Khâu Linh Yến – Khâu đại tiểu thư, mấy ngày qua cảm thấy rất không vui.
Theo lý thuyết có thể cùng ý trung nhân quất roi giục ngựa hành tẩu giang hồ, có lẽ là một chuyện rất giá trị và cao hứng. Cho dù hai người cuối cùng cũng không có mắt đối mắt cũng tốt, nhưng ít nhất biểu lộ ra ngoài, cũng có thể khiến cho vẻ mặt tăng thêm chút rạng rỡ, dầu gì, làm cho các nữ tử khác khi nghe được cũng có lòng ái mộ, trong bụng hâm mộ đố kị một chút như thế, trong tâm cũng có thể hơi dễ chịu.
Thế nhưng, buồn bực là, đáng giận là, mặc dù ngay từ đầu đã biết lộ trình không phải chỉ có hai người, nhưng khi đi ra ngoài nhiều, một người kia hoàn toàn che khuất đi sự tồn tại của mình, Khâu Linh Yến chính là ngồi không yên.
“Hách Liên đại ca, lần này huynh xuất môn một thời gian dài như vậy, trong lòng bỏ Tranh Vân xuống được ư?” Chung sống mấy ngày, Khâu Linh Yến tự động tự biểu đạt, đem hai chữ “công tử” đổi thành “đại ca”, tỏ vẻ thân thiết. Một mình ngồi trên một con ngựa trắng, đi bên cạnh Hách Liên Dực Mẫn, tìm chuyện để nói.
Dọc theo con đường này chuyện có thể nói hầu như đã nói hết, bình thường Hách Liên Dực Mẫn cũng sẽ không chủ động đưa ra đề tài nói cái gì, Mộ Tĩnh Vân lại càng thẳng thắn, trực tiếp coi như không có có mặt nàng, mắt cũng không thèm liếc một cái, càng không nói đến chuyện đáp lời.
Cho nên nàng bao giờ cũng nói dây cà ra dây muống để tìm chuyện nói với Hách Liên Dực Mẫn nhiều hơn một chút, nhưng Hách Liên Dực Mẫn phần lớn là nghe nhiều mà nói ít, cho nên đã nhiều ngày như vậy, Khâu Linh Yến cơ hồ cũng đã đem cả gia phả của mình ra nói hết rồi, thật sự là không tìm được cái gì khác có thể nói, cực kì bất đắc dĩ, chỉ có thể nhắc lại cái người kia mà nàng trong thời gian rất dài cho đến nay vẫn không tiếp thụ được – nhi tử của Hách Liên Dực Mẫn, Hách Liên Tranh Vân…
“Dĩ nhiên là không bỏ xuống được, nhưng sự việc nguy cấp, bằng không ta cũng sẽ không tự mình đi, chỉ có thể mau mau làm xong chuyện để chạy về.” Nhắc tới nhi tử, Hách Liên Dực Mẫn vừa nói, miệng liền nở nụ cười, thanh âm cũng không tự chủ mà dịu dàng lại rất nhiều, nói so với bình thường càng là nhiều hơn mấy chữ.
“Là chuyện gì quan trọng vậy?” Khâu Linh Linh Yến nghe mà trong lòng căng thẳng, trong câu chữ của Hách Liên Dực Mẫn có nhu tình mật ý quả thực làm cho lòng nàng đố kỵ, nhưng suy nghĩ một chút thì người nọ là nhi tử của hắn, đích thật là dễ hiểu, trong lòng tâm tư rối bời*, cả người thấy khó chịu sao đó…
(Nguyên văn là thiên hồi bách chuyển (千回百转): tâm tư ngổn ngang, thay đổi liên tục)
“Ha ha, một số chuyện sinh ý của gia tộc thôi.” Lời mặc dù nói nhiều hơn chút, nhưng chỉ giới hạn trong đề tài về nhi tử, đối với việc khác, Hách Liên Dực Mẫn vẫn là khách sao lại xa cách, đáp lại như thế một cách tùy ý.“…” Đối với cuộc trò chuyện giữa hai người, Mộ Tĩnh Vân cùng cưỡi một con ngựa với Hách Liên Dực Mẫn vẫn không có lên tiếng tham dự, thậm chí ngay cả biểu tình cũng chưa từng thay đổi một phần, chỉ khi nghe hai chữ “Tranh Vân”, nhãn thần có chút lóe lên mất tự nhiên, sau đó lại ung dung nhắm lại, thân thể cũng theo đó mềm nhũn ra, dựa về trên ngực phía sau của Hách Liên Dực Mẫn, không biết đang suy nghĩ gì…
“Thật lạnh?” Thấy cử chỉ chủ động thân cận hắn của Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn khẽ mỉm cười, lấy tay ôm ngang hông y lại thật chặt, khiến cho hai cơ thể càng dán chặt vào nhau hơn…
“Quá ồn.”Mộ Tĩnh Vân ngồi ở phía trước lắc đầu, một chút mặt mũi cũng không để lại cho Khâu Linh Yến – lão gia hỏa Lý Hòe làm ra vẻ thần thần bí bí, y còn tưởng là ngoại tôn (cháu ngoại) tột cùng là nhân vật thế nào, thì ra chính là vị đại tiểu thư này.
Hôm chào tạm biệt Lý Hòe, lúc ban đầu cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra chính xác, đến buổi tối khi nghỉ lại ở khách sạn hỏi Hách Liên Dực Mẫn, mới biết thì ra chính là vị cô nương khóc lúc đầy tháng của tiểu tử kia.
Khi đó y đứng xa, khắp nơi đều là đầu người lúc nhúc thấy không rõ lắm, hơn nữa từ trước đến nay y đối với những chuyện loạn thất bát tao cũng không để tâm, cơ hồ gần như đã quên, cho nên chẳng trách nghe Lý Hòe nói tên nàng và tự mình thấy nàng, chẳng qua là chỉ có chút ấn tượng, nhưng không nhớ ra tên của ai.
“Ngươi nói gì?” Khâu Linh Yến bị Mộ Tĩnh Vân cho một kích như thế, nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất. Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, vừa là *chưởng môn chi nữ* (con gái trưởng môn), lớn lên lại xinh đẹp khả ái làm cho người ta yêu mến, cho nên đều là được cưng chiều đến lớn, bao nhiêu lần bị lời nói trực tiếp khiển trách thế này chứ! Hơn nữa Mộ Tĩnh Vân này, dọc đường đi chẳng bao giờ nể mặt nàng thì không nói, còn ngang ngạnh kẹp ở giữa nàng và Hách Liên Dực Mẫn. Hách Liên Dực Mẫn đối với y, ngay cả so với cô nương nàng đây còn quan tâm ôn nhu hơn rất nhiều, khiến nàng như thế nào có thể cam tâm.
Ban ngày hai người cùng cưỡi một con ngựa, không tính là quá đáng, Hách Liên Dực Mẫn từng đáp lại với nàng là bởi vì thân thể suy nhược của Mộ Tĩnh Vân. Nàng có một chút đặc biệt để ý, người Mộ Tĩnh Vân thật sự đúng là rất yếu ớt, người hơi gầy, khung xương cũng rất tinh tế, da trắng như sứ, ngũ quan thanh tú, nhưng ít khi tức giận, cũng không hay biểu lộ tình cảm, luôn luôn lạnh như băng, sắc mặt mặc dù trắng nõn, nhưng lại lộ ra chút suy yếu vì bệnh, nhìn qua dáng vẻ không phải là bệnh lâu ngày không trị mà là bệnh nặng mới lành, một chút sinh lực cũng không có.
Nhưng cũng may y coi như cao gầy, mà còn có dáng vẻ thư sinh xuất chúng, cho nên một thân trường bào lam sắc khoác trên người, ngược lại cũng thấy đẹp mắt.
Chỉ là quả thật quá mức thanh tú, khiến cho người nữ nhân giang hồ như nàng từ nhỏ đã thấy nhiều anh hùng đại hiệp giang hồ mà lớn lên, quả là thấy y có phần không hợp nhãn.
Đó là vì sao dù thân thể Mộ Tĩnh Vân có suy nhược thế nào nữa, nàng cũng không cách nào chấp nhận chuyện khi buổi tối đến nơi ngủ trọ, Hách Liên Dực Mẫn cư nhiên ở chung một phòng với y.
Nếu là người khác, ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, nam nhi giang hồ cởi mở phóng khoáng, thỉnh thoảng hai người cùng ở chung một phòng để chăm sóc coi như là lẽ thường tình, nhưng dù sao vẫn không đến mức mỗi tối đều như thế chứ? Nhưng nói là vì để chăm sóc Mộ Tĩnh Vân, dọc đường này cũng không thấy y kêu rên đau đớn gì, tinh thần cũng khá tốt, coi như là săn sóc, chẳng lẽ buổi tối còn phải săn sóc trên giường dỗ cho y ngủ sao? Mà mấu chốt chỉ là nói vòng vèo thôi, Hách Liên Dực Mẫn có lẽ có khuyết điểm gì khác, nhưng tiền, nàng nghĩ là thứ hắn không thiếu nhất…
Cho nên, nàng buồn bực, nàng khó chịu, nàng không vui, ban ngày nhìn hai người bọn họ ngồi chung một con ngựa; lúc ăn cơm nhìn Hách Liên Dực Mẫn cái gì cũng đều theo Mộ Tĩnh Vân, y muốn ăn mặn, bọn họ phải ăn mặn theo, y muốn uống nước, bọn họ cũng chắc chắn sẽ không uống trà, mà Hách Liên Dực Mẫn lại không có ý kiến gì, dường như đã thành thói quen vậy. Mặc dù mình cũng đã từng bởi vì vấn đề ăn cơm nhỏ này mà bộc phát tính tiểu thư, nhưng Hách Liên Dực Mẫn cũng chỉ là ngoài mặt khiêm nhường lễ độ với nàng, trên thực tế vẫn thiên vị Mộ Tĩnh Vân nhiều hơn chút; khó chịu nhất là buổi tối, nhìn hai người bọn họ cùng nhau vào phòng đóng cửa lại, trong lòng tựa như một nỗi phiền muộn, muốn biết nguyên nhân, nhưng lại cảm thấy không tìm được cái cớ và lập trường để hỏi, chỉ có thể một mình khó chịu ở bên kia!
Tuy rằng ngay từ đầu nàng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn có thể phát triển gì với Hách Liên Dực Mẫn, chỉ cầu có thể quen thuộc nhau một chút thì trong lòng đã thỏa mãn rồi, thế nhưng cho tới bây giờ, bọn họ cách Sơn Đông nhiều nhất cũng chỉ có nửa ngày lộ trình như vậy, nhưng thần sắc Hách Liên Dực Mẫn vẫn *bất ôn bất hỏa*(không lạnh không nóng), thậm chí ngay cả cách xưng hô đối với nàng chưa từng thay đổi, vẫn gọi nàng là Khâu tiểu thư!
Nén giận ah nén giận, mặc dù mình không phải là mỹ nhân tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dung mạo cũng không tệ, Hách Liên Dực Mẫn sao cố chấp phạm sai lầm? Thà đối với Mộ Tĩnh Vân – một đại nam nhân chăm sóc chu toàn, cũng không nguyện liếc nhìn nàng một cái?!
Khâu Linh Yến càng nghĩ càng tủi thân, trong đầu quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng không rời khỏi được suy nghĩ quan hệ và chuyện giữa Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân nhiều ít thế nào, nàng dĩ nhiên không biết được xích mích giữa bọn họ, thế nhưng với sự mẫn cảm của một nữ nhân, lại luôn cảm thấy có cái gì không đúng, cảm thấy thế này không bình thường, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân, cho nên đành giấu ở trong lòng sự vô cùng bực bội này. Từ nhỏ là chủ được cực kì tâng bốc, trưởng thành thì thanh niên tài giỏi anh tuấn đến cửa cầu thân cũng không ít, đối với tướng mạo dáng vẻ của của mình càng hết sức tự tin, vậy thì càng nghĩ không ra Hách Liên Dực Mẫn vì sao lại lạnh nhạt với nàng như thế.
Mà nghĩ tới nghĩ lui, không cần nói cũng biết Mộ Tĩnh Vân không tránh khỏi có liên quan, nghĩ như vậy, dứt khoát đem sai lầm Hách Liên Dực Mẫn lạnh nhạt đối với nàng đổ lên hết trên người y, trong lòng đầy hận, biểu hiện trên mặt cũng hiện ra, trừng mặt lạnh lẽo hướng về phía Mộ Tĩnh Vân, nhãn thần rất hung ác độc địa!
“Hừ.” Mộ Tĩnh Vân cũng không sợ nàng, nghiêng qua làm vẻ quan sát Khâu Linh Yến liếc mắt một cái, nhãn thần khinh miệt…
“Ngươi đừng đùa nữa.” Hách Liên Dực Mẫn thấy vẻ mặt của Khâu Linh Yến bất thiện, cũng ôm chặt Mộ Tĩnh Vân có ý nhắc nhở một chút, ghé vào lỗ tai y thì thầm một câu, để y đừng tiếp tục chọc giận Khâu Linh Yến, dù sau hắn cũng đã đáp ứng Lý Hòe đưa Khâu Linh Yến đến Sơn Đông, mấy ngày nay cũng qua rồi, hắn cũng không muốn ở lộ trình nửa ngày cuối cùng này lại xảy ra sự cố gì: “Khâu cô nương bỏ qua cho, người này chính là như vậy, tính tình quá thẳng.” Nhắc nhở Mộ Tĩnh Vân xong, Hách Liên Dực Mẫn quay đầu lại trấn an Khâu Linh Yến một câu.
“Nhưng hắn cũng không có thể nói như vậy với muội được…” Khâu Linh Yến không chịu buông tha, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng chỉ nói nửa câu, Hách Liên Dực Mẫn liền đưa tay lên ra dấu – bảo nàng im lặng.
Khâu Linh Yến khó hiểu, vẫn muốn nói, nhưng lại thấy được Mộ Tĩnh Vân biếng nhác trong lòng Hách Liên Dực Mẫn đột nhiên ngồi thẳng dậy, nheo mắt một cái, tinh quang bắn ra bốn phía, sắc bén vô cùng, đến nay chưa từng thấy Mộ Tĩnh Vân như vậy khiến Khâu Linh Yến thấy mà giật mình trong lòng, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Mộ Tĩnh Vân.
Trên đường, ở chính giữa, chẳng biết từ lúc nào, một thân y phục vải thô lam đen đan xen, đầu quấn khăn, trong tay cầm *trường tiên* (roi dài), cổ chân có mang vòng bạc, chân trần đứng trên đất, vóc người không cao lắm, gầy gò dị thường, vẻ mặt ngăm đen, hốc mắt hõm sâu, nhãn thần hung ác mà băng lãnh, màu môi đỏ tươi như máu, cực kỳ quái dị.
Khâu Linh Yến đã bước chân vào giang hồ được một thời gian, chỉ từ tướng mạo và trang phục của người này, có thể đoán ngay tuyệt đối không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, hơn nữa người này thân mang sát khí, nhất định là *lai giả bất thiện* (người đến không có ý tốt)!
“Khâu tiểu thư, nếu như chút nữa động thủ, ngươi cứ tự mình đi trước, không cần quan tâm bọn ta.” Có thể nói nghé con mới sinh không sợ cọp, Khâu Linh Yến còn trẻ tuổi, sự từng trải còn nông cạn, dĩ nhiên là không hiểu được lai lịch người trước mặt ra sao, cũng dám đánh bạo mặt đầy ngạo khí trừng mắt nhìn người ta, nhưng Hách Liên Dực Mẫn chắc là đã nhìn ra, cho nên quay đầu lại thông báo với nàng một câu, vẻ mặt nghiêm túc.
Hách Liên Dực Mẫn vốn là có hảo tâm, bởi vì hắn biết rõ người đứng trước mặt tới để trả thù – đã là trả thù, cũng sẽ không nói đạo nghĩa giang hồ gì, cũng không có giả thuyết thiện tâm đại phát mà thả một người một ngựa.
Võ công của hắn đủ cao, Mộ Tĩnh Vân đủ độc, hai người bọn họ, đều không phải có thể dễ dàng chết như vậy.
Nhưng Khâu Linh Yến lại khác, về điểm công phu sơ sài tự cho là đúng rồi, giữ lại chỉ sợ còn phải phân tâm để chiếu cố nàng, còn không bằng dứt khoát để tự nàng chạy trước rồi hãy nói.
Hách Liên Dực Mẫn tính toán rất tốt, tức khắc đã phân tích được lợi hại, cho nên mới nói Khâu Linh Yến tự mình đi trước, nhưng Khâu đại tiểu thư rõ ràng còn chưa nhìn ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề đang xảy ra, cũng hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Hách Liên Dực Mẫn, cho là hắn coi thường nàng, cho nên ngẩng đầu lên, hừ một tiếng, lớn tiếng kiêu ngạo nói: “Ta không đi!”