gặp cô”
Tống Mịch lau tay, nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, không gấp gáp nhìn thiếu nữ ngập ngừng trước mặt, hỏi lại.
“Ồ, nam hay nữ?”
Thiếu nữ kia không nhìn thẳng vào mắt Tống Mịch, cúi thấp đầu, có ý né tránh.
“Nữ”
Tống Mịch lại cầm một đĩa bánh khác tiếp tục ăn, liếc sang Ngạo Đường đang gục đầu xuống, mắt khẽ nhắm hỏi.
“Có quan hệ huyết thống với anh ấy không?”
“Không có”
“Tôi biết rồi, cảm ơn”
Thiếu nữ thấy mình chuyển lời thành công, nhìn Ngạo Đường vài giây không rõ ý tứ rồi bỏ đi.
“Em biết là ai?”
“Biết.
Ngoài mấy bà mẹ kế rảnh rỗi của anh còn ai vào đây”
Tống Mịch vắt chéo chân bình thản ăn bánh, đáp lại.
Nhìn quanh người ở đây ngoại trừ lén lút nhìn bọn họ cũng không hề có ý muốn đến bắt chuyện.
Sở Du Duyệt luôn chú ý đến bên này nhưng trong nói gì, đứng dựa người vào chỗ, bộ dạng thâm sâu khó lường.
Tống Mịch không vội, ăn hết bánh trên bàn rồi sang bàn bên cạnh ăn tiếp, được phút mới nhấc váy đứng lên, chỉnh chỉnh lại, nói với Ngạo Đường.
“Ở đây chờ em.
Không được đi lung tung, ai mời rượu cũng không được uống, cho gì không được ăn, bắt chuyện không cần nói, không cần nể mặt bọn họ….”
Ngạo Đường: “……” Rốt cuộc trong mắt cô anh bao nhiêu tuổi?
Sao tự dưng lại có thêm “mẹ trẻ” vậy?
“Anh không trả lời là có gì bất mãn sao?”
Tống Mịch khoanh tay cúi người sát mặt anh, chỉ cách một chút nữa là môi kề môi.
“Anh tuổi, không phải ”
“Ừm, biết bản thân , tuổi là tốt.”
Tống Mịch lướt qua môi anh một nụ hôn, mỉm cười nhìn anh, ánh mắt như vạn cánh hoa đào bay ngập trời, rồi xoay người rời đi.
Mọi người xung quanh âm thầm nhìn bọn họ cũng không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp,chế nhạo
Tống Mịch đến một góc ngự hoa viên vắng người, xung quanh trồng một vườn hoa hồng quyến rũ, mê hoặc hiếm có, ở giữa là một mái che vòm tròn thiết kế trung cổ, có hai người phụ nữ uống trà, từng động tác chuẩn mực vô cùng quý phái, toàn thân phát ra khí chất cao quý được rèn dũa lâu năm của một gia tộc lừng lẫy.
Dù đã tuổi trung niên nhưng cả hai đều có vẻ ngoài mới , một vẻ đẹp chín chắn, trưởng thành cực kì quyến rũ.
Người có mái tóc vàng óng khoác lên mình bộ dạ phục đỏ tươi nổi bật là vợ cả của Sở Liên Dực, xuất thân hoàng thân quốc thích, môn đăng hộ đối - Alarice Zedla Jezebel.
Vợ hai có xuất thân Châu Á, mang mái tóc đen cùng bộ váy tím nhạt huyền bí khó cưỡng - Vệ Ưu Nhan.
Xung quanh có không ít người hầu và vệ sĩ, Tống Mịch bước tới nhẹ nhàng, làn váy rực rỡ tung bay.
Alarice đặt tách trà trong tay, nhìn cô chau mày, ý cực kì không vui.
Nếu bà ta mang trên mình khí chất quý tộc trung đại, thì Tống Mịch toàn thân lại toát lên uy quyền áp đảo người khác, như một nữ hoàng trên ngai vàng nhìn xuống.
Cô còn chưa đến gần, Alarice đã chỉ ngón trỏ về cô, cao giọng ra lệnh.
“Take off her dress!”
(Lột bộ váy cô ta xuống!)
Một đám vệ sinh thân cao mét nhanh chóng tiền về phía cô, thân thủ cường tráng, võ công vô cùng tốt, Tống Mịch đánh phút mới gục hoàn toàn không dậy nổi.
Oai phủ đầu cái quần què gì? Cùng nhau uống nước ăn bánh, đàm đạo không phải tốt hơn sao.
Không hiểu nổi đám người hắc đạo, chuyện gì cũng dùng nắm đấm,
Mất hết cảm hứng ăn bánh của bà đây!
Mặc Hoành: “Chủ nhân, đừng vả mặt, không đau sao?”
“Dày quá, không đâu”
“Liêm sỉ rớt đâu rồi, lượm lại đi chủ nhân”
“Có đâu mà rớt”
Tống Mịch chân gác lên người một tên vệ sĩ, hắn ta hự một tiếng, giây sau liền ngất xỉu.
Cô mỉm cười vô hại nhìn hai vị Ngũ phu nhân.
“Well, would you like to call more people? I dont mind adding free meat mattress.”
(Bà có muốn gọi thêm người không? Tôi không ngại có thêm nệm thịt miễn phí đâu.)
Ngũ phu nhân chứng kiến một màn võ thuật uyển chuyến trước mắt, trong lòng cực kì cực kì không vui.
Là con ả này phế chân con gái bà!
Là ả ta phá hỏng kế hoạch đứng đầu gia tộc của bà.
Ả ta phải chết, phải băm thành trăm mảnh.