Có lẽ thật sự giống như Hách Liên Dực Mẫn nói, Tranh Vân kỳ thật cũng không phải cố tình làm khó dễ Mộ Tĩnh Vân, chỉ là hai người ly biệt đã quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên gặp mặt, không biết nên phải đối mặt như thế nào mới phải. Hơn nữa, năm năm không gặp, Tranh Vân cũng không hiểu lắm tính tình Mộ Tĩnh Vân là tồi tệ thế nào, chỉ thấy nương bỏ lại bọn họ chạy trốn lâu như vậy, không chỉ đối với mình không có phản ứng gì nhiều, thậm chí không một lời nào đã lập tức muốn động thủ đánh người, trong lòng bất quá cũng tự nhiên thấy tức giận.
Mà không biết sau ngày hôm đó, Hách Liên Dực Mẫn đã nói gì với nhi tử, bắt đầu từ ngày thứ hai, Tranh Vân ngược lại cũng không đen mặt nhìn Mộ Tĩnh Vân nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ đi đến Thính Phong cư thăm y, nhưng nói chuyện rất ít với nhau như cũ.
Tranh Vân *nhân tiểu quỷ đại* (còn nhỏ mà đã mưu ma chước quỷ), tuy rằng chỉ mới bảy tuổi, nhưng đã có suy nghĩ và ý muốn riêng của mình, hơn nữa chuyện phụ tử thân tình không ai miễn cưỡng được, chỉ có thể để tùy nó vậy; mà Mộ Tĩnh Vân cũng là một người giấu những lời muốn nói ở tận đáy lòng, kỳ thật từ trước đã thầm nảy sinh tình cảm tinh tế đối với nhi tử không dứt được, nhưng ngoài mặt vẫn là duy trì một tác phong bình tĩnh, tính tình hai người có thể nói kỳ quặc giống nhau. Tóm lại là Hách Liên Dực Mẫn vẫn hiểu được Mộ Tĩnh Vân, biết không thể ép người này được, càng vội vã bắt y tiếp nhận, y có thể sẽ càng bất mãn, cho nên hắn cũng không có ý định nhúng tay vào để hòa giải, chỉ quyết định có biện pháp *tọa sơn quan hổ đấu* (ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau) để cho hai người bọn họ tự cọ sát với nhau, nhiều nhất chỉ bất quá khom lưng giúp đỡ một phen khi người nào lừa gạt mà thôi.
Sinh hoạt dần dần yên ổn, trong chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, thời gian chung đụng lâu, Mộ Tĩnh Vân và Tranh Vân cuối cùng mới từ từ nhìn mắt nhau, chỉ là không hiểu có phải là vì nguyên nhân mình bỏ đi quá lâu, lúc Mộ Tĩnh Vân đối mặt với nhi tử, lúc nào cũng có chút ngượng nghịu và co rúm lại, cũng không hiểu là y rốt cuộc đang băn khoăn chuyện gì. Trái lại, thái độ của Tranh Vân tự nhiên cũng đa dạng hơn, đôi khi không hợp với Mộ Tĩnh Vân, giương mắt trừng như vậy, cũng gần giống phong độ khi cha nó (Hách Liên Dực Mẫn) trấn áp nương nó, tính tình một lớn một nhỏ đều không tốt, nhao nhao ầm ĩ binh binh bàng bàng cũng là không thể tránh được, thỉnh thoảng lại đánh một trận như thế, ngược lại cũng coi như là rất náo nhiệt…
“Thế nào? Thấy quen như thế này chưa?” Trong sân luyện võ tại Hách Liên gia, Mộ Tĩnh Vân ngồi trên băng đá ở một bên, tay chống đầu, *mạn bất kinh tâm* (thờ ơ), phía ngoài cửa viện thấy có một thân ảnh chợt lóe lên đang vội vã thì thầm – thanh minh trước là y không phải cố ý đến xem Hách Liên một lớn một nhỏ luyện công tranh đấu, chẳng qua là tình cờ nhận được bồ câu đưa tin của giáo chủ nhà y, bảo là muốn đến Hách Liên gia thăm y, cho nên y mới có thể lần đầu tiên dậy thật sớm để chờ, lại không ngờ rằng đã đợi cả buổi còn chưa thấy *nhân ảnh* (bóng người) đâu, cực kỳ buồn chán, buộc lòng phải chấp nhận đề nghị của Hách Liên Dực Mẫn đi qua bên này nhìn một chút để giết thời gian…
“Là Mạn Thường, có lẽ thấy ngươi ở đây nên không dám tới.” Hách Liên Dực Mẫn và nhi tử đã ngừng tay, một trước một sau đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mộ Tĩnh Vân – hắn cũng chỉ là vừa mới nhìn lướt quá, thấy một góc y phục, nhưng nghĩ cũng biết là người nào.
“Nàng ta vì sao còn chưa gả ra ngoài?” Mộ Tĩnh Vân nghe vậy ngây cả người, suy nghĩ một chốc lát mới nhớ ra “Mạn Thường” này là người ra sao, qua lâu như vậy, y ngược lại thật ngoài ý muốn còn gặp lại người này.
“Gia sự của nữ nhi, ta làm sao biết được.” Nhún nhún vai, Hách Liên Dực Mẫn rót một chén trà cho mình, đối với đề tài này cũng không để ý.
“Giáo chủ rốt cuộc có tới hay không…” Mộ Tĩnh Vân không có *hảo cảm (cảm tình) với Mạn Thường, thuận miệng hỏi đôi câu thì thôi, thuận tay vừa giành lấy trà ngon đã đưa đến trước miệng Hách Liên Dực Mẫn, vừa lầm bầm không nghe rõ…
“Nương.” Mộ Tĩnh Vân còn chưa nuốt xuống một hớp nước trà, Tranh Vân vẫn luôn ngồi yên lặng lại đột nhiên gọi một tiếng như vậy, nhìn y không chớp mắt, chứng tỏ rằng bản thân không phải là gọi sai người——
“Khụ! Khụ khụ…” Bị một tiếng “nương” bất thình lình dọa cho giật cả mình, mới uống được nửa ngụm trà cũng theo đó mà bị sặc, tuy là có lòng phản bác, nhưng không biết vì sao lại bị nước trà làm cho sặc kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhàn rỗi quản kẻ đầu têu thói xấu kia, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh bàn thống khổ ho khan…Nương?!
Không phải là nên gọi y là “phụ thân” sao?!
Tuy đúng là y sinh tiểu quỷ kia, nhưng y thật là một nam nhân ah!!!
“Cha, hài nhi đi thay y phục.” Thấy ‘mẫu thân’ bị một chữ của mình biến thành cái bộ dáng này, Tranh Vân ngược lại cảm thấy *trí thân sự ngoại* (không quan tâm đếm xỉa),*mạn điều tư lý* (chậm rãi và cố tình) nói một tiếng với Hách Liên Dực Mẫn, cũng không cho Mộ Tĩnh Vân bất kỳ cơ hội phản bác nào, xoay người rời khỏi chỗ này, nhưng Mộ Tĩnh Vân tin chắc trước khoảnh khắc tên tiểu quỷ này rời đi lộ ra một nụ cười gian trá đắc ý, y tuyệt đối không có nhìn lầm!!
“Đừng tức giận, tiểu hài tử thôi.” Sợ Mộ Tĩnh Vân lại chuẩn bị có vẻ sắp trả thù nhi tử, Hách Liên Dực Mẫn đứng dậy, tựa trên bàn đá giúp y thuận khí, khẽ giọng trấn an vài câu, chỉ có điều là khóe miệng nhếch lên thật cao, vẫn là bán đứng tâm tình tốt của hắn…
—— Haha, tiếng xưng hô này cũng không sai, ít nhất phân biệt “thân phận” của hai người bọn họ ra.
Hơi thở của Mộ Tĩnh Vân chưa thông, mặc dù không còn ho khan lợi hại như vậy nữa, nhưng vẫn nói không ra lời, trong lòng bực tức hai cha con này kẻ xướng người họa, vừa tức mình bị sặc nước cho đến bây giờ, muốn phản kháng lại hữu tâm vô lực, trong lòng càng nghĩ càng phiền muộn, sắc mặt cũng theo đó mà đen xuống…
“Đây là thế nào?” Bên này hai người một thì đang thầm thoải mái một thì phiền muộn, giáo chủ Ứng Thiên giáo mà Mộ Tĩnh Vân vẫn lải nhải rốt cuộc đã giá lâm, thấy đại ca đang thong dong đi tới, Mộ Tĩnh Vân cũng không quản Hách Liên Dực Mẫn đang đứng ở phía sau giúp y thuận khí bỗng nhiên dừng vuốt, liền đứng lên, bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay của Ân Huyền Quắc trở về——
“Tĩnh Vân,” mới đi chưa được mấy bước, sau lưng hai người truyền đến thanh âm nghe có vẻ bình tĩnh lại vô hình mang chút lạnh lùng của Hách Liên Dực Mẫn: “Đừng có giở trò.” Toàn thân ngồi trên băng đá, Hách Liên Dực Mẫn lại lần nữa rót chén trà cho mình, biểu tình thập phần lãnh đạm thản nhiên, nhưng trong giọng nói lại mang loại cảnh cáo làm người khác sợ đến run…
“…” Chỉ bốn chữ, khiến cho Mộ Tĩnh Vân cảm thấy như có một trận *âm phong* (gió lạnh như từ âm phủ) thổi đến, vốn đang là đầu hạ sảng khoái, lại làm cho y đổ một tầng mồ hôi lạnh mỏng, hơi quay đầu lại liếc mắt Hách Liên Dực Mẫn đang *lão thần tại tại*(bộ dáng ung dung điềm tĩnh) uống trà không nhìn y nữa…
“Giáo chủ, mang ta về Ứng Thiên giáo” Lôi kéo Ân Huyền Quắc trở lại trong phòng khách nhỏ ở Thính Phong cư, Mộ Tĩnh Vân không nói vòng vo – trực tiếp mở miệng xin giáo chủ mang y trở về, đây chung quy vẫn không tính là “giở trò” chứ? – Mộ Tĩnh Vân bằng mặt không bằng lòng nghĩ…
“Hách Liên yêu tinh sẽ đồng ý sao?” Ân Huyền Quắc kinh ngạc ngồi xuống, *bất trí khả phủ* (từ chối cho ý kiến) nhìn thấy rõ ràng Mộ Tĩnh Vân có chút nôn nóng, trong lòng liền hiểu, lắc đầu – mới vừa được cảnh cáo, đảo mắt đã thay đổi tâm tư, đệ đệ này của y, cũng thật là làm cho người khác không đỡ lo được.
“Tại sao cần hắn đồng ý?! Ta cũng không phải do hắn quản!” Vỗ bàn “bộp” một tiếng, Mộ Tĩnh Vân vừa nghe lời nói đã nổi giận!
“Vậy tự ngươi trở về là được rồi, hà tất phải làm điều thừa bắt ta ‘đem’ ngươi về?” Châm trà, uống nước, một tác phong *khí định thần nhàn* (dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã)…
“Nếu ta tự quay về, hắn nhất định cũng sẽ đi theo.” Nghĩ cũng biết Hách Liên Dực Mẫn sẽ không để mặc tự y một mình về Ứng Thiên giáo, nhưng nếu nam nhân này đi theo, y có về hay không thì có gì khác biệt đâu?
Nếu lần này không thể mượn cơ hội giáo chủ tới đây mà rời đi, muốn tìm lại cơ hội có thể khó khăn…
“Ngươi rốt cuộc là có gì không hài lòng?” Đặt chén trà xuống, nhãn thần Ân Huyền Quắc sắc bén nhìn Mộ Tĩnh Vân, muốn biết trong đầu người này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì –y tự rời đi, Hách Liên yêu tinh cũng không thành thân, thậm chí ngay cả nói cũng chưa từng thấy hắn đề cập tới đôi câu, mà vừa nhận được tin tức Tĩnh Vân bị người ta vây ở đất Thục, lại ngay lập tức chạy tới – hắn mặc dù không dám nói Hách Liên yêu tinh là có tình ý với Tĩnh Vân hay chẳng qua là vì Tranh Vân, từ đầu đến cuối không yên lòng đối với y, nhưng ít ra đến cho đến bây giờ, Hách Liên yêu tinh vẫn luôn chủ động cải thiện quan hệ giữa hai người bọn họ, cho nên vô luận nhìn như thế nào, dường như chỉ là Tĩnh Vân một người đang giận dỗi mà thôi…
“…” Bị ánh mắt của Ân Huyền Quắc nhìn cảm thấy có chút không được tự nhiên, khuôn mặt của Mộ Tĩnh Vân hơi biến đổi, trầm mặc hồi lâu mới buồn rầu đáp một câu: “Ngươi không hiểu.”
“Ngươi không nói, chúng ta làm sao hiểu?” Ân Huyền Quắc vỗ vỗ vai Mộ Tĩnh Vân, nói xong câu này, hắn cũng biết là không tiếp tục nói nổi nữa, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, mà từ trong ngực lấy ra một mẩu giấy mỏng đưa cho y, thanh âm chậm rãi nói: “Thủ hạ đã tra ra được tin tức của Minh Thành tiền bối, chuyện này cũng rốt cuộc có thể chấm dứt.”
“… Sao hắn lại đến Miêu Cương?” Nhận lấy mẩu giấy mỏng liếc nhanh một cái, trong lòng Mộ Tĩnh Vân “chậc” một tiếng, như thế nào lại vẫn cứ nhất định là chỗ đó, thật sợ sẽ gặp điều gì đó!
“Không rõ việc này lắm, nhưng rốt cuộc có tin tức, ngươi không phải cũng đang muốn rời khỏi Hách Liên gia sao, có đi hay không?” Hỏi lời này liền hơi có chút trêu chọc hiềm nghi——
Rời khỏi Hách Liên gia vì chính là muốn ly khai Hách Liên Dực Mẫn, nhưng nếu là y nói muốn đi Miêu Cương, Hách Liên Dực Mẫn nhất định cũng sẽ đi theo – kết quả chính là giống như nhau, không khác biệt gì!
“Ngươi đi theo ta.” Liếc ngang giáo chủ nhà mình, nghĩ thầm dù sao đại ca vẫn dễ đối phó hơn nhiều so với nam nhân kia…
“Ta không có thời gian.” Thế nào lại không biết trong lòng người trước mặt này đang tính toán điều gì, nhưng Ân Huyền Quắc cũng không có ý định dính líu bản thân vào, Tĩnh Vân muốn tìm hắn làm lá chắn, nhưng hắn không muốn vì thế mà làm khó *hảo hữu* (bạn tốt), cho nên biện pháp tốt nhất chính là: Không giúp cả hai người.
Chuyện tình của hai người kia hãy cứ tùy bọn họ tự giải quyết đi, về phần *“ngoại nhân”* (người ngoài), không cần lo quá nhiều là được rồi…
“Vậy bỏ đi, trước tiên kiềm chế thì kiềm chế.” Cáu kỉnh lấy tay che mắt lại, tinh thần Mộ Tĩnh Vân thoáng cái thành ủ rũ không phấn chấn, khoát khoát tay, ra dấu chuyện này cứ quyết định như vậy…
“Tìm mười một năm rốt cuộc mới tìm được, ngươi sao đột nhiên lo lắng nhiều như vậy?” Nhìn phản ứng và thái độ của Mộ Tĩnh Vân, Ân Huyền Quắc cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chuyện liên quan đến di nguyện của sư phụ Tĩnh Vân – Linh Thứu Tử tiền bối, Tĩnh Vân đối với chuyện này mặc dù vẫn luôn không tỏ vẻ vô cùng lưu tâm, nhưng coi như là tương đối để ý. Mà sự việc kéo dài mười một năm rốt cuộc có chuyển biến, y lại đột nhiên vì chuyện riêng của mình mà tạm thời đặt qua một bên, đây không phải là cũng quá khác thường?
Advertisement
“Ta có cừu gia ở đó, ngươi trước tiên chờ ta, chậm một chút đi, sau này ta sẽ giải quyết.” Thất bại ngược lại đã tới trên bàn, trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Tĩnh Vân cảm thấy vô cùng đau đầu – y rốt cuộc nên làm gì đây?!