Từ ngày đó, sau khi giao mọi chuyện còn lại cho Hoàng Phủ Hầu gia tự mình đi giải quyết xong, cuộc sống của Mộ Tĩnh Vân lại tiếp tục lười nhác tùy ý. Cũng không biết mọi chuyện đã giải quyết chưa, chỉ là nghe nói Thiên Độc phu nhân nổi giận đùng đùng đi tìm người tính sổ, kết quả không biết như thế nào đã bị thu phục, chỉ qua một lát đã trò chuyện thật vui với phụ tử Hoàng Phủ, cùng ngày đã cùng nhau cáo từ xuống núi…
Mộ Tĩnh Vân mặc kệ chuyện này. Nghe qua chuyện này một chút, lại tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng ba ngày. Quả nhiên, giống như lời nói trước đó, không muốn ở lại nữa. Cũng may Hách Liên Dực Mẫn đã sớm bẩm báo. Hơn nữa, quả thật là bọn họ đã ở lại lâu rồi, thời gian có thể nói là dài hơn trước đây nhiều rồi. Cho nên lúc này tuy là Mộ Tĩnh Vân kiên trì phải đi, nhưng mà trong lòng hai người lão gia tử và lão phu nhân đều thật sự vui mừng, thỏa mãn.
Mộ Tĩnh Vân đã quyết định đi, ở lại thêm một chút cũng cảm thấy miễn cưỡng. Nhưng hai vị lão giả đi ra ngoài đưa tiễn, lại là quan tâm dặn dò khiến y cảm thấy phiền phức. Thật vất vả cáo biệt xuống núi, cuối cùng mới thở phào thở ra một hơi, cảm thấy được quanh thân cuối cùng cũng thoải mái lên…
Ba người bọn họ tuy rằng lên núi đã lâu, nhưng lúc này xuống dưới, phát hiện ngựa vẫn cường tráng béo tốt, tinh thần phấn chấn như trước. Trong ngoài xe ngựa cũng đã được lau dọn sạch sẽ, như mới. Xem ra là bắt đầu từ ngày bọn họ lên núi, lão gia tử vẫn luôn phái người đến giúp đỡ, để sau này bọn họ quay lại.
“Thọ yến đã qua, dù sao cũng không có việc gì gấp, lần quay về này không cần chạy nhanh, vừa lúc mang ngươi du ngoạn một chuyến, thế nào?” Hai người vào bên trong xe, Hách Liên Dực Mẫn thuận tay rót chén nước, phát hiện nước ấm có phần hơi nóng, cúi đầu nhìn, thì ra là đốt ấm lô, than lửa đang đỏ, vẫn luôn làm nóng nước ở bên trong —— chi tiết nhỏ như thế cũng có thể chú ý đến, nhị lão Mộ gia cũng thật sự là có tâm với Mộ Tĩnh Vân.
“Tùy ngươi.” Tiếp nhận chén nước uống đi một chút, lại trả trở lại, nghe được đề nghị của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân cũng không nghĩ nhiều, bộ dạng lười nhác đáp một câu —— sơn thủy Trung Nguyên y cũng không có gặp qua nhiều, tiện đường chơi đùa, cũng coi như không tệ —— kỳ thật, chỉ cần rời xa khỏi núi Tây Lương Sơn này, có như thế nào cũng không thành vấn đề.
“Vậy thì quyết định như vậy đi.” Không có đưa tay nhận lấy, mà ngay ở trên tay Mộ Tĩnh Vân, nhẹ nhàng nhấp một miếng, uống nước, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn thẳng y. Trong ánh mắt, rõ ràng là dịu dàng, lại mang theo một chút tâm ý khiêu khích – trêu chọc không rõ…
“Không đứng đắn…” Bị Hách Liên Dực Mẫn nhìn, trong lòng chợt nhảy một cái. Mộ Tĩnh Vân âm thầm mắng một tiếng, nhưng mà tay cầm chén cũng không rút lại, vẻ ghét bỏ trên mặt cũng mơ hồ có chút đỏ lên…
…Chủ ý đã định, lộ trình cũng chậm hơn rất nhiều, ngoại trừ địa phương ở bên ngoài quá hoang vu, tốc độ vẫn luôn cực kỳ thong thả, gặp phải thành trấn phồn hoa, hoặc là phong cảnh của nơi đó như tranh vẽ thì sẽ dừng lại thêm mấy ngày. Kể từ đó trở đi, cũng đi hơn một tháng rồi, cũng vẫn chưa trở về tới đại trạch ——
“Dương Châu địa linh nhân kiệt, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, chúng ta ở lại thêm mấy ngày, ta mang ngươi đi chơi.” Mới vừa vào Dương Châu, Hách Liên Dực Mẫn liền lôi kéo Mộ Tĩnh Vân xuống xe ngựa, nắm tay y, một đường chạy chầm chậm mà qua, cũng không thèm để ý ánh mắt người bên ngoài.
“Ừ.” Thản nhiên lên tiếng, mặc dù có chút không tự nhiên khi bị nam nhân nắm tay trước mắt bao nhiêu người. Nhưng cũng may, ở ngã tư đường có rất nhiều người lui tới, cho nên cũng không có ai quá chú ý tới bọn họ…
“Đến khách nghỉ ngơi trước đi.” Làm như rất hài lòng Mộ Tĩnh Vân “Cam chịu” lúc này, Hách Liên Dực Mẫn tươi cười ôn nhu.
—— tuy rằng tính nết không dám khen tặng, nhưng Mộ Tĩnh Vân ít nhiều vẫn là một người giữ lừi. Ngày ấy ở Phi Yên Các, sau khi đáp ứng Hách Liên Dực Mẫn không hề chạy trốn nữa, dọc đường này quả nhiên đã kiềm chế không ít, chút náo loạn nhỏ tuy là không thể tránh được, nhưng cũng có thể coi là dịu dàng ngoan ngoãn hơn ngày thường, không hề cố ý bới móc đâm chọt.
“Tĩnh Vân, cứu ta!!” Hai người đang ở ở ngã tư đường chậm rãi mà bước đi đến khách . Phía trước cách đó không xa lại đột nhiên truyền lại một tiếng kêu bén nhọn thê lương. Ngay sau đó, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo vọt tới từ phía trước, đâm thẳng vào lòng Mộ Tĩnh Vân ——
“A!” Mộ Tĩnh Vân hoàn toàn không có chuẩn bị, người nọ bốc đồng lại thật lớn, lập tức nhào vào trong ngực của y, cho đến khi y cũng bị đâm cho lui về phía sau hai bước lớn. May mắn Hách Liên Dực Mẫn phản ứng rất nhanh, lui nhanh vài bước, nắm thắt lưng của y mới khiến cho y không có bị ngã chật vật trên đất…”Thu… Vũ?” Bỏ qua ngực bị đâm cho đau nhức, Mộ Tĩnh Vân cúi đầu xuống nhìn, hiện vào trong mắt, thế nhưng lại là khuôn mặt quen thuộc làm cho người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn ——
“Hu hu… Tĩnh, Vân, cứu ta!” Nam tử được Mộ Tĩnh Vân gọi là “Thu Vũ”, diện mạo tú lệ xinh đẹp, so với Mộ Tĩnh Vân thì thấp hơn một chút, dáng người gầy, giống như không xương, lúc này đang ghé vào trên lồng ngực của y, khóc đến mặt mũi đều là nước mắt, ngay cả nói cũng nói không rõ ràng…
Thu Vũ đang ghé trong ngực Mộ Tĩnh Vân khóc thút thít, trong đám người phía trước chạy ra mấy người hán tử cường tráng, cao lớn, mặt mũi thô kệch tràn đầy dữ tợn, vừa nhìn là biết không phải người tốt —— “Khuyên các người không cần xen vào chuyện của người khác! Mau giao người này cho chúng ta. Chúng ta sẽ để lại cho các ngươi một con đường sống!” Hán tử cầm đầu tiến về phía trước một bước, chỉ vào Hách Liên Dực Mẫn lớn tiếng nói ——
“Đương gia của các ngươi là ai, ta không muốn biết. Nhưng mà nếu hắn còn muốn sống thì phải đến khách ‘Long Phượng’ bồi tội với Hách Liên Dực Mẫn ta.” Đợi đến khi Mộ Tĩnh Vân đứng vững, Hách Liên Dực Mẫn lúc này mới thả tay ra, ngọc thụ lâm phong, tươi cười hết sức lông bông: “Còn nữa, ta không thích bị người khác dùng ngón tay chỉ lên.” Vừa dứt lời, quạt ngọc vung lên, một vệt máu tươi bay lên, ngay trước mặt đại hán cầm đầu—— thì ra đúng là một đạo kình lực, dùng tốc độ nhanh không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt đã cắt ngón trỏ của hán tử kia xuống!
“Vâng! Vâng! Tiểu nhân đi làm ngay!!” Trong chớp mắt đã không thấy một ngón tay, đại hán sợ tới mức ngay cả đau cũng quên kêu, vừa kinh vừa sợ vừa vội vàng hành lễ bồi tội với Hách Liên Dực Mẫn, vừa rất nhanh mang mấy tên thủ hạ lui ra ngoài, chỉ thiếu điều không có quỳ xuống dập đầu …
“Xong rồi, người cũng đi rồi, ngươi cũng khóc đủ rồi chứ?” Sau khi mấy hán tử ù té chạy sạch, Hách Liên Dực Mẫn quay người lại, nâng tay nắm sau áo Thu Vũ, xách người nọ từ trong lòng Mộ Tĩnh Vân ra: Sao ngươi lại ở đây, Huyền Quắc đâu?” Ngữ khí Hách Liên Dực Mẫn so với trước đó nhạt thêm vài phần, cũng lạnh vài phần, xem ra hắn đối với hành vi “yêu thương nhung nhớ” của Thu Vũ cũng không phải là rất chào đón…
—— Nhưng mà hắn lại có thể sẽ nhắc tới bạn tốt Ân Huyền Quắc, xem ra vị “Thu Vũ” này hắn cũng là quen biết. Hơn nữa, dường như cũng không xa lạ…
“Ô?! Sao ngươi cũng ở đây?!” Sau khi bị Hách Liên Dực Mẫn kéo ra phía sau, Thu Vũ lúc này mới rảnh thấy rõ ràng người giải vây giúp mình là vị nào, không khỏi mở to hai mắt nhìn “Ô” lên một tiếng, không đáp hỏi bản năng cũng muốn lấy tay chỉ, nhưng nhớ tới kết cục thê lương vừa rồi của hán tử kia lập tức liền kịp phản ứng vòng vo loạn chuyển, chuyển câu đầu tiên đến trên người Mộ Tĩnh Vân: “Hai người các ngươi, là?”
“Không phải chuyện của ngươi.” Đáng tiếc Mộ Tĩnh Vân không để ý tới hắn, cắt ngang, liếc mắt một cái, trả lời lạnh như băng…
“Oa! Ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy, thiệt thòi ta còn giúp ngươi nấu cơm hơn nửa năm!!” Thấy thái độ Mộ Tĩnh Vân như vậy, Thu Vũ không thuận theo, ‘oa’ một tiếng lại kêu lên, dáng vẻ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt…
“Hả? Chuyện khi nào, sao ta không biết?” Nghe thế, Hách Liên Dực Mẫn nhíu mày, tuy rằng bởi vì Thu Vũ và Huyền Quắc là quan hệ tình nhân, cho nên hắn đối với chuyện Tĩnh Vân quen biết với Thu Vũ không có gì lạ. Nhưng mà “Giúp ngươi nấu cơm hơn nửa năm”, những lời này, xem ra bao hàm không ít tin tức hắn còn chưa biết…
“Sau này hãy nói.” Rõ ràng cho thấy sợ Hách Liên Dực Mẫn nghiên cứu sâu hơn, Mộ Tĩnh Vân nhếch nhếch miệng, vẫy vẫy tay, muốn cho qua chuyện này: “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Thân xiêm y này của ngươi…” Đánh giá cách ăn mặc từ trên xuống dưới của Thu Vũ một lượt, Mộ Tĩnh Vân trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không ra từ ngữ thích hợp để hình dung —— hồng hồng lục lục, vừa mỏng vừa trong suốt, che được phía trước ngăn không được phía sau. Bộ y phục này nhìn thế nào cũng không phải cho người mặc —— cho nên vừa rồi khi Thu Vũ đụng tới, y còn tưởng rằng là giữa ban ngày ban mặt mà cũng có lệ quỷ đến đòi mạng đây này…
“Ta cũng không biết mà, ta du ngoạn từ quan ngoại tới đây. Đến đây, bạc thì bị người lấy mất rồi, ta vừa đói vừa mệt, lại không có biện pháp. Sau đó đi qua một tử lâu, bên trong có một cái lão a di đi ra hỏi ta muốn làm việc giúp nàng hay không, bao ăn bao ở. Ta nghĩ thật tốt, nên đồng ý.” Bị hai người kia cứ như vậy đánh giá từ trên xuống dưới, lúc này Thu Vũ cũng mới cảm thấy được không ổn, vừa nói, vừa bắt đầu sửa sang lại y phục, chỉ ra chất liệu vải thật sự rất trong suốt, cho nên có kéo như thế nào, thân thể cũnng loáng thoáng lộ ra…”Ta đi vào, vốn là ngây người hai ngày, cũng không có chuyện gì. Nhưng mà vừa rồi lại đột nhiên có người xông tới giúp ta thay bộ y phục này, sau đó nhét ta vào trong kiệu. Ta cũng không biết là đưa ta đi đâu, dù sao tới nơi thì thấy một lão già mặc quan phục màu đỏ, muốn xé y phục của ta, ta giãy dụa chạy ra, sau đó thì gặp các ngươi …” Thu Vũ đứt quãng nói xong, y phục nhưng vẫn không kéo ra được cái gì…
“Tên của ‘Tửu lâu’ đó, ngươi còn nhớ không?” Thấy Thu Vũ không ngừng chiến đấu với y phục nhưng vẫn là không tiến triển gì, Hách Liên Dực Mẫn nhìn không được. Huống chi, thân xiêm y này quả thật không gặp người được, cho nên liền cởi ngoại bào của mình xuống, choàng lên cho Thu Vũ —— cũng chỉ có loại đần như Thu Vũ này mới có thể bị người ta đem đi bán mà còn giúp người ta kiếm tiền.
“Tên là ‘Vọng Xuân viện’.” Thu Vũ thành thật trả lời…
“Giáo chủ biết ngươi tới Trung Nguyên sao?” Không nói gì đè ấn đường, Mộ Tĩnh Vân nghĩ thầm Quả nhiên là đồ đần —— cái tên như vậy, sao có thể là tên của “Tửu lâu” chứ?!
“Không biết…” giọng nói ấp úng…
“Vậy ngươi yên tâm. ” Mộ Tĩnh Vân nghe vậy vỗ vỗ bả vai nho nhỏ của Thu Vũ, nhoẻn miệng cười, vô cùng gian trá: “Ta sẽ nói cho hắn biết.”