Cái đầu nhỏ của Nhạc Nhị không cho phép cậu nghĩ quá nhiều vấn đề, cậu chỉ biết thì ra Tề Dục Đình không hề đáng sợ giống như lần đầu tiên gặp mặt, thật ra hắn đối xử với cậu tốt vô cùng, như vậy là đủ rồi.
Cơ mà tuy Tề Dục Đình không đáng sợ, nhưng hình như lại rất bi3n thái.
Ví dụ như ỷ vào chuyện Nhạc Nhị không nghe được mà nói mấy lời kỳ quái với cậu, nhưng thật ra Nhạc Nhị nghe được mà! Mỗi lần như vậy là má cậu lại nóng lên, đầu thì bốc khói.
Ví dụ nữa là khi Nhạc Nhị muốn đi tắm, Tề Dục Đình sẽ theo sau định vào phòng tắm cùng cậu.
Nhạc Nhị cảnh giác xoay người, ngăn lại thân hình cao lớn của người đàn ông, qua mấy ngày chung sống, cậu đã không còn quá dè dặt khi đối mặt với Tề Dục Đình nữa rồi.
“Em muốn tắm.” Cậu nói.
Tề Dục Đình mở di động ra, “Anh biết, cần anh giúp không?”
Nhạc Nhị nhìn dòng chữ phía trên, đồng thời tai cũng nghe tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, cậu hơi hốt hoảng, “Không, không cần đâu!”
Cậu điếc chứ không phải tay chân tàn phế, tắm thôi mà cần giúp gì đâu?
Tề Dục Đình đúng thật là tên bi3n thái đi!
Nhạc Nhị chạy vội vào phòng tắm, đóng cửa lại, chỉ lộ ra một kẽ hở, “Em tự tắm được, anh cứ bận việc của anh đi.”
Tề Dục Đình nghe thanh niên lắp ba lắp bắp, lại bắt đầu ỷ vào việc cậu không nghe được mà nói không thèm kiêng nể gì.
“Mặt Tiểu Nhị cứ đỏ mãi, muốn cắn một miếng quá.”
“Mặt phúng phính thịt, không biết cảm giác khi nhéo thế nào, tò mò thật đấy.”
“Nếu có cơ…”
“Tề Dục Đình!”
Thanh âm có phần tức giận vang lên, người đàn ông ngoài cửa nháy mắt im bặt.
Khi mấy lời xấu hổ kia rốt cục ngừng lại, Nhạc Nhị mới nhận ra giọng mình vừa rồi hơi quá khích, vội vàng xin lỗi liên tục, đồng thời kiếm cớ che giấu sự tức giận của bản thân, “Xin lỗi anh, à ừm, anh có thể lấy hộ em đồ thay được không?”
Tề Dục Đình nhướn mày, ho khan để che đi ý cười, “Trong phòng tắm có khăn tắm mới, ý em là muốn anh lấy hộ qu@n lót sao?”
Hắn nhét di động qua khe cửa, Nhạc Nhị thấy vậy thì tóm lấy cổ tay người đàn ông, đẩy cả tay và di động ra, “Không cần, cảm ơn.”
Sau khi Tề Dục Đình đi rồi, Nhạc Nhị nhìn bồn tắm đầy nước, chỉ muốn cắm đầu vào tự dìm chết bản thân luôn cho xong.
Cậu giơ tay trái lên, chút cảm giác ấm áp khi tiếp xúc da thịt dường như vẫn còn lưu lại, Nhạc Nhị chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên cậu chủ động chạm vào Tề Dục Đình.
Xúc cảm không tệ lắm, tuy chỉ sờ mỗi cổ tay.
Buổi tối Tề Dục Đình xem tài liệu công việc xong, chân bước nhẹ nhàng về phía phòng ngủ của Nhạc Nhị, lúc đi qua thì quản gia gật đầu tỏ ý đã hiểu với Tề Dục Đình, không nói gì cả.
Lúc trước quản gia còn nhắc nhở Tề Dục Đình một câu, “Tiểu Nhị đã ngủ.” Sau đó ông phát hiện gần như đêm nào Tề Dục Đình cũng phải qua nhìn Nhạc Nhị một cái, thế mới không nhiều chuyện nữa.
Tề Dục Đình đứng bên cạnh giường, nhìn thanh niên đang say ngủ, trong đầu nghĩ hắn không chờ nổi nữa.
Từ ngày Nhạc Nhị vào đây ở là bọn họ đã chia phòng ngủ rồi. Chắc Nhạc Nhị nhớ lời hắn nói, chuyện không thích thì phải nói ra, cho nên mới sợ hãi hỏi hắn có thể ngủ riêng được hay không.
Khi đó Nhạc Nhị đã cất xong hết đồ dùng thường ngày vào phòng ngủ chính, rõ ràng đã đắn đo rất lâu mới lấy hết dũng khí đặt câu hỏi với hắn.
Tề Dục Đình không muốn dọa cậu sợ cho nên đồng ý. Chẳng qua hắn sẽ ở phòng ngủ phụ, Nhạc Nhị ở lại phòng ngủ chính là được, tiết kiếm một lần dọn hành lý.
Và thế là một tháng trôi qua, Tề Dục Đình vẫn chưa chạm được vào một ngón tay của Nhạc Nhị.
Hôm nay do tâm trạng kích động mà Nhạc Nhị không chú ý hành động, tóm lấy cổ tay hắn, trên cổ tay dường như còn lưu lại chút ấm áp da thịt tiếp xúc, Tề Dục Đình động động ngón tay, nghiêm túc nghĩ xem mình có thể kiên trì không rửa tay được mấy ngày.
Trong bóng tối, d*c vọng của Tề Dục Đình bị phóng đại vô hạn, hắn thật sự không chờ nổi nữa, nhẹ nhàng từ từ quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ tay của thanh niên.
“Là em lừa anh trước.” Tề Dục Đình nhìn chằm chằm vào miệng Nhạc Nhị, lẩm bẩm tự nói, như đang cố thuyết phục bản thân, “Cho nên anh muốn đòi chút bồi thường.”
Ngay sau đó hắn cúi người lại gần, một nụ hôn rơi lên gương mặt Nhạc Nhị.
Cơ mà tuy Tề Dục Đình không đáng sợ, nhưng hình như lại rất bi3n thái.
Ví dụ như ỷ vào chuyện Nhạc Nhị không nghe được mà nói mấy lời kỳ quái với cậu, nhưng thật ra Nhạc Nhị nghe được mà! Mỗi lần như vậy là má cậu lại nóng lên, đầu thì bốc khói.
Ví dụ nữa là khi Nhạc Nhị muốn đi tắm, Tề Dục Đình sẽ theo sau định vào phòng tắm cùng cậu.
Nhạc Nhị cảnh giác xoay người, ngăn lại thân hình cao lớn của người đàn ông, qua mấy ngày chung sống, cậu đã không còn quá dè dặt khi đối mặt với Tề Dục Đình nữa rồi.
“Em muốn tắm.” Cậu nói.
Tề Dục Đình mở di động ra, “Anh biết, cần anh giúp không?”
Nhạc Nhị nhìn dòng chữ phía trên, đồng thời tai cũng nghe tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, cậu hơi hốt hoảng, “Không, không cần đâu!”
Cậu điếc chứ không phải tay chân tàn phế, tắm thôi mà cần giúp gì đâu?
Tề Dục Đình đúng thật là tên bi3n thái đi!
Nhạc Nhị chạy vội vào phòng tắm, đóng cửa lại, chỉ lộ ra một kẽ hở, “Em tự tắm được, anh cứ bận việc của anh đi.”
Tề Dục Đình nghe thanh niên lắp ba lắp bắp, lại bắt đầu ỷ vào việc cậu không nghe được mà nói không thèm kiêng nể gì.
“Mặt Tiểu Nhị cứ đỏ mãi, muốn cắn một miếng quá.”
“Mặt phúng phính thịt, không biết cảm giác khi nhéo thế nào, tò mò thật đấy.”
“Nếu có cơ…”
“Tề Dục Đình!”
Thanh âm có phần tức giận vang lên, người đàn ông ngoài cửa nháy mắt im bặt.
Khi mấy lời xấu hổ kia rốt cục ngừng lại, Nhạc Nhị mới nhận ra giọng mình vừa rồi hơi quá khích, vội vàng xin lỗi liên tục, đồng thời kiếm cớ che giấu sự tức giận của bản thân, “Xin lỗi anh, à ừm, anh có thể lấy hộ em đồ thay được không?”
Tề Dục Đình nhướn mày, ho khan để che đi ý cười, “Trong phòng tắm có khăn tắm mới, ý em là muốn anh lấy hộ qu@n lót sao?”
Hắn nhét di động qua khe cửa, Nhạc Nhị thấy vậy thì tóm lấy cổ tay người đàn ông, đẩy cả tay và di động ra, “Không cần, cảm ơn.”
Sau khi Tề Dục Đình đi rồi, Nhạc Nhị nhìn bồn tắm đầy nước, chỉ muốn cắm đầu vào tự dìm chết bản thân luôn cho xong.
Cậu giơ tay trái lên, chút cảm giác ấm áp khi tiếp xúc da thịt dường như vẫn còn lưu lại, Nhạc Nhị chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên cậu chủ động chạm vào Tề Dục Đình.
Xúc cảm không tệ lắm, tuy chỉ sờ mỗi cổ tay.
Buổi tối Tề Dục Đình xem tài liệu công việc xong, chân bước nhẹ nhàng về phía phòng ngủ của Nhạc Nhị, lúc đi qua thì quản gia gật đầu tỏ ý đã hiểu với Tề Dục Đình, không nói gì cả.
Lúc trước quản gia còn nhắc nhở Tề Dục Đình một câu, “Tiểu Nhị đã ngủ.” Sau đó ông phát hiện gần như đêm nào Tề Dục Đình cũng phải qua nhìn Nhạc Nhị một cái, thế mới không nhiều chuyện nữa.
Tề Dục Đình đứng bên cạnh giường, nhìn thanh niên đang say ngủ, trong đầu nghĩ hắn không chờ nổi nữa.
Từ ngày Nhạc Nhị vào đây ở là bọn họ đã chia phòng ngủ rồi. Chắc Nhạc Nhị nhớ lời hắn nói, chuyện không thích thì phải nói ra, cho nên mới sợ hãi hỏi hắn có thể ngủ riêng được hay không.
Khi đó Nhạc Nhị đã cất xong hết đồ dùng thường ngày vào phòng ngủ chính, rõ ràng đã đắn đo rất lâu mới lấy hết dũng khí đặt câu hỏi với hắn.
Tề Dục Đình không muốn dọa cậu sợ cho nên đồng ý. Chẳng qua hắn sẽ ở phòng ngủ phụ, Nhạc Nhị ở lại phòng ngủ chính là được, tiết kiếm một lần dọn hành lý.
Và thế là một tháng trôi qua, Tề Dục Đình vẫn chưa chạm được vào một ngón tay của Nhạc Nhị.
Hôm nay do tâm trạng kích động mà Nhạc Nhị không chú ý hành động, tóm lấy cổ tay hắn, trên cổ tay dường như còn lưu lại chút ấm áp da thịt tiếp xúc, Tề Dục Đình động động ngón tay, nghiêm túc nghĩ xem mình có thể kiên trì không rửa tay được mấy ngày.
Trong bóng tối, d*c vọng của Tề Dục Đình bị phóng đại vô hạn, hắn thật sự không chờ nổi nữa, nhẹ nhàng từ từ quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ tay của thanh niên.
“Là em lừa anh trước.” Tề Dục Đình nhìn chằm chằm vào miệng Nhạc Nhị, lẩm bẩm tự nói, như đang cố thuyết phục bản thân, “Cho nên anh muốn đòi chút bồi thường.”
Ngay sau đó hắn cúi người lại gần, một nụ hôn rơi lên gương mặt Nhạc Nhị.