Tiêu Ngự hồi tưởng lại vừa rồi Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa kia nhìn lướt qua phát hiện ra bản thân. Mà nó cũng không thèm lo lắng mình chạy trốn. Bởi vì nó đã đem sự sợ hãi xâm thực vào đầu óc của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự gần như hít thở không thông. Lúc này thân thể hắn hoàn toàn không bị khống chế. Chậm chạp đứng lên.
"Ngươi ở nơi đó đã xảy ra chuyện gì thể?" Triệu Lam Hinh nghe được tiếng Chiến Sĩ Nhím kêu thảm thiết. Lo lắng hỏi.
"Ngươi đừng đi ra." Tiêu Ngự khẩn trương nói. Lúc này hắn đã lành ít dữ nhiều. Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa không biết đã làm cái gì. Mà có thể hoàn toàn khống chế Tiêu Ngự. Nếu như Triệu Lam Hinh lúc này xuất hiện. Cũng hẳn chắc chắn phải chết.
Tiêu Ngự chậm rãi bước đi. Muốn giãy khỏi sự trói buộc sợ hãi trong lòng mà không thể động đậy không được.
Tiêu Ngự kinh hãi phát hiện. Thân thể hoàn toàn không bị khống chế. Chậm rãi hướng Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa đi đến.
"Ồ. Tưởng người là cái thứ gì. Không ngờ lại có thể là 1 nhân loại a. Ta ngửi được mùi vị của máu người. Máu người rất ngon a. Những tên gia súc dơ bẩn kia không thể so sánh được." Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa nói. Âm thanh lanh lảnh trôi giạt trong không gian trống trải. Làm cho người nghe sởn cả tóc gáy.
"Ngươi nghìn vạn lần đừng có đi tới." Tiêu Ngự dùng nốt 1 chút sức lực cuối cùng. Truyền âm cho Triệu Lam Hinh nói.
Tiêu Ngự gian nan ngẩng đầu nhìn lại. Trên không trung Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa đang nhìn mình. Cắn răng có gắng đoạt lại quyền khống chế thân thể.
"Tiểu gia hỏa. Ngươi làm ta rất kinh ngạc nha." Kinh ngạc ở chỗ là tới lúc này Tiêu Ngự vẫn còn có thể chống cự. Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa liếm môi vẫn cứ dính đầy vết máu nói."Tuy nhiên điều này cũng sẽ không thay đổi được quyết định của ta. Mùi vị của máu người làm ta rất hoài niệm đấy."
Hắc Ám Hận Giả ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Dường như đang nhớ lại điều gì đó. Trong mắt hiện lên đủ loại tâm tình phức tạp. Căm hận hay tưởng niệm?
Cho dù biết rõ rất nguy hiểm. Tiêu Ngự vẫn không có vứt bỏ việc vùng vẫy. Ở 1 sát na Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa mất hồn kia hắn cảm giác được tinh thần trói buộc trên người được buông lỏng, giật mình nhưng mà cảm giác sợ hãi làm cho Tiêu Ngự không có cách nào động đậy. Tiêu Ngự cắn răng 1 cái. Chậm rãi giơ lên tay phải. Mãnh liệt hướng về đùi mình ra sức đâm xuống.
Sụt. 1 loại đau đớn mãnh liệt trong nháy mắt đánh vào đầu óc làm cho Tiêu Ngự tạm thời quên mất sợ hãi. Dữ dội quát 1 tiếng. Giãy khỏi tinh thần trói buộc của Hắc Ám Hận Giả.
Siêu tinh anh Lever 25. Cho dù có giãy ra được. Có thể chạy thoát hay không cũng là 1 vấn đề lớn. Ở trong tích tắc giãy thoát khỏi tinh thần trói buộc. Tiêu Ngự lấy ra 1 bình trung cấp Phong Tốc Dược Hoàn hốc vào.
Tật Phong Bộ!
Tiêu Ngự mở ra Tật Phong Bộ. Sau đó lại gia trì thêm Tật Phong Gia Tốc.
Tốc độ di động của Tiêu Ngự tăng lên đáng kể. Hướng về phía xa điên cuồng lướt đi. Điều tối cấp bách bây giờ hắn cần làm chính là thoát khỏi truy kích của Hắc Ám Hận Giả.
"Ơ ý chí khá mạnh mẽ nha. Đã lâu không có gặp được 1 tiểu gia hỏa thú vị như vậy." Hắc Ám Hận Giả phục hồi lại tinh thần. Lẩm bẩm nói. Trong ánh mắt nổi lên 1 tia sáng kì dị cùng kích động.
Tiêu Ngự như 1 ngọn gió hướng phía trước chạy mất dép -- --". Khoảng cách với Triệu Lam Hinh càng ngày càng xa. Hắn hiểu. Cho dù hắn và Triệu Lam Hinh cùng chống cự. Cũng tuyệt đối không có cách nào tiêu diệt cái tên siêu cấp tinh anh này. Nếu như không có cách nào chạy trốn. Vậy thì đem Hắc Ám Hận Giả dẫn đi.
Tốc độ của Tiêu Ngự được gia trì tới mức lớn nhất trong nháy mắt lao vút đi rất xa. Cảnh vật và các loại sinh vật bên cạnh rất nhanh lùi về phía sau. Đây đã là tốc độ cực hạn của Tiêu Ngự. Nếu như có thể nhờ vào Tật Phong Bộ kéo ra thêm 1 khoảng. Thì may ra có thể trốn thoát.
Hắc Ám Hận Giả vỗ cánh hướng về Tiêu Ngự lao xuống. Nhanh chóng tiếp cận Tiêu Ngự. Tiêu Ngự vật vã tăng tốc độ lên. Ở trong mắt Hắc Ám Hận Giả hắn chỉ là 1 trò cười.
Tiêu Ngự thần tốc chạy trốn. Phát hiện Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa căn bản không có bị bỏ lại. Trong lòng 1 mảnh lạnh lẽo. Không nghĩ tới sau khi đã đạt đến tốc độ cực hạn của bản thân vẫn không thoát nổi.
"Tiểu gia hỏa. Nếu như ngươi bằng lòng trở thành hậu dụê của ta, ta có thể buông tha cho ngưoi, và cho ngươi có được đại lực sinh mệnh vĩnh hằng." Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa xuất ra 1 chiêu định thân. Đứng ở phía trước Tiêu Ngự lẳng lặng trôi nổi tại không trung. Đôi cánh màu đen chậm rãi vung vẩy.
"Ta cần phải trả giá gì?" Tiêu Ngự ngừng bước chân. Hắn căn bản không có khả năng chạy thoát. Nếu như bị giết. Vậy có nghĩa là nhiệm vụ thất bại. Lúc này theo như những lời này của Hắc Ám Hận Giả. Có lẽ là điều kiện của nhiệm vụ. Tâm tư nhanh xoay chuyển trở lại. Suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào.
"Trung thành. Hơn nữa là tuyệt đối trung thành." Hắc Ám Hận Giả nói. Nếu như ngươi trả giá bằng lòng trung thành của ngươi. Ngươi có thể có lực lượng lớn mạnh như ta. Ý chí của ngươi rất mạnh mẽ." Trong ánh mắt màu đỏ của Hắc Ám Hận Giả tràn ngập si mê cùng cuồng nhiệt
Đầu óc Tiêu Ngự nhanh chóng phân tích diễn biến nhiệm vụ này. Từ khoảng khắc bắt đầu gặp phải Hắc Ám Hận Giả kia. Nhiệm vụ đã khởi động. Nếu như không có cách nào vượt qua sự sợ hãi. Không có 1 chút phản kháng. Vậy sẽ bị Hắc Ám Hận Giả tiêu diệt. Nhiệm vụ thất bại. Nếu như làm được như Tiêu Ngự. Dùng chí thoát khỏi trói buộc của Hắc Ám Hận Giả. Như vậy nhiệm vụ sẽ được tiếp tục. Tiến vào màn kế tiếp. Hắc Ám Hận Giả hỏi có nguyện ý hay không trở thành hậu dụê của nó? ( hậu duệ - con cháu, đời sau )
Tiêu Ngự có 2 lựa chọn. 1 là Có. 2 là Không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tiêu Ngự vẫn còn chần chờ. Nếu như trở thành hậu dụê của Hắc Ám Hận Giả vậy nhiệm vụ sẽ phát triển như thế nào? Chẳng lẽ mình phải thực sự nghe lệnh của Hắc Ám Hận Giả? ( Hắc Ám Hận Giả - người căm thù bóng tối – ghét bóng tối )
Hoàn toàn trung thành với 1 NPC? Chuyện như vậy dường như sẽ không thể phát sinh. Hoặc sẽ chỉ một cái lưu trình! Để sau này hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần hứa là có thể thoát khỏi Hắc Ám Hận Giả tàn sát! Tiêu Ngự từ trong lời nói của Hắc Ám Hận Giả mà nghe ra 1 ý."Nếu như ngươi chịu trả giá trung bằng lòng thành của ngươi. Ngươi sẽ có thể có lực lượng lớn mạnh như ta ". Như vậy bước nhiệm vụ này hẳn là 1 cái nhiệm vụ dẫn đường! Trước tiên có lực lượng. Mới có thể tiếp tục mốc nhiệm vụ tiếp theo!
Cái này chỉ là phân tích của Tiêu Ngự. Tiêu Ngự cũng không dám xác định phân tích của bản thân nhất định chính là chính xác.
"Nếu như ta không đồng ý. Sẽ có hậu quả gì?" Tiêu Ngự nhìn chăm chú vào Hắc Ám Hận Giả. Nói.
" Tiểu quỷ đáng ghét. Nếu như ngươi không đáp ứng. Ngươi sẽ giống như nó. Biến thành 1 khối thây khô. Ta đã lâu không có hưởng qua mùi vị của máu người rồi đây." Hắc Ám Hận Giả đầu lưỡi liếm liếm môi màu đỏ tươi. Chỉ vào xác chết Dũng Sĩ Nhím phía xa. Hung dữ nói.
"Được rồi. Ta đồng ý trở thành hậu duệ của ngươi." Tiêu Ngự đáp. Hắn trước đó mà nói chỉ là thăm dò. Từ lời nói của Hắc Ám Hận Giả để quyết định có tiếp nhận hay không. Thăm dò xong cũng chỉ còn lại có 1 cái lựa chọn cuối cùng.
Tiêu Ngự liên tục nghĩ đến ánh mắt của Hắc Ám Hận Giả. Vì sao trong ánh mắt của nó có vẻ cuồng nhiệt và hưng phấn. Nhìn mình giống như là 1 khối báu vật. Chẳng lẽ hắn cần mình làm cái gì sao? Chỉ là Tiêu Ngự lúc này cũng không có thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ.
Hắc Ám Hận Giả phát ra tiếng cười sắc nhọn đến chói tai. Thâm ý nói: "Rất sáng suốt." ( vào tui thì tui lại nghĩ nó muốn biến mình thành tên chuyên đi hút máu or đến lúc nó đòi hút máu con tiểu Lam thì bỏ mie a = =,)
Ánh mắt Hắc Ám Hận Giả chợt phát ra hàn mang. Làm cho Tiêu Ngự kinh hãi. Bỗng nhiên phát hiện. Thân thể không có cách nào động đậy. Lại là tinh thần trói buộc a. Bị lừa rồi!
"Đến đây đi. Hoàn thành cái nghi thức này. Ngươi sẽ chính là hậu duệ của ta." Hắc Ám Hận Giả hướng về Tiêu Ngự nói.
Thấy được Hắc Ám Hận Giả xấu xí đang dần dần đến gần. Tiêu Ngự trong lòng nhịn không được tức giận mắng 1 tiếng: "Đáng chết. Xú lão đầu."
Tiêu Ngự 2 mắt tối sầm. Con ngươi bị cánh của Hắc Ám Hận Giả che khuất. 1 lát sau. Trên cổ truyền đến cảm giác như kim châm. Tiêu Ngự cảm giác được máu của bản thân đang nhanh chóng bị hút ra ngoài. 1 lát sau. 1 ít máu lại bị bơm ngược trở lại vào thân thể Tiêu Ngự.
Ước chừng 5 giây. Hắc Ám Hận Giả vỗ cánh chậm rãi bay lên.
Tiêu Ngự cảm giác 1 dòng máu tươi lạnh như băng chậm rãi di động theo mạch máu. Suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn đình trệ. Vào giờ khắc này. Vô số hình ảnh hiện ra nhập vào đầu óc của Tiêu Ngự. Bất ngờ phát hiện. Không ngờ lại có thể là ký ức của Hắc Ám Hận Giả Liệt Ngang Nạp Đa. Trở thành hậu duệ của nó. Chẳng lẽ ngay cả ký ức cũng có thể kế thừa sao?
Từng đoạn hình ảnh lưu vào trong đầu Tiêu Ngự.
Ở vào buổi đêm đưa tay không thấy được 5 ngón. Bên ngoài cảnh khổ cực lầm than. Bên trong phòng lại là 1 mảnh sáng ngời. Dưới ánh nến. Liệt Ngang Nạp Đa 16 tuổi cùng cha mẹ ngồi trước đống lửa. Hưởng thụ khoảng khắc ấm áp của gia đình.
"Mẹ. Lỵ Toa nói. Khi nào Tửu Lan Hoa mở ra. Trải rộng Hoắc Tư Nhĩ tiểu trấn. Nàng sẽ trở lại."
Chợt 1 trận sấm sét vang lên. Tong tiếng sấm còn truyền theo đến trận trận tiếng sói tru. 3 con cự lang màu đen xông vào. Ở trong lúc kinh hoàng. Cha mẹ củaLiệt Ngang Nạp Đa đã bị những cự lang này cắn chết. Máu tươi phun trào trước 2 mắt của Liệt Ngang Nạp Đa. Liệt Ngang Nạp Đa hoảng sợ nhìn tất cả những điều này.
1 thân ảnh bỗng xuất hiện ở trong nhà của Liệt Ngang Nạp Đa. Đại kiếm màu đỏ tươi đem 3 con cự lang đâm chết. Hình dáng của hắn đặc biệt xấu xí. Sau lưng có 1 đôi cánh to màu đen.
Nhưng mà. Liệt Ngang Nạp Đa lại không có 1 chút sợ hãi. Lẳng lặng nhìn hắn.
"Cậu bé. Qua đây."
Liệt Ngang Nạp Đa như quỷ thần sai khiến chậm rãi đi qua.
"Cậu bé. Ngươi có muốn trở thành giống ta không."
"Đúng vậy. Ta nguyện ý trở thành hậu duệ của ngài. Hoắc Tư Nhĩ bệ hạ. Từ nay về sau Liệt Ngang Nạp Đa chính là kiếm của ngài."
Những ký ức này dường như là thuật lại lai lịch của Liệt Ngang Nạp Đa. Nguyên lai ngoài Liệt Ngang Nạp Đa. Còn có 1 người khủng bố hơn tồn tại. Tiêu Ngự đứng yên. Cảm giác được biến hóa của bản thân. 1 cỗ lực lượng cường đại chảy vào tứ chi trăm mạch. Ầm. Thình thịch. Hắn nghe được tiếng trái tim đang mạnh mẽ đập. Tựa như tiếng trống trận. Cơ bắp toàn thân đột nhiên được rót vào 1 luồng năng lượng mạnh mẽ. Nhanh chóng mở rộng. Sau lưng truyền đến 1 trận ngứa ngáy.
Đây là quá trình dẫn dắt a. Ký ức trong đầu hẳn là cùng nhiệm vụ quan hệ.
Trong đầu Tiêu Ngự cảnh tượng vẫn còn liên tục truyền đến.
Liệt Ngang Nạp Đa vì Hoắc Tư Nhĩ mà chinh chiến khắp nơi. Quét đi qua vô số giáo đường. Giết chết rất nhiều Mục sư. Tùy ý nhấm nháp mùi vị máu tươi.
"Hoắc Tư Nhĩ bệ hạ. Liệt Ngang Nạp Đa vĩnh viễn đi theo ngài."
Hoắc Tư Nhĩ gặp phải 1 đại địch là giáo hoàng của 1 nhà thờ lớn. Liệt Ngang Nạp Đa vì bảo vệ Hoắc Tư Nhĩ. Thiếu chút nữa bỏ mạng. Chiến đấu đến cuối cùng. Hoắc Tư Nhĩ không địch lại nổi. Đột nhiên gọi ra vài con cự lang màu đen. Đem giáo hoàng xé thành mảnh nhỏ.
"Cậu bé. Trong lòng của ngươi phải chăng có 1 chút nghi hoặc?"
"Đúng vậy. Cha của ta và mẫu thân… "
"Bọn họ là do ta giết chết. Cậu bé. Ta cho ngươi lực lượng lớn mạnh và sinh mệnh vĩnh hằng. Bọn họ chết để tác thành cho sự tồn tại của ngươi. 1 ngày nào đó. Ngươi sẽ minh bạch. Những người tầm thường kia. Đối với chúng ta mà nói. Chỉ là 1 đám kiến hôi ti tiện."