Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh đánh hạ cả 6 đội ngũ. Kỹ xảo điêu luyện phối hợp cùng ăn ý khiến cho người của Lời Thề Công hội mở rộng tầm mắt.
Ở trong lúc chiến đấu, Tiêu Ngự còn chưa có triệu hồi U Linh Bỉ Mông, Triệu Lam Hinh cũng không Triệu Hồi Thiên Sứ, cho dù như vậy. Cũng không phải những games thủ này có thể ngăn cản.
Tại đây tất cả games thủ đều đối với Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh vô cùng tâm phục khẩu phục.
"Tiêu lão đại, Thiên sứ liên minh bên kia truyền tới clip, ngươi vì chị dâu một mình đánh giết hết một đại Đoàn đội 50 người, có phải thật vậy hay không?"
"Có sự tình này sao?"
"Thiên sứ liên minh bên kia sớm đã loan truyền sôi sục rồi."
Các games thủ đối với loại chuyện náo nhiệt này đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Triệu Lam Hinh nhìn thoáng qua Tiêu Ngự bên cạnh, mỉm cười hạnh phúc.
Tiêu Ngự cười cười, không nói gì, xem như là đồng ý.
"Độc Chiến Giận Dữ Vì Hồng Nhan ( tiêu đề clip ), Tiêu lão đại, khi nào có thể uống rượu mừng của ngươi và chị dâu a?"
Các games thủ Lời Thề dưới đài reo hò cả lên.
Tiểu Vũ cười hắc hắc, nhìn thoáng qua Triệu Lam Hinh bên cạnh, Triệu Lam Hinh khuôn mặt đỏ hừng đông. Nói không nên lời, dung nhan kiều diễm rung động lòng người.
"Các ngươi chậm rãi chờ đó, đến lúc đó sẽ thông báo cho các ngươi, đừng quên mang phong bì đó nha." Tiêu Ngự vừa cười vừa nói.
"..." Các games thủ dưới trường tắt tiếng luôn.
"Mọi người khiến cho Tiêu lão đại cho biểu diễn vừa ra khều một cái 50 được không?" Dưới đài Tặc 6 đỏ mặt tía tai hô, từ nãy đến bây giờ, tên này là huyên náo hăng hái nhất.
"Tiêu lão đại, tới một người!"
Các games thủ nghe tới cái đề nghị này, 2 mắt tỏa sáng, hưng phấn gào to.
Tiêu Ngự cười lắc lắc đầu, nói: "Các ngươi cho rằng giết một cái tổ đội 50 người đơn giản như vậy à, lần kia là bất đồng, ở trong rừng, địa hình phức tạp, thiên thời địa lợi. Với lại đám người kia đều là Đoàn đội hỗn tạp, kỹ thuật PK kém, ta mới có thể thuận lợi vậy."
Các games thủ xung quanh trầm mặc xuống, quả thật, bình thường trừ khi lever chênh lệch quá lớn, thực lực sai biệt quá lớn, bọn họ một đấu 2, một đấu 3 đã là biến thái rồi. Cho dù là cao thủ như Tiêu Ngự, một đấu 5 cũng đã không tệ rồi, ở trên đấu trường để cho Tiêu Ngự một đấu 50, quả thật có phần quá sức.
Tiêu Ngự nhìn qua một chút những games thủ phía dưới này. Nơi này tập trung gần như toàn bộ tinh anh của Lời Thề Công hội, bọn họ đều là được chọn lựa ra chuẩn bị tham gia thi đấu, kỹ thuật PK của mỗi người đều không kém, không phải Đoàn đội games thủ Thiên sứ liên minh Tiêu Ngự gặp trước kia có thể sánh bằng. Tiêu Ngự dự đoán, để cho hắn một đánh 5 đã là cực hạn rồi.
Tiêu Ngự nói rất đúng sự thật, các games thủ ngay lập tức cảm thấy hơi oải.
"Một đánh 50 không được, thì một đánh 10 phỏng đoán cũng được a!" Tặc 6 reo lên.
Các games thủ mắt sáng lên, chính là thế đi, một đánh 10 cũng là đáng xem a!
"Tiểu tử ngươi, ngươi tên là tên hăng nhất, đi lên, có phải là ngứa người rồi hay không?" Tiêu Ngự chỉ vào Tặc 6 cười mắng.
Tặc 6 sờ sờ đầu, hắc hắc cười gượng. Hắn cũng không phải sợ Tiêu Ngự, Tiêu Ngự đối xử với các games thủ Lời Thề không có gì câu nệ cả, tạo cho bọn họ rất thân thiết.
"Mọi người nói, để cho Tiêu lão đại biểu diễn 1 hồi một đánh 10 cho chúng ta xem có được không?" Cũng không biết ai phóng ra 1 câu, tên kia trốn ở trong đám người, quá giảo hoạt, Tiêu Ngự sững sờ tìm không ra.
"Hảo!" ( Hay,Được,Tốt – để Hảo cho nó nuột miệng)
Cả đám người bộc phát 1 trận hoan hô.
"Lên nào, đánh 10 đê!"
"Hắc hắc, chơi thế mới vui chứ, như vậy ta mới có phần chứ!" Phong Thần xoay người lủi lên trên trường.
"Di…ngươi, tên tiểu tử nhà ngươi cũng không biết xấu hổ mà vào sân sao!" Tiêu Ngự hận không thể đá chết cái tên gia hỏa không biết xấu hổ này. Thuẫn Chiến sĩ bản thân đã là khắc tinh của Đạo tặc. Tiêu Ngự liều mạng đối với Phong Thần, thắng là có thể thắng, nhưng cũng sẽ không thoải mái a, hơn nữa còn thêm người khác nữa, Tiêu Ngự như thế nào đánh đây?
"Ta như thế nào lại xấu hổ khi vào sân chứ?" Phong Thần cười hì hì nói, chỉ vào dưới đài mọi người "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nữa, còn thiếu Ám Vu nữa, đôi mắt của Ám Vu là không thể thiếu a!"
"Phong Thần lão đại, ta!"
"Còn có ta!" Dưới đài mọi người nhao nhao hăng hái giơ tay.
Có Phong Thần lão đại làm bia, 10 người kiểu gì cũng có thể đánh cho Tiêu Ngự một trận, sau này ra ngoài cũng có tiền vốn để mà khoe khoang a, ngươi có biết lão tử từng tiêu diệt qua ai chưa? Tiêu lão đại đó! Mặc dù là 10 đánh 1 mới thắng được.
Đương nhiên, mọi người đều ôm tâm lý vui là chính, không có tính kết quả lần thi đấu này, dù sao cũng là 10 đánh 1 mà.
"Các ngươi đều không được, để cho Phong Địch qua đây!" Phong Thần đắc ý nói, "Ta không tin Tiêu Ngự còn có thể đảo ngược tình huống."
Nghe được Phong Thần nói, Tiêu Ngự thiếu chút nữa hộc máu, tên Phong Thần quá độc ác mà, 10 đánh 1 không ngờ lại còn vẫn chưa yên tâm, nhất định phải đem Vu sư chuyên nghiệp vô nữa.
Nhìn Phong Thần và vài người bên cạnh, Tiêu Ngự 2 mắt trắng dã, thế này còn có thể đánh sao?
Cỗ xe tăng trâu nhất Lời Thề -- Phong Thần, Vu sư đứng đầu -- Phong Địch, Đức lỗ y đứng đầu -- Phong Nha đều ở trong đó, đám người Phong Ẩn cũng không kém phần. Tổng cộng 10 người, 1 Đạo tặc, 2 Đức lỗ y, 1 Thợ săn, 1 Thuẫn chiến sĩ, 1 Thú nhân Chiến sĩ, 1 Ám Vu, 1 Vu sư, 1 Băng Pháp sư, 1 Lôi Pháp Sư. Có thể có thể xưng là đội hình bến thái nhất Lời Thề rồi còn gì.
"Phong Ẩn, ngươi xuống dưới đi, ở nơi này tính làm loạn à?" Phong Thần bĩu môi, không hài lòng nói.
"Ta như thế nào lại không được?" Phong Ẩn tức giận mặt đỏ lan xuống cả cổ.
"Ngươi là Đạo tặc mạnh nhất Lời Thề sao?"
"Ta không phải, Tiêu lão đại mới phải!"
"Vậy ngươi cũng không thể xếp cao hơn hạng 2, để cho Phong ¤ ( éo biết là gì – chắc là phong sao tức Phong Tinh a) lên đi!" Phong Thần nói.
"Ngươi..." Phong Ẩn ủ rũ, rồi lại làm ra bộ dáng quyến rũ tươi cười, "Phong Thần, để cho ta một vé đi. Khó có được một cơ hội thịt luộc Tiêu lão đại a."
"Hôm nay, è hèm …cơm chiều..." Phong Thần ra vẻ chần chờ nhìn nhìn Phong Ẩn. ( khôn vãi )
"Ta bao." Phong Ẩn sót ruột hô lên.
Nhận ra đám người này ngay từ đầu đã nghĩ mưu tính kế chơi mình! Tiêu Ngự thực sự muốn đi lên bóp chết 2 tên đó.
"Tốt lắm, đội ngũ như vậy miễn cưỡng coi như hợp lệ đi, nếu có thể phối hợp huấn luyện vài ngày thì lại càng tốt hơn nữa!" Phong Dã rất bộ dàng còn chưa hoàn toàn vừa lòng nói.
"Ta không chơi nữa, ức hiếp người quá đáng mà." Tiêu Ngự nhìn lướt qua đám người dưới đài, Phong Dã bộ mặt đang cười trên nỗi đau của người khác, chuyện này hơn phân nửa là do hắn khuyến khích a.
"Ngươi... Ngươi vô lại, ngươi mới ức hiếp người, vừa rồi đã nói một đấu 10 mà còn đòi thay đổi." Phong Thần lòng đầy căm phẫn nói, nhìn vào Tiêu Ngự, Tiêu Ngự choáng váng, hắn vừa rồi đã đáp ứng sao?
"Tiêu lão đại xấu lắm, ngươi nhìn chị dâu đang ở bên cạnh nhìn vào ngươi đấy!"
Tiêu Ngự vô tội hướng về Triệu Lam Hinh nhìn lại, Triệu Lam Hinh che miệng cười hi hi không ngừng.
Phong Dã vẻ mặt trịnh trọng đối với Tiêu Ngự nói: "È hèm.. È hèm, đây là ngươi không đúng rồi. Tiểu Lam ở trường y khoa vốn là nữ thần trong lòng của biết bao nhiêu người, số người theo đuổi tiểu Lam nguyện hái trăng sao cho nàng đếm không xuể. Sau khi vào Lời Thề Công hội, tiểu Lam cũng là đối tượng được Lời Thề chúng ta vô cùng yêu mến, cũng không biết bị tiểu tử ngươi rót cái lời đường mật gì mà cưa đổ mất.Vì thế hôm nay chúng ta đại diện cho sự phẫn nộ của dân chúng, Trừng Trị Ngươi. Chúng Ta Muốn Tạo Phản!" (ẹc)
Nghe được Phong Dã nói, 1 đống lớn games thủ hô theo theo.
Tiêu Ngự lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, đây là âm mưu của bọn Phong Dã, hắn ngay từ lúc đầu đã bị tính kế, chỉ đành cười khổ không thôi. Tựa như chú rể kết hôn bị người rót rượu, dù là lại không bằng lòng, cũng phải nhận phạt.
Nhưng mà Tiêu Ngự cho dù là sử dụng ra toàn thân võ kĩ. Cũng không có khả năng thắng được 10 người bọn họ a.
"Đề nghị cho ta tuyển thêm một người." Tiêu Ngự nói, đây là hắn đã tranh thủ tới mức ưu đãi lớn nhất rồi.
Phong Thần do dự 1 lúc lâu, mới ra vẻ không tình nguyện nói: "Vậy chúng ta đành chịu thiệt một chút, cho ngươi lại mang thêm một người." Thực ra tùy tiện ai cũng có thể hiểu, bất kể Tiêu Ngự mang theo ai, 10 đối với 2, Tiêu Ngự vẫn chỉ có nước thua mà thôi.
Tiêu Ngự thật sự muốn 1 đao đâm chết hắn, 10 đối với 2 còn nói mình chịu thiệt.
"Tiểu Lam, cứu ta." Tiêu Ngự đỏ mắt chờ mong nhìn vào Triệu Lam Hinh.
"Tiêu lão đại quá gian trá giảo hoạt, lại muốn đem chị dâu theo, khiến cho mọi người không đành lòng rat ay à. Mọi người nghìn vạn lần đừng để bị lừa a!" Phong Thần vừa cười vừa nói.
Tiêu Ngự hiểu, nếu là hắn không thua 1 trận, phỏng đoán đừng nghĩ tới sống sót rời đi, vậy đánh 1 hồi đi. Thỏa mãn yêu cầu cho đám người vô sỉ này, trước kia còn chưa từng thử qua hoàn cảnh thi đấu dưới tình huống tuyệt đối tệ hại này, coi như là 1 lần huấn luyện đi, mình và Triệu Lam Hinh đúng lúc có thể luyện tập phối hợp. Nếu như sau này đột nhiên gặp phải đối thủ quá mạnh mẽ, cũng không đến nỗi chân tay luống cuống a.
Trận thi đấu này, đối với Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh mà nói, không phải là một loại khảo nghiệm sao?
10 đội viên kia hưng phấn không thôi, từng người xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Tiêu Ngự biết, mấy tên này trong lòng không có chút ý nghĩ tốt đẹp nào. Thật vất vả có cơ hội khiến mình bi thảm, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha, muốn hưởng thụ sung sướng 1 lần. Đáng thương cho huyền thoại bất bại của bản thân a, đã sắp thua ở trong tay bọn tiểu nhân này rồi, bài ca bi tráng a!
Tiêu Ngự nhìn lướt qua trên sân, 2 Đức lỗ y và 1 Ám Vu là uy hiếp rất lớn, phải tiêu diệt 3 người bọn hắn mới có cơ hội thắng. Tiêu Ngự ra tay đối phó Đức lỗ y, Triệu Lam Hinh đối phó Ám Vu, bởi vì đối thủ tương đối nhiều người, phần lớn là class cận chiến, cho nên nhất định phải để tâm trợ giúp nàng bất cứ lúc nào, tránh để nàng bị vây giết dù là hy sinh huyết lượng bản thân, chỉ cần Triệu Lam Hinh còn ma pháp, nàng chính là kho máu vô hạn rồi.
"Đi(chứ) trên sân mắt quan." Phong Thần đối với games thủ bên cạnh nói.
Phong Thần cuối cùng cũng còn có chút lương tâm, nếu như mở ra suy nghĩ con ngươi đánh, ở nhiều class cận chiến như vậy truy đuổi vây đánh, thì Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh một chút sức đánh trả cũng không có, lần thi đấu này căn bản không đánh a.
Phong Thần ở trên đấu trường tiến vài bước, đối với games thủ Lời Thề phía dưới nói: "Đấu trường này quá nhỏ a, ít nhất cũng phải mở rộng gấp 3 mới được!"
Phong Dã nghĩ lại cũng đúng, trên sân số người quá nhiều, tổng cộng 12 người, dùng đấu trường cho 1V1 quả thật quá nhỏ, trận thi đấu này đối với Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh cũng đã rất không công bằng rồi, nếu như trường thi đấu quá nhỏ, Phong Thần vài người ép đi qua, là có thể vững vàng ngăn chặn Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh rồi. Trận thi đấu này nghiêng hẳn về một bên a.
Phong Dã chỉ huy các games thủ Lời Thề bên cạnh triệt bỏ mấy cái đấu trường, đem đấu trường chỗ đám người Tiêu Ngự mở rộng thêm 5 lần có thừa, đấu trường bỗng chốc trở nên trống trải hơn rất nhiều, mọi người trong trường cũng đã có đủ không gian hoạt động.
Các games thủ Lời Thề phía xa thấy động tĩnh bên này lớn như vậy, đã sớm ngừng đánh rồi, nghe nói Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh chọn 6 đội games thủ cùng tập luyện, đều đã muốn đi qua xem, nhưng mà chen chúc không nổi vào bên trong, chỉ có thể đứng suông, cái đấu trường này mở rộng, tất cả games thủ bây giờ đã có thể thấy được thi đấu rồi, cả đám đều hân hoan không thôi.