“Còn không sợ nặng chết nó…” Mộ Tĩnh Vân nghe được toàn thân tiểu tử vang lên tiếng leng keng, theo bản năng liền nhíu mày một cái, nhỏ giọng lầm bầm một câu, bất quá y đứng cách đó thật sự quá xa, cho nên cũng không có người nghe được y đang nói gì.
Hách Liên Dực Mẫn thấy Mộ Tĩnh Vân cúi đầu ở đó, miệng hơi mấp máy, nhưng lại nghe không được thanh âm của y, chỉ hơi nghi hoặc, lại tiến về phía trước đối diện mọi người, tất cả bọn họ đều dừng lại ở cách đó một thước, trợn mắt há hốc miệng nhìn tiểu tử trong ngực hắn…
Hách Liên Dực Mẫn hiểu được, thu lại ánh mắt, dời đi lực chú ý trên người Mộ Tĩnh Vân, xoay người lại đối diện trước mặt nhóm người đông đúc, đem tiểu tử đang loạn động ôm chặt vào trong ngực, sau đó tao nhã lễ độ nở nụ một cười, cao giọng nói: “Tại hạ hôm nay thiết yến mời các vị là muốn ăn mừng đầy tháng cho tiểu nhi (con nhỏ).Mọi người ở xa đến, tại hạ thập phần cảm kích, yến tiệc chút nữa sẽ được mang lên, thỉnh các vị nể mặt tại hạ, lưu lại uống chén rượu đầy tháng.” Hách Liên Dực Mẫn nói xong một hơi, toàn trường thoáng chốc liền yên tĩnh lại, nhiều loại biểu tình hiện ra trên mặt nhiều người, đỏ trắng lục tím đủ loại, quả thật là còn sặc sỡ hơn xiêm y đang mặc trên người bọn họ nữa. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc, mọi người đều không kịp phản ứng, không có người nào tiến lên chúc mừng, tất cả đều như người làm bằng sáp ngừng lại ở tại chỗ.
Thiệp mời mà những nhà phú thương nhận được, tuy rằng trên đó xác thực viết rõ ràng là mời đi uống rượu đầy tháng, thế nhưng Hách Liên Dực Mẫn phong lưu cả thiên hạ đều biết, lưu tình khắp nơi như thế, một người nhận hết ái mộ, làm sao lại dễ dàng bị một vị nữ tử độc quyền sở hữu, hơn nữa còn có hài tử?
Cho nên sau khi nghĩ như vậy, những gia đình đại nhân viên ngoại có tiền có thế, dĩ nhiên cho rằng đây chẳng qua chỉ là một trò gây cười mà Hách Liên gia tạo ra. Dụng ý chính của Hách Liên Dực Mẫn, chẳng qua là muốn mượn cái danh, để tìm một chủ mẫu tương lai có thể vì Hách Liên gia nối dõi tông đường mà thôi.
Mà kể từ đó, đám thương nhân có lòng muốn nữ nhi nhà mình vào Hách Liên gia để đặt quan hệ dĩ nhiên không chịu buông tha cơ hội rất tốt như thế này, cho nên trong nhà ngoài sân đều là mỹ nữ, kỳ thật đều là hướng về danh vị chủ mẫu tương lai mà tới thôi.
Về phần bốn chữ viết trên thiệp mời “Đầy tháng tiểu nhi”, phỏng chừng cũng không ai cho là thật, tất cả đều là lời lẽ giả bộ, mà cái này vốn là làm tiệc rượu đầy tháng cho tiểu tử kia, cũng bị mọi người cũng rằng cho là yến tiệc thân cận…
Mộ Tĩnh Vân rất thông minh, chỉ từ trong mấy câu nói đó của Hách Liên Dực Mẫn, đã đoán được đại khái, trong bụng không nhịn được trách Hách Liên Dực Mẫn có phần chuyện bé xé ra to, chỉ là bởi vì chuyện này mà bắt y phải có mặt. Thật ra y không tới cũng không có gì khác biệt, chẳng nhẽ Hách Liên Dực Mẫn hắn thật đúng là ở trước mặt người trong thiên hạ nói rằng hài tử là do y sinh ra? Thật sự là chuyện khôi hài! Rõ ràng là muốn sự tồn tại của đứa nhỏ này được danh chính ngôn thuận, nhưng lại muốn trước mắt người đời trưng diện thật xinh đẹp để tất mọi người tới đều thấy, mặt mũi đều phải làm đủ, thế nhưng còn muốn cho y đến để bổ sung, thật đúng là được tiện nghi còn khoe mã!Trong bụng giễu cợt một tiếng, Mộ Tĩnh Vân cười lạnh một cái, trong lòng thấy không thoải mái liền đứng lên, vừa định bước chân đi về lại Thính Phong Cư để y tiếp tục phơi nắng, nhưng chân còn chưa kịp nâng lên, liền nghe được tiếng hừ hừ từ tên tiểu tử từ bên kia ở trên chỗ chủ vị của Hách Liên Dực Mẫn. Theo bản năng ngừng lại, quay đầu lại vừa hí mắt vừa nhìn qua bên kia, nguyên lai là một nữ tử khoác áo choàng da chồn trắng tinh, mặc y phục màu san hô bó sát người, từ giữa đám đông, đứng trước mặt Hách Liên Dực Mẫn và tiểu tử kia.
Sắc mặt kiêu ngạo, hai mắt rưng rưng, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, cước bộ tán loạn không ổn, xem ra là bị đả kích cực lớn, không chỉ có chút ức chế trong lòng mà còn bi thương, thất thố ở trước mặt mọi người. Đoán cũng biết nữ tử đi ra lúc này, nhất định là có tình ý với Hách Liên Dực Mẫn, hơn nữa dáng vẻ nàng ta thương tâm gần chết như thế, nếu nói hai người bọn họ không có gì với nhau, ai tin?
Nữ tử từng bước lay động, hai mắt đẫm lệ, thật vất vả mới đi tới trước mặt của Hách Liên Dực Mẫn, nhưng rõ ràng là tiểu tử trong lòng Hách Liên Dực Mẫn bị mất hứng, hừ hừ nho nhỏ* vài tiếng, ở trong lòng Hách Liên Dực Mẫn quay cuồng liên tục, không ngừng uốn tới ẹo lui, thế nhưng cái đầu tròn trịa và cặp mắt to đảo qua đảo lại, cũng là vẫn hướng đi thẳng về phía chỗ của Mộ Tĩnh Vân, giống như là đang tìm phụ thân của mình, mà có quá nhiều người đứng trước mặt nó, trong ba vòng ngoài ba vòng, nhìn tới nhìn lui vài lần không tìm ra, cho nên mới chưa từ bỏ ý định xoay người lại, muốn tìm cho được thân ảnh lam nhạt kia.
(*Nguyên văn là nãi thanh nãi khí (奶声奶气): dùng để mô tả tiếng của trẻ nhỏ)
Trong lòng Hách Liên Dực Mẫn cũng hiểu tiểu tử kia muốn làm gì, thế nhưng lúc này khách mời quá nhiều, hắn cũng không tiện có động tác gì, chỉ có thể đem tiểu tử ôm cao lên một chút, để cho nó có thể thấy được phụ thân không tốt kia đang đứng ở bên đó, cho nó bình tĩnh một hồi…
Hách Liên Dực Mẫn ở bên này chỉ lo dỗ tiểu tử kia, sắc mặt của nữ tử đang đứng trước mặt hắn lại càng thêm khó coi, từng giọt nước mắt không nhịn được liền rớt xuống, đôi môi run rẩy, cắn rồi lại cắn, qua một lúc lâu, mới điều chỉnh lại một chút đối diện chậm rãi mở miệng hỏi: “Hách Liên… Nó… thật là con của chàng?” Giọng run rẩy, thanh âm bất ổn, một câu nói như vỡ vụn tan tành, có thể thấy là nữ tử này cực kì thương tâm…
“Đa tạ Khâu tiểu thư của phái Hoành Sơn đã đến đây uống rượu đầy tháng của nhi tử, tại hạ xin tạ lễ, nó đích thật là nhi tử của ta.” Hách Liên Dực Mẫn hơi gật đầu, mười phần khách khí, lại vừa có khoảng cách rõ ràng, thanh âm giọng điệu tuy rằng bình thản lễ độ, nhưng lộ ra sự chân thật đáng tin, nghiêm túc và cương quyết, khiến người đang ngồi vừa nghe, cũng biết lần này bọn họ ngay từ đầu nhận được không phải là lời lẽ giả bộ, mà là chân chân chính chính, Hách Liên Dực Mẫn, Giang Nam thủ phú, đã có một đứa con.
Mà bọn họ ngay từ đầu thiết tưởng là yến tiệc thân cận, quả đúng cũng chỉ là “tưởng tượng” mà thôi…
Hơn nữa nghe được ngôn từ và khẩu khí của Hách Liên Dực Mẫn, lại không giống như là cùng vị “Khâu tiểu thư” này quen biết lắm, lẽ nào vị nữ tử này, chỉ là âm thầm ái mộ Hách Liên Dực Mẫn, hai người cũng không từng phát sinh cái gì?
“… Vậy, có tên chưa?” Bị Hách Liên Dực Mẫn xưng hô là Khâu tiểu thư, sau khi nghe được lời của Hách Liên Dực Mẫn, rõ ràng chấn động, thế nhưng vẫn không từ bỏ ý định, muốn xác nhận một lần cuối cùng – nếu mà, ngay cả tên cũng đặt rồi, vậy thì thật sự không phải là giả…
“Đã đặt rồi.” Ôn nhu cười một tiếng, khi Hách Liên Dực Mẫn nói về chủ đề có liên quan đến nhi tử, trong ánh mắt lộ rõ theo một tầng nhu tình, quả thật là vô cùng nồng đậm.
“Có thể…” Khâu Linh Yến nhìn nụ cười của Hách Liên Dực Mẫn có thể gọi đơn giản là *nhu tình mật ý (tình ý dịu dàng ngọt ngào), trong lòng lại càng thêm mất mát, chỉ nói hai chữ “có thể,” cũng không biết nên tiếp tục như thế nào. Một là,bởi vì mình còn là một xử nữ chưa xuất giá, ở trước mặt mọi người bày tỏ tình ý, đã là cực kì dũng khí, nàng mặc dù không phải là nữ tử khuê phòng, ngay thẳng hơn thông thường, nhưng mới ngoài hai mươi còn ở lứa tuổi dậy thì, ngày sau hành tẩu giang hồ, thể diện vẫn là nên giữ, cho nên đối với loại chuyện này, ý định của nàng đối với Hách Liên Dực Mẫn cũng không có thể ở trước mặt mọi người làm quá mức. Dù sao truyền ra ngoài, sẽ chỉ ảnh hưởng đến thanh danh một cô nương như nàng mà thôi, về phần Hách Liên Dực Mẫn, bất quá nhiều nhất là ghi thêm một khoản vào thói phong lưu, cho dù nhiều hơn nữa thì sao chứ?
Hai là, mặc dù nàng ái mộ Hách Liên Dực Mẫn đã lâu, nhưng hai người chỉ có thể coi như là *bình thủy tương phùng (bèo nước gặp gỡ), về tình về lễ, nàng đường đột như thế này, đã là cực kì không thích hợp, cho nên chỉ có thể mở đầu được hai chữ, để cho Hách Liên Dực Mẫn tự mình nói tiếp, bằng không thật sự hỏi ra tiếng, coi như thật sự là rất thất lễ.
“Hách Liên Tranh Vân.” Hách Liên Dực Mẫn đối với nguyên do trong đó tự nhiên cũng hiểu được, cho nên hắn cũng không tính làm Khâu Linh Yến mất mặt. Hai chữ Khâu Linh Yến vừa mới nói xong, hắn liền ung dung tiếp lời. Chỉ bất quá mặc dù là hắn trả lời Khâu Linh Yến, thế nhưng khi tên này từ trong miệng hắn nói ra, hắn nhìn về phía người đang đứng trong góc nhỏ kia, nhưng chỉ lộ ra một góc xiêm y màu lam nhạt, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí có thể nói là một nam tử lãnh đạm – Mộ TĩnhVân…
Hách Liên Tranh Vân, không cần chất vấn họ, chỉ có số ít nhân tài hiểu rõ ý hàm nghĩa của cái tên, gọi là “Tranh Vân” là đang nói hắn thừa nhận thân phận y là phụ thân của hài tử này sao?
“…” Mộ Tĩnh Vân nhíu hai mắt thật chặt, chăm chú nhìn thẳng Hách Liên Dực Mẫn đang đứng ở đằng xa, rất muốn biết hắn làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Kỳ hạn hai năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chẳng qua trăm năm cũng chỉ là một cái chớp mắt. Y và Hách Liên Dực Mẫn, vốn không nên xuất hiện cùng nhau, bây giờ y nương thân ở chỗ này, cũng bất quá là bởi vì y bị uy hiếp mà thôi. Đứa nhỏ, y từ lúc mới bắt đầu cũng biết Hách Liên Dực Mẫn sẽ không buông tay, mà y, cũng chưa từng nghĩ, sau hai năm, y và tiểu bất điểm này có còn chút liên lạc nào không.
Y vẫn cho là, hai năm trôi qua, y sẽ quên mất tất cả mọi chuyện đã phát sinh ở đây, sẽ tiếp tục quay lại chính y, một Mộ Tĩnh Vân ngạo mạn trong võ lâm, thế nhưng bây giờ Hách Liên Dực Mẫn cư nhiên lại đặt một cái tên cho hài tử, hắn chẳng lẽ ám chỉ y, dù y phủ nhận quan hệ giữa y và hài tử thế nào đi nữa, đều là phí công.
Hách Liên Dực Mẫn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Mộ Tĩnh Vân ở một bên nghĩ tới nghĩ lui, suy tính dụng ý của Hách Liên Dực Mẫn, nhưng Hách Liên Dực Mẫn tại nơi chủ vị bộ dáng ung dung, gương mặt mãn ý, đương nhiên, phần mãn ý này nhìn ở trong mắt của Mộ Tĩnh Vân, nhiều ít mùi vị cũng có chút thay đổi. Bởi vì Mộ Tĩnh Vân vô luận nhìn thế nào, cũng cảm thấy nụ cười trong lúc này của Hách Liên Dực Mẫn chỉ có thể dùng “lão gian cự hoạt”* để hình dung!
(*lão gian cự hoạt: cáo già, xảo quyệt)
Ở bên này sóng ngầm giữa Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân đang cuộn trào mãnh liệt, sắc mặt của Khâu Linh Yến lại càng trắng bệch, sau khi bất đắc dĩ xác định Hách Liên Dực Mẫn thật sự có nhi tử, Khâu Linh Yến chỉ đành nuốt đau khổ vào lòng, trên mặt nặn ra một nụ cười bi thương, điều chỉnh tâm tư một chút, quyết định vì mình tìm một lối thoát, để cho mình cuối cùng đi không đến nỗi quá khó coi. Mà nàng nhìn tới nhìn lui, dường như tên tiểu tử ở trong lòng Hách Liên Dược Mẫn nháo loạn không ngừng kia tương đối thích hợp.