Làm thế nào xuống được bây giờ? Tiêu Ngự không nén nổi khẽ nhíu mày, đi lên là không thể nào rồi, vào phó bản mà còn muốn quay đầu lại thì không có khả năng nữa, chỉ có xuống dưới đáy, may ra còn có 1 đường sống.
Phục hồi lại tinh thần, Tiêu Ngự lúc này mới phát hiện, mình và Triệu Lam Hinh đang lấy 1 loại tư thế cực kỳ mập mờ ôm nhau cùng 1 chỗ, bộ ngực đầy đặn của Triệu Lam Hinh đè ở trên ngực Tiêu Ngự, trên lồng ngực truyền đến xúc cảm mãnh liệt, làm cho Tiêu Ngự trong lòng mọc lên 1 chút xao động.
Triệu Lam Hinh 2 tay vòng ở trên cổ Tiêu Ngự, để tránh rơi xuống, mà Tiêu Ngự thì dùng cánh tay trái gắt gao đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Lam Hinh, đem Triệu Lam Hinh ôm vào trong lòng.
"Tiểu Lam." Tiêu Ngự ở bên tai Triệu Lam Hinh thở nhẹ 1 tiếng, nói. Nguồn truyện:
"Có chuyện gì vậy?" Triệu Lam Hinh khẽ nỉ non nói, đem đầu chôn ở trên vai Tiêu Ngự, không dám nhìn vào mắt Tiêu Ngự, vẻ mặt xinh đẹp nóng bỏng vô cùng, không nghĩ tới lại gặp phải hoàn cảnh xấu hổ như vậy, tiếp xúc thân mật làm cho tâm hồn thiếu nữ của Triệu Lam Hinh rung động mãnh liệt. ( tranh thủ làm tới + thề non hẹn biển đảm bảo gục luôn chớp thời cơ mau lên cái thằng kia )
Mỹ nhân nằm trong lồng ngực, muốn nói Tiêu Ngự không có 1 chút cảm giác thì không có khả năng, trước kia hắn chỉ biết là Triệu Lam Hinh dáng người rất chuẩn, cho đến tận khi đem nàng ôm vào trong lòng, mới có 1 loại cảm thụ rõ ràng khó tả siết. ( ôm mới biết a )
Tay trái Tiêu Ngự chậm rãi di chuyển xuống dưới, di chuyển xuống bờ mông cao vút của Triệu Lam Hinh.
Triệu Lam Hinh rên nhẹ 1 cái, 1 cỗ cảm giác khác thường hiện lên, quay đầu lại, khiển trách đấm nhẹ vào ngực Tiêu Ngự 1 cái : "Không cho phép lộn xộn."
Triệu Lam Hinh vùng vẫy làm cho 2 người bị lung lay, suýt rơi xuống, Tiêu Ngự khẩn trương nâng bờ mông Triệu Lam Hinh lên, 2 người khó khăn lắm mới ổn định lại được, bờ mông của Triệu Lam Hinh hoàn toàn nằm ở trong tay Tiêu Ngự, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại làm cho Tiêu Ngự 1 trận tâm thần nhộn nhạo. ( tưởng nó ngây ngô ai ngờ dê hơn cả mình =,.= mie giả trư ăn thịt hổ a )
Hai người hai mắt đối diện, ánh trăng từ cái miệng hang nhàn nhạt chiếu xuống, Tiêu Ngự thấy được Triệu Lam Hinh má ngọc ửng đỏ, lông mi hơi khép, bộ dáng thẹn thùng kinh khủng mỹ lệ hệt như 1 thiên sứ, làm cho Tiêu Ngự ngơ ngác hồi lâu.
"Nhìn cái gì. Tiện nghi đều bị ngươi chiếm rồi còn nhìn." Triệu Lam Hinh xấu hổ khẩn cấp nhéo bả vai Tiêu Ngự 1 chút. Nói. Nàng không nghĩ tới Tiêu Ngự lại không trung thực như vậy. Trong tình huống nguy hiểm như vậy còn động thủ động cước được. Trong lòng không tránh được có chút tức giận.
"Ta bị oan a ToT. Ta chỉ là muốn nâng ngươi lên lưng mùnh. Chỉ là ngươi hiểu đi đâu hok à." Tiêu Ngự cười nói. Hắn phát hiện bộ dáng Triệu Lam Hinh khi xấu hổ tức giận đáng yêu vô cùng. Hắn quả thật không có 1 chút tâm lý chiếm tiện nghi. Hắn cũng không phải cái loại hơi tí là t*ng trùng lên não kia. Khác nhau hoàn toàn. Được cùng Triệu Lam Hinh thân thiết như vậy khiến cho Tiêu Ngự có 1 loại cảm giác rất ấm áp. Mỗi tội nơi này dường như không phải là nơi để nói chuyện yêu đương.
"Ngươi còn nói nữa. Đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ." Triệu Lam Hinh hờn dỗi nói. Bờ mông truyền đến cảm giác khác thường làm cho Triệu Lam Hinh không nén nổi đáy lòng có chút hốt hoảng. Bàn tay Tiêu Ngự mang theo 1 chút hơi nóng. Làm cho tâm hồn thiếu nữ của Triệu Lam Hinh run lên từng chặp.
Bộ dáng Triệu Lam Hinh lúc này tựa như 1 tiểu cô nương làm nũng. Cho tới bây giờ, Tiêu Ngự tiếp xúc đều là 1 Triệu Lam Hinh thanh nhã. Chứ từng thấy được biểu tình của Triệu Lam Hinh giống như lúc này? Tuy nhiên so sánh với trước kia. Tiêu Ngự cảm thấy Triệu Lam Hinh bây giờ càng thêm thân thiết hơn hẳn.
Tiêu Ngự trái lại càng không sốt ruột tìm đường ra. Nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Lam Hinh. Hưởng thụ khoảng khắc khó mà có được này.
Tiêu Ngự nhìn vào mắt Triệu Lam Hinh. Hai mắt đối diện. Mới 1 chút Triệu Lam Hinh đã xấu hổ chôn đầu vào bờ vai của Tiêu Ngự. Thấy được hành động của Triệu Lam Hinh như vậy. Tiêu Ngự không nén nổi cười khẽ 1 tiếng.
"Còn dám cười à ><." Triệu Lam Hinh càng thêm xấu hổ uất ức, nàng chưa từng cùng 1 người đàn ông nào thân mật qua như vậy. Cho dù là người đó trước kia, Triệu Lam Hinh cũng tận lực duy trì khoảng cách nhất định. Nhưng mà lúc này trong lòng nàng lại 1 chút cũng không có bài xích Tiêu Ngự.
Cảm giác được Triệu Lam Hinh tựa ở bờ vai mình, dũng khí của Tiêu Ngự đột nhiên tăng lên rất nhiều, thăm dò nói: "Tiểu Lam, làm bạn gái của anh nhé."
"Không." Triệu Lam Hinh không nghĩ tới Tiêu Ngự không ngờ lại có thể dưới tình huống như vậy đột nhiên thổ lộ, muốn đáp ứng rồi lại ở chần chờ, có quá đường đột hay không a?
"Vì sao?" Tiêu Ngự vội la lên, hắn lúc này mới rõ ràng cảm giác được cái loại hoảng loạn trong lòng kia, nguyên lai thấm thoắt, phân lượng của Triệu Lam Hinh ở trong lòng mình đã quan trọng như vậy.
"Lúc này mà đáp ứng cũng quá tiện nghi ngươi a." Triệu Lam Hinh tựa ở bờ vai Tiêu Ngự, khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười, đồ ngốc, ngươi cuối cùng nói được ra khỏi miệng, nàng bỗng nhiên có 1 loại tâm lý muốn trêu đùa Tiêu Ngự 1 chút.
Tiêu Ngự nghe được, Triệu Lam Hinh cũng không phải thực sự không đáp ứng, lúc này mới thả lỏng tâm tình lại.
"Ngươi nếu như không đáp ứng, ta sẽ không đi xuống nữa." Tiêu Ngự ranh mãnh nói.
"Ngươi..." Triệu Lam Hinh nhất thời phát sốt, "Ngươi … vô lại."
Triệu Lam Hinh trong lúc lơ đảng để lộ ra bộ dáng tiểu nhi nữ làm cho Tiêu Ngự cảm giác được, mình đã có vị trị ở trong lòng của nàng, cho dù nàng bây giờ còn không chịu nói ra miệng, nhưng sớm muộn cũng sẽ đáp ứng, chứ thật ra Tiêu Ngự cũng không dám làm thật a.
" Đùa chút thôi mà, thôi vòng lên lưng của ta đi." Tiêu Ngự vừa cười vừa nói, nâng Triệu Lam Hinh đem Triệu Lam Hinh đưa vòng đến trên lưng. "Ổn rồi." Triệu Lam Hinh ghé vào trên lưng Tiêu Ngự, ôm vòng qua cổ Tiêu Ngự.
"Chúng ta đi xuống dưới nhé." Tiêu Ngự buông tay trái đang nâng bờ mông của Triệu Lam Hinh ra, rút chủy thủ bên hông ra, đem chủy thủ cắm thêm vào vách đá, dùng 2 thanh chủy thủ thay thế nhau, chậm rãi di động xuống phía dưới.
Sau khi games thủ tiến vào trò chơi thì lực lượng và nhanh nhẹn tăng lên rất nhiều, leo trên vách nham thạch tự nhiên dễ như trở bàn tay, mặc dù lưng mang theo 1 người, Tiêu Ngự vẫn vô cùng thoải mái, dùng 2 thanh chủy thủ làm chống đỡ, nhanh chóng leo xuống phía dưới.
Triệu Lam Hinh nằm ở trên lưng Tiêu Ngự, dựa vào bờ vai rộng của Tiêu Ngự làm cho nàng cảm thấy thật an toàn, không nén nổi có chút lưu luyến, nhẹ nhàng tựa ở trên vai của Tiêu Ngự, thậm chí còn quên mất chính bản thân đang ở nơi nguy hiểm.
Di động xuống phía dưới ước chừng 5m, Tiêu Ngự đã chạm được chân vào mặt đất, không nén nổi bật cười, sớm biết như thế đã từ phía trên trực tiếp nhảy xuống, độ cao 5m căn bản ngã không chết được.
"Đến mặt đất rồi." Tiêu Ngự nói, đem Triệu Lam Hinh hạ xuống.
"Nhanh như vậy sao?" Rời đi bả vai rộng lớn Tiêu Ngự, Triệu Lam Hinh có cảm giác mất mát, đứng trên mặt đất, khẩn trương sửa sang lại 1 chút pháp bào trên người và vài sợi tóc bừa bộn.
"Còn nhìn cái gì, đi lên mở đường nhanh lên." Lam Hinh ngẩng đầu, phát hiện Tiêu Ngự còn đang ngốc nghếch nhìn mình, liếc Tiêu Ngự nói.
"Tuân mệnh, nữ hiệp." Tiêu Ngự vừa cười vừa nói.
Bởi vì đã quen sống 1 mình, những điều Triệu Lam Hinh muốn nói đều luôn dấu ở trong lòng, luôn luôn trầm lặng, nhưng trên thực tế, bản chất nàng cũng nhanh nhẹn hoạt bát có khác nào 1 nữ hài tử? Nếu không nàng cũng không có khả năng 1 mình kiên cường sống đến bây giờ. Khả năng đó cũng chính là điều chính yếu đưa nàng và Tiểu Vũ gặp lần đầu đã quen thân, nàng lúc nhỏ cũng không sung sướng gì, chỉ hy vọng Tiểu Vũ có thể có được cuộc sống vui vẻ. Sau khi cùng Tiêu Ngự mở ra cánh cửa tâm hồn đã khép chặt từ lâu, Triệu Lam Hinh trở nên tươi sáng hơn rất nhiều, có lẽ đây là cái gọi là ma lực của tình yêu a.
Tiêu Ngự dò xét xung quanh hang động, tình huống trong huyệt động rất phức tạp, quá tối, thế cho nên Tiêu Ngự căn bản thấy không rõ lắm. ( gọi con bỉ mông ra đi chứ - -" cái thằng này )
" Chúng ta đã tiến vào phó bản nên Hồi thành quyển trục không thể dùng nữa."
"Nơi này tối như vậy, phải làm thế nào bây giờ?"
Gặp phải loại tình huống này biện pháp tốt nhất chính là chờ đến ngày mai, chờ khi hừng đông lại thăm dò hang động, nhưng mà lịch hành trình của Tiêu Ngự đã chật ních, ngày mai nếu như không thể đi làm nhiệm vụ chuyển chức, vậy phải dời lại vô thời hạn, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ thăng cấp.
Tiêu Ngự do dự 1 lát nói: "Xông vào thử đi, đây là phó bản Lever 20, chúng ta Lever 29 nên hẳn sẽ không quá khó khăn đâu."
Khoảng cách thời gian U Linh Bỉ Mông chết đã qua 5 phút, Tiêu Ngự đem U Linh Bỉ Mông triệu hồi ra, bộ dáng U Linh Bỉ Mông có chút uể oải, Tiêu Ngự biết, sau khi U Linh Bỉ Mông chết được triệu hồi lại, có 1 khoảng thời gian cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu, hoặc phải chờ thời gian suy yếu trôi qua, hoặc là chờ U Linh Bỉ Mông thăng 1 lv, trạng thái suy yếu của U Linh Bỉ Mông mới có thể tan biến. Trong khoảng thời gian ngắn U Linh Bỉ Mông sẽ không có bất luận chút sức chiến đấu nào cả.
Sau khi triệu hồi ra U Linh Bỉ Mông, nhờ tầm nhìn của U Linh Bỉ Mông, Tiêu Ngự đã có thể nhìn rõ tình huống trong huyệt động, hang động các loại ngóc ngách toán loạn, tình huống vô cùng phức tạp a.
"Chúng ta đi thôi." Tiêu Ngự chọn lựa 1 cái đường hầm trong đó, nói.
"Ân." Triệu Lam Hinh đáp.
2 người tiến vào 1 cái đường hầm trong đó, mới đi 1 lát, phía trước đã thấy 5 Dũng Sĩ Nhím đi đi lại lại, Tiêu Ngự cho những này Dũng Sĩ Nhím một cái < Kỹ Năng Dò Xét >.
"Đều là quái tinh anh!" Tiêu Ngự nói, chỉ là Lever 23 tinh anh, 2 người bọn họ Lever 29, đối phó những tinh anh cấp thấp này hẳn là dư sức.
Tiêu Ngự tiến vào trạng thái tiềm hành, hướng về 5 Dũng Sĩ Nhím kia lần mò tới.
Biệt Tung!
Sau khi thi triển Biệt Tung, đừng nói Lever 23 tinh anh, chính là Lever 30 tinh anh cũng không hẳn có thể phát hiện ra Tiêu Ngự, Tiêu Ngự chậm rãi vòng đến sau lưng 1 Dũng Sĩ Nhím trong đó, 1 cái Muộn Côn đem Dũng Sĩ Nhím kia gõ hôn mê, sau đó cho 1 Dũng Sĩ Nhím bên cạnh 1 chiêu Thâu Tập.
Liên tục đánh hôn mê hết 2 tên, Tiêu Ngự hấp dẫn sự chú ý của 3 Dũng Sĩ Nhím còn lại.
Tiêu Ngự dùng ngay 1 cái Độn Hình, nhảy lên cao, tung ra 1 chiêu Giảo Sát công kích lên trên người Dũng Sĩ Nhím vừa bị Thâu Tập, 1 chiêu Bối Thứ xuất tiếp ra, sau đó lại 1 cái Phá Cốt Thuật.
Tính toán 1 chút huyết lượng của Dũng Sĩ Nhím cùng với xuất huyết thương tổn, khẳng định Dũng Sĩ Nhím kia chắc chắn phải chết, Tiêu Ngự nhanh chóng đánh về phía 1 Dũng Sĩ Nhím khác, 1 cú Long Tường Thuật đá ra lên trên người 1 Dũng Sĩ Nhím trong đó.
Thủy Phược Thuật! ( trói = nước )
Triệu Lam Hinh khống chế được 1 tên Nhím Dũng Sĩ, rồi vài đạo Thủy Tiễn Thuật ( mũi tên nước ) liên tiếp phóng ra.
Sau khi Dũng Sĩ Nhím bị Muộn Côn gõ thanh tỉnh lại, tru lên nhằm phía Tiêu Ngự đánh tới, Tiêu Ngự chống lại công kích của 3 Dũng Sĩ Nhím, đem 1 Dũng Sĩ Nhím trong đó giết chết, huyết lượng còn lại không nhiều, Triệu Lam Hinh ngay lập tức cho Tiêu Ngự 1 đạo trị liệu.
Huyết lượng chỉ còn non nửa cột trong nháy mắt phục hồi đầy lại, có người trị liệu quả là rất tốt a, không cần phải để ý đến lượng máu nữa, Tiêu Ngự không nén nổi cảm thán nghĩ, 1 chiêu Đột Thứ đánh trúng 1 Dũng Sĩ Nhím trong đó, lại thêm liên tiếp các kỹ năng xuất ra, tiêu diệt thêm được 1 tên nữa. Tiêu Ngự trước sau đã tiêu diệt được hơn 3 tên, Triệu Lam Hinh cũng tiêu diệt 1, còn lại 1 đã là vô cùng đơn giản, Tiêu Ngự nhảy lên, 1 cái Bạo Liệt, đem con Dũng Sĩ Nhím còn lại trực tiếp oanh chết.
Nhìn thoáng qua điểm kinh nghiệm của U Linh Bỉ Mông, đã lên tới Lever 20 89%, những con Dũng Sĩ Nhím tinh anh này điểm kinh nghiệm cũng tương đối phong phú, tốc độ thăng cấp của U Linh Bỉ Mông tuy không có nhanh bằng khi giết quái vừa rồi, nhưng xem ra vẫn là tương đối đáng kể, 1 lát nữa U Linh Bỉ Mông thăng cấp thì sẽ có thể phục hồi lại sức chiến đấu rồi.