Mộ Tĩnh Vân thật sự mệt thảm, từ lúc Hách Liên Dực Mẫn ôm y trở về cho đến đêm khuya, đều luôn luôn mê man chưa từng tỉnh lại, cuối cùng vẫn là Hách Liên Dực Mẫn đánh thức y, sau khi bắt buộc ăn chút gì đó, mới hơi chút có một chút tinh thần ——
“Ăn thêm một chút.” Hách Liên Dực Mẫn ngồi ở bên giường, một tay đang cầm một chén cháo gạo ấm áp, một tay cầm thìa, đang từng miếng từng miếng từ từ đút cho Mộ Tĩnh Vân đang không thể cử động ở trên giường.
“Không ăn nữa …” Lắc lắc đầu, vốn chỉ ăn vài ngụm thôi rồi không ăn nữa, nhưng mà bị ánh mắt chuyên chú như vậy của Hách Liên Dực Mẫn, vẫn là không tiền đồ mà miễn cưỡng ăn thêm một ít. Chỉ là thân thể thật sự rất khó chịu, bởi vì không ngủ đủ, đầu cũng còn có chút chóng mặt, cho nên cũng không để ý nhiều như vậy nữa, suy yếu khoát tay áo, cho thấy mình là thật sự ăn không vô…
“Chớ ngủ, tâm sự một chút đi.” Nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết này của y, Hách Liên Dực Mẫn cũng không tiếp tục miễn cưỡng, cầm chén đứng dậy đi cất, rót chén nước, lại đi trở về ngồi xuống lần nữa, vỗ vỗ mặt của y, cho uống chút nước, nhàn nhạt nói —— tiểu tử này ngủ một ngày, gần như không ăn qua gì cả, nếu mà không đánh thức mạnh mẽ cho ăn một chút, sợ là đã phi thăng thành tiên luôn rồi —— đói chết.
“Nói chuyện gì?” Sắp ngủ rồi, lại bị Hách Liên Dực Mẫn đánh tỉnh, trong lòng Mộ Tĩnh Vân tuy rằng mất hứng, nhưng trạng thái bây giờ cũng không làm gì được người nam nhân này cả. Hơn nữa, vừa nhìn thấy khuôn mặt nam nhân này liền không tự giác nhớ tới chuyện *Vu Sơn vân vũ hai ngày qua, điên Long đảo Phượng, không khỏi cảm thấy vô lực, giọng cũng không khỏi mềm nhũn hơn vài phần, rốt cuộc là da mặt mỏng, cũng không dám nhìn nhiều hơn, nhắm mắt lại nằm ở chỗ ấy, yếu ớt trả lời một câu…
(*Vu Sơn vân vũ: xuất phát từ điển cố của vua Sở Tương Vương, ý bảo chuyện ấy ấy nhưng mà dùng câu này để tránh tục =)))
“Nói chuyện ngươi và vị tiên sinh dạy học kia đi.” Nghĩ nghĩ, mở đầu, dù sao cũng vì vô tình gặp người này mới xảy ra những chuyện về sau, ấn tượng ít nhiều cũng sâu hơn những cái khác.
“Đường Tùng Bách?” Nhắc tới người này, giọng Mộ Tĩnh Vân rõ ràng tăng lên một bậc, ngay cả ánh mắt cũng mạnh mẽ mở ra —— Hách Liên Dực Mẫn không đề cập tới thì y đã quên mất! Y hận hắn muốn chết! Bây giờ y thảm như vậy, tất cẩ đều do lời chào hỏi của người này ban tặng cho!!
“Đúng.” Thấy Mộ Tĩnh Vân phản ứng, ánh mắt Hách Liên Dực Mẫn ánh mắt chẳng biết tại sao đột nhiên có nhiều hơn một tầng Băng Sương (lạnh như băng), nhưng cũng không nói thêm gì, mà là chờ đoạn sau của y —— sớm hơn một chút hắn đã biết được tên của vị tiên sinh dạy học từ trong miệng Tĩnh Mẫn, nhưng mà tiểu hài tử không biết được nhiều lắm, hắn cũng không có hỏi kỹ.
“Hắn có cái gì tốt mà nói chứ?!” Trong lòng tức giận, nên cũng không lưu ý đến sự biến hóa của Hách Liên Dực Mẫn, lại ‘xuy’ một tiếng, oán hận tiếp tục nhắm hai mắt lại, miệng lảm nhảm một vài câu mắng người, kéo chăn, xem ra là cực kỳ không muốn nói đến “Tội nhân” đã hại y đến tình trạng này.
“Ngươi giúp mẫu thân hắn khám và chữa bệnh?” thấy dáng vẻ tức giận của Mộ Tĩnh Vân, Băng Sương trên người Hách Liên Dực Mẫn không dấu vết lui xuống…
“Đó là báo ân.” Mệt mỏi nằm xuống, động tác chậm chạp xoay xoay thân thể, chuyển thành nằm nghiêng vào trong —— lưng đau đến mức muốn đứt rời!
“Báo ân chuyện gì?”
“Tĩnh Mẫn khi đến học đường của hắn, bị một nhi tử con nhà địa chủ bắt nạt, hắn cũng không thiên vị, mà tới đây nói cho ta biết.” Dám đánh nhi tử của y, quả thực không muốn sống nữa! Hừ!
“Ngươi xử lý như thế nào?” Thanh âm lành lạnh, loại chuyện báo thù vì nhi tử này, trình độ ác độc của hai người gần như là tương xứng…“Cũng không có làm cái gì, chỉ là mỗi ngày đều bắt một con độc xà khác nhau bỏ trong trại chăn nuôi của địa chủ kia mà thôi.” Đến nỗi cắn hay không cắn, cắn bao nhiêu cái, chuyện này y cũng không thèm quan tâm.
“Cuối cùng thì sao?” Gật gật đầu, cha của đứa nhỏ đối với cách làm này xem ra vẫn tương đối thỏa mãn…
“Tới đây quỳ ở trước cửa một ngày để bồi tội, thì dọn đi rồi.” Y còn chưa chơi đã đâu, thật sự là không thú vị.
“Bởi vì chuyện này, nên những thôn dân ở đây mới tôn kính ngươi như thế?” Nhi tử hoành hành ngang ngược, đoán rằng cha nó cũng không tốt ở đâu, địa chủ đó mà ở đây, cũng là một tai họa mà thôi.
“Ai biết, có lẽ là thế.” Không để ý qua, không biết.
“Chuyện của Tĩnh Mẫn ngươi nói với người trong thôn như thế nào?” Lời nói xoay chuyển…
“Hả?” Nâng tay dụi dụi con mắt, giọng nói lại bắt đầu mơ hồ…
“Ngươi tới đây ở, cũng phải tìm một lí do để giải thích.” Miêu Cương không thể so với Trung Nguyên rộng lớn, phần lớn là đồng tộc ở với nhau, cho nên đối với người đến từ bên ngoài, cảnh giác cũng cao hơn nhiều.
“Một đại phu đến Miêu Cương, có gì kì lạ chứ.” giọng dần dần nhỏ xuống…
“Nó họ Hách Liên, ngươi họ Mộ, thì phải nói như thế nào?” Bật cười một tiếng, nghĩ thầm điều này cũng đúng. Nhưng mà toàn bộ người trong thôn đều biết hắn là cha của Tĩnh Mẫn. Thế nhưng Mộ Tĩnh Vân cũng không có giấu diếm mối quan hệ phụ tử của mình với Tĩnh Mẫn, không biết y lừa gạt như thế nào.
“Ta đã sớm nói với bọn họ là có một ngày ngươi sẽ dẫn nó đi…” nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy nữa…
“…” Kinh ngạc híp híp mắt, không nghĩ tới Mộ Tĩnh Vân lại có thể sẽ nhắc với bọn họ chuyện này, hắn vốn đang cho là y sẽ lại giấu diếm…”Hai người phụ thân sao?” Ngừng lại một chút, đảo mắt thì phát hiện người trên giường đã muốn ngủ, nhanh chóng hỏi —— hắn vẫn luôn không cho rằng, Mộ Tĩnh Vân sẽ rộng rãi đến công khai chuyện này cho mọi người…
“Cha… nuôi…” hai chữ mơ hồ không rõ, một khắc trước khi ý thức rời xa, mới bách chuyển thiên hồi chạy ra từ trong yết hầu. Mộ Tĩnh Vân nói xong hai chữ này, đã là không có bất cứ phản ứng nào nữa, ấn đường giãn ra, hai mắt khẽ nhắm, bóng lông mi đã rơi xuống trên gương mặt tái nhợt không có huyết sắc, hiện ra sự yếu ớt ngày thường không thể nhìn thấy…
“Ngủ đi…” Nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của y, ánh mắt Hách Liên Dực Mẫn, trong nháy mắt đã dịu dàng —— luôn luôn muốn để cho người khác biết, cha ruột của đứa nhỏ là Hách Liên Dực Mẫn hắn sao? Còn mình thì giả thành người ngoài cuộc, lấy tư thái gọi là “Nghĩa phụ” để nuôi nấng lên nhi tử lớn lên, sau đó chờ có một ngày, bị hắn biết được, bị hắn tìm được ——
Rồi sau đó thì sao?
Đã vì nhi tử chuẩn bị hết đường lui, biết rõ ta nhất định sẽ mang theo nhi tử về, vậy còn ngươi thì sao?
Mộ Tĩnh Vân, ngươi có nghĩ tới sẽ theo ta về không?
Ta, Hách Liên Dực Mẫn, ở trong lòng ngươi, lại được đặt ở chỗ nào?
…
—— Hách Liên Dực Mẫn nhìn sườn mặt gầy yếu trong bóng tối của Mộ Tĩnh Vân, trong lòng xẹt qua vô số ý nghĩ. Tức giận y lừa gạt không phải là giả, nhưng lại đau lòng y một mình sinh hạ và nuôi dưỡng nhi tử. Giữa hai người quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, nhưng cũng vẫn không lấy được nửa câu nói thật của y, muốn thương y cưng chiều y, rồi lại buồn bực y vô tình và lừa gạt. Nhưng nếu nói hận y, lại vẫn không thể không kìm nén không quan tâm với y được…
“Không biết ngươi rốt cuộc là muốn những gì…” Thu hồi suy nghĩ than nhẹ một tiếng, Hách Liên Dực Mẫn mỏi mệt xoa nhẹ ấn đường, đột ngột xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến hắn cũng có chút giải quyết không hết…
Dập tắt ánh nến, thoát y, lên giường, cánh tay theo thói quen đưa tới, ôm người vào trong lòng, trong mơ hồ, dường như còn phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy…
“…” Cho đến khi hơi thở của Hách Liên Dực Mẫn hoàn toàn đều đặn, Mộ Tĩnh Vân mới dám ở trong lòng lặng lẽ thở ra một hơi dài —— lần bức cung này, cuối cùng cũng đã qua…
—— phụ tử nhận nhau, y cũng bị trừng phạt rồi, nên giải thích cũng đã giải thích, đến nỗi không thể giải thích được nữa, thôi thì cứ để nó trôi đi như vậy đi…
Che dấu lâu như vậy, y cũng mệt mỏi, tuy rằng tiến trình so với trong kế hoạch nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mà cũng phải thừa nhận là, cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất, kết quả như bây giờ, so với dự đoán của y, thì khá hơn nhiều. Nếu thêm một lần nữa, cũng không gì mà lo lắng nữa.
“Ngươi đừng đắc ý, Tranh Vân còn đang ở nhà chờ ngươi đó.” Đang lúc Mộ Tĩnh Vân ở trong lòng vì kết quả này mà âm thầm cười trộm, phía sau y, lại ngoài ý muốn truyền tới tiếng nói bình tĩnh mà mang theo chút trêu tức của Hách Liên Dực Mẫn…
“…”
Mấy ngày nữa trôi qua, Mộ Tĩnh Vân rốt cục có thể trở lại bình thường, có thể xuống giường đi lại, chỉ là hành động vẫn là thoáng có chút không thoải mái, vẫn chưa khôi phục được sự linh động nhanh nhẹn như xưa.
Nằm mấy ngày, đương nhiên là vừa phiền vừa buồn bực, may mà Hách Liên Dực Mẫn cũng không tiếp tục quấn quýt lấy y làm “chuyện đó” nữa, cho y thời gian thở dốc để khôi phục.
—— từ sau hai ngày “Bức cung” thất bại đó, Hách Liên Dực Mẫn thái độ khác thường lại không hề nhắc tới chuyện”Dụng ý” của y nữa. Hách Liên Dực Mẫn không hỏi, y cũng không nói, hai người tựa như đột nhiên ăn ý với nhau, đều giống như cố gắng quên đi chuyện này vậy…
Có lẽ, chuyện này đang đại biểu cho sự thay đổi nào đó. Cũng giống như xác nhận được một chuyện, người nam nhân kia không hôn giống như ngày thường nữa…
…
Chậm rãi bước đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy đầu tiên, đó là nhi tử Tĩnh Mẫn ngồi xổm ở trên mặt đất, không biết đang cùng La Bặc chơi cái gì, mà ở tiểu viện bên kia, là tên oan gia Hách Liên Dực Mẫn đang nằm ở trên ghế dựa, vẻ mặt tươi cười nhìn nhi tử chơi đùa.
Hôm nay y định đi ra ngoài phơi nắng, phơi nắng xả xui, nhưng không nghĩ tới Hách Liên Dực Mẫn đã đi trước một bước giành mất ghế dựa. Y thì lại không muốn chuyển một cái ghế khác ra, mà cũng không muốn đi trêu chọc người nam nhân kia, rơi vào đường cùng, đành phải bĩu môi, cúi thấp người ở tại chỗ, ngồi ở chỗ cánh cửa ngay chính sảnh——
Mộ Tĩnh Vân không muốn trêu chọc Hách Liên Dực Mẫn, nhưng mà oan gia này rõ ràng không muốn buông tha cho y, thấy y xuất hiện, quay đầu cười cưới, vẫy vẫy tay với y ——
“…” Không muốn đi qua, cho nên coi như không thấy…
“Tới đây.” Thấy Mộ Tĩnh Vân vẫn ngồi bất động, Hách Liên Dực Mẫn nhíu mày, hai ngón tay chập lại, nhẹ nhàng bắn ra, một đạo chỉ lực vô hình, liền bay về phía cái trán của Mộ Tĩnh Vân…
“Hư ——” công lực hai người kém quá xa, Mộ Tĩnh Vân thấy thì thấy được động tác đó, nhưng mà tránh thì khẳng định là tránh không được, cũng may là Hách Liên Dực Mẫn chỉ có ý nhắc nhở mà thôi, cho nên cũng chính là gảy nhẹ ngón tay, tổn thương cũng không phải tổn thương, chính là vang lên một tiếng hút không khí vì bị đau…
“Ngồi xuống.” Thỏa mãn nhìn thấy Mộ Tĩnh Vân che trán phẫn hận đi đến đây, Hách Liên Dực Mẫn cũng không để ý, cánh tay dài duỗi ra, nắm hết thắt lưng Mộ Tĩnh Vân, để cho y ngồi trên đùi của mình——
“…” Không biết Hách Liên Dực Mẫn đang giở trò quỷ gì. Hơn nữa, tình trạng mập mờ này cũng làm cho y luống cuống tay chân, tuy là cảm thấy ngồi như thế này thật không ổn, Nhưng tay của Hách Liên Dực Mẫn không để cho y tránh thoát, đột nhiên ở giữa không khí có chút kì quái không biết là gì, há miệng thở dốc, lại không nói được gì, cảm giác vừa khó chịu vừa xấu hổ, ngay cả thân thể cũng không tự giác mà cứng lại…
Hai người đều không nói chuyện, tay Hách Liên Dực Mẫn cũng không có rời khỏi bên hông Mộ Tĩnh Vân. Hai người, mỗi người một tâm tư, duy trì tư thế mập mờ và thân mật, không ai chủ động phá vỡ không khí im lặng vi diệu này…
Qua thật lâu sau, thân thể cứng ngắc của Mộ Tĩnh Vân mới bắt đầu thả lỏng, tuy rằng không quen loại cử chỉ quá mức thân mật này, nhưng bởi vì đối phương là người nam nhân này, cho nên, tựa hồ cũng không cảm thấy chán ghét mấy…
“Mấy ngày nữa, trở về Giang Nam đi.” Hách Liên Dực Mẫn cười thoáng một cái, nhắm mắt lại, thư thái dưỡng thần.
“Ờ.”