Hàn Tử Việt nói rất đúng, nếu cậu thật sự muốn đấu với anh thì căn bản cậu sẽ không thể đấu lại. Nếu Hàn Tử Việt quyết tâm muốn đưa An An trở lại nhà họ Hàn thì anh có cả ngàn vạn cách khiến cậu không thể không giao An An cho anh.
Sở dĩ anh vẫn còn ngồi ở chỗ này nói chuyện với cậu đơn giản là xem trọng mặt mũi của An An không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi, cũng coi như giữ lại cho cha ruột của An An là cậu chút thể diện.
Có điều Thẩm Thư bây giờ đã hoàn toàn không còn giống bảy năm trước nữa, cho dù trong xương cốt cậu vẫn còn sợ hãi Hàn Tử Việt.
"Vậy tôi đây có phải nên cảm ơn lòng tốt của anh không?" Thẩm Thư không kìm được mà hỏi ngược lại Hàn Tử Việt một câu.
Hàn Tử Việt còn chưa kịp đáp lại, Thẩm Thư đã nói tiếp: "Nếu như anh không xuất hiện ở chỗ này thì tôi sẽ một mình yên bình nuôi An An lớn lên. Sau đó, thằng bé sẽ đưa người trong lòng của nó về gặp mặt tôi, đứng trước mặt tôi mà nói rằng: "Ba ba, đây là người mà con muốn gắn bó cả đời, mong ba ba sẽ chúc phúc cho chúng con." Mà bây giờ vì sự xuất hiện của anh đã phá hỏng tất cả. Chín năm trước, anh đột nhiên cho người tới Thẩm gia nói muốn cưới tôi, thế là Thẩm gia đã ép tôi phải gả cho anh, vì thế tôi mới bị gián đoạn việc học. Bảy năm trước anh muốn ly hôn, tôi cũng không phản kháng gì cả, trực tiếp ký tên ly hôn với anh. Từ đầu đến cuối, không có một người nào cho tôi được quyền lựa chọn. Mà bây giờ anh đột nhiên xuất hiện, vừa mở miệng là nói nếu tôi không tái hôn với anh thì anh sẽ lập tức cướp An An khỏi tôi..." Nói được một lúc làm cậu nhớ lại những uất ức mà mình đã phải chịu trong quá khứ, trong giọng nói của Thẩm Thư không khỏi xen lẫn vài phần nghẹn ngào."Hàn Tử Việt, rốt cuộc anh còn muốn biến cuộc sống của tôi thành như thế nào nữa, anh có thể biến mất khỏi cuộc sống của tôi có được không?"
Khi dứt câu cũng là lúc Thẩm Thư không nhịn được nữa, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Thẩm Thư không phải là một người yếu đuối, ngược lại cậu rất mạnh mẽ.
Chín năm trước, khi Thẩm gia ép cậu phải gả cho Hàn Tử Việt cậu không khóc. Bảy năm trước, khi cậu vừa mới bị Hàn Tử Việt đánh dấu chưa bao lâu Hàn Tử Việt đã muốn ly hôn với cậu thì cậu cũng không khóc, bởi vì trong thâm tâm cậu biết rằng đây là chuyện sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, vốn dĩ cuộc hôn nhân của hai người bọn họ chỉ là một bản thỏa thuận. Làm sao một Alpha ưu tú như Hàn Tử Việt lại có thể sống cả đời với một Omega bình thường như cậu chứ?
Nhưng bây giờ, bảy năm sau, hiện tại Hàn Tử Việt vừa mới xuất hiện đã ép cậu phải từ bỏ quyền nuôi dưỡng An An làm Thẩm Thư thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
An An là máu mủ duy nhất của cậu trên đời này, là máu thịt từ trong người cậu sinh ra, dựa vào cái gì Hàn Tử Việt vừa xuất hiện liền muốn cướp An An khỏi tay cậu?
Nước mắt vừa rơi xuống mu bàn tay, Thẩm Thư lập tức đứng bật dậy khỏi ghế mây, nói với Hàn Tử Việt một câu: "Xin lỗi, thất lễ rồi."
Sau đó đưa lưng về phía Hàn Tử Việt, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Cậu nhìn lên bầu trời xanh thẳm đầy những đám mây trắng đang trôi lơ lửng phía xa xa, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, sau đó khóe mắt nhìn thoáng qua bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ qua cho mình.
"Cảm ơn, không cần đâu." Thẩm Thư từ chối ý tốt của Hàn Tử Việt.
Nếu có thể, cậu thực sự không muốn gặp lại Hàn Tử Việt, người đàn ông này đã mang đến những thay đổi rất lớn cho cuộc đời cậu.
Tuy nhiên, Thẩm Thư cũng hoàn toàn không hận anh, đúng là bởi vì có Hàn Tử Việt nên cậu mới có một đứa con ngoan ngoãn và hiểu chuyện như An An.
Cái nhìn của Thẩm Thư về Hàn Tử Việt vẫn luôn mâu thuẫn. Cậu chán ghét anh vì đã phá vỡ cuộc sống bình yên của mình, cũng cảm ơn anh vì đã cho cậu đứa con trai bảo bối An An này.