Một viên đạn bay đến, Tống Mịch nghiêng đầu tránh, viên đạn bắn vỡ tung cửa kính, gió từ ngoài ào ào xông vào như vũ bão, khoang phòng bỗng chốc lộng gió, nhiệt độ ấm áp trong phòng nhanh chóng giảm xuống.
Tóc Tống Mịch bay tứ tung, đập vào mặt, chắn mất tầm nhìn, chui vào cả miệng cô.
Tên không tặc nghĩ cô sợ không dám phản ứng, khinh bỉ nhổ bãi nước bọt xuống sàn.
Lúc này một người đàn ông cao to, mắt đeo kính râm, để râu quai nón, thắt lưng gắn bộ đàm tiến vào, chiều cao ít nhất cũng phải m.
Đám người kia thấy nhìn người đàn ông, nhanh chóng thu hết toàn bộ điện thoại, ví tiền, trang sức, thiết bị có thể bảo tin trên người bọn họ, Tống Mịch cũng hợp tác đưa ra điện thoại, còn Ipad thì ném vào không gian Mặc Hoành.
Đám người không tặc động tác thuần thục, hung tợn, rất có bản bản, chắc chắn là dân chuyên nghiệp.
Người đàn ông đeo kính râm nhìn khắp căn phòng, lúc này một nữ tiếp viên hàng không giây trước còn run rẩy khóc lóc, giây sau đã đứng lên lắc mông lướt qua bọn họ, trên môi nở nụ cười vui vẻ tiến đến ôm lấy cánh tay ông ta, tư thế gần gũi, có chút làm nũng, khêu gợi, áp ngực vào cánh tay người đàn ông.
Tống Mịch nhìn hai người bọn họ rất không vừa mắt.
Từ trước tới giờ đều là cô thốn cẩu lương cho người khác, từ bao giờ đến lượt các ngươi nhét cẩu lương một sao cho cô??!!!
Quá khó ăn.
Phì phì!
Lão bà còn đang đợi cô ở nhà!!
Tiếng súng vang lên, rồi đến tiếng hét chói tai.
Tất cả mọi người tập trung về phía đó, một người đàn ông bị bắn vào đầu, gương mặt tức giận, mắt mở trừng trừng, máu chảy ướt đẫm quần áo và dưới sàn.
Nữ hành khách bên cạnh sợ đến ngã từ trên ghế xuống, cơ thể lẩy bẩy lấy tay che miệng, ánh mắt kinh hãi cực độ.
Tên nổ súng cướp lấy chiếc máy ghi âm được người đàn ông kia nắm chặt, miệng không quên chửi thề.
Tống Mịch tranh thủ người khác không để ý, vươn tay buộc tóc cao lên cho đỡ vướng.
Một đoàn tầm người từ khoang sau tiến vào, mang theo rất nhiều túi đựng đồ cướp được.
Đám người nhanh chóng đi lên phía khoang trước, người đàn ông râu quai nón trước khi quay người còn liếc nhìn Tống Mịch.
Hắn ta từ khi bước vào, tổng cộng đã nhìn cô lần, sau đôi kính râm ánh mắt hứng thú không hề che giấu, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Đối với hành động này Tống Mịch chỉ mỉm cười như gặp kẻ thiểu năng, cô không mặc đồ hở hang, từ đầu tới chân một màu đen trắng, chỉ để lộ nguyên cái mặt.
Đám người rời đi, để lại trong khoang tiếng khóc, mới đầu là the thé, sau đó một nữ hành khách không kìm được hơi lớn tiếng, nhưng trong khung cảnh im lặng đến rợn người, chỉ có tiếng gió thổi, một tiếng động nhỏ cũng nghe thấy.
Như một hiệu ứng dây chuyền, tiếng khóc ngày càng lớn, càng thảm thiết.
Có người không nhịn được bắt đầu chửi rủa, gây chuyện cãi nhau, dù sao trong trường hợp ngàn cân treo sợi tóc, mắng chửi người khác luôn là cách thức giải tỏa áp lực lớn nhất.
Mặc Hoành từ khoang sau bay đến nói với Tống Mịch.
"Ít nhất à người.
Cơ trưởng chết rồi, là người của bọn họ điều khiển máy bay."
"Ngươi cảm thấy có gì đó là lạ không?"
"Lạ gì cơ?"
Tống Mịch xoa cằm một chút, suy nghĩ.
"Đạn của bọn họ màu đen"
"Vậy có gì lạ?"
Mặc Hoành vừa dứt lời, tên không tặc cầm súng bước vào mang hết tiếp viên đi, một tên đi qua Tống Mịch nhìn nhìn cô, không nói một lời, nắm lấy cánh tay cô dùng sức kéo lên, đẩy cô về phía trước, gằn giọng.
"Đi mau"
Tống Mịch nhún vai bước đi, đám người trong khoang lập tức im bặt.
Tiếp viên được đưa đến các phòng nghỉ ngơi khác nhau, đám không tặc sử dụng một khoang trống và phòng nghỉ dành cho tiếp viên.
Đi qua một khoang nghỉ, Tống Mịch nhìn thấy trong góc một thiếu nữ ra sức dùng áo sơ mi che cơ thể không mảnh vải, ánh mắt vô hồn rơi nước mắt.
Đám người xung quanh nhìn cô với ánh mắt kích thích.
Chỉ thoáng qua vài giây, Tống Mịch không nói gì, đi tiếp đến căn phòng cuối cùng dành cho phi công, người kia đẩy cô vào rồi khóa cửa, bỏ đi.
Bên trong là người đàn ông râu quai nón để trần nửa trên, bên dưới chùm chăn, cô gái kia không ở đây, có lẽ ở khoang khác.
Nhìn thấy Tống Mịch, đôi mắt người đàn ông hiện lên sự dâm dục, hắn ta ra lệnh.
"Cởi quần áo ra"
Tống Mịch không để ý hắn, luôn nhìn vào cánh cửa đã đóng, thuận miệng trả lời.
"Cửa này cách âm có tốt không?"
Người đàn ông ngạc nhiên, giây sau liền cười lớn, nói với giọng ngả ngớn.
"Không cần lo, nơi này cách âm rất tốt"
"Tốt"
Tống Mịch tiến lại gần, hắn ta giơ tay muốn nắm lấy cô, còn chưa kịp chạm vào, một cơn đau từ cổ tay truyền đến, người đàn ông nhìn cổ tay mình bị bẻ ngược ra đằng sau kêu thét lên đau đớn, tay còn lại mò mẫm tìm khẩu súng dưới gối.
Hắn ta bị đánh đến máu chảy đầy đầu, toàn thân không khắp nơi đều là bầm tím, có chỗ bị biến dạng vì gãy xương.
Tống Mịch nhìn người đàn ông bất tỉnh nằm dưới đất, trên người mặc độc cái quần lót, khinh bỉ.
"Bé hơn chồng ta"
Cô còn chưa rời khỏi, cách cửa bật mở, một người từ phòng lái nghe tiếng ồn tiến vào kiểm tra, nhìn thấy Tống Mịch không nhiều lời, lập tức nả đạn.
Cô không quan tâm, cứ thế xông thẳng nắm đầu người kia đập xuống đất.
Tên kia chấn động não, chết ngay tức khắc.
Tống Mịch kéo lê hắn ta ném chung vào một góc với người đàn ông râu quai nón, lấy dây trói chặt bọn họ lại với nhau.
Chống tay lên eo, khi này mới phát hiện, vết thương của cô không lành lại.
Viên đạn vẫn gim trong cơ thể, máu chảy xối xả không ngừng.
Tống Mịch không thấy đau, chỉ là khi chạm vào vết thương có chút tê tê.
Cô dùng tay cho vào vết thương, móc viên đạn ra mặc mất máu khiến sắc mặt trắng bệch, ngồi xuống dưới giường.
Viên đạn màu đen, ngoài trừ màu sắc thiết kế không có gì khác thường, đuôi viên đạn cũng không có kí tự đặc biệt, nhưng chắc chắn phải có điểm gì đó không đúng.
Giơ viên đạn lên trước ánh đèn, Tống Mịch có thể lờ mờ nhìn ra bên trong viên đạn rỗng, lỗ rỗng rất nhỏ, chỉ mm.
Cô dùng sức muốn bóp vỡ viên đạn nhưng không thể, nó rất cứng.
Tống Mịch ngắm nghía viên đạn suốt phút, Mặc Hoành từ ngoài bước vào nhìn ga giường đẫm nhau mà chấn động, bay nhanh về phía cô hốt hoảng.
"Chủ nhân, cầm máu, cầm máu!!!!!"
"A, quên mất"
Mặc Hoành:"......" Mẹ nó, mất máu sắp chết đến nơi rồi kia kìa!!!!