Lão gia tử tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng nội lực cao cường, thâm tàng bất lộ, một chưởng này nhìn như bình thường, nhưng thực ra lại kích động giận dữ!
Nội lực Mộ Tĩnh Vân còn thừa không nhiều, vừa rồi liều lĩnh gây chuyện, cũng là vốn liếng dùng độc của mình mà thôi, lúc này thấy lão gia tử vung một chưởng ra, chưởng xuất ta lăng lệ ác liệt, khí thế ào ạt, tuy là thấy được, nhưng với thân thủ bây giờ của y sao có thể tránh được ——
Mộ Tĩnh Vân thuở nhỏ cùng với lão gia tử cực không hợp nhau, hai người nhìn nhau như hai tướng gặp nhau vậy, ít nhiều cũng qua hai mươi mấy năm rồi. Tuy rằng tính tình Mộ Tĩnh Vân nói trắng ra là ngang ngược, nhưng những năm gần đây lão gia tử vẫn luôn luôn nhường y. Nếu không, với thân thủ và tính nết của lão gia tử, Mộ Tĩnh Vân há có thể bình yên đến bây giờ ư?
Mà chắc hẳn cũng chính là ỷ vào điểm này, Mộ Tĩnh Vân mới có thể cả gan gây chuyện, khiêu khích mọi người trên núi Tây Lương Sơn như thế. Chỉ là lúc này quả thực quá mức lắm rồi, ngày mai là đại thọ tám mươi của lão nhân gia, hôm nay tiểu bối lại nói bừa nguyền rủa hỉ sự của lão gia tử biến thành tang sự. Chuyện này nhìn như thế nào đi chăng nữa, đều có thể nói là đại nghịch bất đạo…
Lão gia tử tức giận rất có lý, nhưng mà Mộ Tĩnh Vân cũng không thấy mình có gì sai, một chưởng này xuất ra, biết rõ mình tránh không khỏi, mà căn bản y cũng không muốn trốn, ưỡn ngực đứng đó, hàm răng khẽ cắn, trong ánh mắt lộ vẻ liều lĩnh và bất tuân!
Mộ Tĩnh Vân đã sẵn sàng chịu đau. Trong sảnh, tất cả mọi người còn lại vẻ mặt đều chanh chua chờ xem kịch vui. Nhưng âm thanh giòn tan như trong dự đoán của mọi người mong muốn không hề vang lên, ngược lại là tiếng “Đinh linh” thanh thúy, cắt đứt cả quá trình và phát triển của diễn biến——
“Nội tử tính nết không tốt, khó chịu, mới vừa nói nhiều câu đắc tội, lão gia tử đại nhân đại lượng, không cần vì chuyện này mà làm hỏng chuyện vui.” Dáng người cao lớn tuấn tú, y phục trắng trắng hơn cả tuyết, Hách Liên Dực Mẫn cầm quạt ngọc trong tay, chắn ở trước người Mộ Tĩnh Vân, khóe miệng mang ý cười, cúi người hơi thi lễ, lời nói khôn khéo thông minh, thật sự là *tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng địch ngàn cân, ý là giải quyết mọi chuyện rất nhẹ nhàng nhưng vẫn thành công)…
“Nội, tử?” Nhướn mày nói lại một lần. Lão gia tử sống đến từng tuổi này, ánh mắt tất nhiên là sẽ không kém, thấy thân pháp Hách Liên Dực Mẫn di hình đổi ảnh thân chỉ trong chớp mắt. Hơn nữa, chỉ với một cây quạt ngọc bình thường đã bất động thanh sắc nhẹ nhàng chặn được một chưởng đó, ít nhiều thì cũng biết được ngọn nguồn rồi. Chính là lúc này so với võ công nông sâu của Hách Liên Dực Mẫn, so với thân thế của hắn, khiến cho người ta giật mình, hiển nhiên là hai chữ “Nội tử” hắn vừa mới nói ra …
“Không sai.” So sánh với sự ngạc nhiên của lão gia tử, Hách Liên Dực Mẫn như trước ung dung tự tại, hơi nghiêng người qua, tươi cười tự tin sáng ngời, ánh mắt tràn đầy nhu tình, không sợ nhìn thẳng lên ánh mắt Mộ Tĩnh Vân, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói: “Ta Hách Liên Dực Mẫn, nguyện chiếu cố Mộ Tĩnh Vân, một đời một thế.” (Tỏ tình rồi kìa bà con XD)
“!!!” Thật sự không ngờ tới, lại có thể ở trong hoàn cảnh và tình cảnh này nghe được Hách Liên Dực Mẫn nói những lời này. Mộ Tĩnh Vân bị dọa không nhẹ, cuồng ngạo như y, trong khoảng thời gian ngắn, cũng kinh ngạc không nói nên lời,mở to hai mắt nhìn nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp đó của Hách Liên Dực Mẫn. Mộ Tĩnh Vân lúc này, lại cảm thấy mình giống như trong mộng vậy, tất cả đều hư ảo mờ mịt như thế, rõ ràng người này đang đứng trước mặt y, vừa mới nói một câu giống như hứa hẹn như thế, làm y rung động, không dám tin…—— mặc dù mấy năm nay không ngừng dây dưa, trong lòng hai người bọn họ, quả thật đã xảy ra một ít biến hóa. Nhưng mà, nói ra những lời này, ngươi có biết, nó đại biểu cho gì không..
Hách Liên Dực Mẫn, ngươi…
“Vô liêm sỉ! Các ngươi đang đùa giỡn lão phu sao?” Trong lòng Mộ Tĩnh Vân bởi vì những lời này của Hách Liên Dực Mẫn mà cuồn cuộn dâng trào. Lão gia chủ ngồi ở vị trí chủ vị sau khi ngạc nhiên ban đầu qua đi đột nhiên hồi phục thần trí, giận dữ mạnh mẽ vỗ bàn một cái, chỉ vào hai người ở phía dưới đang “Dây dưa đối diện” lớn tiếng chất vấn!
“Từng chữ đều thật lòng, tuyệt không vui đùa.” Nhìn lướt lão gia tử đang nổi giận một cái. Hách Liên Dực Mẫn tươi cười không thay đổi, tuy là trả lời lão gia tử, nhưng người mà hắn nhìn, lại là Mộ Tĩnh Vân…
—— đừng sợ, mọi việc cứ để ta…
“Hừ!” Giữa hai người bởi vì câu nói kia mà đột nhiên sinh ra mập mờ và giật mình, bởi vì lão gia tử chất vấn mà bị cắt ngang. Đến lúc này Mộ Tĩnh Vân mới kịp phản ứng hai chữ “Nội tử” Hách Liên Dực Mẫn nói, y còn chưa kịp tỏ thái độ đâu đó. Cũng bởi vì vế sau của câu nói đó, nên bị y trực tiếp không để mắt đến, bây giờ hồi tưởng lại, bỗng nhiên thấy mình bị chiếm tiện nghi còn không nói, còn để cho mọi người ở đây đều đã tin là thật rồi…
Có tâm muốn phản bác, cho rằng vì thanh danh của mình. Nhưng sự tình phát triển đến như vậy, y nếu bây giờ lên tiếng phủ nhận, vậy là thuận theo ý của lão gia tử rồi, không chỉ như thế, còn có thể khiến cho Hách Liên Dực Mẫn mất hết mặt mũi… Dù sao người là y mang tới, cũng không thể vạch trần điểm xấu trước mặt những người này được, cho không bọn họ nhìn mà chê cười! (Bảo vệ tướng công đồ =)))
—— Mộ Tĩnh Vân suy đi nghĩ lại, phát hiện nếu là phủ nhận, thì sẽ thuận theo lão gia tử. Nhưng nếu cam chịu thì lại tiện nghi cho Hách Liên Dực Mẫn, trong lòng tính đi tính lại. Tóm lại, vẫn là thiên về phía Hách Liên Dực Mẫn hơi nhiều một ít, cũng không còn lựa chọn nào khác. Trong lòng tuy là không phục, nhưng trái phải cũng không phát tác được, cuối cùng đưa ra bộ mặt thối, ‘hừ’lạnh một tiếng, không hề nói nhiều, phất tay áo đi mất…
Một lát sau, Hách Liên Dực Mẫn lui ra từ trong đại đường theo. Được sự dẫn đường của hạ nhân, đi tới chỗ của Mộ Tĩnh Vân trong biệt viện. Tiểu viện nằm ở chỗ cao, vết chân ít ỏi, bài trí cũng rất tùy ý, tiểu viện không lớn, cây cối hoa cỏ rất ít, cũng không phát triển bao nhiêu. Biệt viện tên thật là đặc biệt, trên tấm biển treo ở bên trên, đơn giản một chữ “Minh”. Cửa viện lúc này đã mở rộng ra, biểu lộ đã có người đi vào trước một bước ——
Hách Liên Dực Mẫn vào trong viện, khẽ quét mắt một vòng, đã thấy Mộ Tĩnh Vân xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi ở ghế đá trong lương đình, khóe miệng lập tức nâng lên, đi về phía trước, đi tới bên người người nọ——
“Vở kịch vừa rồi của Hách Liên công tử, diễn không tệ lắm!” Hách Liên Dực Mẫn đến gần, còn chưa ngồi xuống, Mộ Tĩnh Vân quay người lại, hiếm khi mở miệng trước, lại là ngôn từ châm chọc, ngữ khí không tốt, xem ra tâm tình của y, có thể không tốt hơn trong dự đoán nhiều lắm…
“Ngươi cho rằng ta vừa rồi là đang diễn kịch sao?” Mộ Tĩnh Vân nói chuyện cầm thương mang côn. Nhưng Hách Liên Dực Mẫn cũng không để ý lắm, vòng đến trước người y, khi hắn xuống đối diện, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, biểu hiện mình cũng không phải là đang nói đùa…
“Hừ! Hai chữ đó, không phải là đang nói đùa sao?” Bị ánh mắt rất nghiêm túc của Hách Liên Dực Mẫn làm cho sợ hãi, Mộ Tĩnh Vân khó chịu điều chỉnh tư thế một chút. Tuy rằng không khí có chút quái dị, nhưng y tức giận, cũng không phải là giả —— hai chữ “Nội tử” này, không thể nghi ngờ gì đã đưa những vấn đề bọn họ cố gắng áp chế xuống, lại nổi lên một lần nữa ——
Tuy rằng hai người ở chung, bởi vì khoảng thời gian ở bên ngoài rất lâu mà trở nên nhẹ nhõm và thoải mái. Nhưng mà, ai cũng không thể phủ nhận, quan hệ giữa hai người bọn họ, thế nhưng vẫn ở trong hoàn cảnh xấu hổ như cũ.
Hai chữ “Nội tử”, bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Nếu như y thừa nhận, thì đại biểu cho y cam nguyện ủy thân cho Hách Liên Dực Mẫn —— nếu chỉ nói chuyện tình dục, vậy thì quả thật là như thế. Nhưng mà đằng sau hai chữ này, lại có nhiều áp lực y không cách nào chịu được —— như là: thân phận, tương lai, tự do; cùng với —— tình cảm…
—— cho nên y tức giận, y tức giận Hách Liên Dực Mẫn, lại có thể vì giúp y khiến cho lão gia tử tức giận, mà nói ra hai chữ này;
Y giận hắn tự mình chủ trương, khinh xuất như thế đưa y bảo hộ dưới cánh chim. Thế cho nên trong mắt người khác, đều cho là y ở thế hạ phong;
Y tức giận nhất, vẫn là bản thân mình. Bởi vì trong nháy mắt y nghe được câu “Một đời một thế” đó, đối với ý tứ trong câu đó, cho là thật …
“Nếu là đùa giỡn, sẽ bị trời đánh!” Đối mặt với nghi ngờ và trào phúng của Mộ Tĩnh Vân, nụ cười Hách Liên Dực Mẫn đột nhiên biến mất, sắc mặt bình tĩnh, nhưng so với bình thường, thì lạnh hơn rất nhiều, giọng điệu rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút lãnh đạm. Nhưng mà nói ra tám chữ này, lại có một loại khẳng định không thể nghi ngờ, và nghiêm túc…
—— nếu là vì giúp lão gia tử ngươi tức giận, cần phải nói ra những lời như vậy sao. Như vậy, Tĩnh Vân, ngươi cũng quá đề cao lão gia tử rồi. Nếu không bởi vì ngươi, lão gia tử và ta có quan hệ gì chứ?
—— khuất phục dưới thân sao? Có lẽ chỉ có ngươi cho rằng như thế. Nhưng mà đối với ta mà nói, ngươi ở bên cạnh ta, đây mới là mấu chốt.
—— ngươi cũng biết, ta hi vọng, chính là ngươi thật sự thừa nhận …
“Ngươi…” dáng vẻ thề son sắt của Hách Liên Dực Mẫn, không phải Mộ Tĩnh Vân vẫn muốn đông muốn tây tưởng đâu. Trong lòng cũng bởi vì tám chữ này của hắn, mà đột nhiên bị xiết chặt, giống như là bị người ta tóm được trái tim, hung hăng nhéo một cái, có chút đau, có chút hít thở không thông, còn có một chút không biết phải làm sao…
…
—— Hách Liên Dực Mẫn, ngươi, thật sự, nghiêm túc sao?
“Bắt đầu từ lần thứ hai ta “làm” ngươi, ta đã không muốn buông ngươi ra rồi.” Lấn thân về phía trước, cường thế tước vũ khí người trước mặt đang kinh ngạc khẽ há miệng. Hách Liên Dực Mẫn hôn đến bá đạo, căn bản không để cho Mộ Tĩnh Vân tí xíu cơ hội phản kháng và đường sống…
—— hắn biết hắn nhắc tới chuyện này, Tĩnh Vân rất có thể là sẽ trở mặt. Nhưng mà, hắn thật sự không ngại cho y biết sự thật này đâu…
“Đi chết đi!” Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Mộ Tĩnh Vân quả nhiên đen mặt. Hách Liên Dực Mẫn mới buông môi ra, lập tức thở không ra hơi hét lên với nam nhân trước mặt một câu, chỉ là nói xong mình cũng không được tự nhiên, đẩy nam nhân ra, không hề liếc hắn một cái, căm giận tự mình chạy về phòng, để lại Hách Liên Dực Mẫn một mình một người, vẫn ngồi ở đó…
Đợi đến khi Mộ Tĩnh Vân vào trong phòng, Lệnh Tiễn mới ngoài cửa viện đi đến, cúi người thi lễ với Hách Liên Dực Mẫn, nói nhỏ: “Chủ tử, vừa rồi có hạ nhân lại đây, nói là lão gia tử, thỉnh chủ tử qua nội sảnh một lát.”