Trên sân thượng của tòa nhà, một người đàn ông bịt mặt, giữ chặt cô bé , tuổi đang la hét thảm thiết vào lòng, một tay dí súng vào đầu con tin, ánh mắt dữ tợn nhìn xuống dưới, gào thét.
Cảnh sát và đặc vụ tụ tập bên dưới tìm cách thương lượng với tên khủng bố, ưu tiên cứu con tin.
Tống Mịch và Ngạo Đường đứng ngoài vòng ngăn cách, bên dưới tòa nhà bên cạnh, cô nghe rõ tên khủng bố nói gì, thi thoảng nói nhỏ vào tai anh, giải thích tình hình.
Những người xung quanh đều giơ chiếc điện thoại phát sóng trực tiếp và quay lại, với bọn họ cảnh tượng này không hiếm, trên phim cũng có rất nhiều.
Qua đoạn hội thoại Tống Mịch biết được, bên trong tòa nhà còn đặt một dãy bom nổ liên hoàn, tên khủng bố yêu cầu một chiếc trực thăng và rời khỏi đây an toàn mới thả con tin.
Dàn bom còn phút nữa sẽ nổ.
Cảnh sát thông báo tin này với người dân, mọi người xung quanh lùi xa khỏi tòa nhà, chạy sang tòa nhà bên cạnh, có người lên sân thượng tiếp tục phát sóng trực tiếp, nhưng không ai có ý bỏ đi.
Theo dòng người, Tống Mịch và Ngạo Đường ngồi vào xe bọn họ tại bãi đỗ xe của dãy nhà bên cạnh, cách đó khá xa, vụ nổ không thể đến tận đây.
Hai người ngồi trong xe có chút nhàm chán theo dõi diễn biến.
Thời gian bom nổ đếm ngược, bên phía cảnh sát cũng phái người nhanh chóng phá bom, nhưng quả bom được thiết kế vô cùng kì lạ, người phá bom chưa từng thấy bao giờ, không thể phá giải trong giây lát.
Cảnh sát dần dần rút khỏi hiện trường, từng giây tử thần trôi qua, mẹ cô bé con tin nhìn con gái bị tên khủng bố mang lên trực thăng tẩu thoát, khóc đến ngất đi được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, loạn càng thêm loạn.
Bom không thể gỡ.
Tống Mịch ăn hết bịch su kem, chép miệng nổ máy rời đi.
Trong lúc biễn diễn được đẩy lên cao trào, ai ai cũng mong chờ một trận bùng nổ cực đỉnh, đây là hiện thực chứ không phải trong phim ảnh.
Ấm ầm
Rầm rầm rầm
Tòa nhà trước mặt vẫn nguyên vẹn, tiếng nổ phát ra từ tòa nhà đối diện.
Những tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên, bụi mù và ánh lửa bay lên ngút trời, che kín tầm nhìn, tiếng thét chói tai và tiếng còi xe vang vọng lên tận trời cao.
Điếu thuốc của cảnh sát trưởng đang ngậm rơi ngay xuống đất, ông bị bụi bặm của những tòa nhà bao phủ khắp người, gương mặt ngơ ngác, nhìn chuyện trước mặt không thể tin.
Sao lại nổ tung như vậy rồi?
Bom không phải ở chỗ này ư?
Cảnh sát nhanh chóng phản ứng trở lại, chạy về hướng vụ nổ, cảnh sát trưởng cầm loa gào lên: "Ưu tiên cứu người bị thương, gọi thêm viện trợ tới đây!"
Cả tòa nhà hầu như đều bị nổ banh hết, trong không khí tràn đầy bức xạ nhiệt và bụi bặm, đã khiến con người bị sặc không ngừng.
Tiếng la hét vang lên không ngừng, tất cả mọi người chạy về hướng an toàn, chỉ có những người mặc đồng phục cảnh sát, thì chạy về phía vụ nổ.
"Khụ....khụ....."
Tống Mịch ho hai tiếng, cổ họng sặc bụi vô cùng đau rát, tầm mắt mờ mờ ảo ảo, bị bụi che mờ, đưa tay dụi mắt điên cuồng.
Chiếc xe bị một tảng xi măng lớn rơi trúng, ép tới mức thay đổi hình dạng, bên ngoài toàn là cốt thép, chặn kín hoàn toàn.
Trong bụi mù cuộn bay, Tống Mịch đưa tay lần sờ tìm người bên cạnh.
"Ngạo Đường, Ngạo Đường"
Không có tiếng trả lời
Vụ nổ xảy ra quá đột ngột, vừa nổ máy, cô chưa kịp....Nhưng Ngạo Đường có bùa của cô, chắc chăn chỉ bị ngất, không thể mất mạng hay bị thương nặng, có lẽ vậy
Càng nghĩ, ngón tay Tống Mịch càng run lên, lần từng tí sang bên cạnh.
Cửa sổ bị đập vỡ, trong xe khắp nơi đều có mảnh thủy tinh, cứa từng đường lên tay cô, không hề gì, chưa đến giây sẽ khỏi, mười mấy giây sau, chạm vào một cơ thể ấm áp, giọng nói khô khốc vang lên, càng nói càng đau.
"Ngạo Đường?"
Vừa chạm vào, Tống Mịch lập tức rụt tay lại, cô không dám động vào tay vào Ngạo Đường.
Trong bóng tối, anh nằm sấp, tư thế muốn vươn người sang ôm lấy cô.
Vai trái bị một thanh sắt đâm xuyên từ phía sau, xung quanh vết thương có mảnh thủy tinh cắm vào thịt, chiếc nhẫn ngọc thạch có bùa bảo vệ Tống Mịch đưa bị đè ép vỡ nát.
Tống Mịch nhìn người bất tỉnh bên cạnh, máu chảy không ngừng, ướt đẫm tay cô, trong con ngươi bình thản có chút chấn động, hồ nước không gió gợn chút sóng lăn tăn, thoáng qua, rất nhanh biến mất.
Bên ngoài truyền đến tiếng la hét thảm thiết, chiếc xe đột nhiên chấn động, tiếng bê tông cột thép đè vào trần xe, Tống Mịch đưa tay giữ cho xe không tiếp tục bị chèn ép, Ngạo Đường có chỗ trống thoải mái.
Đầu tiên, cô đưa tay bẻ gãy thanh sát trên người Ngạo Đường, từng chút từng chút, cẩn thận để anh dựa vào người mình, sau đó không dám di chuyển.
Điện thoại không bắt được sóng.
Cô nhìn xung quanh không có chút ánh sáng, có lẽ xe bọn họ hoàn toàn bị vùi.
Lấy một tấm bùa bảo vệ dán lên trần xe, tấm bùa ẩn vào xe, khi xi măng cốt thép rơi xuống, chiếc xe không có gì thay đổi, kiên cố như nạm kim cương.
"Mịch Nhi....."
Giọng nói yếu ớt, như một làn gió nhẹ có thể đứt bất cứ lúc nào, vang lên.
Tống Mịch nhướn mày nhìn người trong lòng, bàn tay ôm vai anh gồng lên.
"Đừng nói chuyện"
Sắc mặt Ngạo Đường trắng bệch, bàn tay khẽ cử động muốn chạm lên mặt cô, một bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm tay anh áp vào má
"Em...không sao chứ?"
Anh không sợ bản thân bị thương, anh sợ không bảo vệ tốt cô, sợ cô gặp chuyện không may, mặc dù hơi dư thừa bởi cô rất mạnh, mạnh hơi anh rất nhiều nhưng lỡ đâu....
Kể cả hai chữ lỡ đâu" không tồn tại, anh cũng tuyệt đối đặt an toàn của cô lên hàng đầu.
"Em có thể có chuyện gì chứ.
Anh đừng nói nữa, tiết kiệm sức lực, chờ em tìm đường ra"
"Không sao...là tốt...rồi"
Giây phút bàn tay Ngạo Đường buông lỏng, chuẩn bị rơi xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, giữ nguyên tay anh áp vào mặt
Ngạo Đường rơi vào hôn mê, Tống Mịch giữ nguyên tư thế nhắm mắt nghe nhịp tim anh sát bên tai, nhịp tim ngày càng chậm, thi thoảng ngắt quãng, trong xe yên ắng đến rợn người.
"Chủ nhân, bên ngoài có lẽ phải mất hai tiếng mới có thể cứu người"
Tống Mịch thở dài một tiếng, âm thanh trầm đặc, khô khốc vang lên: "Lập kết giới"
Chờ người bên ngoài tới cứu, lão bà ta thành cái xác rồi.
Tự lực cánh sinh, tự thân vận động.
Ngồi im tìm chết chính là đồ ngu!
Tống Mịch cầm máu cho Ngạo Đường, rồi từ từ dịch chuyển.
----------------
"Bác sĩ, bác sĩ....."
Cô gái toàn thân dính đầy máu lẫn bụi bẩn xông vào bệnh viện, trong tay ôm một người đàn ông bộ dạng tương tự nhưng sắc mặt trắng như người chết, nếu không phải mái tóc đen, mọi người xung quanh thật sự nghĩ anh ta bị bạch tạng.
Cô gái nhỏ bé ôm trong lòng người đàn ông cao lớn, một sự kết hợp kì lạ, mọi người ở hành lang nhao nhao nhìn cô.
Y ta vội vàng chạy đến, kiểm tra sơ qua, rồi lớn giọng/
"Tình huống khẩn cấp, cáng cứu thương, mau lên, đến phòng cấp cứu, gọi bác sĩ Myrma"
Nhanh chóng có người đẩy cáng thương đi đến, y tá muốn giúp đỡ đặt bệnh nhân lên cáng thương nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng, bàn tay nhỏ bé ôm chặt người đàn ông trong lòng, cùng sự bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt người lên cán thương của cô gái nhỏ mà hoang mang.
Băng ca chạy như điên hướng về phòng phẫn thuật.
"Xin lỗi, cô không thể vào"
Tống Mịch đứng tại chỗ, ánh mắt chăm chú, bình thản nhìn vào bên trong, sắc mặt cô có chút trắng bệch, tầm nhìn trước mắt xuất hiện phân ảnh, hình ảnh mơ mơ hồ hồ, mồ hôi chảy ròng hai trên trán, tóc dính vào cổ dù hiện giờ là mùa đông nhưng cô không thể xỉu được, anh tỉnh dậy không thấy cô thì phải làm sao??!!
Tống Mịch nằm xuống hàng ghế trước cửa phòng phẫu thuật, hơn phút sau từ từ ngồi dậy, đến bàn tiếp tân xin cốc nước rồi chở về chỗ cũ.
Cổ họng khô rát được cứu sông, Tống Mịch mở miệng.
"Mạc Hoành, đi thôi"
Mặc Hoành nhìn vào ánh đền phẫu thuật còn đang sáng, khó hiểu.
Không chờ chồng người à?
"Đi đâu?"
"Đánh chó"