Sáng sớm ngày hôm sau, Hách Liên Dực Mẫn bị lạnh mà tỉnh lại…
Chậm rãi mở ra mí mắt còn có chút trầm trọng, Hách Liên Dực Mẫn vốn là bị ánh nắng chiếu vào phòng rọi thẳng vào mắt, theo bản năng lập tức muốn lui vào trong chăn, nhưng mà, lui vào lui vào, rụt vào rụt vào, nhưng vẫn là tránh khỏi ánh nắng—— không tình nguyện nâng tay đặt ở trước mắt, còn muốn liều mạng chiến đấu với ánh mặt trời, lại không nghĩ, cánh tay đột nặng xuống, tựa hồ là bị cái gì đó giật xuống, mà Hách Liên Dực Mẫn nhất thời cảm thấy phiền, nghĩ muốn ngồi dậy nhìn xem, nhưng mà chính là thoáng nâng nửa người trên lên, lại không có sức lực mà ngã trở lại xuống giường…
Mà cái khẽ chạm này, còn liên lụy tới miệng vết thương trước ngực, tức thì một trận đau đớn, muốn đưa tay che ngực, lại đau đến ngay cả động tác đơn giản này, đều trở nên lực bất tòng tâm…
Ngủ ở bên trong, Mộ Tĩnh Vân nghe được động tĩnh cũng mở hai mắt ra ngẩng người dậy, nhưng mà khi nhìn tới thì ra là Hách Liên Dực Mẫn tỉnh lại thì lại nằm xuống, buồn bực mấp máy môi, một lần nữa nhắm hai mắt lại muốn ngủ tiếp, xem ra là có ý tứ trách cứ Hách Liên Dực Mẫn quái gở đánh thức y…
Nhưng mà vừa mới nằm xuống không lâu, Mộ Tĩnh Vân liền ý thức được có chỗ nào không đúng, lập tức lại ngồi dậy —— thì ra là trên người Hách Liên Dực Mẫn, thế nhưng sạch trơn – xích lõa!!
Mà tối hôm qua y phủ lên, cái ngoại bào kia, cũng không biết sao lại chạy trở lại trên người mình!!
—— đương nhiên, cũng không có mặc vào, chỉ là nó đảm nhiệm làm cái chăn mà thôi, bây giờ đang trùm lên trên người của y…
“Khụ…” Có chút xấu hổ ho một tiếng, Mộ Tĩnh Vân ngồi xuống, việc đầu tiên phải làm, chính là lấy ngoại bào trên người của mình một lần nữa phủ lên trên người Hách Liên Dực Mẫn…
Ngón tay trong lúc lơ đãng chạm vào làn da lạnh lẽo cứng ngắc của hắn, giương mắt lên lại thấy người nam nhân trước mắt đã dịu lại cơn đau, bây giờ đang híp mắt có chút nghiền ngẫm theo dõi y, hơn nữa lại đang nhớ lại chính mình đêm qua đột nhiên xuất hiện cái ý niệm “Trả thù” kia trong đầu, trong lòng nhất thời bắt đầu chột dạ —— ách, chuyện tối hôm qua người nam nhân này không thể nào biết được, cho nên hẳn là đang trách đống lửa hôm qua tắt mất khiến hắn bị lạnh, đang ngủ không tự giác kéo ngoại bào mất, hẳn là chuyện này đi…
“… Đây là nơi nào?” Hách Liên Dực Mẫn theo Mộ Tĩnh Vân chột dạ ánh mắt nhìn về phía đống than đã sớm tắt, lập tức liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Hơn nữa nói vậy vừa rồi đè đến tay hắn cũng là y chứ gì, người kia ngủ luôn luôn không thành thật. Nhưng mà bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời trước mắt như vậy rất hiếm khi có được, cho nên bây giờ tạm thời hắn không truy cứu, chẳng qua, dám để một người vì cứu y mà trọng thương xích lõa chịu gió lạnh lâu như thế, y, đại phu Mộ Tĩnh Vân này cũng làm được, thật đúng là lá gan khá lớn đó ha…
Đại khái nói một lần chuyện xảy ra ngày hôm qua sau khi hắn hôn mê, nhưng cuộc nói chuyện với Khâu Linh Yến thế nhưng không có nhắc tới, chính là ấp úng nói bảo nàng tự mình đã đi Sơn Đông, coi như xong chuyện.”Ta đi chuẩn bị nước thay thuốc cho ngươi.” Bị Hách Liên Dực Mẫn nhìn chằm chằm khiến toàn thân không được tự nhiên, Mộ Tĩnh Vân liếc nhìn thảo dược trên miệng vết thương của hắn, cuối cùng tìm được lý do có thể chuồn đi, vừa nói vừa vòng qua bên cạnh Hách Liên Dực Mẫn xuống giường, cũng không quay đầu lại chạy mất —— tuy rằng Hách Liên Dực Mẫn ở mặt ngoài thoạt nhìn là “Chuyện cũ sẽ bỏ qua”, nhưng Mộ Tĩnh Vân thấy nụ cười không nóng không lạnh kia, chẳng biết tại sao đúng là cảm thấy được người này chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy…
—— làm sao bây giờ?
—— bây giờ, y đã bắt đầu hối hận rồi, ở lại bên cạnh người nam nhân này…Chờ Mộ Tĩnh Vân lề mà lề mề mất nửa ngày khiêng thùng nước trở về, Hách Liên Dực Mẫn tựa người trên giường đợi từ lâu, thấy Mộ Tĩnh Vân dừng ở cửa còn không nghĩ thông suốt vấn đề rốt cuộc là nên vào hay không đây, hắn rất tốt bụng giúp Mộ Tĩnh Vân đưa ra lựa chọn ——
Hướng về phía cái người thần tình bồi hồi kia không ngừng vẫy vẫy tay, sau đó lại thỏa mãn nhìn thấy người kia vẻ mặt liều chết cam chịu số phận bất hạnh tiêu sái lại đây. Tâm tình ngày hôm nay của Hách Liên Dực Mẫn, tựa hồ cũng không tệ lắm…
“Đưa tay ra, cho ta xem.” Trong lòng khó chịu, nhưng giống như lại tìm được lý do có thể chống đối được, trong lòng Mộ Tĩnh Vân tuy rằng đã cảm thấy có gì đó không đúng, rồi lại nói không nên lời vì sao lại như thế, chẳng lẽ là bởi vì nội lực bị phong bế quá lâu, nên cũng khiến y có thói quen ở trạng thái yếu thế hơn hay sao? (Mì: bạn Tĩnh yếu như vậy mới bị đè đó mà….muahaha)
…
Y sẽ không phải muốn tự mình tìm ngược đó chứ…
—— trong lòng tuy là rối rắm, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, động tác nhanh nhẹn lấy hết thảo dược đêm hôm qua xuống, thấy nước trong thảo dược đã bị hấp thu, lộ ra miệng vết thương đã khô, Mộ Tĩnh Vân có chút yên lòng gật đầu, bởi vì độc huyết của y và Dị nhân kia sinh ra phản ứng không ngờ đến, cho nên y một mực lo lắng cái tên Hách Liên Dực Mẫn bách độc bất xâm này, có phát sinh bệnh trạng gì khác thường không —— độc thì khẳng định là không thể độc chết được, nhưng chỉ sợ có phản ứng kỳ lạ gì, tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, nếu có gì đó, cũng thật là …
Mộ Tĩnh Vân thấy thân thể Hách Liên Dực Mẫn có thể hấp thu thảo dược bình thường, hơn nữa căn cơ người này tốt thật, mới một buổi tối, tinh thần cũng đã khôi phục không khác bình thường lắm, cũng không còn lo lắng như vậy nữa.
Tâm vừa đặt xuống, động tác trên tay cũng hơi mạnh, phỏng chừng còn mang chút tâm lý thừa dịp ngươi bệnh muốn mệnh của ngươi, bình thường y đánh không lại Hách Liên Dực Mẫn, nhưng bây giờ người này nằm ở trên giường không thể tùy tiện đi lại được, y không nhân cơ hội khi dễ một chút, chẳng phải là lỗ lớn rồi sao?
“Vết thương này cần bao lâu mới hết?” Đau đến hít vào một ngụm hơi lạnh, Hách Liên Dực Mẫn như thế nào lại nhìn không ra một chút tâm tư đó của Mộ Tĩnh Vân chứ. Nhưng mà bây giờ quả thật là hắn hành động không tiện, để cho y đắc ý như vậy trong chốc lát cũng được, chẳng qua, chờ hắn khỏi hẳn, lại đòi lại nhiều hơn là được rồi, ha ha ha ha…
“Câm miệng!” Vốn cho rằng vết thương của Hách Liên Dực Mẫn cũng không đáng lo nữa, nhưng không nghĩ tới y lau sạch thảo dược và vết máu xong, lại lập tức phát hiện có gì đó không đúng, không khỏi nhíu mày lại, thầm mắng bản thân mình một tiếng:Quả nhiên là vui mừng quá sớm rồi!
“Làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt Mộ Tĩnh Vân thay đổi trong nháy mắt, còn phiền lòng nóng nảy cãi lại mình một câu, trái lại Hách Liên Dực Mẫn lại tỉnh táo dị thường, nhếch môi, nhíu mày, cười nhạt hỏi…
“Không có gì.” Liếc cái tên cáo già Hách Liên Dực Mẫn một cái, Mộ Tĩnh Vân không mặn không nhạt trả lời—— biết Hách Liên Dực Mẫn nhất định là phát hiện có gì đó không bình thường rồi, nhưng lúc này ngay cả y cũng còn không có thể xác định đây là tình huống như thế nào, cho nên cũng không định nói cho hắn biết ngay bây giờ, dù sao nhiều lời cũng vô ích, còn không bằng trước hết quan sát thêm mấy ngày nữa…
“Ngươi cũng biết Dị tộc nhân kia là ai?” Nhãn cầu loạn chuyển, thấy Mộ Tĩnh Vân trốn tránh, Hách Liên Dực Mẫn cũng thông minh không tiếp tục vấn đề kia nữa —— Mộ Tĩnh Vân người này, lời nói trong miệng của y nếu như bị ép buộc, không nhất định là thật, nhưng nếu như là đợi để y tự mình nói ra, vậy không nhất định sẽ là giả …
“Không biết.” Chỉ biết là vì “Huyền Ti” kia mà đến, hơn nữa với cách ăn mặc đó, nhất định là nhân sĩ Miêu Cương.
” ‘Độc úng tử’ Khư Kiệt.”
“Làm sao ngươi biết? Hắn lại không báo danh tính.” Nghiêng qua, liếc mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn một cái, vừa nghe vừa giúp hắn bôi thuốc một lần nữa.
“Tiền bối Lý Hòe nói cho ta biết.” thảo dược đụng tới miệng vết thương, có chút xót xót đau đớn…
“Ông ta sao lại không nói cho ta biết?” Nghe được tên Lý Hòe, Mộ Tĩnh Vân bất mãn nhướng lông mày —— lão già này, còn gạt y những gì nữa?!
“Vậy ngươi phải đến hỏi ông ấy.” Cười cười, đem chuyện tình “Huyền Ti” lúc đó Lý Hòe nói cho hắn biết nói cho Mộ Tĩnh Vân nghe.
“Hừ…” Hừ một tiếng, sau khi nghe xong chuyện cũ năm đó. Mộ Tĩnh Vân nghĩ thầm khó trách người nọ chấp nhất như thế. Nếu như là y tìm thứ gì đó vài năm, kết quả lại bị người không liên quan ăn mất, không chừng y sẽ càng khó có thể bỏ qua hơn Khư Kiệt nữa.
“Kỳ thật, mấy năm nay Khư Kiệt này hẳn là luôn luôn hoạt động ở gần đó, chẳng qua bởi vì con rể Lý tiền bối là Chưởng môn phái Hành Sơn, gã không dám tìm tới cửa đến hỏi thăm thôi.” Cũng chính bởi vì như vậy, Khư Kiệt mới có thể nhìn thấy đầu rắn ở phía sau hắn mà đuổi theo bọn họ, nghĩ đến có thể trong mấy năm này, có lẽ gã cũng chưa về Miêu Cương lần nào
“À.” Mộ Tĩnh Vân không cảm thấy hứng thú với nguyên do này nọ, đối với y mà nói, y để ý đến kết quả hơn.
“Chuyện này nói xong rồi, chúng ta đi nói chút chuyện khác đi.” Thấy Mộ Tĩnh Vân mất hứng, Hách Liên Dực Mẫn cười đưa tay lên nắm cằm y, để cho y nhìn về phía mình: “Ngươi khôi phục nội lực khi nào?”
“…” Bị Hách Liên Dực Mẫn nắm cằm, Mộ Tĩnh Vân vốn là tức giận muốn động thủ hất văng cái tay không thành thật đang vuốt ve, nhưng tay chỉ đưa lên giữa không trung, đã bị vấn đề của Hách Liên Dực Mẫn đình chỉ mất—— quả nhiên, lại đến lúc tính toán sổ sách rồi…
“Là không phải là từ lúc bị “Huyền Ti” cắn đó chứ?” Nụ cười càng thâm thúy hơn, nếu Mộ Tĩnh Vân không nói lời nào, vậy hắn liền giúp y trả lời…
“…” Cắn cắn môi dưới, gật gật đầu, cái dạng này của Hách Liên Dực Mẫn, trước kia y đã gặp qua một lần…
“Là độc rắn đó xông vào độc huyết của người, vừa lúc giải khai huyệt đạo phải không?” Nâng mặt Mộ Tĩnh Vân lên, cách mình gần hơn, Hách Liên Dực Mẫn, cười càng sâu hơn…
“Đúng.” Nổi da gà…
“Ngươi vốn quen biết với Lý Hòe, giao tình còn không đơn giản?”
“Đúng.” Lông tơ đứng thẳng…
“Là đánh bậy đánh bạ, hay là ngươi đã lên kế hoạch từ lâu?”
“… đều có.” Do dự một chút, vẫn là thành thật trả lời, chẳng biết tại sao Hách Liên Dực Mẫn quay về bộ dạng này, y lại có cảm giác không thể nào phản kháng được…
“Ồ?” Một chữ vô cùng đơn giản, nói ra từ trong miệng Hách Liên Dực Mẫn, lại trở nên bách chuyển thiên hồi, tâm ý khó dò…
“Bị rắn cắn là đánh bậy đánh bạ, còn sau đó chính là kế hoạch…” Cắn chặt môi dưới, cảm thấy áp suất không khí xung quanh càng ngày càng thấp, Mộ Tĩnh Vân khép mắt, không nhìn mặt Hách Liên Dực Mẫn…
—— sau khi y bị “Huyền Ti” cắn, đối với phản ứng của thân thể mình tự nhiên cũng biết được bảy tám phần. Bởi vì ảnh hưởng của độc rắn, bệnh trạng mê mang cũng càng ngày càng thêm rõ ràng, tuy rằng y cũng không biểu hiện khoa trương ra bên ngoài, nhưng là khi đó y đã cảm thấy nội lực dần dần trở lại, để cho Hách Liên Dực Mẫn không phát giác ra, mới giả vờ mê man ở nơi đó, khiến cho Hách Liên Dực Mẫn đưa y đến chỗ của Lý Hòe ——
Lý Hòe đang ở cái trấn nhỏ này, y đã tới nhiều lần, tự nhiên là không xa lạ gì. Để không cho Hách Liên Dực Mẫn đem lòng sinh nghi, thậm chí mấy ngày trước, y đã chậm rãi cố ý biểu hiện ra bệnh trạng nặng lên, còn có ý đặc biệt sau khi xuất hiện ở trấn nhỏ đó mới bắt đầu giả bộ mê man, cũng đều là vì có thể làm ra tất cả chuyện này, thoạt nhìn *thuận lý thành chương (cứ như vậy mà thành)…