“Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn nó…” Thoáng lấy lại một chút tâm tình không biết nên nói là buồn bực hay là rối rắm, Hách Liên Dực Mẫn cười hai tiếng, lầm bầm lầu bầu giống như nói thầm một câu —— muốn là một chuyện, nhưng Mộ Tĩnh Vân lại có thể giữ lại nó, thì lại là một chuyện khác, ai cũng nói nam nhân sinh con là chuyện nghịch thiên (trái với ý trời), chính là chỉ bằng mối quan hệ giữa hai người bọn họ, hắn cảm thấy Mộ Tĩnh Vân có thể quyết định sinh nó ra đúng là kỳ tích …
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn lắm sao?” Hách Liên Dực Mẫn vốn chỉ thuận miệng nói ra ý nghĩ trong lòng mình, lại không nghĩ rằng Mộ Tĩnh Vân lại đột nhiên tức giận, hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn một cái, nếu không phải bây giờ hành động còn quá mức miễn cưỡng, có lẽ y đã trực tiếp cho một chưởng giống như trước kia rồi!!
—— quả nhiên là hai cha con, không có trách nhiệm gì cả! Người nào người nấy đều muốn giày vò hắn!!!
“Ngươi có ý gì?” Tuy rằng trong lòng cũng đã sớm rõ ràng Mộ Tĩnh Vân chính là loại người này, chính mình mới vừa rồi cũng nói có thể giữ con lại đã là kỳ tích, nhưng mà giờ phút này nghe được Mộ Tĩnh Vân chính miệng nói như thế, Hách Liên Dực Mẫn vẫn đen mặt ngay lập tức, giọng cũng lạnh xuống vài phần ——
Lần đầu tiên làm cha, tuy rằng không yên bất an, tuy rằng cực kỳ hỗn loạn, nhưng mà cái loại cảm giác vui sướng này, cái loại cảm giác nhìn thấy sinh mạng bé nhỏ có chung huyết mạch với mình lớn dần lên này, vừa ngọt ngào, vừa chua xót, cảm thấy xúc động vì một người xấu xa như hắn lại có thể có được thứ tốt đẹp như thế, muốn ngăn cũng không ngăn được…
Tiểu tử kia là nhi tử của hắn, sau khi kinh ngạc lúc đầu qua đi, bây giờ tự nhiên là không yêu không được, bây giờ lại nghe người sinh nó ra nói thế, nói không muốn nó, ngươi nói hắn có thể bình tĩnh được sao, có thể không tức giận sao?
“Hừ! Lúc trước lúc có thai nó, ta đã không muốn có nó rồi. Ta vốn là người học y, muốn làm nó biến mất cũng không phải việc gì khó. Lại không nghĩ rằng thể chất của mình không hấp thụ được thuốc kia, cho nên đành phải sinh ra, nhưng ngàn tính vạn tính, chính là không ngờ tới Giải Nhụy kia bá đạo như thế, không khoan nhượng lấy mất một nửa công lực của ta cho nó, nếu không vì thế, ngày đó lúc các người tới sao ta lại chật vật như vậy chứ!” Vốn cũng không tính toán muốn nói chuyện này cho Hách Liên Dực Mẫn nghe, nhưng mà bị thái độ vừa rồi của Hách Liên Dực Mẫn kích thích, Mộ Tĩnh Vân cảm thấy cũng không thoải mái, nếu muốn biết, vậy hãy để cho hắn biết *nhất thanh nhị sở* (rõ ràng rành mạch)! Đỡ phải để hắn tưởng rằng mình cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn!
“Giải Nhụy? Là tên viên thuốc đó?” Hách Liên Dực Mẫn vừa nghe Mộ Tĩnh Vân nói công lực của mình bị con hấp thu một nửa, lập tức liền vươn tay ra, bắt được cổ tay Mộ Tĩnh Vân cẩn thận chẩn đoán bệnh —— mạch tượng như có như không, khí tức bất ổn, quả nhiên là trạng thái suy yếu sau khi công lực bị tổn hại…“…” Lúc này Mộ Tĩnh Vân không lên tiếng, chính là quăng ánh mắt xem thường “Biết rõ còn cố hỏi” qua, muốn rút tay lại, nhưng tay Hách Liên Dực Mẫn nắm rất chặt, trong lúc nhất thời cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể ở trong lòng tự nói với mình: ‘Cái tay này không phải của mình, không có cảm giác gì hết’, nên cũng không để ý tới nữa …
“Sao ngươi có loại thuốc đó?” Hách Liên Dực Mẫn lại tiếp tục cẩn thận bắt mạch giúp Mộ Tĩnh Vân, xác định ngoại trừ miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại cơ thể có chút yếu thì không có gì đáng ngại, mới bỏ cổ tay y ra, tiếp tục tra hỏi nguyên do —— lúc mới cứu Mộ Tĩnh Vân về, mạch tượng của y lúc nào cũng hết sức yếu ớt, là do y bị thương quá nặng, bọn hắn cũng là dưới tình thế cấp bách tìm đại phu bình thường, cho nên căn bản là không cách nào biết nội lực của y nhiều hay ít, mà mọi người cũng theo thói quen nghĩ đến đây là trọng thương bình thường, hoàn toàn, ngay từ đầu, không có ai nghĩ đến phương diện kia, bây giờ vừa nghe y nói như thế, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao y lại bất tỉnh lâu như vậy, hơn nữa vết thương cũng cực kỳ lâu lành…
“Liên quan gì đến ngươi?” bỏ cái tay kia của Hách Liên Dực Mẫn ra rồi lấy tay để lên trán, muốn cho bàn tay lạnh lẽo làm dịu đi cái đầu đang nóng lên của mình..
“Những kẻ đuổi giết ngươi là ai? Là muốn giết ngươi, hay là muốn giết đứa nhỏ?” Mộ Tĩnh Vân cho dù là thiếu một nửa công lực, y vẫn là Mộ Tĩnh Vân, có rất nhiều biện pháp khiến những người đó chết không toàn thây. Lần này những người đó sở dĩ thiếu chút nữa đắc thủ, chẳng qua là bởi vì trùng hợp có nhiều yếu tố bên ngoài —— mới vừa sinh con xong, công lực tổn thất lớn, thân thể suy yếu, độc huyết mất hiệu lực… Nếu không phải như thế, sao có thể còn đến lượt hắn và Huyền Quắc lộ diện chứ?
Nhưng mà đứa nhỏ lại không giống vậy, tuy rằng vô duyên vô cớ được một thân công lực, nhưng dù gì nó vẫn là một đứa bé đang bú sữa mẹ, thì làm sao dùng được? Hách Liên gia tuy rằng tài cao thế lớn, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, tiểu tử kia xuất hiện, sau này tất nhiên sẽ có chút thay đổi. Đương nhiên bây giờ nghĩ vậy vẫn là hơi sớm, nhưng ít ra bây giờ, hắn muốn bảo hộ thằng ranh con đó an toàn, mới là quan trọng nhất…
“Nực cười, ngươi thật sự cho là con trai Hách Liên Dực Mẫn vừa mới ra đời thì cả thiên hạ đều biết chắc?” ‘Xuy’ một tiếng, ngữ khí Mộ Tĩnh Vân càng tệ thêm —— một đứa bé nhỏ xíu, ngay cả tên còn chưa có, lo lắng cái gì chứ?
“Ngươi đã biết lai lịch của bọn họ?” Người muốn giết Mộ Tĩnh Vân, hắn thật đúng là không biết nên giúp như thế nào, nhưng mà hắn cảm thấy được Mộ Tĩnh Vân đã có họa sát thân, hắn tựa hồ lại không thể khoanh tay đứng nhìn. Trước đó có hỏi qua Huyền Quắc, Huyền Quắc còn nói hắn ta không thể tự tiện trả lời được, để cho hắn tự mình đến hỏi Mộ Tĩnh Vân là tốt nhất. Nhưng mà với tính tình của Mộ Tĩnh Vân, phỏng chừng là sẽ không hợp tác đâu, thật không biết Mộ Tĩnh Vân này rốt cuộc là đã trêu chọc thần thánh phương nào, thần thần bí bí như thế…
“Không nhọc hỏi nhiều!” Rõ ràng đã bị Hách Liên Dực Mẫn hỏi đến phiền, Mộ Tĩnh Vân cũng không thèm nhìn tới, không cần suy nghĩ, trực tiếp nói một câu, nói xong thong thả quay người, lấy đưa lưng về phía hắn, nói rõ không muốn nói nữa…
“Ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi, chờ tinh thần ngươi tốt hơn một chút, chúng ta lại thương lượng một chút chuyện ngươi và đứa nhỏ sau này.” Thấy Mộ Tĩnh Vân như vậy, Hách Liên Dực Mẫn cũng không muốn tự mình tìm mất mặt, cuối cùng kéo chăn giúp Mộ Tĩnh Vân, mới xoay người đi ra ngoài.
Hách Liên Dực Mẫn vừa mới đi ra cửa phòng không lâu, vốn đang nằm ở trên giường, xem ra là cần chuẩn bị ngủ Mộ Tĩnh Vân, lại đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn cửa một lát, xác định Hách Liên Dực Mẫn sẽ không quay lại nữa, mới chầm chậm đặt hai chân xuống giường, một chút một chút cực kỳ thong thả đi tới ngăn tủ đựng xiêm y. Sau khi tùy tiện tìm bộ y phục khoác lên, liền lập tức bắt đầu ngưng thần tụ khí, muốn vận hành một nửa công lực còn lại trên người trước, để khi vừa ra khỏi cửa, chỉ cần vận công một cái là có thể thi triển khinh công bay đi…
—— thương lượng chuyện mình và đứa nhỏ sau này sao? Đùa chắc! Bây giờ không đi thì đợi đến bao giờ?!
Trong lòng Mộ Tĩnh Vân cười lạnh, cảm giác được nội lực trên người nội dần dần tụ lại, cũng không dừng lại, mà là trực tiếp liền nhảy cửa sổ vọt ra ngoài, tuy rằng nội lực đã giảm đi nhiều, chống đỡ không được bao lâu, nhưng mà tin tưởng Hách Liên Dực Mẫn cũng sẽ không dự đoán được thân thể y đã khôi phục đến mức có thể đứng dậy chạy trốn. Cho nên chút thời gian và nội lực đó, hẳn là có thể đủ để y chạy ra khỏi Hách Liên gia xa một chút, Giang Nam rộng lớn như vậy, chỉ cần y có thể chạy được, muốn tìm nơi bí mật để dưỡng thương cũng sẽ không quá khó khăn…
Đầu óc Mộ Tĩnh Vân bận rộn suy nghĩ, một bên phi thân xông ra ngoài, nhưng mà dù sao cũng có chút liên quan đến nơi bị thương, mà có vẻ không ổn, thân hình cũng không linh động phiêu dật như trước, hơi có vẻ ngốc, nhưng giờ phút này y cũng bất chấp này nọ, cắn răng chịu đựng đau như cắt, toàn lực thi triển khinh công, bay đến phía tường Hách Liên gia…
—— nhưng mà, ngay lúc Mộ Tĩnh Vân mới vừa nhảy cửa sổ ra ngoài không bao lâu, tối đa cũng là một cái chớp mắt, cửa phòng khắc hoa y mới vừa đứng, đã bị người bên ngoài một cước đá văng đi, lực đạo rất lớn, cửa phòng “Bang” một tiếng vang thật lớn đụng vào ván cửa bên cạnh, ngay lập tức vỡ ra, mà cơ hồ trong nháy mắt cửa phòng đụng vào ván cửa đó, một tiếng “Bịch” kỳ quái của cái gì đó rơi xuống đất cũng đồng thời vang lên —— thì ra là Mộ Tĩnh Vân đang muốn bỏ chạy, còn chưa kịp chạy ra khỏi Hách Liên gia, đã bị Hách Liên Dực Mẫn bắt trở về, bàn tay to vung lên, lưu loát liền mạch ném lên giường, phát ra một tiếng va chạm mạnh…
“Ngươi muốn chết à…” bị đụng không nhẹ, Mộ Tĩnh Vân nằm ở trên giường, lập tức đầu óc choáng váng, mắt hoa lên. Hơn nữa bả vai và miệng vết thương nửa thân dưới miệng lại bị nứt ra, trong lúc nhất thời vừa đau lại chóng mặt. Y chỉ cảm thấy hai nơi vết thương đều nóng rát đau nhức, đảo mắt nhìn, vết máu chậm rãi rỉ ra ở phía dưới y phục, trong nháy mắt, đã đỏ một mảng lớn…
“Người đâu! Lập tức chuẩn bị nước ấm! Tĩnh tiên sinh cần tắm rửa thay quần áo!” Hách Liên Dực Mẫn xem ra là đã nổi giận, cái ném kia ra tay rất nặng, vết thương cũ của Mộ Tĩnh Vân vẫn chưa lành, biết rõ ném y như vậy, chính là không bị ảnh hưởng cũng khó. Nhưng bây giờ hắn đang tức giận, đúng là muốn giáo huấn Mộ Tĩnh Vân một chút, cho nên thấy miệng vết thương Mộ Tĩnh Vân lại tiếp tục vỡ ra chảy máu, hắn cũng không thấy ngoài ý muốn, chính là đầu cũng không xoay lớn tiếng nói một câu ra bên ngoài, ánh mắt lộ ra hung quang phóng tới Mộ Tĩnh Vân nằm trên giường không thể cử động được——
“Ta biết ngay mà, không thể tin ngươi được.” Hách Liên Dực Mẫn đi đến trước mặt Mộ Tĩnh Vân, cúi người xuống đưa tay nắm cằm Mộ Tĩnh Vân, bắt buộc y ngẩng đầu lên mặt quay về phía mình —— có lẽ là giận thật, bởi vì bây giờ Hách Liên Dực Mẫn, không giống như bình thường, vô cùng không giống, trên mặt đã không có biểu tình muôn màu muôn vẻ như trước, mà chuyển thành vẻ mặt băng sương, thậm chí ngay cả ngữ khí, cũng không bình dị gần gũi nữa, mà là một loại đạm mạc bình tĩnh, hoặc là, nên nói là —— lạnh như băng…
“…” Mím chặt môi không nói gì, Mộ Tĩnh Vân cũng có chút không biết nên làm sao trước mặt Hách Liên Dực Mẫn. Ánh mắt này, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy trên mặt Hách Liên Dực Mẫn—— tuy rằng lạnh như băng, nhưng có thể khiến cho người khác biết rõ hắn đang tức giận, nhưng lại không phải tức giận bình thường, mà mang theo một vài tín hiệu nguy hiểm —— cảnh cáo…
—— Mộ Tĩnh Vân rất có tự mình hiểu lấy, tuy rằng y cũng không có ở chung với Hách Liên Dực Mẫn không bao lâu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Hách Liên Dực Mẫn, y biết rõ tốt nhất mình không nên chọc giận hắn nữa…
“Tại sao lại không nói? Bình thường không phải miệng lưỡi bén nhọn lắm sao?” Mộ Tĩnh Vân muốn bo bo giữ mình, nhưng Hách Liên Dực Mẫn không tính toán buông tha y, thấy y mím chặt môi không nói lời nào, tay Hách Liên Dực Mẫn đang nắm cằm y, lại tăng thêm vài phần lực đạo, sau đó thỏa mãn nghe được, tiếng Mộ Tĩnh Vân hít không khí vì đau, vang lên rõ ràng bên tai hắn…