Tiểu Vũ nói bác nhất định phải chờ đến tối mới được mở ra, nếu không nàng cũng không để ý đến bác nữa, trong gói to này đặt 200.000, có thể giúp bác gái Ngô giải quyết 1 ít khó khăn kinh tế, điều này cũng xem như là 1 chút lòng của Tiêu Ngự, Tiêu Ngự đối với bác gái Ngô nói, "Bác gái, cháu đi trước."
"Xú tiểu tử vừa tới muốn đi." Bác gái Ngô cười mắng, lo lắng dặn dò 1 câu, "Chăm chỉ làm việc, nhớ rõ trở về đừng đánh nhau nữa đó."
Tiêu Ngự cười xấu hổ, hóa ra mình như vậy làm cho mọi người lo lắng, nghĩ tới lúc trước cuộc sống lăn lộn luồn cúi, Tiêu Ngự hờ hững cười, chuyện cũ theo gió, những ôm ấp tình cảm và khổ sở trước kia, cũng đã tan thành mây khói, Tiêu Ngự cũng không cần lại dựa vào trộm cướp để kiếm sống.
"Sớm a." Thấy được Yến Lâm có chút chần chờ đi tới, Tiêu Ngự thản nhiên chào hỏi nói ra, nhìn cô gái trước mắt này vẫn rung động lòng người như cũ, Tiêu Ngự không có cái loại cảm giác động tâm kia nữa.
"Sớm." Yến Lâm chào hỏi nói, thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Ngự, trong lòng dâng lên 1 loại ý nghĩ phức tạp, chẳng lẽ Tiêu Ngự không thích bản thân sao, vì sao trong lòng mình còn có 1 loại cảm giác không cam lòng?
Cùng Yến Lâm chào hỏi xong, Tiêu Ngự hướng cửa đi đến.
Từ bên trong đi ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, ánh nắng tươi sáng, Tiêu Ngự hít sâu 1 hơi, nhìn vào khung cảnh quen thuộc chung quanh, Tiêu Ngự tâm tình cảm thấy rất nhẹ nhàng, tất cả mọi thứ nơi này làm cho người hoài niệm.
"Tiêu Ngự, ngươi chờ 1 chút." Yến Lâm từ phía sau đuổi theo.
"Có chuyện gì không?" Tiêu Ngự quay đầu lại hỏi nói, mỉm cười.
Thấy được Tiêu Ngự bộ dáng tươi cười, Yến Lâm dừng lại 1 chút, nàng từ chưa từng thấy Tiêu Ngự dáng tươi cười sảng khoái như vậy, này trong nụ cười, bao hàm là tự tin và ung dung, người trước mắt này, tuyệt đối không phải Tiêu Ngự trước kia, nhìn Tiêu Ngự tươi cười, tất cả tình cảm trước kia đã chôn sâu, đột nhiên bị xúc động cuồn cuộn trào dâng.
"Ngươi dạo này thế nào?" Yến Lâm nhất thời không biết nên nói cái gì đó. Hỏi.
" Cũng bình thường." Tiêu Ngự hờ hững nói ra. Tiêu Ngự cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn. Cảm xúc trong đó không phải một hai lời có thể nói hết được. Nhưng cùng Yến Lâm thì Tiêu Ngự đã không còn lời gì để nói.
"Nghe nói ngươi và Tiểu Vũ dọn nhà. Ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi." Yến Lâm hốc mắt đỏ lên. Hít sâu 1 hơi. Khiến cho tâm tình háo hức bình tĩnh trở lại nói. Nhìn người trước mắt này. Yến Lâm không biết nên nói cái gì.
Vốn từ 2 đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã. Bây giờ lại càng ngày càng xa. Nàng tự hỏi lòng. Thực sự đã quên sao? Không. Cảm tình làm sao có thể nói quên là quên. Nàng còn nhớ rõ trước kia buộc 2 bím tóc. Đi theo phía sau Tiêu Ngự. Mỗi 1 lần. Bất kể có ai ức hiếp nàng. Đều là Tiêu Ngự ở bảo vệ nàng. Nàng là như thế lưu luyến hắn. Cho đến có 1 ngày. Nàng bỗng nhiên hiểu được. 2 người bọn họ cùng 1 chỗ là tuyệt đối không có khả năng có kết quả. Thêm mẫu thân nói lời kia 1 lần. Nàng bắt đầu xa lánh Tiêu Ngự.
Yến Lâm xa lánh bị Tiêu Ngự cảm giác được. Bởi vì nghèo khó. Tiêu Ngự có so với người bình thường càng thêm tự tôn mãnh liệt. Sau khi Yến Lâm xúc phạm đến đáy lòng yếu ớt của Tiêu Ngự. Tiêu Ngự không chùn bước lựa chọn rời đi. Từ đó 2 người thành người dưng.
"Đúng vậy. Dọn nhà." Tiêu Ngự lạnh nhạt trả lời. Giữa hắn và Yến Lâm đã không có gì để nói. Chỉ có thể khách sáo hàn huyên.
Đứng ở bên cạnh Tiêu Ngự. Yến Lâm lại cảm giác 2 người cách xa nhau tựa chân trời. Loại cảm giác này làm cho trong lòng nàng tựa như 1 trận kim châm. Tiêu Ngự đột nhiên biến mất mấy ngày nay. Yến Lâm lúc này mới cảm giác được bối rối. Cảm giác thứ quan trọng trong lòng đột nhiên bị đánh mất. Nàng mới phát hiện. Hóa ra khi còn bé những cảm tình kia. Đối với nàng lại quan trọng như vậy. Cho đến lần nữa gặp được Tiêu Ngự. Trong nội tâm của nàng có rất nhiều lời thốt không ra.
"Tiêu Ngự, chúng ta còn một thể lần nữa cùng nhau không? Cho đến khi ngươi rời đi, ta mới phát hiện ngươi đối với ta quan trọng dường nào, trong đầu ta tất cả đều là bóng hình của ngươi. Ta phát hiện ta còn thích ngươi, chúng ta bắt đầu lần nữa được không, giống như trước kia vậy." Yến Lâm mong mỏi nhìn vào Tiêu Ngự, sau khi nói ra những lời này, nàng ngay lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, cha mẹ phản đối, kinh tế khó khăn, tất cả đều trở nên không tồn tại.
Nàng cho rằng, Tiêu Ngự luôn chờ những lời này của nàng, chỉ cần nói ra khỏi miệng, Tiêu Ngự sẽ lần nữa trở lại bên cạnh nàng, nhưng mà Tiêu Ngự trầm lặng đứng, trầm lặng khiến cho nàng cảm giác được hoảng hốt.
Tiêu Ngự nhìn cô gái mỹ lệ trước mắt này, Tiêu Ngự hiểu, Yến Lâm làm ra quyết định này là bao nhiêu gian nan, nhưng mà tất cả đều đã muộn, bọn họ vĩnh viễn đều không có khả năng trở lại lúc trước.
Tiêu Ngự ngửa đầu, nhìn vào bầu trời trong xanh, lộ ra chút hoài niệm, có chút xúc động nói ra: "Khi còn bé, hoài niệm." Tiêu Ngự hít sâu 1 hơi, vô số kỷ niệm cuộn trào mãnh liệt mà đến, kia xưa 1 cô gái tóc bím thiên chân khả ái luôn luôn đi theo phía sau hắn, nàng xinh đẹp như vậy, Tiêu Ngự cho là mình muốn cả đời bảo vệ nàng, hắn nguyên tưởng rằng đó phải là tình yêu, về sau mới phát hiện, hắn đã sai.
"Đúng vậy, tựa như khi còn bé." Yến Lâm có chút sốt ruột nói ra, nhìn vào vẻ mặt của Tiêu Ngự, không biết vì sao, lòng của nàng không ngừng co rút đau đớn, đau đến làm cho nàng không thở nổi.
Tiêu Ngự lắc lắc đầu, nói ra: "Nhưng mà, xin lỗi, ta đã yêu người khác." trong đầu Tiêu Ngự vừa hiện ra dung nhan quyến rũ Triệu Lam Hinh kia, Tiêu Ngự hiện, tim của hắn đã bị Triệu Lam Hinh lấp mất.
Từ khi gặp được Triệu Lam Hinh, cuộc sống của Tiêu Ngự phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, Tiêu Ngự lần đầu tiên thực sự đang cảm giác được ý nghĩa của cuộc sống, ban đầu Tiểu Vũ là lý do sinh tồn duy nhất của Tiêu Ngự, bây giờ 1 người khác, thì phải là Triệu Lam Hinh, đây là mong muốn của Tiêu Ngự.
"Ngươi gạt ta đúng không." Yến Lâm lắc lắc đầu, những lời này của Tiêu Ngự khiến cho nàng như bị sét đánh, nước mắt theo 2 gò má không ngừng chảy xuống, nàng không tin, "Tiêu Ngự, ngươi đang trừng phạt ta sao? Lòng của ta rất đau, nói cho ta biết, đây không phải thực sự, chúng ta quay lại lần nữa được không? Giống như trước kia, khi ta còn là Yến Lâm kia."
Tiêu Ngự im lặng nhìn vào Yến Lâm, nhìn vào người phụ nữ hắn từng yêu, Yến Lâm bỏ qua sự yêu thích Tiêu Ngự đối với nàng, cho đến có 1 ngày không còn chút nào tồn tại.Kết thúc, tâm tình Tiêu Ngự thoải mái khác thường.
Yến Lâm cho rằng Tiêu Ngự chỉ có thể luôn luôn thích nàng, luôn luôn chờ đợi, cho nên nàng liên tục chần chờ, cho đến khi khẳng định Tiêu Ngự trong lòng thật không còn có nàng, mới cảm thấy không cam lòng như vậy.
"Tiêu Ngự, ngươi lại đang ức hiếp Yến Lâm nhà ta." 1 người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi hùng hổ đi tới, đem Yến Lâm che lại phía sau người, căm tức nhìn Tiêu Ngự, "Ngươi đã thề qua nói ngươi sau này không bao giờ làm phiền nàng nữa!"
Người phụ nữ trung niên này là mẫu thân của Yến Lâm, 1 con buôn, trong ánh mắt chỉ có tiền, Tiêu Ngự khinh thường nhìn thoáng qua cái người bản thân từng vô cùng căm thù này, bây giờ, hắn thậm chí ngay cả cùng nàng tranh cãi cũng không có hứng thú.
Cũng khó trách, con người đều là thực tế, ai có thể khiến cho con gái của mình đi cùng 1 tên khất cái 1 tên tiểu tử nghèo quan hệ qua lại? Mỗi người đều là muốn cuộc sống no đủ, bây giờ Tiêu Ngự đã không còn hận cô gái này.
Tiêu Ngự cầm theo 2 chén sữa đậu nành, sờ 1 chút đã sắp lạnh.
"Triệu thẩm, ta đi trước, Tiểu Vũ vẫn đang chờ uống sữa đậu nành." Tiêu Ngự lễ phép nói ra, quay người rời đi, Tiêu Ngự bỗng nhiên có 1 loại cảm giác vui vẻ đầm đìa, bước chân rời đi càng thêm kiên định.
Triệu phượng còn tưởng rằng Tiêu Ngự có thể cùng nàng tranh cãi 1 phen, ai biết Tiêu Ngự lại nói 1 câu như vậy, sững sờ nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
Yến Lâm có chút đau thương nhìn vào bóng lưng Tiêu Ngự, nữ nhân đều là mẫn cảm, từ phản ứng của Tiêu Ngự xem ra, tất cả thực sự đã không khả năng quay lại.
" Tiểu tử nghèo kia vừa rồi cùng ngươi nói những thứ gì?" Triệu phượng trừng mắt hỏi Yến Lâm, vì sao Yến Lâm có thể khóc như rách tim nứt phổi vậy?
Yến Lâm có chút đau khổ lắc lắc đầu.
"Sau này không cho phép để ý tới tiểu tử nghèo kia, khiến cho hắn chết phần tâm kia đi, Yến Lâm nhà ta tuyệt đối sẽ không gả cho hắn, hắn cũng không biết nhìn lại, bộ dáng kia của hắn, trong nhà nghèo ngay cả nồi cũng bỏ không lọt, còn toàn tâm toàn ý muốn Yến Lâm nhà ta chú ý." Triệu phượng nói bóng nói gió 1 bên mắng Yến Lâm, 1 bên chỉ về phía bóng lưng Tiêu Ngự rời đi.
Tiêu Ngự nghe được sau lưng truyền tiếng nói, mỉm cười, nếu như là đổi lại lúc trước, Tiêu Ngự chắc chắn có thể hận không thể xông lên cố sức đập bẹp mụ này, nhưng mà bây giờ, Tiêu Ngự cảm thấy đã không cần thiết.
Triệu phượng mắng đang sảng khoái, động tác kế tiếp của Tiêu Ngự làm cho nàng mở rộng tầm mắt, trong lúc nhất thời đã quên tiếp tục mắng chửi người, nàng lại có thể thấy được Tiêu Ngự tiện tay mở cửa xe Lamborghini dừng ở ven đường, 1 lát sau, Lamborghini khởi động, nghênh ngang mà đi.
Triệu phượng ngạc nhiên, nếu như nàng nhớ không nhầm, chiếc xe kia ít nhất cũng phải trên dưới trăm vạn.
Chẳng lẽ tiểu tử nghèo này đổi vận? Bất kể thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, Triệu phượng không thừa nhận cũng không được sự thực này. Triệu phượng giọng nói bỗng nhiên nhuyễn xuống, nhìn về phía Yến Lâm hỏi: "Tiểu tử này gần đây đang làm những gì? như thế nào ngay cả xe cũng đều mua được?" Nguồn truyện:
Nhìn vào Lamborghini dần dần tan biến ở cuối ngã tư đường, nàng lúc này mới ý thức tới, giữa nàng và Tiêu Ngự chênh lệch là xa xôi bao nhiêu, lúc trước là nàng chê bần thích phú, dần dần xa lánh Tiêu Ngự, mà bây giờ, Tiêu Ngự đem hư vinh của nàng ra sức dẫm nát dưới chân.
Yến Lâm lén lút lau dòng nước mắt, lắc đầu nói: "Con cũng không biết, nghe bác gái nói, hình như là hắn làm class games thủ."
Triệu phượng mắt sáng lên, đầu năm nay, làm class games thủ buôn bán tiền nhiều không đếm được, cũng không chỉ có mình Tiêu Ngự, lương 1 năm trăm vạn thậm chí nhiều hơn chỗ nào cũng có.
"Tiểu tử này chắc chắn buôn bán lời không ít tiền, bằng không như thế nào ngay cả xe cũng mua được, xe kia ít nhất cũng phải trên trăm vạn, thế này cần bao lâu công phu?" Triệu phượng thầm nói, có thể nàng có chút hối hận, Tiêu Ngự rõ ràng là có tiền, nếu như là Tiêu Ngự kiếm được rất nhiều tiền, nghĩ tiểu tử kia đối với Yến Lâm ngoan ngoãn phục tùng, nếu như là Yến Lâm gả cho Tiêu Ngự, phải biết toàn gia sẽ không bao giờ phải ở trong xóm nghèo này chịu vất vả nữa.
"Tiểu Lâm a, ngươi bây giờ quan hệ cùng Tiêu Ngự tới mức nào rồi?" Triệu phượng giọng nói dịu dàng xuống, vẻ mặt tươi cười nhìn vào Yến Lâm nói ra.
Yến Lâm nhìn bộ dáng tươi cười của triệu phượng, đột nhiên cảm giác, mẫu thân tươi cười lại như là châm chọc, 1 luồng cảm giác căm hận dâng lên trong lòng, rồi lại thở dài 1 hơi, chính mình thường không phải như thế sao? Yến Lâm cúi đầu trầm lặng hướng trong nhà đi vô, đáy lòng dâng lên 1 trận chua xót.
Thời gian qua đối với bản thân con gái biểu hiện nói gì nghe nấy bây giờ lại làm cho triệu phượng trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc.
Tiêu Ngự đến chỗ những đại gia, bác gái từng giúp đỡ qua mình và Tiểu Vũ, đem tiền mặt bản thân lấy ra giao cho bọn họ, bọn họ nói cái gì cũng không thu, Tiêu Ngự vẫn cứ cố chấp đưa cho bọn họ. Thấy được mấy đại gia, bác gái vui mừng tươi cười, Tiêu Ngự trong lòng rất là xúc động. Tiêu Ngự hiểu, bọn họ là vì mình cảm thấy cao hứng, Tiêu Ngự cuối cùng cũng có tiền đồ.
Làm xong những việc này, sữa đậu nành đã trở nên lạnh lẽo, Tiêu Ngự cười vui vẻ, bây giờ cuối cùng đã làm tròn được 1 cái tâm nguyện lúc trước của bản thân.