"Tôi không có gì để nói với cô" Ai muốn nói chuyện yêu đương với cô??
Thứ thần kinh!
Diệp Tịnh Y nhanh chóng đứng dậy, muốn cách xa Tống Mịch, một thứ gì đó sáng lấp lánh xuất hiện bổ về phía cô ta.
Diệp Tinh Y sau khi được nhặt về Sở gia đã trải qua huấn luyện đặc biệt, vì từng học võ nên năng lực cô ta tăng lên không ít, đủ để tránh được nhát kiếm của Tống Mịch mà chỉ bị vết rạch nhỏ ở tay.
Diệp Tịnh Y ôm vết thương chảy máu nơi cánh tay, nhanh chóng lùi về sau, nghiến răng chịu đau, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Tống Mịch, do dự giây lát liền quay đầu chạy lại vào rừng sâu.
Tống Mịch nào có thể để yên, Diệp Tịnh Y chạy cô liền chạy theo.
Từng kiếm quang chém tới, những cây cỏ ven đường đã vô số vết chém, có thân cây không chịu được trực tiếp đổ rầm.
Diệp Tịnh Y cắn chặt răng chạy loạn, ẩn ẩn hiện hiện sau các gốc cây, sắc mặt trắng bệch vì mất sức và sợ hãi.
Tống Mịch luôn duy trì tốc độ, theo sát sau lưng cô ta.
Những đường kiếm chém tới mang theo hơi lạnh rợn người, như tới từ Nam cực.
Diệp Tịnh Y sợ đến mất mật, mồ hôi ứa ra như mưa, trong lòng nguyền rủa đời tổ tông Tống Mịch, hết lần này đến lần khác ép cô ta vào chỗ chết.
Tống Mịch ở phía sau chém loạn xạ, căn bản không theo quy tắc, nhưng ngay cả một nhát kiếm cũng không trúng, dáng hình đằng trước vẫn tiếp tục chạy.
Tốc độ Tống Mịch ngày càng nhanh, vẫn không chém trúng.
Thật sự là không chém trúng, không phải cô cố ý chèm bừa, mà là lực kiếm cứ đến gần cô ta liền bị một lí do nào đấy đánh trượt, không phải gốc cây thì cũng là cô ta kiệt sức siêu siêu vẹo vẹo tránh được đường kiếm.
Tống Mịch chợt nhận ra tất cả các yếu tố, người con gái trước mặt đều có đủ.
Sự may mắn nghịch thiên.
Hoàn cảnh đáng thương.
Thích một người nhưng bị từ chối tình cảm nặng nề
Thoát chết trong gang tấc, luôn luôn bị bắt nạt.
Vẻ đẹp mong mang và cá tính.
Đệt, % là nữ chính!
Giỏi lắm lão thiên gia, ông còn có thể vô lí hơn được không???
Như thế gợi đòn lắm, có biết không?
Có phải xung quanh lão nương toàn nữ chính, trừ lão nương không??
Diệp Tịnh Y trượt chân, ngã dài trên nền đất, cơ thể mệt đến nỗi động đậy cũng không nổi.
Nghe tiếng bước chân tiến lại gần, cùng tiếng kiếm sượt nhẹ trên thân cây, cơ thể căng cứng, nhịp tim sợ hãi đập mạnh, lắp bắp gào lên.
"Đến cùng thì tôi đắc tội cô chuyện gì? Sao cô lại nhắm vào tôi như thế?"
"Cô bị ngu hay giả ngu? Nhanh như vậy đã quên rồi? Hay cô nghĩ người bị cô giữ lại chết rồi?"
"Là...là...cô"
Diệp Tịnh Y sực nhớ, khi đó là cô ta phanh gấp, bản thân sắp ngã theo bản năng liền bám lấy người đằng trước.
Vì sợ hãi nên cắm đầu chạy, thậm chí cũng không biết người bị cô ta kéo chân là ai....Nhưng...Diệp Tịnh Y sợ hãi, nén giọng nói.
"Cô bỏ kiếm xuống, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.
Trong chuyện này có hiểu lầm"
Tống Mịch có chút buồn bực.
"Cô muốn nói chuyện gì với ta? Nói lúc đó cô giữ ta lại không phải cố ý hay hại ta một phen nguy hiểm, thậm chí còn có thể liên lụy đến người khác cũng là không cố ý?"
"Không phải cô cũng không có việc gì sao, ai mà không muốn sống chứ" Diệp Tịnh Y không phục gào lên.
"Không chết là lỗi của ta à? Mạng cô quan trọng còn mạng người khác thì không?"
Cô không ăn cơm bị đói chết còn trách cơm nhà người ta không chín?
Bị ngu à?
Đừng ỷ là nữ chính mà nói gì thì nói nhé! Có suy nghĩ như vậy rất là nguy hiểm!
Sắc mặt Diệp Tịnh Y trắng bệch: "Tôi không có ý này."
Tống Mịch không muốn nói nhiều, thanh kiếm dần dần giơ lên, Diệp Tịnh Y tay chân luống cuống, dùng hết sức còn lại lăn về phía trước.
Ai ngờ bên cạnh là cái dốc mòn, cô ta cứ thế lăn xuống, tiếng va nặng nề của cơ thể trên mặt đất nghe có chút khinh sợ.
Tống Mịch vác kiếm lên vai, đến khi bóng hình Diệp Tịnh Y biến mất, cô mới cất bước chậm rãi di về hướng đó.
Cơ thể Diệp Tịnh Y nằm giữa con dốc, bị một cái cây chặn lại, toàn thân đầy bùn đất, có vài chỗ dính máu, trông vô cùng thê thảm.
Không có tiếng tim đập, chết rồi.
Tống Mịch nhún vai, xoay người bước đi.
Một mình cô trở lại, đám người kia rất kinh ngạc nhưng nhìn thanh kiếm sắc bén trên vai nhưng lời muốn nói đều nhịn vào trong.
Mặt trời lặn dần, gió nổi lên, mặt biển không còn vẻ thơ mộng hiền hòa, lúc này tối đen vô tận như con quái vật trực chờ nuốt sống bọn họ.
An Tố thẫn thờ ngồi bên đống lửa, nhìn thấy Tống Mịch, hai mắt liền phát sáng nhưng nhận ra tâm trạng cô có chút không ổn.
Tống Mịch ngồi im lặng nhìn chằm chằm về phía biển xa xăm, ước tính thời gian, trong vô thức thở dài.
Lại thất hứa rồi!
An Tố ngồi bên cạnh có chút bồn chồn,bèn hỏi: "Chị sao vậy? "
Tống Mịch: "Không sao"
Dứt lời, cô hơi đứng lên đi về phía mỏm đất lúc trước, trước khi đi còn nhìn trời dặn An Tố đốt lửa to lên, càng to càng tốt.
An Tố vâng lời, lúi húi nhặt cùi khô trên bãi cát, nhìn vào rừng sâu hun hút trong lòng không ngừng sợ hãi, chỉ dám nhặt chút củi ở bìa rừng.
Mấy người bên kia thấy An Tố cắm cúi đốt lửa, tò mò bèn sang hỏi, cô bé cũng không giấu, lập tức nói cho bọn họ.
Có người không kìm được hỏi.
"Cô lấy gì đốt lửa vậy?"
An Tố thò tay vào túi lấy ra một chiếc bật lửa.
"Chị ấy cho tôi"
Đám người kia nhìn nhau, người vưà mới nói với tay muốn lấy chiếc bật lửa nhưng An Tố ngay lập tức đút vào túi, ánh mắt cảnh giác.
Người kia cười cười.
"Đều là người một thuyền, cho tôi mượn xem chút, dù sao cô cũng có lửa rồi"
An Tố xoay người lấy một cành cây đang cháy trên chốc giơ về phía người kia.
"Đây, lửa.
Bật lửa không thể mượn được"
Người kia cười gượng, không biết đáp lời thì người bên cạnh hắng giọng.
"Mượn một chút thì đã sao, cô nghĩ bọn tôi lấy luôn à? Hay cô nghĩ cô ta thật sự sẽ bảo vệ cô? Biết chút võ công mà làm như ghê gớm lắm, không có kiếm xem cô ta sống được bao lâu"
"Đúng vậy, mượn chút đi, đừng có ích kỷ như vậy"
"Cô gái, bọn tôi rất cần bật lửa cũng không lấy luôn, cho mượn một chút, khi nào dùng xong sẽ trả mà"
An Tố bối rối, cuối cùng trước sức ép và sự cầu xin, nài nỉ cả cướp ép phải giao ra chiếc bật lửa.
Tống Mịch trở lại, kiếm thắt bên eo, ướt sũng từ đầu đến chân, áo khoác ôm trên tay bên trong như bọc cái gì đó còn hơi động đậy.
Cô ngồi xuống, đưa chiếc áo cho An Tố, cô bé mở ra liền há miệng trợn mắt khinh ngạc, bên trong là cua biển, bào ngư, tôm biển và vài con cá.
Tất cả đều còn sống.
Hết nhìn hải sản trước mặt rồi lại nhìn Tống Mịch đang hong khô cơ thể, trong lòng An Tố có vô vàn câu hỏi, cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Xùng bái có, yêu mến có, ngưỡng mộ có, kính nể thậm chí là nhún nhường cũng có.
Tống Mịch nghiêng đầu, hai ánh mắt chạm nhau, An Tố lập tức quay mặt đi.
Một thanh kiếm sắc bén xuất hiện trước mắt An Tố, tim cô bé ngừng một nhịp, Tống Mịch cất lời, quả tim treo lủng lẳng giữa không trung mới được hạ xuống.
"Đầu bếp, nướng đi"
"Vâng, vâng"
An Tố không xiên hải sản vào kiếm được, Tống Mịch đành làm, nhìn những con tôm dần đỏ, mùi thơm phức dần tỏa ra, cô không kìm được nuốt nước miếng.
Cả ngày vận động, đói sắp chết rồi.
An Tố chuyên tâm nướng hải sản, liếc mắt nhìn góc nghiêng Tống Mịch.
Qua ánh lửa bập bùng, cô xinh đẹp như nàng tiên nước với làn da trắng sáng, thanh thoát, kiều diễm, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng lại mạnh mẽ, cực kì thu hút.
An Tố bỗng đỏ mặt, di chuyển ánh mắt.
Đám người bên kia không ngừng liếc sang bên hai người, bọn họ cả ngày cũng chưa ăn gì, lại phải chạy suốt, không bị sợ chết cũng là đói chết.
Người này đùn đẩy người kia, cuối cùng mấy người đàn ông sang đó thương lượng.
"Cô gái này, cô có thể....."
"Không cho" Tống Mịch thẳng thừng từ chối, một chút thể diện cho người kia cũng không có.
"Dù sao hai người các cô cũng ăn không hết, chia cho chúng tôi một ít đi"
Tống Mịch: "Tôi ăn hết, mấy người muốn ăn thì đi mà bắt"
Người kia đen mặt, bọn họ bắt được thì cần xin xỏ cô???
Miếng ăn là miếng nhục, bọn họ nhịn!
"Cô không cho chúng tôi cũng được nhưng bên kia còn có con gái, cô cũng là con gái có thể chia sẻ chút không?"
"Tôi không là con gái sao?"
Người kia tức giận rồi
"Vì sao không thể cho chúng tôi?"
"Vì các ngươi xấu"
Xấu là lỗi của bọn họ sao??
Cô đừng nghĩ cô đẹp mà muốn nói gì thì nói!
"Cô ích kỷ như vậy không sợ trời phạt sao?"
"Không sợ"
Đám người kia bất lực, muốn dùng bạo lực cướp lấy nhưng kiêng dè thanh kiếm xiên ngang vỏ cua, trước khi đi còn gằn giọng hỏi.
"Thiếu nữ đi cùng cô đâu rồi?"
"Chết rồi"
Người kia chỉ tiện hỏi ai mà ngờ cô lại ung dung trả lời sự thật.
"Cô ấy làm gì nên tội, tại sao lại giết cô ấy?"
"Vì cô ta đẹp hơn tôi"
Mọi người:"......." Ta nhổ!!!!
Tống Mịch nhướn mày: "Không tin à? Vậy ta soạn lí do khác, bởi vì cô ta trời sinh đáng yêu"
"Cô....cô....cô giết người rồi, thật độc ác"
"Đồ máu lạnh vô tình"
"Còn có nhân tính không?"
Đám người kia sải bước về chỗ, trên miệng còn không ngừng chửi rủa Tống Mịch.
Lại phải gánh tội!
Đệt!
Tống Mịch rất nhanh xử lí mấy con bào ngư, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn con cua thật to trên lửa vàng.
Lại có một người từ bên kia đến, thanh niên này gầy yếu, toàn thân nhìn cô run rẩy, bụng không ngừng đòi ăn, anh ta ngượng ngùng, thấp giọng.
"Chị gái, có thể cho em ít đồ ăn được không? Một ít thôi cũng được, thực ra....chị không cho cũng không sao"
Tống Mịch:"......"
Thanh niên kia luống cuống, nói năng lộn xộn.
"Em xin lỗi, em xin lỗi, đừng giết em.
Em chỉ là đói quá thôi...đói qua thôi...."
Tống Mịch không nói gì ném một con tôm biển nhỏ nhất cho cậu ta, người kia đưa tay không nhận lấy tôm biển còn nóng, ánh mắt sáng rực như sao trên trời, thổi thổi vài cái bóc ra cắn một miếng lớn.
Nuốt xuống bụng mới sực nhớ đám người bên kia, rối rít cúi người cảm ơn Tống Mịch rồi chạy về.
Nhưng chạy về thì sao?? Đám người kia lập tức cướp lấy con tôm hùm, người kia còn chưa kịp lên tiếng đã bị đẩy ngã, bộ dạng yếu ớt thu lại một chỗ phía sau.
Cuối cùng cua cũng chín, An Tố ăn con tôm đã no, không muốn tranh với Tống Mịch, cô một mình ôm con tôm hạnh phúc bóc vỏ.
Trong rừng phát ra tiếng động, là tiếng di chuyển giữa lá cây, từng tiếng xào xạc xào xạo rợn người.
Tiếng bước chân đột nhiên chuyển hướng, chạy về phía bọn họ.
An Tố sợ hãi ngồi sát vào Tống Mịch, cô hai tay giữa chặt con cua trong lòng, chậm rãi đứng dậy chất hết củi lên đống lửa.
Ánh lửa lan tỏa, sáng rực góc trời, tiếng bước chân ngày càng nhanh và dồn dập, vài bóng đen lao ra, trực tiếp nhảy vào luồng sáng phát ra, ngã trên nền đất.
Thấy con mồi ngay trước mắt chạy thoát, đám quái vật gào rú, âm thanh cao ngất, sắc bén đâm vào tai, ai nấy nhanh chóng lấy tai bịt tai.
Đám quái vậy không vui, nhìn đồ ăn trước mặt nhe răng gầm gừ, hướng con mắt đỏ ngầu, sáng rực trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ.
Quang cảnh đáng sợ, âm u, lạnh lẽo đến rợn người, dây thần kinh ai nấy đều căng cứng, một làn gió thổi qua khiến ngọn lửa bùng lên, đám quái vật cũng vì thế mà lùi dần vào bóng tối.
Bọn chúng sợ ánh sáng!!
An Tố kinh ngạc nhận ra điều này, đôi môi mấp máy không nên lời, con người khinh hãi liếc nhìn Tống Mịch bình thản bóc càng cua, trông rất bình thường nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đuôi mắt cô hơi cong lên, chỉ một chút.